Trời quang mây tạnh. Gió nhẹ hiu hiu lướt qua không gian, lôi kéo mấy cái lá còn sót lại trên những cái cành khẳng khiu cùng nhau bỏ trốn. Trăng vén mây nhìn xuống. Những tia sáng dìu dịu chạm tới mặt đất, in bóng lên những hồ nước dọc đường đi.
Dạo này, hoàng đế đang bị căn bệnh khó ngủ hành hạ, hễ nhắm mắt là những hình ảnh máu me lại ùa về, chiếm trọn trí óc, làm y chẳng thể an giấc. Đám thầy thuốc ở Ngự y viện lập tức được triệu tập, bao công bao việc cũng đều bị gác lại. Tất cả chung tay cho một mục đích duy nhất - chữa khỏi bệnh cho người đứng đầu đất nước. Thuốc đã uống, lời cũng nghe đủ, còn bệnh của hoàng đế vẫn chưa có tiến triển gì. Bởi thế, chỉ sau một thời gian ngắn, số lượng thầy thuốc ở Ngự y viện giảm đột ngột, đến nỗi triều đình phải treo bảng cầu y. Đừng hỏi tung tích những người đó, người trong cung cấm chỉ có thể chỉ vị trí đại khái, còn cụ thể chôn ở đâu thì chính những kẻ áp giải cũng không biết. Những thi thể không đầu, sau cùng, đều nằm lại ở những hố xới vội ngoài bãi tha ma. Chẳng cần đào mồ cho từng cái xác làm gì, người đủ thông minh sẽ biết điều tránh xa những kẻ bỏ mạng vì tội khi quân.
Sau cùng, hoàng đế cũng tìm được một bài thuốc dân gian. Y coi nó như thần dược, hễ uống vào là cái đầu méo mó của đứa em họ đáng ghét lập tức biến mất, nhường chỗ cho giấc ngủ ngon. Thuốc, dẫu là thánh dược, cũng chẳng thể trái lại lẽ trời. Trải qua nhiều lần giúp hoàng đế an giấc, tác dụng của thuốc cũng giảm dần. Rốt cuộc, hoàng đế lại quay lại với cơn chập chờn quen thuộc.
Đêm nay cũng là một đêm như thế. Đã rất lâu rồi, Hoàng đế đã để đám phi tần giường không gối chiếc. Cứ hễ đến giờ Tỵ, y sẽ lên giường đi ngủ, mặc kệ đám tấu chương còn đang phê dở, cũng kệ luôn mấy con đàn bà suốt ngày đến diễn vẻ săn sóc. Y nắm suy nghĩ của bọn chúng trong lòng bàn tay - một đám chỉ quan tâm đến mấy thứ bổng lộc vô bổ và vị trí ngồi trong mấy buổi tiệc hoàng gia. À, còn thêm mấy đứa con trai đã bị đày đi xa nữa. Có điều, bọn chúng đau khổ thì liên quan gì, Hoàng đế chỉ cần một giấc ngủ ngon và đứa em họ kia xéo khỏi đầu.
Trong điện tối đèn, toàn bộ người hầu đã bị vẫy lui. Cả căn phòng chỉ còn y và ánh nến lập loè đang nhảy múa theo gió. Hoàng đế không yên tâm để người bên cạnh khi bản thân vào giấc. Nỗi nơm nướp ngày trẻ, y chẳng bao giờ muốn nếm lại. Hoàng đế nhắm mắt, cố gắng đi vào giấc ngủ. Thứ thuốc tiên đang dần thiếu hiệu quả. Y choàng dậy, gào thét bắt đám nội thị sắc thêm một bát thuốc đặc, tăng gấp đôi liều lượng.
“Dạ thưa Quan Gia…” Tên nội thị dè dặt. “Thái y đã dặn là không thể tăng thêm liều nữa.”
Hoàng đế đáp lại bằng một cái đạp và tên nội thị bật ngửa, lăn ra tới tận thềm. Y lảo đảo đứng dậy, vội vàng hành lễ rồi cuốn xéo. Không còn kẻ nào dám lắm mồm. Chừng ba khắc sau, khi kiên nhẫn của Hoàng đế đã dần bị dùng hết, tên nội thị đã trở lại cùng một cái bát bốc khói nghi ngút. Hoàng đế lập tức cầm bát, cũng chẳng đợi cái kim bạc quen thuộc mà cứ thế dốc toàn bộ thuốc vào miệng. Nước thuốc đen ngòm chảy nhiễu nhại qua cằm y, thấm vào bộ quần áo ngủ vàng rực, tạo nên những mảng đen khó coi. Hoàng đế ném cái bát hết xuống đất và tất cả bị đuổi ra ngoài.
Hoàng đế chập chờn mãi rồi đột nhiên mở bừng mắt. Trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng những mảng sáng đầu tiên đã len lỏi xuất hiện. Dạo này thời tiết âm u, hiếm lắm mới thấy có nắng buổi sớm. “Có lẽ là tin tốt.” Hoàng đế lẩm bẩm.
Thời tiết luôn là người bạn tốt của những chuyện hệ trọng. Và y thì mong cái đám loi choi ở phía nam sẽ bị quân triều đình đánh cho tan tác và đứa cháu không biết trời cao đất dày sẽ theo bước cha nó xuống hoàng tuyền. Một cơn gió lạnh đột ngột cuốn qua. Hoàng đế rùng mình, cảm thấy cái ớn lạnh không biết từ đâu đang lan ra toàn thân. Y bật dậy. Cái trực giác đã giúp Hoàng đế sống sót suốt bao năm tháng chinh chiến ngặt nghèo đột nhiên rung lên dữ dội và rồi đứt cái phựt. Hoàng đế vẫn giữ nguyên vị trí. Có điều, tay y đã theo phản xạ túm lấy thanh kiếm giấu ở trong góc giường rồng, siết lại. Y đảo mắt, cảnh giác nhìn bốn xung quanh. Không có ai.
Hoàng đế thở phào, thầm trách bản thân đa nghi. Bóng ma vô hình của đứa em họ chết tiệt đã khiến y thần hồn nát thần tính. Bàn tay y, tuy thế, vẫn không chịu buông chuôi kiếm. Cảm giác lạnh ngắt của kim loại áp vào đùi khiến y thấy an tâm hơn bất kỳ lời thề trung thành nào từng được nghe. Tận mắt chứng kiến đứa em họ láo xược biến thành một ngọn đuốc khổng lồ không chỉ khiến y phải ngừng ăn thịt một thời gian, mà còn khiến tay y từ đó không rời kiếm. Có những đêm, khi tỉnh giấc, y thấy tay mình đã siết chặt đến bật máu.
Đang lúc thả lỏng, hoàng đế hơi chun mũi. Y ngửi được một thứ mùi quen thuộc đang len lỏi trong không khí, càng lúc càng nồng. Hoàng đế cau mày, vô thức siết chặt thanh kiếm trong tay. Trong giây lát, kiếm dài rời vỏ, hướng thẳng về phía đối diện. Một người đã đứng sẵn từ lúc nào. Không gian tĩnh lặng như tờ, ngoài tiếng hít thở, âm thanh duy nhất mà lọt vào tai Hoàng đế là tiếng một loại chất lỏng đang tong tóc chảy, đọng xuống nền đất thành những vệt đỏ rực tanh tưởi.
Hoàng đế giật mình. Kẻ mới đến cầm kiếm bằng tay trái - dấu hiệu quen thuộc của kẻ y luôn căm thù. Gã vẫn giữ nguyên tư thế như tượng, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm theo từng động tác của Hoàng đế. Y vừa tung đòn thì kẻ kia đã nhanh chóng nghiêng người, hoàn mỹ né khỏi thanh kiếm xé gió hướng về phía mình, lách sang một bên. Hoàng đế đâm hụt thì thu tay, vớ lấy cái gối ném thẳng về phía y. Kẻ kia cũng không nao núng. Gã vung kiếm, cái gối ngự dày cộp lập tức bị xẻ làm hai mảnh, rơi cộp xuống đất.
“To gan.” Hoàng đế lên giọng. “Ngươi có biết đây là đâu không?” Dứt lời, y liếc nhanh về phía cửa lớn. Không có người xuất hiện. Phía xa, đã có khói trắng bốc lên.
Hoàng đế vừa dứt lời, kẻ kia đã bật cười. Gã tiến thêm một bước, mũi kiếm nhọn hoắc lia trên mặt đất tạo ra những tiếng mài rợn người. Hoàng đế nghiêng người, dõi theo chuyển động của y, tay phải vẫn khéo léo giấu trong chăn ngự.
“Ngồi cái ghế này lâu quá…” Kẻ kia đã đi tới sát giường rồng. Ánh nến bập bùng rọi lại đã chiếu rõ đôi mắt rực rỡ như hai ngọn lửa. “... nên quên mình đã ngồi lên như thế nào rồi à?”
Hoàng đế nheo mắt, mượn ánh sáng quan sát người đối diện. Dù gương mặt đã bị giáp trụ che kín, chỉ cần đôi mắt này thôi, một gương mặt quen thuộc lập tức hiện lên trong đầu y. Hoàng đế bấu mạnh vào cánh tay vẫn ẩn dưới những lớp chăn. Đau đớn tức thời ập đến cho gã biết, đây không phải là một giấc mơ.
Hoàng đế, suy cho cùng, vẫn là một tay lão luyện. Y không để cảm xúc bất ngờ lọt ra ngoài, vẫn giữ nguyên tầm nhìn, hai mắt ghim chặt vào người máu đối diện. Y rít qua kẽ răng. “Nói, ngươi, rốt cuộc là ai?”
“Người đòi nợ.” Kẻ kia trả lời, không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt hoàng đế. Gã cười khẩy, chậm rãi kéo cái mặt nạ đang chắn nửa khuôn mặt xuống, để lộ gương mặt không thể quen thuộc hơn. “Ngươi chiếm của Tề Vương cái gì, bây giờ hãy chuẩn bị mà trả đủ.”
Bốn mắt chạm nhau, hoàng đế giật mình. Đôi mắt lạnh te, không mang theo bất kỳ một cảm xúc nào, hệt như một con thú săn mồi hung hãn đang đứng trước con mồi yếu ớt, chực chờ xé xác món ăn đã được chuẩn bị sẵn. Hoàng đế chẳng lạ gì với ánh mắt này. Y vẫn luôn thấy chúng trong con ngươi của những con mồi yếu ớt cầu xin lòng trắc ẩn mỗi bận vung kiếm. Thói đời vô thường, không ngờ có một ngày y lại được đổi vai. Thắng làm vua, thua làm giặc, đám họ Đỗ, ai cũng thế, chỉ riêng có một kẻ lạc loài là suốt ngày rao giảng đạo đức nhân nghĩa. Hoàng đế đột nhiên nghĩ tới một người.
“Không thể nào.” Vẻ kinh sợ lần đầu xuất hiện trên gương mặt hoàng đế. Y ra vẻ tức giận tột độ. “Con đàn bà khốn nạn, dám bán đứng trẫm.” Nếu không có ả trong ứng ngoài hợp, có mười vạn thiên binh thiên tướng, thằng ranh này cũng đừng hòng bén mảng tới gần hoàng cung.
“Đáng ra nên tiễn ả đi như tiễn đứa em họ yêu quý.” Y nghiến răng, cố tình nói khích. Đứa em họ kia luôn là điểm yếu của một đám cuồng tín. Chẳng hiểu hắn ta cho bọn chúng ăn gì mà đứa nào đứa nấy đều nhất mực trung thành. Người hoá tro từ đời nào rồi mà tay chân vẫn chẳng rời đi, nhất loạt chuyển sang phụ tá đứa cháu trai vô dụng, để mặc mấy đứa con của y. Thế nên mới có chuyện dạo trước, y ám hiệu cho đám triều thần kiếm cớ buộc tội rồi quật mộ hắn ta lên cho bõ cơn tức. Chỉ là… suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Hoàng đế như một cơn gió. Chỉ là không thể xử lý tất cả bọn chúng. Người kia dù có biến thành đám đất vụn bên đường vẫn có thể hiệu triệu người người đi theo, cản trở đủ điều.
Kẻ kia nghe câu này thì cười khoái chí. Tiếng cười khàn đặc, khô ráp như tiếng chà sát vào bề mặt kim loại, giống như rất lâu gã chưa từng cất tiếng nói. Hoàng đế rùng mình. Lần này là thật. Nỗi ớn lạnh quen thuộc lại ùa về. Hoàng đế bấu chặt tay, cảm xúc yếu đuối lập tức bị tống khứ, y trở lại với vẻ sợ sệt đang dang dở.
Kẻ kia rê mũi kiếm dọc theo nền đất, từng bước ép sát. Tiếng kin kít liên tục tra tấn thần kinh đang dần trở nên mẫn cảm của Hoàng đế. Y dịch người. Kẻ kia cũng nhìn thấy hành vi nhỏ này. Gã chồm lên, gương mặt đầy máu dí sát vào tai hoàng đế, chậm rãi nhả từng chữ. Hoàng đế vừa nghe vừa nhân cơ hội, lấy dao ngắn giấu sẵn, định sẽ găm thẳng vào lồng ngực người đối diện.
Nào ngờ, kẻ kia đã có sự chuẩn bị từ trước. Con dao còn chưa chạm tới người đã bị bẻ ngược lại, ghim sâu vào bả vai hoàng đế. Sự lão luyện sẽ phải trả giá bằng sức khỏe, thời gian vẫn luôn công bằng như thế. Thời gian dài sống trong nhung lụa đã mài mòn gần hết tốc độ của một vị tướng sa trường. Hoàng đế hét lên một tiếng đau đớn, lơi tay. Con dao cứa qua tay y, tạo ra một vệt đỏ sâu hoắm.
“Đừng diễn nữa.” Kẻ kia buông tay, lùi lại, lấy tay lung tung quét mặt, máu đỏ nhoe nhoét. “Trò này xưa rồi.”
Hoàng đế cũng thu lại vẻ sợ sệt giả tạo. Vết thương trên vai làm y hơi nhíu mày. Mắt rồng híp lại, đảo nhanh ra cửa lớn. Vẫn không có ai xuất hiện.
“Đừng chơi trò kéo dài thời gian.” Kẻ kia lại cười, giơ thanh kiếm như một chiến tích ra trước mắt Hoàng đế. “Nhìn xem, thanh gươm tiên hoàng ban tặng, dùng tốt đấy chứ?”
Trời đã bắt đầu hửng nắng. Những tia sáng đầu tiên của ngày mới rọi vào phòng khiến Hoàng đế nhìn rõ vật thể đen sì đang chìa ra trước mắt. Máu đã nhuộm đen lưỡi kiếm. Kẻ kia đã chém đến no người.
Hoàng đế dĩ nhiên là nhận ra thanh kiếm này. Đây là quà tiên hoàng tặng cho lão tứ vào lễ đội mũ. Lão tứ trước nay trọng văn khinh võ, thanh kiếm do đó đã về tay Đỗ Diệu. Sau trận chiến ở châu Lạng, Đỗ Diệu tự thiêu thủ thành, kiếm đã không còn tung tích.
Chuyện đó bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa. Đại thế đã mất. Hoàng đế nhìn chằm chằm người đối diện, như muốn từ gương mặt đó tìm ra những nét quen thuộc của một vị cố nhân.
“Đỗ Diệu, chết rồi mà vẫn không chịu yên.”
Bình luận
Chưa có bình luận