Chương 43: Ngày Xưa Ấy (06)


Hôm đó, tôi đi nhờ xe của anh trai nên đến muộn, chỗ ngồi yêu thích của tôi đã bị chiếm mất, chỉ đành xuống cuối lớp, ngồi gần với Thuỵ Khuê. Kể cũng lạ, bàn thì cứng, tư thế cũng chẳng thoải mái, nhưng Thuỵ Khuê vẫn có thể ngủ ngon lành, những ồn ào từ bên ngoài, (phần lớn) đều sẽ không gây ảnh hưởng đến việc Thuỵ Khuê tỉnh giấc, chất lượng giấc ngủ thì cứ phải gọi là trên cả tuyệt vời. 

Thuỵ Khuê hình như là có một cơ chế đặc biệt, đặt lưng xuống là ngủ, ông đồ Sơn vừa báo tan học thì lập tức nhổm dậy, vớ lấy cái túi bên cạnh, cũng chẳng cần xếp lại sách vở, cứ thế hoà cùng dòng người tấp nập rời khỏi trường.

Một buổi học thảo luận như bao buổi học khác, ông đồ Sơn sẽ đưa ra một vấn đề và chúng tôi sẽ lần lượt trình bày ý kiến. Mọi lần, mọi người sẽ nói theo một vòng (gần) tròn, cứ hễ đến Thuỵ Khuê sẽ được tự giác bỏ qua, nào ngờ, hôm đó, Bùi Nhị vừa nói xong thì tôi đã cảm thấy bên cạnh mình có sự chuyển động, Thuỵ Khuê đã tỉnh lại từ bao giờ. 

Thuỵ Khuê ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn hơi lờ đờ vì chưa đẫy giấc, tôi còn chưa kịp hiểu gì đã thấy Thuỵ Khuê quay sang, mượn tôi một cái khăn tay.

Vừa nói xong, Thuỵ Khuê đã tự bác bỏ chính mình:

“Thôi bỏ đi, dù sao cũng không thân.”

Tôi không đáp lời. Quan hệ lúc đó của chúng tôi vẫn luôn dừng lại ở mức có thể nói được với nhau vài câu, chưa thân thiết đến nỗi có thể tuỳ tiện mượn đồ của nhau.

Và sau đó là một loạt hình ảnh mà tôi chẳng thể nào quên, Thuỵ Khuê co chân lại, thẳng tay cởi một chiếc tất trắng dưới chân ra, lại nhét vào bên trong vài viên đá chẳng biết đào được ở đâu, xoắn lại thành một vật nặng, thẳng tay ném về phía Bùi Nhị.

Vật nặng vượt qua những cái đầu nhấp nhô, nhẹ nhàng hạ cánh ở ngay chính giữa cái đầu đen đang chuyển động không ngừng của Bùi Nhị rồi chậm rãi rơi xuống đất. Không gian xung quanh như bị ngưng lại trong giây lát trước khi những tiếng “ôi” bùng nổ, lan ra khắp phòng. Bùi Nhị bị đau thì khựng lại, ngay khi nhận ra vấn đề, y gào lên một tiếng vang dội, quyết tìm cho ra kẻ thủ ác.

Bùi Nhị, lại là một đứa con thứ nữa. Thuỵ Khuê dường như rất có duyên với những người con thứ hai trong nhà. Mọi ánh mắt, theo tiếng hét của Bùi Nhị đều đồng loạt quay lại phía sau, đổ dồn về phía Thuỵ Khuê. Thuỵ Khuê còn ngại chuyện chưa đủ phức tạp, ngang nhiên cong gối, khiêu khích đung đưa bàn chân trái trắng muốt.

Tôi nghe thấy một vài tiếng hít thở nặng nề đến từ những người xung quanh. Ai nấy đều muốn kiếm một chỗ thật đẹp để theo dõi diễn biến của trận đấu có một không hai này. Vài kẻ thân thiết định tiến lên bảo vệ Bùi Nhị, nhưng ngay sau đó cũng bị những người bên cạnh cản lại, kéo về.

“Đừng, là Đỗ Diệu đấy.” Họ Đỗ được nhấn mạnh.

Chẳng ai ngại mà động chạm với cháu ruột của người đứng đầu đất nước, mặc dù nhiều tin “nội bộ” cho thấy Hiền Vương và vị kia đã giã đám, đường ai nấy đi, nhưng chừng nào Thuỵ Khuê còn mang họ Đỗ, đây vẫn sẽ là một vũ khí sắc bén, chỉ đâu thắng đó để Thuỵ Khuê tuỳ tiện sử dụng.

Hành vi bộc phát này của Thuỵ Khuê đã kinh động đến ông đồ Sơn đang ngồi phía trên. Ngay khi sự việc xảy ra, ông gần như đã bật khỏi ghế, lao xuống chỗ Thuỵ Khuê với một tốc độ mà tôi dám cá là nhanh nhất trong cuộc đời ông. Tôi học với ông mấy năm nay, chưa lần nào thấy ông chạy nhanh như vậy. 

Cũng phải thôi, xử lý không cẩn thận thì chỉ từ chuyện xung đột trong lớp học sẽ biến thành xung đột giữa hai gia đình, ông đồ Sơn bị kẹt ở giữa, kiểu gì cũng sẽ là người chịu thiệt. 

Cuộc chiến giữa gia đình hoàng gia và gia đình thương nhân buôn muối lớn nhất nước, tôi mạnh dạn đặt một phiếu vào cửa Thuỵ Khuê sẽ thắng. Thuỵ Khuê chưa bao giờ là người làm việc mà không suy nghĩ cả.

“Trò vừa làm gì thế?” Ông đồ Sơn còn chưa đến nơi, tiếng nói đã sang sảng vang khắp cả phòng.

Thuỵ Khuê điềm nhiên đứng dậy, giả bộ phủi phủi vạt áo trước không một tia bụi, trả lời:

“Đánh người, thưa thầy.”

Tôi âm thầm đẩy cái bàn của mình ra xa, cố gắng không để bị kéo vào cuộc tranh cãi này. Sống lâu thấy nhiều, lần đầu trong đời, tôi mới được thấy kẻ đánh người lại dám hiên ngang, tự tin đến mức không coi ai ra gì người trước mặt.

Bùi Nhị cũng lập tức tiến đến phía sau ông đồ Sơn, có lẽ y nghĩ có người bảo vệ mình nên lá gan cũng to hơn, ngang nhiên to tiếng trách móc Thuỵ Khuê, đám tay chân xung quanh cũng nhao nhao phụ hoạ.

Thuỵ Khuê cũng không hề bị đám đông lấn át, chỉ chậm rãi quét mắt một vòng, miệng lẩm bẩm tên của từng tên hùa theo, trong lúc bọn chúng chưa kịp hiểu gì đã tung ra đòn quyết định:

“Các vị ở đây đã chuẩn bị nộp phạt chưa?”

“Sao cơ?” Một tên trong số đó ồ lên, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu ý Thuỵ Khuê.

Tôi liếc ra phía cửa sổ, một bóng người vừa biến mất. Tôi quay lại, nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, Thuỵ Khuê đúng là tính hay thật, để nguyên cho chúng nói đủ rồi mới lên tiếng, một lưới tóm gọn. 

Lăng mạ người thuộc hoàng tộc, hình phạt của tội này sẽ phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của hành vi, mấy kẻ kia, cầm đầu là Bùi Nhị, không những vừa xúc phạm một vị công chúa đã qua đời, bây giờ lại thêm tội phỉ báng Thuỵ Khuê, hầu bao của cha mẹ bọn họ sắp sửa sẽ phải mất kha khá đây.

Thuỵ Khuê chưa bao giờ sẽ là người dễ dàng chịu thiệt.

“Lăng mạ người của hoàng thất, các người cũng gan gớm nhỉ?” Thuỵ Khuê tiến lên, trực tiếp đối mặt với Bùi Nhị.

Giờ phút này, cách hay nhất mà bọn chúng nghĩ ra được chỉ là ra sức bác bỏ cái mũ vừa bị Thuỵ Khuê chụp lên. Một khi bị gán với cái mác nói năng bất cẩn, đặc biệt còn xúc phạm người của hoàng thất, tương lai muốn kiếm một chân trong bộ máy cầm quyền của bọn chúng gần như là sẽ đi tong.

“Chỉ là tranh luận thôi mà…” Một người khác vội vàng tiến lên, ngón tay bấu chặt vào cánh tay Bùi Nhị đã vào tư thế sẵn sàng lao lên, hạ giọng làm hoà.

Cũng không đến nỗi ngu lắm, còn biết thay đổi tính chất của câu chuyện. Mấy lời bàn luận trong lớp học, có đúng, có sai, không thể đại diện cho quan điểm thực tế được.

Nhưng bọn chúng nào ngờ, Thuỵ Khuê chỉ là người châm lửa, còn việc nhảy vào hố lửa, lấy thân nuôi lửa vượng chính là đám bọn họ. Thuỵ Khuê nhếch mép, giọng nói từ trên vọng xuống: 

“Muốn giải trình thì đi tìm cha ta nhé.”

Thuỵ Khuê vừa dứt lời thì một bóng người chắp tay đằng sau chậm rãi đi vào lớp, cả đám quay lại, khi những kẻ vừa buông lời khiếm nhã nhìn rõ gương mặt của người mới đến, tất cả bọn chúng chết đứng.

Đức Ông.

Lần này thì đúng là xong thật rồi.

Tôi ngó sang Thuỵ Khuê, thảo nào từ đầu Thuỵ Khuê đã cố gây chuyện, làm rùm beng chuyện này lên. Có Đức Ông ở đây, hy vọng thoát tội của đám người kia gần như là không có.

“Chuyện gì thế này?” Đức Ông ngồi vào vị trí chủ toạ, lớp học nhanh chóng bị cải tạo thành một phòng xử án tạm thời, toàn bộ bàn học đã bị đẩy sang hai bên, để chỗ cho Thuỵ Khuê và đám người kia trình bày.

Ông đồ Sơn hẳn vẫn muốn cứu vớt gì đó, ông vừa lên tiếng đỡ lời thì đã bị Đức Ông gạt đi, ông nhìn thẳng vào Thuỵ Khuê, cái nhìn như muốn xuyên thủng Thuỵ Khuê thành nhiều mảnh. 

Mấy kẻ bên cạnh bị khí thế của ông dọa sợ, đứa nào đứa nấy đều cúi gằm đầu xuống, không dám đối mặt với ông.

“Thuỵ Khuê, con nói xem nào?”

Thuỵ Khuê, ngôi sao mang theo điềm lành, đúng là một cái tên hay. Đã học với nhau được một thời gian, bây giờ tôi mới có cơ hội biết được tên tự của Thuỵ Khuê.

Thuỵ Khuê đứng thẳng, lưng tăm tắp như một gốc tùng, giọng nói nhẹ nhàng mà có lực, không hề cho những người đối diện một đường lui nào: 

“Lúc nãy ở ngoài cha chẳng phải đã nghe hết rồi sao?”

Một câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định. Đám người kia càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Thắng bại đã rõ.

“Đừng để ta nói nhiều lời.” Đức Ông sao có thể bị mất trò này của Thuỵ Khuê lừa, ông đập bàn, Bùi Nhị và đám người kia run lên bần bật.

Thuỵ Khuê vẫn không hề bị khí thế của ông ảnh hưởng, hai mắt nhìn thẳng, lưng vẫn được giữ thẳng tắp, trực tiếp bỏ qua những đoạn dẫn chuyện lê thê, vào thẳng vấn đề.

“Mấy vị ở đây…” Thuỵ Khuê lướt qua một lượt những kẻ đang sợ hãi bên cạnh. “… công khai bôi xấu bà cố nội…” Thuỵ Khuê chỉ tay vào cái đầu cúi thấp nhất. “… bạn học Bùi Nhị đây còn táo bạo hơn, bảo rằng con gái lấy chồng thì là bát nước đổ đi, chẳng ai rảnh mà hớt lại nước bẩn để uống cả.”

“Vớ vẩn!” Đức Ông gầm lên, cái chặn giấy trên bàn cứ thế lao thẳng đến bả vai Bùi Nhị, rơi xuống đất vỡ tan tành. Y cũng lảo đảo rồi ngã khuỵu, Thuỵ Khuê bên cạnh khẽ dịch bước chân, tránh cảnh bị liên lụy.

Tình hình đã bắt đầu có chiều hướng vượt ngoài tầm kiểm soát, ông đồ Sơn vội vàng cử một học sinh ra ngoài gọi cứu viện. Chừng một khắc sau, cứu viện đã đến, nhưng cũng chẳng thể giải thoát Bùi Nhị khỏi mớ hỗn độn mà y tạo ra. Cuối cùng, hai bên đi đến thỏa thuận, Bùi Nhị sẽ bị phạt cấm túc hai tháng, còn Thuỵ Khuê, dù cho có ý tốt nhưng cách thức không đúng cũng bị phạt đóng cửa một tuần.

Bùi Nhị và Thuỵ Khuê chính thức kết thù từ đấy.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout