The Stella Billiard Club, Sài Gòn.
Quang Dương tức tối đi chỗ cô gái ngồi vắt chéo chân ở sofa, ngữ điệu gắt gỏng:
"Làm vậy là có ý gì? Tại sao lại đưa thằng Thiên đến đây? Em thừa biết anh không ưa nó mà."
"Em đâu có ưa Khuê Tú, anh cũng gọi nó đến đây đó thôi!" Ánh Nguyệt nhếch môi, tỏ biểu cảm chán ghét.
"Em cố tình trả đũa vì anh thông qua em tìm kiếm tung tích của Tú đúng không?"
Ánh Nguyệt ngước mặt nhìn Quang Dương, từ trong đáy mắt lộ rõ sự thất vọng kèm theo uất ức nghẹn ngào:
"Đâu phải anh không biết người em yêu là anh, anh lại lợi dụng em tìm Khuê Tú, đúng là không có lương tâm!"
Quang Dương thở mạnh một tiếng, anh ta chau mày, thái độ cáu gắt:
"Anh ép em yêu anh sao? Tất cả là do em tự nguyện. Bây giờ quay lại trách móc anh? Con người em mâu thuẫn quá vậy Nguyệt?"
Ánh Nguyệt tức đến bật khóc. Nhớ đến khoảng thời gian 1 năm về trước, lần đầu tiên cô và bạn bè vào club chơi, đã bị đám du côn quấy rối, lúc đó Quang Dương đã ra tay dẹp loạn, giải cứu bọn họ.
Kể từ khoảnh khắc ấy, trái tim Nguyệt đã thật sự bị người đàn ông này chiếm giữ. Cô từng bước tạo sự chú ý với Dương rồi tìm cách gia nhập vào hội của anh ta. Dương cũng nhận ra Nguyệt là chị họ của người mình thầm yêu nên mới để cô bên cạnh.
Lúc đầu Nguyệt thật sự không biết, cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh của Khuê Tú trong ví Quang Dương, cô mới vỡ lẽ. Tình đầu ngây ngô của người con gái phút chốc trở nên tan tành, ôm theo đó là một nỗi uất giận, ghen ghét sâu thẳm nơi đáy lòng.
… (2 tháng sau)...
Kể từ khi gặp lại Ánh Nguyệt, Nhật Thiên lúc nào cũng cư xử mờ ám, hành tung bất thường, hở chút là lại chạy đến bên cạnh cô ta.
Khuê Tú nảy sinh hoài nghi, phải chăng anh đang muốn dùng tất cả sự chân thành còn sót lại của một kẻ khô khan cằn cỗi để giúp chị cô trở lại như xưa? Hay là bên trong còn ẩn tình nào khác?
***
Chung cư Skylette, Sài Gòn.
Sáng sớm, Nhật Thiên nhận được tin nhắn mời dự sinh nhật của Ánh Nguyệt, bất giác nở nụ cười. Xem ra mối quan hệ giữa họ tiến triển rất tốt.
"Được tăng lương hay sao mà mới sáng ra đã cười toe toét rồi?" Khuê Tú nhìn thấy Thiên có biểu hiện lạ, liền hỏi dò.
"Lại mang đồ ăn sáng qua à? Đã nói không cần rồi, làm chi cho cực vậy?" Nhật Thiên lập tức thu lại nụ cười khi vừa nghe thấy giọng Khuê Tú. Anh vội cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy đỡ lấy đĩa thức ăn từ cô.
"Làm hai hay một phần thì cũng tốn sức, tốn gas như nhau thôi. Sẵn tiện thì làm cho mày ăn luôn, khỏi phải ra ngoài ăn, đỡ tốn tiền." Khuê Tú kéo ghế ngồi xuống đối diện Nhật Thiên, chăm chú nhìn anh.
"Mày cứ tốt với tao vậy hoài, sao tao chịu…" Nhật Thiên ngước mặt lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt Khuê Tú đang nhìn anh. Ngay tức khắc, Thiên đảo mắt sang chỗ khác, nuốt luôn nửa câu nói vẫn còn dang dở, chỉ biết cúi đầu cặm cụi ăn.
"À, ngày 3/9…"
"Đúng rồi, ngày 3/9 này Ánh Nguyệt hẹn tao sang nhà cô ấy dự tiệc sinh nhật. Bữa đó chắc khuya lắm tao mới về."
Khuê Tú sững người, cô vẫn chưa kịp nói ngày 3/9 có việc gì mà anh đã vội vàng từ chối cô rồi. Sinh nhật Ánh Nguyệt sao? Cô ta làm gì mà sinh vào ngày 3/9 chứ?
"Tao nhớ sinh nhật Ánh Nguyệt là 27/8 mà, sao lại tổ chức tiệc vào ngày 3/9?" Khuê Tú khoanh tay lại, ngả người dựa hẳn vào lưng ghế, thở hắt một hơi, cố gắng kìm nén sự khó chịu.
"Nhà giàu thì hay bày vẻ, có nhiều việc để làm mà, bận rộn nên dời lại một tuần, có sao đâu?" Nhật Thiên chẳng thèm mảy may để ý cảm xúc của cô bạn, ăn xong lập tức đứng dậy đi vào bếp rửa chén.
Trông thấy Nhật Thiên có vẻ không nhận ra điều kỳ lạ, Khuê Tú không nỡ làm anh cụt hứng. Cô lẳng lặng rời khỏi nhà anh, không quên đóng cửa thật khẽ.
Ra tới hành lang, Khuê Tú đứng tựa người vào lan can một lúc lâu, nước mắt không ngừng tuôn xuống. Chưa bao giờ cô có cảm giác tủi thân tột cùng như vậy. Trong đầu cô không ngừng đặt ra giả thuyết, rằng là Nhật Thiên cố tình viện lý do để không cần có mặt vào ngày sinh nhật cô, hay Ánh Nguyệt thật sự tâm cơ đến mức cố ý tổ chức tiệc sinh nhật cho bản thân vào đúng ngày sinh của em họ mình?
Dù sự thật có ra sao đi chăng nữa, cô cũng không biết mình đã sai ở đâu để bị họ đối xử như vậy. Một người là bạn thân hoạn nạn có nhau, một người là chị gái mà cô luôn ngưỡng mộ từ thuở bé. Hai người họ, một trái một phải, nhất mực phải đâm cô một nhát chí mạng như vậy sao?
***
Ngày 3 tháng 9 năm 2013.
Buổi tối, Nhật Thiên xúng xính quần áo, cầm theo quà cáp rời khỏi nhà, bộ dạng vui vẻ vô cùng, không hề có một chút thắc mắc vì sao Khuê Tú là em họ lại không được mời tới dự tiệc.
Trong phút chốc con tim cô thắt lại, âm thầm cảm nhận sự tổn thương đang nhen nhóm trong lòng. Dù muốn dù không, cô cũng phải chấp nhận sự thật rằng Thiên đã quên mất hôm nay là sinh nhật cô.
Khuê Tú lặng lẽ đi xới một tô cơm, ngồi trước màn hình máy vi tính xem bộ phim yêu thích, ‘Lời Thì Thầm Của Trái Tim’*.
Bất chợt tiếng chuông cửa vang lên, cô liền chạy ra mở cửa.
Một tràng pháo giấy bung vào người cô, là Bích Diệp và Duy Lâm, hai người họ một tay ôm bánh kem, một tay ôm quà xông thẳng vào nhà.
Khuê Tú nhìn hai người bạn thân nhất của mình, không nhịn được mỉm cười, trong lòng cũng trở nên vui vẻ hơn, đỡ tủi thân hơn rất nhiều.
…
Tầm vài tiếng sau thì Nhật Thiên trở về, trông thấy Bích Diệp và Duy Lâm đi ra từ phòng Khuê Tú, mặt mũi đầy vết bánh kem, tránh không khỏi thắc mắc hỏi:
"Mặt hai đứa bây trét cái gì thấy ghê vậy?"
Diệp biết Thiên đã quên mất sinh nhật Tú, liền không ngần ngại đáp trả:
"Mày còn hỏi? Bị mất trí rồi hả? Hôm nay là 3/9, sinh nhật nhỏ Tú đó!" Mặc kệ Duy Lâm kéo tay ngăn cản, Bích Diệp vẫn không có ý định ngưng lại. "Sẵn tao nói luôn, con nhỏ Ánh Nguyệt nó có âm mưu gì? Thừa biết hôm nay là sinh nhật Tú còn cố ý lôi mày tới đó? Người ta cố tình gài bẫy thì thôi đi, mày cũng vô ý dính bẫy luôn hả? Mày có coi nhỏ Tú là bạn đâu!? Trong khi nó làm gì cũng nghĩ cho mày, quan tâm tới cảm xúc của mày từng li từng tí. Còn mày thì sao? Đồ lạnh lùng! Vô cảm!"
Nhật Thiên không nói nên lời, khoé mắt dần ửng đỏ, cả đôi đồng tử ẩn chứa một tầng nước mỏng. Có thể thấy thấp thoáng đâu đó sự bất lực trong biểu hiện của anh.
Anh chọn không đôi co với Bích Diệp, giữ thái độ lạnh nhạt, lảng tránh đi thẳng về căn hộ của mình, để lại một màn tức xì khói cho những người có mặt tại đây.
Khuê Tú bước ra cửa, dõi theo cử chỉ của Nhật Thiên, thâm tâm vừa đau lòng vừa khó hiểu. Cô quen biết anh bao nhiêu năm, thì hết bấy nhiêu năm bị sự nóng lạnh tùy hứng của anh dày vò. Một dấu chấm hỏi lớn lần đầu tiên xuất hiện trong cõi lòng cô, cũng là câu mà Quang Dương mỗi lần gặp cô đều hỏi: ‘Liệu rằng có đáng hay không?’
…
Không tới vài phút sau khi Bích Diệp ra về, nhà Khuê Tú lại nhận được tiếng chuông.
Cô buồn bã bước ra mở cửa, bỗng có một bó hoa to đùng hiện lên trước mắt, che chắn hết tầm nhìn của cô.
Quang Dương tươi cười đưa bó hoa về phía Khuê Tú, hào hứng nói:
"Chúc mừng sinh nhật! Anh mới từ Singapore về là ghé qua đây luôn, hên quá vẫn còn kịp."
Nhìn thấy người trước mặt là Quang Dương, Khuê Tú lắc đầu ngán ngẩm.
Thật ra hoa hồng đỏ là loài hoa mà cô ghét nhất. Cái tên công tử này, cưa cẩm người khác cũng không buồn tìm hiểu một chút sao?
"Cảm ơn tấm lòng của anh, nhưng tôi dị ứng phấn hoa. Món quà này tôi thật sự không thể nhận được."
Nói xong cô định đóng cửa thì đã bị Quang Dương nhanh tay chặn lại.
"Lúc nãy anh đứng đằng kia nghe thấy hết rồi. Quà của anh thì em từ chối, còn thằng sinh nhật em hú hí bên cạnh nhỏ khác em lại bỏ qua? Em có tỉnh táo không vậy Tú?"
"Không tỉnh mấy, buồn ngủ sắp chết rồi." Khuê Tú khó chịu, đưa tay che miệng ngáp một hơi.
Quang Dương không chịu bỏ cuộc, dí sát bó hoa vào mặt cô, ép cô nhận. Khuê Tú chẳng còn cách nào khác, đành bất lực ôm lấy bó hoa. Ngay lập tức, mũi cô liền có phản ứng, lên cơn hắt xì liên tục.
Quang Dương thấy biểu hiện của người trong mộng liền cuống cuồng giật bó hoa lại, nhanh chóng ném ngay vào thùng rác công cộng đặt ở hành lang. Miệng không ngừng nói lời xin lỗi.
Khuê Tú trông thấy dáng vẻ rối như tơ vò của anh ta thì không nhịn được cười. Một người kiêu căng ngạo mạn, không xem ai ra gì như Quang Dương không ngờ cũng có mặt ngô nghê như vậy. Bất giác trong lòng cô thoáng chút cảm động, xem ra tên này không phải lúc nào cũng đáng ghét.
Nhật Thiên lúc này từ trong nhà bước ra, nhìn thấy một màn vừa rồi, không có biểu cảm gì mà hời hợt đi ngang qua.
…
Khoảng 30 phút sau, Khuê Tú lại tiếp tục nhận được tiếng chuông cửa.
Mở cửa ra, là Nhật Thiên đứng đợi sẵn bên ngoài, trên tay cầm một túi giấy, bên trong là chiếc áo blazer* màu xám nhạt.
"Mấy lần đi ngang tiệm đầu đường tao đều thấy mày nhìn nó, nghĩ chắc mày cũng thích, cầm đi, quà sinh nhật." Nhật Thiên đưa túi đồ về phía Khuê Tú, ánh mắt lộ ra tâm tư khó xử.
Khuê Tú nhận túi đồ trên tay, nhìn vào trong quả nhiên là chiếc áo mà cô thích, đã để ý mấy ngày rồi, định cuối tuần sẽ đi mua.
Hóa ra Nhật Thiên vẫn luôn để tâm đến cô, chỉ là lần này không hiểu sao lại đãng trí một cách ngớ ngẩn như vậy.
Mặc dù đã nhận được quà và lời lúc từ Thiên, nhưng Khuê Tú vẫn không cách nào vui lên nổi, mọi chuyện đã quá muộn màng, tâm can cô thật sự đã chết đi một nửa rồi.
"Nói chuyện một chút được chứ?" Nhật Thiên đưa ánh mắt hướng vào phòng khách, ngỏ ý muốn vào trong.
Khuê Tú để anh vào nhà, đóng cửa lại, bước đến tủ lạnh lấy một ít nước uống.
"Đi sinh nhật Ánh Nguyệt có vui không?" Cô hỏi Thiên, xoay người lại liền nhìn thấy anh đang ngồi ở sofa chăm chú nhìn mình.
"Xin lỗi! Không phải tao quên sinh nhật mày. Chỉ là tao đang phải làm một việc quan trọng." Nhật Thiên cúi gằm mặt, biểu hiện ra sự hối lỗi.
"Hiểu. Sinh nhật người mình thích, dĩ nhiên là quan trọng rồi. Tao đâu có trách mày." Khuê Tú bước tới vỗ vai Thiên, cố tình tỏ ra không giận dỗi nhưng lại không ngăn được sự uất ức bên trong giọng nói: "Không quan trọng thì không cần nhớ tới nữa."
"Không phải. Sao lại không quan trọng? Gần 4 năm rồi, tình bạn này đối với tao quan trọng thế nào, mày biết mà." Nhật Thiên đứng dậy, đi thẳng đến chỗ Khuê Tú, nắm chặt lấy bả vai cô, khẳng định chắc nịch: "Tao không có thích Ánh Nguyệt, chưa từng có. Mày tin tao đi! Tao thật sự có chuyện quan trọng cần làm, khi nào xong chuyện tao sẽ kể mày nghe tường tận, được không?"
"Được rồi. Không cần phải căng thẳng. Hai đứa mình chỉ là bạn bè thôi, không cần giải thích với tao làm gì." Khuê Tú đặt tay lên vai Thiên, vỗ nhẹ trấn an, khéo léo gạt tay anh ra khỏi người mình. "Mày thích ai, yêu ai là quyền của mày. Có thích Ánh Nguyệt thật thì cũng có sao đâu!? Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại đúng gu mày, nếu là tao, tao cũng sẽ thích chị ấy nữa…"
"Tú! Dừng lại!" Không để Khuê Tú nói hết câu, Nhật Thiên đã nắm lấy tay cô, kéo về phía mình, dùng đôi đồng tử đen sâu hun hút xuyên thẳng vào mắt người đối diện. "Mày không tin tao, nói đi nói lại vẫn là mày không có lòng tin ở tao thôi."
"Đủ rồi Thiên!" Bất giác Khuê Tú nhếch môi cười một cách chua xót, cô hít một hơi thật sâu, nói ra điều mình nghĩ: "Tao tin mày hay không thì có gì quan trọng? Chính mày đã nói chúng ta chỉ là bạn thôi, tao là đang giữ đúng bổn phận đó. Không quan tâm, không tò mò, không tra hỏi, không xen vào cuộc sống cá nhân, mày còn muốn sao nữa?"
Nhật Thiên bị câu hỏi vặn của Khuê Tú làm cho ngẩn người, không cách nào đáp trả. Bản thân anh cũng không biết từ khi nào đã quen với sự tồn tại của cô bên cạnh. Khát khao được cùng cô quan tâm, chia sẻ, đồng hành cũng theo đó lớn lên từng ngày. Đến mức chỉ cần cô có chút lạnh nhạt, anh sẽ liền cảm thấy bất an trong lòng.
"Là ghen? Mày đang ghen đúng không?" Không biết từ đâu Thiên lại có suy nghĩ đó, một phát bắn trúng tim đen của Tú như vậy.
"Không có." Khuê Tú cố gắng hít thở đều đặn, giữ bình tĩnh, buông lỏng cơ mặt. "Mày nhớ tao từng nói gì không? Chuyện khiến mày khó xử, tao tuyệt đối không làm. Yên tâm đi, tao sẽ không nuốt lời đâu."
Nhật Thiên chăm chú quan sát biểu hiện của Khuê Tú, anh gật gật đầu như thể đã hiểu rõ hết mọi tâm can của cô, không nói thêm gì mà bỏ về căn hộ của mình.
…
Nhật Thiên cầm một lon bia trên tay, ngồi trên bệ cửa sổ ở ban công phòng mình nhìn xa xăm vô định. Có lẽ anh cũng dần nhận ra tình cảm của anh và Tú mỗi ngày một lớn. Nếu cứ để tình trạng này tiếp tục, tình bạn này chẳng phải sẽ có nguy cơ bị đẩy vào vực thẳm sao?
Bất chợt Thiên nghĩ về những lời nghe trộm được từ cuộc hội thoại của Ánh Nguyệt và bà Quỳnh Hoa ở bữa tiệc sinh nhật. Bà ta liên tục gây sức ép lên con gái, hỏi xem cô ta đã tiến hành kế hoạch trả thù chưa, làm đến đâu rồi.
Kế hoạch trả thù?
Rốt cuộc kế hoạch trả thù mà hai người đó nói đến là cái gì? Kẻ gây thù chuốt oán là ai? Có liên quan gì đến Khuê Tú không? Từng dòng suy nghĩ cứ liên tục trấn áp tâm trí của Thiên, khiến anh không cách nào buông bỏ được. Anh quyết phải âm thầm điều tra, tìm cho ra chân tướng mới thôi.
______ CHÚ THÍCH ______
*Lời Thì Thầm Của Trái Tim (Whisper of the Heart / 耳をすませば): Một bộ phim của Studio Ghibli được ra mắt vào năm 1995, đạo diễn Yoshifumi Kondo. Bộ phim là hành trình trưởng thành nhẹ nhàng, trong trẻo về tuổi trẻ, tình yêu đầu đời và khát vọng theo đuổi đam mê của cặp đôi nhân vật chính.
*Blazer: Một loại áo khoác được thiết kế lại dựa trên áo khoác âu phục, nhưng được biến tấu với đa dạng cách may, chất liệu để tạo sự thoải mái cho người mặc, có thể dùng hàng ngày.




Bình luận
Chưa có bình luận