Đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua, ba người chúng tôi vẫn đang rong ruổi trên chiếc mô tô. Bầu trời không một gợn mây, ánh nắng đầu chiều cứ thỏa sức chiếu vào mắt tôi. Thật tình! Lẽ ra tôi phải thuê người dẫn tới nơi chứ không phải tự mình đi mò đường. Với tình hình này có lẽ đến đêm nay sẽ ngủ ngoài đường.
“A!” Giọng Lan Anh ngồi phía sau, tay cầm chiếc điện thoại. “Anh đi chậm lại, phía trước có ngã rẽ lên đồi.”
“Thật không đó?” Tôi giảm tốc độ, đi xe sát lề đường. “Ba lần trước toàn đi vào đường cụt cả.”
“Chắc chắn lần này sẽ được.” Em trai tôi ngồi trong sidecar[1] cất tiếng đầy dõng dạc.
“Thế ư? Cả tiếng đồng hồ sao giờ mới nói được một câu thế?”
“Nếu em không lên tiếng chắc anh lại đi thêm mấy vòng quả đồi này mất.”
Đi thêm trăm mét nữa, một lối rẽ ra khỏi con đường liên tỉnh. Khác với những lần trước, lối này đã được trải nhựa, dù lớp nhựa ấy trông đã sờn cũ theo năm tháng. Càng đi vào sâu, con đường càng trở nên dốc đứng, các khúc cua xuất hiện ngày một nhiều và trở nên gấp hơn. Tôi phải tập trung hết cỡ, hết hãm phanh lại dận ga, liên tục sang số từ hai lên ba, rồi lại từ ba xuống hai.
Con đường dẫn chúng tôi vào một khu rừng, những tán cây cao che đi ánh nắng và làm dịu đi cái nóng mùa hè. Cuối con đường là một chiếc cổng rào lưới sắt, tôi giơ chiếc thẻ do công ty tư vấn nhà đất cấp lên máy quét. Cổng mở, chúng tôi tiếp tục tiến vào con đường đá vôi ngoằn ngoèo. Căn biệt thự xuất hiện trước mắt, ánh nắng xuyên qua tán cây rừng in bóng những đường vân mờ ảo lên bức tường trắng của ngôi nhà.
Xe vừa tắt máy, em trai tôi đã nhảy xuống đầu tiên. Nó chạy nhanh vào, cởi giày đặt lên kệ rồi bước thẳng vào nhà. Thấy vậy, Lan Anh cũng xuống xe, tháo giày để lên kệ và vội vàng bước theo sau.
Tôi cởi chiếc mũ bảo hiểm, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Không khí chốn rừng núi khác hẳn với nơi thành thị. Thật trong lành, mát mẻ, thoải mái. Tôi dắt xe vào gara nằm sát bên hiên nhà. Gọi là gara chứ thực ra chỉ là một khoảng trống nhỏ có mái che trên đầu. Có lẽ ngày xưa chẳng mấy ai lái ô tô vào tận rừng, nên từ lối đi đến chỗ đậu xe đều chật hẹp, vừa vặn cho một chiếc xe máy đi lại.
Tôi xách hai chiếc vali buộc sau xe máy bước vào nhà. Sau cánh cửa ra vào là một căn phòng được bài trí gọn gàng. Một chiếc ghế sofa dài làm tâm điểm căn phòng, đối diện là chiếc tivi treo tường, hai bên là hai chiếc đèn gắn tường phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Phía dưới tivi là lò sưởi kiểu truyền thống. Ngay giữa phòng, chiếc bàn dài mặt kính đã được bày sẵn một giỏ hoa quả. Đây hẳn là phòng khách.
Tiếp tục bước dọc theo lối đi hành lang, tôi thấy sân sau nằm về phía bên trái. Mặt sân phủ cỏ xanh mướt, từ xa có thể trông thấy một gốc cây lớn với chiếc xích đu hai chỗ ngồi có mái che bên cạnh. Cuối hành lang là cầu thang dẫn lên tầng trên. Trước khi bước lên, tôi ghé vào căn phòng có cửa kính nằm sát lối đi. Không mất nhiều thời gian để nhận ra đó là phòng tắm.
Từ phía dưới, tôi đã nghe thấy tiếng cười đùa vọng xuống từ tầng trên. Có gì ở trên đó mà vui thế nhỉ? Tôi nghĩ thầm, tiếp tục xách hai chiếc vali lên tầng hai, lần theo âm thanh đó. Bước vào căn phòng phát ra tiếng ồn. Lan Anh và em tôi đang nhún nhảy trên chiếc giường đệm lớn chiếm gần hết diện tích căn phòng. Hai đứa đứng đối diện nhau, đứa này nhún thì đứa kia lại bật lên. Cả bọn cười choe choét.
“Nhảy vừa thôi không sập giường bây giờ.” Tôi quát lớn.
Lan Anh giật mình ngưng nhún, em tôi bị hớ đà ngã lăn lộn trên giường. Tôi phì cười lấy tay che miệng. Ai mà nghĩ được tụi này sắp vào cấp III cơ đấy. Kéo hai chiếc vali vào một góc phòng, tôi ngồi xuống chiếc ghế mây kê sát bên, hít một hơi thật sâu rồi thở ra để quên đi cái cảnh hài hước vừa rồi.
“Hai đứa đi dọn đồ đi rồi tý anh kêu qua phụ nấu ăn nữa.”
Cả hai gật đầu. Em tôi kéo chiếc vali màu xanh, còn Lan Anh lấy chiếc màu hồng. Chúng bày ra giường đủ loại quần áo và đồ dùng cá nhân, rồi bắt đầu sắp xếp vào hai chiếc tủ đặt đối diện nhau. Lan Anh dùng chiếc tủ bên trái, còn hai anh em tôi dùng chung tủ bên phải. Nhìn chúng sắp xếp được chừng một nửa, tôi rời khỏi phòng, đi xem qua các phòng còn lại.
Căn phòng tiếp theo tôi bước vào là phòng ăn. Khá dễ nhận ra với bếp điện, lò vi sóng, bồn rửa, tủ lạnh cùng dãy kệ tủ treo tường. Phía trên bếp điện là một ống hút mùi nối dài ra bên ngoài, chắc để giữ cho không khí luôn thông thoáng. Ở chính giữa phòng, một bộ bàn ăn bốn người được kê ngay ngắn, kiểu bàn thường thấy trong những quán ăn gia đình. Điều khiến tôi bất ngờ là chiếc máy giặt đặt ở một góc phòng ăn. Hình ảnh ấy lập tức gợi tôi nhớ đến khu ký túc xá mà vài người bạn ngoại tỉnh từng ở. Nó gây ấn tượng trong tôi bởi mọi thứ được tận dụng tối đa, gói gọn trong một không gian nhỏ. Bên cạnh đó còn có một ban công mở ra phía ngoài, càng khiến cảm giác ấy rõ ràng hơn. Nghĩ lại, đúng là giống thật.
Tôi mở tủ lạnh để kiểm tra đồ ăn. Bên trong hầu hết là thức ăn sơ chế và một vài hộp đồ đóng gói sẵn. Với lượng này, cùng lắm chỉ đủ cho hai bữa. Chẳng lẽ họ quên chuẩn bị sao?
Một cơn gió nhẹ từ ban công thổi vào bếp, làm rơi một tấm thiệp nhỏ đặt trên kệ tủ lạnh. Đó là tấm thiệp của bên cung cấp thực phẩm, có vẻ như ai đó đã để sẵn ở đó. Sao họ không dán một tờ giấy trên tủ lạnh sẽ tốt hơn không?
Ngay lập tức, tôi lấy điện thoại ra gọi ngay theo số được in trên đó. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ. Tôi giới thiệu tên mình và địa chỉ căn biệt thự, sau đó hỏi về tình trạng đồ ăn. Cô ấy dường như đã lường trước tình huống này nên trả lời khá nhanh. Vì không có thông tin thời điểm khách đến, họ đã chủ động lùi lịch giao thực phẩm tươi sang sáng hôm sau. Trước khi kết thúc cuộc gọi, cô ấy xin lỗi rối rít. Tôi nói không sao, điều đáng tiếc này là do lỗi của tôi.
Dự định nấu món ăn cho buổi tối đầu tiên đã phá sản. Giật mình, tôi nhận ra bản thân có cả một khoảng thời gian rỗi kéo dài từ giờ đến lúc mặt trời lặn. Quả là điều hiếm có. Đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì gió từ ban công lại thổi vào. Chiếc chuông gió treo ngoài ban công khẽ lay động, phát ra tiếng lanh canh trong trẻo. Âm thanh đó như một lời mời gọi dịu dàng. Tôi bước ra ngoài.
Từ ban công tầng hai, quang cảnh sân sau hiện ra dưới một góc nhìn bao quát hơn. Đằng xa tôi trông thấy một cây cầu vắt dọc qua tầm mắt. Nhìn vào cấu trúc mạng điện chằng chịt bên trên, tôi nhận ra đó là cầu dành cho tàu cao tốc. Muốn nhìn kỹ hơn cây cầu kia, tôi thử nhoài người ra ban công để xem nó dẫn về đâu nhưng có vẻ như chẳng mấy tác dụng. À, phải rồi. Một ý nghĩ chợt bật lên trong đầu. Tôi nhớ đã từng thấy trên trang web giới thiệu biệt thự rằng nơi này có tầng thượng. Có lẽ từ đó sẽ quan sát được rõ hơn.
Tôi quay trở vào nhà, đi đến cuối hành lang tầng hai. Quả đúng như dự đoán, một cầu thang khác nằm khuất ở đó, hướng lên phía trên. Cấu trúc của nó dạng xoắn ốc, trông không khác gì những tháp canh trong các lâu đài cổ châu Âu. Bước lên sân thượng, nắng chiều rọi xiên qua những tán cây rừng gần đó đổ bóng xuống khoảng sân sau nhà. Bầu trời vẫn không một gợn mây như lúc tôi còn đang trên đường nhưng không khí thì lại thật dịu mát. Từ đây, tôi có thể thấy toàn bộ cây cầu vắt dài từ Đông sang Tây.
Lúc này, cuộc trò chuyện sáng nay lại hiện lên trong đầu tôi. Chị Huệ từng nói, để tới Bắc Giang phải đi hai chuyến tàu. Có lẽ chị đang nhắc tới tuyến đường tàu chạy qua chính cây cầu này. Tưởng tượng thấy chị ta đang ngồi trên tàu cùng với ai đó đi qua đây rồi chợt thốt lên: “Ồ, hình như cái cậu tên Phong nào đó bảo cậu ta nghỉ hè ở đây này.”
Chị ta có một trí nhớ đáng nể. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, chị ấy đã biết tôi dạy cờ vua tại một câu lạc bộ ở trong quận Đống Đa. Tôi thậm chí còn chưa từng nhắc đến chuyện đó cho Lan Anh. Khi ấy tôi chỉ cười, hỏi sao chị biết. Chị ta nói rằng bản thân đang điều tra án mạng. Buổi tối sau khi đưa con mình đi học thêm thì nạn nhân bị sát hại. Khi nghe tên học sinh tôi giật mình. Thằng bé là người về muộn nhất hôm đó. Khổ nỗi nó lại không có điện thoại, bụng thì đói meo. Không thể để nó ở đồn cảnh sát một mình, tôi đành phải dẫn nó đi ăn tại một cửa hàng gia đình gần đó. Tôi vừa dỗ dành vừa ngồi chờ tới tận mười giờ. Chuyện đó diễn ra tận hai tháng vậy mà chị ta còn nhớ được. Điều đó làm tôi thực sự ấn tượng.
Đang ngồi đăm chiêu, tôi chợt nghe tiếng cười đùa phía dưới. Hai đứa nhỏ vừa ùa ra sân sau. Em trai tôi chạy trước, Lan Anh rượt theo sau. Cả hai đuổi bắt quanh gốc cây to. Đứa này vòng trái, đứa kia quẹo phải. Mỗi lần tưởng sắp bắt được lại hụt, đến lần thứ năm thì Lan Anh cũng chộp được. Cả hai ngã lăn ra bãi cỏ xanh rờn, cười đùa giòn giã, gương mặt đứa nào cũng hớn hở.
Trời ạ, tụi nó lại như thế nữa rồi… Tôi thầm nghĩ, khẽ thở dài rồi liếc về phía lối vào biệt thự. Nếu ai tình cờ bắt gặp cảnh này, chắc tôi cũng chẳng biết phải giải thích ra sao. Cũng may cả quả đồi này chỉ có mỗi nhà chúng tôi, chẳng ai chứng kiến nên thôi… cứ để tụi nhỏ tự do một chút cũng chẳng sao.
Bỗng có một thứ gì đó màu đen sượt qua mặt tôi. Chưa kịp định thần thì nó lại lao vút qua lần nữa khiến tôi giật bắn người, vội lùi về phía cầu thang. Sinh vật kia không đuổi theo mà chỉ sải cánh, phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc. Nhìn kỹ lại, tôi mới nhận ra đó là một con chim nhưng không rõ thuộc loài nào. Khi thấy tôi không còn là mối đe dọa, nó quay đầu bay lên đậu trên đỉnh ống khói, có lẽ là của lò sưởi ở phòng khách. Quan sát kỹ hơn, tôi nhận ra nó đã xây tổ ở đó từ lúc nào rồi. Có lẽ do không có người ở đây nên con chim đã biến cái sân thượng thành địa bàn của nó. Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra giờ, đã 3 giờ 45 phút chiều. Có lẽ tôi nên làm buổi tối rồi đi tắm. Ngồi đợi hai đứa kia nô đùa chán chê tới 5 giờ đi ăn cơm là đẹp.
Quay lại phòng bếp, tôi bắt tay vào nấu ăn. Mới đứng bếp một lúc mà mồ hôi đã bắt đầu túa ra, bám dính lưng áo, cảm giác nhễ nhại khó chịu. Tôi làm món bít tết trước, rồi tranh thủ trộn thêm một đĩa salad đơn giản. Công đoạn chế biến khá nhanh vì phần lớn nguyên liệu đều là đồ đóng gói sẵn trong tủ lạnh. Tiếc là không có gạo, nên đành thay bằng vài lát bánh mì cắt sẵn.
Làm xong bữa tối, tôi ngồi xuống ghế để nghỉ lấy sức. Đến lúc đó mới nhận ra căn nhà đã im ắng hẳn, không còn tiếng cười đùa ríu rít vang lên như trước. Tôi nhìn ra ban công thì không thấy bóng dáng hai đứa đâu. Bây giờ vẫn còn quá sớm, chắc chắn chúng chưa thấy mệt. Có lẽ cả bọn chạy ra khoảng rừng nhỏ phía sân trước chơi trốn tìm. Tôi lại không thấy lo chúng bị lạc, vào những kỳ nghỉ hè trước chúng tôi thường đến những nơi có rừng nên tụi nhỏ chẳng lạ gì địa hình như thế này.
Phòng tắm nhìn bên ngoài trông khá nhỏ, nhưng bước vào rồi tôi mới ngạc nhiên vì không gian bên trong lại rộng hơn tưởng tượng. Gần như mọi thiết bị ở đây đều giống trong nhà tôi, chỉ là ở phiên bản cao cấp và hiện đại hơn. Nó được lắp hệ thống cảm ứng, cho phép tôi tùy chỉnh cách tắm theo ý muốn. Tôi chỉ việc ngồi vào, chọn nhiệt độ, rồi nước sẽ tự động xả vào bồn. Nước bắt đầu ấm dần lên, mọi sự mệt mỏi từ sáng đến giờ cứ thế xâm chiếm cơ thể và đánh gục tôi bằng một giấc ngủ. Tôi chẳng biết mình đã thiếp đi bao lâu trong phòng tắm, chỉ đến khi bước ra ngoài và ngẩng đầu nhìn trời. Bản thân mới giật mình nhận ra cảnh vật đã tối hẳn từ lúc nào.
Khoác tạm chiếc áo choàng tắm, tôi đứng ngoài hiên nhà, mắt nhìn về phía rừng. Đã hơn 5 giờ mà vẫn chưa thấy hai đứa nhỏ quay lại. Tôi bắt đầu đâm lo. Chẳng lẽ chúng đi lạc thật? Hay là trong rừng có thú dữ. Cứ ngồi đó, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ, nếu tôi còn chần chừ e là sẽ không kịp nữa.
Bỗng tiếng bước chân vang lên từ phía sân sau. Tôi bật dậy, chạy vội ra sân sau và thấy Lan Anh. Toàn người con bé ướt sũng, tóc bết lại, bùn đất bám đầy tay chân. Khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt nó tái mét. Chẳng nói một lời, con bé chỉ lặng lẽ bước vào nhà, đi thẳng vào phòng tắm. Tôi vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay nó.
“Chờ đã, em đi đâu giờ này mới về?”
Lan Anh cố gắng vùng vẫy. Tôi nắm luôn tay còn lại.
“Lại còn ướt thế này nữa. Mà đứa kia đâu?”
Bị siết tay một lúc, con bé mặt nhăn nhó nhìn như sắp khóc. Cuối cùng nó cũng chịu nói:
“Đi bơi, tụi em đi bơi.”
“Bơi? Ở đâu?”
“Có một... con hồ bên dưới. Em đi theo cậu ấy... xuống núi.”
“Hồ? Là chỗ nào vậy.” Tôi thả lỏng tay con bé. “Dẫn anh xuống chỗ đó!”
Lối đi bí mật xuống núi nằm ngay dưới gốc cây ở sân sau. Đó là một con đường đất nhỏ, chạy sâu vào bên trong lòng núi, rễ cây và dây leo che phủ bên ngoài. Đường khá thoai thoải, dễ đi, hầu như không gặp trở ngại gì. Cứ thế men theo con đường ấy, địa hình dần trở nên bằng phẳng. Con hồ xuất hiện trước mắt, ẩn mình giữa thung lũng bao quanh bởi vách núi. Nước từ trên cao chảy xuống kêu róc rách. Mặt hồ phản chiếu bầu trời cuối chiều. Mây hồng lững lờ và nắng vàng óng ánh.
Em tôi từ dưới nước ngoi lên khỏi mặt nước. Nó đưa tay xoa mặt vuốt lại tóc. Sau đó, thằng bé chuyển sang tư thế bơi ngửa, chỉ dùng chân để bơi vào bờ. Khi nước chỉ còn ngang hông, nó bắt đầu đứng lên đi. Nhìn thấy tôi, thằng bé không tỏ vẻ gì làm bất ngờ, dường như nó biết chắc tôi sẽ ở đây.
“Có lời giải thích nào không?” Tôi hắng giọng. Cơn giận dữ tích tụ từ nãy tới giờ chút lên hết câu hỏi.
“Em xin lỗi.” Thằng bé trả lời lí nhí. Mặt cúi gằm xuống.
“Biết anh lo lắm không? Chạy đi đâu phải báo một tiếng chứ? Lại còn trông bộ dạng thế này nữa, có ai nhìn thấy thì sao?”
“Chỗ này không có ai biết đâu anh. Lối mòn dẫn xuống núi là con đường duy nhất.” Thằng bé nói chắc như đinh đóng cột.
“Làm sao mà biết được?”
“Giữa hồ không có cọc cảnh báo. Anh nhìn xem. Nước chỗ này sâu lắm, nếu có ai từng đến đây chắc chắn phải cắm cọc.”
“Kể cả vậy.” Tôi thở dài. “Sao lại xuống tận dưới này? Lan Anh không bơi giỏi, nhỡ bị làm sao thì mình em xoay sở kiểu gì?”
“Vì cậu ấy muốn thế?” Thằng bé nhìn Lan Anh.
“Hả?”
“Sao anh không đi mà hỏi? Lời từ miệng em chắc anh không tin đâu.” Nói xong, nó đưa hai tay sau đầu, đi về hướng con đường đất.
Tôi bỗng cảm thấy tay mình hơi mỏi. Nhìn lại mới nhận ra Lan Anh vẫn nắm tay tôi từ lúc bắt đầu xuống núi. Con bé đứng không còn vững nữa. Phải rồi, lúc vừa mới về đến nơi, tôi trong cơn bực tức đã kéo nó đi tiếp không cho nghỉ. Nó còn đang đi chân trần. Chắc giờ chân đau lắm rồi. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay nó, dìu Lan Anh ngồi xuống đất.
“Anh... anh xin lỗi. Chân có bị đau lắm không?”
“Em không sao. Nhưng mà, hiện tại chân em mỏi lắm không đi được nữa.”
“Ừ, được thôi! Anh sẽ ngồi đợi.” Tôi cởi chiếc áo choàng tắm ra, đắp lên người của cả hai.”
“Ơ, anh làm gì thế.” Lan Anh nhìn tỏ vẻ ngơ ngác.
“Khoác lên người kẻo bị lạnh. Không tắm qua nước nóng thì mai ốm ngay. Mà thằng bé đã nói ở đây không có người thì cứ thoải mái đi. Hai anh em mình đâu có gì phải ngại chứ.” Tôi cười.
Con bé không nói gì, tựa đầu vào vai tôi. Bàn tay nó lại chặt tay tôi hơn. Lúc này tôi thấy bàn tay Lan Anh khô ráp, nứt nẻ đầy vết chai. Ngoài cờ vua, nó cũng là thành viên trong câu lạc bộ Taekwondo trường. Mỗi lần tôi đón về là phải bế nó lên vì bàn chân không thể nhấc lên xe máy. Bàn tay này hẳn cũng do quá trình khổ luyện kia.
Chúng tôi cứ ngồi như thế, quan sát mặt hồ phản chiếu bầu trời chuyển dần sang tối. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách và gió thổi rì rào qua khu rừng. Một lúc sau, Lan Anh khẽ lên tiếng.
“Đợt nghỉ đông vừa rồi, lớp em có chuyến đi chơi SaPa.” Lan Anh nói, giọng chậm rãi như đang nhớ lại. “Thứ khiến em ấn tượng nhất là phòng tắm lộ thiên ở khách sạn. Ngồi một mình trong bồn tắm nhìn bầu trời phía trên… cảm giác sướng lắm. Cứ như tan chảy ra vậy.” Con bé cười khẽ, rồi tiếp tục: “Lúc nhìn thấy cái hồ từ sân sau, cảm giác đó tự nhiên quay lại. Nên em mới năn nỉ cậu ấy tìm bằng được đường xuống.”
“Thế thôi á? Anh tưởng chuyện gì nó to tát lắm cơ.” Tôi phì cười, đưa tay xoa đầu con bé. “Vậy mai mốt em chuyển hẳn sang nhà anh, anh mua cho cái bể bơi phao để lên sân thượng. Lúc đó muốn ngồi ngắm tới khuya cũng được, khỏi phải đi đâu cho mệt người.”
“Hơ, ý anh là sao? Em không hiểu?”
“À, chị Huệ thông báo người giám hộ mới của em là anh. Cái đó em phải biết rồi chứ?”
“Em chẳng nghe ai nói như vậy cả. Thế hết hè em muốn chuyển qua nhà anh luôn!”
“Không được. Năm sau thi cấp III rồi mà tự nhiên chuyển nhà thì phiền lắm. Nhất là việc đi lại, từ nhà anh mà đến trường đúng giờ phải dậy sớm.”
“Em không quan tâm. Chỉ cần rời khỏi căn nhà đó thì chịu khổ thế nào em cũng làm.”
“Ít nhất em cũng nên làm hòa với chị Huệ đi. Nói một câu cảm ơn chị ấy thôi cũng được.”
“Chị ta tự làm theo ý mình, em đâu có cần. Sao phải cảm ơn chứ!”
“Gia đình chị ấy có sao thì có, chứ chị ấy thì không xấu. Anh chỉ nói vậy thôi.”
“Người như chị ta mà anh không nhận ra sao?”
“Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Lần sau xuống đây nhớ mang theo điện thoại. Anh còn gọi về ăn cơm.”
“Vâng… Mà giờ em đói rồi, nhưng chân vẫn còn mỏi.”
“Không sao. Để anh cõng. Dù gì cũng là lỗi của anh. Bám chắc vào nhé.”
Sau bữa tối, ba chúng tôi ra phòng khách ngồi xem phim. Hai đứa nhỏ mê mẩn mấy bộ hoạt hình của một hãng phim Nhật. Tuổi đời của bộ phim có lẽ đã gần hai thế kỷ nhưng nét vẽ vẫn không bị lỗi thời. Mấy bài hát trong phim, tụi nó hát vanh vách như thể đã nghe cả trăm lần. Xem xong một bộ, cả hai đứa đều ngủ quên từ lúc nào, miệng hé ra, nước dãi chảy ướt cả gối. Tôi nhìn mà phì cười, không nỡ gọi dậy, đành lên phòng lấy một chiếc chăn mỏng đem xuống đắp cho chúng.
Từ xa, tiếng tàu cao tốc vọng lại. Đã lâu lắm rồi tôi mới nghe lại âm thanh ấy, nhưng làm sao quên được. Ngôi nhà cũ của tôi ngày xưa nằm sát một trạm ga. Tôi thường trải đệm ngủ ngay phòng khách, mỗi đêm đều nghe tiếng tàu đi qua. Khung cảnh bây giờ cũng giống y như thế. Một cảm giác hoài niệm dâng lên.
Tôi chợt tự hỏi, không biết dượng giờ đang sống thế nào. Lần cuối tôi gặp ông là cách đây đã bốn năm. Đã từng đó thời gian rồi sao. Từ lúc ấy đến giờ, chúng tôi không còn liên lạc.
[1] Sidecar: Ghế ngồi một bánh được lắp bên hông của một số loại xe máy.
Bình luận
Chưa có bình luận