Chương 1: Tỉnh giấc và Con Tàu Phán Quyết


Bạn có tin vào sự luân hồi của những linh hồn không? Đây là một câu hỏi đã khiến tôi trăn trở rất nhiều trong suốt quãng đời của mình. Bạn có bao giờ tự hỏi, sau khi con người qua đời, chuyện gì sẽ xảy ra với họ? Họ sẽ đi đâu? Có phải họ sẽ được đưa lên thiên đàng để luân hồi, hay sẽ bị đày xuống địa ngục, nơi mà bóng tối và đau khổ ngự trị?

Đó chính là lý do mà tôi...

Bỗng nhiên, một cậu thanh niên bật dậy khỏi giấc mơ, cả người nhẻ nhại mồ hôi, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng. “Cái... cái gì thế này? Đây là đâu?”

Cậu ta nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong một không gian lạ lẫm. Căn phòng rộng khoảng hai mét, trống trải, chỉ có chiếc giường cũ kỹ và cánh cửa sắt nặng nề. Mơ màng, anh cố găng đứng dậy nhưng cơn đau đầu ập đến khiến anh phải nhăn mặt. Trong một khoảnh khắc, ký ức vụt sáng, khiến khuôn mặt anh thoáng chút bối rối.

“Mình nhớ rồi... mình là Vân Lâm.”

Tạm gác lại câu hỏi vì sao chỉ nhớ được tên mình, Vân Lâm quan sát xung quanh với vẻ mặt suy tư. “Dù sao thì cũng phải tìm hiểu mọi thứ ở đây.” Nói rồi, anh bước xuống giường, gõ nhẹ vào bức tường. Âm thanh cộc cộc vang lên, lạnh lẽo và trống rỗng. “Là kim loại, nhưng không rõ là gì. Và còn...”

Vân Lâm lắng nghe, xung quanh vang lên tiếng sóng vỗ, thấp thoáng như tiếng nước chảy. Có vẻ như anh không ở trên đất liền, mà có thể đang ở giữa biển cả.

Gạt bỏ nỗi bối rối trong lòng, anh tiến lại gần cánh cửa sắt, quan sát thật kỹ. “Nó không khóa, phải liều thôi.”

Vân Lâm hít một hơi thật sâu, đẩy cánh cửa sắt ra. Nó nặng nề nhưng không phải là vấn đề lớn với anh. Ngay khi cánh cửa mở ra, một dãy hành lang dài hiện ra trước mắt, với nhiều cánh cửa khác nhau. “Chuyện gì thế này?” Anh thầm nghĩ, trong lòng tràn ngập nghi ngờ và lo lắng.

Đột nhiên, Vân Lâm giật mình, ánh mắt mở to khi nghe tiếng lạch cạch từ một cánh cửa khác. “Có người ở trong!” Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, và những người bên trong đồng loạt bước ra. Giống như Vân Lâm, ai cũng mang vẻ hoang mang, ngơ ngác.

“Rốt cuộc đây là chỗ quái nào thế?!” Một người đàn ông da trắng, khoảng năm mươi đến năm lăm tuổi, hét lên với vẻ mặt hoảng loạn. Vân Lâm liếc nhìn ông ta, thầm nghĩ: “Trông ngữ điệu và khuôn mặt thì có vẻ là người châu Âu, nhưng không rõ từ nước nào.” Anh đảo mắt sang những người khác. “Hừm, đa dạng các nước, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Sau một lúc im lặng, anh quyết định lên tiếng: “Mọi người cũng bị bắt đến đây sao? Có ai biết chuyện gì đã xảy ra không?” Những ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Vân Lâm. Một cô gái xinh đẹp, với vẻ mặt bối rối, nghiêng đầu nói: “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà...” Cô dừng lại, giọng ngập ngừng, rồi tiếp tục: “Tôi nhớ... bản thân đã chết rồi.”

Ngay khi cô dứt lời, sự im lặng bao trùm căn phòng. Ánh mắt Vân Lâm mở to, tràn đầy kinh ngạc. “Hả?” Anh nhìn quanh, thấy mọi người đều gật đầu nhẹ, như thể đồng tình với lời cô gái. Khuôn mặt họ lộ rõ những cảm xúc phức tạp. Bỗng, một người đàn ông khác lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: “Này mọi người... Có khi nào chúng ta đang ở địa ngục không?”

Lời vừa dứt, sự hoảng loạn lan tỏa khắp căn phòng. Gương mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ sợ hãi và lo lắng. Đúng lúc đó, một giọng nói phụ nữ vang lên từ hư vô, mạnh mẽ và thúc giục: “Tất cả đều tỉnh rồi sao? Nếu vậy, mau theo dãy hành lang bên trái tiến đến trung tâm ngay. Ta không có nhiều thời gian!”

Một người đàn ông trung niên hỏi, giọng nghi hoặc: “Chúng ta có nên làm theo giọng nói đó không?”

“Ngoài việc đó ra, chúng ta còn có thể làm gì chứ? Giọng cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.” Một cô gái khác lên tiếng, giọng run rẩy.

Sau một lúc chần chừ, mọi người quyết định làm theo chỉ dẫn, tiến về nơi họ gọi là trung tâm. Chỉ vài phút sau, họ đến một không gian rộng lớn, khoảng mười lăm mét vuông. Xung quanh được bao phủ bởi các thiết bị máy móc hiện đại, trông như một thế giới hoàn toàn khác. Ở giữa là một màn hình khổng lồ, đối diện là bốn chiếc ghế: ba chiếc ngang nhau và một chiếc nằm trên bậc cao hơn. Qua cửa sổ, bầu trời đỏ rực như máu, u ám và ghê rợn. Dưới biển, một màu đen tuyền như thể hư vô. Thỉnh thoảng, những tiếng oán than mập mờ vọng lên từ mặt nước khiến họ rùng mình.

Họ thực sự đang ở giữa... một nơi giống như địa ngục. Và tại đây, nơi họ đang đứng, là một con thuyền khổng lồ giữa biển đen sâu thẳm.


Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout
}