Dưới tán cây hoa anh đào



"Hoa anh đào, hoa anh đào ơi anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này
Em không sao đâu anh đừng khóc nữa, em là cơn gió đang thổi qua anh đó thôi"
(Lời bài hát)

Tôi đứng đây, dưới tán cây sakura, giữa cơn mưa hoa hồng phấn lấp lánh như những mảnh ký ức rơi vỡ. Công viên Shinjuku Gyoen hôm nay ngập trong tiếng cười, tiếng trẻ con rượt nhau, tiếng máy ảnh tách tách của các cặp đôi đang cố bắt lấy khoảnh khắc mùa xuân. Tokyo, mùa xuân 2024, rực rỡ như một bức tranh, nhưng với tôi, mọi thứ chỉ là cái nền mờ nhạt cho cuốn sổ tay cũ kỹ trong tay. Cuốn sổ của Linh, món quà cuối cùng cô để lại mười năm trước, khi tôi còn là một thằng nhóc 17 tuổi ở Đà Lạt, tin rằng tình yêu có thể giữ cô bên tôi mãi mãi.

Cuốn sổ sờn bìa, những trang giấy vàng ố như mang hơi thở của mùa xuân năm ấy, mùa mai anh đào nở rộ trên con đường Trần Hưng Đạo. Tôi mở ra, ngón tay lướt nhẹ qua bức vẽ đầu tiên: Hai đứa đứng dưới cây hoa, Linh cười rạng rỡ, còn tôi, thằng nhóc ngố, giơ máy ảnh với nụ cười ngượng nghịu.

Cô từng nói, giọng trong veo như gió: "Minh, nếu có kiếp sau, tớ muốn gặp lại cậu dưới một cây sakura thật sự."

Tôi nhắm mắt, để ký ức kéo về Đà Lạt, nơi hoa mai anh đào rơi, nơi Linh còn sống, còn cười, còn nắm tay tôi.

Mười năm, tôi giữ lời hứa. Tôi đến Nhật Bản, làm lập trình viên game, sống trong một căn hộ nhỏ ở Tokyo, và mỗi mùa xuân, tôi đứng dưới những cây sakura, ngắm hoa thay Linh. Nhưng sao mỗi cánh hoa rơi lại như một nhát dao, nhắc tôi rằng cô đã ra đi vì ung thư máu, để lại tôi với cuốn sổ và một lá thư tôi không dám đọc lại quá nhiều lần?

Tôi thì thầm, giọng lạc trong gió: "Linh, cậu thấy hoa đẹp không? Tokyo đúng như cậu mơ, nhưng thiếu cậu, nó chẳng trọn vẹn."

Gió thổi qua, mang theo cánh hoa đáp xuống vai áo. Tôi tự cười mình, đúng là thằng ngốc đa sầu đa cảm. Ai đời 27 tuổi, làm việc trong ngành game đầy áp lực, mà vẫn đứng đây, ôm ký ức như một gã thất tình mười năm không dứt? Nhưng Linh không chỉ là mối tình đầu. Cô là cả thế giới của tôi, là ánh nắng giữa những ngày Đà Lạt mưa phùn, là lý do tôi từng tin rằng cuộc sống đẹp như một bức tranh.

Đột nhiên, một tràng cười trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi ngẩng lên, ánh mắt lướt qua đám đông. Dưới gốc cây sakura lớn, cách tôi vài mét, một cô gái Nhật Bản, chừng 25 tuổi, đang chụp ảnh với bạn bè. Cô mặc bộ kimono, tóc nâu buộc cao, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng xuyên qua tán hoa. Tim tôi hẫng một nhịp. Nụ cười ấy... Giống Linh đến đau lòng. Không phải khuôn mặt, không phải đôi mắt, mà là cách cô cười – như thể cả thế giới đều sáng lên, như Linh từng làm mỗi lần cô nhặt cánh hoa mai anh đào và cài lên tóc.

Tôi đứng lặng, tay siết cuốn sổ, như thể nếu buông ra, tôi sẽ mất đi thứ gì đó. Cô gái quay lại, vô tình nhìn về phía tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, chỉ một giây, nhưng đủ để khiến tôi như bị hút vào một khoảnh khắc định mệnh. Cô mỉm cười nhẹ, rồi quay đi, bóng dáng hòa vào đám đông, để lại tôi với trái tim đập loạn và một câu hỏi: Cô ấy là ai?

Tôi không tin vào chuyện hồn ma hay kiếp sau, nhưng khoảnh khắc ấy làm tôi bâng khuâng.

Linh từng viết trong lá thư: "Tớ sẽ là ngọn gió, luôn ở bên cậu."

Có phải cô đang cố nói gì, qua nụ cười của một người lạ? Hay tôi chỉ đang tự dệt nên hy vọng để lấp đầy khoảng trống mười năm qua? Tôi cất cuốn sổ vào túi, bước đi dưới hàng cây sakura. Hoa vẫn rơi, nhẹ nhàng như lời an ủi, nhưng tôi không thể xua đi hình ảnh cô gái ấy.

Đám đông quanh tôi vẫn rộn ràng, tiếng cười trẻ em, tiếng nhạc hanami văng vẳng. Tokyo, với những con phố tấp nập và tòa nhà chọc trời, bỗng trở nên gần gũi hơn, như thể đang mời gọi tôi mở lòng. Tôi mỉm cười, tự nhủ: Có lẽ, Linh, tớ sẽ thử sống hạnh phúc, như cậu muốn. Nhưng ngay lúc đó, ký ức về con đường mai anh đào ở Đà Lạt ùa về, kéo tôi về những ngày tháng ấy, khi Linh còn ở bên, khi tôi chưa biết rằng yêu cũng có thể đau đến thế.
***

"Hoa anh đào vẫn rơi trên con đường chúng ta từng đi qua

Bên bờ sông, dưới bầu trời rộng lớn chúng ta hay cùng nhau chơi đùa"

(Lời bài hát)

​​​​​​​Cơn gió se lạnh lùa qua con đường Trần Hưng Đạo, cuốn những cánh hoa mai anh đào xoay tít như bầy bướm hồng phấn. Tôi đạp xe, chiếc xe đạp cũ kêu cọc cạch, nhưng lòng thì lâng lâng như đang bay. Bên cạnh tôi là Linh, áo dài trắng tung bay, tóc dài đen nhánh lấp lánh dưới nắng. Cô cười, nụ cười trong veo như tiếng chuông gió, làm cả Đà Lạt bừng sáng. Phía sau, Huy, thằng bạn thân trời đánh, vừa đạp vừa hát nhảm một bài J-pop, giọng lệch tông đến mức mấy con chim trên cây chắc cũng muốn bay mất.

"Ê Minh, mày đạp chậm thế, định tán gái à?" Huy hét lên, nhe răng cười đểu. Tôi quay lại, lườm nó: "Mày câm đi, phá đám tao bây giờ!"

Linh bật cười, giọng cô nhẹ như gió: "Huy, cậu hát thế này chắc mai anh đào rụng hết!" Huy giả vờ ôm ngực: "Linh, cậu làm tan nát trái tim nghệ sĩ của tớ rồi!"

Chúng tôi dừng lại dưới một cây mai anh đào lớn, nơi hoa rơi lả tả như một cơn mưa mùa xuân. Tôi dựng xe, lấy chiếc máy ảnh compact – món quà sinh nhật bố tặng – và chĩa vào Linh. Cô đứng giữa cơn mưa hoa, xoay một vòng, váy áo tung bay như cánh bướm.

"Minh, cậu chụp gì mà nhiều thế?" Cô hỏi, mắt long lanh, tay nhặt một cánh hoa cài lên tóc. Tôi đỏ mặt, giả vờ nhìn qua ống kính để che đi tim đập thình thịch: "Chụp cậu, vì... Ừ, cậu đẹp hơn hoa."

Huy huýt sáo, nhảy vào khung hình với cái mặt hề: "Đẹp hơn hoa cái đầu mày! Minh, mày sến như phim Hàn rồi!"

Tôi đuổi nó, nhưng Linh chỉ cười, ngồi xuống ghế đá, mở cuốn sổ tay và bắt đầu vẽ. Bút chì lướt trên giấy, cô vẽ nhanh, nhưng tôi để ý tay cô run nhẹ, như thể đang cố giấu điều gì.

"Cậu ổn không? Dạo này hay mệt à?" Tôi hỏi, giọng lo lắng.

Linh ngẩng lên, nụ cười vẫn rạng rỡ: "Chỉ là thiếu ngủ thôi. Đừng lo, Minh."

Tôi muốn hỏi thêm, nhưng Huy chen vào, giật máy ảnh: "Để tao chụp mày với Linh, không là mai mốt hối hận!" Nó đẩy tôi ngồi cạnh Linh, bấm tách một kiểu.

Linh cười, vai cô chạm vai tôi, nhẹ như cánh hoa. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy cả thế giới chỉ còn lại cô, còn lại mùi hương thoang thoảng từ tóc cô, còn lại tiếng tim mình đập loạn. Linh, nếu tớ nói tớ thích cậu, cậu sẽ trả lời thế nào? Nhưng tôi chỉ im lặng, để gió cuốn đi câu hỏi.

Huy bỏ về trước, la hét gì đó về việc phải đi học thêm. Chỉ còn tôi và Linh, chúng tôi đạp xe chậm rãi, hoa mai anh đào rơi đầy giỏ xe.

Linh ngẩng lên, chỉ vào những cánh hoa: "Minh, cậu thấy không? Hoa này giống sakura Nhật Bản lắm. Tớ muốn đến đó, ngắm sakura thật sự."

Giọng cô mơ màng, nhưng ánh mắt thoáng buồn, như thể biết rằng giấc mơ ấy xa xôi. Tôi nắm tay cô, giọng chắc nịch: "Sau tốt nghiệp, tụi mình sẽ đi Nhật, tớ hứa!"

Linh mỉm cười, nhưng không đáp. Cô rút tay lại, nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ điều gì. Tôi không hiểu tại sao, chỉ biết trái tim mình đã thuộc về cô từ lâu, như cách hoa mai anh đào thuộc về mùa xuân Đà Lạt. Nhiều năm sau, tôi mới hiểu rằng Linh đã che giấu bí mật về căn bệnh ung thư máu, rằng cô muốn tôi sống hạnh phúc, dù cô không thể ở lại.

Cơn gió thổi mạnh, kéo tôi khỏi ký ức. Tôi mở mắt, vẫn đứng dưới cây sakura ở Shinjuku Gyoen, cuốn sổ tay của Linh nặng trĩu trong tay. Hoa rơi, như nhắc tôi về những ngày tháng ấy, khi tôi còn ngây thơ, khi Linh còn bên tôi. Nhưng nụ cười của cô gái Nhật vẫn lẩn quất trong tâm trí, như một cánh hoa lạc lối giữa ký ức. Tôi bước đi, tự nhủ phải tiếp tục, nhưng lòng lại trôi về Đà Lạt, về buổi chiều bên hồ Xuân Hương, khi tôi quyết định nói với Linh rằng tôi yêu cô.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout