Summer



Một năm trước.

Ánh đèn huỳnh quang tỏa ra thứ màu trắng lạnh bao trùm khắp phòng họp. Thứ ánh sáng nhân tạo ấy dường như không thuộc về buổi chiều muộn đang buông xuống bên ngoài. Nó lạnh lẽo và vô trùng.

Minh ngồi ngay ngắn cạnh Kenji. Ngón tay anh vô thức xoa nhẹ lên mép tờ hồ sơ đặt trên bàn. Động tác ấy cứ lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ. Máy điều hòa trên trần nhà phát ra tiếng kêu vo vo đều đặn. Nó tạo ra lớp âm thanh trắng đủ dày để lấp đầy những khoảng lặng ngượng ngùng. Tuy nhiên âm thanh ấy không đủ để xóa đi sự căng thẳng đang cuộn lên trong lòng anh. Nó cũng không đủ sức che giấu nhịp tim đang đập dồn dập trong lồng ngực.

Cô gái bước vào phòng với những bước chân quyết đoán.

Minh ngước nhìn lên. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thì anh bắt gặp mình đang vô thức tìm kiếm một điều gì đó. Đó là điều gì đó đã vĩnh viễn mất đi từ rất lâu rồi.

Haruka hoàn toàn không giống Linh. Không một chút nào giống.

Tóc cô được buộc cao gọn gàng đầy năng động. Kiểu tóc ấy để lộ đường cong thon dài đầy sức sống sau gáy thay vì buông xõa dịu dàng. Đôi mắt cô sáng rực và nhìn thẳng vào từng người trong phòng. Đó là thứ ánh nhìn trực diện không hề nao núng hay sợ hãi. Nó khác hẳn với ánh mắt nhu mì mà anh từng yêu say đắm ngày xưa.

"Chào buổi chiều mọi người."

Giọng cô vang lên trong trẻo. Âm sắc mang chút ngữ điệu Tokyo đặc trưng mà Minh đã nghe quen suốt năm năm sống ở đây. Năm năm anh trôi dạt.

"Em là Tanaka Haruka. Cảm ơn mọi người đã cho em cơ hội quý giá này. Em nhất định sẽ cố gắng hết sức mình."

Cô đặt tập portfolio dày cộp lên bàn. Haruka sắp xếp lại các trang hồ sơ theo một trật tự riêng mà chỉ mình cô hiểu. Cô lướt ngón tay trên bàn phím, nhanh và dứt khoát. Không một động tác thừa. Những ngón tay di chuyển cẩn thận mà không hề vội vã. Mỗi cử động nhỏ của cô dường như đều mang một mục đích cụ thể.

Minh để ý đến chi tiết nhỏ nhặt đó. Rồi anh giật mình nhận ra mình đang quan sát cô quá kỹ. Anh vội vàng nhìn xuống tờ hồ sơ trước mặt để che giấu sự bối rối. Những dòng chữ nhảy múa vô nghĩa trước mắt.

Tanaka Haruka. 25 tuổi. Tốt nghiệp Đại học Nghệ thuật Tokyo với thành tích xuất sắc.

Máy chiếu đột ngột bật sáng lóa mắt rồi lại tắt ngấm. Không gian nghẹt thở trong giây lát rồi máy lại bật trở lại. Haruka mỉm cười nhẹ nhàng. Đó không phải nụ cười xin lỗi khách sáo. Đó là nụ cười chia sẻ một trò đùa tinh nghịch với thiết bị máy móc vô tri. Cô gõ nhẹ vào thân máy và điều chỉnh dây cáp bằng những động tác thành thạo. Màn hình lập tức ổn định trở lại.

Một nét vẽ táo bạo hiện lên trên phông nền trắng. Những đường nét đầy màu sắc rực rỡ của một thế giới game kỳ ảo mà Minh chưa từng thấy qua. Một thế giới tràn đầy sức sống mãnh liệt.

"Đây là concept cho một game nhập vai em thực hiện vào năm ngoái."

Haruka bắt đầu thuyết trình. Giọng cô không có chút gì rụt rè của người đang đi xin việc. Không hề có sự nài nỉ hay khẩn cầu yếu thế.

"Em muốn tạo ra một thế giới nơi cái chết không phải là dấu chấm hết. Ở đó mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Mỗi lần nhân vật chết đi thì họ sẽ được tái sinh trong một hình hài hoàn toàn khác. Họ vẫn mang theo ký ức cũ nhưng mất đi sức mạnh và phải học cách sống lại từ đầu."

Kenji gật gù tán thưởng. Anh ta nhanh tay ghi chú những điểm quan trọng vào cuốn sổ tay. Minh chỉ ngồi lặng im quan sát. Anh không ghi chép bất cứ điều gì cả.

Những bức tranh tiếp theo lần lượt hiện lên màn hình. Mỗi bức tranh là một tầng ý nghĩa sâu xa mà Minh chưa kịp nắm bắt hết thì đã chuyển sang bức khác. Những làn sóng cảm xúc không ngừng ập vào tâm trí anh.

Có một bức vẽ mô tả cậu bé đứng bơ vơ giữa đống đổ nát hoang tàn. Tay cậu cầm một bông hoa còn tươi nguyên rực rỡ giữa tro tàn xám xịt. Có một bức vẽ khác khắc họa người đàn ông già nua nhìn vào tấm gương soi. Hình ảnh phản chiếu lại là khuôn mặt một đứa trẻ với đôi mắt ngây thơ trong veo.

"Em đã mất anh trai mình vào hai năm trước."

Haruka nói với giọng vẫn ổn định nhưng bầu không khí trong phòng dường như đã thay đổi. Có một điều gì đó nặng nề vừa buông xuống không gian này.

"Đó là một tai nạn giao thông tàn khốc khi anh ấy mới hai mươi tám tuổi và còn cả một tương lai rạng rỡ đang chờ đợi phía trước."

Minh thấy Kenji ngừng bút ngay lập tức. Cây bút của anh ta dừng lại lơ lửng giữa trang giấy trắng.

"Những bức tranh này chính là cách em đối diện và xử lý nỗi mất mát to lớn đó, là con đường để em tìm lại bản ngã của chính mình giữa những vụn vỡ." Haruka tiếp tục chia sẻ, tay cô chỉ vào màn hình với những động tác nhẹ nhàng và trân trọng. "Em không biết mình phải làm gì khác ngoài việc cầm bút vẽ, nên em đã trút hết nỗi đau lên trang giấy và vẽ cho đến khi vết thương lòng không còn rỉ máu nữa."

Không ai nói thêm lời nào trong vài giây im lặng kéo dài tưởng chừng như vô tận. Máy chiếu vẫn kêu đều đặn bên tai, nhắc nhở rằng thế giới này vẫn vận hành bình thường. Ánh nắng chiều tà từ khung cửa sổ lọt vào phòng, tạo nên một vệt sáng cắt chéo qua mặt bàn gỗ và chia căn phòng thành hai nửa sáng tối tách biệt, tựa hồ hai thế giới khác nhau đang tồn tại song song.

Minh cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình. Hai bàn tay anh đang siết chặt. Anh không nhớ mình đã bắt đầu siết chặt cây bút từ lúc nào để kìm nén cảm xúc.

"Em vẫn luôn nghĩ rằng những người đã khuất không thực sự rời xa chúng ta, họ không bao giờ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này." Giọng Haruka lúc này trở nên mềm mại hơn một chút tựa như làn gió chiều vừa thổi qua. "Họ vẫn tiếp tục sống trong những di sản họ để lại, sống trong những câu chuyện chúng ta kể cho nhau nghe, sống trong các tác phẩm nghệ thuật chúng ta tạo ra và sống mãi trong trái tim những người ở lại."

Cô nhẹ nhàng tắt máy chiếu. Ánh sáng bỗng dưng trở nên chói chang hơn hẳn khi vừa tăng cường độ.

"Đó chính là lý do thôi thúc em muốn trở thành một concept artist." Cô khẳng định chắc chắn. "Để em có thể kiến tạo nên những thế giới nơi con người ta tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại, để họ hiểu rằng không có gì thực sự kết thúc và mọi thứ đều có cơ hội bắt đầu lại."

Kenji bắt đầu hỏi thêm vài câu về kinh nghiệm làm việc và các dự án cô từng tham gia. Haruka trả lời rành mạch. Giọng cô lại trở về vẻ bình thường và chuyên nghiệp vốn có. Không còn chút vết tích nào của nỗi buồn thoáng qua vừa rồi.

Nhưng Minh không còn nghe thấy những lời đó nữa. Anh đang thả hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đó có một người đàn ông đang vội vã băng qua đường. Nhưng điều gì đó đã thực sự thay đổi trong căn phòng lạnh lẽo này. Và trong lòng anh.

Buổi phỏng vấn kết thúc. Haruka cúi đầu chào lịch sự. Cô bước ra khỏi phòng với dáng đi thẳng thắn không chút nao núng. Bước chân cô đầy vẻ tự tin của tuổi trẻ. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô với tiếng khóa tách nhẹ nhàng.

"Concept đó, không tệ chút nào."

Kenji lên tiếng nhận xét. Giọng anh ta không có vẻ gì đặc biệt mà chỉ là một lời khen ngợi thông thường. Minh gật đầu xác nhận nhưng không nói gì.

"Chúng ta sẽ nhận cô ấy vào làm nhé? Cậu thấy sao?"

Minh gật đầu thêm lần nữa. Rồi anh vội vã đứng dậy và rời khỏi phòng ngay lập tức. Anh đi trước khi Kenji kịp hỏi thêm bất cứ điều gì. Anh đi trước khi mình buộc phải giải thích về những cảm xúc hỗn độn vừa rồi.

Haruka bắt đầu công việc mới vào thứ Hai tuần sau. Đó là một ngày đầu tuần bình thường như bao ngày khác.

Cô đến văn phòng sớm hơn mọi người mười lăm phút đồng hồ. Cô cẩn thận đặt một chậu cây nhỏ xanh mướt lên bàn làm việc. Cô sắp xếp các dụng cụ vẽ thành những hàng ngay ngắn thẳng tắp như một người có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ.

Minh quan sát tất cả những hành động đó từ bàn làm việc của mình. Anh ngồi cách cô chỉ ba mét, nhưng ánh sáng rực rỡ từ bàn làm việc của cô khiến anh cảm thấy mình đang ngồi trong một góc tối tách biệt hoàn toàn.

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng với những email và cuộc họp thường lệ tẻ nhạt. Deadline dự án đang đến gần kề. Áp lực công việc nặng lên từng ngày và đè trĩu xuống đôi vai đang mỏi mệt của mọi người.

Minh chìm đắm trong những dòng code phức tạp và các bản thiết kế. Thỉnh thoảng anh lại lén ngước lên nhìn. Anh thấy Haruka đang say sưa vẽ trên chiếc iPad. Tai nghe cô cắm chặt vào tai. Thế giới của cô dường như đã thu nhỏ lại trọn vẹn trong màn hình phát sáng ấy.

Buổi chiều hôm đó Kenji giao cho họ một nhiệm vụ chung. Đó là một dự án quan trọng mà cả hai phải thực hiện cùng nhau.

"Hai người sẽ làm việc trực tiếp với nhau nhé! Các bạn hãy thiết kế lại concept cho nhân vật chính của game chúng ta đang làm!"

Kenji nói với giọng điệu có vẻ quá vui mừng. Anh ta làm như thể đang sắp đặt một cuộc hẹn hò thú vị vậy.

"Minh này, cậu hãy hướng dẫn Haruka về các technical constraints nhé. Cậu hãy chỉ cho cô ấy về những hạn chế kỹ thuật mà chúng ta đang gặp phải."

Minh kéo ghế của mình sang ngồi cạnh bàn cô. Tiếng bánh xe lăn trên sàn gỗ phát ra âm thanh lạo xạo khô khốc. Mùi hương nước hoa thoang thoảng từ người cô bay sang. Đó là một mùi hương nhẹ nhàng và thanh khiết. Mùi hương cam chanh nhẹ nhàng, dễ chịu và hoàn toàn đối lập với mùi thuốc lá ám trên áo anh.

"Chào anh Minh."

Haruka tháo tai nghe xuống và quay sang cười với anh. Nụ cười của cô sáng bừng. Minh phải nheo mắt lại, như vừa nhìn thẳng vào mặt trời.

"Mong anh giúp đỡ em nhiều hơn nhé."

"Ừ. Chúng ta bắt đầu thôi."

Minh trả lời ngắn gọn. Giọng anh cố giữ vẻ lạnh lùng và chuyên nghiệp nhất có thể. Anh mở file tài liệu kỹ thuật lên màn hình. Anh bắt đầu giải thích về lưới polygon và các texture. Anh nói về những quy tắc khô khan và cứng nhắc của thế giới lập trình.

Haruka lắng nghe chăm chú từng lời. Đôi mắt cô mở to đầy vẻ tò mò thích thú. Thỉnh thoảng cô lại gật đầu hiểu ý. Cô nhanh tay ghi chép những điểm quan trọng vào cuốn sổ tay nhỏ mang theo bên mình.

"Em hiểu rồi." Cô nói nhanh. "Vậy là chúng ta không thể làm áo choàng quá dài được đúng không? Vì nó sẽ bị lỗi xuyên vật thể khi nhân vật di chuyển nhanh?"

"Đúng vậy." Minh ngạc nhiên. "Em nắm bắt vấn đề nhanh đấy."

"Em đã từng chơi game nhiều rồi mà." Cô cười tinh nghịch. "Em cũng từng gặp lỗi đó suốt nên em biết nó khó chịu thế nào."

Họ bắt đầu tranh luận sôi nổi về thiết kế nhân vật. Minh thiên về tính thực tế và hiệu năng của game. Haruka lại muốn đẩy mạnh tính thẩm mỹ và cảm xúc của nhân vật. Hai quan điểm trái ngược nhau va chạm chan chát.

"Nhưng nếu làm thế này thì nhân vật sẽ trông rất cứng nhắc!" Haruka phản đối. Cô chỉ tay vào màn hình. "Anh nhìn xem này! Nó trông giống một con robot vô hồn hơn là một chiến binh dũng cảm!"

"Nhưng nếu làm theo ý em thì game sẽ bị giật lag khung hình." Minh kiên quyết bảo vệ quan điểm. "Chúng ta phải ưu tiên trải nghiệm mượt mà của người chơi lên hàng đầu."

"Vậy chúng ta hãy tìm điểm cân bằng đi!"

Haruka không chịu thua. Cô cầm bút lên và vẽ nhanh một phác thảo mới lên giấy. Những đường nét dứt khoát hiện ra dưới ngòi bút của cô.

"Chúng ta sẽ cắt bớt phần đuôi áo rườm rà đi. Thay vào đó chúng ta sẽ thêm hiệu ứng ánh sáng vào vũ khí để tạo điểm nhấn thị giác. Anh thấy sao?"

Minh nhìn vào bản vẽ phác thảo. Ý tưởng đó thực sự không tệ chút nào. Nó giải quyết được cả hai vấn đề hóc búa.

"Được." Anh gật đầu đồng ý. "Chúng ta sẽ thử làm theo cách này."

Họ làm việc say sưa cùng nhau suốt buổi chiều hôm ấy. Mặt trời dần lặn xuống phía sau những tòa nhà cao tầng chọc trời. Ánh sáng trong văn phòng chuyển dần từ trắng lạnh sang vàng ấm áp dễ chịu.

Có những khoảnh khắc vô tình ánh mắt họ chạm nhau. Rồi cả hai lại vội vàng quay đi chỗ khác. Có những lúc tay họ vô tình chạm nhẹ vào nhau khi cùng chỉ vào màn hình máy tính.

Haruka mang đến một nguồn năng lượng mới mẻ cho văn phòng tẻ nhạt này. Cô hay cười đùa vui vẻ. Cô hay hát vu vơ những giai điệu không tên khi đang tập trung vẽ. Cô hay mua cà phê mời mọi người vào mỗi buổi sáng.

Minh thấy mình bắt đầu mong chờ mỗi buổi sáng đi làm. Anh mong chờ được nhìn thấy chậu cây nhỏ xanh mướt trên bàn cô. Anh mong chờ được nghe tiếng chào buổi sáng trong trẻo của cô.

Một nỗi sợ lạnh toát gặm nhấm anh. Anh đang quên. Anh thực sự đang quên.

Anh sợ rằng mình đang dần quên đi nỗi đau quá khứ. Anh sợ rằng hình ảnh của Linh đang phai nhạt dần trong tâm trí anh. Anh sợ rằng trái tim mình đang bắt đầu đập lại những nhịp điệu của sự sống.

Một buổi tối muộn khi cả văn phòng đã về hết. Chỉ còn lại hai người họ ở lại tăng ca để kịp tiến độ.

Minh đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi. Anh đi pha hai cốc cà phê nóng hổi. Anh đặt một cốc xuống bàn Haruka.

"Cảm ơn anh." Cô ngẩng lên cười. Đôi mắt cô hơi thâm quầng vì thiếu ngủ. "Anh chu đáo quá."

"Uống đi cho tỉnh táo." Minh nói. "Còn nhiều việc phải làm lắm."

Haruka cầm cốc cà phê lên và thổi nhẹ làn khói trắng.

"Anh Minh này." Cô gọi khẽ. "Anh sống ở Nhật bao lâu rồi?"

"Năm năm."

"Anh có nhớ nhà không?"

Minh im lặng một lúc lâu. Nhớ nhà ư? Anh không biết nữa. Nơi nào có Linh thì nơi đó mới là nhà. Nhưng Linh không còn nữa. Vậy thì nhà ở đâu?

"Anh không biết." Anh trả lời thật lòng. "Anh không còn khái niệm về nhà nữa."

Haruka nhìn anh chăm chú. Ánh mắt cô dịu dàng và đầy sự thấu hiểu sâu sắc.

"Em xin lỗi." Cô nói khẽ. "Em không cố ý gợi lại chuyện buồn của anh."

"Không sao đâu."

Minh quay đi và nhìn ra cửa sổ kính. Tokyo về đêm rực rỡ ánh đèn màu. Hàng triệu đốm sáng lấp lánh bên dưới kia. Mỗi đốm sáng là một cuộc đời riêng biệt. Mỗi đốm sáng là một câu chuyện chưa kể.

"Anh biết không?" Haruka đứng dậy và bước đến bên cạnh anh. Cô cùng nhìn ra thành phố rộng lớn. "Hồi anh trai em mất thì em cũng từng nghĩ mình không còn nhà nữa. Anh ấy là người thân duy nhất của em lúc đó. Bố mẹ em đã mất từ khi em còn bé."

Minh quay sang nhìn cô ngạc nhiên. Anh không hề biết điều đó.

"Nhưng rồi em nhận ra một điều." Cô tiếp tục nói và mắt vẫn nhìn xa xăm. "Nhà không phải là một nơi chốn cụ thể. Nhà là nơi mình cảm thấy được yêu thương và an toàn. Và mình có thể tự xây dựng lại ngôi nhà đó từ những đống đổ nát hoang tàn."

Cô quay sang nhìn anh và mỉm cười. Nụ cười ấy chứa đựng một sức mạnh kiên cường đến lạ kỳ.

"Anh cũng có thể làm được như vậy mà Minh. Anh cũng có thể tự xây lại ngôi nhà cho riêng mình."

Minh nhìn cô trân trân. Tim anh đập mạnh liên hồi. Lời nói của cô khiến lồng ngực anh thắt lại, rồi giãn ra nhẹ nhõm. Một sự an ủi mà anh chưa từng nghĩ mình cần đến.

"Cảm ơn em." Anh nói lí nhí.

Haruka cười tươi. Cô vỗ nhẹ vào vai anh thân thiết.

"Thôi làm việc tiếp nào! Sắp xong rồi! Cố lên!"

Cô quay trở lại bàn làm việc và đeo tai nghe lên. Cô lại chìm đắm vào thế giới đầy màu sắc của riêng mình.

Minh đứng đó nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô, cảm thấy không gian xung quanh dường như bớt lạnh lẽo hơn một chút.

Một buổi sáng mùa xuân.

"Anh xem không?" Haruka hỏi, giọng nhẹ bẫng, ngón tay gõ nhịp lên mặt kính iPad.

"Được."

Cô xoay màn hình lại. Một bức phác thảo hiện ra. Cô gái đứng dưới tàn cây, và những cánh hoa đang bay lên, vây quanh người như bão tuyết. Nét vẽ không sắc sảo như mọi khi mà mềm mại, ngập ngừng, như thể người vẽ sợ làm đau những cánh hoa.

"Gì đây?" Minh hỏi, mắt dán chặt vào màn hình.

"Không biết nữa." Haruka cười, nụ cười sáng bừng. "Chỉ là vẽ thôi. Không cần lý do, thích thì vẽ."

Minh nhìn kỹ hơn. Cô gái trong tranh không giống Haruka, cũng chẳng giống Linh. Nhưng cái dáng đứng ấy, cái cách cô ấy vươn tay đón cánh hoa, khiến lồng ngực Minh hẫng đi một nhịp. Một vết xước vô hình vừa cứa nhẹ vào tim.

"Đẹp." Anh nói, giọng khàn đi, nghe xa lạ như không phải của chính mình.

Haruka nhìn anh, rồi nhìn xuống cốc cà phê, rồi lại nhìn anh. Ánh mắt cô dịu lại, trong veo.

"Cảm ơn anh."

Những ngày sau đó trôi qua nhẹ nhàng. Họ làm việc cạnh nhau, trao đổi về màu sắc, về ánh sáng, về những điểm ảnh nhỏ xíu mà người ngoài không thấy. Kenji thi thoảng liếc nhìn hai người, mỉm cười đầy ẩn ý rồi quay đi, không nói một lời.

Một chiều thứ Sáu, nắng xiên khoai qua cửa sổ văn phòng. Kenji bật dậy.

"Team building!" Anh vỗ tay, giọng reo vui như trẻ nhỏ. "Chủ Nhật này đi hanami nhé! Sông Meguro! Không ai được vắng mặt đâu đấy!"

Cả phòng nhao nhao hưởng ứng. Haruka quay sang Minh, ánh mắt chờ đợi.

"Anh đi chứ?"

Minh ngập ngừng. Năm năm qua, hanami của anh chỉ là những buổi chiều ngồi một mình ở Shinjuku Gyoen, bên gốc cây cũ và cuốn sổ tay đã sờn gáy. Anh quen với sự im lặng, quen với việc nhấm nháp nỗi buồn một mình.

"Anh không biết nữa..."

"Đi đi mà." Haruka nghiêng đầu, mắt sáng lên lấp lánh. "Hoa năm nay nở rộ lắm. Anh sẽ thích cho xem."

Minh nhìn vào mắt cô. Anh thấy trong đó sự háo hức không giấu giếm, thấy một nguồn sáng ấm áp đang lan tỏa, thứ ánh sáng mà anh đã thiếu vắng quá lâu.

"Được." Anh nghe tiếng mình trả lời dứt khoát. "Anh sẽ đi."

Chủ Nhật đón họ bằng bầu trời Tokyo xanh ngắt không một gợn mây.

Hai giờ chiều, Minh đến bờ sông Meguro. Tấm bạt xanh của Kenji đã trải sẵn dưới vòm cây anh đào đang độ mãn khai rực rỡ nhất. Cánh hoa rơi lả tả, phủ kín mặt đất, bay lất phất trong gió xuân rồi nằm im lìm dưới gót giày người qua lại.

Haruka đã ở đó. Cô mặc chiếc yukata trắng điểm hoa, tóc buông xõa mềm mại như suối nước. Không còn vẻ năng động thường ngày, cô đứng đó, tĩnh lặng và dịu dàng, như bước ra từ một giấc mơ xưa cũ.

"Anh đến rồi!" Cô cười, nụ cười khiến khuôn mặt cô bừng sáng ngay cả khi nắng chiều đang tắt dần. "Em cứ sợ anh đổi ý."

"Đã hứa rồi mà." Minh ngồi xuống. "Anh không nuốt lời đâu."

Kenji rót sake, tiếng cụng ly lanh canh hòa vào tiếng cười nói rộn ràng của dòng người trẩy hội.

Minh nhấp một ngụm sake. Vị cay nồng hòa lẫn vị ngọt dịu tan trên đầu lưỡi. Anh ngước nhìn lên, thấy ánh sáng lọt qua kẽ lá nhảy múa, thấy những cánh hoa rơi không ngừng nghỉ xuống tóc mọi người.

"Đẹp nhỉ?" Haruka thì thầm bên cạnh, giọng nhẹ như gió thoảng.

"Ừ."

"Việt Nam có hoa anh đào không anh?"

"Có. Đà Lạt có mai anh đào. Cũng hồng, nhưng khác chút."

"Khác sao anh?"

Minh trầm ngâm. Anh tìm kiếm từ ngữ để vẽ lại ký ức.

"Nhỏ hơn. Mỏng manh hơn. Và buồn hơn một chút. Nhưng cũng khiến người ta nhớ mãi."

"Anh có nhớ không?"

Minh nhìn xuống chén rượu trên tay, mặt nước sóng sánh phản chiếu khuôn mặt mình vỡ tan rồi lại liền lại.

"Nhớ." Anh đáp, tiếng vọng từ lồng ngực. "Nhớ."

Kenji gọi mọi người chụp ảnh. Minh đứng vào góc, gượng gạo. Haruka nép sát vào anh.

"Cười lên đi anh." Cô nhắc khẽ. "Lưu lại kỷ niệm mà."

Minh gắng gượng nhếch môi. Và trong khoảnh khắc màn trập sập xuống, anh nhận ra nụ cười của mình đã bớt méo mó hơn những mùa xuân trước.

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím dòng sông Meguro. Những chiếc lồng đèn giấy bắt đầu thắp sáng, tỏa ra thứ ánh vàng ấm áp, tạo thành những đốm sáng tròn trịa nổi bật trên nền trời chập choạng tối.

Tiếng nhạc truyền thống văng vẳng xa xăm. Một đứa trẻ chạy vụt qua, đuổi theo cánh hoa đang xoay tròn trong gió, tiếng cười trong veo tan vào không trung.

Kenji đã say, kéo mọi người đi hát. Chỉ còn Minh và Haruka ngồi lại dưới tán hoa, trong ốc đảo tĩnh lặng của riêng hai người.

"Anh biết không." Haruka lên tiếng, giọng êm đềm như tiếng nước chảy. "Lần đầu em thấy anh là ở Shinjuku Gyoen, hai tháng trước."

Minh quay sang, ngỡ ngàng.

"Em đi chụp ảnh một mình. Em thấy anh ngồi dưới gốc cây, tay cầm cuốn sổ cũ, đọc chăm chú như thể sợ bỏ sót bất kỳ một dấu phẩy nào. Anh ngồi đó, vai rũ xuống, cô độc đến mức khiến người ta muốn khóc."

"Em..."

"Rồi em thấy anh lên tàu. Em đi theo. Em thấy anh vào công ty. Họ đang tuyển người. Thế là, em nộp đơn. Em muốn biết người đàn ông buồn bã đó là ai."

Tim Minh đập dội vào lồng ngực. Một cảm giác lạ lùng, vừa ấm nóng vừa nhói buốt, lan tỏa khắp cơ thể.

"Em không nên nói ra." Haruka cười nhẹ, mắt lấp lánh ánh đèn. "Nhưng em muốn anh biết."

"Biết gì?"

Haruka quay sang, nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh lồng đèn hắt lên gương mặt cô những mảng sáng tối hư ảo, đẹp đến nao lòng.

"Em thích anh." Giọng cô chắc chắn, không chút run rẩy. "Từ lần đầu thấy anh dưới mưa hoa đó, em đã thích anh rồi."

Gió thổi mạnh. Cánh hoa anh đào rơi xuống như mưa, vương lên tóc cô, đậu lên vai anh. Thế giới bỗng chốc im bặt, mọi âm thanh ồn ã lùi xa, chỉ còn lại lời thú nhận ấy lơ lửng giữa không trung.

Minh nín thở. Cổ họng khô khốc. Anh nhìn sâu vào mắt Haruka, tìm kiếm một thoáng đùa cợt, nhưng chỉ thấy sự chân thành trần trụi. Một thứ tình cảm mới mẻ, trong trẻo đang được đặt vào tay anh, vào nơi lồng ngực vốn đã nguội lạnh từ lâu.

"Em..."

"Anh không cần trả lời ngay." Haruka mỉm cười, nụ cười dịu dàng bao dung. "Em chỉ muốn nói ra thôi. Để nhẹ lòng."

Cô đứng dậy, phủi những cánh hoa vương trên vạt áo yukata.

"Em đi mua thêm đồ uống nhé. Anh ngồi đây, cứ suy nghĩ đi."

Bóng cô khuất dần vào dòng người đông đúc dưới ánh đèn lồng. Minh ngồi lại một mình, bất động. Cánh hoa vẫn rơi, rơi mãi không ngừng. Và trong lòng bàn tay đang siết chặt của anh, mồ hôi ướt đẫm, lạnh toát.

[Hết Chương 2]

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout