PHẦN I: NẮNG OI
Tôi thức dậy sau một tiếng hú còi cấp cứu vọng từ bên ngoài vọng vào. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy được là chiếc đồng hồ điện tử phát sáng hiển thị 5 giờ 15 phút. Tôi xoay cổ nhìn xung quanh, không gian trong phòng dù tối nhưng vẫn đủ sáng để tôi có thể nhìn ra được hình dạng đồ vật. Có vẻ tôi đang ở phòng khách, nằm trên chiếc ghế sofa dài mét rưỡi. Tôi chậm rãi ngồi dậy tựa lưng vào ghế. Một cơn đau bất thình lình xuất phát từ cổ chạy dọc xuống sống lưng. Đau quá tôi kêu lên nhưng giọng tôi phát ra lại khàn đặc đến mức không thể nhận ra giọng mình. Nhưng nhờ cơn đau mà bản thân tôi tỉnh táo hơn. Những dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu liên tục và mãnh liệt khơi thông tâm trí vốn đang hỗn độn và mơ hồ của tôi.
Chuyện quái gì đang xảy ra? Tôi tự vấn bản thân.
Vài giây sau, bộ não đưa ra câu trả lời. Một đoạn ký ức hiện lên xuyên qua cái không gian tối tăm này. Tôi nhìn thấy bản thân, cơ thể ướt nhẹp, đang nằm ở trên ghế sofa phòng khách đọc cuốn “Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya” của tác giả Higashino Keigo. Cuốn tiểu thuyết này em tôi mượn từ thư viện thành phố. Nói như vậy nhưng thực ra thằng bé chưa từng đi đến thư viện bao giờ. Nó có một tài khoản của thư viện, chi trả gói thành viên đầy đủ để được mượn sách trực tuyến. Vì tò mò nên tôi cộng thêm việc thằng bé đang tắm nên tôi mở ra xem trang đang đánh dấu. Ý định ban đầu chỉ đọc lướt qua xem nội dung nhưng câu chuyện về chàng nhạc sĩ làm tôi cảm thấy hứng thú. Và thế rồi cơn buồn ngủ khủng khiếp ập đến, mọi thứ xung quanh tối sầm lại. Trước khi đoạn ký ức kết thúc, tôi đã ngước lên nhìn đồng hồ đang hiển thị 16 giờ 49 phút. Như vậy tôi đã ngủ hơn mười hai tiếng.
Cơn buồn ngủ đến gần như không có dấu hiệu báo trước. Nó đến với tôi đường đột, giữa lúc tôi ngồi xem tivi, lúc đang trong một ván cờ, lúc ăn cơm, lúc tôi đang phơi khô người sau khi tắm (như lần này chẳng hạn). Em trai tôi có lẽ vì chứng kiến cảnh này thường xuyên nên chỉ việc kéo tôi vào chỗ nào đó an toàn rồi đi làm việc khác. Với những ai thấy lần đầu, tất nhiên họ sẽ gọi cấp cứu.
Đó là buổi dã ngoại của tôi vào năm lớp 12. Khi tôi tỉnh lại thì nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, miệng đeo máy thở, hai tay cắm túi truyền dịch. Lúc đó trời đã nửa đêm, chỉ có cha dượng ngồi ngủ cạnh tôi. Ông nhìn tôi nở nụ cười đầy gượng gạo, dù biết bản thân mình lúc này sức khỏe đang xấu dần. Các bác sĩ cũng bó tay với trường hợp này. Họ phát hiện ra rằng nhịp tim của tôi đột ngột giảm về trạng thái khi cơ thể đang ngủ dẫn mất nguồn oxi tới não. Tôi xuất viện ngày hôm sau, bác sĩ dặn tôi không được đi đâu đó một mình, phải có người khác đi cùng.
Tôi ngồi như vậy cho đến khi cơn đau hết hẳn rồi đứng dậy, lọ mọ tìm kiếm công tắc đèn trong cảnh tranh sáng tranh tối của căn phòng. Ngay khi đèn được bật, không gian tưởng chừng dài như vô tận đã co rút lại chỉ còn là một khối vuông trắng.
Miệng tôi đang khô khốc và cái bụng thì đói meo. Không chần chừ, tôi đi xuống nhà bếp uống sạch ba chai nước lọc để trong tủ lạnh. Thỏa mãn xong cơn khát, tôi vào phòng tắm rửa mặt. Ngắm nhìn bản thân trong gương, hai má tôi ửng hồng, vỗ nhẹ vào có cảm giác hơi đau. Ngoài điều đó ra thì không có gì đặc biệt thêm. Quay lại phòng bếp, các món hôm qua tôi nấu giờ còn một nửa được cuộn lại bằng giấy bọc thức ăn. Tất nhiên người làm việc đó chỉ có thể là thằng em trai tôi.
Bỏ thức ăn vào lò vi sóng, cắm lại nồi cơm xong xuôi rồi tôi trở lại phòng khách. Đứa em trai nằm ngủ trên ghế sofa nhỏ nằm vuông góc với chiếc tôi nằm (có lẽ vì phòng tối nên tôi không chú ý). Hai chân thằng bé vắt lên thành ghế, chiếc chăn nhỏ màu nâu che đi cơ thể trần như nhộng của nó. Tôi lấy tay thử vỗ nhẹ vào má nhưng thằng bé không phản ứng. Chẳng thể tin được ai có thể ngủ ngon với tư thế như vậy.
Nhặt cuốn sách đọc dở dưới đất lên, tôi bật chiếc đèn ngủ trên bàn gỗ cạnh ghế sofa đang nằm rồi lật đến trang đang đọc dở. Những sự kiện trong tiểu thuyết đã xảy ra cách đây đã gần trăm năm. Thật khó để hình dung cuộc sống thời đó như thế nào.
Khi đồng hồ vừa điểm 6 giờ, tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ đeo tay của em tôi réo lên. Tới hồi thứ ba, nó ngồi bật dậy vươn vai như một phản xạ tự nhiên.
Thằng bé không nói gì, chỉ ngồi đó gật gù, ngáp lấy ngáp để, hết nghiêng đầu rồi đưa tay gãi lưng. Giống như tôi, tâm trí nó đang trong trạng thái khởi động. Lúc sau thằng bé hướng mặt nhìn tôi vẻ cáu kỉnh, giơ nắm đấm về phía tôi. Cú đấm dứt khoát chỉ tiếc là chưa đủ mạnh để hất được tay tôi ra.
“Anh ngủ tới giờ mới dậy hả? Biết tối qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện không?” Em tôi cất giọng, ánh mắt toát lên sát khí ngút trời.
Tôi ngớ người ra, chẳng lẽ mình làm gì làm thằng bé giận?
“Nào, nào. Bình tĩnh. Có chuyện gì qua đây kể anh nghe. Đừng cáu nữa, anh xin lỗi mà.” Nài nỉ mãi, thằng bé mới hạ hỏa, nó chạy sang nằm gối đầu lên đùi tôi. Nó bắt đầu kể:
“Tối qua lúc 8 giờ, bọn trẻ con khu chung cư gọi em đi đá bóng. Bố mẹ tụi nó mải xem World Cup hết rồi nên chẳng có ai chơi với chúng hết. Bọn em làm một trận tận hai tiếng đồng hồ, cả bọn chơi mệt lả nên cả đám nằm hết trên sân. Đá xong, em bao tiền ăn kem với nước ngọt cho tụi nhóc nữa. Về đến nhà thì cũng gần 11 giờ.”
“Ừm.” Tôi mới nhận ra bộ quần áo vắt trên ghế sofa đối diện là bộ đồ lẽ ra nó phải mặc hôm qua.
“Về nhà, đang tắm rửa thì gió bên ngoài cửa sổ thổi vào mạnh kinh khủng. Em nghĩ kiểu gì cũng sắp mưa nên chạy lên tầng thượng cất quần áo. Định kéo cái ròng rọc nhưng khổ nỗi nó cao quá không với tới được.”
Kể cả với tới cái nắm tay thì cũng không có sức để kéo đâu, đồ ngốc. Tôi nghĩ thầm.
“Thế là em lấy gậy chọc hết đống quần áo rơi xuống, vừa kịp nhặt hết thì bắt đầu mưa. Còn mấy cái cửa sổ nữa, em phải chạy tới chạy lui mới đóng kín tất cả đó. Mệt lắm anh biết không?”
“Chà, em cũng kinh đấy.” Tôi gãi đầu. Có vẻ như tình hình mười hai tiếng qua cũng khá đáng quan ngại. Nếu như ở một mình thì giờ này tôi sẽ có thêm cả đống chuyện phát sinh. “Mà thôi giờ ra ăn sáng cái đã. Anh hấp lại thức ăn rồi.”
“Ứ... ừ... Không muốn đâu!” Thằng bé nằm giãy giụa kêu toáng lên. “Cho ngủ thêm tiếng nữa đi mà anh. Cơ thể em vẫn đang uể oải đây này.”
“Làm gì có thời gian mà uể với chả oải!” Tôi hắng giọng. “Rồi biết tại sao em đặt báo thức lúc 6 giờ không?”
Thằng bé nín thinh một lúc. Nó nhìn đồng hồ đeo tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
“Ôi chết rồi! Mình hẹn với Lan Anh rồi cơ mà.”
Thằng bé nhảy phăng ra khỏi người tôi. Nó chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
“Ê, mặc quần áo vào đã!” Tất nhiên nó chẳng thèm nghe.
Chỉ có ngồi dậy vươn vai mà các khớp của tôi đã kêu lạch cạch, quả nhiên lời khuyên vận động sau ba mươi phút của bác sĩ không hề sai. Tôi vào phòng ngủ, lấy trong tủ chiếc áo phông trắng in hình nhà thờ thánh Basil và chiếc quần thể dục từ hồi học đại học. Dù sao thì đây là bộ duy nhất còn lại trong tủ lúc này.
Bỗng chiếc điện thoại của tôi đang để trên bàn học rung lên. Số trên máy là của chủ cho thuê nhà. Tôi thấy làm lạ. Rốt cuộc có việc gì mà họ phải gọi vào giờ này? Đến hồi chuông thứ năm, tôi nhấc máy:
“Vâng, alo?”
“Alo. Đây có phải số máy của Lê Hồng Phong thuê căn hộ ở Việt Hưng, Long Biên?” Giọng nói khàn đặc của một người đàn ông từ bên kia đầu dây.
“À vâng, chính là cháu.” Tôi đáp.
“Xin lỗi vì đã gọi cậu vào giờ này. Tôi có chuyện muốn hỏi, nếu cậu không thấy phiền.”
“Dạ không sao, chú cứ hỏi.”
“Mới sáng sớm nay có vài cuộc gọi của khách cho thuê khu bên cậu thông báo rằng nhà cửa bị hư hại đáng kể cần sửa chữa gấp. Nghe bảo là do cơn mưa giông tối qua. Không biết nhà cậu thế nào?”
“Giờ cháu mới ngủ dậy, còn chưa xem cả điện thoại nữa.”
“Ồ, vậy sao? Thế giờ cậu thử nhìn ra ngoài cửa sổ xem tính hình thế nào? Tôi sẽ đợi.”
Tôi để máy điện thoại xuống bàn mở loa ngoài, tôi trèo lên giường mở rèm ra thì thấy chú chim đang gắp vài cành lá trong miệng. Nó nhìn tôi thoáng chốc rồi bay đi, nước bắn tung tóe lên cửa kính. Tôi quan sát bên ngoài, cửa sổ tầng ba hướng ra ngoài đường và cạnh một khu chung cư cao tầng. Một cảnh tượng xác xơ. Lá bàng, hoa phượng, bằng lăng rơi lả tả trên đường. Chín trên mười cái cây trong tầm mắt bị gió quất cho vặn vẹo đến mức không nhận ra được nó đã từng thẳng ra sao. Vài người tụ tập xung quanh một biển quảng cáo rơi từ trên chung cư xuống. Những công nhân thoát nước đang hút nước lên tại một nơi bị ngập. Có vẻ trận mưa hôm qua không bình thường chút nào, chỉ cần nghe về mức độ thiệt hại thôi chắc sẽ có ai đó nghĩ một cơn bão vừa quét qua đây.
“Sao rồi cậu, ngoài ban công tầng ba nhìn sang có cây lim to đấy. Không biết nó có gãy cành nào đổ xuống đó không?” Giọng chủ thuê nhà khàn đặc ở loa ngoài lại càng khàn đặc hơn.
Tôi ngó ra cửa ngoài ban công. Cửa tất nhiên là đóng, do nằm ở phía đông nên có ánh sáng mặt trời rọi từ cửa chớp vào. Có vẻ như bên ngoài vẫn ổn.
“Cháu chỉ thấy là rơi vào thôi chú.” Tôi nói dối.
“Ồ vậy sao.” Giọng người tỏ vẻ tiếc nuối. “À, hay cậu thử lên tầng thượng xem, gió giật có thể làm vỡ cửa kính đó.”
Bất đắc dĩ tôi phải lên sân thượng kiểm tra. Quả như ông ta dự đoán, có nước chảy xuống bậc cầu thang tầng thượng. Chiếc cửa sắt dẫn ra sân thượng dù đã đóng chặt nhưng nước vẫn từ đó tràn ra. Bên cạnh đó là xô đựng quần áo phơi được để trên ghế nhựa màu xanh cao hơn mét, chắc hẳn em tôi dùng nó để trèo lên lấy quần áo tối qua. Mở cánh cửa ra, sân thượng có nhiều vũng nước nhỏ, có lẽ nước đã rút sạch qua ống cống. Cánh cửa sổ vẫn bình an vô sự, thật tốt khi em tôi vẫn còn nhớ đóng cửa dù nó thường đãng trí trong việc nhà. Nhưng điều đó giờ không quan trọng nữa. Thứ tệ hơn bây giờ cả là một mảng tôn lợp mái đã bay đi mất. Nó đủ to để đè chết ai đó nếu chẳng may rơi xuống.
“Tình hình thế nào?”
“Có vẻ như mái tầng thượng bị tốc mất cả mảng rồi chú.”
“Ái chà, tệ đấy, tệ đấy.” Tôi có thể tưởng tượng ra nụ cười mãn nguyện của ông ta. “Đừng lo, tôi sẽ gọi người qua kiểm tra tình hình.”
“Dạ vâng, một tuần kể từ hôm nay cháu sẽ không có nhà. Tháng trước cháu đã thông báo rồi.”
“Tôi biết rồi. Cứ đi vui vẻ nhé.” Người đàn ông tắt máy sau đó.
Tôi vác xô quần áo xuống tầng ba vào căn phòng đối diện phòng ngủ. Đó là nhà kho nơi tôi để những đồ dùng ít khi sử dụng tới và lần này là chiếc bàn ủi. Tôi ủi quần áo tổng cộng mười bộ ứng với ba ngày giặt một lần rồi treo chúng vào tủ quần áo.
Tôi quay lại phòng bếp, mâm cơm chỉ còn một bát cơm và đôi đũa. Có vẻ em tôi đã ăn xong và quay lại phòng khách. Tôi hoàn thành bữa ăn của mình rồi rửa bát. Nhận ra bản thân mình đã bốc mùi dù chẳng làm gì nên tôi đi tắm luôn.
Trong lúc ngồi đợi nước dâng tôi lấy chiếc điện thoại ra xem. Đồng hồ trên điện thoại hiển thị 6 giờ 35 phút, tôi lên mạng lướt xem bản tin mới nhất.
[Các địa phương khẩn trương chuẩn bị cho ngày thương binh liệt sĩ; Thị trường chứng khoán trước giờ mở cửa: tác động của việc FED hạ lãi suất; Diễn biến World Cup: Bảng đấu tử thần xuất hiện khi mỗi đội đều có 3 điểm; Dự báo thời tiết: Bão số 3 áp sát đảo Đài Loan, miền Bắc tiếp tục nắng nóng, miền Nam có mưa lớn trong những ngày tới...]
Tôi tìm mỏi mắt nhưng vẫn không thấy báo nào đề cập tới trận mưa hôm qua. Thật kỳ lạ, chẳng lẽ không ai quan tâm tới sự kiện này?
Cảm thấy chán, tôi cất điện thoại, cởi quần áo treo lên móc cửa rồi nằm xuống bồn tắm, ngả người ra phía sau hướng mắt lên trần nhà. Ánh mặt trời rọi qua cửa chớp hắt vào bức tường chiếu sáng căn phòng. Trần nhà đã bong vài mảng tường, các vết mốc xanh đen tập trung ở bốn góc. Tôi nghĩ tới việc quét lại trần nhà với bộ dụng cụ quét sơn ở kho nhưng thôi. Nước nóng làm tay chân mềm nhũn, tôi nhắm mắt, đặt chân phải vắt lên thành bồn tắm. Những suy nghĩ bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lúc thức dậy, căn phòng đã tối hơn hẳn, những tia nắng sớm mai đã biến mất khi mặt trời lên cao hơn. Nước trong bồn đã lạnh đi nhiều, hẳn tôi đã ngủ một giấc khá lâu. Tôi bước ra khỏi bồn một cách vật vã, cơ thể sau khoảng thời gian ngâm nước đã nặng lên trông thấy. Chân phải và tay phải, sau đó là tay trái và chân trái. Tôi nằm dưới sàn thêm một lúc rồi mới đứng dậy được. Ra khỏi phòng tắm cùng chiếc điện thoại và bộ quần áo. Tôi đi từng bước một hướng tới phòng khách.
Em tôi đang chăm chú đọc tiểu thuyết trên ghế sofa. Hai chân nó ngồi khoanh lại, cuốn sách được đặt lên đùi vừa tầm mắt. Một khi đã đọc, dường như thằng bé chẳng mảy may quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Tôi lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện vắt quần áo ra đằng sau rồi mở điện thoại. Một thông báo từ trang tin tức, vừa mới đọc xong tiêu đề tôi giật mình thoáng chốc rồi truy cập vào xem ngay. Tiêu đề bài báo được ghi bằng phông chữ Arial:
[Long Biên, Hà Nội: Mưa Giông Lớn Bất Thường, Một Người bị Thiệt Mạng
Theo trạm khí tượng địa phương, từ 22 giờ ngày 21/7 đến 3 giờ ngày 22/7 toàn quận Long Biên và vùng phụ cận ghi nhận lượng mưa lên tới 100mm. Đây là lượng mưa lớn kỷ lục được xác lập kể từ lần đầu tiên đo đạc vào năm 2003. Cơn mưa lớn đã gây ngập nhiều tuyến phố, gây khó khăn cho các phương tiện tham gia giao thông. Cụ thể, người dân sinh sống các tuyến đường lớn như: Ngọc Lâm, Hoàng Như Tiếp, Hà Huy Tập phản ánh nước đã ngập cả vào tầng 1, các cửa hàng buôn bán đã chuyển hàng hóa lên trên tầng cao hơn. Các chuyến tàu điện chạy trong và ngoài thành phố đều dừng hoạt động để đến 4 giờ nhằm đảm bảo an toàn đường điện. Ghi nhận từ các ga: Gia Thụy, Ngọc Lâm, Long Biên hàng dài người mệt mỏi chờ đợi thông tin mới, thậm chí đã có người nằm ngủ trên các ghế ngồi trong ga tàu.
Mưa đi kèm với gió to đã quật đổ nhiều cây xanh. Tính đến 5 giờ sáng, đã có 45 vụ về cây đổ được báo cáo qua đường dây nóng hỗ trợ thiên tai. Đặc biệt, vụ việc cây đổ ở khu đô thị Việt Hưng đã cướp đi sinh mạng một tài xế taxi. Ghi nhận của camera tại hiện trường, một tấm biển quảng cáo đã rơi trúng đầu chiếc xe đang đậu cạnh điểm đỗ ô tô. Tài xế đã thiệt mạng khi đang được đưa đi cấp cứu.
TTXVN/Báo Tin tức]
Bên dưới bài đăng là hình ảnh chiếc xe bị phá nát, chiếc biển quảng cáo cắm xuyên lớp kính chắn xe. Tôi giật mình nhận ra đó là tấm biển đã thấy lúc mới đây và tiếng xe cấp cứu khiến tôi thức dậy đó là khi nạn nhân đã được chở đi.
Xem thêm vài mẩu tin nữa, tôi cất điện thoại để lên chiếc máy sạc pin. Tôi đưa mắt lên chiếc đồng hồ điện từ đã điểm gần 7 giờ 15 phút rồi nhìn về hướng về bộ quần áo của thằng bé vẫn nằm yên vị trí khiến tôi không khỏi ngán ngẩm. Dù vậy, việc hét vào mặt thằng bé cũng sẽ chẳng giải quyết được gì ngoài việc làm cả hai phát bực. Tôi đứng dậy tiến qua ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ lên má nó:
“Anh ăn xong rồi, giờ ta bắt đầu khởi hành được chưa?”
Em trai quay sang nhìn tôi ngẩn tò te, có vẻ như tâm trí vẫn đang đắm chìm trong trang sách.
“A!” Thằng bé thở hắt một cái. “Lúc nãy chị Huệ vừa gọi cho em. Chị bảo hôm nay quán chưa mở cửa nên hãy đến muộn hơn nửa tiếng. Với cả chị nói muốn gặp riêng anh.”
“Ồ thế sao? Chị ấy gọi lúc nào thế?”
“6 giờ 20 phút.” Thằng bé nói sau khi kiểm tra lại lịch sử gọi.
Tôi gật đầu. Lúc đó tôi đang trong cuộc gọi với chủ thuê nhà dĩ nhiên máy điện thoại không thể nhận cuộc gọi từ chị Huệ được. Toan định đứng dậy thì em trai lại kéo tôi xuống.
“Chờ chút!” Thằng bé giơ cuốn tiểu thuyết lên. “Có phải anh đọc sách của em không? Có mấy chục trang bị nhàu xoăn cả ra đây này.”
“Xin lỗi vì không nói cho em biết. Lúc đầu anh đinh tò mò đọc mấy trang thôi nhưng đâu ngờ lại đọc hết cả một chương.”
“Hừm!” Thằng bé bĩu môi. “Có thật không đó, hay anh chỉ đọc lướt cho qua thôi?”
“Anh nói thật mà. Dù bối cảnh truyện có hơi xa xăm nhưng nội dung anh vẫn nắm được ý tứ.”
Thằng bé thở dài. “Em chỉ nhắc anh nên cẩn thận trong lúc lật trang. Cuốn này có chữ ký tác giả đấy. Bên thư viện mà làm gắt thì cũng mệt lắm.”
“Ờ, anh sẽ lưu ý.”
“Anh cũng nên ngồi yên một chỗ luôn được không. Giờ còn việc gì nữa đâu?”
Em tôi nói đúng, mọi thứ để chuẩn bị đã xong cả rồi. Những việc xảy ra từ tối qua tới giờ cũng không thể giải quyết một sớm một chiều.
Thấy tôi gật gù đồng ý, nó nhổm dậy thay đổi tư thế sang tựa lưng vào người tôi. Nó không quên đưa cuốn sách đủ gần để tôi có thể đọc. Và hai mươi phút sau đó, chúng tôi không nói gì cả, chỉ có tiếng chim chóc bên ngoài đang hót líu lo. Khi tôi thấy chữ “END” cũng là lúc thằng bé đóng bụp cuốn sách lại. Em tôi ngồi dậy vươn vai hít một hơi thật sâu, cả cơ thể trắng trẻo của nó được tắm trong ánh sáng ngày mới.
“Giờ chúng ta qua nhà Lan Anh thôi nhỉ?”
“Ờ, đi.”
Bình luận
Chưa có bình luận