Chương 4: Gia tộc họ Vũ


Nam giật mình choàng tỉnh, hơi thở dồn dập, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cậu chớp mắt, đảo mắt nhìn quanh căn phòng tối mờ. Những tia nắng yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ, phủ lên nền nhà một lớp ánh sáng nhợt nhạt. Trần nhà vẫn là những thanh đà gỗ cũ, mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí. Ngoài xa, tiếng gà gáy vang vọng từ những nếp nhà lụp xụp trong làng. Mọi thứ quen thuộc đến mức Nam phải mất vài giây để trấn tĩnh, tự nhủ rằng tất cả những gì cậu vừa trải qua… có lẽ chỉ là một giấc mơ.

Nhưng rồi, một cơn đau nhói bất thường đánh thẳng vào ngực cậu. Cơn đau nhịp theo từng nhịp đập của tim, như thể có một bàn tay vô hình siết chặt lấy lồng ngực cậu từ bên trong. Nam khẽ nhíu mày, chống tay ngồi dậy, đưa tay lên ngực xoa nhẹ.

Đôi mắt cậu bỗng mở to. Một vết bầm đen kịt nằm ngay chính giữa ngực, loang rộng như một đám mực bị hắt lên da. Nam sững người, bàn tay run run lướt qua vùng da tím ngắt ấy. Nóng. Không giống vết bầm bình thường, nơi đó tỏa ra hơi ấm kỳ lạ, râm ran như thể một vết bỏng đang lành. Nam thử ấn nhẹ, một cơn đau buốt chạy dọc theo xương sườn khiến cậu khẽ rít lên. Khi cậu kéo nhẹ lớp da quanh vết bầm, một mảng nhỏ tróc ra, để lộ lớp da non đỏ hỏn bên dưới.

“Cái quái gì thế này…?”. Nam chưa kịp định thần thì cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra.

Cụ Kính bước vào, tay cầm một chén trà nóng bốc khói. Ánh mắt già nua của cụ lướt qua gương mặt nhợt nhạt của Nam rồi dừng lại trên vết bầm trên ngực cậu. Ngay lập tức, sắc mặt cụ thay đổi. Đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại, bàn tay cầm chén trà thoáng siết chặt.

“Quả nhiên là vậy...". Cụ Kính lẩm bẩm, rồi đặt chén trà xuống chiếc bàn gỗ cũ trong phòng. “Nếu không làm phép ngay, hậu quả sẽ khôn lường.”

Nam ngước lên nhìn cụ, gương mặt đầy hoang mang. “Cụ nói gì vậy? Cái này chỉ là… chỉ là một vết bầm thôi, đúng không?”

Cụ Kính không đáp, chỉ tiến lại gần, ngồi xuống chiếc ghế tre kẽo kẹt bên giường Nam. Cụ đưa tay lên không trung, ngón trỏ và ngón giữa khẽ bấm vào nhau như đang tính toán điều gì đó. Một lúc sau, cụ thở dài.

“Đây không phải vết bầm bình thường.". Cụ nói chậm rãi. “Nó là dấu ấn. Một dấu ấn tà khí.”

Nam bật cười, nhưng tiếng cười của cậu nhạt nhòa hơn bao giờ hết. “Không thể nào… Đây chỉ là một vết thương bình thường thôi. Không có ‘tà khí’ nào cả.”

Cụ Kính lắc đầu. “Vậy con giải thích đi, tại sao một vết bầm lại nóng như bỏng lửa? Tại sao con lại cảm thấy đau rát như có ai đó vừa khắc một dấu ấn lên người con?”

Nam không biết phải trả lời thế nào. Cậu nhìn xuống ngực mình, nhìn vết bầm kỳ quái ấy, rồi lại nhìn lên cụ Kính. Cuối cùng, cậu chỉ im lặng.

Cụ Kính thở dài, chậm rãi tiến lại gần Nam. Ánh mắt cụ trầm xuống khi nhìn vết bầm đen kịt trên ngực cậu. Không nói một lời, cụ lục trong tay áo lấy ra một lá bùa màu vàng nhạt, những nét chữ cổ màu đỏ sậm uốn lượn như những con rắn đang bò trườn trên mặt giấy. Cụ Kính đặt lá bùa lên bàn tay, rồi xòe năm ngón chụm lại - một cử chỉ tượng trưng cho phép chữa lành. Miệng cụ bắt đầu lẩm bẩm những câu chú bằng một thứ ngôn ngữ đã thất truyền từ lâu.

Ngay khi lời chú vừa cất lên, Nam lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh rịn ra từ vết bầm trên ngực, như thể có thứ gì đó đang bị kéo ra khỏi cơ thể cậu. Da cậu tê rần, từng sợi lông trên tay dựng đứng cả lên. Hơi thở cậu nặng dần, tim đập thình thịch khi cảm nhận rõ ràng một áp lực vô hình đang đè lên lồng ngực.

Lá bùa trong tay cụ Kính khẽ rung nhẹ, rồi bỗng nhiên bốc cháy, ngọn lửa xanh nhạt bùng lên mà không phát ra hơi nóng. Cùng lúc đó, vết bầm trên ngực Nam từ từ thay đổi - từ màu đen thẫm sang tím bầm, rồi dần dần nhạt đi, như thể thứ gì đó đang bị xóa sạch.

Cụ Kính vẫn tiếp tục niệm chú, bàn tay cụ hơi run lên, chứng tỏ việc này không hề đơn giản. Phải mất gần một phút, ngọn lửa trên lá bùa mới tắt hẳn, để lại một lớp tro mịn rơi xuống sàn. Nam cảm nhận rõ ràng sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể, như thể một tảng đá vừa được nhấc ra khỏi lồng ngực.

Cụ Kính lặng lẽ quan sát Nam, rồi khẽ gật đầu. “Tạm thời đã ổn. Nhưng phải làm phép thêm vài lần nữa mới xóa sạch hoàn toàn. Dấu ấn này không dễ mà gột rửa đâu.”

Nam ngồi thừ ra, một tay vô thức chạm lên ngực, nơi vết bầm giờ chỉ còn lại một vệt mờ. Cậu ngẩng lên, nhìn cụ Kính với ánh mắt pha lẫn sợ hãi và hoang mang. “Cái này… rốt cuộc là gì?”. Cậu lắp bắp. “Tại sao lại xuất hiện trên người con?”

Cụ Kính nhắm mắt, thở dài một hơi nặng nề. “Là dấu ấn của tà khí.”

Cậu chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, rồi ngẩng lên nhìn cụ Kính. “Cụ nói rõ cho con nghe đi. Chuyện gì…không phải là giấc mơ phải không, ba của con….?". Giọng Nam trầm xuống.

Cụ Kính nhìn cậu, ánh mắt già nua ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm. Một lúc lâu sau, cụ mới cất giọng khàn khàn: “Ba con… đã bị ếm bùa.”

“Bùa… Bùa gì hả cụ?". Nam hỏi, giọng trầm hẳn xuống.

Cụ Kính nhắm mắt lại, đôi bàn tay gầy guộc siết nhẹ lấy đầu gậy, rồi chầm chậm nói tiếp: “Là bùa quỷ. Một thứ tà thuật thất truyền từ lâu. Nó ăn mòn linh hồn, biến con người thành một thứ không còn là con người nữa…”

Nam cảm thấy không khí trong phòng như đặc quánh lại. Cậu không biết phải tiếp nhận thông tin này thế nào. Cái xác mà cậu thấy… thứ đã lao về phía cậu, đôi mắt vô hồn, da thịt phân hủy, vẫn còn động đậy dù đã nằm trong quan tài… Không lẽ, đó không còn là ba cậu nữa?

“Không biết thằng Phong bị ếm bùa từ bao giờ". Cụ Kính nói tiếp, ánh mắt xa xăm. “Nhưng sét đánh… nó không phải ngẫu nhiên. Nó đã kích hoạt bùa ếm, biến nó thành Quỷ Nhập Tràng.”

Hai từ ấy khiến lưng Nam lạnh toát. “Là… quỷ thật sao?". Cậu lắp bắp.

Cụ Kính gật đầu chậm rãi. “Phải đến ba người chúng ta mới trấn áp được nó.”

Không khí trong phòng chùng xuống nặng nề. Một cơn gió nhẹ lùa qua khe cửa, lay động tấm rèm trắng treo trên đầu giường, khiến nó phất phơ như một bóng ma. Nam nhìn chằm chằm xuống nền nhà, cảm giác như từng tế bào trong người đang run lên vì những điều cậu vừa nghe.

“Vậy… còn anh Thanh?". Cậu ngước lên hỏi, giọng khô khốc.

Cụ Kính nhìn cậu thật lâu, trước khi buông một tiếng thở dài trĩu nặng. “Nó đã được chôn cất vào sáng nay rồi.”

Nam sững sờ. “Sáng nay?". Cậu lặp lại như một cái máy.

“Nam, con đã bất tỉnh hai ngày rồi.”

Nam cảm giác như mặt đất dưới chân mình đang chao đảo. Hai ngày? Cậu đã hôn mê suốt hai ngày qua?

Cụ Kính bước đến gần hơn, đôi mắt ông ánh lên sự mỏi mệt khôn tả. Những nếp nhăn trên gương mặt già nua dường như hằn sâu hơn bao giờ hết, không chỉ vì tuổi tác, mà còn vì nỗi đau, vì sự bất lực của một người đã dành cả đời để giữ gìn gia tộc nhưng giờ đây chỉ có thể đứng nhìn từng người một ngã xuống mà chẳng làm được gì.

“Ba ngày qua, nhà ta đã mất năm người rồi.". Giọng cụ trầm xuống, khàn đặc, như thể mỗi từ cất lên đều nặng tựa đá tảng. “Ta có cảm giác như đang bị che mắt… Ta không thấy, không cảm nhận được điều gì bất thường cả… Nhưng hết người này đến người khác cứ lần lượt nằm xuống…”

Cụ dừng lại, hai bàn tay gầy guộc siết chặt đầu gậy đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Đôi vai ông khẽ run lên, một sự yếu đuối hiếm hoi hiển lộ trên người đàn ông đã gánh vác cả dòng họ suốt mấy chục năm qua.

“Trước giờ, dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, ta vẫn luôn nhìn thấy… vẫn luôn đoán trước được.". Giọng cụ nhỏ dần, như đang tự nói với chính mình. “Nhưng lần này… ta không thấy gì cả. Không một điềm báo, không một giấc mơ… Không có dấu hiệu nào cho thấy họ sắp chết. Như thể… như thể có ai đó đã chặn mắt ta lại, che mất tai ta, khiến ta trở thành một lão già vô dụng…”

Nam ngồi đó, lặng người. Lần đầu tiên trong đời, cậu thấy cụ Kính - người vẫn luôn nghiêm nghị, vững chãi như một cột trụ của gia tộc - lại lộ ra vẻ bất lực đến vậy. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một người như cụ lại có thể run rẩy khi cầm cây gậy, có thể lạc giọng khi nói về cái chết, có thể tuyệt vọng đến mức hoài nghi chính bản thân mình.

“Vậy thì… nếu ngay cả cụ cũng không thấy trước được… thì làm sao chúng ta có thể ngăn chặn điều này?". Nam hỏi, giọng cậu nhỏ đến mức chính cậu cũng không chắc cụ Kính có nghe thấy hay không.

Cụ Kính nhìn cậu thật lâu, rồi thở hắt ra một hơi dài. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, Nam không còn thấy sự cứng rắn thường ngày nữa. Chỉ còn lại nỗi đau, sự dằn vặt, và một cơn giận dữ đang dần tích tụ - không phải với ai khác, mà với chính bản thân ông.

Cánh cửa gỗ nặng nề khẽ rít lên một tiếng dài rồi mở ra. Chú Vũ bước vào, dáng vẻ tiều tụy thấy rõ. Khuôn mặt ông hốc hác, hai mắt trũng sâu, mái tóc bết lại vì mồ hôi, vầng trán vẫn còn lấm tấm những giọt nước chưa kịp lau đi. Nhìn ông lúc này không khác gì một người vừa gồng mình gánh vác một trọng trách quá sức, một công việc không chỉ vất vả về thể xác mà còn bào mòn cả tinh thần.

Chú Vũ chắp tay cúi đầu chào cụ Kính, rồi hạ giọng nói, âm điệu trầm và nặng như một tảng đá đè nén trong lòng. “Bẩm cụ, con đã lập xong đàn cúng cho mọi người rồi.". Ông nói, tay bất giác siết lại thành nắm đấm. “Nhưng con thấy có điều gì đó không ổn, cụ ạ.”

Cụ Kính từ tốn ngước lên, đôi mắt già nua xoáy thẳng vào người đang đứng trước mặt. Đôi lông mày bạc phơ khẽ nhíu lại một chút, nhưng ông không nói gì, chỉ ra hiệu cho chú Vũ tiếp tục.

Chú Vũ chần chừ một lát, rồi nói tiếp, giọng chậm rãi nhưng có chút gì đó như run nhẹ. “Linh hồn của họ… không siêu thoát ngay lập tức.". Ông nuốt nước bọt, khẽ nghiêng đầu như thể đang cố sắp xếp lại những gì đã thấy. “Họ vẫn còn vương vấn quanh đây, như thể có thứ gì đó giữ chân lại. Con đã dùng đủ ba loại bùa: ‘Bình Hòa Tâm’ để làm dịu linh hồn, ‘Ngũ Hành Tiễn’ để bảo vệ vòng đàn, và ‘Thanh Liên Để Đạo’ để thanh tẩy đường đi… nhưng…”

Ông dừng lại, khẽ liếc nhìn cụ Kính, như thể sợ rằng điều mình sắp nói ra là một điều tối kỵ. “… Nhưng con vẫn cảm thấy có gì đó rất… không bình thường.”

Cụ Kính gật đầu, ánh mắt vẫn bình thản nhưng vầng trán đã dãn ra chút ít. Thế nhưng, Nam có thể thấy rõ nơi khóe miệng cụ khẽ giật nhẹ, một dấu hiệu hiếm hoi cho thấy trong lòng cụ đang có một cơn sóng ngầm dữ dội.

“Anh làm tốt lắm.". Cụ Kính chậm rãi đáp, giọng điềm đạm nhưng có chút trầm ngâm. “Nhưng anh cũng biết đó… cái mà chúng ta đang đối mặt không phải là những vong hồn tầm thường. Nó là một thứ linh hồn mang theo sự báo oán… Một linh hồn của thần trùng.”

“Thần trùng?". Chú Vũ khẽ giật mình, gương mặt vốn đã xanh xao nay càng tái nhợt hơn. Ông vô thức lùi lại một bước. “Cái đó… có phải là loại khi bị gọi vào, chúng sẽ bắt đầu gieo rắc tai họa, khiến cả gia tộc phải chịu trùng tang không?”

Cụ Kính khẽ gật đầu. Lúc này, Nam thấy rõ gương mặt cụ thoáng hiện lên một sự mỏi mệt lẫn bất lực. “Đúng vậy.”

Chú Vũ nuốt khan, ánh mắt nhìn cụ Kính đầy lo âu. “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, cụ? Lẽ nào… lẽ nào cứ tiếp tục cầu khấn mãi đến khi nào nó chịu buông tha chúng ta sao?”

Cụ Kính khoát tay, như thể muốn trấn an ông. “Bình tĩnh. Những gì anh làm đến giờ đều đúng cả. Nhưng có một điều quan trọng: anh phải giữ cho bàn thờ và bùa đã lập không bị xê dịch hay hư hại. Chỉ cần có kẻ động vào… tất cả sẽ đổ vỡ.”

Chú Vũ cúi đầu. “Dạ, con hiểu rồi.”

Cụ Kính thở dài, đưa mắt nhìn xa xăm, giọng ông thấp xuống như thể đang nói với chính mình. “Nhưng chúng ta vẫn cần thêm sự trợ giúp… Chuyện này không còn đơn giản nữa.”

Nam ngồi trên giường lắng nghe, đầu óc cậu vẫn chưa thực sự tiếp nhận được hết mọi chuyện. Cái gì mà thần trùng? Cái gì mà bùa chú? Cậu không phải không tin nữa. Cậu đã tận mắt chứng kiến. Nhưng… cậu vẫn không thể chấp nhận được.

Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào cụ Kính. “Cụ nói… cần thêm sự trợ giúp? Là từ ai?”

Cụ Kính quay sang, đôi mắt ông nhìn Nam một thoáng, rồi chỉ nói ngắn gọn. “Từ Đạo Quán.”

“Đạo quán?". Nam nhíu mày. “Đạo quán gì?”

Chú Vũ nghe Nam đã tỉnh táo, liền quay sang nhìn cậu, giọng ông nhẹ hẳn đi, có chút gì đó giống như sự an ủi. “Con thấy trong người thế nào rồi?”

Nam không trả lời ngay. Cậu cúi xuống nhìn vào ngực mình, nơi vết bầm đen khi nãy giờ đã nhạt dần, nhưng vẫn để lại một quầng tím nhợt nhạt trên da. Mọi chuyện xảy ra như một cơn ác mộng, nhưng cơn đau vẫn còn đây, vết bầm vẫn còn đây… Không, đây không phải là mơ.

“Bây giờ…". Cụ Kính chậm rãi đứng dậy, khoanh tay lại, ánh mắt ông nghiêm lại nhưng không giấu được chút ưu tư. “Trước hết, ta phải lên nhà thờ Chính thắp hương. Còn con…". Ông nhìn Nam, giọng đanh lại. “Vũ, dẫn thằng Nam ra nhà ăn đi. Nó bất tỉnh hai ngày rồi, còn chưa có gì vào bụng cả.”

Chú Vũ gật đầu. “Dạ.”

Nam vẫn ngồi yên trên giường, nhìn xuống hai bàn tay mình. Hai ngày, và trong hai ngày đó, mọi chuyện đã diễn biến đến mức này sao? Cậu chậm rãi đứng dậy, đôi chân có chút loạng choạng. Có lẽ vì đói, có lẽ vì cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảm giác chấn động sau mọi thứ đã chứng kiến.

Cậu nhìn cụ Kính, rồi nhìn chú Vũ, cuối cùng khẽ gật đầu. “Dạ.”

Hành lang nhà chính dài và vắng, chỉ có tiếng bước chân của hai chú cháu vang lên đều đặn trên nền gạch cũ. Không khí trong nhà vẫn còn nặng trĩu mùi nhang khói, trộn lẫn với hơi đất ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Nam đi sát bên chú Vũ, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng lòng dạ rối bời.

Một lúc sau, cậu khẽ cất tiếng, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng: “Chú… ba con… ba con thành quỷ và tấn công con thiệt hả?”

Chú Vũ không quay sang nhìn Nam ngay, chỉ bước thêm vài bước nữa, rồi mới khẽ gật đầu, giọng ông trầm xuống, như một tiếng thở dài chất chứa bao nhiêu mệt mỏi. “Ừ. Nhưng mà… đó không còn là ba con nữa. Thứ đó… chỉ là một cái xác bị quỷ nhập thôi.”

Lời nói của chú Vũ như một nhát dao lạnh cắt ngang tâm trí Nam. Cậu khẽ rùng mình, nhưng không đáp gì, chỉ lẳng lặng bước tiếp, hai tay siết chặt hai bên quần. Cảm giác đau nhói nơi lồng ngực vẫn còn âm ỉ, nhưng không đau bằng sự trống rỗng đang gặm nhấm trong lòng.

Khi đi ngang qua nhà thờ Chính, nơi bàn thờ gia tiên lớn nhất của dòng họ được đặt trang trọng ở gian giữa, Nam có thể thấy vài người trong họ đang quỳ dưới ánh nến vàng vọt, thành kính thắp hương và niệm kinh cầu siêu. Mùi trầm hương tỏa ra nồng nàn, quện vào không khí lạnh lẽo khiến nơi này càng thêm u uất.

Chợt, từ bên trong nhà thờ, một tiếng la thất thanh vang lên: “Mày còn dám vác mặt lên đây hả đồ quỷ dữ?!”

Chưa kịp định thần, Nam đã thấy một bóng người lao ra từ phía bàn thờ. Cô Duyên - mẹ của anh Thanh - nhào tới, mái tóc rối bời, đôi mắt đỏ hoe đầy căm hận. Bà lao về phía Nam như muốn xé xác cậu ngay tại chỗ.

“Đồ khắc nghiệt! Đồ sát tinh! Nhà tao có làm gì mày không? Sao về tới đây mà đem theo xui xẻo?!". Giọng bà khàn đặc, lẫn trong tiếng khóc tức tưởi.

Nam đứng sững người, chẳng kịp phản ứng. Cô Duyên vừa khóc vừa đấm thùm thụp lên vai cậu, như thể mọi oán hận và đau thương của bà chỉ có thể trút xuống bằng cách này.

“Ba má mày chết, nhà tao còn chia buồn, còn lo cúng kiếng! Vậy mà rồi sao? Mới có mấy ngày, thằng Thanh cũng chết thảm theo! Mày nói đi, có phải mày là đồ sao quả tạ không? Có phải mày về đây để gieo tang tóc không?!”

Chú Vũ thấy vậy liền lao tới, giữ lấy hai tay bà Duyên, kéo bà lùi lại. “Bình tĩnh đi chị Duyên! Đây là nhà thờ, chị đừng làm loạn!”

“Buông tui ra! Để tui coi, nó còn dám nói gì nữa không!". Bà vùng vẫy, hai mắt long lên sòng sọc.

Những người trong nhà thờ cũng đã đổ dồn sự chú ý về phía này, có người chạy lại can ngăn, có người thì chỉ đứng nhìn với ánh mắt lẫn lộn giữa thương cảm và e dè.

Nam vẫn đứng yên, mặc cho cơn thịnh nộ của bà Duyên trút xuống. Cậu không biết phải phản ứng thế nào. Từ lúc về đến đây, cậu đã cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá tàn nhẫn… nhưng bây giờ, khi đứng trước một người mẹ mất con, cậu chợt nhận ra, nỗi đau của bà còn lớn hơn cậu gấp bội.

“Chị Duyên… chuyện này không phải lỗi của thằng Nam!". Chú Vũ nghiêm giọng, dùng chút sức lực giữ bà lại. 

“Không phải lỗi của nó?!". Bà Duyên cười khẩy, ánh mắt rực lên như muốn nuốt chửng Nam. “Nó về nhà chưa bao lâu, thì cả năm mạng người trong họ nằm xuống! Giờ chị hỏi nó, coi nó còn gì để nói không?!”

Nam mím môi, giọng cậu khẽ khàng nhưng đầy dứt khoát: “Con không biết vì sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Nhưng con không giết anh Thanh. Cũng không giết ai hết.”

Bà Duyên trợn mắt, định lao tới lần nữa nhưng bị hai người trong họ giữ chặt lại. “Chị Duyên, thôi đủ rồi! Chị còn làm rần rần vậy nữa là thất lễ với ông bà đó!”

Bà Duyên gào lên một tiếng, rồi gục đầu xuống, nấc nghẹn. Một người đàn bà mất con, giờ chỉ còn biết gào khóc giữa đám đông, giữa mùi hương trầm nồng nặc và ánh mắt xót xa của những người xung quanh.

Nam nhìn bà, lòng cậu quặn thắt. Nhưng cậu không biết phải làm gì, cũng không có gì để nói. Cậu chỉ có thể quay đi, bước nhanh hơn về phía nhà ăn, nơi cơn đói vẫn còn cồn cào trong dạ dày, nhưng lại chẳng còn cảm giác thèm ăn.

-


Buổi chiều buông xuống chầm chậm, phủ một lớp ánh sáng vàng vọt lên khắp khu nhà. Không khí vẫn còn nặng nề mùi nhang khói từ những ngày tang sự, quện lẫn vào làn gió nhẹ thổi qua khoảng sân vắng. Bên trong nhà thờ chính, cụ Kính ngồi một mình trên chiếc sập gỗ chạm trổ đã ngả màu thời gian. Cụ mặc bộ áo dài đen cũ kỹ, đôi mắt nhắm hờ, hai bàn tay đặt nhẹ trên đầu gối, như đang thiền định giữa không gian tĩnh mịch.

Những bức hoành phi treo trên vách gỗ vẫn lặng lẽ hiện lên dưới ánh nến leo lét, dòng chữ “Tổ Tiên Công Đức Thiên Niên Thịnh”. đổ bóng nhạt nhòa trên bức tường sơn cũ. Cụ Kính trầm mặc như một pho tượng đá, chỉ có hơi thở chậm rãi và đều đặn chứng tỏ cụ vẫn còn đang suy nghĩ, cân nhắc điều gì đó sâu xa.

Cánh cửa gỗ khẽ kêu cót két. Nam bước vào, từng bước chân chậm rãi, nhưng tiếng dép nhựa mòn vẹt vẫn vang lên rõ mồn một trên nền gạch bông. Cậu dừng lại trước bậc tam cấp dẫn vào gian thờ, cúi đầu lễ phép, giọng khẽ khàng nhưng đầy nghiêm túc: “Cụ ơi… bây giờ con sẽ phải làm gì?”

Cụ Kính mở mắt. Đôi đồng tử đã vẩn đục theo năm tháng chậm rãi ngước lên, dừng lại trên gương mặt của Nam. Trong giây lát, cụ không nói gì, chỉ nhìn cậu thật lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

Nam đứng yên, hai tay siết chặt hai bên quần. Trong lòng cậu lúc này là một mớ hỗn độn. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình phải hỏi câu này, chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ quẹo sang một hướng tối tăm và kỳ bí đến thế.

Cụ Kính chậm rãi thở ra một hơi dài, rồi gật đầu, vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh trên sập gỗ. “Lại đây ngồi đi, Nam.”

Nam bước tới, cậu cảm nhận rõ mùi gỗ mục pha lẫn với mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí. Khi ngồi xuống, cậu phát hiện lớp bụi trên bàn thờ gia tiên đã được lau sạch bóng, những bức ảnh thờ ngay ngắn, nhưng những ngọn nến nhỏ hai bên lại đã cháy gần hết, chỉ còn lại ánh sáng le lói chập chờn.

Cụ Kính im lặng một lúc lâu, rồi mới cất giọng, chậm rãi như từng lời được khắc lên không gian: “Bây giờ… con có sẵn sàng để nghe những điều mà lẽ ra con đã phải biết từ lâu chưa?”

Nam khẽ gật đầu “Dạ!”.

Cụ Kính ngồi nghiêng người về phía Nam, ánh mắt như những ngọn lửa âm ỉ, trầm tĩnh nhưng không giấu nổi sự u uất. Mái tóc bạc trắng của cụ như nhấn mạnh thêm sự nghiêm trọng trong từng câu nói. Cụ nhìn thẳng vào mắt Nam, đôi môi mím chặt, như muốn chắt lọc hết những nỗi đau đã chôn giấu qua bao năm tháng.

“Nam, con có biết đất này trước đây là gì không?”

Nam lắc đầu. Cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó.

“Là bãi chiến trường". cụ Kính nói, giọng đều đều nhưng trĩu nặng. “Hồi xưa, vùng này không phải là đất của mình. Người Việt mình từ Đàng Ngoài đi vào, khai phá, mở đất. Nhưng mà đâu phải chỉ có mình ở đây. Trước đó, đã có những bộ tộc sống trên đất này, lâu đời lắm rồi. Họ có tục lệ, có tín ngưỡng riêng, và họ tin rằng vùng này thuộc về thần linh. Họ không chấp nhận sự thay đổi, không chịu được sự có mặt của Chúa Nguyễn, vì họ coi việc bành trướng của quân Chúa như một sự xâm lăng, một mối đe dọa với cách sống cổ truyền có từ lâu đời.”

Cụ Kính dừng lại, ánh mắt lộ rõ sự căng thẳng, như thể những ký ức này vẫn còn ám ảnh ông. Cụ từ từ nói tiếp:

“Và thế là, một thứ ma thuật đen đã được sử dụng, gọi là Thi Quỷ, để chống lại quân Chúa Nguyễn. Thi Quỷ là một linh hồn tăm tối, được bồi đắp bằng máu và những nghi lễ tà thuật. Nó không chỉ là một con quái vật, mà là sự kết hợp của hàng trăm vong hồn, những linh hồn bị nguyền rủa, bị giam giữ trong một cơ thể quái dị, tàn ác. Họ phóng thích nó để bảo vệ vùng đất này, và khi quân Chúa Nguyễn đến, thì Thi Quỷ sẽ tiêu diệt tất cả.”

Nam cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Những gì cậu nghe giống như một câu chuyện thần thoại hơn là lịch sử, nhưng mọi thứ trong giọng nói của cụ Kính đều mang một sự nghiêm túc khiến cậu không thể không tin.

Cụ Kính tiếp tục, giọng cụ trầm xuống, như một tiếng vọng từ quá khứ xa xăm. “Cuộc chiến kéo dài suốt một tháng, ngày cũng như đêm. Quân Chúa Nguyễn mạnh, nhưng không chống lại được những thứ vô hình. Những người lính bị mất mạng mà không rõ nguyên do, người thì bỗng dưng hóa điên, người khác thì như bị thứ gì đó xé nát mà không một ai thấy được thủ phạm. Mọi thứ dần trở nên tuyệt vọng. Cho đến khi Chúa Nguyễn giao lại hy vọng cuối cùng cho gia tộc họ Vũ chúng ta.”

Cụ Kính chậm rãi rút tay ra khỏi ống tay áo, đặt lên bàn như đang cân nhắc từng lời. “Tổ tiên ta khi đó, những thầy pháp mạnh nhất của dòng họ, đã dốc hết sức lực để phong ấn Thi Quỷ. Họ dùng đến những bí thuật cổ xưa, những thứ không ai dám sử dụng trừ khi đến đường cùng. Và trận chiến cuối cùng đã diễn ra trên một vùng đất hoang vu, nơi mà ngay cả thú rừng cũng không dám đặt chân đến.”

Nam nuốt khan, hình dung ra cảnh tượng trong đầu. Một vùng đất cằn cỗi, ánh trăng mờ đục treo trên nền trời đầy mây, và một con quái vật không hình thù rõ ràng đang gầm rú giữa vòng tròn phong ấn.

“Chúng ta đã thắng". cụ Kính nói tiếp, giọng cụ chùng xuống. “Nhưng chiến thắng nào cũng phải trả giá. Không phải chỉ là sinh mạng. Mà là linh hồn.”

Nam nhìn chằm chằm vào cụ Kính, cảm giác như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng cậu.

“Những thầy pháp mạnh nhất của gia tộc đã hy sinh chính mình để phong ấn nó. Một phần linh hồn họ bị buộc chặt vào phong ấn, để đảm bảo rằng nó không thể trỗi dậy nữa. Chính vì vậy, gia tộc họ Vũ chúng ta trở thành người canh giữ phong ấn này. Không phải vì vinh quang hay quyền lực, mà vì nếu không làm vậy… mọi thứ sẽ lặp lại.”

Cụ Kính nhìn Nam, ánh mắt cụ ánh lên sự nặng nề của một trách nhiệm truyền đời. “Nhưng phong ấn không tồn tại mãi mãi. Theo thời gian, nó yếu dần….”

Nam cảm thấy máu trong người lạnh ngắt.

Cụ Kính đặt một tay lên vai cậu, giọng ông trầm hẳn xuống: “Và bây giờ, nó sắp thức dậy một lần nữa.”

Nam im lặng một lúc, ánh mắt dán chặt vào gương mặt cụ Kính. Cậu có cảm giác như tim mình đập chậm lại, từng lời cụ nói đều nặng như đá tảng, kéo cậu xuống một thực tại mà cậu không biết mình có sẵn sàng đối mặt hay không. Cậu nuốt khan, rồi cất giọng, có chút ngập ngừng nhưng vẫn đủ rõ ràng: “Vậy… cái bãi chiến trường, nơi mà tổ tiên mình phong ấn Thi Quỷ… cái nơi hoang vu không ai dám đặt chân tới… chính là…?”

Cụ Kính gật đầu, đôi mắt ông vẫn không rời khỏi cậu. “Đúng. Chính là vùng đất này. Ngay tại nơi con đang đứng. Gia tộc ta không chọn sống ở đây chỉ vì đất đai màu mỡ hay tổ tiên truyền lại, mà vì chúng ta là người canh giữ phong ấn. Mảnh đất này… vốn chưa bao giờ thuộc về con người.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Nam. Cậu bất giác nhìn quanh căn nhà thờ chính, rồi nhìn ra ngoài sân, nơi những dãy nhà gỗ san sát nối tiếp nhau, nơi cậu đã sinh ra và lớn lên. Bao nhiêu năm qua, cậu vẫn luôn xem nơi này là nhà. Nhưng giờ đây, ý nghĩa của nó đã khác đi rất nhiều.

Cậu nắm chặt hai bàn tay, cố giữ giọng mình bình tĩnh. “Vậy… con phải làm gì?”

Cụ Kính khẽ cười, một nụ cười vừa nghiêm nghị, vừa có chút gì đó như đang thử thách. “Vậy là con đã sẵn sàng rồi sao?”

Nam hơi khựng lại, cậu không nghĩ cụ sẽ hỏi như vậy. Trong đầu cậu, vẫn còn hàng trăm câu hỏi chưa có lời giải, nhưng tận sâu trong lòng, cậu biết mình không thể cứ đứng nhìn mãi được nữa. Cậu nhớ lại cảnh tượng ba cậu trỗi dậy từ trong quan tài, nhớ cái chết của thằng Cường, của anh Thanh… Nhớ lại tất cả những điều mà cậu đã tận mắt chứng kiến nhưng không thể làm gì.

Cậu hít một hơi sâu, rồi gật đầu. “Con không biết mình có sẵn sàng hay chưa. Nhưng những ngày qua, có quá nhiều thứ đã xảy ra… Con không muốn chỉ đứng yên nhìn mà không làm gì cả.”

Cụ Kính nhìn cậu hồi lâu, rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt đã hằn sâu bởi thời gian và những nỗi lo âu đè nặng. “Đúng là dòng máu của gia tộc họ Vũ…”

Nam ngồi đối diện cụ Kính, lòng dậy lên vô số câu hỏi. Suốt từ nãy đến giờ, cậu đã nghe quá nhiều chuyện mà lý trí không thể nào tiếp nhận nổi. Nhưng có một câu hỏi cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cậu, không thể không thốt ra. “Cụ ơi… vậy con Thi Quỷ đó… hiện đang bị phong ấn ở đâu?”

Cụ Kính lặng người, ánh mắt sâu thẳm như một vực xoáy không đáy, chất chứa bao điều không thể diễn tả bằng lời. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi cụ chống gậy đứng dậy, giọng chậm rãi mà chắc nịch: “Ta sẽ cho con thấy. Đi theo ta.”

Không đợi Nam kịp phản ứng, cụ Kính quay lưng bước đi, từng bước chân chậm rãi nhưng đầy quyết đoán. Nam giật mình, lật đật đứng dậy đi theo, trong lòng dâng lên một cảm giác hồi hộp khó tả. Cậu không rõ mình có thực sự muốn biết hay không, nhưng đôi chân cứ vô thức bước theo cụ Kính, không thể dừng lại.

Hai người rời khỏi gian chính, đi qua một hành lang dài dẫn về phía sau nhà thờ. Khác với khoảng sân bên ngoài vẫn còn ánh sáng rọi vào, nơi này tối tăm và lạnh lẽo hơn hẳn. Chỉ có ánh sáng leo lắt từ cây đèn dầu trong tay cụ Kính chiếu lên những bức tường gạch cũ kỹ, soi rõ từng vết rêu phong bám đầy trên mặt tường. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi, hòa lẫn với một thứ mùi ngai ngái kỳ lạ, khiến Nam có cảm giác như mình đang bước vào một thế giới khác – một thế giới đã bị lãng quên từ rất lâu.

Cuối hành lang, họ dừng lại trước một cánh cổng sắt lớn đã hoen rỉ theo năm tháng. Những hoa văn chạm khắc trên cổng vẫn còn nguyên vẹn, uốn lượn thành những ký hiệu cổ xưa mà Nam chưa từng thấy bao giờ. Những lá bùa màu vàng, một số đã bạc màu theo thời gian, dán dọc theo khung cửa như những lớp phong ấn ngăn cản thứ gì đó bên trong thoát ra. Nhưng thứ làm Nam chú ý nhất chính là tấm bảng gỗ cũ kỹ treo ngay trên đỉnh cổng, ba chữ lớn được khắc sâu bằng nét bút cứng cáp, như một lời cảnh báo từ bao đời nay: “Huyền Cấm Hầm.”

Nam nuốt khan, cảm giác như có một luồng khí lạnh luồn qua gáy khiến cả người cậu rùng mình. Đứng trước cánh cổng nặng nề này, cậu mới nhận ra – suốt bao nhiêu năm nay, cậu chưa từng đặt chân đến đây dù chỉ một lần.

Cụ Kính đứng trước cổng, siết chặt cây gậy trong tay, rồi giơ cao lên và gõ mạnh xuống nền đất ba lần. Mỗi tiếng gậy chạm đất đều vang vọng khắp không gian, như thể đánh thức một thứ gì đó đang ngủ yên dưới lòng đất. Nam có cảm giác toàn bộ không gian xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng đến lạ thường, ngay cả tiếng côn trùng râm ran cũng biến mất, chỉ còn tiếng tim cậu đập dồn dập trong lồng ngực.

"Đây chính là nơi phong ấn Thi Quỷ". cụ Kính chậm rãi nói, giọng trầm đục như vọng về từ quá khứ xa xăm.

Nam hít vào một hơi sâu, cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Cậu chợt nhớ lại những lời dặn dò của người lớn từ khi còn nhỏ - tuyệt đối không được bén mảng đến phía sau nhà thờ chính. Mỗi khi chạy chơi gần khu vực này, thế nào cũng bị người lớn trong nhà kéo lại, gương mặt họ nghiêm trọng đến mức khiến cậu không dám hó hé. Hồi đó cậu cứ tưởng đó chỉ là những lời dọa dẫm để trẻ con không lại gần những nơi nguy hiểm. Nhưng bây giờ, đứng trước cánh cổng nặng nề này, cậu hiểu rằng những lời cảnh báo năm xưa không hề đơn giản như vậy.

Cậu khẽ quay sang cụ Kính, giọng khẽ khàng nhưng không giấu nổi sự run rẩy: “Cụ ơi… phía sau cánh cổng này… thật sự đang giam giữ nó sao?”

Cụ Kính không đáp ngay. Đôi mắt ông vẫn dán chặt vào cánh cổng, như thể đang nhìn xuyên qua lớp bùa chú, xuyên qua từng thanh sắt lạnh lẽo để thấy những thứ bị phong ấn bên trong. Một lát sau, ông chậm rãi cất giọng, từng chữ như đè nặng xuống không gian tĩnh lặng: “Không phải giam giữ, mà là phong ấn. Nó không còn là một thực thể bình thường nữa… mà là một lời nguyền. Một cơn ác mộng mà gia tộc chúng ta đã giam cầm suốt bao đời nay.”

Nam đứng lặng người trước cánh cổng sắt đã hoen gỉ, những lá bùa cũ kỹ dán chằng chịt trên cánh cửa khẽ lay động theo từng làn gió nhẹ. Cậu không biết là do gió, hay do chính bản thân cánh cổng đang khẽ rung lên theo một cách nào đó mà mắt thường không thể nhìn thấy. Một cảm giác lạnh sống lưng dâng lên từ tận đáy bụng.

Cụ Kính hắng giọng, ánh mắt cụ sắc bén hơn bao giờ hết: “Tầng hầm bên dưới này chính là nơi dòng họ Vũ đã phong ấn nó từ hàng trăm năm trước. Con Thi Quỷ không chết, nhưng bị phong ấn. Để giữ nó không thoát ra, tổ tiên chúng ta đã dùng cả sinh mạng mình để lập nên phong ấn này.”

Lời cụ Kính như một nhát búa giáng mạnh vào đầu Nam. Cậu lặng người nhìn cánh cổng trước mặt. Sau lưng, có tiếng bước chân vọng lại từ hành lang. Chú Vũ bước đến, mặt nặng trĩu như đang gánh trên vai một thứ gì đó vô hình nhưng khủng khiếp.

“Từ ngày phong ấn đó được lập, cả dòng họ mình đã phải trả giá…". Giọng chú Vũ trầm xuống, như bị đè nén bởi thứ gì đó không thể gọi tên. “Những người mang dòng máu họ Vũ đều không thể tránh khỏi sứ mệnh này. Không ai được phép quay lưng với nó.”

Nam siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào da thịt. Cậu muốn phản bác. Muốn nói rằng cậu không tin, rằng không thể nào có thứ gọi là định mệnh. Nhưng những gì đã xảy ra mấy ngày qua - cái chết của ba má, của Cường, cô Út, thằng Thanh - tất cả đều như đang đập thẳng vào mặt cậu một sự thật không thể chối bỏ.

Cụ Kính chậm rãi gật đầu, giọng cụ trầm đục, nặng nề hơn bao giờ hết: “Nhưng thời gian không tha thứ cho bất kỳ điều gì. Phong ấn dù mạnh đến đâu cũng không thể mãi trường tồn. Gần đây, ta đã cảm nhận được âm khí từ tầng hầm rò rỉ ra ngoài. Đó là điềm báo rằng phong ấn đang yếu đi.”

Nam cảm giác trái tim mình hẫng một nhịp. Cậu nhìn cánh cổng sắt chằm chằm, như thể phía sau nó không chỉ là một tầng hầm, mà là cả một thế giới đầy u ám đang đợi chờ.

Cậu chậm rãi cất tiếng, giọng có chút run rẩy mà chính cậu cũng không nhận ra: “Con… con có thể làm gì không, thưa cụ?”

Cụ Kính nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, như đang thăm dò tận sâu bên trong tâm trí cậu. Một lát sau, cụ khẽ gật đầu, giọng trầm nhưng chắc nịch: “Con không cần hoảng loạn. Để tạm thời kiềm hãm âm khí thoát ra từ tầng hầm, chúng ta sẽ lập đàn trấn vong, tất nhiên với sự tham gia của con. Chỉ có cách đó mới giữ được mọi thứ ổn định trong một thời gian.”

Nam chưa kịp phản ứng gì thì cụ Kính đã quay sang chú Vũ, giọng dứt khoát: “Vũ, đi chuẩn bị lễ. Mang hương, đèn, giấy tiền vàng mã, và cả bài vị tổ tiên ra ngoài sân. Nhớ lấy theo nước giếng cũ, cái giếng phía sau nhà.”

Chú Vũ không nói không rằng, chỉ gật đầu một cái, rồi xoay người bước nhanh đi. Tiếng bước chân ông vọng dài trên nền gạch cũ kỹ, rồi mất hút vào bóng tối hành lang.

Cụ Kính chống gậy, xoay người lại đối diện với Nam, chỉ tay về phía cánh cổng, giọng cụ chậm rãi nhưng mang theo một uy lực không thể từ chối: “Con đứng đây. Nhìn cho kỹ cánh cổng này. Cảm nhận âm khí thoát ra từ tầng hầm. Đây không chỉ là thử thách, mà còn là trách nhiệm con phải gánh vác. Còn chúng ta… sẽ bảo vệ con.”

Dưới ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều, khoảng sân phía sau nhà thờ chính đã được dọn sạch để chuẩn bị cho đàn cúng tế. Những tấm chiếu cói trải rộng trên nền đất ẩm, giữa chiếu là một bàn thờ nhỏ bằng gỗ mít đã lên nước thời gian, trên đó đặt một lư hương cũ kỹ, vài chén nước, ba cây đèn dầu cháy lập lòe, và những bài vị tổ tiên của dòng họ Vũ. Hương trầm nghi ngút quẩn quanh, tan vào không khí lành lạnh của buổi chiều tà.

Nam đứng kế bên cụ Kính và chú Vũ, ánh mắt cậu vẫn còn lộ rõ vẻ hoang mang. Từ khi sinh ra, cậu chưa từng chứng kiến một nghi thức nào kỳ lạ đến vậy. Cảm giác như cậu đang bước vào một thế giới khác, nơi những chuyện chỉ có trong truyền thuyết lại đang diễn ra ngay trước mắt mình.

Cụ Kính ngồi xuống chiếu, đưa tay vẽ một vòng tròn bằng bột gạo, miệng lẩm nhẩm những câu chú bằng một thứ ngôn ngữ cổ mà Nam chưa từng nghe qua. Chú Vũ quỳ bên cạnh, xếp từng lá bùa lên bàn thờ một cách cẩn trọng, sau đó lấy một con dao nhỏ, lưỡi dao bạc sáng loáng phản chiếu ánh đèn dầu lập lòe.

Cụ Kính quay sang Nam, ánh mắt nghiêm nghị hơn bao giờ hết. "Đây không chỉ là một nghi thức bình thường. Con chính là hậu nhân chính thống của dòng họ, người sẽ gánh lấy trọng trách này."

Nam nuốt khan, tay cậu bất giác siết chặt gấu áo. Cậu biết mình không còn đường lui. Tất cả những gì xảy ra trong mấy ngày qua đã buộc cậu phải bước tiếp. Không còn là chuyện tin hay không tin nữa. Đây là thực tế.

Cụ Kính giơ con dao bạc lên, nhìn Nam chằm chằm: "Con phải nhỏ một giọt máu vào bùa, để lập giao ước với tổ tiên. Chỉ khi nào huyết mạch của con hòa cùng với linh khí của gia tộc, phong ấn này mới có thể tồn tại thêm một thời gian."

Nam chậm rãi đưa tay ra, bàn tay cậu hơi run nhẹ khi cụ Kính lật ngửa cổ tay cậu lên. Lưỡi dao lướt qua đầu ngón tay, một vết cắt mảnh xuất hiện, máu đỏ rịn ra, nhỏ xuống lá bùa vàng óng trên bàn thờ. Ngay khi giọt máu chạm vào bùa, lá bùa run lên nhè nhẹ, rồi từ từ thấm lấy màu đỏ tươi ấy như một miếng vải hút nước.

Cụ Kính gật đầu, rồi giơ hai tay lên, ngón tay xòe ra, năm đầu ngón tay chụm lại khi bắt đầu đọc chú. Giọng cụ trầm vang, từng câu từng chữ như mang theo một sức mạnh vô hình, làm không khí trong sân dường như đặc quánh lại. Lư hương trên bàn thờ đột ngột bùng lên một ngọn lửa xanh kỳ dị, ba cây đèn dầu lập lòe một hồi rồi cháy sáng hơn hẳn.

Chú Vũ cũng quỳ xuống, nắm chặt tay thành nắm đấm, niệm thêm một câu chú, rồi đập mạnh xuống đất. Một làn hơi lạnh phả ra từ dưới nền đất, làm Nam sởn gai ốc. Cậu cảm nhận được từng cơn gió nhẹ luồn qua gáy mình, cứ như có ai đó đang đứng sau lưng.

Cụ Kính tiếp tục niệm chú, giọng càng lúc càng dồn dập. Lá bùa thấm máu trên bàn thờ đột nhiên cháy bùng lên, nhưng không phải là lửa bình thường, mà là một ngọn lửa màu đỏ thẫm, cháy rực nhưng không tạo ra khói. Ánh lửa phản chiếu trong mắt cụ Kính, làm gương mặt cụ trở nên huyền bí và đầy uy nghiêm.

Sau một lúc, cụ Kính ngừng lại, thở ra một hơi dài, rồi quay sang nhìn Nam. "Xong rồi. Lời thề đã lập, phong ấn sẽ tạm thời được gia cố."

Nam nhìn xuống bàn tay mình, vết cắt trên đầu ngón tay đã khép lại, nhưng cảm giác tê rần vẫn còn đó. Cậu ngẩng lên nhìn cụ Kính, giọng khàn khàn: "Nhưng… nó có thể giữ được bao lâu?"

Cụ Kính im lặng trong thoáng chốc, rồi chậm rãi nói, giọng trầm xuống như thể chính cụ cũng không muốn thừa nhận sự thật: "Phong ấn này, ta và chú Vũ sẽ duy trì bằng linh khí của mình. Nhưng nó chỉ có thể giữ được Thi Quỷ trong ba đến bốn năm. Sau đó, phong ấn sẽ yếu đi, và Thi Quỷ sẽ trở nên mạnh hơn. Đó là giới hạn của con người chúng ta."

Nam hít một hơi thật sâu, cảm thấy lòng ngực nặng trĩu. Ba đến bốn năm… Chỉ ngần ấy thời gian thôi sao? Rồi sau đó thì sao? Liệu cậu có đủ thời gian để tìm ra cách chấm dứt mọi chuyện trước khi quá muộn không? Cậu nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh rồi nhìn cụ Kính, giọng hơi khàn vì căng thẳng: “Vậy trong ba, bốn năm tới… con phải làm gì?”

Cụ Kính khẽ chống cây gậy xuống nền đất, gương mặt lộ vẻ đăm chiêu. Một lúc sau, cụ chậm rãi nói: “Con sẽ phải lên Huyền Minh Đạo Quán.”

Nam nhíu mày. Cái tên này nghe thật xa lạ. Cậu ngơ ngác lặp lại: “Huyền Minh Đạo Quán?”

Chú Vũ, nãy giờ vẫn đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, giờ mới lên tiếng. Giọng chú trầm hẳn xuống, có chút gì đó kính nể pha lẫn nghiêm trọng: “Phải. Đó là một trong những trường dạy phép lớn nhất Nam Bộ. Những người có căn, có duyên với đạo pháp đều phải qua đó học để hiểu rõ về bùa chú, phong ấn và cách đối phó với những thứ mà người bình thường không bao giờ thấy được.”

Nghe tới đây, Nam có cảm giác như vừa bị kéo khỏi thực tại. Từ nhỏ đến giờ, cậu chỉ biết đến những ngôi trường bình thường với bàn ghế gỗ, bảng đen, phấn trắng, và những buổi học dài lê thê với sách vở. Còn bây giờ… lại có một ngôi trường dạy phép thuật tồn tại ngay giữa vùng đất mà cậu sinh ra? Cậu cau mày, hỏi tiếp: “Nó… ở đâu?”

Chú Vũ thở ra một hơi dài, rồi chậm rãi nói: “Trên núi Bà Đen.”

Nam giật thót, cả người như cứng đờ. Hai từ "núi Bà Đen". vang lên giữa căn phòng, chấn động trong đầu cậu như một tiếng trống lớn. Từ nhỏ đến giờ, cậu đã nghe biết bao câu chuyện kỳ lạ về ngọn núi ấy. Những lời đồn đại về vong hồn, ma quỷ, về những người đi rừng rồi mất tích, về những tiếng gọi giữa đêm khuya… Nhưng tất cả những điều đó, cậu vẫn luôn nghĩ chỉ là chuyện bịa. Bây giờ, cụ Kính và chú Vũ lại đang nói với cậu rằng trên đó có cả một nơi để học phép thuật?

Tim cậu đập mạnh, miệng mấp máy định hỏi thêm, nhưng bỗng nhiên cả người loạng choạng. Một cơn choáng váng quét qua đầu, mắt cậu hoa lên, hai chân như nhũn ra. Chú Vũ nhanh tay đỡ lấy vai cậu, giọng đầy lo lắng: “Nam! Con sao vậy?”

Cơn đau bất ngờ từ ngực dội lên làm Nam rên khẽ, cậu đưa tay lên giữ lấy lồng ngực, cảm giác như có thứ gì đó vừa siết chặt lại. Chú Vũ cau mày, nhanh tay kéo cổ áo cậu lên, rồi hít vào một hơi sâu khi thấy thứ đang hiện ra trước mắt.

Trên làn da của Nam, ngay chính giữa ngực, vết bầm đen kịt tưởng đã mờ đi, nay lại bắt đầu loang rộng ra lần nữa. Màu tím sậm trông hệt như một vết cháy, những đường gân quanh đó nổi rõ lên, ngoằn ngoèo như rễ cây bám sâu vào da thịt. Cảnh tượng ấy khiến chú Vũ thoáng rùng mình. Chú ngước nhìn cụ Kính, giọng trầm hẳn xuống: “Cụ… vết bầm này… nó vẫn chưa biến mất.”

Cụ Kính nhìn chằm chằm vào ngực Nam, đôi mắt sâu hoắm như chìm vào một nỗi lo lắng nào đó không thể diễn tả thành lời. Cụ trầm giọng: “Ta đã nói rồi. Nó không dễ mà xóa sạch đâu.”

-



Nam mở mắt ra, cảm giác như vừa thoát khỏi một giấc mộng dài. Căn phòng vẫn y nguyên như lúc cậu chìm vào giấc ngủ, nhưng có gì đó khác lạ. Một sự nhẹ nhõm lạ kỳ lan tỏa khắp cơ thể, như thể tất cả những mệt mỏi, đau đớn trong mấy ngày qua đã được gột sạch. Cậu khẽ xoay người, đưa tay lên ngực theo thói quen, rồi sững lại. Vết bầm… không còn nữa.

Nam giật mình, ngồi bật dậy. Cậu kéo cổ áo xuống, nhìn kỹ vào vùng da giữa ngực. Không còn dấu vết tím bầm, không còn những đường gân đen đáng sợ. Da thịt cậu vẫn lành lặn, thậm chí cảm giác còn ấm áp và khỏe khoắn hơn trước. Cậu hít sâu một hơi, cảm nhận lồng ngực căng tràn sức sống, không còn cảm giác nặng trĩu, bức bối như trước nữa.

Cậu chống tay lên giường, đứng dậy, vươn vai một cái thật mạnh. Cơ thể cậu linh hoạt, không còn chút đau nhức nào. Đầu óc cũng tỉnh táo lạ thường. Nam có cảm giác như mình vừa trút bỏ một thứ gì đó vô hình nhưng đè nặng lên cơ thể bấy lâu nay. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa từ bên trong, khiến cậu thở ra một hơi dài đầy khoan khoái.

Cậu ngồi thừ ra một lúc, để cho những suy nghĩ trong đầu sắp xếp lại. Từng hình ảnh, từng âm thanh của những sự kiện vừa qua hiện ra trong trí nhớ, rõ ràng đến từng chi tiết. Cảnh tượng ba cậu bật nắp quan tài sống dậy, cái chết kinh hoàng của thằng Thanh, lời cụ Kính kể về lịch sử hào hùng nhưng đầy bi thương của dòng họ Vũ, rồi phong ấn bên dưới tầng hầm nhà thờ… Tất cả như một dòng thác lũ cuốn trôi lý trí của cậu. Nếu là Nam của vài ngày trước, cậu nhất định sẽ gạt đi tất cả, tự nhủ rằng đó chỉ là những câu chuyện hoang đường, là trò mê tín dị đoan. Nhưng bây giờ, chính cậu đã tận mắt chứng kiến, đã trải qua những chuyện mà không ai có thể tưởng tượng nổi.

Thế giới này… không chỉ có những gì mắt thường có thể nhìn thấy. Không chỉ có khoa học và những thứ lý trí có thể giải thích. Còn có một thế giới khác – một thế giới tâm linh đầy bí ẩn, nơi những thứ vô hình đang len lỏi khắp mọi ngóc ngách, chi phối số phận con người. Và gia tộc của cậu, gia tộc họ Vũ, chính là những người đứng giữa hai thế giới ấy.

Nam bước ra ngoài, hơi nheo mắt khi ánh nắng buổi sáng chiếu qua tán cây, rọi xuống sân một lớp ánh sáng dìu dịu. Không khí Tây Ninh buổi sớm mát lành, mùi nhang trầm từ nhà thờ tổ vẫn còn phảng phất trong gió, hòa cùng mùi đất ẩm sau cơn mưa đêm qua.

Cậu vừa bước xuống bậc thềm thì một giọng nói quen thuộc vang lên. “Cậu Nam tỉnh rồi à?”

Nam quay sang, thấy ông Thoại, người giúp việc lâu năm của gia tộc, đang đứng trước nhà ngang, tay cầm theo một bó nhang mới thắp. Ông Thoại là người đã theo gia đình cậu mấy chục năm, mái tóc bạc lưa thưa, dáng người gầy nhưng rắn rỏi. Gương mặt ông hằn sâu những nếp nhăn của thời gian, nhưng ánh mắt vẫn còn sắc sảo lắm.

“Dạ, con mới dậy.”. Nam khẽ gật đầu.

Ông Thoại mỉm cười, vỗ vỗ vào vai Nam như một lời động viên, rồi hất mặt về phía nhà ăn. “Mau xuống ăn sáng đi cậu. Dưới đó có cụ Kính, chú Vũ với mấy cô chú đang ăn sáng. Mọi người cũng đang chờ cậu đó.”

Nam dạ nhỏ một tiếng, rồi chậm rãi bước về phía nhà ăn.

Từ sân nhìn vào, căn nhà ăn là một gian rộng, lợp ngói cũ, tường vôi đã ngả màu theo thời gian. Cửa sổ mở rộng, để lộ những bóng người đang ngồi quanh chiếc bàn dài bằng gỗ gụ. Mùi cơm nóng, mùi cháo gà, cả mùi nước trà vừa mới rót lan tỏa trong không gian.

Vừa bước vào trong, Nam lập tức cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình. Bầu không khí trong phòng thoáng chùng xuống trong giây lát. Một số người lớn tuổi ngước lên nhìn cậu, ánh mắt vừa tò mò, vừa khó đoán. Chú Vũ đang ngồi ở góc bàn, thấy Nam thì khẽ gật đầu, ra hiệu cho cậu lại ngồi xuống. Cụ Kính vẫn điềm tĩnh, đặt đôi đũa xuống bàn, ánh mắt cụ chậm rãi quan sát cậu, như muốn xem xét điều gì đó.

Nam chưa kịp phản ứng thì một bóng người đứng bật dậy khỏi bàn ăn.

Cô Duyên. Người đàn bà trung niên ấy không nói gì, chỉ kéo ghế thật mạnh ra sau, rồi bước thẳng ra ngoài. Trước khi rời đi, cô ta không quên ném về phía Nam một ánh mắt đầy oán hận.

Nam mím môi, im lặng nhìn theo bóng lưng của cô Duyên khuất dần sau cánh cửa. Trong lòng cậu hiểu rõ – cái chết của anh Thanh là nỗi đau quá lớn với cô, và cậu, dù muốn hay không, vẫn là người mà cô ta đổ lỗi.

Ánh nắng sớm len qua khung cửa sổ gỗ, phủ lên căn nhà ăn một lớp ánh sáng vàng nhạt. Trong gian phòng rộng, chiếc bàn dài bằng gỗ gụ bóng loáng được đặt ngay chính giữa, bao quanh là những chiếc ghế cũ nhưng vẫn vững chắc qua bao năm tháng. Trên bàn, bữa sáng đã được dọn sẵn: cháo gà nghi ngút khói, dĩa bánh ít trần còn nóng, bên cạnh là một ấm trà men xanh ngọc, tỏa hương dịu nhẹ. Mùi cháo gà béo ngậy hòa lẫn với hương trà tạo thành một không khí ấm áp, trái ngược hẳn với những ngày tang tóc vừa qua.

Nam chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt cậu lướt nhanh qua những gương mặt xung quanh. Cụ Kính ngồi ở đầu bàn, dáng người thẳng tắp, tay chậm rãi cầm chén trà, ánh mắt trầm tư. Chú Vũ ngồi đối diện Nam, hai tay vẫn còn vương vết tro nhang, chắc hẳn mới từ nhà thờ chính trở về. Vài người trong gia tộc ngồi rải rác, không ai nói gì nhiều, chỉ có tiếng muỗng chạm vào chén lách cách trong không gian yên tĩnh.

Bà Ba, một trong những người giúp việc lâu năm của gia tộc, từ gian bếp bước ra, trên tay bưng một tô cháo gà nghi ngút khói. Bà đặt tô xuống trước mặt Nam, giọng hiền hậu: "Ăn đi cậu Nam, cháo gà này là nấu bằng gà vườn sau nhà, còn nóng lắm, ăn cho khỏe rồi mới tính tiếp chuyện khác."

Nam khẽ gật đầu, cầm lấy muỗng khuấy nhẹ tô cháo. Mùi tiêu xay thoang thoảng, từng miếng gà xé nhỏ quyện trong lớp cháo sánh mịn làm cậu nhận ra rằng từ hôm qua đến giờ, bụng mình trống rỗng. Cậu từ tốn ăn từng muỗng, cảm giác cháo ấm lan dần xuống dạ dày, xoa dịu phần nào cơn đói và cả sự mệt mỏi còn sót lại trong người.

Giữa lúc đó, Nam ngẩng lên, ánh mắt dừng lại ở chú Vũ. Cậu do dự một chút rồi lên tiếng, giọng nhỏ nhưng đầy thắc mắc: "Chú Vũ… sao con không học ngay tại gia tộc, mà phải lên Huyền Minh Đạo Quán?".

Chú Vũ nhìn Nam một thoáng, rồi liếc sang cụ Kính. Cụ Kính đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt khẽ nheo lại, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy nghi: "Con nghĩ gia tộc mình đủ khả năng dạy con sao? Những gì ta và chú Vũ biết, chỉ là cách giữ phong ấn. Gia tộc họ Vũ không còn mạnh mẽ như xưa, những truyền thống cũ đã thất truyền qua từng đời. Huyền Minh Đạo Quán là nơi duy nhất có đủ kiến thức và sức mạnh để giúp con."

Nam hơi ngạc nhiên, cậu đặt muỗng xuống, ngồi thẳng người lên: "Nhưng cụ ơi, Huyền Minh Đạo Quán có thật sự biết cách đối phó với Thi Quỷ không? Gia tộc mình mới là người giữ phong ấn mà."

Cụ Kính gật đầu, giọng nói chậm rãi như đang giảng giải cho một đứa trẻ: "Đúng, gia tộc họ Vũ giữ phong ấn, nhưng Huyền Minh Đạo Quán có những ghi chép cổ về Thi Quỷ. Những đạo sư ở đó đã nghiên cứu về tà ma từ hàng trăm năm. Họ có thể giúp con hiểu rõ kẻ thù, học cách chế ngự và trấn áp nó. Con không chỉ cần bảo vệ phong ấn, mà còn phải đối mặt trực tiếp với Thi Quỷ. Đó là điều ta và chú Vũ không làm được."

Nam cúi đầu, lòng cậu trĩu nặng. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày phải bước chân vào con đường này. Nhưng những ngày qua, những điều tận mắt chứng kiến, những mất mát liên tiếp xảy ra… tất cả đều khiến cậu hiểu rằng mình không thể quay đầu được nữa. Một cảm giác sợ hãi len lỏi trong lòng, nhưng đồng thời, cũng có một ngọn lửa nhỏ bắt đầu nhen nhóm, thôi thúc cậu không thể chỉ ngồi yên mà nhìn mọi thứ sụp đổ.

Nam ngước lên, ánh mắt đã có phần kiên định hơn: "Con hiểu rồi, cụ. Con sẽ đi, con sẽ cố gắng học để làm tốt trách nhiệm của mình."

Cụ Kính khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi giữa những ngày nặng nề. Cụ đặt một bàn tay gầy guộc nhưng vững chãi lên vai Nam, giọng cụ trầm ấm nhưng đầy nghiêm nghị: "Tốt. Ta tin con sẽ làm được. Nhưng nhớ, con chỉ có 3-4 năm. Đừng lãng phí thời gian, mỗi ngày đều phải cố gắng."

Từ đầu bữa ăn đến giờ, chú Vũ vẫn im lặng lắng nghe. Lúc này, chú mới lên tiếng: "Nam, chú biết con lo lắng. Nhưng đây không chỉ là vì gia tộc, mà còn là vì chính con. Thi Quỷ không đơn giản chỉ là một thực thể, mà nó còn là thử thách lớn nhất đời con. Đối mặt và vượt qua nó, con sẽ tìm thấy ý nghĩa thật sự của bản thân mình."

Nam nhìn chú Vũ, ánh mắt cậu lóe lên một tia hy vọng. Cậu gật đầu, không nói thêm gì, nhưng trong lòng đã có câu trả lời cho riêng mình. Căn phòng trở lại sự tĩnh lặng vốn có, chỉ còn tiếng muỗng chạm nhẹ vào chén sứ. Nam tựa lưng vào ghế, cảm giác ấm nóng của bát cháo vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Hơi cháo thơm mùi hành lá, tiêu xay và thịt gà vẫn phảng phất trong không khí, nhưng lòng cậu lại không tài nào an yên. Bàn tay vô thức đặt lên ngực, nơi tối qua còn in hằn một vết bầm đen sì, giờ đây chỉ còn lại làn da nhẵn nhụi, như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng Nam biết, đó không phải là ảo giác. Cái cảm giác lành lạnh từ lòng bàn tay truyền đến ngực cậu vẫn còn đây, như thể có một thứ gì đó đã bám lấy cậu, ăn sâu vào da thịt cậu, chỉ chờ một cơ hội để trỗi dậy lần nữa.

Từ phía bên kia bàn, chú Vũ đặt đũa xuống, nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm trầm nhưng vẫn rõ từng chữ: “Khuya qua, cụ Kính đã thực hiện bùa chú chữa lành cho con rồi. Còn ta thì lo niệm chú trấn giữ bàn lễ phong ấn.”

Nam giật mình ngẩng lên, ánh mắt cậu lướt qua cụ Kính, người vẫn đang chậm rãi nhấp ngụm trà nóng, dáng vẻ ung dung như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cảm giác khó tả len lỏi trong lòng Nam. Cậu nhớ lại những năm qua, mỗi lần nghe nhắc đến bùa chú, lễ nghi, cậu đều cho rằng đó chỉ là mê tín dị đoan, là những thứ không thể nào đứng vững trước khoa học hiện đại. Cậu từng nghĩ, gia tộc mình chỉ đang cố bám víu vào những hủ tục cũ kỹ. Cụ Kính nói về trách nhiệm, cậu gạt đi. Chú Vũ cảnh báo, cậu phớt lờ. Nhưng giờ đây, những gì xảy ra trong những ngày qua đã bóp nát tất cả những niềm tin ấy. Ba cậu đã trở thành một thứ gì đó không còn là con người. Anh Thanh chết thảm ngay trước mắt cậu. 

Nam siết chặt bàn tay, cảm giác hối lỗi trĩu nặng trong lòng. Nếu ngày trước cậu chịu nghe lời cụ Kính, nghe lời ba má, chịu tìm hiểu sâu hơn về những bí mật của gia tộc, liệu mọi chuyện có khác đi không? Nhưng bây giờ hối hận thì có ích gì? Cậu không thể quay ngược thời gian. Cái cậu có thể làm, chỉ là bước tiếp.

Cậu hít sâu một hơi, cúi đầu thật thấp, giọng trầm xuống: “Con... cám ơn cụ.”

Cụ Kính đặt chén trà xuống bàn, lặng lẽ nhìn Nam. Không một lời trách móc, không một lời mắng nhiếc. Chỉ có ánh mắt già nua, thâm trầm, như chứa đựng cả bầu trời thấu hiểu. Giữa bầu không khí tĩnh lặng của gian nhà ăn, Nam có thể nghe rõ từng nhịp tim của mình đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Trong gian nhà chính rộng lớn, ánh đèn dầu tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt hắt lên những bức tường gỗ đã nhuốm màu thời gian. Khói nhang dày đặc, uốn lượn thành từng làn trắng xóa, quyện lấy không gian như một tấm màn mờ ảo giữa hai thế giới. Trên bàn thờ, những bát nhang đỏ rực cháy, tro tàn rơi lả tả xuống mặt bàn gỗ đen bóng. Hai bức di ảnh vẫn đặt chính giữa, đôi mắt ba má Nam trong tấm hình đen trắng như nhìn thẳng vào cậu, trầm lặng mà day dứt.

Hôm nay là lễ cúng thất - ngày thứ bảy kể từ khi ba má Nam mất. Cả gian nhà đầy ắp người trong gia tộc, ai nấy đều mặc đồ tang trắng, đầu quấn khăn tang, ngồi quỳ ngay ngắn trên những chiếc chiếu cói trải kín sàn. Trước mặt họ là bàn lễ lớn bày biện đủ thứ: một con gà luộc nguyên con, tô cháo trắng bốc khói, dĩa bánh ít, chè đậu xanh, ly nước lọc đặt bên cạnh chung rượu nhỏ. Những cây đèn cầy đỏ cháy rực, sáp chảy tràn xuống chân đế, tạo thành những vệt dài ngoằn ngoèo như vết máu khô.

Tiếng tụng kinh đều đều vang lên, nhịp nhàng và trầm đục, như từng đợt sóng vỗ vào tâm trí Nam. Những người lớn tuổi trong họ, dẫn đầu là cụ Kính, đang chắp tay tụng kinh cầu siêu, tiếng niệm vang vọng trong gian nhà kín gió. Chú Vũ ngồi ngay sát bên Nam, tay lần từng xâu chuỗi tràng hạt bằng gỗ, đầu cúi thấp như đang nhẫn nại dõi theo từng lời kinh.

Nam ngồi chính giữa, ngay trước bàn thờ ba má, lưng thẳng nhưng ánh mắt thì lạc lõng. Cậu không tụng theo, không chắp tay cầu khấn như những người xung quanh, chỉ ngồi đó, lặng thinh giữa vòng xoáy của nhang khói và tiếng kinh kệ đều đều.

Trong đầu cậu ngổn ngang suy nghĩ.

Ngày mai, sau khi lễ cúng thất kết thúc, cậu sẽ rời khỏi nhà. Chú Vũ sẽ đưa cậu lên Huyền Minh Đạo Quán trên núi Bà Đen để bắt đầu con đường học phép. Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đủ làm tim cậu nặng trĩu. Những ngày vừa qua như một cơn bão quét qua cuộc đời cậu, cuốn sạch mọi thứ quen thuộc, quăng cậu vào một thực tại đầy những điều huyễn hoặc mà cậu chưa từng tin tưởng.

Cậu không còn là thằng Nam vô tư ngày trước nữa. Không còn là đứa chỉ biết lý thuyết khoa học, tin vào logic, không chấp nhận mê tín. Cậu giờ đây là người thừa kế trách nhiệm của gia tộc, người phải bảo vệ phong ấn Thi Quỷ - một thực thể quái dị bị giam cầm hàng trăm năm ngay dưới mảnh đất này.

Cậu khẽ thở dài, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo tang trắng đang mặc trên người.

Tiếng tụng kinh vẫn vang lên, đều đều như sóng nước, đưa tâm trí Nam dần trôi xa. Cậu thấy mắt mình nặng trĩu. Cảm giác mệt mỏi kéo đến như một làn sương dày, phủ lên ý thức của cậu. Cậu không cưỡng lại được, mí mắt dần khép lại, âm thanh xung quanh mờ đi, xa dần…

Rồi đột ngột, cậu thấy mình không còn ngồi trong gian nhà chính nữa. Không gian xung quanh đã thay đổi.

Nam đang đứng giữa một bãi đất trống, trăng treo lơ lửng trên cao, soi sáng cảnh vật xung quanh bằng thứ ánh sáng lạnh lẽo. Trước mặt cậu là một người đàn ông khoác áo dài đen, tóc búi cao, tay nắm chặt một thanh kiếm cổ. Đó chính là người cậu đã từng gặp trong giấc mơ trước đây.

Người đàn ông đứng yên, ánh mắt sắc lạnh nhìn Nam như thể chờ đợi điều gì đó. Một làn gió lạnh thổi qua, làm tà áo dài của ông bay phấp phới. Nam cảm giác cơn gió đó xuyên thẳng qua da thịt mình, rét buốt đến tận xương.

Cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng cậu cứng lại. Người đàn ông trước mặt vẫn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt sâu hun hút như có thể nhìn thấu tận đáy tâm hồn cậu.

Bỗng nhiên, ông ta cất giọng, trầm đục như tiếng vọng từ quá khứ: “Sắp đến lúc rồi.”

Nam giật mình, cả cơ thể cậu run lên trước những lời đó.

“Sắp đến lúc gì?”. Cậu lắp bắp, cảm giác trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Người đàn ông không trả lời ngay. Ông ta chỉ tiến một bước về phía Nam, từng bước chân đều vang lên những tiếng vọng kỳ lạ trong không gian im lặng. Rồi, ông nâng thanh kiếm trên tay, chĩa thẳng về phía Nam.

“Ngươi đã sẵn sàng để chiến đấu chưa?”

Nam mở to mắt, nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, cảnh vật xung quanh đột ngột sụp đổ như một tấm gương bị đập vỡ.

Nam giật mình tỉnh dậy khi cảm giác có người chạm vào vai mình. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn lờ đờ sau cơn mơ kỳ lạ. Chú Vũ đứng bên cạnh, gương mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ khẽ lắc đầu, giọng thấp xuống để tránh làm gián đoạn buổi lễ: “Nam, con ngủ gật đó hả? Tỉnh táo lại đi.”

Nam chớp mắt, vẫn còn chưa kịp định thần thì bỗng nghe vài tiếng xì xào xung quanh. Một số người trong gia tộc đã để ý thấy cậu gục xuống nãy giờ, và phản ứng ngay lập tức.

“Thiệt hết nói nổi! Ngồi cúng thất ba má mà cũng ngủ gật được nữa!”. Một giọng phụ nữ the thé vang lên.

Nam quay đầu lại, thấy cô Duyên đã đứng dậy, hai tay chống nạnh, gương mặt đầy vẻ khó chịu. Những người xung quanh cũng bắt đầu rì rầm bàn tán, có người lắc đầu, có người thở dài.

“Tui nói rồi mà! Nó có tin vô gia tộc, tin vô phong ấn gì đâu! Ngồi một hồi là lăn ra ngủ liền!”. Cô Duyên hậm hực, ánh mắt như dao cắt phóng thẳng về phía Nam.

“Duyên, thôi đi!”. Chú Vũ lên tiếng, giọng nghiêm nghị. “Chuyện đâu còn có đó, Nam nó cũng mệt mỏi mấy ngày nay rồi.”

“Mệt? Ai mà không mệt? Ở đây ai mà không đau lòng?”. Cô Duyên hất mạnh tay, giọng nói nghẹn lại vì tức giận. “Ba má nó chết, con Út, thằng Cường, rồi tới con tui nữa! Mà nó ngồi đó, ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra! Nó coi đây là cái gì? Là cái nhà nghỉ hả?!”

Cả căn phòng bỗng trở nên căng thẳng. Một vài người khẽ gật đầu tán thành với lời của cô Duyên, vài người khác chỉ lặng lẽ cúi mặt, không dám xen vào. Không khí tang tóc, vốn đã nặng nề, nay lại càng như bị đè bẹp bởi những lời lẽ giận dữ.

Nam cắn chặt răng, bàn tay siết lại trên vạt áo tang. Cậu không cố ý ngủ gật, cũng không muốn gây ra chuyện trong một buổi lễ quan trọng như thế này. Nhưng cô Duyên nói không sai. Cậu đang ngồi ngay trước bàn thờ ba má mình, mà lại có thể lịm đi như vậy.

“Con xin lỗi.”. Nam cất giọng, chậm rãi nhưng rõ ràng.

Cô Duyên hừ một tiếng, quay mặt đi, nhưng vẫn không quên lườm Nam một cái trước khi ngồi xuống. Những tiếng xì xào xung quanh dần lắng lại, mọi người quay về với bài kinh dở dang.

Nam hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh. Cậu lặng lẽ liếc nhìn chú Vũ, rồi đến cụ Kính. Cụ vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ, nhưng ánh mắt già nua ấy không giấu được sự trầm ngâm sâu thẳm.

Cậu cúi đầu, cảm giác có gì đó nặng trĩu trong lồng ngực. Không phải chỉ vì sự giận dữ của cô Duyên hay ánh mắt của mọi người trong gia tộc. Mà là vì giấc mơ cậu vừa thấy.

Cái giọng nói trầm đục ấy vẫn vang vọng trong đầu cậu, dù đã tỉnh lại: “Sắp đến lúc rồi.”

Buổi lễ kết thúc, không gian trong nhà thờ chính dần lắng xuống. Những người trong gia tộc lần lượt lui ra ngoài, một số tiếp tục trò chuyện nho nhỏ về những chuyện vừa xảy ra, số khác thì thở dài, lặng lẽ thu dọn bàn cúng. Nhang trên bàn thờ vẫn còn cháy âm ỉ, hương khói quẩn quanh trong không gian tù túng, càng làm không khí thêm phần nặng nề.

Nam đứng lặng giữa gian nhà, ánh mắt cậu vẫn còn mang chút bồn chồn. Cảm giác như có gì đó không đúng, như thể những giấc mơ kỳ lạ kia vẫn còn bám riết lấy tâm trí cậu. Cậu quay đầu tìm kiếm, rồi chậm rãi bước đến gần cụ Kính, lúc này đang ngồi trên bộ ván gỗ cũ kỹ, đôi mắt nhắm hờ, như thể đang chìm trong suy nghĩ.

“Cụ ơi…”. Nam cất giọng, có chút dè dặt.

Cụ Kính chậm rãi mở mắt, nhìn cậu bằng ánh mắt thâm trầm, có chút mệt mỏi sau một buổi lễ dài. “Chuyện gì vậy Nam?”

Nam nhìn quanh, thấy không còn ai ở gần, rồi mới hạ giọng: “Con… muốn kể cho cụ nghe về những giấc mơ khi nãy mà con đã thấy.”

Cụ Kính khẽ nhíu mày, ánh mắt ông sắc lại. “Giấc mơ?”

Nam gật đầu, rồi chậm rãi kể lại. Cậu kể về những giấc mơ kỳ lạ xuất hiện từ lúc cậu về quê, về cánh đồng trống trải trong màn sương mờ, về người đàn ông mặc áo dài đen với thanh kiếm cổ trên tay. Cậu kể cả những linh cảm kỳ quái mà cậu có từ trước đến nay, những cảm giác mơ hồ nhưng dai dẳng như thể ai đó đang cố truyền đạt điều gì đó cho cậu.

Cụ Kính không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe. Đôi chân mày bạc trắng của cụ nhíu lại khi Nam nhắc đến người đàn ông kia. Đến khi Nam kể xong, cụ không trả lời ngay, mà chỉ ngồi lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn về khoảng không phía trước, như đang cố lục lại những mảnh ký ức xa xưa.

Nam sốt ruột nhìn cụ. “Cụ có biết người đó là ai không?”

Cụ Kính vẫn không trả lời ngay. Một lúc sau, cụ mới khẽ nhấp môi, giọng khàn đục, chậm rãi cất tiếng: “Người đàn ông cầm kiếm… Áo dài đen…”

Cụ trầm ngâm, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gậy, đôi mắt nheo lại đầy suy tư. “Lâu lắm rồi, ta chưa nghe ai nhắc đến hình ảnh này. Nhưng…”

Cụ Kính bỗng khựng lại, ánh mắt già nua bỗng ánh lên một tia suy tư sâu xa. Không nói một lời, cụ chậm rãi đứng dậy, từng cử động chậm rãi nhưng toát ra sự cẩn trọng lạ thường. Nam nhìn theo, thấy cụ tiến về phía một góc nhà, nơi đặt một chiếc hòm gỗ lớn đã sờn cũ theo năm tháng.

Cụ Kính cúi xuống, dùng cả hai tay để mở nắp hòm. Một tiếng “cót két”. vang lên khô khốc khi chiếc hòm lâu năm bị kéo mở, làm bốc lên một làn bụi mỏng lửng lơ trong không khí. Nam bất giác nhích lại gần hơn một chút, tò mò nhìn vào bên trong.

Dưới lớp vải cũ kỹ được xếp ngay ngắn, cụ Kính lôi ra một cuốn sách dày, bìa đã bạc màu, gáy sách lộ rõ dấu vết của thời gian. Đó là một cuốn gia phả cũ, với từng trang giấy ố vàng, mùi giấy cũ ngai ngái phảng phất trong không khí.

Cụ Kính lật từng trang một cách chậm rãi, ngón tay khẽ lướt qua những dòng chữ Hán Nôm được viết nắn nót từ nhiều thế hệ trước. Đến một trang nào đó, cụ dừng lại, ngón tay gầy guộc chỉ vào một bức họa đã mờ màu theo thời gian.

Nam cúi xuống nhìn. Trái tim cậu bất giác đập mạnh.

Bức tranh phác họa một người đàn ông trung niên, vận áo dài đen, đôi mắt sắc bén đầy uy nghiêm. Trên tay ông là một thanh kiếm dài, chuôi kiếm khắc hoa văn rồng uốn lượn, lưỡi kiếm vẽ bằng những nét bút tinh tế, dù phai màu theo năm tháng nhưng vẫn có thể nhận ra sự sắc bén đến lạnh người.

Đó chính là hình ảnh mà Nam đã thấy trong giấc mơ.

“Người con thấy trong mơ là cụ Vũ Thiên Tín, tổ tiên đời thứ tư của dòng họ.”. – Cụ Kính cất giọng, chậm rãi mà nặng nề. “Cụ ấy không chỉ là một chiến binh, mà còn là một thầy cúng tài giỏi bậc nhất thời Chúa Nguyễn. Người đã cùng quân Chúa đối đầu với Thi Quỷ trong trận chiến lớn nhất của gia tộc.”

Cụ Kính vuốt nhẹ lên bức vẽ, giọng trầm xuống như đang chìm trong hồi ức. “Thanh kiếm mà cụ cầm chính là ‘Trấn Hồn Kiếm’. Đây là bảo pháp duy nhất có thể khắc chế được Thi Quỷ.”

Nam nuốt khan, mắt vẫn không rời bức tranh. Cậu cảm giác như người đàn ông trong tranh đang nhìn thẳng vào mình, đôi mắt ấy không chỉ là những nét mực vô tri, mà như đang chất chứa một điều gì đó sâu xa hơn.

Cụ Kính tiếp tục: “Trong trận chiến năm đó, chính cụ Thiên Tín đã hy sinh tính mạng để phong ấn Thi Quỷ. Nhưng thanh kiếm ấy… cũng đã thất lạc từ ngày đó.”

Cụ dừng lại một chút, rồi nhìn thẳng vào Nam, giọng nói tuy khẽ nhưng lại vang vọng một cách kỳ lạ trong không gian tĩnh lặng.

“Có thể, linh hồn của cụ đang tìm con. Báo cho con biết rằng, con chính là người kế thừa sứ mệnh này.”

Nam lặng người, toàn thân lạnh toát. Những gì cậu luôn cố phủ nhận giờ đây càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.









Cụ Kính chậm rãi gấp cuốn gia phả lại. Những trang giấy ố vàng cũ kỹ khẽ động, phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ trong không gian tĩnh mịch. Cụ đặt quyển gia phả về lại trong chiếc hòm gỗ, như thể đang khép lại một phần quá khứ đầy huy hoàng nhưng cũng chất chứa bao bi kịch của dòng họ.

Nam vẫn chưa thể rời mắt khỏi bức họa của cụ Vũ Thiên Tín. Trong đầu cậu lúc này là một mớ hỗn độn những câu hỏi chưa có lời giải. Cậu cắn nhẹ môi, rồi cất tiếng, giọng cậu pha lẫn sự do dự: "Vậy nhiệm vụ của con là phải đi tìm thanh Trấn Hồn Kiếm đó hả cụ? Con phải đi học phép để tìm nó hay sao?"

Cụ Kính lắc đầu chậm rãi, ánh mắt ông đượm buồn. "Không, Nam à. Thanh kiếm đó đã thất lạc rất lâu rồi. Không có ghi chép nào nói rõ về nó cả. Ta cũng không biết nó đang ở đâu, thậm chí có còn tồn tại hay không. Việc con đi học phép không phải để tìm kiếm thanh kiếm đó, mà là để biết cách sử dụng các bùa chú trấn yểm. Con phải tiếp tục nhiệm vụ của gia tộc, giữ phong ấn cho cánh cửa hầm dưới nhà thờ, không để Thi Quỷ thoát ra ngoài."

Nam nhíu mày, cảm giác như có gì đó nghẹn lại trong lồng ngực. Cậu nắm chặt tay, những suy nghĩ cứ xoay vòng trong đầu.

"Nhưng mà… vậy đến bao giờ? Cứ trấn yểm như vậy hoài hả cụ? Rồi sau này, con của con, rồi các thế hệ đời sau nữa cũng sẽ tiếp tục làm vậy sao? Không lẽ… không có cách nào kết thúc chuyện này sao?"

Cụ Kính nhắm mắt một thoáng, rồi chậm rãi mở ra, ánh mắt ông sâu thẳm như chất chứa cả trăm năm đau đáu. "Có những thứ, không phải muốn là có thể kết thúc được, Nam à. Cái giá để giữ bình yên cho vùng đất này… chính là sự hy sinh của gia tộc ta qua từng thế hệ. Đó là số phận mà con cháu họ Vũ phải gánh vác."

Nam cắn môi, ngực cậu dâng lên một nỗi bức bối khó tả. Cậu siết chặt hai nắm tay. "Không có cách nào khác sao? Sao chúng ta không mở cửa hầm ra, tiêu diệt Thi Quỷ đó một lần và mãi mãi?"

Cụ Kính lắc đầu: "Không ai biết được sau khi cánh cửa hầm mở ra… điều gì sẽ xảy đến. Không ai có thể chắc chắn chúng ta có đủ sức để tiêu diệt nó hay không. Đó không chỉ là một con quỷ, mà là một thực thể tà ác đã tồn tại suốt hàng trăm năm, nuốt chửng bao nhiêu sinh mạng, thậm chí có thể đã mạnh hơn cả những gì tổ tiên ta từng đối mặt."

Cụ Kính dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp, giọng ông trầm xuống, như một lời cảnh báo: "Nếu phong ấn bị phá vỡ… chỉ e rằng không chỉ dòng họ ta, mà cả vùng đất này… cũng sẽ bị nuốt chửng."

Lời nói của cụ Kính như một luồng khí lạnh quét qua người Nam. Cậu im lặng, không dám nói thêm gì nữa. Trong lòng cậu, những câu hỏi vẫn còn chồng chất, nhưng cậu hiểu rằng, có những điều không thể nào có câu trả lời thỏa đáng.

Căn phòng vẫn bao trùm một bầu không khí nặng nề khi cụ Kính vừa dứt lời. Nam cúi đầu, lòng cậu dậy lên bao suy nghĩ hỗn độn về phong ấn, về Thi Quỷ, về cả vận mệnh mà mình chưa bao giờ nghĩ tới. Cậu vẫn chưa biết bản thân sẽ phải làm gì, thì đúng lúc đó, ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng chắc nịch.

Ông Thoại, người giúp việc lâu năm của gia tộc, bước vào, dáng vẻ khép nép nhưng cung kính. Ông đứng trước bậc cửa, cúi đầu lễ phép rồi cất giọng trầm trầm: “Thưa cụ, thầy Bảo từ Đạo Quán đã đến.”

Cái tên ấy khiến Nam ngay lập tức ngẩng lên. Đạo Quán. Một người từ Đạo Quán đến đây ư? Cậu đã nghe cụ Kính và chú Vũ nhắc đến nơi đó, nhưng giờ cậu mới có cơ hội tận mắt nhìn thấy một thầy phép từ Huyền Minh Đạo Quán trông như thế nào.

Cụ Kính gật đầu, dáng vẻ vẫn trầm tĩnh như thường ngày. Ông chống gậy, nhẹ nhàng phất tay ra hiệu: “Mau mời thầy Bảo vào.”

Ông Thoại khẽ cúi đầu, rồi lùi ra ngoài. Chỉ một lát sau, bóng dáng một người đàn ông khoan thai bước vào. Nam ngay lập tức bị thu hút bởi sự hiện diện của người này.

Thầy Bảo là một người đàn ông trung niên, vóc dáng cao ráo, phong thái ung dung nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm khó tả. Ông khoác trên người một bộ áo dài đen, khác hẳn với những bộ áo dài bình thường mà Nam từng thấy. Vạt áo rộng, thân áo thêu chìm những hoa văn kỳ lạ, càng nhìn càng có cảm giác như một bộ y phục bước ra từ những bộ phim kiếm hiệp. Từng đường chỉ, từng nếp gấp đều ngay ngắn, sạch sẽ, nhưng không hề bóng bẩy kiểu dáng vẻ của người thành thị mà mang đậm khí chất của một người am tường đạo pháp.

Mái tóc thầy Bảo búi gọn sau đầu, từng sợi điểm bạc lấm tấm nhưng không làm ông trông già nua, mà ngược lại càng tăng thêm vẻ đạo mạo. Nhưng thứ khiến Nam chú ý nhất… chính là sợi dây chuyền bạc lấp lánh trước ngực thầy.

Mặt dây chuyền là một khối ngọc bát giác, khắc hình bát quái tinh xảo. Từng nét chạm khắc trên viên ngọc phản chiếu thứ ánh sáng mờ ảo, khiến nó trông như có linh khí bao quanh. Nam không rõ vì sao, nhưng khi nhìn vào nó, cậu cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ lạ, mạnh mẽ và bí ẩn.

Thầy Bảo dừng bước giữa gian nhà, cúi đầu chào cụ Kính, chất giọng trầm ổn nhưng có phần nặng nề: “Xin chào cụ Kính. Đạo Quán nhận được tin, nên tôi được cử đến đây để giúp gia tộc.”

Cụ Kính gật đầu, ánh mắt lộ rõ sự lo âu dù giọng nói vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Việc quan trọng như vậy, có thầy Bảo đến tận nơi thật là phước phần cho gia tộc chúng tôi.”

Thầy Bảo khẽ gật đầu, ánh mắt quét một vòng khắp gian nhà trước khi quay lại nhìn cụ Kính. "Tôi có nghe nói… gia tộc họ Vũ đã dính phải Trùng Tang?"

Cụ Kính thở dài một hơi, rồi chậm rãi gật đầu. "Phải… trong ba ngày, năm mạng người đã nằm xuống. Chúng tôi đã làm mọi cách nhưng…."

Căn phòng chìm vào bầu không khí nặng nề. Nam có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng lan khắp không gian. Thầy Bảo im lặng một lúc, như đang suy nghĩ gì đó rất sâu xa, rồi khẽ gật đầu, giọng ông trầm xuống: "Nếu đã đến mức này, tôi sẽ làm phép bắt Trùng. Nhưng trước khi làm lễ, tôi cần quan sát những vong linh đã mất, xem thử có thực sự bị Thần Trùng kéo đi hay không."

Nam nãy giờ vẫn đứng im lặng quan sát, nhưng đến đây, cậu không thể không cất tiếng hỏi: "Thần Trùng là gì, thầy?"

Thầy Bảo quay sang nhìn Nam, ánh mắt ông dò xét cậu một lúc rồi mới đáp, giọng chậm rãi nhưng đầy nghiêm trọng: "Là một trong những thứ tà vật đáng sợ nhất. Một khi nó đã bám lấy gia tộc nào, thì gia tộc đó… coi như khó thoát khỏi đại họa."

Nam nghe mà sống lưng lạnh toát. Cậu quay sang nhìn cụ Kính, nhưng cụ chỉ im lặng, ánh mắt trầm ngâm như đang chìm trong những suy nghĩ riêng.

 Không gian trong phòng im ắng đến mức Nam có thể nghe rõ nhịp tim mình đang đập từng hồi trong lồng ngực. Từ nãy đến giờ, cậu chỉ im lặng quan sát thầy Bảo, trong lòng không khỏi tò mò. Đây là lần đầu tiên cậu được gặp một người từ Đạo Quán - nơi cậu sắp đặt chân đến.

Thầy Bảo, với dáng người cao gầy nhưng vững chãi, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén quét qua Nam một lượt. Ông đứng đó, trầm ngâm như đang suy xét một điều gì đó rất quan trọng. Đột nhiên, ông nhíu mày, giọng trầm xuống: “Thằng này có tố chất, nhưng sao linh lực yếu quá vậy?”

Nam hơi giật mình. Linh lực? Ý thầy là gì? Cậu chưa kịp phản ứng thì cụ Kính đã khẽ bật cười, ánh mắt nhìn Nam đầy sự bình thản nhưng cũng có chút gì đó như niềm tin cậy.

“Nó là người mang trọng trách kế thừa của gia tộc". cụ Kính chậm rãi nói, giọng trầm ổn như một lời khẳng định: “Ngày mai, nó sẽ lên Đạo Quán học.”

Thầy Bảo khẽ giật mình, ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ. Ông lại nhìn Nam lần nữa, lần này ánh mắt không còn chỉ đơn thuần đánh giá mà còn xen lẫn một sự quan sát kỹ lưỡng hơn. Như thể ông đang cố tìm ra thứ gì đó ẩn giấu bên trong con người cậu.

Một lúc sau, thầy chậm rãi gật đầu. “Được…”. Giọng ông trầm xuống, có chút suy tư. “Dù linh lực còn yếu, nhưng khả năng tiềm ẩn là rất cao.”

Nam vẫn chưa hiểu hoàn toàn ý của thầy Bảo, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ông, cậu cảm giác có gì đó rất quan trọng vừa được nói ra. Cụ Kính im lặng gật đầu, như thể lời nhận xét ấy là điều cụ đã sớm biết trước.

Cụ Kính đưa tay xoa nhẹ chuỗi hạt trên cổ tay, giọng chậm rãi: “Nam, con mau ra mời ông Thoại vào, để ông dẫn thầy Bảo đến mộ phần của những người đã khuất, gọi cả chú Vũ nữa.”

Nam dạ một tiếng, rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra cửa. Nhưng ngay khi chân vừa chạm ngưỡng cửa, một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng cậu - một cảm giác nặng nề, bức bối, như thể có gì đó vô hình đang đè lên ngực.

Cậu khựng lại, cảm giác này…Nó giống hệt cái ngày cậu nghe tin thằng Khánh bị đánh, cái ngày anh Toàn và anh Châu gặp chuyện… Một thứ linh cảm mơ hồ nhưng rõ ràng đến đáng sợ - như một tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu cậu.

Theo phản xạ, Nam quay đầu lại, ánh mắt cậu vô thức dừng trên gương mặt thầy Bảo. Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo dài đen, vẻ ngoài trông bình thản và điềm đạm, nhưng có điều gì đó… không ổn. Dưới ánh sáng leo lét, những đường nét trên mặt thầy như chìm vào bóng tối, tạo ra cảm giác xa lạ một cách kỳ quái. Tim Nam chợt đập nhanh hơn.

Đúng lúc ấy, giọng thầy Bảo cất lên, đều đều nhưng có chút dò xét: “Có chuyện gì không em?”

Nam giật mình, thoáng lúng túng. Cậu lắc đầu thật nhanh, cố giấu đi vẻ hoang mang vừa xuất hiện trên mặt mình. “Dạ… không có gì ạ.”

Thầy Bảo không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên Nam một thoáng, như đang cân nhắc điều gì đó. Nam vội quay đi, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, nhưng cảm giác nặng trĩu vẫn còn nguyên trong lòng cậu.

Gió đêm từ ngoài lùa vào hành lang, lạnh buốt. Nam vừa đi vừa siết chặt tay, cố kìm lại cơn bồn chồn vô cớ đang lan khắp cơ thể. Cảm giác này... Cậu không biết mình có thể tin vào nó hay không, nhưng mỗi lần trước đây, linh cảm ấy chưa bao giờ sai.

Mình phải cảnh giác, Nam nghĩ thầm, rồi bước nhanh hơn về phía nhà sau tìm ông Thoại.

Dưới ánh chiều muộn, nghĩa trang gia tộc họ Vũ chìm trong một màn sương lảng bảng, những nén nhang cắm vội bên các ngôi mộ vẫn còn tỏa ra từng sợi khói mong manh, lẩn quẩn trong gió. Đất mới đắp lên còn chưa kịp khô, những vòng hoa trắng héo rũ như minh chứng cho tang thương chưa kịp nguôi ngoai.

Thầy Bảo đứng lặng trước năm nấm mồ mới đắp, đôi mắt ông ánh lên sự trầm mặc khó tả. Bên cạnh, ông Thoại đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt căng thẳng, còn chú Vũ thì đang kể lại những gì đã xảy ra, giọng đều đều nhưng không giấu được sự nặng nề.

Nam đứng sau lưng họ, im lặng lắng nghe. Cậu đã xin theo vì muốn tận mắt chứng kiến việc thầy Bảo "quan sát vong linh". như thế nào, nhưng trên hết, cậu muốn biết rõ hơn về cái chết của ba má mình.

“Từ cái chết của anh Phong với chị Yến, rồi tới Cường, cô Út, thằng Thanh…". Chú Vũ trầm giọng, chậm rãi kể lại từng trường hợp.

Nghe đến đâu, lòng Nam càng thêm nặng nề đến đó. Những cái chết quá kỳ lạ, quá gần nhau, và tất cả đều dính đến một thứ gì đó mà khoa học không thể giải thích được.

Thầy Bảo vẫn không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn chăm chú từng nấm mồ, đôi chân mày hơi nhíu lại như đang suy tính điều gì đó. Ông chậm rãi bước quanh những nấm mộ một vòng, tay phải chấp hai ngón giữa và trỏ lại, nhẹ nhàng vẽ lên không trung những đường nét khó hiểu.

Nam hơi nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát.

Không giống như những gì cậu tưởng tượng, không có ánh sáng lạ lùng, không có luồng khí quỷ dị nào bốc lên từ mộ phần. Chỉ có những cử động bình thản nhưng lại mang theo một cảm giác kỳ bí khó tả.

Lúc này, chú Vũ và thầy Bảo trao đổi với nhau nhiều hơn, và từ cuộc trò chuyện, Nam bất ngờ phát hiện ra một điều - hai người này vốn quen biết nhau từ trước. Nam không nhịn được liền cất tiếng hỏi: “Chú Vũ, chú quen thầy Bảo từ trước hả?”

Chú Vũ khẽ cười, ánh mắt thoáng vẻ hoài niệm. “Ừ, hồi đó chú với thầy Bảo học chung ở Đạo Quán.”

Nam tròn mắt, ngạc nhiên nhìn hai người. “Chú cũng từng học phép sao? Rồi sao chú không ở lại?”

Thầy Bảo bật cười nhẹ, lần đầu tiên từ khi đến đây mới để lộ chút cảm xúc thoải mái hơn. “Hồi đó thầy với chú Vũ đánh nhau không biết bao nhiêu trận.”. Ông liếc qua chú Vũ, khóe môi nhếch lên. “Học chung mà cứ nhìn mặt nhau là muốn gây sự. Đánh riết rồi thành bạn.”

Chú Vũ gật gù, giọng cũng nhẹ đi đôi chút. “Nhớ lần ông với tui bị phạt quét hết cả sân đạo quán không?”

Thầy Bảo hừ nhẹ, “Ông quét chứ tui toàn giả bộ chứ có làm gì đâu.”

Nam nhìn hai người mà bất ngờ. Cậu chưa bao giờ nghĩ chú Vũ - một người luôn nghiêm túc trong gia tộc - lại từng có một quá khứ tưng bừng như vậy.

“Rồi sao sau này hai người lại đi hai hướng khác nhau?”. Nam tò mò hỏi tiếp.

Chú Vũ thở dài, khoanh tay trước ngực. “Chú chọn về nhà, giữ gìn gia tộc. Chừng đó là đủ với chú rồi. Còn thầy Bảo, ổng chọn ở lại làm đạo sư.”

Nam nhíu mày. “Đạo sư?”

Thầy Bảo quay lại nhìn Nam, giải thích: “Là những người dạy phép ở Đạo Quán. Học xong, nếu ai đủ giỏi thì có thể ở lại làm đạo sư, truyền lại kiến thức cho thế hệ sau. Còn không thì đi hành đạo, trừ tà, bắt ma, yểm bùa, giúp đỡ người đời.”

Nam gật gù, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Huyền Minh Đạo Quán – một nơi đầy bí ẩn mà mai này cậu sẽ đặt chân đến. Cậu nhìn thầy Bảo, trong lòng không khỏi suy nghĩ… không biết những người ở đó còn mạnh tới cỡ nào.

Bầu trời xám xịt hắt xuống nghĩa trang một thứ ánh sáng lờ mờ, khiến không gian thêm phần âm u. Cả khu đất như chìm trong một lớp sương mỏng, tĩnh lặng đến khó chịu. Gió lùa qua những tán cây, kéo theo tiếng lá xào xạc như những tiếng thì thầm vẳng lại từ cõi âm.

Thầy Bảo quỳ xuống, rút ra một xấp tiền vàng mã từ trong túi vải bên hông, bật lửa đốt rồi rải tro thành một vòng tròn nhỏ ngay trước mộ phần của năm người đã khuất. Ông đưa tay vẽ một đường bùa lên không trung, mắt nhắm hờ, miệng lẩm bẩm niệm chú. Một lúc sau, thầy mở mắt, ánh nhìn nặng nề, lắc đầu chậm rãi.

“Đúng là Thần Trùng rồi.”. Giọng thầy Bảo trầm xuống, đủ để làm sống lưng Nam lạnh toát. “Mọi chuyện bắt đầu từ cái chết của anh Phong… trúng ngay vào giờ độc. Sau đó tới chị Yến, rồi thằng Cường, cô Út, thằng Thanh… cũng toàn vào giờ độc. Không thể là trùng hợp được.”

Chú Vũ đứng bên cạnh im lặng, gương mặt căng thẳng. Nam nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào mộ phần của ba mình, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Cậu khẽ nuốt nước bọt, rồi nói chậm rãi: “Nhưng ba con… lúc đầu cũng chết rồi. Nhưng quan tài ba bị sét đánh, rồi… sống lại.”

Thầy Bảo giật nảy người, quay ngoắt sang nhìn Nam, rồi lập tức quay sang chú Vũ, giọng ông nghiêm trọng thấy rõ. “Thật không? Sao ông không nói với tui chuyện này hả, Vũ?”

Chú Vũ thở dài, đưa tay xoa thái dương, giọng có chút mệt mỏi. “Tui chưa kịp kể…”

Thầy Bảo không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn mộ phần của ông Phong, gương mặt ông đanh lại. Một cơn gió lạnh thốc qua, làm mấy tờ giấy tiền vàng mã bay lả tả.

“Hèn gì…”. Giọng thầy Bảo trầm xuống, đầy suy tư. “Tui đã thấy tà khí ẩn hiện ở đây từ lúc bước vào nghĩa trang. Nó không hẳn mạnh mẽ như quỷ dữ, nhưng lại len lỏi dai dẳng, cứ như có thứ gì đó chưa dứt được khỏi cõi này.”

Nam lặng người, mắt nhìn chằm chằm vào phần mộ của ba mình. Cảm giác nặng nề như có một tảng đá đè lên lồng ngực. 

Thầy Bảo im lặng một lúc lâu, ánh mắt đăm đăm nhìn vào mộ phần của năm người xấu số. Gió nghĩa trang vẫn thổi từng cơn lạnh lẽo, làm tấm khăn choàng trên vai ông khẽ rung nhẹ. Không gian tĩnh lặng đến mức Nam có thể nghe rõ tiếng côn trùng kêu rả rích từ những bụi cây xa xa.

Bỗng, thầy Bảo cất bước, chậm rãi tiến đến trước từng nấm mộ. Từ trong tay áo dài đen, ông lấy ra một xấp bùa vàng, từng lá đều vẽ kín những ký hiệu kỳ lạ bằng mực đỏ, nét mực khô đậm, trông như đã được chuẩn bị từ trước. Ông đưa tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa chấp lại theo thế niệm chú, mắt nhắm hờ, miệng lẩm nhẩm những câu thần chú khó hiểu.

Chỉ trong tích tắc, lá bùa trên tay ông khẽ rung lên, rồi như có một lực vô hình dẫn dắt, từng lá một bay thẳng đến những ngôi mộ, dán chặt lên từng bia đá. Ngay lập tức, cả năm lá bùa lóe lên một ánh sáng mờ nhạt, không chói lóa, mà chỉ lập lòe như đốm lửa ma trơi trong đêm tối.

Nam không rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. Cậu không hiểu rõ bùa chú ấy có tác dụng gì, nhưng ngay khi những tấm bùa yên vị trên mộ phần, không gian dường như bớt đi một phần âm khí nặng nề. Gió cũng không còn rít lên từng đợt rờn rợn nữa.

Thầy Bảo thu tay lại, thở ra một hơi dài, giọng trầm thấp: “Xong rồi. Ta đã lập một trận pháp trấn vong. Ít nhất thì trong thời gian tới, linh hồn của họ sẽ không bị quấy nhiễu thêm nữa.”

Chú Vũ đứng bên cạnh khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn trầm ngâm. “Vậy là ổn chưa Bảo?”

Thầy Bảo lắc đầu. “Tạm thời thì được. Nhưng đây chỉ là biện pháp cầm chừng. Thần Trùng nếu đã bám lấy một dòng họ, thì không dễ gì mà buông tha. Chúng ta vẫn phải cẩn thận.”

Không ai nói thêm lời nào. Một lúc sau, thầy Bảo phủi nhẹ lớp bụi bám trên tay áo, rồi xoay người nhìn cả nhóm.

“Về thôi. Chúng ta cần chuẩn bị cho những ngày sắp tới. Còn nhiều chuyện phải làm lắm.”

Cả nhóm bốn người lặng lẽ quay về. Ông Thoại bước đi trước, chú Vũ đi bên cạnh thầy Bảo, còn Nam đi sau cùng. Cậu không biết vì sao, nhưng mỗi bước chân cậu đi, cảm giác khó chịu kia lại trỗi dậy mạnh mẽ.

Cậu khẽ ngước lên, ánh mắt chằm chằm vào bóng lưng của thầy Bảo. Có gì đó… không đúng. Cảm giác này, cậu đã từng có trước đây, với thằng Khánh, với anh Tài, với anh Châu. Cảm giác khi một người sắp gặp tai họa.

Nhưng thầy Bảo… cũng vậy sao?

Đêm hôm ấy, sau cả một ngày dài với quá nhiều biến cố, Nam ngồi lặng lẽ trên giường, ánh mắt đăm đăm nhìn chiếc balo đã được xếp gọn gàng. Trong đó chỉ có vài bộ quần áo, ít vật dụng cá nhân, và một cuốn sổ tay cũ. Mọi thứ gọn gàng đến mức chính cậu cũng thấy xa lạ với bản thân mình. Trước đây, chưa bao giờ cậu nghĩ sẽ có một ngày mình phải rời khỏi nhà theo cách này.

Không gian trong phòng yên ắng đến lạ thường. Bên ngoài, gió đêm thổi qua những tán cây tạo thành âm thanh xào xạc, vọng vào trong như một điềm báo gì đó mơ hồ. Nam ngả lưng ra sau, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Trong đầu cậu là một mớ suy nghĩ hỗn độn về những gì vừa xảy ra trong những ngày qua. Ba má mất, gia tộc gặp họa trùng tang, thầy Bảo xuất hiện, phong ấn suy yếu, và ngày mai... cậu sẽ phải lên Huyền Minh Đạo Quán.

Cậu đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. Lưỡng lự một hồi, cuối cùng cậu cũng bấm gọi. Đầu dây bên kia đổ chuông một hồi lâu rồi mới bắt máy.

Đầu dây bên kia đổ chuông vài hồi, rồi cuối cùng cũng có người bắt máy. Chưa kịp để Nam nói gì, một giọng bực bội vang lên: “Mẹ nó, mày sống chết ra sao mà giờ mới gọi vậy? Biết tao gọi cho mày không biết bao nhiêu cuộc không?”

Nam khẽ thở ra, đưa tay lên bóp trán. “Tại... khu này sóng yếu quá, với tao bận quá trời, quên sạc pin luôn.”

“Sóng yếu cái đầu mày! Giờ mới nhớ ra tao hả? Mày có biết nguyên tuần nay tao tưởng mày mất tích rồi không?”. Tình vẫn chưa nguôi cơn giận, giọng nghe rõ là ấm ức.

Nam cười nhạt, không đáp. Thật ra, cậu cũng không biết phải giải thích thế nào. Những chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, đến mức chính cậu còn chưa tiêu hóa hết được, huống hồ là kể lại cho người khác.

Tình im lặng một lúc, rồi hạ giọng, nghe chừng lo lắng hơn. “Nhưng mà... ủa, mà rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tao nghe mẹ mày với ba mày… mất theo cách kì lạ lắm hả? Thiệt không vậy Nam?”

Nam ngả lưng xuống giường, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Giọng cậu nhỏ hẳn lại. “Thiệt.”

Bên kia đầu dây, Tình không đáp ngay. Có lẽ cậu ta cũng đang chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình. Một lúc sau, giọng cậu ta cất lên, nhưng không còn vẻ bông đùa như mọi khi. “Mày kể rõ cho tao nghe coi.?”

Nam chậm rãi kể, từ cái ngày cậu nhận được cuộc gọi của chú Vũ, đến khi trở về nhà, rồi cả đêm kinh hoàng ở nghĩa trang. Những cái chết liên tiếp, những chuyện kỳ dị mà cậu tận mắt chứng kiến, về thầy Bảo, về phong ấn dưới hầm... Từng chi tiết một, Nam kể lại hết.

Lúc đầu, Tình còn phản ứng kiểu hoang mang, cứ “Ủa?”, “Hả?”, “Là sao?”. liên tục. Nhưng càng nghe, giọng cậu ta càng nhỏ dần, cho đến khi chỉ còn là những hơi thở nặng nề qua điện thoại:“Trời đất… Tao nổi hết da gà rồi Nam.”

Nam khẽ nói: “Chưa hết đâu.”

Cậu kể tiếp, về việc quan tài ba cậu bị sét đánh nhưng sau đó vẫn sống dậy, rồi tấn công cậu giữa nghĩa trang. Bên kia, Tình im luôn. Lúc này, Nam mới nhận ra phòng cậu im ắng đến lạ, ngoài trời tối đen, chỉ có tiếng gió rít qua mấy hàng cây.

“Ê… đừng có kể nữa.”. Giọng Tình đột nhiên nhỏ xíu. “Tao đang trong phòng một mình nè. Tao sợ.”

Nam bật cười khùng khục. “Sao, hồi nãy còn hùng hổ lắm mà?”

“Tao không đùa đâu! Mày kể mà tao cứ có cảm giác như ai đang đứng sau lưng vậy nè... Cái kiểu lạnh lạnh sống lưng đó, mày hiểu không?”

Nam nhắm mắt lại, khẽ thở dài. “Tao còn không biết tao đang nói cái gì nữa... nhưng mà tao thấy tận mắt, tao không thể nào tưởng tượng ra được.”

Hai thằng im lặng một lúc. Cảm giác như cả hai đang thật sự lắng nghe hơi thở của nhau qua điện thoại. Một lúc sau, Tình lên tiếng, cố làm giọng điệu nhẹ nhàng hơn. “Vậy... giờ chuyện học trên đây mày tính sao?”

Nam chép miệng. “Chắc lưu hồ sơ lại quá. Tao đâu có biết khi nào mới xong chuyện này.”

Tình lặng im một chút, rồi “Ừa”. một tiếng. “Thôi, mày lo cho mình trước đi. Chuyện học thì tính sau. Mày có gì thì gọi cho tao liền, đừng có mất tích nữa đó.”

Nam bật cười. “Biết rồi, biết rồi. Cảm ơn nha.”

Cúp máy. Nam thả người ra giường, mắt vẫn nhìn lên trần nhà. Cuộc gọi với Tình không khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng ít ra, nó giúp cậu cảm thấy mọi thứ vẫn còn chút gì đó bình thường. Nhưng thực tế thì cậu biết rõ - không có gì là bình thường nữa.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len qua những tán cây, rọi xuống khoảng sân lát gạch đỏ đã phai màu theo năm tháng, Nam chậm rãi mở mắt. Không gian trong phòng vẫn còn vương chút hơi lạnh của màn sương sớm, hơi sương len qua khe cửa sổ mở hờ, tạo thành một lớp mỏng mờ ảo trên bề mặt gỗ cũ kỹ.

Cậu nằm im, mắt mở to nhìn lên trần nhà, trong lòng trống rỗng. Hôm nay là ngày cậu rời khỏi đây. Hôm nay, cậu sẽ đặt chân đến một nơi xa lạ, nơi mà chỉ mới tuần trước thôi, cậu còn chưa từng nghĩ đến. Cậu nhắm mắt lại một chút, hít một hơi thật sâu rồi mới từ từ ngồi dậy.

Không gian trong phòng vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ ngoài sân làm xào xạc những tán lá, kèm theo tiếng gà gáy xa xa từ phía khu nhà bếp. Nam đưa tay vươn người một chút, cảm giác cơ thể mình nhẹ hơn hẳn. Không còn những cơn đau âm ỉ ở ngực, không còn cảm giác mệt mỏi triền miên như những ngày trước. Cậu đưa tay chạm vào nơi từng có vết bầm tím, chỉ còn lại một vùng da lành lặn.

Không chần chừ thêm, Nam đứng dậy, kéo nhẹ cánh cửa gỗ cũ, từng bản lề rít lên khe khẽ khi cậu bước ra ngoài. Trời vẫn còn sớm, những giọt sương đêm còn đọng lại trên lá, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Dọc theo con đường lát gạch dẫn ra nhà thờ chính, từng phiến gạch đã mòn nhẵn, chứng tỏ bao nhiêu thế hệ trong gia tộc đã từng đặt chân lên đây. Nam bước chậm rãi, hai tay nắm chặt, lòng dậy lên những cảm xúc khó tả.

Cậu dừng lại trước bàn thờ tổ tiên, nơi đặt bài vị của nhiều thế hệ trong gia tộc họ Vũ. Hương khói vẫn còn nghi ngút, mùi nhang trầm lan tỏa khắp gian thờ, mang theo một thứ cảm giác trang nghiêm nhưng cũng đầy nặng nề. Nam chắp tay, cúi đầu thật sâu trước bài vị. "Ông bà tổ tiên phù hộ cho con. Con không dám hứa sẽ làm tốt, nhưng con sẽ cố gắng hết sức mình."

Sau đó, cậu bước sang bàn thờ ba má. Hai tấm di ảnh quen thuộc đặt ngay ngắn phía trên, đôi mắt họ trong ảnh như đang nhìn cậu, dịu dàng mà xa xăm. Nam nuốt nước bọt, cầm lấy ba nén nhang, châm lửa rồi nhẹ nhàng cắm vào bát hương. "Ba, má... con xin lỗi. Nếu con tin vào mọi chuyện sớm hơn, có lẽ mọi thứ đã không đến mức này."

Cậu nói rất khẽ, nhưng chính cậu cũng không chắc ba má có nghe thấy hay không. Chỉ biết rằng ngay lúc ấy, một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm làn khói nhang bay nghiêng về một phía. Nam lặng người, mắt nhìn chằm chằm vào những vòng khói trắng đang chậm rãi tan dần vào không trung.

Sau khi thắp hương xong, cậu đi thẳng đến gian nhà chính để chào cụ Kính. Ông đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay cầm tách trà nóng. Cụ Kính nhìn cậu, ánh mắt hiền hòa nhưng cũng ẩn chứa một nỗi lo lắng khó tả. "Đi rồi hả?". – Giọng cụ trầm ấm.

Nam cúi đầu. "Dạ, con chào cụ. Con đi đây."

Cụ Kính đặt tách trà xuống, nhìn cậu một hồi lâu, rồi vỗ nhẹ lên vai cậu. "Nhớ kỹ, lên đó phải học cho đàng hoàng. Đừng có lười."

Nam khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thấy có chút nghèn nghẹn. Cậu không biết liệu có ngày nào đó mình sẽ trở về với tư cách như một người trưởng thành thật sự hay không. Nhưng lúc này, cậu chỉ có thể cúi đầu chào cụ, rồi quay bước đi.

Bước ra giữa sân chính, Nam bỗng dừng lại. Trước mắt cậu, ngay dưới gốc cây cổ thụ lớn giữa sân, thầy Bảo đang lập đàn bắt Trùng.

Một chiếc bàn gỗ được đặt giữa sân, trên đó bày đầy những vật dụng kỳ lạ. Một bát nước đục ngầu, vài tờ bùa màu vàng đã viết kín chữ, một cây kiếm gỗ cũ kỹ, và một cái lồng tre nhỏ được úp ngược. Nam đứng lặng, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Thầy Bảo đứng trước bàn lễ, đôi tay thầy chắp lại hai ngón trỏ và giữa, niệm chú thành tiếng, từng câu từng chữ vang lên trầm đục giữa không gian yên tĩnh. Khi chú ngữ vừa dứt, thầy rút ra một lá bùa, dùng ngón tay vẽ nhanh lên đó một loạt ký tự. Lá bùa vừa hoàn tất, lập tức phát sáng yếu ớt rồi chậm rãi bốc khói. Xung quanh là vài người trong gia tộc cũng cùng ngồi thiền và niệm chú cùng thầy Bảo.

Nam nuốt nước bọt, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác lạ lùng. Cậu nhìn chăm chú vào cái lồng tre úp trên bàn, thắc mắc không biết bên trong có gì. Nhưng trước khi cậu kịp lên tiếng, thầy Bảo đã nhẹ nhàng đặt lá bùa đang cháy vào trong lồng.

Lập tức, bát nước trên bàn sôi lên lục bục, dù không có lửa bên dưới. Một luồng khí lạnh bỗng tràn ra từ chiếc lồng tre, khiến cả không gian xung quanh như chìm vào một tầng sương mỏng.

Nam cảm thấy tim mình đập mạnh, cổ họng khô khốc.

Từ phía sau, một giọng nói trầm khàn cất lên, đượm chút nghiêm nghị nhưng cũng xen lẫn sự thân thuộc: "Tới giờ đi rồi đó Nam."

Nam giật mình quay lại. Chú Vũ đang đứng dưới mái hiên, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn cậu đầy suy tư. Có vẻ chú đã đứng đó từ nãy, chờ Nam sẵn sàng để bắt đầu hành trình.

Cậu khẽ gật đầu, rồi quay lại nhìn lần cuối về phía đàn cúng của thầy Bảo. Những làn khói nhang vẫn bay nghi ngút, quấn quýt trong không trung, tạo thành một màn sương mờ ảo trước ánh nắng ban mai. Trên chiếc bàn gỗ thấp, bát nước đục ngầu vẫn còn lăn tăn những gợn sóng nhỏ, như thể có thứ gì đó đang khuấy động bên trong. Lớp tro tàn từ lá bùa thầy Bảo vừa dùng rơi xuống, hòa vào làn gió nhẹ thổi ngang qua sân.

Nam không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cậu có cảm giác như từ trong cái lồng tre nhỏ ấy, có một đôi mắt vô hình đang dõi theo mình. Một cảm giác lạnh sống lưng bất giác chạy dọc khắp cơ thể cậu.

Chú Vũ dường như nhận ra vẻ trầm tư của Nam, bèn lên tiếng, giọng chú trầm hẳn xuống: "Đi thôi con. Đừng để ý nữa. Những chuyện này, rồi con sẽ hiểu."

Nam nuốt nước bọt, hít sâu một hơi rồi bước nhanh về phía chú. Khi cả hai cậu cháu bước ra khỏi sân chính, cụ Kính vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát.

Ông không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng Nam, trong ánh mắt già nua có cả sự kỳ vọng, lẫn một nỗi trăn trở khó gọi tên. Đôi tay cụ chắp nhẹ trước ngực, như một thói quen của những bậc trưởng bối khi tiễn người thân lên đường. Khi bóng Nam dần khuất sau dãy nhà ngang, cụ Kính khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi thì thầm, như thể nói với tổ tiên, với những thế hệ đã khuất của gia tộc họ Vũ: "Dòng máu của họ Vũ vẫn còn mạnh mẽ lắm... Mong trời đất phù hộ cho thằng bé..."

Từng lời cụ nói, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo một sức nặng vô hình, đè nặng lên đôi vai gầy guộc của một người đã dành cả đời để gìn giữ gia tộc.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout