"Em thật hạnh phúc khi gặp được anh, thực sự rất hạnh phúc.
Em không thể ở đây thêm chút nào nữa, đến lúc phải đi rồi, thực sự xin lỗi anh
Em phải đi đến một nơi xa lắm
Xin đừng hỏi em" Đến đâu? "," Tại sao phải thế ", Em xin lỗi...
Em không thể ở bên cạnh anh nữa rồi"
(Lời bài hát)
Hoàng hôn buông xuống hồ Xuân Hương, nhuộm mặt nước một màu cam rực rỡ, như thể cả Đà Lạt đang bốc cháy trong ánh chiều tà. Tôi ngồi trên băng ghế gỗ cũ, cạnh Linh, tay cầm cây kem vani đang tan chảy, nhỏ giọt xuống ngón tay. Linh cắn một miếng kem dâu, mắt cô lấp lánh như phản chiếu cả bầu trời. Gió thổi qua, mang theo hương ngọt ngào từ quầy kem gần đó, hòa lẫn với mùi cỏ lau ven hồ. Xung quanh, vài chiếc xe đạp đôi lách cách chạy qua, tiếng cười của đám trẻ con văng vẳng, nhưng với tôi, cả thế giới chỉ còn lại Linh – cô gái khiến tim tôi đập loạn từ những ngày đầu tiên trên con đường mai anh đào.
Huy, thằng bạn trời đánh, từng trêu tôi cả tuần: "Minh, mày thích Linh thì nói đi, không là mất cơ hội đó!" Tôi lườm nó, bảo nó câm mồm, nhưng sâu trong lòng, tôi biết nó đúng.
Mỗi lần thấy Linh cười, mỗi lần cô vẽ trong cuốn sổ tay, tôi chỉ muốn hét lên rằng tôi thích cô, rằng tôi muốn nắm tay cô mãi mãi. Nhưng tôi sợ – sợ cô không thích tôi, sợ phá hỏng tình bạn đẹp như hoa mai anh đào giữa chúng tôi. Hôm nay, ngồi đây, dưới ánh hoàng hôn, tôi quyết định phải nói, dù tim tôi run như sắp vỡ.
"Linh, cậu thích cuốn sách nào nhất tuần này?" Tôi hỏi, cố làm giọng tự nhiên, nhưng tay siết chặt cây kem đến mức que gỗ kêu rắc.
Linh nghiêng đầu, tóc cô bay nhẹ trong gió, giọng trong veo: "Ừm, Nhà giả kim ấy. Cậu đọc chưa? Nó bảo phải theo đuổi giấc mơ, dù khó đến đâu." Cô cười, nhưng ánh mắt thoáng buồn, như thể giấc mơ của cô nằm ở một nơi tôi không thể chạm tới.
Tôi hít sâu, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nói đi, Minh, nói ngay bây giờ! Tôi nắm tay Linh, bàn tay cô nhỏ bé, hơi lạnh, khiến tôi giật mình. "Linh" tôi bắt đầu, giọng lạc đi: "Tớ thích cậu. Không chỉ là bạn. Tớ muốn ở bên cậu, mãi mãi."
Linh sững người. Đôi mắt cô mở to, ánh nước lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, như mặt hồ đang gợn sóng. Tôi chờ đợi, hy vọng, nhưng rồi cô rút tay lại, nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ điều gì.
"Minh, đừng!" Cô thì thầm, giọng run run: "Tớ... Tớ không thể."
"Tại sao?" Tôi hỏi, giọng vỡ òa, như thể cả thế giới vừa sụp đổ: "Tớ làm gì sai à? Cậu không thích tớ, đúng không?"
Tôi muốn hét, muốn chạy đi, nhưng chân tôi như đóng đinh vào ghế. Linh quay mặt, nhìn ra mặt hồ, tóc cô che đi khuôn mặt: "Không phải lỗi của cậu." Cô nói, giọng nhỏ như gió: "Tớ chỉ muốn chúng ta mãi là bạn. Tớ sợ... Tớ sẽ làm cậu đau."
Tôi muốn hỏi thêm, muốn đào sâu vào ánh mắt buồn bã ấy, nhưng Linh đứng dậy, mỉm cười gượng: "Đi về thôi, muộn rồi." Cô bước đi, bóng dáng mảnh mai hòa vào ánh hoàng hôn, như một cánh hoa mai anh đào lạc lối. Tôi ngồi lại, cây kem tan chảy đầy tay, trái tim rạn nứt. Linh, tại sao cậu không cho tớ cơ hội? Tôi không biết rằng cô đang mang trong mình căn bệnh ung thư máu, rằng cô từ chối tôi không phải vì không yêu, mà vì cô muốn bảo vệ tôi khỏi ngày cô ra đi.
Một cánh hoa anh đào rơi xuống mũi tôi. Tôi chạm vào cánh hoa. Hoa rơi lấp lánh, như giọt nước mắt của Linh ngày ấy. Tôi siết chặt cuốn sổ, bước đi, lòng trôi về Đà Lạt, về ngày tôi nhận ra Linh không chỉ là bạn, mà là cả thế giới của tôi và ngày tôi mất cô mãi mãi.
***
"Dù không thể gặp anh nữa, dù buồn lắm, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi
Được sinh ra trên cuộc đời này, được gặp anh, chỉ thế thôi em đã thấy thực sự hạnh phúc."
(Lời bài hát)
Mưa lất phất rơi, như những giọt nước mắt của Đà Lạt, khi tôi chạy qua hành lang bệnh viện, giày ướt sũng kêu lép nhép trên sàn gạch. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, ánh đèn huỳnh quang trắng bệch làm tôi chóng mặt.
Tim tôi đập loạn, như muốn phá tung lồng ngực, khi giọng nghẹn ngào của bác Lan – mẹ Linh – vang qua điện thoại vài giờ trước: "Minh, Linh nhập viện rồi. Cháu đến ngay nhé."
Tôi không hỏi gì, chỉ lao ra khỏi nhà, để lại chiếc máy ảnh trên bàn, thứ từng ghi lại nụ cười của Linh dưới những cây mai anh đào.
Cửa phòng bệnh mở ra, mẹ Linh đứng đó, mắt đỏ hoe, chiếc áo len xám nhàu nhĩ như mang cả nỗi đau của bà.
"Minh, vào đi." Bà nói, giọng nhỏ như sợ làm vỡ không gian.
Tôi bước vào, và trái tim tôi như ngừng đập. Linh nằm trên giường, gầy gò, da nhợt nhạt, nhưng nụ cười của cô vẫn sáng, như ánh nắng xuyên qua cơn mưa. Cô mặc áo bệnh nhân, tóc dài buộc lỏng, đôi mắt to giờ đây mệt mỏi nhưng vẫn lấp lánh khi thấy tôi.
"Cậu đến rồi!" Linh thì thầm, giọng yếu ớt, tay cô đưa ra một cuốn sổ tay – cuốn sổ đầy những bức vẽ của chúng tôi: "Tớ vẽ thêm vài bức. Cậu giữ nó nhé."
Tôi nắm tay cô, bàn tay lạnh buốt khiến tôi hoảng sợ: "Linh, cậu phải khỏe lại." Tôi nói, nước mắt trào ra, giọng lạc đi: "Tụi mình còn phải đi Nhật, ngắm sakura mà. Cậu hứa rồi!"
Linh cười, nụ cười dịu dàng như hoa mai anh đào rơi: "Cậu hứa nhé!" Cô nói, mắt nhìn tôi, như muốn khắc sâu hình ảnh này: "Đi thay tớ, Minh."
Mẹ Linh đứng bên, quay mặt đi, vai run run. Tôi muốn hỏi, muốn hét lên rằng chuyện gì đang xảy ra, nhưng Linh siết nhẹ tay tôi, như muốn nói: Đừng hỏi, Minh. Hãy để tớ ra đi như thế này.
Đêm đó, Linh rời xa tôi mãi mãi. Mẹ Linh ôm tôi, nước mắt bà thấm ướt vai áo: "Linh nó bị ung thư máu, Minh ạ!" Bà nghẹn ngào: "Nó biết từ lâu, nhưng không muốn cháu đau lòng."
Tôi sụp xuống, như thể cả thế giới vỡ tan. Ung thư máu? Linh, cô gái luôn cười như ánh nắng, cô gái vẽ những bức tranh hoa anh đào, đã mang trong mình căn bệnh ấy mà tôi không hề hay biết?
Bà đưa tôi lá thư Linh để lại, cùng cuốn sổ. Huy đến, thằng bạn thường ồn ào giờ lặng lẽ vỗ vai tôi, mắt nó đỏ nhưng cố gượng cười: "Minh, mày mạnh mẽ lên. Linh không muốn thấy mày thế này."
Tôi không đáp, chỉ ôm cuốn sổ, khóc nức nở trong căn phòng lạnh lẽo, nơi mùi thuốc sát trùng như muốn nhấn chìm tôi.
Tôi mở cuốn sổ, thấy bức vẽ cuối cùng: Hai đứa dưới cây sakura, Linh cười rạng rỡ, còn tôi đứng bên, giơ máy ảnh. Lá thư của cô được kẹp giữa các trang, nét chữ run run:
"Minh, tớ xin lỗi vì không dám yêu cậu. Tớ biết mình bị ung thư máu từ lâu, nhưng tớ không muốn cậu đau khi tớ ra đi. Tớ yêu cậu, rất nhiều. Hãy sống hạnh phúc, ngắm sakura thay tớ. Tớ sẽ là ngọn gió, luôn ở bên cậu. Cảm ơn cậu, được gặp cậu là điều tuyệt vời nhất trong đời tớ."
Tôi gào lên tên Linh, nhưng chỉ có tiếng mưa đáp lại. Vài ngày sau, tôi đứng dưới con đường mai anh đào ở Trại Mát, nơi chúng tôi từng đi dạo. Hoa tàn rơi trong mưa, phủ lên mặt đường một lớp hồng phấn ảm đạm, như những mảnh vỡ của trái tim tôi.
Huy đi cùng, lặng lẽ đứng cách tôi vài bước, như muốn cho tôi không gian để khóc: "Linh nó mạnh mẽ lắm, Minh." Huy nói, giọng trầm: "Mày phải sống, vì nó."
Tôi gật đầu, nhưng lòng tôi như một hố đen, nuốt chửng mọi ánh sáng.
Mưa ngừng rơi, nhưng gió vẫn lạnh. Tôi nhìn cuốn sổ, cảm giác như Linh đang ở đâu đó, trong những cánh hoa tàn, trong cơn gió thoảng qua. Tôi thì thầm: "Linh, tớ sẽ ngắm sakura, tớ hứa."
Cơn gió ở Shinjuku Gyoen thổi mạnh, cuốn những cánh hoa sakura tung bay dưới chân, tạo thành một đợi sóng nhỏ. Tôi bước đi, lòng trôi về Tokyo, về những ngày tôi sống khép kín, mang theo nỗi đau mất Linh, cho đến khi Haruka bước vào đời tôi, như một cánh hoa lạc lối giữa cơn mưa ký ức.
Bình luận
Chưa có bình luận