Chương 2: Lời Gọi Từ Quê Nhà


Sáng Sài Gòn, như mọi buổi sáng khác, lại bắt đầu bằng một bản hòa tấu hỗn loạn của còi xe, tiếng rao bán hàng, và âm thanh của hàng ngàn chiếc xe máy lăn bánh trên những con đường đầy bụi. Từ cửa sổ căn phòng ký túc xá nhỏ hẹp, những tia nắng sớm xuyên qua khe cửa, hắt lên tường những vệt sáng lốm đốm. Không khí trong phòng vẫn còn vương mùi dầu gió pha lẫn chút mùi ẩm mốc đặc trưng của dãy nhà cũ kỹ.

Nam ngồi lặng lẽ trên giường tầng, lưng tựa vào bức tường đã tróc sơn, ánh mắt dán chặt vào màn hình chiếc Nokia cũ kỹ trên tay. Cuộc gọi tối hôm kia khiến cậu không thể yên lòng. Giọng mẹ vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng Nam cảm nhận được sự mệt mỏi ẩn sau từng câu nói. Dẫu bà cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những khoảng lặng giữa câu, những hơi thở ngập ngừng, tất cả như tố cáo một nỗi lo mà bà không muốn cậu biết.

Cậu hít một hơi dài, trong đầu tràn ngập những ký ức về quê nhà. Hình ảnh ba ngồi trầm ngâm bên bàn gỗ cũ, mắt chăm chú đọc báo Tuổi Trẻ, bên cạnh là ly cà phê đen sánh đặc. Mẹ cậu, dáng người nhỏ thó, vẫn đều đặn mỗi sáng đứng trước bàn thờ gia tiên, thắp nén nhang rồi chắp tay khấn vái. Hương nhang trầm bay nhè nhẹ trong không gian, phảng phất quanh căn nhà mái tôn cũ. Mọi thứ ở quê nhà dường như vẫn yên bình, vậy mà sao cậu lại có cảm giác bất an đến thế này?

“Mình nên làm gì bây giờ?”. Nam lẩm bẩm, cảm giác như có một sợi dây vô hình đang kéo cậu về quê, nhưng đồng thời cũng có một thứ khác giữ chân cậu lại nơi thành phố này. Dù mẹ không nói rõ, nhưng linh cảm mách bảo Nam rằng có chuyện gì đó đang xảy ra.

Bất chợt, một cú đấm đùa nghịch vào vai làm cậu giật mình.

“Ê, Nam! Mày ngồi đó thất thần như mất hồn vậy, nhìn tao coi.”

Tình, vẫn bộ dạng lanh chanh như mọi khi, đứng khoanh tay nhìn cậu với vẻ thích thú. Nó nhếch mép cười tinh quái.

“Hay là do cái clip bữa tao cho mày coi? Tao nói rồi, linh thiêng lắm, không đùa được đâu!”

Nam ngước lên nhìn thẳng vào Tình, gương mặt vẫn còn vẻ đăm chiêu. Cậu chậm rãi hỏi, giọng trầm hẳn xuống: “Tình, tao hỏi mày chuyện này. Mày có biết ai quay cái clip đó không? Tao muốn biết rõ chỗ đó là đâu trên núi Bà Đen.”

Tình nghe vậy, lập tức sáng mắt lên, nhảy tót lên giường của Nam như một con mèo con tìm được thứ hay ho. Nó khoanh chân, ngồi rung đùi đầy phấn khích. “Tất nhiên tao biết rồi! Đại ca của tao quay chứ ai! Anh Thành đó, dân chơi thứ thiệt, chuyên săn mấy vụ ly kỳ, tâm linh, đồ cổ… muốn gặp ổng thì tao dẫn mày đi ngay!”

Nam nhíu mày, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. “Ổng là sao mà quay được cái clip đó?”

Tình vừa bấm điện thoại, vừa nói: “À, tao quen ổng qua ba má tao. Ổng là dân sưu tầm đồ cổ, mà còn mê khám phá mấy chuyện ma quái lắm! Ổng mà kể chuyện thì đảm bảo dựng tóc gáy!”

Nam khẽ gật đầu. Cậu vẫn còn đang cố xâu chuỗi những mảnh ghép lộn xộn trong đầu. “Dẫn tao đi. Tao thật sự cần biết nơi trong clip đó là chỗ nào.”

Tình vẫn mải mê dán mắt vào màn hình chiếc Nokia 8250 của nó, hai ngón tay cái lướt nhanh trên bàn phím, bấm tin nhắn liên tục. Bỗng nhiên, nó ré lên đầy phấn khích: “Rồi! Chạy qua đường Cách Mạng Tháng Tám đi, ổng đang ngồi cà phê ngoài đó á!”

Nam không nói gì thêm, chỉ chụp lấy chiếc cặp đeo vào vai. Lần này, cậu biết chắc rằng có thứ gì đó đang đợi mình ở phía trước.


Quán cà phê nép mình trong một con hẻm nhỏ trên đường Cách Mạng Tháng Tám, lọt thỏm giữa những dãy nhà cũ kỹ với tường vôi loang lổ, vài chỗ tróc sơn để lộ lớp gạch đỏ xỉn màu bên dưới.

Bảng hiệu của quán cà phê, chỉ đơn giản là một tấm gỗ cũ được sơn qua loa với dòng chữ “Café Góc Nhỏ”, treo lủng lẳng dưới mái hiên thấp. Màu sơn đã bạc theo năm tháng, vài chữ cái tróc gần hết, chỉ còn lờ mờ đọc được. Cánh cửa gỗ khép hờ, tấm kính phía trước bám đầy bụi, lốm đốm những vệt nước mưa còn sót lại từ hôm trước.

Tình đẩy cửa bước vào trước, Nam theo sát phía sau. Không gian bên trong quán đượm mùi cà phê rang xay hòa lẫn với chút hương thuốc lá cũ, ngai ngái nhưng lại quen thuộc đến lạ. Những bộ bàn ghế gỗ thấp, sờn màu theo thời gian, được sắp xếp san sát nhau. Quạt trần cũ quay lạch cạch trên trần nhà, không đủ sức xua tan đi cái oi nồng còn sót lại từ sáng sớm. Một góc quán có chiếc tivi CRT đời cũ đang phát một chương trình ca nhạc, hình ảnh nhiễu nhoèn nhoẹt, âm thanh rè rè nhưng vẫn nghe rõ giọng ca khàn khàn của một ca sĩ thập niên trước.

Tình bước vào một cách đầy tự nhiên, vừa đi vừa cất giọng oang oang: “Chào đại ca!”

Ở bàn giữa quán, một người đàn ông ngồi tựa lưng vào ghế, một tay cầm ly cà phê đen còn bốc khói, tay kia nhịp nhịp lên mặt bàn theo một nhịp điệu không tên. Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩn sau cặp kính đen thoáng ánh lên chút tò mò. Mái tóc dài buộc lỏng phía sau càng khiến dáng vẻ anh thêm phần phong trần. Làn da rám nắng, nét mặt cương nghị, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng.

“Tới hả, nhóc?”. Thành cất giọng, khàn đặc như những người hay uống rượu mạnh. Ánh mắt sau cặp kính đen lướt qua Nam, đánh giá cậu một lượt. “Đứa nào đây?”

“Đây là thằng bạn em, Nam.”. Tình nhanh nhảu giới thiệu. “Nó nghe chuyện em kể, tò mò nên muốn gặp anh.”

Nam khẽ gật đầu chào, nhưng trong lòng có chút ngập ngừng. Thành có một khí chất khó diễn tả - không quá dữ tợn, nhưng lại mang một vẻ gì đó khiến người đối diện phải dè chừng.

Chưa kịp nói thêm gì, từ quầy pha chế phía sau, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc xoăn ngắn và đôi mắt sắc sảo bước lại. Đó là bà chủ quán - dáng người thấp, mập, khoác chiếc áo bà ba màu nâu sẫm, vừa đi vừa chống hai tay vào hông. Bà quét ánh mắt từ Nam sang Tình, rồi chép miệng hỏi bằng giọng có phần cộc cằn: “Uống gì đây?”

Nam hơi lúng túng, khẽ lắc đầu. “Dạ, tụi con ngồi chút rồi đi ngay, không uống gì đâu cô.”

Bà chủ quán liếc Nam một cái sắc lẻm, rồi nhún vai, lẩm bẩm gì đó trong miệng trước khi quay lưng đi. Thái độ ấy khiến Nam cảm giác như mình vừa phạm phải một điều cấm kỵ nào đó trong quán này.

Thành khẽ nhếch môi, cười nhạt. “Ngồi không mà không gọi gì, coi chừng bả đuổi giờ.”

Nam cười gượng gạo, còn Tình chỉ nhún vai, ra vẻ chẳng bận tâm.

Quán cà phê im lặng một thoáng, chỉ còn tiếng muỗng chạm vào ly thủy tinh lanh canh, hòa với âm thanh rè rè của chiếc radio cũ đặt ở góc quán, đang phát một bài vọng cổ xa xưa. Ánh đèn vàng dịu từ mấy cái bóng đèn tròn treo lủng lẳng trên trần nhà hắt xuống, phủ lên mặt bàn gỗ một lớp sáng nhờ nhờ. Ở góc tường, một cây quạt bàn đời cũ xoay qua xoay lại, phát ra tiếng kêu cọt kẹt mỗi khi đổi hướng.

Nam hít sâu, rồi chậm rãi lên tiếng: “Anh Thành, em nghe Tình nói anh từng quay được clip ma phải không? Cái clip đó… thực sự có gì vậy anh?”

Thành đặt ly cà phê xuống, ánh mắt sau cặp kính đen thoáng nét trầm tư. Anh không vội trả lời, mà đưa tay vào túi áo khoác lôi ra một bao Jet, lấy một điếu rồi châm lửa bằng cái bật lửa Zippo trầy xước. Lửa lóe lên, soi rõ những nếp hằn trên gương mặt rắn rỏi của anh. Anh hít một hơi dài, giữ khói trong miệng một lát rồi mới từ từ nhả ra, làn khói xám nhàn nhạt cuộn quanh ngón tay thô ráp.

“Chuyện này mới tháng trước thôi". Thành cất giọng, trầm đều như dòng sông cuộn chảy. “Tao nghe người ta đồn trên núi Bà Đen có ma, nên đi thử.”

Nam và Tình nhìn anh chăm chú, không ai dám ngắt lời. Thành nhấp một ngụm cà phê, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ lên mặt bàn.

“Hôm đó, tao đi một mình. Lên tới nửa núi thì trời bắt đầu tối, đường rừng mờ mịt, đèn pin thì chập chờn lúc sáng lúc tắt. Giữa chừng, tao nghe tiếng gió hú…”

Anh ngừng lại, nheo mắt như đang hồi tưởng.

“Mà lạ lắm, không giống gió bình thường. Nó rít lên từng hồi, như có ai đang thì thầm trong tai tao. Tao nổi hết da gà, nhưng cũng ráng lấy máy quay ra bấm, chĩa đại vào khoảng không phía trước. Tao không thấy gì hết, nhưng trong máy quay… chỉ chưa đầy một phút sau, có cái bóng trắng lướt ngang qua ống kính, nhanh đến mức mắt thường không thấy rõ.”

Cả Nam và Tình đồng loạt rùng mình. Không gian xung quanh dường như bỗng lạnh đi một chút.

“Rồi… rồi sao nữa anh?”. Tình lắp bắp, giọng nhỏ hẳn đi.

Thành cười nhạt, một nụ cười nửa miệng. Anh lại rít một hơi thuốc, nhả khói chậm rãi rồi mới nói tiếp:

“Lúc đó tao đứng chôn chân tại chỗ, tay cầm máy quay mà run bần bật. Một phần trong tao muốn bỏ chạy, nhưng một phần lại muốn quay tiếp, xem coi mình có thực sự nhìn lầm hay không. Tao thử lia máy một vòng, nhưng bóng trắng đó biến mất tiêu.”

Anh lục trong chiếc túi vải đeo chéo, rồi móc ra một chiếc máy quay cũ - loại mini DV của Sony, kiểu dáng vuông vức với lớp vỏ nhựa bạc đã ngả màu theo năm tháng. Một bên thân máy còn dán miếng sticker hình đầu lâu đã phai màu. Anh đặt nó lên bàn, gõ nhẹ ngón tay lên mặt kính ống kính.

“Đây, chính con máy này. Tao còn giữ băng gốc.”

Nam nuốt khan, cảm giác trong lòng lẫn lộn giữa tò mò và lo lắng. Chiếc máy quay nằm im trên mặt bàn gỗ cũ kỹ, nhưng dường như nó đang ẩn chứa một bí mật nào đó.

“Nhưng mà tao nói trước". Thành trầm giọng, ánh mắt đột nhiên nghiêm lại. “Tụi mày đừng dính vô. Cái chuyện tâm linh này không phải giỡn được đâu. Tao cũng hối hận vì đã tò mò quá mức.”

Một cơn gió nhẹ lùa vào từ cửa sổ, làm rung rinh mấy sợi dây điện treo lủng lẳng phía trên. Nam đưa mắt nhìn Tình, nhưng cậu bạn chỉ im lặng, có vẻ như cũng đang cân nhắc lời cảnh báo của Thành.

Đang mải mê với câu chuyện ly kỳ, Tình bất giác liếc nhìn đồng hồ đeo tay - chiếc Casio mặt vuông màu bạc đã xước trầy vài chỗ - và lập tức tái mặt. Kim phút đã nhích sát giờ vào lớp. Cậu giật nảy người, hốt hoảng kêu lên: “Chết mẹ! Sắp vô tiết rồi! Đi thôi, Nam!”

Nam giật mình, như thể vừa tỉnh khỏi cơn mê. Cậu lật đật đứng dậy, suýt nữa làm đổ chiếc ghế gỗ ọp ẹp sau lưng. Tình cũng vội vã kéo dây khóa cặp, quăng nó lên vai, rồi hấp tấp chào Thành: “Cảm ơn anh nha! Hẹn bữa nào em mời anh ly cà phê đàng hoàng!”

Thành không đáp ngay. Anh chỉ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sau cặp kính đen ánh lên một tia gì đó khó đoán - nửa hờ hững, nửa như có chút trầm ngâm. Ngón tay anh gõ nhịp nhè nhẹ lên thân ly cà phê thủy tinh, đã nguội lạnh từ lúc nào.

Nam và Tình vội vã rời khỏi quán, tiếng bước chân vang lên gấp gáp trên nền gạch cũ. Khi cánh cửa gỗ khép lại sau lưng họ, không gian bên trong lại chìm vào sự tĩnh lặng quen thuộc.

Thành vẫn ngồi đó, lưng tựa vào ghế, một tay cầm điếu thuốc cháy dở, tay còn lại mân mê cạnh ly cà phê. Một làn khói mỏng cuộn lên từ đầu điếu Jet, tản ra trong không khí đặc quánh mùi cà phê rang xay. Thành chậm rãi đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi sâu, để mặc làn khói cay nồng lan tỏa trong cuống họng. Anh nhấp thêm một ngụm cà phê cuối cùng, vị đắng chát thấm qua đầu lưỡi, lặng lẽ đọng lại trong cổ họng.

Dù đã nhiều ngày trôi qua, nhưng hình ảnh cái bóng trắng lướt qua ống kính trên núi Bà Đen vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức. Chỉ một khoảnh khắc chớp nhoáng, nhưng cảm giác rợn người ngày hôm đó vẫn bám riết lấy anh, như một cơn gió lạnh bất chợt lùa qua giữa một đêm hè oi bức.

-

Tại Tây Ninh, bà Yến trằn trọc cả đêm đến khi mặt trời vừa hửng sáng, bà đã vội vàng với tay lấy chiếc Nokia đặt trên bàn gỗ bên cạnh giường. Chiếc điện thoại màu xanh ngọc, nhỏ gọn vừa lòng bàn tay, màn hình đơn sắc, giờ đã hơi xước sau nhiều năm sử dụng. Bà bấm số của Nam, lòng đầy sốt ruột.


Tiếng tút tút vang lên, rồi đột nhiên ngắt ngang. Bà Yến nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Một dòng chữ hiện lên làm bà lạnh người: “Không có dịch vụ”.

“Lạ quá". bà lẩm bẩm, thử bấm lại lần nữa, nhưng vẫn thế. Sóng điện thoại đột nhiên biến mất, dù bình thường tín hiệu ở đây lúc nào cũng ổn định. Một dự cảm bất an bỗng siết chặt lấy lồng ngực bà.

Bên ngoài trời không gió, nhưng trong nhà, không gian bỗng trở nên lạnh lẽo một cách khó hiểu. Bà Yến nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, bất giác quay sang bàn thờ gia tiên. Ngọn đèn dầu bé nhỏ vẫn leo lét cháy, tỏa ra thứ ánh sáng vàng mờ mờ, lay động nhẹ nhàng như sắp tắt.

Bà lặng lẽ ngồi xuống, lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Đêm hôm trước, giọng của Nam qua điện thoại vẫn bình thường, nhưng bà là mẹ, làm sao không nhận ra con trai mình có gì đó khác lạ. Nó không kể nhiều, chỉ nói đang bận, nhưng chính cái sự lảng tránh đó lại càng khiến bà Yến thêm lo lắng.

Bà chắp tay, cúi đầu khấn trước bàn thờ, giọng thì thầm nhưng đầy tha thiết: “Ông bà tổ tiên, xin phù hộ độ trì cho thằng Nam được bình an. Nếu có điềm gì chẳng lành, xin hãy báo trước để gia đình chúng con còn kịp chuẩn bị...”

Lời khấn còn chưa dứt, bỗng phụt một tiếng, ngọn đèn dầu chập chờn rồi vụt tắt.

Trong khoảnh khắc, căn nhà chìm vào một thứ bóng tối lặng thinh kỳ quái. Bà Yến giật mình, vội vàng với tay định châm lại ngọn đèn thì bỗng…

Từ góc nhà, một tiếng cót két khe khẽ vang lên. Giống như tiếng gỗ bị ai đó đạp nhẹ.

Bà Yến sững người, sống lưng lạnh toát. Đôi mắt bà chậm rãi liếc về phía cửa sổ. Rèm vải trắng khẽ lay động. Nhưng bên ngoài trời hoàn toàn không có gió.

Cánh cửa sổ bỗng cạch một tiếng rung nhẹ. Như có ai đó vừa đứng bên ngoài...

Bà Yến chợt thấy cả người lạnh buốt, một cơn ớn lạnh chạy dọc từ gáy xuống lưng. Hơi thở bà nghẹn lại trong cổ. Không gian yên lặng đến mức bà có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực.

“Ông Phong ơi...”. Bà gọi, giọng run run. “Ông coi cái bàn thờ… có gì lạ không?”

Từ phía sau, ông Phong bước tới. Người đàn ông trạc ngũ tuần, dáng người rắn rỏi, mái tóc hoa râm dù đã điểm bạc nhưng vẫn toát lên vẻ cương nghị. Ông nhìn thoáng qua bàn thờ, rồi cau mày.

Ông cúi xuống, chậm rãi nâng ngọn đèn dầu lên. Tro hương trong bát đã tụ lại thành một vòng xoáy lạ lùng, giống như có một bàn tay vô hình nào đó vừa khuấy nhẹ lên bề mặt tàn hương. Một dấu hiệu chẳng lành.

Ánh mắt ông Phong trở nên nghiêm trọng. Đặt ngọn đèn xuống bàn, ông nói khẽ nhưng đầy chắc chắn:

“Bà à, có điềm không hay. Mà thằng Nam, tôi nghĩ nó cũng cảm nhận được rồi. Chúng ta phải chuẩn bị.”

Bà Yến khẽ cắn môi, giọng nghẹn lại: “Tôi sẽ gọi nó về, ông Phong à. Gia đình mình không thể để chuyện gì xảy ra nữa.”

Nhưng khi bà cầm lại chiếc điện thoại, màn hình vẫn hiện lên dòng chữ lạnh lẽo: Không có dịch vụ.

-

Đêm đó, khi cả thành phố Sài Gòn dần chìm vào giấc ngủ, ký túc xá của Nam cũng lặng đi giữa những nhịp thở đều đều của đám sinh viên mệt nhoài sau một ngày dài. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường hắt vào từng vệt vàng nhạt trên nền gạch hoa cũ kỹ, nơi đã mòn vẹt theo năm tháng.

Nam nằm trên chiếc giường tầng ọp ẹp, tấm nệm mỏng lún xuống dưới sức nặng của cơ thể. Cậu trở mình, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, nơi chiếc quạt cũ quay chầm chậm, phát ra những tiếng cọt kẹt đều đặn. Chiếc bóng đèn dây tóc ở góc phòng chập chờn, hắt lên tường những cái bóng nhảy múa kỳ quái, trông như những hình thù quái dị đang lặng lẽ bò lên trần.

Cậu nhắm mắt, cố ép mình vào giấc ngủ, nhưng tâm trí vẫn xoay mòng mòng quanh cuộc trò chuyện ban sáng với anh Thành. Cái cách anh ấy rít thuốc, giọng trầm đều khi kể về cái bóng trắng trên núi Bà Đen, rồi cả ánh mắt đầy cảnh giác khi khuyên cậu đừng dính vào chuyện này—tất cả cứ như một thước phim tua đi tua lại trong đầu.

Có lẽ vì quá căng thẳng, hoặc do nỗi sợ đã len lỏi vào tâm trí, cậu không nhận ra mình đã dần chìm vào một giấc mơ.

Trong mơ, Nam thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoang vu. Gió rít từng cơn, lạnh buốt, quất vào da mặt như những lưỡi dao vô hình. Không gian xung quanh tối đen như mực, bầu trời không trăng không sao, chỉ có một màu đen vô tận phủ xuống mặt đất khô cằn, nứt nẻ. Xung quanh cậu là những nhành cỏ cháy vàng úa, nghiêng ngả trong gió, như những bàn tay khẳng khiu vươn lên từ lòng đất.

Một âm thanh khe khẽ vang lên, như thể ai đó đang gọi tên cậu từ xa. “Nam...”

Tiếng gọi rất nhỏ, nhưng lại vang vọng, len lỏi vào tận sâu bên trong lồng ngực, khiến tim cậu đập mạnh. Nam quay đầu lại, và trong màn đêm, một bóng người mờ ảo dần hiện ra.

Một người đàn ông trung niên, đứng lặng lẽ cách cậu chỉ vài bước chân. Ông ta mặc một bộ áo dài đen, loại vải cũ kỹ nhưng vẫn còn giữ được sự trang nghiêm của nó. Trên tay, ông nắm một thanh kiếm dài, vỏ kiếm chạm trổ hoa văn cổ xưa, mờ ảo dưới thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo.

Gương mặt người đàn ông nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm như đang xuyên qua cả linh hồn của Nam. Khi cậu còn chưa kịp thốt lên lời nào, ông ta đã chậm rãi cất giọng, giọng nói vang vọng như thể phát ra từ một nơi xa xôi nào đó ngoài thế gian này.

“Hậu duệ nhà họ Vũ... Đã đến lúc con phải tiếp nhận vận mệnh của mình. Nếu không, tai họa sẽ giáng xuống gia tộc.”

Tim Nam đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu lùi lại một bước, cảm thấy không khí xung quanh lạnh buốt, như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang siết lấy cổ họng mình.

“Ông là ai? Tôi không hiểu ông đang nói gì cả!”. Cậu cố hét lên, nhưng giọng nói như bị bóp nghẹt, nhỏ dần, nhỏ dần, tan biến vào không gian.

Người đàn ông không trả lời. Thay vào đó, ông ta từ từ nâng tay, chỉ về phía sau Nam.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến từng sợi tóc gáy của cậu dựng đứng. Nam cứng đờ, không dám quay lại, nhưng rồi, như có một lực vô hình kéo lấy, cậu từ từ xoay đầu.

Phía xa xa, giữa cánh đồng tối tăm, một làn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ lòng đất. Giữa màn khói, hàng chục, không—hàng trăm đôi mắt đỏ rực như than hồng lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía cậu. Những âm thanh rì rầm vang lên, như thể có cả ngàn giọng nói thì thầm ngay bên tai.

Rồi bỗng nhiên chúng lao đến. Tiếng cười man rợ vang vọng. Những bóng đen nháo nhào tiến về phía Nam, như những cơn sóng dữ sắp nhấn chìm cậu vào bóng tối.

Cậu muốn chạy. Cậu muốn hét lên. Nhưng chân cậu như bị đóng chặt xuống đất. Một đôi bàn tay lạnh lẽo vươn ra từ làn khói, bấu lấy cổ cậu

Nam giật mình bật dậy. Cả người ướt đẫm mồ hôi. Lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở dồn dập. Căn phòng vẫn tối, chỉ có tiếng quạt trần chạy cọt kẹt trên đầu.

Nam đưa tay quệt trán, cảm nhận hơi lạnh len lỏi khắp người dù không khí trong phòng vẫn nóng bức như mọi khi. Cậu nhìn đồng hồ kim dạ quang trên mặt chiếc Casio cũ chỉ hơn ba giờ sáng.  Ở đâu đó trong căn phòng, dường như vẫn còn một cái gì đó đang lặng lẽ quan sát cậu.

Mặt trời đã lên cao, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng tang, phủ lên từng vệt dài trên sàn nhà lát gạch bông đã mòn theo năm tháng. Trên bàn học kê sát cửa sổ, Nam ngồi lặng lẽ, tay lật từng trang cuốn sổ, nhưng tâm trí cậu lại lơ lửng ở đâu đó, kẹt giữa ranh giới của thực tại và giấc mơ kỳ lạ đêm qua.

Bên ngoài, không khí buổi sáng Chủ Nhật của Sài Gòn yên tĩnh một cách lạ lùng. Tiếng rao bánh mì từ xa vọng lại, tiếng xe máy lách cách nổ máy dưới sân ký túc xá, hòa lẫn với tiếng chim sẻ ríu rít trên mái hiên. Dưới dãy nhà bên cạnh, vài sinh viên đã lục đục dậy sớm, kẻ phơi đồ, người vội vã chạy xe đi ăn sáng. Nhưng trong phòng, tất cả vẫn chìm trong sự tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng ngáy khe khẽ của Tình.

Nam liếc sang giường tầng bên cạnh. Tình vẫn còn cuộn tròn trong chăn, miệng hé mở, hơi thở đều đều. Một bên chân cậu ta thò ra khỏi chăn, bàn chân gác lên thanh giường, trông hoàn toàn thư thái, chẳng hề có vẻ gì sẽ sớm thức dậy.

Nam thở dài, đặt cuốn sổ xuống bàn, rồi đứng dậy, bước đến giường của Tình.

“Dậy đi, Tình!”. Cậu vỗ nhẹ vào vai bạn mình. “Tao có chuyện muốn bàn.”

Tình ú ớ, đầu vùi sâu hơn vào gối, giọng lè nhè trong cơn buồn ngủ: “Gì vậy trời… Chủ Nhật mà, cho tao ngủ thêm chút đi…”

“Không được! Tao muốn gặp anh Thành. Tao còn nhiều chuyện muốn hỏi ổng. Dậy lẹ!”

Tình nhăn mặt, cựa mình, rồi bất ngờ bật dậy, mắt vẫn còn lờ đờ. Tóc cậu ta bù xù như tổ quạ, cái áo thun cũ nhăn nhúm, còn dấu vết gấp rõ ràng. Cậu ta ngáp dài, chép miệng một cái, rồi nhìn Nam bằng ánh mắt trách móc. “Trời đất, thằng này! Chủ Nhật mà không cho tao yên.”

Nam khoanh tay, chờ đợi. “Mày gọi anh Thành đi". cậu nói, giọng kiên quyết. “Hỏi coi ổng rảnh không. Tao sợ ổng bận mất.”

Tình ngáp thêm lần nữa, rồi lơ đễnh gãi đầu. “Ông đó đi suốt à. Hôm qua nghe ổng nói hình như sắp đi đâu nữa. Để tao gọi thử coi sao.”

Cậu ta với lấy chiếc Nokia đặt trên kệ đầu giường, bấm bấm tìm danh bạ. Màn hình xanh lục nhấp nháy, hiển thị danh sách tên lưu bằng những chữ in hoa đặc trưng của điện thoại đời cũ. Cuối cùng, Tình tìm thấy số của anh Thành, bấm gọi.

Đầu dây bên kia đổ chuông vài lần. Nam nín thở chờ đợi.

Rồi giọng nói khàn đặc trưng của anh Thành vang lên, hòa cùng tiếng xe cộ vọng lại từ xa: “Alo, thằng Tình hả? Gọi tao sớm vậy, có gì không?”

Tình hắng giọng, cố rũ bỏ cơn ngái ngủ còn sót lại. “Dạ, đại ca ơi… Anh sắp đi đâu phải không? Tụi em… tụi em muốn gặp anh chút được không?”

“Ờ, đúng rồi. Tao chuẩn bị rời Sài Gòn. Đang tính chạy xuống miền Tây đây. Có gì gấp không?”

Tình quay sang Nam, thấy cậu gật đầu mạnh, liền nói tiếp: “Dạ có, thằng Nam bạn em á, nó muốn hỏi thêm chút chuyện… về cái hôm qua anh kể.”

Bên kia im lặng vài giây. Chỉ có tiếng động cơ xe máy gầm lên ở đầu dây bên kia, nghe như thể anh Thành đang đứng đâu đó trên vỉa hè, giữa một con đường đông đúc.

Rồi giọng anh lại vang lên, ngắn gọn nhưng chắc chắn: “Được rồi, để tao ghé. Chỗ tụi bây đang ở đâu?”

Tình nhanh chóng quay sang Nam, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên lẫn mừng rỡ. “Ổng chịu ghé, Nam! Mày nói coi, gặp ổng ở đâu?”

Nam không cần suy nghĩ lâu. “Ở quán cà phê Góc Nhỏ đi". cậu đáp nhanh.

Tình quay lại cuộc gọi: “Anh ghé quán cũ, Góc Nhỏ trên Cách Mạng Tháng Tám nha. Tụi em ra đó chờ anh.”

“Ờ, 15 phút nữa tao tới. Chuẩn bị đi.”

Tình thả mình xuống giường, vừa ngáp vừa lèm bèm: “Khổ ghê, Chủ Nhật mà phải dậy sớm. Mày làm phiền đời tao ghê, Nam.”

Nam cười, nhưng trong lòng thì bồn chồn. Cậu không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh như vậy. 

Bên ngoài, nắng đã bắt đầu hắt xuống mặt đường, phản chiếu lấp lánh trên những tấm biển hiệu cũ kỹ và dòng xe cộ hối hả. Chủ Nhật của Sài Gòn tưởng chừng yên tĩnh, nhưng vẫn không hề ngừng chuyển động.

Buổi sáng Chủ Nhật, con hẻm nhỏ trên đường Cách Mạng Tháng Tám rộn rã hơn thường ngày. Quán cà phê Góc Nhỏ nép mình trong góc hẻm, lặng lẽ như một chốn trú ẩn quen thuộc giữa lòng Sài Gòn náo nhiệt. Tấm biển gỗ cũ kỹ treo trên cửa kính lấp loáng phản chiếu ánh nắng, mấy chậu cây xanh đặt dọc theo bậc thềm trước quán làm dịu đi cái oi bức đầu ngày.

Bên trong, không gian đặc quánh mùi cà phê rang xay, quyện với hương thơm của thuốc lá thoảng ra từ một góc phòng. Những chiếc quạt trần cũ kĩ xoay chậm rãi trên trần nhà, phát ra tiếng rì rì đều đặn. Một chiếc radio nhỏ đặt trên kệ gần quầy bar đang phát bài Một thuở yêu người của Như Quỳnh, tiếng nhạc trầm buồn vang lên xen lẫn vào cuộc trò chuyện của khách quen.

Nam và Tình ngồi ở một chiếc bàn kê sát góc, nơi có cửa sổ nhỏ nhìn ra con hẻm. Trước mặt Nam, ly cà phê sữa đá vẫn còn nguyên, đá chưa kịp tan hết, nhưng cậu không hề đụng đến. Cả hai im lặng, ánh mắt đều dõi về phía cửa ra vào, chờ đợi sự xuất hiện của anh Thành.

Chợt tiếng động cơ rền vang từ đầu hẻm phá tan bầu không khí trầm lặng của buổi sáng. Nam ngẩng lên ngay tức khắc. Một chiếc xe phân khối lớn màu đen bóng lao vào hẻm, động cơ gầm rú đầy uy lực trước khi chững lại ngay trước quán. Hơi nóng từ cỗ máy tỏa ra hừng hực giữa nền đường lát xi măng đã bắt đầu hấp nhiệt từ nắng sớm.

Người đàn ông trên xe gỡ kính mát xuống, để lộ gương mặt phong trần với làn da rám nắng. Anh Thành mặc một chiếc áo khoác da màu nâu, kiểu áo đã bạc màu theo năm tháng, trên lưng áo còn vài vết xước nhỏ, như chứng tích của những chuyến đi dài ngày. Sau xe, một chiếc balo lớn buộc chặt cùng vài túi hành lý xếp chồng lên nhau, trông như một dân phượt chính hiệu chuẩn bị cho một hành trình xa.

Anh dựng xe, phủi bụi trên vai áo, rồi chậm rãi bước vào quán. Mọi ánh nhìn trong quán đều hướng về phía anh, vài người khách bàn bên cạnh thì thầm với nhau, có lẽ vì vẻ ngoài bụi bặm của anh khiến họ liên tưởng đến một tay giang hồ nào đó vừa bước ra từ phim hành động. Nhưng anh Thành dường như chẳng để tâm.

“Ê, tụi mày tới lâu chưa hả?".  Anh cất giọng trầm khàn, vừa cởi găng tay lái vừa đảo mắt tìm kiếm.

Tình lập tức đứng dậy, vẫy tay ra hiệu. “Đây nè, anh Thành!”

Anh sải bước lại bàn, kéo ghế ngồi xuống, động tác dứt khoát nhưng không vội vã. Gỡ cặp kính mát xuống, anh để lộ đôi mắt sắc sảo nhưng có chút quầng thâm vì thiếu ngủ. Dường như suốt những ngày qua, anh không có lấy một giấc ngủ tử tế.

Không cần hỏi, anh gọi ngay một ly cà phê đen, rồi chống khuỷu tay lên bàn, hướng ánh mắt thẳng vào Nam. “Thằng nhóc này lại có chuyện gì muốn hỏi nữa phải không?”

Nam hơi bối rối trước cái nhìn đó, nhưng vẫn gật đầu. “Dạ đúng, anh Thành. Nhưng lần này không chỉ là chuyện cái clip hôm qua... Em còn muốn kể anh nghe vài thứ… hơi kỳ lạ mà em trải qua.”

Người phục vụ đặt ly cà phê đen xuống bàn, tiếng va nhẹ của ly sứ với dĩa lót khẽ vang lên. Anh Thành cầm ly lên, nhấp một ngụm nhỏ. Vị đắng của cà phê nguyên chất lan ra trong miệng, khiến anh khẽ nheo mắt lại.

“Kể tao nghe thử coi". anh chậm rãi nói, đặt ly cà phê xuống bàn. “Nhưng nhớ, cái gì lạ thì tao nghe. Chứ mà nhảm là không có thời gian đâu.”

Cả quán vẫn tiếp tục nhộn nhịp, nhưng ở chiếc bàn nhỏ nơi góc quán, bầu không khí dần trở nên căng thẳng. Nam nuốt khan một cái, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu. Cậu biết, một khi đã mở lời, sẽ không còn đường lui nữa.

Nam ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau trên mặt bàn, lòng bàn tay hơi lạnh vì căng thẳng. Cậu hít một hơi thật sâu, như thể để lấy thêm can đảm, rồi bắt đầu kể, giọng nói tuy cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được chút bồn chồn ẩn sau những câu chữ.

“Anh… lâu lâu em hay có mấy linh cảm rất lạ.”. Nam ngập ngừng một chút, ánh mắt hướng xuống mặt bàn gỗ đã cũ, những vết trầy xước hiện lên lờ mờ dưới ánh đèn vàng nhạt. “Giống như… có lần em bỗng dưng cảm thấy bất an, không yên trong người, mà không rõ lý do. Đến chiều tan học thì y như rằng, thằng bạn trong lớp bị đánh nhập viện. Mà không phải một lần, nhiều lần khác cũng vậy. Mới tối hôm em linh cảm thấy có chuyện chẳng lành cho ông anh, cuối cùng mém nữa là ổng bị tông xe rồi. Em không biết giải thích sao, nhưng mà…”. Cậu ngước lên, nhìn thẳng vào anh Thành. “Cái linh cảm đó chưa bao giờ sai.”

Thành vẫn ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm ly cà phê đen đã vơi phân nửa, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng. Chỉ có đôi mắt anh, sắc lạnh như đang xuyên thấu từng lời Nam nói.

Nam hít một hơi rồi tiếp tục, lần này giọng có phần trầm hơn. “Hôm kia, khi xem cái clip của anh… em không chỉ thấy tò mò hay sợ. Em còn cảm thấy bất an.”. Cậu hơi siết chặt hai bàn tay. “Như có gì đó không ổn, mà em không biết nó là gì.”

Thành đặt ly cà phê xuống bàn, đầu ngón tay nhẹ gõ theo một nhịp vô hình. “Bất an cho cái gì?”. Giọng anh vẫn đều đều, nhưng có gì đó trong ánh mắt khiến Nam cảm thấy như mình đang bị soi xét kỹ lưỡng.

Cậu ngập ngừng một chút rồi trả lời: “Cho gia đình em… và cả bản thân em.”

Không gian trong quán bỗng như chùng xuống, dù xung quanh vẫn có tiếng cười nói, tiếng lách cách của ly tách va vào nhau, nhưng bàn của ba người lại như rơi vào một thế giới khác, tách biệt hẳn khỏi sự náo nhiệt đó.

Nam hơi cúi mặt, giọng nói nhỏ lại nhưng không giấu được sự nghiêm túc: “Đêm qua, em còn mơ thấy một người đàn ông lạ. Ông ấy mặc áo dài cổ, tay cầm một thanh kiếm rất cũ. Chỉ đứng đó nhìn em, không nói gì.”

Thành nhướn mày, ánh mắt khẽ nheo lại. Anh chậm rãi đặt ly cà phê xuống bàn, cơ bắp trên cánh tay khẽ căng ra như thể đang suy tính điều gì đó. “Rồi sao nữa?”

Nam mím môi. Cậu không muốn kể về những lời bí ẩn trong giấc mơ hay mối liên hệ với gia tộc. Có cái gì đó khiến cậu ngần ngại, không muốn nói ra tất cả. “Dạ… chỉ vậy thôi.”. Cậu lắc đầu, giọng lí nhí. “Em chỉ thấy ổng đứng đó nhìn em rồi em tỉnh dậy.”

Tình nãy giờ vẫn ngồi im, nhưng lúc này cậu không nhịn được nữa, quay sang Nam với vẻ ngạc nhiên. “Mày chưa kể tao nghe vụ này.”

Nam chỉ im lặng, không biết trả lời thế nào.

Anh Thành ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, khuỷu tay tựa lên tay ghế. Anh im lặng vài giây, rồi bất chợt rút một điếu thuốc ra từ hộp Jet màu xanh đậm đặt trên bàn. Một tiếng tách vang lên khi anh bật lửa, đầu điếu thuốc cháy đỏ rực, khói trắng từ từ bay lên, quấn quýt trong không khí.

“Thằng nhóc". anh Thành nói, giọng trầm khàn hơn khi khói thuốc vừa thoát khỏi môi. “Tao nói mày nghe, tao là dân tò mò, mê mấy chuyện tâm linh từ hồi nhỏ tới giờ. Tao đi nhiều nơi, thấy cũng nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng nghe chuyện của mày…”. Anh ngừng một chút, như đang cân nhắc lời nói. “Tao thấy không phải đơn giản.”

Ngón tay anh nhịp nhẹ lên mặt bàn gỗ, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về điều gì đó. Một lúc sau, anh mới lên tiếng tiếp. “Có người sinh ra có căn, giống như trời đã chọn sẵn, mày hiểu không? Cái đó không phải ai cũng có.”. Anh liếc sang Nam. “Tao không biết mày có phải vậy không, nhưng mà những gì mày kể, từ mấy cái linh cảm, rồi đến giấc mơ kia… tao nghĩ mày nên về nhà.”

Nam hơi giật mình. “Về nhà?”

“Ừ.”. Thành gật đầu, dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn thủy tinh, giọng chắc nịch. “Tìm hiểu thử. Hỏi người lớn xem có chuyện gì không.”. Anh dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực. “Đừng có coi thường mấy chuyện này.”

Nam cảm thấy lưng mình lạnh đi một chút, dù ly cà phê sữa đá trước mặt vẫn còn đọng nước vì hơi lạnh. Cậu có cảm giác như một cánh cửa nào đó vừa hé mở trước mắt mình, nhưng cánh cửa ấy dẫn đến đâu… thì cậu không biết.

Một lúc sau, Thành nhìn đồng hồ, uống nốt ly cà phê rồi đứng dậy. “Tao phải đi đây. Có gì cần thì gọi tao. Nhưng nhớ, nghe lời tao, về nhà hỏi thử. Đừng để sau này hối hận.”

Anh quay người, bước ra khỏi quán. Chiếc mô tô lại gầm rú, mang anh rời xa quán nhỏ, để lại Nam và Tình ngồi trầm ngâm trong không gian yên tĩnh lạ thường.

“Ê, tao thấy anh Thành nói cũng đúng". Tình lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Nam không trả lời. Ánh mắt cậu vẫn dõi theo con hẻm, nơi bóng dáng của Thành vừa khuất dạng.

-

Nam bước vào phòng ký túc xá, đầu óc vẫn ong ong với những lời của anh Thành, như thể một hạt giống nghi ngờ vừa được gieo xuống mà cậu chưa biết phải làm sao để nhổ bỏ. Không gian trong phòng vẫn vậy, chẳng có gì nhiều ngoài những chiếc giường tầng bằng sắt sơn trắng đã trầy xước, một chiếc bàn gỗ ọp ẹp đầy vết mực loang lổ, và vài chồng sách vở ngổn ngang. Một cái quạt máy hiệu ASIA cũ kỹ đặt trên kệ, vẫn còn đang chạy lạch cạch như thể than phiền về cái nóng oi nồng giữa trưa.


Nam lôi chiếc Nokia từ túi quần ra, đầu ngón tay bấm số một cách máy móc, như thể chỉ cần nghe được giọng mẹ thì mọi lo lắng sẽ vơi đi. Nhưng khi áp điện thoại lên tai, cậu chỉ nghe thấy giọng tổng đài viên đều đều, vô cảm: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Tín hiệu cúp máy cộc lốc vang lên, để lại một khoảng lặng nặng trịch trong lòng Nam. Cậu siết chặt điện thoại trong tay, cảm thấy nỗi bất an trong lòng lại lớn thêm một chút. Từ trước đến nay, dù bận cách mấy mẹ cũng ít khi tắt máy.... Mà giờ, gọi hoài chỉ nghe tiếng tổng đài. Một dự cảm không lành cứ len lỏi vào tâm trí, khiến Nam cảm thấy khó thở hơn bao giờ hết.

Tình lẽo đẽo theo sau, chân vừa bước vào phòng đã lên tiếng: “Mày tính về thiệt hả, Nam?”

Nam khẽ thở dài, đưa tay vò vò mái tóc. Cậu lắc lắc chiếc điện thoại Nokia trong tay như thể làm vậy thì cuộc gọi sẽ tự nhiên kết nối được. "Tao gọi về cho mẹ hoài mà chỉ nghe giọng tổng đài. Tao đang cực kỳ bất an, Tình à…"

Nam lặng lẽ bước đến mép giường, cúi xuống kéo chiếc vali cũ kỹ từ dưới gầm ra. Nó là loại vali nhựa cứng, màu xanh nhạt, khóa kéo đã tróc sơn, góc cạnh sờn rách một chút vì bao lần va đập ở bến xe hay sân ga. Cậu mở nắp vali, rồi bắt đầu gấp quần áo, từng cái một, một cách chậm rãi và có phần lơ đãng.

Tình ngồi bệt xuống mép giường, hai tay chống ra sau, mắt không rời khỏi Nam. “Tao nghĩ có khi điện thoại mẹ mày hết pin, hoặc khu đó tự nhiên mất sóng thì sao?”

Nam hơi khựng tay, ánh mắt thoáng chút dao động, nhưng vẫn không trả lời ngay. Cậu gấp một chiếc áo thun, vuốt phẳng nó rồi đặt ngay ngắn vào trong vali. Cuối cùng, cậu thở ra một hơi thật nhẹ, rồi nói chậm rãi:

“Tao không biết nữa, Tình. Nhưng mà… tao phải về nhà xem thử.”

Tình nhướn mày, giọng pha lẫn ngạc nhiên và khó hiểu: “Bất an cái gì? Mày có bao giờ lo gì đâu. Tự nhiên giờ lại…”

Nam bật cười, nhưng nụ cười nhợt nhạt, chẳng có chút vui vẻ nào. Cậu không đáp, chỉ kéo ngăn tủ, lấy ra một xấp sách vở, cẩn thận xếp lại rồi bỏ vào góc vali. Sau đó, Nam đứng thẳng lên, nhìn Tình bằng ánh mắt nghiêm túc: “Nếu tao không về, lỡ có chuyện gì thì sao?”

Câu hỏi làm Tình nghẹn lời. Cậu cắn môi, lẳng lặng nhìn Nam tiếp tục thu dọn đồ đạc mà không biết nên nói gì thêm. Lần này, không có lời nào hợp lý để phản bác lại cảm giác bất an vô hình đang bủa vây bạn mình.

Sau một lúc, Nam kéo khóa vali lại, rồi đảo mắt nhìn quanh phòng lần nữa như để kiểm tra xem còn gì cần mang theo không. Xong xuôi, cậu lại lấy chiếc điện thoại từ túi quần ra, bấm số gọi cho anh Toàn - quản lý cửa hàng bách hóa nơi cậu làm thêm.

Đầu dây bên kia chỉ đổ chuông hai hồi là có người bắt máy. Giọng anh Toàn vang lên, vẫn trầm ổn và dứt khoát như mọi khi: “Alo, Nam hả? Có gì không chú mày?”

Nam hít một hơi, rồi đáp: “Dạ, anh Toàn. Em xin phép nghỉ vài ngày. Em phải về quê gấp, có chút chuyện gia đình.”

“Ủa? Sao tự nhiên vậy? Ổng bả ở quê có chuyện gì hả?”

Nam do dự vài giây, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nơi ánh nắng đang in thành một đường chéo cắt ngang vệt bụi bám trên nền gạch hoa cũ. “Dạ… em cũng không rõ, nhưng em thấy không yên tâm. Em xin lỗi anh, đột ngột quá.”

Đầu dây bên kia im lặng một chút. Có tiếng bật lửa tách nhẹ, rồi sau đó là tiếng anh Toàn thở dài: “Thôi được. Chuyện gia đình quan trọng, về thì về. Nhưng xong thì báo anh biết để anh còn sắp xếp lịch làm cho chú.”

“Dạ, em cám ơn anh nhiều.”

“À mà nè…”. Giọng anh Toàn chợt trầm xuống, mang theo chút gì đó lạ lẫm. “Em có nhớ thằng Châu, cái thằng tài xế tối qua mém nữa tông anh không?”

Tim Nam khẽ đập lỡ một nhịp. Cậu siết nhẹ chiếc điện thoại trong tay. “Dạ nhớ… Sao vậy anh?”

Anh Toàn chép miệng một cái, rồi nói bằng giọng nặng nề: “Nó chết rồi.”

Cả căn phòng như chìm vào tĩnh lặng. Tình vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng Nam thì sững người, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Cậu nuốt khan. “Chết… chết rồi?”

“Ừ. Sáng nay tai nạn. Nghe đâu tối qua nó nhậu xỉn, rồi sáng chạy xe không vững, đâm vào cái cột điện ở gần cầu Sài Gòn. Đi ngay tại chỗ luôn.”

Nam không thở nổi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tối qua tại cửa hàng, Nam đã có một linh cảm rất tệ về anh ta. Cảm giác như có một lớp sương mù mờ ảo vây lấy người đàn ông này, một thứ gì đó rất xấu, rất tối tăm… Nhưng cậu đã không dám nói ra.

“Nam? Chú mày còn nghe không?”

“Dạ… em nghe.”. Giọng Nam nhỏ đi hẳn, như thể vừa bị rút hết hơi sức.

“Ờ, anh báo cho chú mày biết vậy thôi. Nghỉ ngơi đi, về lo việc nhà đi.”

“Dạ.”

Nam tắt máy, ngồi bệt xuống giường, mặt hơi tái đi.

Tình thấy sắc mặt bạn không ổn, liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Nam mím môi, rồi nói, giọng khàn đi: “Anh Châu… sáng nay chết rồi.”

Tình nhíu mày, ngơ ngác. “Anh Châu nào?”

Nam không trả lời ngay. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc vali đã đóng kín, đầu óc trống rỗng. Một lúc sau, cậu mới chậm rãi nói: “Là người mà… tao từng có linh cảm xấu.”

Nam bỗng bật dậy bước ra ngoài cửa, Tình vẫn còn ngồi đó, mắt chớp chớp, cố tiêu hóa những gì Nam vừa nói. Mới cách đây vài phút, Nam còn lặng lẽ thu dọn đồ đạc, còn đang phân vân giữa ở lại hay đi, vậy mà bây giờ cậu đã đứng bật dậy, như thể đã có quyết định dứt khoát.

Tình hấp háy mắt, ngơ ngác hỏi: “Mày đi đâu vậy?”

Nam không quay lại, chỉ vừa xỏ chân vào đôi dép nhựa màu xanh vừa đáp gọn lỏn: “Xuống văn phòng ban quản lý, xin phép về.”

Nói rồi, cậu bước nhanh ra ngoài, để lại Tình đang vội vã đứng lên đuổi theo. Hai đứa men theo hành lang hẹp, nơi những viên gạch hoa màu xám trắng đã xỉn màu vì năm tháng, những bức tường đầy vết tróc lở và những mảng rêu loang lổ. Dãy ký túc xá cũ kỹ này vốn đã tồn tại từ những năm tám mươi, đến đầu những năm 2000 vẫn còn giữ nguyên nét cũ, chỉ là được sơn lại đôi lần.

Dưới sân, vài nhóm sinh viên ngồi rải rác ở những chiếc ghế đá, có người đang cắm cúi vào một chồng giáo trình photo dày cộm. Ở góc sân, một chiếc xe hủ tiếu gõ với cái nồi nước lèo lúc nào cũng bốc khói nghi ngút đang đón những vị khách quen thuộc là đám sinh viên đói bụng giữa buổi trưa.

Nam và Tình rảo bước qua những cảnh quen thuộc ấy mà không hề dừng lại. Lát sau, cả hai đã đứng trước văn phòng quản lý ký túc xá. Đó là một căn phòng nhỏ với cánh cửa gỗ màu nâu đã tróc sơn, phía trước treo tấm bảng "Ban Quản Lý Ký Túc Xá". viết bằng chữ trắng trên nền xanh lam. Bên trong, chiếc quạt trần cũ đang quay chậm rì rì, phát ra những tiếng cọt kẹt như sắp long ra bất cứ lúc nào.

Sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ ép, cô Ngọc - người phụ trách quản lý sinh viên - đang ngồi gõ gõ cái gì đó trên bàn phím máy tính để bàn, một chiếc màn hình CRT đặt chễm chệ trước mặt cô, trông vừa cồng kềnh vừa lỗi thời so với những chiếc laptop gọn nhẹ ngoài kia. Cái màn hình ấy phát ra ánh sáng xanh nhạt, hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật những nếp nhăn nhỏ trên trán và đôi mắt sắc sảo ẩn sau cặp kính gọng đen. Cô mặc một chiếc áo sơ mi cũ màu kem, tay áo xắn lên để lộ chiếc đồng hồ dây da đã bạc màu, tóc xoăn xù như tổ chim, và đôi môi mím chặt như đang suy tính điều gì đó. Trên bàn, ngoài chiếc máy tính, còn có một chiếc ly sứ cũ kỹ đựng trà đã nguội, vài tờ giấy A4 in đầy chữ, cùng một chiếc điện thoại đặt ngay ngắn bên cạnh.

Thấy Nam bước vào, cô Ngọc chậm rãi đẩy gọng kính lên, ánh mắt sắc sảo của cô lướt nhìn cậu từ đầu đến chân, rồi dừng lại ở khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Nam. Đôi lông mày cô khẽ nhíu lại, nếp nhăn trên trán hiện rõ hơn, giọng cô vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy em?”

Nam đứng thẳng người, hai tay nắm chặt vào nhau, giọng cậu hơi run nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… em xin phép về quê gấp vào sáng mai ạ.”

Cô Ngọc hơi ngả người ra sau, đôi mắt mở to hơn một chút, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt:  “Về quê? Sao gấp vậy em? Đâu có phải Tết hay nghỉ lễ gì đâu?”

Nam khẽ cúi đầu, giọng cố giữ bình tĩnh nhưng trong lòng thì như đang có một cơn sóng ngầm cuộn trào. Cậu đứng đó, trong bộ quần jean rộng thùng thình và chiếc áo thun đã phai màu, hơi thở gấp gáp như vừa chạy vội từ dưới phố lên. Xung quanh cậu, không gian văn phòng ngột ngạt với mùi giấy cũ và mực in, tiếng quạt trần quay đều đều trên cao, và ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ rọi xuống sàn gạch bông loang lổ.

“Dạ… chuyện gia đình, cô ơi. Em xin phép về vài ngày. Em hứa sẽ quay lại đúng thời gian.”

Cô Ngọc nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt sắc như dao, như muốn xuyên thấu vào tâm can của Nam. Cô chậm rãi đặt tay lên bàn, ngón tay gõ nhẹ vào mặt kính của chiếc đồng hồ cũ, tiếng lách cách vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Cô Ngọc nghiêng đầu nhìn Nam, ánh mắt đầy dò xét, rồi bất giác hạ giọng: “Có chuyện gì nghiêm trọng sao? Ba mẹ ở nhà khỏe không?”

“Dạ khỏe, nhưng… em không yên tâm, cô ạ.”

Cô Ngọc chép miệng, lắc lắc đầu khiến mái tóc xù của cô run run theo nhịp, giọng cô hơi trách móc nhưng cũng không giấu được chút lo lắng: “Thời buổi này, sinh viên mà cứ đi đi về về thì sao mà học hành đàng hoàng được? Nhưng thôi, nếu là chuyện gia đình thì cô cũng không cản. Điền đơn xin phép đi rồi ký vô đây.”

Nam nhanh chóng làm theo, kéo chiếc bút bi xanh có sợi dây buộc lòng thòng trên bàn và cắm cúi điền vào tờ đơn. Chữ viết của cậu có hơi nguệch ngoạc hơn bình thường, phản ánh tâm trạng rối bời lúc này. Khi ký xong, cậu đẩy tờ giấy về phía cô Ngọc và cúi đầu cảm ơn.

“Em cảm ơn cô nhiều ạ.”

Cô Ngọc phẩy tay: “Thôi, về thì về. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Nam gật đầu, rồi quay bước ra khỏi văn phòng. Tình vẫn lẽo đẽo theo sau, bước chân có phần nặng nề như thể không muốn Nam rời khỏi. Cả hai đi ra ngoài, ánh nắng trưa chói chang tràn xuống khoảng sân bê tông, làm hắt lên những mảng nóng rát. 

Tình im lặng suốt đoạn đường, đến khi cả hai dừng lại trước bậc thềm ký túc xá, cậu mới hít sâu một hơi rồi lên tiếng: “Tao hỏi lần cuối, mày chắc chắn về hả?”

Nam quay sang nhìn bạn, ánh mắt cương quyết nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi. Đó là một nụ cười trấn an, nhưng cũng đầy dứt khoát, như thể cậu đã suy nghĩ kỹ càng và không còn gì có thể lay chuyển được quyết định của mình. “Ừ. Tao chắc chắn.”

Tình thở dài, đưa tay lên gãi đầu lần nữa, vẻ mặt đầy bối rối. Cậu nhìn xuống đôi giày cũ kỹ của mình, rồi lại ngước lên, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy lo lắng: “Thôi được. Tao không cản nữa. Nhưng mà… mày tính đi liền hả? Chiều nay có tiết kiểm tra môn Hóa Vô Cơ đó.”

Hai cậu bước lên cầu thang, tiếng bước chân vang lên đều đều trên những bậc thang cũ kỹ. Ở tầng một, anh Hải đang ngồi trên chiếc ghế nhựa cũ kỹ, tay cầm cuốn sách giáo khoa nhưng ánh mắt lại đăm đăm nhìn lên những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh thẳm. Tình liếc nhìn anh Hải rồi quay sang Nam, giọng nói đầy cảm thông: “Tao không muốn giống ổng đâu, học rớt mấy môn xong giờ nợ quá trời nợ.”

Nam mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một chút hài hước. Cậu đẩy nhẹ vai Tình, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm: “Chắc sáng mai tao đi sớm, chiều nay thi xong hai thằng mình ra chợ coi tao mua gì làm quà cho ba má tao nha, dù gì tao bỏ nhà lên Sài Gòn hơn nửa năm rồi mà.”

Tình mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một chút ghen tị. Cậu nhìn xa xăm, như thể đang mơ về một cuộc sống khác, một cuộc sống mà cậu không phải gánh trên vai những kỳ vọng của gia đình. “Trời, nhất trí liền, mà thiệt, tao muốn như ba má tao với anh Thành hơn, đi đây đi đó sưu tầm đồ cổ, mấy thứ dị dị, mà ổng bả cứ ép tao đi học Y, kêu là trong nhà có bác sĩ cho nở mặt nở mày.”

Nam nhìn thằng bạn, nụ cười trên môi cậu méo xệch, vừa buồn cười vừa thương cảm. Hoàn cảnh của hai đứa lại hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng chính sự khác biệt ấy lại khiến họ trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Cậu đẩy nhẹ vai Tình, giọng nói đầy khích lệ: “Thôi lo lên ôn bài lẹ lẹ đi ông.”

Rồi hai cậu bước vào phòng, khép lại cánh cửa gỗ cũ kỹ phía sau. Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ chiếc đèn neon nhấp nháy chiếu xuống bàn học, nơi những cuốn sách giáo khoa và vở ghi chép chất đống ngổn ngang. Tiếng quạt trần quay đều đều, hòa cùng tiếng lật trang sách của hai cậu, tạo nên một không khí yên tĩnh nhưng đầy căng thẳng. 

Căn phòng thi hôm nay nóng hơn thường lệ, hoặc ít nhất thì Nam cảm thấy vậy. Những chiếc quạt trần cũ kỹ treo lơ lửng trên trần nhà vẫn quay chậm rì rì, phát ra những tiếng cọt kẹt yếu ớt như thể chúng đang gắng hết sức để chống lại cái nóng hầm hập của Sài Gòn giữa trưa. Ánh nắng chiếu xiên qua những ô cửa sổ chớp gỗ, rọi lên những hàng bàn ghế gỗ cũ, nơi lớp sơn đã tróc lở theo năm tháng, để lộ những đường vân gỗ sần sùi bên dưới.

Nam ngồi ở hàng thứ ba, lưng thẳng, cây bút bi Thiên Long màu xanh kẹp giữa hai ngón tay, gõ gõ nhịp nhàng lên mặt bàn theo thói quen. Cậu liếc mắt nhìn qua một lượt, nhận ra đây toàn là những dạng bài quen thuộc mà cậu từng làm qua không biết bao nhiêu lần trước đó. Nhưng hôm nay, sự tập trung của cậu không còn sắc bén như mọi khi. Những con số, những phương trình hóa học lơ lửng trong đầu, không chịu sắp xếp lại thành một dòng chảy mạch lạc như thường lệ.

Ở bàn bên cạnh, Tình cũng đang cắm cúi làm bài, thỉnh thoảng liếc sang Nam bằng ánh mắt dò xét. Cậu có vẻ hơi bồn chồn, không phải vì bài thi, mà vì cách Nam cứ hay ngẩn người nhìn chằm chằm vào một điểm vô định nào đó trên tờ đề.

Thời gian cứ thế trôi qua, chỉ còn lại tiếng sột soạt của bút lướt trên giấy và tiếng gió yếu ớt từ những cánh quạt trần đang quay một cách mệt mỏi trên đầu. Thi thoảng, Nam lơ đãng liếc xuống bàn cuối lớp, nơi thằng Khánh hay ngồi cùng đám bạn. Cái bàn ấy vẫn trống, như mấy ngày nay, làm cậu có chút cảm giác kỳ lạ, như thể có một khoảng không vô hình vừa bị khoét ra khỏi lớp học.

Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Nam buông bút, khẽ thở dài. Cậu đóng đề thi lại, nhét vào trong tập, rồi thu dọn đồ đạc một cách chậm rãi.

Tình bước ra trước, đợi Nam ngay bậc thềm trước cửa lớp. Khi Nam vừa bước ra, Tình liền huých nhẹ khuỷu tay vào cậu, giọng không giấu được tò mò: “Sao? Làm bài được không?”

Nam chớp mắt, như thể câu hỏi của Tình kéo cậu trở lại thực tại. Cậu mất một giây để suy nghĩ, rồi gật đầu: “Cũng ổn.”

Câu trả lời nghe có vẻ bình thường, nhưng Tình nhíu mày. Bình thường, Nam không bao giờ trả lời kiểu nửa vời như vậy. Nếu làm tốt, cậu sẽ nói "Dễ như ăn kẹo"; nếu làm không được, cậu sẽ lắc đầu bảo "Tiêu rồi". Chứ cái kiểu "cũng ổn". này, rõ ràng là tâm trí Nam đang treo đâu đó, không phải trong bài thi.

Hai đứa sóng bước đi dọc hành lang, nơi ánh nắng đang hắt lên từ sân trường bê tông tạo thành những đốm sáng loang lổ trên nền gạch cũ. Không khí vẫn còn vương chút oi ả, nhưng có vẻ cơn gió nhẹ vừa lướt qua đã làm dịu đi đôi chút.

Nam lặng lẽ bước đi, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn xuống cuối hành lang, nơi những chiếc bàn ghế gỗ được xếp sát vào tường, cũ kỹ và trầy trụa vì bao thế hệ học trò. Có vài nhóm sinh viên khác đang đứng túm tụm lại, nói cười rôm rả về bài thi, về những câu khó, về những đáp án khác nhau. Nhưng Nam và Tình thì chẳng ai nói gì về chuyện đó.

Một lần nữa, ánh mắt Nam lại lướt xuống dãy bàn cuối lớp khi đi ngang qua cửa sổ. Cái bàn trống ấy vẫn nằm đó, im lìm, không có thằng Khánh tựa lưng vào ghế, không có tiếng cười đùa quen thuộc của đám bạn nó. Chỉ là một khoảng không vô hình, nhưng lại như một dấu chấm hỏi cứ lơ lửng mãi trong đầu Nam.

Tình với tay kéo nhẹ dây đeo ba lô, rồi huých nhẹ vai Nam khi cả hai vừa bước xuống bậc thềm của dãy phòng học. Không khí giữa trưa oi ả, nắng rọi xuống sân trường bê tông làm những mảng sáng loang lổ như thể ai đó vừa đổ một lớp dầu mỏng lên mặt đất. Nam vẫn đang mải mê suy nghĩ đâu đó, ánh mắt vô thức lướt qua hàng cây bàng già cỗi rì rào trên đầu.

“Ê, hay mình ghé chợ An Đông một chút?”. Nam lên tiếng, giọng đều đều nhưng không giấu được vẻ trầm tư. “Tao mua gì đó cho ba má tao làm quà”

Tình nhướn mày, thoáng ngạc nhiên. Hồi sáng tới giờ Nam cứ thấp thỏm không yên, bây giờ lại còn nhớ tới chuyện mua quà? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải.  Tình cười, gật đầu một cái: “Vậy thì đi.”

Xe buýt số 11 trườn qua từng con phố, rẽ vào những khúc cua mà bánh xe nghiến lên mặt đường kêu kin kít. Nam ngồi cạnh cửa sổ, chống khuỷu tay lên thành cửa, nhìn ra ngoài. Những bảng hiệu cũ kỹ lướt qua trước mắt - những tiệm vàng Kim Ngọc, Đại Phát, những quầy vải, quầy giày dép san sát nhau. Phía xa, có người đạp xe chở theo một chồng bánh mì trong cái thùng gỗ nhỏ phía sau, chiếc nón lá đội nghiêng nghiêng che đi nửa khuôn mặt.

Cảm giác quen thuộc đến mức gần như yên bình. Nhưng trong lòng Nam, sự lo lắng vẫn không thôi gặm nhấm.

Cậu rút chiếc Nokia ra khỏi túi, bấm số gọi về nhà. Tiếng chuông đổ dài vài giây, rồi vẫn chỉ là giọng tổng đài lạnh lùng: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Nam mím môi, nhấn phím đỏ cúp máy, rồi bấm lại số khác - lần này là số của ba cậu, ông Phong. Một lần nữa, vẫn là câu trả lời vô cảm ấy.

Cậu hạ điện thoại xuống, nhìn chăm chăm vào màn hình đang tối dần. Chiếc điện thoại nhỏ gọn trong tay bỗng trở nên vô dụng đến lạ.

Tình nhìn thấy hết, nhưng không nói gì. Cậu chỉ thở ra một hơi nhẹ, rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tòa nhà cũ kỹ đang lướt qua, nơi dòng xe cộ vẫn ào ào trôi đi như chưa từng có gì thay đổi.

Xe dừng lại trước cổng chợ An Đông. Hai đứa bước xuống, đứng trước khu chợ sầm uất nhất quận 5, nơi mà bất cứ ai lớn lên ở Sài Gòn cũng ít nhất một lần ghé qua.

Mặt trời vẫn chói chang trên cao, phản chiếu xuống những mái tôn của khu chợ, tạo thành một thứ ánh sáng gắt gỏng. Phía trước cổng chợ, những bà bán hàng rong ngồi xổm trên vỉa hè, trước mặt là những sàng đậu phộng, me rim, ô mai đựng trong các hũ thủy tinh to. Một chú bé tầm mười hai tuổi, mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, cầm xấp vé số đi qua đi lại, giọng rao vang lên giữa dòng người tấp nập.

Tình hít sâu một hơi, nheo mắt nhìn vào bên trong chợ: “Vậy giờ sao, mua gì đây?”

Nam vẫn đứng im, bàn tay vô thức siết chặt chiếc điện thoại trong túi quần. Một cơn gió nhẹ lướt qua, nhưng không đủ làm dịu đi cái nóng hầm hập đang bốc lên từ mặt đường nhựa.

Nam chưa kịp trả lời, cậu chợt cảm thấy một ánh mắt kỳ lạ đang chiếu thẳng vào mình.

Cách đó không xa, sát mé hiên một tiệm vàng cũ kỹ, có một ông lão đang ngồi xếp bằng trên chiếc ghế nhựa thấp, trước mặt bày một bộ bài Tây nhàu nhĩ cùng vài đồng xu xếp thành hàng ngay ngắn. Ông ta khoác một chiếc áo bà ba bạc màu, mái tóc đã hoa râm, râu lưa thưa, nhưng đôi mắt sắc lẻm và sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu lòng người.

Nam có cảm giác như không gian xung quanh bỗng chốc im bặt. Mọi âm thanh ồn ào của khu chợ - tiếng còi xe, tiếng rao hàng, tiếng cười nói - tất cả đều mờ nhạt đi, chỉ còn lại ánh mắt của ông thầy bói đang nhìn cậu trân trối.

Cảm giác khó chịu lan dọc sống lưng. Nam khẽ cau mày, định kéo tay Tình rảo bước vào chợ để tránh đi cái nhìn kỳ lạ đó.

Nhưng ngay khi cậu xoay người, giọng nói khàn khàn của ông lão vang lên, khiến cả hai khựng lại. “Ê, hai thằng nhóc kia.”

Nam giật mình quay lại. Ông thầy bói vẫn ngồi đó, nhưng lần này, bàn tay gầy guộc của ông ta chậm rãi đưa lên, chỉ thẳng vào cậu.

“Mày đó.”. Giọng ông lão không lớn, nhưng nghe lạnh buốt như một cơn gió thoảng qua giữa trưa hè. “Tai họa sắp tới rồi đó.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Nam. Cậu khẽ siết chặt quai ba lô, nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ.

Tình đứng cạnh, cũng thấy khó chịu. “Ông nói gì vậy?”

Ông lão không nhìn Tình, mà chỉ chăm chăm vào Nam. Trong đôi mắt đó có gì đó rất kỳ lạ - không phải ánh nhìn của một kẻ lừa đảo ngoài chợ, cũng không phải kiểu phán linh tinh để kiếm tiền. Mà là một cái gì đó… sâu thẳm hơn.

Nam hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Cậu bật cười nhạt, lắc đầu: “Cháu không tin mấy chuyện này đâu.”

Nhưng ông lão không hề nao núng. Ông ta nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén hơn một chút.

“Mày không tin cũng được.”. Giọng ông kéo dài, trầm thấp. “Nhưng cái mạng này… không còn là của mày nữa rồi.”

Cả Nam lẫn Tình đều giật mình.

“Mày có căn.”. Ông lão tiếp tục, giọng đều đều như thể đang nói một điều hiển nhiên. “Nếu không theo, thì sẽ mang họa. Chạy đằng trời cũng không thoát.”

Nam mở miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng cậu khô khốc. Cậu không phải đứa mê tín, nhưng lời nói của ông lão có gì đó… quá thật. Một cảm giác kỳ quái đang len lỏi vào tâm trí cậu.

Tình nuốt khan, rồi hạ giọng: “Ông là ai? Biết cái gì mà nói vậy?”

Ông lão chậm rãi nhắm mắt, như thể không buồn trả lời. Một lát sau, ông ta thở hắt ra, rồi nói một câu cuối cùng, gần như là thì thầm: “Có những con đường, một khi đã đặt chân vào thì không có quay đầu.”

Tình cau mày, ánh mắt vẫn dán chặt vào ông lão bí ẩn trước mặt. Những lời nói kỳ quái kia như một cơn gió lạnh len lỏi vào tâm trí nó, làm sống lưng cũng rờn rợn. Không kiềm được, Tình định bước tới, ít nhất là phải hỏi cho ra nhẽ ông lão này là ai, tại sao lại nói những điều quái đản như vậy.

Nhưng chưa kịp nhấc chân, một bàn tay đã chộp lấy cổ tay nó kéo giật ra sau.

“Ê, làm gì vậy?”. Tình kêu lên, nhưng Nam đã không nói không rằng, túm lấy nó lôi thẳng vào bên trong chợ.

“Trời đất ơi”. Tình chưa kịp phản ứng thì chân nó vấp phải bậc thềm thấp trước sạp hàng đầu tiên, và thế là  bị kéo ngã ngửa ra sau.

Cả người nó đập xuống nền gạch xi măng cũ kỹ, lưng ê ẩm. Một bà cô bán vải gần đó giật mình, trố mắt nhìn hai thằng nhóc lóng ngóng giữa dòng người tấp nập.

“Mày làm cái gì vậy hả?”. Tình càu nhàu, lồm cồm ngồi dậy, phủi phủi quần. Nhưng Nam không trả lời, chỉ nhanh chóng kéo nó đứng dậy rồi tiếp tục kéo nó đi sâu vào bên trong chợ.

Sau lưng tụi nó, tiếng cười khàn khàn của ông lão vang lên. “Haha! Mày không thể tránh được số phận đâu, nhóc con!”

Nam vẫn cúi đầu lầm lũi đi, kéo theo Tình, như thể cố gắng chạy trốn khỏi những lời đó. Nhưng ông lão chưa dừng lại.

“Mày có khả năng cảm nhận được mọi chuyện, đúng không?”. Giọng ông ta kéo dài, lơ lửng trên không trung, hòa vào tiếng rao hàng, tiếng mặc cả của mấy bà nội trợ, tiếng kéo lê thùng hàng trên nền gạch. “Mày không theo thì sẽ như tao thôi! Ngồi đây, bói dạo kiếm cơm qua ngày! Một thằng điên lề đường! Haha!”

Giọng ông lão vỡ ra trong một tràng cười lớn.

Nam không quay đầu lại, nhưng Tình thì có. Nó vừa đi vừa ngoái lại, thấy ông lão vừa cười vừa bật dậy khỏi chiếc ghế nhựa, nhảy cẫng lên như một thằng hề.

“Trời đất quỷ thần ơi”. Một bà cô bán hàng gần đó la lên, né sang một bên khi ông lão bắt đầu múa. Ông ta xoay vòng vòng ngay giữa lối đi, hai tay vung vẩy, chân nhảy cẫng, vừa múa vừa hát nghêu ngao những câu hát vô nghĩa. Một đám người tò mò bắt đầu tụ lại, chỉ trỏ bàn tán.

“Ê, ổng bị điên hả?”. Một người đàn ông xách túi cam sành dừng lại, nhíu mày.

“Hình như vậy… mới thấy ngồi bói bài đây mà?”. Một bà thím đeo túi đi chợ cũng quay qua góp chuyện.

Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn hơn, nhưng Nam vẫn tiếp tục kéo Tình đi.

“Thôi, đừng để ý mấy ông điên.”. Cậu lầm bầm, giọng thấp đến mức gần như lẫn vào tiếng ồn của khu chợ.

Tình lườm cậu, nhưng rồi cũng gật đầu. “Ờ… tao thấy mày nói đúng.”

Hai đứa đi sâu hơn vào trong chợ, xuyên qua những gian hàng chất đầy vải vóc, áo quần, túi xách, đồ khô, bánh kẹo, thuốc bắc… Càng đi xa, tiếng ồn phía cổng chợ càng nhạt dần, cho đến khi gần như không còn nghe thấy gì nữa.

-

Dưới ánh đèn bàn lờ mờ, ánh sáng vàng vọt đổ bóng dài trên trần nhà, rung rinh theo từng cơn gió nhẹ hắt vào từ ô cửa sổ nhỏ. Đồng hồ trên tường nhích từng giây, kim phút vừa chạm mốc mười giờ tối, nhưng không khí trong phòng vẫn phảng phất hơi nóng của cả một ngày dài nắng gắt.

Tình đang ngồi bên chiếc bàn gỗ sậm màu, đầu cúi xuống tập đề cương Hóa, tay lật từng trang sách giáo khoa dày cộm với những góc giấy đã quăn mép. Tiếng bút bi cậu ta gõ nhẹ lên mặt bàn đều đều, như một nhịp điệu vô thức giúp tập trung suy nghĩ. Chiếc quạt trần cũ kỹ trên đầu kêu rè rè, quay chậm chạp, hắt gió lướt qua chồng vở bài tập chất chồng lộn xộn bên cạnh.

Trên giường tầng phía trên, Nam nằm bất động, một tay cầm chiếc vé xe màu xanh nhạt, mắt dán vào dòng chữ in ngay ngắn: 7:00 sáng. Chỉ là một tấm vé xe khách bình thường, nhưng đối với Nam, nó nặng như chì. Những con số trước mắt nhòe dần, không phải vì cậu buồn ngủ, mà vì tâm trí đã lang thang đến một nơi xa lắc, nơi nỗi bất an bám riết lấy cậu như một cơn gió lạnh.

Cạnh cậu, đống quà mà hai đứa vừa mua lúc chiều vẫn còn nằm lộn xộn trên giường. Một hộp trà Thiết Quan Âm gói giấy đỏ sẫm, mấy hộp bánh pía Sóc Trăng vuông vức, một túi ô mai me cay chua gói trong bịch nilon trong suốt, vài bộ quần áo mới mua trong chợ vẫn còn gấp nếp. Đặc biệt nhất là hộp bánh quy Kinh Đô màu thiếc đỏ mà Tình đã nhét vào tay cậu trước khi hai đứa rời chợ. “Mua cái này đi, vừa sang vừa rẻ”. thằng bạn đã cười cười bảo vậy.

Nam chớp mắt, quay đầu nhìn về phía chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Cậu đưa tay đặt chiếc vé xe xuống, rồi thò tay xuống dưới gối, kéo ra một cuốn sổ nhỏ bọc da màu nâu. Bề mặt bìa sờn đi vì thời gian, mép sổ cũng có dấu hiệu bị quăn. Đây là cuốn sổ cậu dùng để ghi chép những giấc mơ kỳ lạ, những suy nghĩ vụn vặt, những dòng tâm sự mà cậu chẳng biết phải chia sẻ cùng ai.

Lật từng trang sổ, mắt Nam lướt qua những dòng chữ nghiêng nghiêng trải dài theo nét bút mực xanh. Có những đoạn bị gạch xóa, có trang lại chỉ toàn là những dòng nguệch ngoạc, hằn rõ dấu ấn của một cậu học trò hay suy tư. Bỗng, một vật nhỏ rơi ra từ giữa hai trang giấy, nhẹ nhàng đáp xuống tấm chăn mỏng màu xanh thẫm.

Là một bức ảnh cũ. Nam chậm rãi nhặt lên, ngón tay vô thức miết nhẹ lên bề mặt giấy ảnh đã ố vàng theo năm tháng. Trong bức ảnh, một gia đình ba người đứng cười hiền hòa trước sân nhà. Ba cậu cao lớn, ánh mắt hiền hậu sau cặp kính gọng vàng, má cậu đứng kế bên, tay đặt nhẹ lên vai chồng, miệng cười dịu dàng. Còn Nam - cậu bé trong bức ảnh, khi ấy mới sáu tuổi, đang ngồi phía trước, đôi mắt sáng rỡ, miệng cười toe toét, hai tay cầm chặt một chiếc xe hơi mô hình bằng nhựa đỏ.

Bức ảnh này chụp trong một dịp đặc biệt, nhưng bây giờ, Nam không còn nhớ rõ là dịp gì nữa.

Cậu nhìn chằm chằm vào nó, lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Một nỗi buồn không rõ hình hài, một chút hoang mang khó diễn tả. Hình ảnh ba má cậu vẫn còn đó, nhưng lại có gì đó xa vời, như thể chỉ cần chớp mắt một cái, tất cả sẽ tan biến như một giấc mộng.

Bên dưới, Tình đột ngột thở dài, rồi càu nhàu gì đó về mấy công thức hóa học dài lê thê. Tiếng lật trang vở soạt một tiếng, kéo Nam trở lại thực tại. Cậu chớp mắt, thở ra một hơi thật khẽ, rồi lật úp bức ảnh xuống nệm, như thể làm vậy có thể đẩy lùi đi nỗi lo lắng đang dâng tràn trong lòng.

“Không biết mọi người ở nhà sao rồi...”. Nam thầm nghĩ. Trong đầu cậu vang lên hàng loạt câu hỏi chưa có lời đáp. Không biết mọi người ở nhà ra sao? Má có lo cho cậu không? Ba có còn giận không? Họ có biết rằng cậu thật sự muốn về nhà không?

Ngay lúc ấy, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, xé toạc bầu không khí yên tĩnh.

Nam giật nảy người. Cậu vội vàng với tay tìm chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc trên đống quà lúc chiều. Màn hình sáng lên giữa căn phòng nhập nhoạng, dòng chữ hiển thị trên đó khiến tim cậu bỗng thắt lại: “Má”.

Nam khựng lại. Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình đang rung lên từng hồi, ánh sáng xanh mờ nhạt hắt lên gương mặt cậu, làm nổi bật vẻ hoang mang trong đôi mắt. Một luồng suy nghĩ thoáng qua trong đầu: Sao giờ này má lại gọi?

Cậu do dự một chút, rồi hít một hơi sâu, trượt nút nghe. “Alo?”

Bên kia không phải là giọng của bà Yến mà là một giọng trầm khàn, mệt mỏi, có chút gì đó như vừa trải qua một cuộc hành trình dài đầy căng thẳng. “Nam, là chú đây, chú Vũ.”

Tim Nam như ngừng đập. Cậu ngồi bật dậy, tay siết chặt lấy điện thoại. “Chú Vũ? Sao chú lại gọi con giờ này? Điện thoại của má con mà? Có chuyện gì sao?”

Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi giọng chú Vũ trầm hẳn xuống: “Nam à, chú biết con có thể giận gia đình, nhưng giờ chuyện này quan trọng hơn hết thảy. Ba má con… đã chết rồi.”

Cả người Nam chợt đông cứng. “Gì… gì cơ?”

Giọng chú Vũ nghẹn lại. “Mọi thứ… tệ hơn chú tưởng. Con phải về ngay, nếu không…”

Ông bỏ lửng câu nói, nhưng Nam hiểu. Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cậu lắc đầu liên tục, cố gắng trấn tĩnh lại. “Chú Vũ… chú nói rõ cho con. Chuyện gì đã xảy ra?”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài nặng nề. Rồi, chậm rãi, từng lời một, chú Vũ nói:

“Ba con… chết một cách khó hiểu. Người ta tìm thấy ổng nằm bất động trên sàn, ánh mắt mở trừng trừng như muốn nói điều gì đó, nhưng không kịp. Còn má con… má con mất ngay lúc đang thắp nhang. Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra….”

Điện thoại rơi khỏi tay Nam. Cậu không nghe thấy gì nữa. Cả căn phòng như xoay tròn. Một tiếng động chói tai vang lên khi chiếc Nokia rơi xuống sàn gạch bông, trượt đi một đoạn.

Bên dưới, Tình giật mình ngẩng lên, tròn mắt nhìn Nam. “Gì vậy Nam? Mày sao thế?”

Nam không đáp. Cậu chỉ ngồi bệt xuống giường, ánh mắt trống rỗng, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không thành lời. Một cơn đau âm ỉ bóp nghẹt lồng ngực, không thành tiếng, nhưng lại đau đến mức cậu không thể thở được.

Tình vội vàng đứng dậy, chạy đến, lay mạnh vai cậu: “Ê! Mày sao vậy? Nói gì đi chứ!”

Nam chậm rãi ngẩng lên. Trong đôi mắt cậu, một cơn bão lớn đang nổi lên. Giọng cậu khàn đặc, như thể cổ họng vừa bị đốt cháy: “Ba má tao… mất rồi.”

Một câu nói ngắn ngủi. Nhưng nó nổ tung trong không gian như một tiếng sét.

Tình đứng sững. Đôi mắt cậu mở to, toàn thân cứng đờ. “Mày… mày nói cái gì? Mất rồi là sao?”

Nam không trả lời. Chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ tràn ra, lăn dài trên gò má.

Tình lắp bắp. “Nhưng… nhưng sao lại… sao lại…”

Cậu không biết phải hỏi gì. Không biết phải nói gì. Cảm giác như mọi thứ quanh cậu vừa vỡ vụn theo một cách mà không ai có thể lường trước.

“Mày tính làm gì bây giờ?”. Tình hỏi, giọng hoảng loạn.

Nam hít một hơi thật sâu, như thể cố nhét lại tất cả những mảnh vỡ của bản thân vào một khuôn khổ nào đó. Cậu đứng dậy. “Tao về quê.”

Tình sững người. “Mày… mày đi ngay bây giờ hả? Tối rồi mà!”

Nhưng Nam không còn nghe thấy gì nữa. Cậu quay người, kéo mạnh chiếc vali còn chưa kịp dỡ ra. Bức ảnh gia đình rơi xuống nệm. Cậu cúi xuống, nhặt lấy nó, cẩn thận nhét vào túi áo. Rồi không một lời, Nam mở cửa, bước ra ngoài.

Dưới ánh đèn neon nhấp nháy bên hành lang ký túc xá, bóng Nam lảo đảo lao ra ngoài, đôi chân cậu như không còn chạm đất. Tình hoảng hốt chạy theo, tim đập thình thịch.

“Ê! Mày đi kiểu gì? Giờ này mà mày định về bằng cách nào?”

Nam vẫn không dừng lại. Bước chân cậu gấp gáp, hơi thở đứt quãng, như thể nếu không đi ngay lúc này, cậu sẽ không bao giờ còn có cơ hội nữa.

“Tao ra bến xe. Mua vé gấp.”. Giọng Nam khàn đặc, đứt quãng, giống như hơi thở của cậu bị bóp nghẹt giữa cổ họng.

Tình nghe mà hoảng. “Trời ơi, giờ này bến xe còn chuyến nào không? Mày đã nghĩ kỹ chưa?”

Nhưng Nam không còn nghe thấy gì nữa. Cậu xiết chặt tay kéo chiếc vali, đôi mắt ráo hoảnh nhưng lại tối sầm như vừa bị nuốt chửng bởi một vực sâu không đáy. Vừa đi được vài bước, cậu vấp phải mép cầu thang.

Cả người Nam chao đảo.

“Ê, coi chừng—!”. Tình la lên, nhưng đã quá muộn.

Tiếng va chạm khô khốc vang lên khi chiếc vali tuột khỏi tay Nam, lăn lông lốc xuống bậc thang xi măng. Những bánh xe nhỏ bằng cao su nảy lên, va đập vào thành cầu thang, phát ra những tiếng rầm rầm chói tai. Cặp khóa kim loại bật tung, nắp vali bung ra một phần, khiến quần áo và vài món đồ lặt vặt văng tung tóe xuống các bậc thềm.

Tiếng động quá lớn khiến cả dãy ký túc xá bừng tỉnh. Từ trong phòng, những cánh cửa bật mở. Vài cái đầu thò ra, mắt nhíu lại vì ánh sáng đột ngột.

“Gì vậy trời?”

“Đứa nào làm um sùm vậy?”

Bên dưới, dãy tầng trệt cũng bắt đầu có người bước ra xem chuyện gì đang xảy ra. Một số sinh viên đứng tựa vào lan can, vươn người nhìn lên, mặt mũi vẫn còn ngái ngủ.

“Trời đất, giữa khuya rồi còn quậy gì vậy?”

Giữa cơn hỗn loạn, một luồng ánh sáng bất ngờ lia qua, chiếu thẳng lên cầu thang. Là chú Đại bảo vệ. Chú mặc bộ đồ kaki màu xanh đã bạc màu vì thời gian, tay cầm cây đèn pin to tổ chảng, bước vội lên cầu thang với vẻ mặt khó chịu.

“Đứa nào mà làm rần rần vậy hả?”. Chú Đại quát lên, giọng còn đặc mùi buồn ngủ. “Có biết giờ này là mấy giờ không?”

Nam vẫn còn quỳ dưới đất, tay run run nhặt lại bức ảnh gia đình vừa rơi ra từ vali. Cậu không để ý đến những ánh mắt xung quanh, cũng không nghe thấy tiếng chú Đại. Cậu chỉ chăm chăm nhìn vào bức ảnh nhỏ xíu, giờ đã có một vết gãy nhỏ ở góc.

Lúc này, có một bóng người khác xuất hiện từ dãy phòng phía sau. “Nam?”

Là anh Hải. Anh là sinh viên năm tư, người lúc nào cũng xởi lởi, vui vẻ, nhưng giờ phút này, nét mặt anh đầy lo lắng. Không nói gì, anh cúi xuống, nhặt chiếc vali bị bung ra, rồi lẳng lặng gài lại khóa giúp Nam.

Tình thở hổn hển, nhìn qua anh Hải, rồi quay sang chú Đại, nuốt khan một cái.

“Chú ơi… chuyện gấp lắm.”. Tình cố gắng nói thật nhanh. “Ba má Nam mới mất. Nó phải về quê ngay.”

Chú Đại ngớ người. Đôi mày cau lại, cây đèn pin trên tay cũng hạ thấp xuống. Mấy sinh viên đứng xung quanh cũng lặng đi, những lời phàn nàn ban nãy tắt ngấm.

Anh Hải nhìn Nam, rồi cúi xuống, đặt tay lên vai cậu, giọng trầm xuống: “Nam… có thật không?”

Nam vẫn không nói gì. Cậu chỉ gật đầu. Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn qua khóe mi, rơi xuống nền gạch mát lạnh.

Ánh đèn pin trên tay chú Đại vẫn rung nhẹ khi chú nhìn Nam chằm chằm. Gương mặt chú giãn ra một chút, bớt đi vẻ cau có ban đầu. Nhưng giọng vẫn còn chút cộc cằn: “Giờ này mày về bằng kiểu gì?”

Nam cắn chặt môi, chưa kịp trả lời thì Tình đã lên tiếng thay: “Nhà nó ở Tây Ninh, gần núi Bà Đen.”

Vừa nghe đến hai chữ Bà Đen, Nam bỗng giật mình, như thể vừa bị ai đó đánh thức khỏi cơn mộng mị. Cậu ngẩng phắt lên, mắt mở to. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Dù đây chỉ là một địa danh quen thuộc, nhưng không hiểu sao, vào giờ phút này, nó lại mang một cảm giác nặng nề đến thế.

“Dạ, giờ con ra bến xe An Sương…”. Nam lắp bắp nói, tay vô thức siết chặt quai vali.

Chú Đại nhìn cậu một lúc, rồi thở hắt ra, lắc đầu.

“Thôi, để tao chở mày ra bến.”. Chú hất cằm về phía anh Hải. “Hải, mày canh cổng dùm tao xíu nha.”

Anh Hải nhướn mày, rồi đột nhiên bật cười nhẹ, lắc đầu. “Thôi, cho con mượn xe đi. Chú là bảo vệ, lỡ cô Ngọc phát hiện là chú bị la đó.”

Chú Đại nhăn mặt, nhìn Hải đầy cảnh giác. “Lỡ mày chạy tông vô cột điện thì sao?”

“Con có bằng A1 đàng hoàng nha chú! Với lại, Nam đang gấp lắm rồi.”. Hải nheo mắt, giọng chùng xuống.

Chú Đại lại lặng im. Một lát sau, chú thở dài đánh thượt, rồi lầm bầm gì đó trong miệng, móc từ túi quần ra chùm chìa khóa, ném cho Hải. “Rồi, chạy cẩn thận đó.”

Hải chụp lấy chìa khóa, cười mỉm: “Dạ, con chạy cẩn thận hơn giữ bồ con nữa.”

Chú Đại liếc xéo: “Nói nhiều quá, đi lẹ đi.”

Không đợi thêm một giây nào nữa, Hải phóng xuống cầu thang, kéo theo Nam và Tình. Trong lúc đó, Nam vẫn còn ngẩn ngơ, như thể mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh mà cậu chưa kịp nắm bắt. 

Trên con đường từ ký túc xá ra bến xe An Sương, Nam ngồi phía sau xe, hai tay bám hờ vào vạt áo của anh Hải, nhưng tâm trí lại lơ lửng ở một nơi nào đó rất xa.

Trong đầu Nam, hàng loạt khuôn mặt lần lượt hiện lên - Khánh, với đôi mắt trũng sâu và nét mặt kỳ lạ vào buổi sáng hôm đó… Anh Toàn, anh Châu… những cái tên chỉ mới vài ngày trước vẫn còn là một phần trong cuộc sống của cậu, giờ đây lại gợi lên một cảm giác gì đó đầy bất an…

Rồi ông thầy bói ở chợ An Đông - đôi mắt ông ta cứ nhìn xoáy vào cậu như thể đã thấy trước điều gì đó… "Mày không thể tránh được số phận đâu…". Giọng nói khàn khàn của lão già ấy vang lên đâu đó trong tâm trí, khiến sống lưng Nam lạnh buốt.

Và rồi, quan trọng nhất - giọng nói dồn dập của chú Vũ trong cuộc điện thoại khi nãy. Những lời nói đứt quãng, ngập tràn căng thẳng và sợ hãi: "Ba con… chết một cách khó hiểu. Còn má con… mất ngay trong lúc thắp nhang."

Nam siết chặt quai vali. Một cơn choáng váng bỗng ập đến, khiến cậu phải cúi thấp đầu xuống, nhắm mắt lại. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, mạnh đến mức tưởng chừng như cả thành phố này có thể nghe thấy.

Bất giác, chiếc xe thắng nhẹ một cái, kéo Nam ra khỏi cơn mơ màng.

"Đến rồi, em mau vào xem còn vé không.". Giọng anh Hải vang lên từ phía trước. Nam chớp mắt vài lần, mất một lúc mới nhận ra chiếc xe đã dừng ngay trước cổng bến xe An Sương.

Phía bên trong, khu bến xe sáng rực ánh đèn huỳnh quang trắng xóa. Những hàng xe khách nối đuôi nhau, những chiếc loa phát thanh rè rè đọc thông tin tuyến đường. Một người phụ nữ bán bánh mì ngồi sát vỉa hè, bên cạnh là thùng nước ngọt ướp đá, từng lon Coca và 7Up lấp lánh dưới ánh đèn đường. Xa xa, một nhóm thanh niên đang hút thuốc, cười nói rôm rả bên chiếc xe khách sơn đỏ cũ kỹ, chuẩn bị khởi hành.

Nam vẫn ngồi yên trên xe, nhất thời chưa nhúc nhích. Cậu cảm giác như cơ thể mình không thuộc về nơi này, như thể có một bức màn vô hình đang ngăn cách cậu với thế giới thực tại.

Anh Hải quay đầu lại, khẽ nhíu mày: "Sao vậy? Nhanh lên em, trễ là hết vé đó."

Nam giật mình, gật đầu, rồi vội vã mở cửa xe bước xuống. Hơi lạnh của đêm Sài Gòn phả vào mặt cậu, mang theo một chút sương mỏng. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, rồi kéo vali đi thẳng vào trong bến.

Dưới ánh đèn huỳnh quang chập chờn của bến xe An Sương, Nam kéo vali bước vội về quầy vé, lòng đầy hy vọng mong manh. Cô nhân viên quầy vé đang lúi húi kiểm tra sổ sách, cạnh bên là chiếc quạt máy đời cũ đang chạy kêu rè rè. Trên quầy, những tập vé xe xếp chồng, bọc trong bìa nhựa đã ngả màu. Một chiếc điện thoại bàn màu xám lấm tấm bụi nằm gần đó, sợi dây xoắn lòng thòng rủ xuống cạnh bàn.

Nam đặt mạnh hai tay lên mặt quầy, giọng đầy gấp gáp: "Chị ơi, còn vé nào đi Thạnh Lợi, Tây Ninh ngay bây giờ không?"

Cô nhân viên ngẩng lên, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Cô đẩy cặp kính trên sống mũi, rồi lật sổ, rê đầu bút bi một hồi trước khi đáp, giọng đều đều: "Hết rồi em, sáng mai 7 giờ mới có chuyến."

Nam nhíu mày, lòng cậu như bị bóp nghẹt. Cậu cắn môi, kiên nhẫn hỏi lại: "Chắc không chị? Có còn sót vé nào không ạ? Chuyến nào trễ hơn cũng được."

Lần này, cô gái thở ra một hơi dài, ánh mắt có chút bực bội. Cô đóng sổ lại cái cộp, rồi chỉ ra phía sau: "Hết vé rồi, em ơi. Ra để người sau lên mua đi."

Nam đứng sững vài giây, rồi cuối cùng cũng phải nuốt xuống sự thất vọng đang dâng trào. Cậu khẽ gật đầu, kéo vali lùi lại. Mấy người khách phía sau lập tức chen lên, giọng nói xôn xao vây kín quầy vé.

Nam thất thểu bước ra, lòng trống rỗng. Anh Hải đứng đợi gần đó, thấy vẻ mặt Nam là hiểu ngay. Anh bước lại gần, hỏi nhanh: "Sao rồi? Có vé không?"

Nam lắc đầu. "Hết rồi anh. Mai 7 giờ mới có chuyến."

Anh Hải cau mày, nhìn đồng hồ trên cổ tay. Kim giờ đã nhích gần về con số 12. Đứng lại đợi đến sáng là không khả thi. Hai người đang chưa biết làm sao thì bỗng có một giọng nói vang lên từ phía bên kia bãi đỗ xe.

"Đi đâu mà trông thảm vậy tụi bây?"

Nam quay đầu lại. Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc xe taxi màu trắng, lười biếng nhấc cốc trà đá lên uống. Cạnh ông là một cây đèn đường sáng lờ mờ, ánh sáng rọi lên gương mặt đen sạm vì nắng gió. Tấm biển TAXI ĐỒNG HÀNH gắn trên nóc xe, ánh đèn xanh nhấp nháy lập lòe.

Nam chớp mắt, lưỡng lự một chút rồi đáp: "Dạ, con muốn đi Thạnh Lợi, Tây Ninh."

Ông tài xế đặt ly trà xuống, nhướn mày. "Thạnh Lợi? Ở gần núi Bà Đen đúng không?"

Nam gật đầu. Người đàn ông bật cười khẽ, châm điếu thuốc, rít một hơi rồi gật gù nói: "Trùng hợp ghê. Tí nữa chú cũng chạy về núi Bà Đen có việc đây. Nếu tụi bây muốn đi liền, lên xe đi."

Nam và anh Hải nhìn nhau. Trong bóng đêm, ánh đèn xe hắt lên khuôn mặt người tài xế, làm nét mặt ông ta vừa thân thiện, vừa có gì đó khó đoán.

Ông tài xế dập điếu thuốc vào cái gạt tàn nhựa gắn trên cửa xe, tay gõ nhẹ lên cửa xe, giọng đều đều: "Bình thường đi Thạnh Lợi phải ba, bốn trăm ngàn á. Nhưng nay tiện đường, chú lấy con hai trăm thôi."

Nghe vậy, anh Hải lập tức nhíu mày, kéo Nam ra một góc nhỏ thì thầm: "Nam, có chắc không? Em biết tài xế này là ai không? Giờ này mà đi đường xa, lỡ có chuyện gì thì sao?"

Nam nhìn ra con đường trước bến xe, nơi những ánh đèn đường chớp tắt như sắp cháy bóng, những gánh hàng rong lục đục dọn dẹp, vài chiếc xe khách muộn còn nổ máy chờ khách. Gió đêm mát lạnh, nhưng lòng cậu thì rối bời. Cậu không có nhiều lựa chọn. Đứng chờ tới sáng là không thể.

Cậu cắn môi, tặc lưỡi: "Thôi kệ anh. Em phải về liền. Giờ còn cách nào khác đâu."

Anh Hải thở dài, rõ ràng không vừa ý nhưng cũng không còn cách nào khác. Anh bước nhanh tới phía sau xe, mở cốp, phụ Nam nhấc cái vali lên.

Lúc này, Nam mới có dịp quan sát kỹ chiếc xe taxi. Đó là một chiếc Toyota đời cũ, sơn trắng nhưng đã ngả màu vàng vọt theo năm tháng. Dọc thân xe có vài vết trầy xước, còn mui xe thì gắn một tấm bảng TAXI ĐỒNG HÀNH, ánh đèn xanh chớp chớp lập lòe.

Nhưng thứ khiến Nam chú ý nhất chính là bên trong xe. Khi cậu cúi xuống nhìn qua cửa kính, mùi tinh dầu trầm hương nhàn nhạt xộc vào mũi. Trên bảng điều khiển xe, một loạt tượng Phật nhỏ được xếp ngay ngắn: có Quan Thế Âm Bồ Tát, có Phật Di Lặc, có cả tượng ông Địa đang cười híp mắt. Dưới chân những bức tượng là một xâu chuỗi hạt màu nâu sẫm, bóng loáng vì đã qua tay cầm không biết bao nhiêu lần.

Từ kính chiếu hậu, một lá bùa nhỏ màu vàng được treo lủng lẳng, chữ viết ngoằn ngoèo như bùa chú của mấy thầy pháp mà Nam từng thấy trong những bộ phim ngày bé. Dưới chân ghế tài xế, một bình xịt tinh dầu nhỏ được đặt gọn gàng, bên cạnh là một bọc bánh Pía Sóc Trăng vẫn còn mới.

Ông tài xế đã bước vào ghế lái, nhìn Nam qua kính chiếu hậu, ánh mắt bình thản nhưng dường như đang dò xét. "Sao? Lên xe chưa con?"

Nam hít sâu, ngoái lại nhìn anh Hải một lần nữa. Anh Hải vẫn đứng đó, vẻ mặt lo lắng thấy rõ. Nhưng rồi anh vỗ vai Nam một cái, gật đầu: "Đi cẩn thận nha, có gì gọi anh liền."

Nam gật đầu, mở cửa xe, bước vào trong. Cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch chắc nịch. Không gian trong xe có chút ngột ngạt vì mùi hương trầm, nhưng Nam không để tâm.

Cậu ngả người ra ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, anh Hải vẫn còn đứng đó, ánh mắt dõi theo chiếc xe như thể muốn bảo đảm rằng nó sẽ không đi đến một nơi nào đó mà Nam không thể quay lại.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout