Chương 1.3



Chiếc điện thoại đổ chuông trong túi quần làm tôi đứng khựng lại. Dòng suy nghĩ trong tôi bỗng đứt đoạn một cách đột ngột tạo ra một khoảng trống trong tiềm thức. Sau hồi rung thứ năm, điện thoại tắt lịm. Tôi lấy ra kiểm tra. Một dãy số lạ hiện lên màn hình. Cuộc gọi gần nhất nhất từ số máy này đã là bốn ngày.

 Ai có thể gọi tôi vào giờ này nhỉ?

Đang chìm đắng trong suy tưởng, tiếng chuông báo giờ giải lao bất chợt vang lên. Nó khiến tôi sực tỉnh, quay trở lại với thực tại. Đám học sinh tầm khoảng ba mươi đứa đang nhìn tôi. Vẻ mặt chúng lộ rõ sự bối rối.

“Thầy ơi, thầy làm sao thế?”

Đứa trẻ đầu bàn lên tiếng. Một đứa con trai. Thằng bé kéo nhẹ tay áo sơ mi của tôi.

“À.” Tôi ho một tiếng, đưa tay lên che miệng. “Thầy ổn.” Ngoảnh người về phía sau, chiếc máy chiếu đang trình chiếu hình ảnh một ván cờ ở thế trung cuộc.

“Các em nghỉ giải lao đi. Lát nữa chúng ta sẽ chia nhóm ra thực chiến.”

Chưa kịp dứt lời, đám học sinh ngồi gần cửa đã ùa ra ngoài trước, từng nhóm khác cũng lục tục kéo theo, cho đến khi trong lớp không còn một bóng người. Tôi bước lên bục giảng, ngồi xuống ghế giáo viên, xắn tay áo lên cho đỡ nóng.

Giờ đã là tháng sáu, trường học tiểu học nơi tôi dạy đã kết thúc học kỳ II, bước vào kỳ nghỉ hè. Song, câu lạc bộ cờ vua trường vẫn hoạt động bình thường. Do không có chỗ ôn luyện bên ngoài, nhà trường đã thể theo nguyện vọng của học sinh tiếp tục mở lớp vào mỗi buổi chiều trong tuần. Tất cả đều giành cho giải đấu cấp thành phố diễn ra cuối tháng. Tôi tự hỏi, liệu đó có thực sự là nguyện vọng của bọn trẻ hay không, khi đứa nào đứa nấy trông cũng chán nản đến tội. Trong khi bạn bè cùng trang lứa đang thảnh thơi chơi game, đi du lịch ở những bãi biển đông đục, thì tụi nhỏ vẫn phải lê lết đến câu lạc bộ dưới cái nắng chiều oi ả lên tới bốn mươi độ. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy xót xa rồi. Bản thân tôi, người thầy và là hàng xóm của đám nhóc cũng chỉ biết động viên các em ráng tập luyện, rồi ngày hái quả ngọt cũng sẽ đến.

Chiếc điện thoại một lần nữa đổ chuông, tôi lập tức nhấc máy.

“Alo?”

“Dạ vâng chào cậu.” Giọng nói của một người đàn ông trung niên trả lời bên kia đầu máy.

“A.” Tôi nhận ra người đó là ai. “Có phải ông Trung, bên công ty tư vấn bất động sản chi nhánh Bắc Giang đúng không?”

“Phải, tôi đã tới chỗ hẹn. Giờ cậu đã rảnh chưa?”

“Vâng, bác đợi cháu một chút.”

“Tôi sẽ đợi.” Người đàn ông tắt máy.

Tôi rời khỏi câu lạc bộ, dạo bước ra phía cổng trường. Nhìn quanh sân trường hầu hết tụi nhỏ đang ngồi trong căn tin tự động. Đứa thì uống nước giải khát hoặc nằm chợp mắt trên các dãy ghế inox. Một nhóm nhỏ đang chơi đá bóng, cả bọn cởi trần, mồ hôi bóng loáng trên tấm lưng.

Băng qua đường là một tiệm đồ ăn vặt. Thông thường quán rất nhộn nhịp bởi đám học sinh qua mua đồ ăn trong giờ ra chơi. Giờ là thời gian nghỉ hè, khách hứa không nhiều, quán trở nên đìu hiu. Tuy nhiên giờ đó lại là một nơi lý tưởng cho các cô cậu lớp chín đang ôn thi vào cấp III.

Tiến đến quầy, tôi hỏi chị chủ quán về tên của người đàn ông trong điện thoại. Sau một lúc suy nghĩ. Chị ta chỉ tay về chiếc bàn cuối bên tay trái hơi cúi đầu.

“Là cái ông đang ngồi cái bàn có hai chiếc cốc nước cam đó.”

Tôi cảm ơn, bước đến bàn. Người đàn ông vận áo sơ mi với vest mỏng khoác ngoài, chiếc quần âu đã phai màu và đôi giày thể thao. Ông đứng dậy bắt tay mặt đầy niềm nở. Chúng tôi chào hỏi nhau rồi trao đổi danh thiếp.

“Ồ.” Người đàn ông lên tiếng sau một hồi ngắm nghía tấm danh thiếp. “Cậu mới có 22 tuổi thôi à.

“Vâng. Tháng sau cháu mới chính thức lên 22.”

“Đứa con trai đầu của tôi cũng trạc tuổi cậu. Khổ nỗi nó vẫn đang tìm kiếm việc làm.”

Ông ta cười khổ, đưa tay lên vuốt mái tóc bạc thưa. Chợt ánh mắt ông lóe lên như vừa nhớ ra việc gì đó.

“Chắc là cậu biết ông Hưng đúng không nhỉ. Người đang quản lý cho thuê nhà ở khu Long Biên này đúng không?”

“Có chuyện gì hả chú?”

“Không có gì to tác lắm, gã này hay chuyên đòi tiền bảo hiểm cơ sở vật chất. Khi có khách báo nhà bị nứt toác thôi là chiều hôm ấy thấy gã đi cãi nhau với đám ngân hàng. Kiểu gì ông ta mỗi tháng sẽ gọi điện một lần để hỏi tính hình. Chắc cậu cũng thể nhỉ?”

“Cháu thấy ông ta chỉ hỏi han chút thôi.”

Người đàn ông gật gù tỏ vẻ đồng ý. Ông cầm cốc nước cam uống ừng ực một hơi rồi chỉnh sửa dáng ngồi cho thẳng hơn.

“Vào việc chính nhé. Cậu vẫn quyết định thuê căn biệt thự sao? Tôi đã giới thiệu những căn khác đẹp hơn, lại còn rẻ nữa.”

“Dân cờ vua tụi cháu chỉ thích nơi nào thật yên tĩnh không ai quấy rầy. Nhìn trên ảnh, tòa nhà nằm trên ngọn đồi ngắm quang cảnh núi non xung quanh còn gì đẹp bằng. Cháu chỉ thắc mắc tại sao bên chú chỉ cho thuê chỗ đó một tuần, không thể ở lâu hơn được sao?”

“Những vị khách đến thuê căn biệt thự này cũng có lý do như cậu thôi. Tuy nhiên sau khi ở được một tuần họ thì yêu cầu chuyển chỗ khác. Họ phản ánh về những hiện tượng lạ xung quanh căn nhà kiểu như nhìn thấy linh hồn đi lang thang hoặc đồ vật tự di chuyển. Tin đồn lan truyền khắp nơi nên chẳng có mấy ai đặt chỗ. Căn nhà cũng thuộc diện lâu năm nên phải trùng tu thường xuyên. Đó là lý do tôi khuyên cậu chuyển chỗ khác.”

“Cháu thì không tin chuyện tâm linh. Hẳn là vì trải nghiệm của họ quá tệ nên mới đồn thổi như vậy.”

“Cũng có thể lắm, những trường hợp thế này bên công ty sẽ kiện khách hàng vì đưa thông tin chưa được kiểm chứng. Chúng tôi làm ăn đàng hoàng nên cũng chẳng có gì phải ngại. Tuy nhiên lời đồn căn biệt thự ma ám không phải là không có nguyên nhân.”

“Vậy chú cũng tin vào điều đó sao?”

“Trước đây thì không, cho tới khi tôi nhìn thấy cậu. Tôi lại phải suy nghĩ một chút.”

Người đàn ông lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm điều gì đó. Sau một hồi, ông đưa màn hình cho tôi xem. Tôi sững sờ khi nhìn thấy hình ảnh hiện lên trước mắt. Chẳng biết tôi đứng hình bao lâu, chỉ khi chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi mới hoàn hồn. Chiếc điện thoại rơi trúng vào cốc nước cam. Ông ta vội vàng nhặt lên, dùng giấy ăn lau sạch nước rồi đưa cho tôi một tờ để lau phần nước bị đổ về phía mình.

“Cháu xin lỗi.” Nước cam đã dính lên áo sơ mi của tôi tạo thành một vệt dài nổi bật trên nền vải.

“Không sao.” Người đàn ông phì cười, cất lại chiếc điện thoại vào túi. “Nhìn thấy bản thân trong một bức hình cách đây cả trăm năm lướt qua thôi đã đủ sốc rồi.”

“Vậy chú có biết người đó là không ạ?”

“Đó là người chủ đầu tiên của căn nhà, bức ảnh của hai vợ chồng chụp trong ngày cưới. Trước đó họ đã có con nên đứa trẻ cũng được chụp cùng. Sống hạnh phúc được mấy năm thì người chồng qua đời vì bạo bệnh. Người vợ, mang hai quốc tịch, không muốn vướng bận đến tài sản của chồng nên đã chính thức từ chối quyền thừa kế. Bà đưa đứa con nhỏ ra nước ngoài sinh sống. Người anh trai bên chồng đã đứng ra lo liệu thủ tục và chi trả các khoản phí cần thiết để thừa kế ngôi nhà. Song, vì bản thân cũng đang định cư ở nước ngoài nên không thể sử dụng ngôi nhà. Đành để trống cho thuê."

“Chuyện buồn quá, chú nhỉ? Dù vậy cháu vẫn không tin có chuyện nhà bị ám thế đâu.”

“Phải, nhưng việc cậu trông giống với người sống cách đây cách đây cả trăm năm thì khó có thể không nghĩ đến chuyện tâm linh.”

“Chắc là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi mà.”

“Không đâu. Tôi nghĩ có khả năng là do di truyền. Cậu nghĩ lại xem ông bà, bố mẹ cậu ngày xưa trông như thế nào.”

“Cái đó...”. Tôi không trả lời. Đúng hơn là không có câu trả lời.

“Ồ, xin lỗi.” Ông ta cúi đầu chắp ta, có lẽ nhận ra bản thân đã đi quá xa. “Thật là, tôi có cái tật xấu là hay đi tró mũi vào chuyện người khác. Mong cậu bỏ qua.”

“À, không sao đâu. Cháu không để bụng.” Tiếng chuông báo vào giờ vọng từ phía ngôi trường. “Có vẻ như cháu phải vào dạy tiếp. Cảm ơn vì chú đã đến tận đây nói chuyện.”

“Không, tôi mới là người mới là người phải cảm ơn. Vì sự cứng đầu và đôi chút tò mò nên đã mất thời gian nghỉ ngơi quý giá của cậu. Mời cậu về trước, tôi sẽ thanh toán tiền.”

Rời khỏi tiệm đồ ăn, tôi trở lại trường. Đám học sinh vẫn còn ngồi ở căng tin. mặt mày đứa nào đứa nấy đều ủ rũ như vừa bị ép học thêm ba tiết liền. Không ai có vẻ muốn quay lại lớp.

Tôi tiến lại gần, rút từ ví ra tờ năm trăm, giơ lên như một lá cờ hiệu.

“Các em muốn mua gì, để thầy mua cho.”

“KEM!!!”

Cả bọn đồng thanh, ánh mắt toát lên sự hồn nhiên của trẻ con. Một khoảnh khắc hồn nhiên đến lạ, khiến tôi cũng bật cười.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout