Chương 1: ÁNH SAO


 

 

Mùa xuân, tháng 2 năm 2010.

THPT PĐ, Đà Lạt.

"Ê dậy đi mày, trống đánh 5 phút rồi còn nằm đó ngủ. Cô vô ký đầu mày giờ."

Khuê Tú nghe văng vẳng tiếng bạn thân mình gọi dậy. Đồng hồ điểm 7 giờ 20 phút. Cô mơ màng mở mắt, ngáp một hơi rõ dài vì tối qua phải thức khuya xem nốt trận bóng đá. Trong lòng thầm ca thán, sao mà học sinh Việt Nam phải vào học sớm dữ vậy không biết!

Cô tên đầy đủ là Văn Lê Khuê Tú, 17 tuổi, cha cô nói tên cô dựa vào câu ‘tâm thượng quang Khuê tảo’ của vua Lê Thánh Tông mà đặt, ý chỉ ‘tâm hồn tỏa sáng rạng văn chương’, mong muốn cô cũng có thể như chòm sao Khuê, đại diện cho văn chương, học thuật và trí tuệ. Nghe thì có vẻ hay, nhưng mà Khuê Tú thì lại đi ngược với kỳ vọng của cha mình, cô thích chơi hơn là học, nghịch ngợm, bướng bỉnh và có chút vụng về, có thể nói tư chất không có gì đặc biệt, ngoại trừ việc cô vẽ tranh rất đẹp.

Nhà Khuê Tú là một gia đình khá giả, cha cô - ông Văn Quốc Tùng có một chiếc garage sửa chữa ô tô lớn và vài căn nhà cho thuê. Vì thế nên ngay từ nhỏ cô đã được sống trong ấm no đủ đầy mà không phải lo đến cơm áo gạo tiền.

Tuy vậy nhưng Khuê Tú lại không có ngoại hình quá nổi bật. Cô sở hữu khuôn mặt bầu bĩnh, vóc dáng thấp bé đầy đặn, trông rất bình thường. Điểm sáng duy nhất trên gương mặt cô có lẽ chính là đôi mắt to hai mí và nụ cười tươi tắn khiến người ta thiện cảm.

Hôm nay lớp Khuê Tú có học sinh mới, là một người tiếng tăm lẫy lừng, thuộc thành phần thích quậy phá, hay tụ tập đánh nhau nên mới bị trường cũ đuổi học.

Chả trách lại được phân vào lớp này, 11B10, nghe tên là biết lớp chót khối rồi!

Cô Trà Giang, giáo viên chủ nhiệm bước vào, ra hiệu cho cả lớp trật tự. Đi bên cạnh cô lúc này là một nam sinh cao ráo, gương mặt lạnh lùng, toát lên vẻ khó gần, lại có nét trưởng thành hơn tuổi.

"Giới thiệu với lớp mình đây là bạn Trương Nhật Thiên, bạn sẽ nhập học cùng chúng ta vào đầu học kỳ II này, lớp cho bạn một tràng pháo tay đi."

Tiếng vỗ tay rời rạc vang lên. Nhật Thiên đứng đó, tay đút vào túi quần,  đảo mắt quan sát đầy tự tin, chẳng có chút e sợ.

"Xùy, cứ tưởng là một anh đẹp trai bảnh bao chứ, thì ra chỉ là một thằng cù lần." Bích Diệp, bạn thân Khuê Tú bĩu môi, tỏ thái độ chán chường.

"Hay quá ha!?" Khuê Tú huých tay cô bạn, thấp giọng: "Sao biết nó cù lần? Tao nghe nói ở trường cũ nó đánh người ta suýt chết đó, mày cẩn thận cái miệng đi."

Cô bạn Bích Diệp này được cái miệng ăn nói bỗ bã, chứ tính tình dễ thương và tốt bụng lắm! Nhà cô ấy giàu gấp mấy lần nhà Khuê Tú, mà không hề chảnh chọe, rất hòa đồng với bạn bè.

"Thiên, giờ em xuống ngồi cuối lớp nha, kế bạn tóc ngắn đó." Cô Trà Giang chỉ về phía chỗ trống kế bên chỗ Khuê Tú.

Thấy vậy, Duy Lâm, thằng bạn chí cốt chơi thân từ hồi học mẫu giáo của cô lập tức quay sang, tặc lưỡi:

"Chà! Kiếp này mày tiêu rồi con, ngồi kế một đứa hổ báo như vậy, lộn xộn nó bẻ đầu mày như chơi!"

"Nói xấu sau lưng người khác là không tốt đâu nha."

Cả nhóm giật bắn mình. Nhật Thiên không biết đã đứng đó từ bao giờ. Anh nhếch môi, không buồn nhìn ai, bước thẳng đến chỗ ngồi của mình.

"Dòm hiền queo mà vô lớp cá biệt hả? Vậy chắc học hành đội sổ rồi." Nhật Thiên hờ hững liếc Khuê Tú, ánh mắt đăm chiêu dò xét.

"Kệ người ta, mới gặp mà chê này chê nọ, có duyên dữ!" Khuê Tú tức đến nghẹn họng. Nếu không phải có tin đồn rằng tên này từng đánh người ta gãy chân ở trường cũ, cô đã đấm cho mấy phát rồi!

Buổi chiều đến tiết Toán, Khuê Tú học dở nhất môn này, không kỳ kiểm tra nào trên trung bình nổi. Thầy dạy Toán đều đặn mỗi hôm luôn kêu cô lên bảng làm bài, mà kết quả vẫn vậy, chẳng bao giờ cô làm đúng cả.

"Tú! Lên bảng làm câu 3 cho thầy đi, câu này dễ, áp dụng công thức là ra thôi. Không làm được thì không thi tốt nghiệp nổi đâu." Thầy Bình, giáo viên dạy Toán vừa chép đề trên bảng vừa gọi tên cô.

Không thấy ai phản hồi, thầy nhíu mày, xoay người từ từ bước xuống phía dưới lớp. Khoảng cách càng lúc càng ngắn lại.

Bích Diệp hoảng hốt quay đầu nhìn, thấy Khuê Tú đang ngủ gục trên bàn. Cô vội lay bạn dậy.

"Dạ, có em!" Khuê Tú choàng tỉnh, đứng bật dậy.

"Thầy gọi em lên bảng làm câu mấy Tú?" Thầy Bình chắp tay sau lưng, trong câu nói rõ ràng có ý muốn thăm dò xem Khuê Tú có thật sự tập trung không.

Cô bối rối không biết trả lời thế nào, đảo mắt nhìn Nhật Thiên cầu cứu, kết quả chỉ thấy anh một tay xoay xoay bút bi, tay còn lại rảnh rỗi gõ gõ mặt bàn, thái độ dửng dưng không thèm nhìn cô lấy một cái.

"Thầy không hiểu nổi, mẹ em đường đường là một giáo viên ưu tú, lại sinh ra một đứa học hành không ra gì như em. Ngồi xuống đi! Thầy sẽ tìm mẹ em nói chuyện sau." Thầy Bình tỏ vẻ tức giận, lắc đầu ngán ngẩm.

Khuê Tú nghe đến hai chữ phụ huynh liền không dám hó hé nửa lời. Mẹ cô trong trường nổi tiếng là một người kỷ cương nghiêm khắc, nhiều năm như vậy đều thuộc hàng ngũ giáo viên xuất sắc của tỉnh, nay lại bị một đứa con gái như cô làm bẽ mặt. Kiểu gì cũng bị mắng cho một trận nên thân.

"Ác ghê! Không thèm nhắc nó một chữ luôn!?" Duy Lâm ở dãy bàn bên cạnh bất bình quay sang nói với Nhật Thiên.

"Tao có nhắc, tại nó không nhận ra thôi. IQ kém, chịu!" Nhật Thiên bĩu môi, lần nữa lặp lại hành động gõ gõ mặt bàn lúc nãy. "Đếm coi tao gõ mấy cái?"

Là 3 cái.

Hỡi ôi! Nhắc kiểu này ai mà biết được? Rõ ràng là cố tình không để cho người khác hiểu.

Khuê Tú khó chịu ra mặt, kéo bàn ghế ngồi sát vào tường, tạo khoảng cách với Nhật Thiên, còn không quên lườm anh một cái, tỏ rõ thái độ không đội trời chung.

***

Đến giờ tan học, trời vừa tạnh mưa, đường xá vẫn còn ướt, vài chỗ đọng lại những vũng nước lớn.

Khuê Tú vừa bước ra cổng trường đã thấy chiếc ô tô quen thuộc đợi sẵn. Cô mở cửa bước lên xe, vứt cặp xuống ghế, tựa đầu vào cửa kính, định bụng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát trước khi về đến nhà.

Xe lăn bánh chưa được bao xa thì rắc rối xảy đến.

Lúc băng qua một khúc cua, tài xế không kịp giảm tốc độ, bánh xe xẹt qua một vũng nước lớn, văng nước lên tung tóe. Nước bẩn bắn thẳng vào mấy bạn học đi bộ bên đường.

Khuê Tú giật mình, cau mày khó chịu, lên tiếng quở trách tài xế mấy câu, sau đó liền quay đầu nhìn xem có bạn học nào bị nước vấy bẩn không.

Đột nhiên có bóng người quen thuộc đuổi theo phía sau. Cô nhận ra đó là Nhật Thiên, thật trùng hợp, người bị nước văng trúng lại là anh. Thôi xong rồi, xác định luôn, kiếp này của cô coi như bỏ.

Khuê Tú ra hiệu cho tài xế dừng xe lại, định bước xuống xem tình hình thế nào thì đã bị Nhật Thiên nhanh tay chạy đến đập cửa, điệu bộ anh vô cùng giận dữ:

"Người trong xe, bước xuống nói chuyện! Ỷ giàu có không coi ai ra gì hả? Xuống xe!"

Khuê Tú cố gắng hít thở đều đặn, biết chắc chuyến này lành ít dữ nhiều rồi, đụng phải ông thần ngang ngược này.

Không dám mở cửa vội, cô ấn nút để kính cửa sổ dần dần hạ xuống, từ bên trong nói vọng ra:

"Xin lỗi!"

"Lại là mày hả?" Nhật Thiên thấy là bạn cùng bàn thì có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị: "Xuống đây!"

Khuê Tú chầm chậm bước xuống, chưa kịp giải thích gì đã bị anh mắng té tát vào mặt:

"Mày nhìn tác phẩm của mày đi! Vẽ tranh biếm họa hả? Tao đâu phải cỏ rác để bọn nhà giàu mày kinh thường kiểu đó!" Nhật Thiên túm áo Khuê Tú, kéo lại gần để cô nhìn rõ vết bẩn dính trên áo anh. "Mày trả đũa tao lúc chiều không nhắc bài mày đúng không?"

"Gì? Mày nghĩ tao nhỏ mọn vậy hả?" Khuê Tú bực mình hất tay người đối diện ra. Không ngờ trong mắt anh, cô lại là người hẹp hòi đến thế. "Tài xế không cẩn thận, vô ý thôi, tao đã la người ta rồi, cũng xin lỗi mày rồi mà."

"Xin lỗi là xong? Nói nghe đơn giản quá ha!?" Nhật Thiên ngữ điệu càng thêm giận dữ, cởi áo khoác ngoài của đồng phục ra, ném vào người Tú: "Giặt cho tao, không sạch thì mua mới."

"Nè, đừng có quá đáng! Thấy tao nhịn rồi làm tới hả?" Cô cảm thấy không được tôn trọng, vung tay ném áo khoác ngược lại.

"Không nhịn thì làm gì được tao?" Nhật Thiên tiến sát lại gần cô, tỏ ý thách thức. "Mày mà không phải con gái tao đập cho nhừ tử rồi chứ ở đó. Giá một bộ đồng phục bằng hai ba bữa cơm, bọn nhà giàu như mày làm sao hiểu được?"

Nói xong Nhật Thiên dùng ánh mắt sắc lạnh quét ngang qua người Khuê Tú, rồi bỏ đi một mạch. Cô cầm áo khoác anh trên tay, tức đến không thở nổi, miệng cũng đột nhiên khóa chặt, không phản công được nửa lời.

Con người này có thành kiến với người khá giả sao? Mở miệng ra là ‘bọn nhà giàu’. May cho anh hôm nay mẹ cô nghỉ phép nên không đi cùng, chứ không thì xác định anh chết chắc! Học sinh mà dám ăn nói dữ tợn, hăm dọa người khác kiểu đó sao?

***

Đầu không xuôi thì đuôi không lọt, suốt hơn một tháng sau đó, ngày nào Khuê Tú và Nhật Thiên cũng cãi nhau. Hai người cứ chí chóe hết chuyện lớn đến chuyện nhỏ, từ trong lớp ra tận hành lang. Khắc khẩu tới nỗi hôm nay đã không nhịn được mà lao vào đánh nhau.

Kết quả sau đó bọn họ liền bị cô Trà Giang gọi vào phòng giáo vụ khiển trách:

"Hai đứa sao vậy? Học chung một lớp, lại là bạn cùng bàn, hai em phải hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau chứ. Một trai một gái, có chuyện gì mâu thuẫn lớn đến nỗi phải lao vào đánh nhau giữa lớp?"

"Cô ơi em không ngồi với nó nữa đâu cô, bây giờ cô chỉ cần tách em với nó ra là thế giới này hòa bình liền." Khuê Tú vẻ mặt oan ức, cầm tay năn nỉ cô chủ nhiệm.

"Đổ thừa nữa chứ! Ai kiếm chuyện trước?" Nhật Thiên lườm Khuê Tú một cái, giọng nói châm biếm khó nghe: "Tao đâu rảnh tự nhiên kiếm chuyện với đứa khó ở như mày?"

Cô Trà Giang còn trẻ, vừa mới ra trường đã bị xếp cho lớp chót khối, kinh nghiệm non nớt nên sau khi bị hai người họ xoay tới xoay lui liền không biết xử trí ra sao.

"Không có đổi chỗ gì hết!"

Bất chợt Khuê Tú nghe được một thanh âm quen thuộc. Giáo viên bộ môn Văn kiêm Phó hiệu trưởng mở cửa bước vào, là bà Quỳnh Chi, cũng là mẹ của cô.

Bà nhìn thấy tình hình trước mặt tránh không khỏi bực tức mà lên tiếng trách mắng:

"Đi học là để học hay để đánh nhau? Một đứa lưu ban cộng một đứa đội sổ, ra ngoài hành lang phạt quỳ hết cho cô!"

"Mẹ!?"

"Cô cảnh cáo em, ở trường phải xưng hô cho đúng mực. Ai là mẹ của em?" Bà Chi nhìn chằm chằm con gái, thái độ quả quyết: "Em cũng biết tính cô rồi đó, đừng có thách thức cô, dạo này nhiều thầy cô phản ánh về em lắm rồi. Nếu điểm thi cuối kỳ sắp tới không cải thiện, đừng trách cô không khách sáo với hai đứa. Nhanh! Ra ngoài kia quỳ xuống giơ tay lên!"

Khuê Tú bị sự cương quyết cùng lời đe dọa của mẹ làm cho hoảng sợ, ba chân bốn cẳng kéo Nhật Thiên ra trước hành lang quỳ xuống chấp hành hình phạt.

"Cũng biết sợ nữa ta! Tưởng cứng đầu cứng cổ lắm! Cô Chi vậy mà lại đẻ ra đứa lì lợm như mày, đúng là tội nghiệp!" Nhật Thiên nhếch môi cười khinh bỉ, từng lời từng chữ nói ra đều có ý châm chọc Khuê Tú.

"Cũng chưa bằng mày, hết tụ tập quậy phá thì chơi bời, tệ nạn. Gia cảnh đã khó khăn thì phải biết thương cha mẹ, phấn đấu học hành đi chứ!" Cô cũng không chịu thua, lập tức đáp trả.

Nhật Thiên đột nhiên im lặng, cả khuôn mặt tối sầm, không buồn đáp trả.

Khuê Tú nhận thấy có điều gì đó không đúng, với tính cách của Thiên, dễ gì chịu thua đơn giản vậy được?

Cô quay sang nhìn anh thăm dò, thấy anh không chút phản ứng, chỉ nghe được tiếng hơi thở nặng nề do phải kiềm chế cơn giận từ nơi anh. Khuê Tú bất giác sởn gai ốc, không ngừng nuốt nước bọt, Thảo Nhiên không dám hé môi nửa lời.

***

Tối đến, Khuê Tú mang theo sự uất ức, không cam tâm tìm mẹ nói chuyện.

"Mẹ, sao mẹ không cho cô Giang tách con với Thiên ra vậy? Con bảo đảm, tách ra rồi con sẽ học hành tốt lên mà. Ngồi kế một đứa không ra gì như nó, mẹ không sợ con sẽ gần mực thì đen sao?" Cô giả vờ làm nũng, vùi đầu vào tay mẹ năn nỉ.

Trong suy nghĩ của Khuê Tú, Nhật Thiên chỉ là một đứa thuộc thành phần cá biệt, cứng đầu, ngang ngược, suốt ngày tụ tập hút thuốc, đánh nhau. Tất cả những gì xấu xa tệ nạn, con người này đều có hết. Chả có gì đáng để nhân nhượng cả.

"Vậy hả? Trước đây không có Thiên con cũng có học hành ra gì đâu! Ngụy biện là giỏi!" Bà Chi đẩy tay con gái ra, từ trong cặp lấy ra một xấp hồ sơ để trên bàn: "Khoan hẵn nói người khác không ra gì. Xem như là con vô tình đọc được đi, đọc xong rồi đừng có gây chuyện với bạn nữa."

Khuê Tú miễn cưỡng nghe theo lời mẹ, giở từng trang hồ sơ ra xem, là học bạ của Thiên. Thì ra anh lớn hơn cô 1 tuổi, đã từng lưu ban một năm lớp 11 ở trường cũ. Lật đến trang trước đó, cô không tin vào mắt mình khi nhìn thấy những con điểm cao chót vót hồi lớp 10. Không ai biết vì sao anh lại thành ra như bây giờ, quậy phá và học hành sa sút.

"Con xem rồi, trước đây nó học giỏi lắm, nhưng mà vậy thì có liên quan gì đến con đâu?" Khuê Tú đóng hồ sơ lại, biểu cảm lộ ra sự khó hiểu.

"Thằng nhóc đó hoàn cảnh gia đình khó khăn, nó cần kiếm tiền nên nhiều lần có ý định bỏ học rồi. Thuyết phục nó làm gia sư cho con đi, mẹ sẽ trả lương cao cho nó."

"Trời! Nó bỏ học thì tốt chứ sao, con đỡ phải chạm mặt. Huống hồ nó còn là thành phần bất hảo, mẹ lo cho nó làm gì?" Khuê Tú cau mày khó chịu. Kêu cô đi thuyết phục cái tên đáng ghét đó hả? Không đời nào!

"Tú, mẹ nuôi con lớn chừng này, dạy con biết bao nhiêu điều hay lẽ phải, vậy mà con có thể nói ra những lời vô tâm vô tình vậy được sao?" Bà Chi đóng cuốn giáo án dày cộm trên tay lại, tháo cặp kính viễn ra để ở tủ đầu giường, thở dài một hơi: "Mẹ nghĩ một học sinh 10 năm liền học sinh giỏi, hạnh kiểm tốt thì không thể nào là người xấu được. Chắc chắn phải có nguyên do gì đó mới khiến Thiên nảy sinh bất mãn như hiện tại. Con biết không, thằng bé hoàn toàn khác với những đứa học trò cá biệt mà trước đây mẹ đã từng gặp. Lúc thằng bé nói chuyện với mẹ và thầy Hiệu trưởng, thái độ cực kỳ lễ phép. Con cũng biết Thiên từng đánh nhau với bạn bị đuổi học, trước đó không có trường nào chịu nhận nó cả, trường mình đã là bước đường cùng của thằng bé rồi."

"Vậy mẹ là người đứng ra bảo lãnh cho nó được vào học ở PĐ hả?" Ánh mắt Khuê Tú đầy nghi vấn, ngồi xuống đối diện bà Chi.

"Cả mẹ và thầy Hiệu trưởng đều đồng thuận chấp nhận cho Thiên được tiếp tục học ở đây. Vì mẹ nghĩ cậu nhóc này vẫn còn có thể uốn nắn được."

"Còn học phí thì sao ạ? Mẹ nói nhà nó nghèo mà, học phí trường mình đâu có rẻ."

"Mẹ đã thay mặt tạm ứng trước một học kỳ cho Thiên. Hội bạn mẹ có một người là mạnh thường quân, rất giàu có, bấy lâu nay bà ấy có thành lập một quỹ khuyến học để trao học bổng cho các học sinh nghèo vượt khó. Phần còn lại mẹ đang cố gắng thuyết phục bà ấy."

"Trời đất! Quỹ khuyến học chỉ dành cho người xứng đáng thôi, Nhật Thiên nó quậy muốn banh cái Đà Lạt này rồi, tiếng xấu đồn xa, sao mà người ta chịu?"

"Vậy nên mẹ mới kêu con đi thuyết phục Thiên. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, chỉ cần thằng bé chịu thay đổi, mẹ sẽ có cách giúp nó." Bà Chi vỗ vỗ vai con gái, nhẹ giọng bảo ban: "Nói vậy thôi chứ mẹ không ép con, nếu con không đồng ý, mẹ sẽ tìm cách khác để từ từ cảm hoá thằng nhóc đó."

Khuê Tú nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cười trừ cho qua. Quả thật cô có chút đồng tình với mẹ, vì biết mẹ rất yêu nghề giáo, suốt mấy mươi năm đều vì sự nghiệp trồng người mà cố gắng từng ngày. Bản thân cô đã học hành không được giỏi rồi, vậy nên cô lại càng không muốn tâm sức của mẹ mình dành cho cậu học trò đặc biệt này bị đổ sông đổ biển.

Nhưng nếu phải hạ mình đi dò la, tiếp cận rồi nói chuyện với cái tên đáng ghét kia, nghĩ thôi Khuê Tú đã thấy nuốt không nổi rồi.

Sau đó cô lẩn thẩn đi về phòng, nằm lăn qua lăn lại, suy nghĩ một hồi, nhớ lại bảng điểm trước đó của Nhật Thiên, rồi ngẫm lại lời tâm sự của mẹ mình, tự nhiên lại cảm thấy bức rức đến không ngủ được.

Thôi được rồi, thể diện không thắng nổi lương tâm, cô quyết định sẽ thử một phen xem sao. Vì mẹ cũng được, vì sự hiếu kỳ của bản thân cũng được, trước mắt cô phải tìm cho ra lý do vì sao một người đã từng xuất sắc như Nhật Thiên lại thay đổi 180 độ như hôm nay, còn chuyện giúp anh cải tà quy chính gì gì đó, từ từ tính sau vậy.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout