Đêm cuối cùng đã đến, ngôi làng cũ bao trùm bởi màn sương dày đặc, bầu trời nặng trĩu như đang dồn hết oán khí xuống trần gian. Mai run rẩy bước vào căn nhà trọ cũ, nơi từng là khởi nguồn của mọi bi kịch.
Căn phòng như chật hẹp hơn, từng mảng tường rêu phong rỉ máu, loang lổ những vệt đen không rõ hình. Gió rít từng cơn, như tiếng khóc nức nở vọng về từ một nơi xa xăm. Trên bàn gỗ mục nát, ngọn nến đỏ cháy yếu ớt, ánh sáng chập chờn soi bóng Mai méo mó trên tường. Bỗng nhiên, tiếng khóc trẻ con cất lên, xé tan sự im lặng của đêm.
Mai quỳ sụp xuống, hai tay run rẩy ôm đầu: "Con… mẹ xin lỗi…".
Nhưng tiếng khóc dần biến thành tiếng cười khanh khách, lạnh lẽo đến tê dại xương sống. Cánh cửa căn phòng đóng sập lại, khóa chặt, nhốt Mai vào trong. Một hình bóng nhỏ bé xuất hiện giữa phòng, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen trũng sâu, máu rỉ ra từ khóe môi. Đó là đứa trẻ năm xưa – đứa con bị từ chối.
"Mẹ… mẹ bỏ con… tại sao?" Giọng nói vang lên, vọng khắp bốn bức tường.
Mai khóc nghẹn, cố gắng bò tới, tay run run chìa ra: "Mẹ sai rồi, tha thứ cho mẹ…".
Đứa bé không tiến lại gần, chỉ cười, tiếng cười vỡ vụn như gương nứt. Mỗi mảnh cười như mảnh kính, cứa vào tim Mai, khiến cô đau đớn tột cùng. Trần nhà bắt đầu rạn nứt, máu nhỏ giọt xuống, từng giọt tanh nồng rơi lên vai Mai. Bóng đen trườn bò khắp tường, tạo thành hình thù quái dị, hàng chục bàn tay vươn ra chộp lấy cô. Mai hét lên, nhưng tiếng hét bị nuốt chửng bởi màn đêm. Đứa bé tiến lại gần, đôi mắt đỏ rực như hai hòn than hồng.
"Mẹ có biết con đã lạnh lẽo thế nào không?" Nó gằn từng chữ, giọng nói như hàng trăm linh hồn hợp lại.
Mai co rúm người, nước mắt giàn giụa, cố lẩm bẩm những câu kinh cầu nguyện. Ngọn nến trên bàn phụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh. Trong bóng tối, hàng chục tiếng khóc trẻ con đồng loạt vang lên, vang vọng như từ lòng đất. Mai cảm thấy thân thể mình bị kéo xuống, lạnh lẽo bao trùm toàn bộ da thịt. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô nhìn thấy hình ảnh gia đình – chồng và hai đứa con đang ngủ yên trong ngôi nhà mới. Nhưng phía sau họ, bóng dáng đứa bé oan hồn đứng lặng, đôi mắt rực sáng, nhìn chằm chằm.
Mai thét lên trong tuyệt vọng: "Xin đừng làm hại họ! Hãy lấy mạng mẹ…"
Đứa bé mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười tha thứ, mà là nụ cười định đoạt. Một luồng gió lạnh buốt thổi qua, căn phòng rung chuyển dữ dội. Tường nứt toác, bóng tối nuốt chửng tất cả, kể cả tiếng hét của Mai. Sáng hôm sau, người ta phát hiện căn nhà trọ cũ đã sập một phần. Không ai tìm thấy Mai, chỉ có một vệt máu loang dài trên nền đất.
Ở ngôi nhà mới, chồng Mai tỉnh dậy, thấy hai con vẫn ngủ say, vợ anh biến mất không có dấu vết. Trên tường có những vết tay nhỏ đẫm máu in thành hàng dài.
Không ai biết Mai đã biến mất đi đâu, hay linh hồn đứa con oan nghiệt đã thực sự được giải thoát.
Và mọi người thì thầm với nhau rằng, đó là đêm định mệnh – nơi sự sống và cái chết đã bị hoán đổi, để lại một kết thúc mở đầy ám ảnh.
Mỗi lựa chọn đều để lại hậu quả, và trách nhiệm với sinh mệnh con người là thiêng liêng nhất.
Trong tuổi trẻ, nhiều khi vì tình yêu mù quáng, sự thiếu suy nghĩ hay áp lực xã hội, ta đưa ra những quyết định vội vã. Nhưng sự sống, dù chỉ mới hình thành trong bụng mẹ, cũng là một linh hồn, một phần máu thịt, một phần trách nhiệm không thể chối bỏ.
Hối hận muộn màng không thể xóa đi quá khứ. Dù bạn có hạnh phúc trọn vẹn sau này, vết thương ấy vẫn để lại bóng tối trong tâm hồn.
Câu chuyện cũng nhắc nhở rằng: sống có trách nhiệm với bản thân, với tình yêu, và với những sinh mệnh liên quan đến mình chính là cách duy nhất để không tạo ra những “oan hồn” trong đời thực – những dằn vặt, ám ảnh, và khổ đau.
Thông điệp dành cho bạn trẻ:
Hãy biết trân trọng tình yêu, cân nhắc kỹ trước mọi quyết định liên quan đến sự sống, và sống một cuộc đời đầy trách nhiệm. Vì đôi khi, điều bạn từ chối hôm nay sẽ trở thành bóng ma ám ảnh suốt cả cuộc đời mai sau.



Bình luận
Chưa có bình luận