Đã mười ngày trôi qua kể từ khi bản nhạc buồn kết thúc nơi cửa hàng đầy ánh sáng đó. Cô nghỉ việc, chuyển giao lại cho một người phụ nữ khác và tôi mất liên lạc với cô từ đó đến giờ. Tôi đã cố gắng gọi điện, lên mạng, tôi tạt qua cái địa chỉ duy nhất có thể gọi "nơi chốn" mà tôi có từ cô, mọi thứ đều vô ích. Những người cùng làm với cô cũng ko mảy may có thông tin gì, chỉ nói rằng cô cũng chẳng hề có liên lạc hay thực sự thân thuộc với bất kì ai ở đây, cô sống khá khép kín. Mỗi buổi sáng và tối khá đều đặn, tôi vẫn giữ thói quen ra quán cafe góc phố gần nhà, một mình tôi và một cuốn sách, đôi lúc tôi dẫn cả Củ Cải theo, một chú cún nhỏ màu trắng. Tôi nhận Củ Cải thông qua một người bạn, cậu ta đi ra nước ngoài một thời gian dài và không thể mang nó theo nên nhờ tôi chăm sóc hộ khi cậu ta đi vắng. Đó cũng không phải là chuyện gì lớn đối với tôi, tôi ở một mình, ngoài công việc hành chính, tôi vẫn khá dư thừa thời gian cho bản thân, có Củ Cải, tôi chỉ phải thêm một việc là khi đi siêu thị mỗi hai tuần, mua cho nó một bịch to thức ăn tổng hợp, tiền chăm đã có cậu bạn tôi gửi về mỗi tháng. Củ Cải khá dễ ăn, ăn không nhiều, lượng thức ăn nó tiêu thụ có vẻ tương xứng với trọng lượng cơ thể và lượng chất thải cũng vậy. Tôi không hề có duyên có thú nuôi trong nhà, thành thực mà nói, tôi cũng không quá hứng thú với việc nuôi chúng, nhưng từ ngày có Củ Cải, tôi cũng dần thay đổi quan điểm và bắt đầu nhìn ra được một số thứ hay ho. Một trong số đó, cụ thể như bây giờ, nó giúp tôi cảm thấy không quá cô đơn như mọi khi.
Tôi đã từng nghĩ mình là một sản phẩm lỗi của xã hội. Có một thời điểm, tôi cảm thấy thực sự yêu cuộc sống này, cảm thấy biết ơn vì những gì nó mang lại cho tôi, cảm thấy đầy hi vọng về những dự định trước mắt, cảm thấy hãnh diện về những người bạn thân mà mình đang có, cảm thấy lạc quan mỗi khi có chuyện không hay xảy ra, và luôn cảm thấy nhẹ nhàng khi bất kì điều gì không như ý mình. Và tôi quyết định rằng, một quyết định mà đến bây giờ, tôi nhận ra đó là một trong những việc ngu xuẩn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của bản thân, đó là tôi có sứ mệnh phải truyền lại tất cả những tình yêu, sự biết ơn, hi vọng, hãnh diện, lạc quan và an nhiên đó cho những kẻ thiếu xót và dạy chúng lại cho những kẻ không có. Đồng nghĩa với việc, tôi đã gác lại mọi sự thù ghét, sự vô ơn, sự vô vọng, sự xấu hổ, sự bi quan và sự nặng nề của chính bản thân mình lại một góc để thực hiện cái sứ mệnh nhảm nhí đó.
Cho đến khi cái "góc" đó ngày một lớn dần, chồng chéo, đè nén, dồn cục, ứ đọng và nổ tung trong cơ thể tôi, không một ai trong số những kẻ tôi từng gặp, từng yêu thương, từng dốc hết tâm tư để thực hiện sứ mệnh đó chịu đựng được và lao vào lôi tôi ra khỏi đó. Tôi đã tạo ra một thế giới hữu hình trong mắt những kẻ khác với đủ những màu sắc, tôi đã không để cho họ biết rằng thế giới thực của tôi chẳng có màu sắc gì, chẳng có một vật thể ý nghĩa nào, và chẳng có một chút hi vọng nào có thể tô vẽ được điều gì lên bức hoạ trống không ấy. Một thế giới họ sẽ chẳng bao giờ nhận ra đã từng là một phần của chính mình khi tôi đang thực hiện sứ mệnh, một thế giới quá choáng ngợp, phức tạp và khó thở với bất kì ai. Và là một con người bình thường, họ chỉ có thể chọn cách rời đi và sống ở nơi mà sự sống có vẻ diễn ra đúng với ý nghĩa vốn có của nó. Tôi luôn cảm thấy vui cho họ. Đó là một quyết định đúng đắn. Mọi bức tranh từ trước đến giờ, đều do một tay tôi vẽ nên. Tôi đã đốt hết mọi bức tranh mình đã vẽ, đốt sạch, để lại một bức tranh duy nhất vốn dĩ thuộc về mình, và nó vốn là thứ duy nhất tôi có từ trước đến nay, một bức tranh không màu.
Củ Cải bất giác nhảy vào lòng tôi, lôi tôi ra khỏi luồng suy nghĩ đó, đánh thức các xúc giác và giác quan của tôi, tôi dập thuốc và vuốt ve nó bằng cả hai tay. Chẳng rõ nó có thích tôi không nữa, dù thích tôi hay là không, tôi cũng là lựa chọn duy nhất của nó vào lúc này trong những ngày bạn tôi đi vắng. Củ Cải dài khoảng ba mươi phân, giống đực, lông trắng hơi xoăn không quá dài, và có một bộ phận sinh dục trông cũng rất đáng yêu. Tôi chợt nghĩ đến con cún của cô bạn tôi "đang mất tích" mà vừa bị triệt sản hơn mười ngày trước. Tôi thầm mong người bạn của tôi sẽ không tính đến cái việc đưa Củ Cải gia nhập vào hàng ngũ công công trong thế giới vật nuôi. Cứ đến những ngày này, nó luôn nhìn tôi với ánh mắt buồn bã, không rõ nó thực sự buồn, hay trông tôi buồn đến nỗi mắt nó phải thảm thương theo, tôi không dám chắc, cũng có thể nó cũng đang cô đơn giống tôi, tôi chưa thấy Củ Cải có bạn gái bao giờ, hoặc đi chơi đêm, hoặc nhảy tưng tửng ra vỉa hè mỗi khi có "hot cún" nào đi qua. Nó rất điềm tĩnh, quan sát thám thính hít ngửi mọi thứ xung quanh trước khi tiếp cận hay làm một việc gì đó. Nó luôn có một sự dè chừng nhất định với tất cả mọi thứ.
Tối nay tôi có một cuộc hẹn đi dự sinh nhật một người bạn, tròn hai mươi tám tuổi, một cậu thanh niên nhân hậu đầy sức sống với một trái tim đầy ắp tình yêu thương. Tôi luôn thấy cậu ta mãi như là một đứa trẻ vậy - một đứa trẻ vô tư, chân thật, non nớt, ham chơi ham vui và đầy nụ cười. Cậu luôn trẻ hơn tôi hai mươi tuổi, chí ít đó là điều tôi luôn cảm thấy. Mỗi khi gặp cậu, nhìn thấy cậu, tôi luôn nhận được một nguồn sống tươi trẻ thuần khiết đến mực cực độ, cùng một nguồn xúc cảm mạnh mẽ có thể cuốn phăng mọi sự tối tăm và vướng bận của cuộc sống. Tôi không có nhiều dịp để gặp cậu, chừng một năm chúng tôi gặp nhau một lần vào ngày sinh nhật như thế này, tôi luôn nhớ đến cậu và có lẽ cậu cũng nhớ đến tôi theo một cách nào đó. Khoảng cách địa lý của chúng tôi khá xa nhau, hiện tại cậu có một cuộc sống riêng ở một nơi khác đẹp đẽ hơn rất nhiều thứ tôi đang có tại nơi này.
Sau khi trải qua một quá trình tắm rửa, cạo râu dài lê thê, cảm giác như tôi đã phải tháo từng khớp xương của mình ra để cọ rửa và lắp chúng trở lại với cơ thể, thức đêm khiến cho cộng đồng râu ria trên gương mặt tôi được thoả sức vùng vẫy và phát triển, cơ thể tôi chẳng còn lắng nghe tôi nhiều như trước, sự tự tin vào sức khoẻ và thể lực của bản thân luôn là bản ngã trầm kha của mọi sự đau ốm, mệt mỏi và uể oải. Tôi chọn cho mình một chiếc áo sơ mi đen, quần bò mài, lôi ra đôi giày da tôi đã mua hai tháng trước từ một trang web trên mạng nhưng chưa sử dụng một lần nào. Tôi khá lười trong việc đi lang thang khắp chốn để mua một hai thứ gì đó theo nhu cầu tối giản của bản thân mình, nên mua online luôn là giải pháp. Và tôi cũng chưa từng bị hẫng khi làm điều này, nên niềm tin của tôi vẫn còn nguyên vẹn với những gì mà cuộc sống công nghệ này mang lại.
Củ Cải bỗng bấu vào chân tôi như muốn nói gì đó với tôi.
"Mày muốn đi cùng tao hả?"
"Gâu..." Chắc là nó muốn nói "Có"
"Ok, tao cũng không định để mày ở lại một mình, nhưng cấm ăn uống linh tinh đó."
Củ Cải gầm gừ.
"Tao biết rồi, đi nào."
Trời tương đối lạnh, tôi mặc cho Củ Cải một chiếc áo len mini màu đen có tám cái khuy cài ở phần lưng, cuốn lên cả vai và phần đùi, có cổ áo kiểu như Cantona những năm 90, trông khá ngầu. Ăn vận cho nó xong tôi có suy nghĩ hài hước là nhìn nó còn bảnh bao hơn cả mình. Tôi ôm Củ Cải vào lòng, thơm nhẹ lên trán nó và chúng tôi cùng đi. Nãy khi về tôi đã lắp một cái kệ gắn liền với một cái rọ đen làm bằng kim loại ngay phía trước ghế ngồi của xe để nó có thể thoải mái đứng trong đó, tôi đội mũ bảo hiểm màu đen, Củ Cải có một mũ bảo hiểm siêu mini màu nâu và chúng tôi lên đường. Năm ngoái đi dự sinh nhật cậu bạn, tôi chỉ đi có một mình, thực ra trong nhiều năm rồi mới phải, tối luôn một mình đến dự sinh nhật cậu. Đi qua những con đường xưa cũ, đã từng quen thuộc với mình trước đây, tôi luôn có cảm giác đang đi ngược về quá khứ, Củ Cải cũng có vẻ khá thích thú nhìn ngắm xung quanh, cơn gió mùa thu se lạnh khẽ lướt qua lớp lông mềm mịn của nó, thỉnh thoảng để lại một hai cơn rùng mình nho nhỏ. Địa điểm đến là ở ven hồ lớn nhất trong thành phố này, tôi có mua một chiếc bánh sinh nhật hai tầng, một chiếc đồng hồ, ko phải hàng hiệu đắt tiền gì nhưng rất bắt mắt và đúng phong cách của cậu bạn tôi. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, và cùng trò chuyện trên trời dưới biển sau một năm không gặp.
"Tớ luôn có cả ngàn câu chuyện muốn kể cho cậu nghe, những gì xảy ra quãng thời gian qua, từ ngày trước, ngày còn mộng mị, ngày còn vẹn nguyên, đến giờ đây, ngày tớ vụn vỡ và bấp bênh, ngày tớ chông chênh trên bờ vực của sự mệt mỏi và tuyệt vọng, ngày tớ cảm thấy vui, buồn, lo âu, cáu giận, ngày tớ thậm chí không còn chính mình, ngày tớ trở về với con người của quá khứ, ngày tớ chẳng còn nhận ra được điều gì, ngày tớ hoàn toàn từ bỏ và trống rỗng, tớ đã đi cả một chặng đường rất dài đến lúc này để gặp cậu, một chặng đường dài lê thê với đủ những vết thương đang thối rữa, với đủ những cung bậc của xúc cảm, đủ sự méo mó của cảm xúc, sự mòn mục về tinh thần và sự kiệt sức về thể xác. Một vài con người đã đến, tất cả đều đã đi, sự liên kết duy nhất còn lại có lẽ là chuỗi kỉ niệm đã từng hoặc đã bị huyễn hoặc thành một sự kết nối ko thể bị phá vỡ, dỡ bỏ hay thay thế bằng bất kì điều gì. Nhưng không sao cả, tớ vẫn đến được đây mỗi năm qua, vẫn dự sinh nhật cậu đều đặn, tớ vẫn chia sẻ với cậu mọi thứ, mong cậu lắng nghe, và hiểu được phần nào những thứ tớ nói, hoặc phần nào cậu ko hiểu tớ có thể nhắc lại, hoặc chúng ta sẽ bỏ qua nó qua một hồi bàn bạc. Cậu luôn là người bạn thân nhất đầu tiên của tớ, luôn như vậy, cậu luôn mãi vẹn nguyên trong tim tớ, đó là lợi thế. Tớ vẫn là tớ, qua mỗi năm, tớ vẫn là tớ, chỉ là một phiên bản với nhiều vết thương hơn, cả ở đây và ở đây."
Tôi nhắm mắt, lấy ngón tay trỏ chỉ vào trái tim và thái dương của mình một cách chậm rãi nhất có thể, một cơn váng đầu khẽ vọt qua trong khoảnh khắc khiến tôi phải cảm nhận lại chỗ ngồi của mình, ngón tay của tôi chợt run lên khi rời khỏi thái dương của chính mình.
Tôi mở mắt ra, không có gì trước mắt nơi tôi ngồi cả...
Củ Cải bỗng bấu vào chân tôi như muốn nói gì đó với tôi.
"Mày muốn đi cùng tao hả?"
"Gâu..." Chắc là nó muốn nói "Có"
"Ok, tao cũng không muốn để mày ở lại một mình, nhưng tao e tao phải làm thế. Trời hôm nay lạnh lắm, nếu mày mà có làm sao, tao sẽ bị bóp cổ mất." Tôi vừa cười nói vừa xoa đầu nó.
Củ Cải gầm gừ.
"Tao biết rồi, đi nào."
Trời tương đối lạnh, tôi mặc cho Củ Cải một chiếc áo len mini màu đen có tám cái khuy cài ở phần lưng, cuốn lên cả vai và phần đùi, có cổ áo kiểu như Cantona những năm 90, trông khá ngầu. Ăn vận cho nó xong tôi có suy nghĩ hài hước là nhìn nó còn bảnh bao hơn cả mình. Tôi ôm Củ Cải vào lòng, thơm nhẹ lên trán nó và tôi rời đi sau khi đã cẩn thận đóng, khoá cửa sổ cũng như cửa phòng và thay nước cho Củ Cải. Tôi bắt đầu khởi hành. Năm ngoái đi dự sinh nhật cậu bạn, tôi chỉ đi có một mình, thực ra trong nhiều năm rồi mới phải, tối luôn một mình đến dự sinh nhật cậu, năm nay cũng vậy. Đi qua những con đường xưa cũ, đã từng quen thuộc với mình trước đây, tôi luôn có cảm giác đang đi ngược về quá khứ, nếu Củ Cải đang ở đây, tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt thích thú của nó khi nhìn ngắm xung quanh, cơn gió mùa thu se lạnh khẽ lướt qua lớp lông mềm mịn của nó, thỉnh thoảng để lại một hai cơn rùng mình nho nhỏ. Và cu cậu sẽ nhảy phóc xuống ngay khi tôi đỗ lại ở ven hồ. Duy nhất một hồ lớn nhất trong thành phố luôn là địa điểm mà tôi tới, trên đường tôi có chuẩn bị một ít hoa cúc và một chiếc đồng hồ giấy, không nhiều nhặn gì, nhưng đó luôn là hành trang của tôi suốt những năm qua vào đúng hôm nay.
"Tớ đến rồi đây, bạn cũ."
Đặt hoa cúc lên chiếc bàn gỗ của một quán ven hồ, tôi bắt đầu hoả thiêu chiếc đồng hồ, nhìn nó âm ỉ cháy, tôi nghĩ về câu chuyện đã đưa cậu bạn thân đầu tiên của tôi ra đi mãi mãi khỏi cuộc đời này, những tiếng tách tách từ chiếc đồng hồ giấy đang bị ngọn lửa nhỏ ôm lấy đẩy những làn khói trắng mỏng nhẹ bay lên trên cao không theo một hướng nào cụ thể. Tôi ngước nhìn theo chúng, và tôi nhìn thấy trăng lưỡi liềm, trong một buổi tối thu hiếm hoi không có gió. Con người luôn ngước nhìn trăng vào những ngày lễ, vào những ngày mà nó tròn nhất, hiện hữu rõ nhất và rực sáng nhất, có ai đi ngắm trăng lưỡi liềm? Có lẽ là bản thân tôi.
Chiếc đồng hồ cháy hết, tôi thả từng bông hoa cúc xuống hồ một cách từ tốn cho đến khi không còn bông nào trên tay. Tôi ngồi xuống, bỗng nghĩ đến Củ Cải đang ở nhà, không biết nó đang làm gì, đã ngủ chưa hay vẫn lang thang gầm gừ với ánh mắt buồn thiu trong ngày này, tôi nhắm mắt lại, lấy ngón tay trỏ chỉ vào trái tim và thái dương của mình một cách chậm rãi nhất có thể, một cơn váng đầu khẽ vọt qua trong khoảnh khắc khiến tôi phải cảm nhận lại chỗ ngồi của mình, ngón tay của tôi chợt run lên khi rời khỏi trái tim của chính mình.
Cô đi rồi...
Lòng tôi cũng khuyết...
Bình luận
Chưa có bình luận