Mặt trời trên bầu trời Sài Gòn đang dần buông xuống, ánh nắng nhợt nhạt như những vệt sơn phai trên một bức tranh cổ, phủ lên thành phố một sắc vàng mơ màng. Bầu trời trên cao vẫn còn một chút xanh thẳm vương vấn, nhưng phía xa, những tòa nhà, mái hiên và bảng hiệu đã bắt đầu nhuốm màu hoàng hôn. Từng tia nắng cuối ngày xuyên qua những hàng cây bên đường, tạo thành những vệt sáng dài trên mặt đường nhựa nóng, nơi xe cộ vẫn nườm nượp qua lại không ngừng nghỉ.
Đường Nguyễn Trãi, con phố sầm uất bậc nhất của thành phố, lúc này đông nghịt người. Tiếng động cơ xe máy gầm rú, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng rao hàng của những người bán rong hoà vào nhau thành một bản giao hưởng hỗn độn, đậm chất Sài Gòn. Dưới những mái hiên lụp xụp của các tiệm may, tiệm quần áo và quầy hàng ăn, người ta chen chúc, mặc cả, chào hỏi nhau bằng cái giọng đặc trưng của dân thành phố này - nhanh nhẹn, đôi khi cộc lốc, nhưng đầy thân thiện. Một chiếc xe hủ tiếu gõ lách cách di chuyển qua con hẻm nhỏ, mùi nước lèo thơm phức bay theo gió, hoà lẫn vào hương thơm của bánh mì nóng hổi từ xe đẩy gần đó.
Giữa dòng người ồn ào, một cậu thiếu niên lom khom đạp chiếc xe đạp cũ kỹ, dáng vẻ lẫn vào dòng người như một mảnh ghép nhỏ của bức tranh đô thị rộng lớn. Vũ Hoài Nam - một cái tên không có gì nổi bật, cũng như chính cậu giữa hàng trăm con người đang hối hả trên phố. Chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu, vạt áo bên dưới hơi nhàu vì bị nhét vội vào cạp quần. Cái quần tây màu xanh đậm cũng chẳng còn mới, hai gấu quần lấm tấm bụi đường. Cậu còng lưng trên chiếc xe đạp mini Nhật cũ, một tay giữ ghi-đông, tay kia níu chặt quai chiếc balo đã bạc màu, từng đường chỉ khâu đã bắt đầu sờn, trên đó còn loang lổ vài vết bẩn không rõ từ bao giờ.
Chiếc balo ấy là kho tàng di động của Nam, bên trong nhồi nhét đủ thứ: sách vở, tài liệu, vài ba cây bút bi không còn nắp, một hộp cơm trưa chưa kịp rửa và đặc biệt là chiếc máy ảnh - người bạn trung thành đồng hành cùng cậu trên mọi nẻo đường của thành phố này. Nam không quá nổi bật trong lớp, nhưng bạn bè đều quý cậu vì tính cách hiền lành, hay giúp đỡ người khác. Cậu sống có trách nhiệm, luôn cẩn thận với mọi thứ, thế nhưng lại có một điểm trừ lớn: hậu đậu. Chính sự vụng về vô hại ấy lại khiến bạn bè cậu không ít lần phải bật cười, nhẹ nhàng nhưng đầy trìu mến.
Nam vừa đạp xe đến ngã tư quen thuộc, chờ đèn đỏ, thì bỗng có một giọng nói lanh lảnh vang lên từ bên lề đường: “Ê, balo chưa kéo khoá kìa nhỏ!”
Là bà cô bán bánh mì quen thuộc. Người phụ nữ ngoài bốn mươi, tóc buộc cao, mặc chiếc áo thun cũ với chiếc tạp dề bạc màu, tay thoăn thoắt kẹp ổ bánh mì nóng hổi vào túi giấy. Bà vừa la vừa chỉ về phía Nam, ánh mắt đầy vẻ nhắc nhở.
Nam giật mình, vội quay đầu kiểm tra. Đúng thật, cái khoá kéo balo đã tuột ra từ lúc nào, để lộ một đống sách vở và tài liệu lộn xộn bên trong. Trong lúc hấp tấp kéo khoá lại, tay cậu lại vụng về làm tuột thêm, khiến mấy quyển sách trượt khỏi balo rơi xuống đất, văng ra giữa lòng đường.
“Trời ơi!”. Nam kêu lên, hốt hoảng nhảy xuống xe.
Cậu lật đật dựng xe lên, nhanh chóng cúi xuống nhặt sách, tay chân cuống quýt như con rối. Một vài chiếc xe máy lướt ngang qua, người ta ngoái nhìn cậu với ánh mắt vừa tò mò vừa khó hiểu. Một người đàn ông trung niên trên chiếc Dream cũ tặc lưỡi: “Thanh niên gì mà hậu đậu quá trời vậy!”
Nam mặc kệ, chỉ lo nhặt cho đủ số sách của mình. Khi cầm lên quyển cuối cùng, cậu vội mở balo kiểm tra. Chiếc máy ảnh của cậu vẫn còn nguyên, nằm yên vị trong lớp vải lót bên trong.
Nam thở phào nhẹ nhõm. Nếu mà nó rơi xuống đường thì toi mất! Cậu khẽ mỉm cười khi nhìn thấy cuốn "Gray’s Anatomy". vừa mua trong nhà sách, bìa sách láng bóng phản chiếu những ánh đèn đường lấp loáng. Đây là cuốn sách mà thằng Tình - bạn chung phòng lẫn chung lớp của cậu - cứ khăng khăng bảo phải mua, nói rằng không có nó thì chẳng thể nào học hành tử tế được. Cậu trân trân nhìn nó thêm chút nữa, cảm giác như đang cầm trên tay cả một kho tàng tri thức khổng lồ, rồi nhẹ nhàng cất lại vào balo, kéo khoá thật kỹ, không để mắc phải sai lầm như lúc nãy.
Bà cô bán bánh mì vẫn đang nhìn cậu chăm chăm, một tay bận rộn kẹp bánh mì vào giấy, tay kia giữ chiếc điện thoại sát tai, giọng nói lanh lảnh giữa phố xá ồn ào. Nam chợt nhớ ra Tình có nhờ cậu mua đồ ăn tối. Thôi thì tối nay lại gặm bánh mì vậy, vừa nhanh gọn vừa đỡ phải suy nghĩ nhiều.
“Cô ơi, cho con hai ổ bánh mì thịt đầy đủ nha!”. Nam vừa nói vừa dán mắt vào những khay thịt nguội, chả lụa, đồ chua và lớp pate béo ngậy trên xe bánh mì.
“Ờ có liền, đợi chút nha nhỏ!”. Bà cô vừa lấy bánh mì, vừa tiếp tục câu chuyện dang dở qua điện thoại. “Hả? Coi chừng đó! Mày nói ông Ba đi coi thầy đi, chớ tao thấy ớn quá, gì mà chết hai ba người cùng lúc vậy?”
Nam hơi khựng lại. Câu chuyện nghe loáng thoáng giữa dòng xe cộ ồn ào khiến cậu bất giác rùng mình. Những chuyện như vậy không phải là hiếm ở đất Sài Gòn này. Từ nhỏ, cậu đã từng nghe không biết bao nhiêu câu chuyện về thầy bùa, thầy pháp, về những người bị "ám". hay những vụ tai nạn bí ẩn mà không ai giải thích được. Mỗi lần nghe kể, cậu chỉ bán tín bán nghi, nhưng lúc này, giữa dòng người đông đúc, trong cơn gió thoảng qua mang theo cái nóng hầm hập của nhựa đường và mùi hương thoang thoảng của bánh mì mới nướng, cậu lại có cảm giác lành lạnh nơi gáy.
“Ê, ê… nghe không mậy? Sao vậy mậy?". Nam giật mình, nhận ra bà cô bán bánh mì đang nhìn cậu chằm chằm, vừa nói vừa đẩy nhẹ vai cậu một cái.
“Dạ, dạ…”, Nam lúng túng đáp, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.
“Mười ngàn, có thối không nhỏ?”
Nam vội vàng lục túi, lôi ra hai tờ năm ngàn đồng nhăn nhúm đưa cho bà. Cô lắc đầu, lầm bầm điều gì đó về bọn nhỏ thời nay rồi đưa cậu túi bánh mì.
Cầm túi bánh mì trong tay, Nam nhanh chóng leo lên xe, mắt liếc nhìn chiếc đèn giao thông đang nhấp nháy con số 10 đỏ rực. Cậu đạp mạnh chân, vọt qua ngã tư trước khi đèn chuyển sang đỏ.
Gió lùa qua mái tóc lòa xòa, phố phường lùi lại phía sau, nhưng những suy nghĩ trong đầu Nam thì vẫn cứ lởn vởn đâu đó. Cậu muốn tập trung vào cuốn sách mới, nhưng không hiểu sao, câu chuyện vừa nghe được khiến tâm trí cậu cứ mãi quay cuồng không yên.
-
Hôm nay, sau một ngày ngập trong những bài giảng về di truyền học với hàng loạt thuật ngữ khó nhằn mà giảng viên thao thao bất tuyệt trên bảng, Nam cảm thấy cái đầu mình như muốn nổ tung. Vừa bước vào cổng ký túc xá, cậu đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình từ những căn phòng xung quanh vọng ra, hòa lẫn với tiếng người gọi nhau í ới và tiếng xe máy rồ ga dưới sân.
Khu ký túc xá từ lâu đã nổi danh với dãy nhà cũ kỹ, tường loang lổ những vết ố vàng vì thời gian, ban công tầng nào cũng phơi đầy quần áo và sách vở, tạo nên một quang cảnh bừa bộn nhưng đầy sức sống. Một con mèo mun lười biếng nằm duỗi dài trên bậu cửa sổ tầng trệt, đôi mắt lim dim như thể đang bất mãn với sự ồn ào xung quanh.
Đúng lúc Nam vừa dựng chân chống xe đạp, từ trên tầng hai, Trần Hữu Tình - thằng bạn thân lóc chóc, gầy nhẳng như que củi, tóc tai bù xù như tổ quạ - thò đầu ra khỏi ban công và hét toáng lên:
“Nam ơi! Lên coi clip ma quỷ đây nè! Thật trăm phần trăm luôn, không xạo đâu nha!”
Nam ngước nhìn lên, lắc đầu ngao ngán. “Lại ba cái nhảm đó à? Sắp cuối kỳ sao không lo đọc sách học bài, ngồi đó coi ma với quỷ?”
Tình cười hì hì, vẫy vẫy cái laptop Sony Vaio màu bạc đầy tự hào như thể đang cầm một kho báu quý giá. “Tao thề, lần này là hàng thật!”
Nam chỉ phì cười, dắt xe chậm rãi vào bãi để xe lợp mái tôn nóng hầm hập, nơi có hàng chục chiếc xe đạp cũ kĩ nằm lẫn lộn với một vài chiếc Dream và Wave đời đầu của những sinh viên có điều kiện hơn. Mùi nhựa đường bốc lên ngai ngái, hòa lẫn với mùi dầu nhớt từ chiếc xe của ai đó vừa mới chạy về.
Trên đường bước vào, Nam liếc nhìn phòng bảo vệ nằm ngay sát cổng. Chú Đại, bảo vệ lâu năm của ký túc xá, đang cắm cúi vào cái tivi JVC 14 inch nhỏ xíu, chăm chú theo dõi một trận bóng đá phát trên đài truyền hình cáp. Tiếng bình luận viên lanh lảnh vang vọng khắp hành lang.
Chú Đại là một người đàn ông trung niên với mái tóc điểm bạc, cái bụng hơi phệ và gương mặt lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị. Nhưng những sinh viên sống ở đây lâu năm đều biết chú là một người tốt bụng, có phần mê tín. Chú luôn tự hào kể rằng trong suốt hai mươi năm trực ở ký túc xá này, chú đã cứu được gần năm đứa sinh viên có ý định nhảy lầu tự tử. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, chú lại chép miệng: “Mấy đứa nhỏ bây giờ, áp lực nhiều quá. Nên phải coi chừng nhau nghen con.”
Nam thở dài, lắc đầu. “Trời ơi, ai mà muốn nghe mấy thông tin này chứ.”
Cậu bước lên cầu thang xi măng cũ kỹ, những bậc thang đã mòn vẹt vì hàng ngàn lượt chân sinh viên đi qua mỗi ngày. Trên tay cậu, chiếc balo căng phồng vì sách vở, nhưng trong đầu cậu lúc này chỉ toàn nghĩ đến cái laptop của Tình và đoạn clip bí ẩn mà thằng bạn cứ làm quá lên. Ma quỷ thật sự tồn tại không? Hay chỉ là một cú lừa nữa của Tình? Dù sao thì, cũng đáng để xem thử một lần…
Khi vừa chống chân xe đạp xuống, Nam đã nghe thấy những tiếng “Bịch! Bịch! Bịch!”. vang vọng từ cầu thang, âm thanh dội vào vách tường cũ kỹ của ký túc xá, vọng xuống sân như tiếng trống thúc giục. Cậu chưa kịp phản ứng thì một bóng dáng cao gầy lao vọt xuống như cơn gió, đôi dép lê vỗ bôm bốp trên từng bậc thang, để lại sau lưng một vệt bụi mờ hắt lên dưới ánh đèn neon nhấp nháy.
“Tao nói thật nha! Clip này quay trên núi Bà Đen ở Tây Ninh đó.”. Trần Hữu Tình, thằng bạn thân như cái bóng của Nam, vừa nhảy xuống đất đã túm lấy vai cậu lắc mạnh, đôi mắt sáng lên vẻ táo tợn pha lẫn chút thích thú ma quái. “Bạn tao cũng kể từng thấy bóng ma trên núi. Nè, mày không tin tao à?”
Hai chữ “Bà Đen”. vừa vang lên, một cảm giác là lạ, khó gọi tên, như một dòng điện nhỏ chạy dọc sống lưng Nam. Cậu thoáng rùng mình. Một nơi nào đó trong trí nhớ, một hình ảnh mờ nhạt bỗng lóe lên rồi vụt biến mất, như thể ai đó vừa quét qua một trang sách cũ, để lại những dòng chữ chưa kịp đọc. Trái tim cậu đập nhanh hơn một nhịp.
“Bà Đen hả?”. Nam nhíu mày, lặp lại, như thể cái tên ấy cần thêm chút thời gian để lắng xuống. “Núi này nghe nói linh thiêng lắm, nhưng… clip của mày thì chắc gì đã thật.”. Cậu lắc đầu, cố xua đi cảm giác kỳ lạ vừa len lỏi vào suy nghĩ.
“Đừng có xạo! Tao nói rồi, lên đây coi đi, mày sẽ tin tao liền.”. Tình kéo tay bạn, không để cậu có cơ hội thoái thác. “Mà… mày từng kể quê mày ở Tây Ninh, gần núi Bà Đen phải không?”
Nam giật mình. Đôi mắt mở to nhìn Tình, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu đã lấy lại vẻ thản nhiên, nhún vai như thể câu chuyện chẳng có gì đáng quan tâm. “Thôi nào, mày đừng có tưởng tượng quá đáng.”. Để đánh lạc hướng, cậu nhanh chóng giơ cái bịch ni lông trước mặt, lắc lắc: “Mà tao có mua bánh mì rồi nè.”
Vừa dứ dứ bịch bánh mì trong không khí, Nam vừa quan sát phản ứng của Tình. Đúng như dự đoán, đôi mắt đang rực lửa hào hứng của thằng bạn ngay lập tức bị thu hút bởi món ăn đơn giản nhưng đầy sức hấp dẫn này.
“Ê mà tao nói thiệt". Nam tiếp tục, nhếch môi cười tinh quái, “nhà mày giàu vậy luôn, buôn bán đồ cổ mà sao nhìn mày…”
“Nhìn tao bình dân quá chứ gì?”. Tình lập tức giật lấy cái bịch khỏi tay Nam, bĩu môi. “Ổng bả giàu, chớ tao không có giàu. Ổng bả kêu cho tao tập tự lập đó.”
Nói rồi, Tình khéo léo xé nhẹ mép bịch ni lông, kéo ra một ổ bánh mì vàng ươm, cắn một miếng rõ to. Mùi pate beo béo, thịt nguội thơm lừng, đồ chua giòn sần sật hòa quyện thành một hương vị thân quen của những buổi tối sinh viên đói bụng. Gió đêm từ hành lang thổi vào, cuốn theo hơi ấm từ những mái nhà xa xa, nơi thành phố vẫn còn rực rỡ ánh đèn, nơi những con người tất bật chạy đua với cuộc sống.
Nam nhìn thằng bạn, khẽ lắc đầu. Ở cái thành phố này, giàu nghèo đôi khi chỉ là một vỏ bọc. Và có lẽ, không phải cứ có tiền là sẽ không bị ám ảnh bởi những điều kỳ lạ…
—
Hai thằng vừa bước lên cầu thang vừa nghe tiếng hát hò náo nhiệt vọng ra từ dãy phòng tầng một. Những âm thanh ồn ào của tiếng đàn ghita, tiếng vỗ tay, tiếng lon bia va vào nhau chan chát hoà cùng giọng ca bập bẹ nhưng đầy hứng khởi của một nhóm sinh viên năm ba.
“Chà, bữa nay mấy ổng lại liên hoan nữa". Tình vừa nói vừa nhếch mép cười, mắt liếc về phía hành lang nơi một nhóm anh sinh viên đang hồ hởi khuân những thùng bia lon xanh xanh đỏ đỏ vào phòng.
“Ê, tí hai thằng bây xuống uống với mấy anh nha!”. Một giọng nói vang lên.
“Dạ, tí tụi em xuống liền anh Hải". Tình nhanh nhảu đáp, nhưng đồng thời cũng túm tay Nam kéo thẳng lên tầng hai, không cho cậu kịp phản ứng.
Cửa phòng hai đứa mở tung ra với một tiếng kêu cọt kẹt quen thuộc. Chưa kịp để Nam đặt chân vào phòng, Tình đã đẩy mạnh cậu vào trong, hối hả như thể sợ cậu sẽ chạy mất.
“Từ từ, từ từ, tao cất cái balo đã!”. Nam càu nhàu, vừa nói vừa bước đến bên giường, mở khoá kéo, lấy ra cuốn sách vừa mua. Dưới ánh đèn vàng leo lắt, bìa sách láng bóng phản chiếu một chút ánh sáng mờ mờ. Cậu lật lật vài trang, mùi giấy mới xộc lên mũi.
Tình liếc nhìn Nam, bĩu môi cười đểu: “Cuối cùng mày cũng chịu mua rồi hả? Tao nói mà, đây là cuốn sách gối đầu giường của mọi sinh viên Y năm nhất trên toàn thế giới đó! Mày học tới nửa năm trời rồi mới chịu mua.”
Nam không nói gì, chỉ cười cười, đặt cuốn sách lên bàn, rồi bước lại gần nơi Tình đang ngồi, trước màn hình laptop cũ kỹ. Tình hì hục bấm chuột, nhưng cái laptop cà tàng dường như có ý muốn chống đối, màn hình cứ nhấp nháy một lúc lâu mới chịu ổn định. Chiếc touchpad đã mòn vẹt, mấy phím bấm thì lỏng lẻo, còn thân máy thì dán chi chít hình sticker của mấy thương hiệu nhạc rock nổi tiếng thời bấy giờ.
“Mày bật nhanh lên coi!”. Nam giục.
“Khoan đã, để tao kiếm file". Tình lầm bầm, hì hục lướt qua một đống thư mục có tên quái dị như "Ma Quái", "Tâm Linh", "Không dành cho kẻ yếu tim"... Cuối cùng, nó mở được một tệp video có tiêu đề "Bà Đen".
Màn hình laptop rung nhẹ, rồi một đoạn video cũ kỹ bắt đầu phát. Hình ảnh mờ nhòe, chất lượng kém, màu sắc ám xanh ám đỏ, trông chẳng khác gì những đoạn phim tư liệu cũ kỹ. Trong video, một ngọn núi hiện ra dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin, từng vệt sáng quét qua rừng cây thăm thẳm. Tiếng gió hú vi vu xen lẫn tiếng thở dốc của người cầm máy quay.
Rồi, thoáng qua màn hình, một bóng trắng lướt nhẹ giữa màn đêm. Chỉ trong tích tắc, nhưng đủ để Tình hét lên: “Thấy chưa! Thấy chưa! Bóng đó kìa! Tao thề… không phải người thật đâu!”
Nam cau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình. Có cái gì đó… không đúng. Một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nhen nhóm trong lòng cậu, như thể có một thứ gì đó vừa chạm vào những ký ức sâu kín mà cậu chưa từng nhận ra.
“Tao nói rồi mà, clip này là thật đó Nam". Tình thì thào, giọng hạ xuống đầy căng thẳng. “Ông anh tao quay đó. Nghe nói hồi đó ở núi Bà Đen có vụ chết oan, linh hồn không siêu thoát, cứ lảng vảng kiếm người để chết thay.”
Nói rồi, nó kéo tay áo lên, đưa ra trước mặt Nam, khoe những mảng da gà đang nổi cộm lên từng đợt.
Nam vẫn im lặng, mắt dán chặt vào màn hình. Ngoài kia, tiếng hát hò ồn ào của nhóm sinh viên năm ba vẫn vọng lại, hoà lẫn cùng tiếng gió xào xạc bên ngoài cửa sổ. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, không gian dường như đặc quánh lại, chỉ còn lại những hình ảnh kỳ lạ trên màn hình và cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng. Cậu thoáng cau mày, một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lòng. Cái cảm giác này... là gì vậy?
Căn phòng ký túc xá chật chội, đèn neon cũ phía trên chớp nháy từng nhịp, tạo thành những vệt sáng lập lòe trên tấm nệm trải sơ sài của hai thằng. Một chiếc quạt bàn chạy rè rè thổi hắt lên những tờ giấy ghi chú dán đầy góc bàn học, kế bên là chai dầu gió xanh, vỏ mì gói vứt chỏng chơ, và một đống sách vở xếp chồng cao ngất. Nam vô thức siết nhẹ ngón tay quanh mép bàn, lòng không khỏi dậy lên một cơn sóng kỳ lạ.
“Ê, hai thằng kia, có xuống không?”. Tiếng anh Hải vang lên làm Nam giật thót. Hải, sinh viên năm ba, nổi tiếng trong ký túc xá vì khả năng uống bia như nước lã, đang đứng lấp ló trước cửa phòng. Thấy hai đứa không trả lời, anh bước hẳn vào, tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
“Trời đất, coi clip ma hả? Hai thằng này đúng là sợ ma nhưng lại khoái coi mấy cái thứ này!”. Anh Hải bật cười ha hả, rồi tiện tay chộp lấy một ổ bánh mì thịt nằm trên bàn. "Cái này tao lấy làm mồi nha, hai đứa bây xuống lẹ không là mất phần đó!”
Tình hốt hoảng bật dậy, đóng sầm cái laptop lại, suýt chút nữa làm đổ ly cà phê sữa đá còn dở trên bàn. “Trời ơi! Đi lẹ mậy! Không xuống là mấy ổng nhằn tới sáng luôn đó!”
Nam liếc nhìn màn hình laptop vừa bị gập xuống, hình ảnh cuối cùng trước khi màn hình tắt vẫn còn hằn trong tâm trí cậu—một bóng trắng mờ mờ lướt qua màn hình, nhanh đến nỗi cậu không chắc mình có thực sự nhìn thấy nó hay không.
Nam khẽ gật đầu, rồi cũng lững thững bước theo thằng bạn. Cánh cửa phòng kêu một tiếng "cạch". khi cậu kéo nhẹ lại phía sau, để rồi ngay lập tức, một làn gió nóng hầm hập đặc trưng của buổi hoàng hôn Sài Gòn ùa vào từ hành lang chật hẹp. Cái thứ không khí trộn lẫn giữa khói xe, mùi cơm sườn từ quán ăn vỉa hè gần ký túc xá, và hương nhang dìu dịu từ một căn phòng nào đó vừa mới thắp lên, tất cả quện vào nhau, tạo thành một bức tranh quen thuộc đến lạ lùng.
Dưới sân, tiếng hét của chú Đại—người bảo vệ kiêm “giám sát viên bất đắc dĩ”. của khu ký túc—vang vọng lên tận tầng hai: “Tụi bây lo coi mà nghỉ sớm đi nha! Cứ nhậu khuya hoài là làm tao bị la đó!”
Tiếng cười đùa đáp lại ngay lập tức từ mấy anh sinh viên năm trên đang tụ tập bên dãy hành lang tầng một, nơi những chai bia mát lạnh đựng trong thùng xốp vẫn còn đọng nước. Nam nghe vậy, không nhịn được mà bật cười, rồi chồm người qua lan can, lớn giọng đáp xuống: “Dạ, yên tâm chú ơi, tụi con uống tí xíu thôi hà!”
Tình liếc xéo Nam, nhướn mày đầy nghi hoặc rồi quay sang cậu, vẻ mặt vừa bất ngờ vừa thích thú: “Gì nữa ba? Hôm nay anh Hải đãi cả đám mình đó! Ổng mới cua được bồ mới, nghe đâu hoa khôi của lớp, thả ga đi mậy!”
Nam không cười nữa. Cậu lặng lẽ nhìn xa xăm về phía cuối con đường, nơi những ánh đèn đường vàng vọt vừa bắt đầu lóe sáng, kéo dài bóng người trên mặt đất nhựa lấp loáng. Bất giác, cậu thấy ngực mình nhói lên một chút, một cảm giác lạ lùng không thể gọi tên. “Thôi, tao thấy bất an sao sao á… chắc tao gọi về cho ba má tao hỏi thử… tại mấy cái linh cảm này… tao dễ linh cảm trúng lắm.”
Tình trố mắt nhìn cậu, vẻ mặt như thể vừa nghe thấy một điều không tưởng: “Ủa? Tao tưởng mày nói mày cắt đứt liên lạc với ổng bả mà? Rồi mày còn trốn lên Sài Gòn đi học…!”
Nam giật mình, ngay lập tức đưa tay bịt miệng thằng bạn thân lại, đầu lắc nguầy nguậy: “Thôi thôi! Tao không muốn mày kể vụ này ra cho cả cái khu này biết đâu! Thì… tao đổi số điện thoại rồi, nhưng danh bạ thì còn…”
Tình gỡ tay Nam ra, bĩu môi một cái đầy vẻ bực bội, nhưng cũng gật gù ra chiều thông cảm: “Rồi, không kể đâu. Nhưng mà mày nói cũng đúng, lâu lâu tao thấy mày hay linh cảm trúng ghê, nhất là mấy bài thi.”
Nói xong, nó nắm cổ tay Nam kéo tuột vào trong phòng, vừa lôi vừa thì thầm: “Thôi, tí nữa tính. Giờ tiếp mấy ổng đã.”
Nam để mặc thằng bạn lôi đi, nhưng trong lòng cậu, những suy nghĩ cứ như dây leo quấn chặt không rời. Cái tên “Bà Đen”. vẫn văng vẳng trong đầu cậu, như một tiếng gọi mơ hồ từ sâu thẳm tâm hồn, đánh thức những ký ức mà cậu đã cố tình lãng quên. Bóng tối bắt đầu buông xuống thành phố, phủ lên những mái nhà, những con đường, những biển hiệu đèn neon nhấp nháy, và cả những bí ẩn mà Nam biết mình sắp phải đối mặt.
-
Dưới bầu trời Tây Ninh đêm nay, ánh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng, hắt thứ ánh sáng nhợt nhạt xuống những mái nhà lợp ngói cũ kỹ. Xa xa, tiếng chó sủa văng vẳng giữa những rặng tre già xào xạc, hòa vào tiếng côn trùng rả rích tạo nên một bản giao hưởng u tịch của vùng quê Nam Bộ.
Gian chính của ngôi nhà, nơi đặt bàn thờ gia tiên, lúc này chỉ le lói ánh sáng từ ngọn đèn dầu cũ kỹ, chập chờn như hơi thở của một sinh vật sống. Bà Yến, mẹ của Nam, ngồi lặng lẽ trước bàn thờ, đôi mắt xa xăm nhìn lên bức di ảnh của ông nội Nam - một người đàn ông với đôi mắt sắc lạnh và khuôn mặt uy nghiêm.
Hôm nay là ngày giỗ ông nội Nam, nhưng không khí trong nhà lại trầm lắng đến lạ. Không có tiếng cười nói rôm rả của bà con như những năm trước, chỉ có những tiếng thở dài nặng nề, tiếng lách cách của ly chén va vào nhau mỗi khi bà Yến rót thêm trà cúng. Khi bà quẹt que diêm để châm nén nhang đầu tiên, ngọn lửa bỗng chập chờn, le lói như bị một cơn gió vô hình thổi qua. Bà giật mình quay sang nhìn cánh cửa sổ gỗ đóng chặt. Lẽ nào là gió lùa? Nhưng đêm nay không có lấy một ngọn gió.
Bàn tay bà run run khi đặt nén nhang lên bát hương. Mùi nhang trầm quen thuộc bỗng trở nên nồng nặc đến khó chịu, luồng khói xám bốc lên thành từng đợt, xoáy tròn trong không trung trước khi tan dần vào bóng tối.
"Ông Phong ơi... ông coi, bàn thờ sao tự dưng lạnh ngắt thế này...", bà Yến quay sang gọi chồng, giọng bà thấp thoáng nỗi bất an.
Vũ Hoài Phong - ba của Nam, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ chạm trổ hình rồng phượng, nghe vậy liền đứng dậy, bước lại gần bàn thờ. Ông đưa tay chạm nhẹ lên bát hương, rồi khựng lại ngay lập tức. Một cảm giác lạnh buốt lan dọc từ đầu ngón tay lên tận cánh tay, khiến ông phải rụt tay về. Đôi mắt ông Phong chợt tối sầm lại khi nhận ra tro hương không những không lặng yên mà còn đang bốc lên từng đợt khói mỏng, dù không có bất kỳ ngọn lửa nào đốt cháy.
"Điềm không lành rồi, bà à.". Ông Phong nghiến răng, giọng nói trầm xuống như thể đang cố kiềm chế một cơn bão tố trong lòng. "Tôi đã bảo rồi, thằng Nam phải quay về. Cái nghiệp này, không ai tránh được đâu!"
Bà Yến nghe vậy, nước mắt chực trào. Bà ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh, ngón tay mân mê tà áo bà ba cũ kỹ, lòng nặng trĩu những ưu tư. Bà hiểu ý chồng. Đứa con trai duy nhất của họ, Vũ Hoài Nam, là người tiếp nối truyền thống gia tộc - một gia tộc đã phong ấn tà ma từ hàng trăm năm qua. Nhưng Nam, vì không tin vào tâm linh, đã quyết tâm rời bỏ gia đình, rời bỏ cái nghiệp tổ tiên để theo đuổi ngành Y.
Mấy năm nay, sự vắng mặt của Nam đã khiến linh khí bảo hộ gia đình yếu dần. Và giờ đây, điều gì đó đang muốn phá vỡ phong ấn. Một sự hiện diện vô hình nhưng rõ rệt, đang len lỏi vào từng ngóc ngách của căn nhà, réo gọi tên người kế thừa…
—
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại chợt réo vang giữa không gian im lặng đến rợn người. Âm thanh chói tai của chiếc Nokia 3310 cũ kỹ đặt trên bàn gỗ khiến bà Yến giật mình, tim bà thót lên một nhịp. Những ký ức chợt ùa về - Nam, đứa con trai bà đã lâu rồi không gọi điện về nhà. Bà vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại, đôi tay hơi run khi nhìn màn hình hiển thị một dãy số lạ. Linh tính mách bảo bà điều gì đó chẳng lành.
Bà hít sâu, ấn nút nghe, giọng khàn đi vì xúc động: “Alô… ai đó?”
Ở đầu dây bên kia, một giọng nói quen thuộc nhưng đầy ngập ngừng cất lên: “Mẹ… là con, Nam đây.”
Cả người bà Yến chấn động. Bà siết chặt chiếc điện thoại trong tay, như thể sợ rằng nếu buông lỏng, giọng nói ấy sẽ tan biến vào hư không.
“Nam! Trời ơi, Nam! Con có khỏe không? Sao giờ này lại gọi? Có chuyện gì không?”. Giọng bà dồn dập, pha lẫn lo lắng và mừng rỡ.
Ở đầu dây bên kia, Nam chần chừ một chút rồi nói: “Con… con chỉ muốn hỏi thăm ba mẹ thôi. Không có gì đâu mẹ. Ở nhà… mọi người khỏe không?”
Bà Yến im lặng trong giây lát. Mắt bà lướt qua bàn thờ gia tiên, nơi những nén nhang vẫn âm ỉ cháy, khói trắng lơ lửng trong ánh đèn vàng nhạt của chiếc bóng đèn tròn treo lơ lửng trên trần nhà. Bà hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt vừa trực trào.
“Mẹ khỏe… nhưng ba con dạo này sức khỏe kém lắm, con à.”. Giọng bà nhỏ dần, như thể đang gửi gắm một điều gì đó vào khoảng không vô định. “Con… bao giờ về thăm nhà? Mẹ nhớ con lắm.”
Ở đầu dây bên kia, có một khoảng lặng kéo dài. Tiếng thở của Nam khẽ vang lên trong loa, như thể cậu cũng đang đấu tranh nội tâm.
“Dạ… chắc gần đây con bận lắm, mẹ. Nhưng con sẽ cố thu xếp.”. Nam nói nhanh, giọng không tự nhiên, như thể cậu đang cố trấn an bà hơn là thật lòng muốn về.
Bà Yến siết chặt chiếc điện thoại hơn, lòng dâng lên một nỗi bất an vô hình. “Nam, có phải con gặp chuyện gì không? Con gọi mẹ giờ này… có phải con muốn nói gì không?”
Nam im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, bà Yến cảm giác như có một làn gió lạnh lướt qua gáy mình. Bà nhìn lên bàn thờ gia tiên, ánh mắt chạm phải bức ảnh đen trắng của ông nội Nam. Đôi mắt trong ảnh dường như đang nhìn bà, sâu thẳm và u uẩn.
“Dạ không, không có gì đâu mẹ.”. Giọng Nam vang lên, cố gắng tươi tỉnh. “Con chỉ… nhớ mẹ thôi.”
Lời nói ấy không làm bà Yến an lòng. Một cảm giác bất an vẫn len lỏi trong từng mạch máu. Nhưng bà không muốn ép con mình thêm.
“Ừ, vậy nhớ giữ gìn sức khỏe, con nhé.”. Bà nói, giọng dịu dàng nhưng chất chứa bao điều chưa nói.
“Dạ. Thôi, con cúp máy đây. Chào mẹ!”
Cuộc gọi kết thúc. Màn hình điện thoại vụt tối, chỉ còn lại nhịp tim bà Yến đập thình thịch trong lồng ngực. Bà đặt chiếc Nokia xuống bàn, tay vẫn chưa hết run. Cảm giác lo lắng bủa vây lấy bà như một bóng ma vô hình.
Ông Phong, từ nãy vẫn đứng yên lặng quan sát vợ mình, bước lại gần. Ông đặt một bàn tay chai sạn lên vai bà, siết nhẹ, như để truyền thêm chút hơi ấm.
“Nó gọi về là tốt rồi.”. Giọng ông trầm khàn. “Nhưng tôi biết… có lẽ nó cũng cảm nhận được gì đó.”. Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng đầy nặng nề. “Chúng ta cần chuẩn bị, bà Yến à. Giông tố sắp đến rồi.”
Bà Yến không trả lời. Ánh mắt bà lặng lẽ dừng trên bàn thờ gia tiên. Những làn khói hương xoay tròn trong không khí, tạo thành những vòng xoáy kỳ lạ trước khi tan biến vào hư vô. Cảm giác nặng nề đè lên từng hơi thở của bà. Một điềm báo chẳng lành đang rình rập - bà có thể cảm nhận rõ ràng, như thể nó đang len lỏi trong từng góc tối của căn nhà cổ kính này.
Bên ngoài ngôi nhà, bóng tối đã buông dày, trùm lên mọi ngóc ngách của khu vườn rộng. Tây Ninh về đêm lặng lẽ, chỉ có tiếng gió xào xạc len qua những rặng cây bàng già cỗi, từng cành khẳng khiu vươn dài như những cánh tay ma quái trong bóng tối. Đâu đó, tiếng dế gáy rả rích xen lẫn với tiếng kêu u u của lũ ve cuối mùa hè, tạo thành một bản giao hưởng đượm chút ma mị.
Đột nhiên, một tiếng động khô khốc vang lên từ phía gian thờ cũ - nơi từng được dùng để lưu giữ những vật phẩm phong ấn của gia tộc. Tiếng động bất ngờ phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, khiến bà Yến giật bắn người, hai bàn tay run rẩy nắm chặt vào nhau. Bà hít một hơi thật sâu, rồi khẽ gọi, giọng đầy lo lắng: "Ông Phong... ông có nghe gì không?"
Ông Vũ Hoài Phong ngồi ở chiếc trường kỷ gỗ, nơi mà mặt gỗ đã sờn bóng vì năm tháng. Đôi chân mày ông khẽ nhíu lại, ánh mắt nghiêm nghị lướt về phía cánh cửa đóng im ỉm của gian thờ. Gió đêm thổi qua khe cửa hẹp, làm lay động tấm rèm cửa màu nâu sẫm. Ông chậm rãi đứng dậy, ánh nhìn sắc lạnh đầy trầm tư. "Có .Để tôi đi xem."
Ông Phong bước tới, chậm rãi đẩy cánh cửa gỗ nặng nề. Bản lề cũ kỹ kêu lên kèn kẹt, như than vãn điều gì đó. Một luồng gió lạnh lạ lẫm tràn vào, cuốn theo mùi nhang trầm lẫn với hương dầu lửa từ chiếc đèn dầu cũ đặt trên bàn thờ. Mùi hương ấy không thuộc về gian thờ này. Nó phảng phất một điều gì đó xưa cũ, u uất, và đầy tang tóc.
Trong ánh sáng lập lòe của chiếc đèn dầu, hai người nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng - chiếc bát quái cũ kỹ, vật gia bảo của dòng họ, đã rơi xuống nền gạch tàu nứt nẻ, vỡ làm hai mảnh. Những hoa văn chạm khắc tinh xảo trên bề mặt chiếc bát giờ chỉ còn là những đường rạn nứt vô hồn. Dưới chân họ, những mảnh vỡ phản chiếu ánh đèn dầu, tạo thành những vệt sáng lập lòe trông như máu đông đặc.
"Ông ơi... bát quái vỡ rồi!". Bà Yến thốt lên, giọng lạc đi vì kinh hãi. Bà vội quỳ xuống, đôi tay run rẩy nhặt từng mảnh vỡ. Đầu ngón tay bà lướt nhẹ trên lớp men lạnh buốt, một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng. Bát quái này không phải chỉ là một món đồ cổ đơn thuần, mà là một trong những bảo vật đã trấn giữ phong ấn của gia tộc từ nhiều đời nay. Giờ đây, nó đã tan vỡ - dấu hiệu của sự bảo vệ đang suy yếu.
"Ông Phong... đây là điềm xấu... rất xấu...". Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt khắc khổ của bà Yến. Nhiều năm qua, bà đã cố gắng gạt đi những lo âu, cố tin rằng con trai mình có thể rời xa nghiệp gia tộc. Nhưng giờ đây, bà không thể tự dối lòng nữa. Chuyện gì đó đã xảy ra. Một thế lực nào đó đang thức tỉnh.
Ông Phong không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt đăm chiêu. Gió ngoài sân bất chợt gào rít, làm rung chuyển những cánh cửa gỗ cũ kỹ. Trong lòng ông, một nỗi bất an dần lớn lên.
"Nam... nó phải quay về.". Ông thì thầm, như nói với chính mình.
Bà Yến lặng người, ánh mắt bà hướng về chiếc điện thoại Nokia cũ kỹ đặt trên bàn gỗ gần đó. Cuộc gọi của Nam cách đây không lâu vẫn còn văng vẳng trong tâm trí bà, từng câu từng chữ đầy ngập ngừng, lo lắng. Linh cảm của một người mẹ mách bảo rằng, Nam đã nhận ra điều gì đó. Nó đã cảm nhận được những biến đổi vô hình mà lý trí cứng cỏi của nó không thể lý giải.
"Nhưng liệu nó có chịu về không?". Bà Yến khẽ hỏi, giọng nghẹn lại.
Ông Phong không trả lời ngay. Ông bước tới bàn thờ, rút một nén nhang, châm lửa từ chiếc đèn dầu đã cháy leo lét. Ngọn lửa nhỏ run rẩy, nhảy múa trong không trung trước khi bùng lên rồi tắt ngấm, để lại một vệt khói mỏng bay lơ lửng.
Khói hương cuộn tròn thành những vòng xoắn kỳ lạ, chậm rãi lan tỏa trong không khí. Bóng tối trong gian thờ dường như sâu hơn, như ẩn giấu một điều gì đó đang chờ đợi.
—
Ở Sài Gòn, Nam nằm dài trên giường, mắt dán lên trần nhà, nhưng đầu óc cậu như trôi dạt đâu đó. Cuộc gọi vừa rồi với mẹ khiến cậu không yên. Có điều gì đó trong giọng nói của bà khiến cậu bất an. Hơn nữa, hình ảnh từ clip mà Tình chiếu vẫn ám ảnh tâm trí cậu.
Nam nhớ lại những lời mẹ từng kể khi cậu còn nhỏ - những câu chuyện về tà ma, về trách nhiệm của gia tộc. Cậu luôn nghĩ đó chỉ là những điều mê tín, những truyền thống lỗi thời không đáng bận tâm. Nhưng giờ đây, khi lớn lên, cậu bắt đầu nhận ra những điều đó không đơn giản như cậu từng nghĩ.
Tiếng gió rít qua khe cửa sổ làm cậu rùng mình. Nam bật dậy, bước ra ban công. Thành phố về đêm yên tĩnh lạ thường. Cậu nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây đen đang tụ lại. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
"Ba mẹ… liệu có ổn không?". Nam thì thầm, như tự hỏi chính mình.
Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, bóng dáng Nam trở nên nhỏ bé, lạc lõng. Cậu không biết rằng, ở quê nhà, một loạt sự kiện bất thường đang xảy ra - tất cả đều hướng về cậu, chờ đợi cậu quay về để đối mặt với số phận mà cậu không thể tránh.
Bóng tối đã lan tràn, bao phủ cả hai miền Nam - Bắc, từ ngọn núi Bà Đen linh thiêng đến căn ký túc xá nhỏ ở Sài Gòn. Trong sự im lặng của màn đêm, một bí mật bị phong ấn từ lâu đang dần thức tỉnh. Và dù muốn hay không, Nam sẽ phải đối diện với tất cả - với quá khứ bị lãng quên, và với chính số mệnh của mình.
—
Tiếng chuông báo thức the thé vang lên, lấn át cả tiếng xe cộ vọng vào từ con đường nhỏ bên dưới ký túc xá. Nam khẽ nhíu mày, vung tay quờ quạng tìm cái điện thoại đang rung bần bật trên chiếc bàn gỗ ọp ẹp cạnh giường. Cậu nheo mắt nhìn màn hình xanh lục, rồi bỗng dưng hét toáng lên như bị ai giật dây cót.
"Bảy giờ rưỡi rồi!"
Nam nhảy bật dậy khỏi giường như một con lò xo bị nén quá lâu. Trong tích tắc, cậu xoay người, vươn tay lay mạnh thằng Tình đang cuộn tròn trong chăn bông, miệng còn ngáy khò khò.
"Tình! Dậy mau! Trễ học rồi mày ơi! Tao đã nói là uống ít lại mà!". Nam vừa lay mạnh vừa gào vào tai thằng bạn.
Tình nhíu mày khó chịu, vùi mặt vào gối, rồi lầm bầm gì đó trong miệng. Nhưng khi nghe Nam hét thêm một câu: "Bữa nay Sinh học Phân tử đó mậy!", thì như có một cú sốc điện chạy dọc sống lưng, Tình bật người ngồi dậy, hai mắt trợn trừng nhìn Nam như thể cậu vừa nói điều gì kinh khủng lắm.
Nam khoanh tay, nhìn thằng bạn đầy vẻ trêu chọc: "Giờ mới chịu tỉnh hả? Lẹ lên đi cha nội, không là bị ông Tuấn đuổi khỏi lớp bây giờ!"
Chỉ trong vòng mười phút, hai thằng con trai đã loay hoay đánh răng, thay quần áo, nhét đại vài cuốn vở vào chiếc ba lô Jansport bạc màu rồi lao ra khỏi cửa. Ký túc xá sáng nay nhộn nhịp khác thường, tiếng xe máy rồ ga, tiếng cãi nhau của tụi sinh viên vừa mới thức dậy muộn vang khắp hành lang. Hai thằng lao xuống cầu thang như hai cơn gió, phóng ra đường, quơ vội hai bác xe ôm đang đứng chờ khách trước cổng.
"Chú ơi, Hồng Bàng, nhanh giùm con!". Nam thở hổn hển, vừa leo lên chiếc Honda Dream cũ kỹ.
"Hai đứa bây trễ dữ thần! Lên xe đi, chú đua cho!". Bác xe ôm hất đầu, rồi vặn ga phóng đi trong làn gió buổi sáng se lạnh.
Con đường Sài Gòn lúc này vẫn còn vắng bóng xe hơi, phần lớn là những chiếc xe máy Dream II, Future và Wave Alpha bon bon trên mặt đường. Hai bên đường, hàng quán bắt đầu tấp nập, những xe bánh mì thịt nướng bốc khói nghi ngút, mùi thơm bay lan cả một góc phố. Một chiếc xe hủ tiếu gõ kêu cạch cạch trên vỉa hè, phía sau là một ông chú gầy nhom đang nhanh tay chan nước lèo cho khách.
Nam quay sang nhìn Tình, thấy nó đang lẩm bẩm gì đó. Cậu nhíu mày: "Mày làm gì mà đọc thần chú vậy?"
"Cầu nguyện cho kịp giờ đó ba! Tao không muốn bị đuổi đâu!". Tình nói mà mắt vẫn nhắm nghiền.
Nhắc đến chuyện đi trễ, cả hai đứa đều thấy lạnh sống lưng. Môn Sinh học Phân tử của thầy Tuấn không phải là khó nhất, nhưng ông thầy lại nổi tiếng nghiêm khắc. Đứa nào lết vào lớp trễ dù chỉ năm phút, ông sẵn sàng chỉ tay ra cửa mà không cần nghe giải thích.
Chiếc xe ôm rẽ ngoặt vào cổng trường Đại học Y. Nam nhảy xuống trước, kéo thằng Tình chạy thục mạng vào trong, mặc kệ phía sau hai bác xe ôm đang kêu í ới đòi tiền thối. Hai đứa luồn lách qua đám sinh viên đang đi tà tà, vượt qua sân trường, rồi lao như bay lên bậc thang, tim đập thình thịch.
Bên trong giảng đường, chuông đồng hồ vừa điểm 7 giờ 59 phút. Thầy Tuấn đứng trên bục giảng, cặp kính trễ xuống mũi, ánh mắt sắc như dao lia về phía cửa.
"May cho hai anh đó.". Giọng thầy vang lên, chậm rãi nhưng đầy uy lực. "Vào lớp đi."
Nam và Tình vội vã chui vào dãy bàn gần giữa lớp, hai đứa thở hồng hộc như vừa chạy marathon. Cả lớp quay lại nhìn chằm chằm, có đứa còn nhếch mép cười khẩy. Nam nghiêng đầu, thì thầm với Tình: "Tao có linh cảm sẽ kịp mà."
Tình cười mếu, thở phào nhẹ nhõm. Cả hai đứa nhìn nhau, rồi bật cười sung sướng trong chiến thắng, dù chỉ là chiến thắng trước cánh cửa lớp học mà thôi.
—
Tiết học buổi sáng ở giảng đường đại học Y vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng với Nam, mọi thứ dường như trở nên nhạt nhòa, mơ hồ như một cuốn phim cũ bị tua chậm. Trên bục giảng, thầy Tuấn đang say sưa giải thích về cấu trúc tế bào và các mô trong cơ thể con người, giọng nói trầm ấm của ông vang vọng khắp phòng, nhưng Nam chỉ nghe được những âm thanh rời rạc, như thể có một tấm màn vô hình ngăn cản cậu tiếp thu bài giảng.
Cậu chống cằm, đôi mắt cứ vô thức trôi dạt ra phía cửa sổ. Những tia nắng vàng nhạt của buổi sáng len lỏi qua khung cửa gỗ cũ kỹ, hắt lên dãy bàn ghế nhựa màu xám bạc đã sờn theo năm tháng. Những chiếc quạt trần kẽo kẹt quay chậm rãi, không đủ xua tan cái oi nồng của tiết trời Sài Gòn. Mùi mực in từ đống giáo trình photo chất chồng trên bàn hòa lẫn với hương thơm nhàn nhạt của cà phê đen đá từ ly nhựa bên cạnh, tạo nên một thứ không khí đặc trưng của lớp học buổi sáng.
Ngồi ngay bên cạnh, Tình khẽ liếc nhìn Nam, ánh mắt đầy dò xét. Bình thường, thằng bạn thân của nó lúc nào cũng chăm chú nghe giảng, thậm chí còn hay cắm cúi ghi chép lia lịa vào cuốn sổ tay màu xanh đã bạc màu theo thời gian. Nhưng hôm nay, Nam lại hoàn toàn khác. Từ khi bước chân vào lớp, cậu cứ như người mất hồn, ánh mắt lơ đãng, bàn tay vô thức gõ gõ lên mặt bàn theo một nhịp điệu lạ lùng.
Tình huých nhẹ cùi chỏ vào tay Nam, nhướn mày hỏi nhỏ: “Mày bị sao vậy? Nhìn y như bị ma ám vậy, đêm qua mất ngủ hả?”
Nam giật mình, chớp mắt mấy lần rồi lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo. Nhưng ngay cả Tình cũng nhận ra sự gượng ép trong nụ cười đó. Nó khẽ nhún vai, rồi lại cúi xuống màn hình laptop, tiếp tục cắm mặt vào đống tài liệu giảng viên vừa gửi.
Nam khẽ thở dài, đưa tay bóp trán. Tâm trí cậu vẫn còn bị ám ảnh bởi câu chuyện mà Tình kể tối qua - chuyện về những bóng ma trên núi Bà Đen, về đoạn clip quay được những hình ảnh kỳ quái mà cậu và cả nhóm đã xem trước khi đi ngủ. Những hình ảnh ấy cứ lởn vởn trong đầu Nam suốt từ đêm qua đến tận bây giờ. Cậu không thể xua đi cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng.
Trên bảng, thầy Tuấn tiếp tục giảng về các bộ phận trong cơ thể con người, chiếc bút lông trên tay ông di chuyển thoăn thoắt, vẽ nên những hình minh họa phức tạp của tế bào. Nam biết cậu cần phải tập trung, nhưng những suy nghĩ mông lung cứ kéo cậu ra xa khỏi thực tại.
Tình lại liếc nhìn Nam, lần này nó khẽ lắc đầu, thở dài rồi vỗ nhẹ lên vai cậu: “Thôi đi ông ơi, lo nghĩ gì đâu không à. Sắp thi cuối kỳ rồi, lo học đi, đừng để mấy chuyện tào lao làm ảnh hưởng.”
Nam không trả lời, chỉ im lặng nhìn chăm chăm vào cuốn vở trước mặt. Những dòng chữ ghi chép nguệch ngoạc dần nhòe đi trong mắt cậu. Có cái gì đó… một cảm giác khó tả… như thể có thứ gì đó đang chờ đợi cậu ở phía trước.
—
Giờ ra chơi, khi những tiếng ồn ào bắt đầu lan ra khắp hành lang, từng nhóm sinh viên túa ra sân trường hít thở không khí sau tiết học căng thẳng, Nam khều nhẹ tay Tình. Cái động tác ấy không mạnh, nhưng đủ để thằng bạn giật mình quay lại, đôi mắt vẫn còn lơ mơ sau tiết học dài. Nam không nói gì ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào Tình, ánh mắt nghiêm trọng đến mức khiến Tình cảm thấy có gì đó không ổn.
"Nè, tao có linh cảm lạ lắm.". Nam cất tiếng, giọng trầm xuống, như thể không muốn ai khác nghe được.
Tình nhướng mày, rồi nhếch môi cười cợt: "Lại cái trò nhảm nhí gì nữa đây? Bộ mày nhập vai thầy bói rồi hả?"
Nhưng Nam không cười. Cậu hạ giọng, mắt nhìn quanh một vòng để chắc chắn không ai đang chú ý đến mình. "Tao cảm thấy thằng Khánh... hôm nay nó sẽ gặp nạn."
Nụ cười trên mặt Tình tắt hẳn. Thằng bạn nhìn Nam chằm chằm, như thể đang cố xác định xem Nam có thật sự nghiêm túc hay không. Rồi nó bật cười, nhưng là kiểu cười gượng gạo. "Mày đùa đúng không? Thằng Khánh đó hả? Nó có thể tẩn cả đám sinh viên năm nhất một mình mà không chớp mắt đó. Mày không thấy sao? Lo cho nó làm gì?"
Nhưng Nam không lay chuyển. Cậu siết chặt tay, khẽ lắc đầu. "Tao không biết giải thích sao, nhưng tao có cảm giác này không tốt chút nào. Tao phải đi báo cho nó. Không thể để chuyện gì xảy ra."
Nói xong, Nam đứng bật dậy, bước nhanh về phía cuối lớp, nơi Khánh đang ngồi gác chân lên ghế, tay vung vẩy điếu thuốc lá dù trong lớp học có bảng cấm hút thuốc to đùng. Hắn đang cười hô hố với đám bạn, bộ dạng ngang tàng như thường lệ.
Nam ngập ngừng một chút rồi lên tiếng: "Khánh, tao có linh cảm là hôm nay mày sẽ gặp chuyện không may. Mày nên cẩn thận."
Cả nhóm Khánh lập tức im lặng. Đôi mắt Khánh hơi nheo lại, như thể chưa tin vào tai mình. Rồi hắn nhếch mép cười, cái kiểu cười đầy khinh miệt. "Mày nói cái gì? Tao gặp nạn? Mày đang giỡn mặt tao đấy à?"
Khánh đứng bật dậy, tiến sát về phía Nam. Hắn cao hơn Nam cả một cái đầu, mái tóc chải ngược với keo bóng lưỡng theo kiểu đầu đinh đậm chất dân chơi, hai bên cạo sát để lộ phần da đầu, càng làm khuôn mặt góc cạnh thêm phần bặm trợn. Đôi mắt hắn ánh lên tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Nam. "Mày có giỏi thì nói lại lần nữa coi."
Không khí trong lớp học bỗng nhiên căng thẳng hẳn. Một vài sinh viên xung quanh vội vã lùi lại, trong khi Tình và một số người khác lao tới, can ngăn trước khi sự việc trở nên nghiêm trọng. Tình đứng chắn giữa Nam và Khánh, giọng đầy hối thúc: "Thôi, bỏ đi. Nam nó chỉ nói bậy bạ thôi, mày để ý làm gì?"
Khánh vẫn nhìn Nam trừng trừng một lúc lâu, rồi hừ mạnh một tiếng, hất vai một cái trước khi quay người đi. "Biến đi.". Hắn nói, giọng đầy khinh miệt, rồi lại quay lại chỗ ngồi, tiếp tục câu chuyện dang dở với đám bạn.
Nam vẫn đứng im tại chỗ, ánh mắt bất an không rời khỏi Khánh. Cậu không thể giải thích được cảm giác kỳ lạ trong lòng mình, nhưng cậu biết rõ rằng chuyện này chưa kết thúc. Tình quay sang, bực bội: "Mày làm cái trò gì vậy, Nam? Tao đã nói rồi, đừng có dính vào thằng Khánh. Nó không phải loại người mà mày muốn gây sự đâu."
Nhưng Nam không đáp. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, nơi những cành cây phượng vĩ khẽ lay động trong cơn gió Sài Gòn oi bức. Cảm giác bất an vẫn đeo bám lấy cậu, như một bóng ma lẩn khuất trong tâm trí. Và dù cho Tình có nói gì, cậu vẫn tin vào linh cảm của mình. Có điều gì đó sắp xảy ra - điều gì đó mà Nam không thể giải thích được.
—
Tiết học cuối cùng trong ngày kết thúc trong không khí nhốn nháo thường lệ. Sinh viên túa ra khỏi lớp, một số vội vã lên căng tin tìm chút gì đó lót dạ, số khác thì uể oải lê bước về phía bãi giữ xe, chuẩn bị cho hành trình len lỏi giữa những con đường kẹt cứng của Sài Gòn.
Nam và Tình cũng hòa vào dòng người ấy, chậm rãi rảo bước ra cổng trường. Những tia nắng chiều hắt xuống, phủ một lớp ánh sáng vàng vọt lên vỉa hè lổn nhổn vết nứt và những vũng nước nhỏ còn sót lại từ cơn mưa ban trưa. Những chiếc xe Dream, Wave Alpha xếp thành hàng dài trước cổng, lốp xe dính đầy bụi đường, xen lẫn mùi xăng dầu đặc trưng.
Đột nhiên, một tràng âm thanh hỗn loạn vọng lại từ phía xa. Tiếng la hét, tiếng vật lộn, tiếng chửi rủa vang lên át cả tiếng động cơ xe máy đang nổ giòn. Nam giật mình ngẩng đầu lên, mắt hướng về phía nguồn cơn của sự náo động. Ở một góc đường gần đó, ngay bên cạnh quán nước mía với mấy chiếc ghế nhựa đỏ chỏng chơ, một nhóm người đang vây quanh một kẻ đơn độc.
Khánh, kẻ tưởng như bất khả chiến bại trong trường, giờ đây đang loạng choạng, cố chống trả một cách yếu ớt. Bốn gã thanh niên đầu trọc, mình xăm trổ, áo sơ mi phanh ngực, quần jeans bạc màu, thay nhau tung ra những cú đấm mạnh bạo. Một gã cao lớn, mặc áo thun ba lỗ, nhấc chân đạp mạnh vào bụng Khánh, khiến hắn lảo đảo, lùi lại đụng vào chiếc xe Cub dựng gần đó làm nó đổ rầm xuống đường.
Tình chết lặng tại chỗ, miệng há ra như muốn nói gì đó nhưng không phát ra nổi một âm thanh. Còn Nam, không kịp suy nghĩ, đã lao về phía đám người kia.
Nhưng cậu chưa kịp đến gần thì "Bốp!"—một cú đấm trời giáng từ một trong những kẻ tấn công khiến Khánh bật ngửa ra đất. Hắn nằm đó, thở dốc, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Tay phải của hắn bị bẻ quặt sang một góc kỳ dị, máu chảy ròng ròng từ vết rách trên cánh tay. Một vệt đỏ loang ra trên lớp nhựa đường nóng rẫy.
Trong khi đó, những kẻ tấn công sau khi đã chắc chắn Khánh không còn khả năng phản kháng, nhanh chóng leo lên những chiếc Suzuki Sport dựng bên lề đường, rú ga bỏ đi, để lại phía sau một mớ hỗn độn.
Tình vẫn đứng yên, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt mở to nhìn Nam như thể cậu vừa biến thành một sinh vật lạ. Mãi một lúc sau, nó mới thốt lên được một câu, giọng đầy sửng sốt: "Linh cảm của mày… là thật sao?"
Nam quay sang nhìn thằng bạn, lòng nặng trĩu. Cậu lắc đầu, nhưng không phải để phủ nhận, mà là vì chính cậu cũng không thể nào lý giải được chuyện vừa xảy ra. "Tao không biết…". câu trả lời lửng lơ trôi đi trong không gian đầy bụi và mùi khói xe. Nhưng sâu thẳm bên trong, Nam hiểu rõ. Những linh cảm kỳ lạ của cậu… không đơn thuần chỉ là sự trùng hợp.
-
Tối hôm đó, tại một cửa hàng tạp hóa nhỏ nằm ở góc đường, ánh đèn huỳnh quang chớp nháy phản chiếu lên nền gạch men đã bạc màu vì thời gian. Cửa hàng này không lớn lắm, chỉ vừa đủ để bày biện những kệ hàng chật kín bánh kẹo, mì gói, nước ngọt cùng vài món đồ gia dụng lặt vặt. Phía quầy thu ngân, một chiếc máy tính tiền cũ kỹ với màn hình xanh lục mờ mờ đặt ngay cạnh chiếc hộp nhựa đựng những viên kẹo the bạc hà mà trẻ con rất thích.
Hôm nay khách vắng, Nam có thể thảnh thơi hơn một chút. Cậu tranh thủ sắp xếp lại các hộp bánh AFC, những gói snack Oishi lỉnh kỉnh trên kệ cho ngay ngắn. Công việc làm ca tối từ sáu giờ chiều đến tận nửa đêm chẳng có gì khó khăn, nhưng tâm trí Nam cứ mãi quanh quẩn về chuyện buổi sáng với thằng Khánh.
Cái cảm giác lạnh sống lưng khi chứng kiến Khánh bị đánh cứ bám lấy cậu dai dẳng như hơi nóng ban ngày vẫn còn hầm hập trên mặt đường nhựa. Linh cảm đó không giống những lần trước. Nó mạnh mẽ, rõ ràng đến mức khiến Nam phải tự hỏi, liệu đây chỉ là trùng hợp hay thực sự có một sức mạnh nào đó đang tiềm ẩn bên trong cậu?
Đứng sau quầy thu ngân, Nam ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa kính. Con đường phía trước cửa hàng tối lờ mờ dưới ánh đèn đường vàng vọt. Một chiếc Dream lướt qua, để lại làn khói xăng mỏng tanh trong không khí. Ở đầu hẻm, vài người lớn tuổi vẫn đang ngồi tán gẫu bên quán nước mía, tiếng nói cười xen lẫn tiếng quay nước mía kẽo kẹt nghe thật quen thuộc. Cậu thở dài, đưa tay gãi đầu, cố gắng dứt khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“Tính tiền giùm anh!”
Nam giật bắn, quay phắt lại khi nghe tiếng gọi khách hàng. Trước mặt cậu là một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo sơ mi sờn cổ, tay cầm chai Number One còn đọng hơi lạnh.
"Dạ… dạ… vâng, anh đợi em chút!". Nam lúng túng nhón tay nhận lấy chai nước, nhanh chóng cúi xuống nhìn bảng giá niêm yết dán trên quầy, rồi lật đật mở ngăn kéo lấy tiền thối. Nhưng do bất cẩn, tay cậu vô tình làm lỏng nắp chai, khiến nó rơi xuống quầy, nước đổ loang lổ trên mặt bàn nhựa.
Ông khách nhíu mày, nhìn Nam chằm chằm đầy khó chịu: “Trời đất, mày làm ăn kiểu gì vậy hả?”
Nam lóng ngóng lấy khăn giấy lau vội, nhưng càng lau lại càng khiến nước loang ra rộng hơn. Đúng lúc này, anh Toàn - quản lý cửa hàng, một thanh niên trạc ba mươi với mái tóc bổ luống đặc trưng của mấy năm trước, nhanh chóng bước tới.
“Xin lỗi anh, nhân viên bên em bất cẩn một chút. Để em lấy chai khác cho anh nha.”. Anh Toàn nghiêng người, giọng điềm đạm, nụ cười nhẹ nhàng đủ để làm nguôi lòng khách hàng.
Sau khi vị khách rời đi, không khí trong cửa hàng tạp hóa lại trở về với sự yên ắng vốn có, chỉ còn tiếng cánh quạt trần cũ kỹ xoay đều trên trần nhà, phát ra những tiếng kẽo kẹt chậm rãi. Nam đứng sau quầy thu ngân, đôi mắt vẫn dán vào vết nước đổ trên mặt bàn nhựa đã ngả màu, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng khó tả.
Anh Toàn quay lại, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Nam qua cặp kính cận mỏng gọng vàng. “Nam, em sao vậy? Làm gì cũng phải tập trung chứ, đừng để khách phàn nàn như vậy.”. Giọng anh không lớn, nhưng lại có sức nặng khiến Nam không khỏi cúi đầu áy náy.
“Em xin lỗi anh. Em… em chỉ là…”. Nam ngập ngừng, không biết phải giải thích thế nào về cơn bồn chồn đang cuộn lên trong lồng ngực. Cậu ngẩng lên, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt anh Toàn. Lạ thật, lần này cảm giác ấy còn rõ ràng hơn cả lúc sáng.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tim Nam đập thình thịch.
“Anh Toàn… anh cẩn thận được không?”. Giọng cậu nhỏ dần, như thể sợ chính mình cũng không tin nổi những gì sắp nói ra. “Em… em có linh cảm không hay lắm về anh.”
Anh Toàn khựng lại, tay siết chặt cây bút bi đang cầm. Đôi mắt sau lớp kính phản chiếu ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, thoáng chốc lộ ra chút gì đó băn khoăn. “Em nói vậy là sao?”
Nam im lặng một lúc, rồi kể lại chuyện buổi sáng. Về cái cảm giác lạnh buốt xương sống khi cậu nhìn thấy Khánh. Và về cách mà mọi thứ đã xảy ra y như cậu linh cảm. “Em không rõ nữa, nhưng em không thể không nói cho anh biết. Anh cẩn thận giùm em nha.”
Anh Toàn vốn là người tin vào tâm linh. Cũng như bao người Sài Gòn những năm đó, lớn lên cùng những câu chuyện ma quái rùng rợn, những lời đồn đại về các con hẻm hun hút, những bãi đất trống âm u. Lời Nam nói không hoàn toàn vô lý với anh. Sau một thoáng suy nghĩ, anh gật đầu, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn.
—
Khoảng gần mười giờ tối, cửa hàng vắng tanh, chỉ còn vài ba vị khách ghé mua vội gói mì hay chai nước suối cho đêm dài. Nam ngồi sau quầy, đầu tựa lên tay, đôi mắt lơ đãng nhìn màn hình chiếc tivi nhỏ treo trên góc tường, đang phát lại một bộ phim truyền hình cũ.
Anh Toàn bước ra kho phía sau lấy hàng. Trên tay anh đang ôm một thùng sữa tươi hộp giấy, bước chân đều đặn trên nền gạch cũ đã hơi sờn. Bất ngờ, từ phía hành lang tối om, một chiếc xe đẩy chở đầy thùng hàng lao về phía anh với tốc độ không thể kiểm soát. Người giao hàng phía sau hoảng hốt hô lên, nhưng không kịp.
Nhờ linh cảm của Nam khiến anh cảnh giác từ trước, anh Toàn kịp thời lùi lại một bước, thùng sữa suýt nữa rơi khỏi tay. Chiếc xe đẩy với đống hàng chồng chất trên đó lao thẳng vào kệ nước ngọt bên cạnh, va chạm mạnh đến mức mấy chai nước ngọt rơi lộp độp xuống sàn, vỡ toang.
Không khí im bặt.
Nam từ quầy thu ngân chạy ào ra, mắt mở lớn. Người giao hàng đứng chết trân, mặt tái mét. Anh Toàn vẫn đứng đó, hít sâu một hơi, tim đập rộn ràng vì kinh hãi. Một bên kệ hàng vừa đổ sập, vài chai nước ngọt vỡ toang trên sàn, thứ chất lỏng sủi bọt loang ra, phản chiếu ánh đèn huỳnh quang leo lét. Không khí nồng lên mùi đường cháy, mùi nhựa vỡ, xen lẫn cả mùi sữa từ mấy hộp bị móp méo văng ra khỏi thùng.
Nam đứng khựng lại trước cảnh tượng bừa bộn trước mắt, lồng ngực phập phồng vì hồi hộp. Cậu nuốt khan một cái rồi nhìn anh Toàn, hai bàn tay nắm chặt đến mức đầu ngón tay tái nhợt.
“Anh có sao không?”. Cậu hỏi, giọng hơi khàn vì căng thẳng.
Anh Toàn quay sang nhìn Nam, hơi thở vẫn chưa ổn định, nhưng đôi mắt đầy vẻ cảm kích lẫn kinh hãi. Một lúc sau, như thể vừa sực tỉnh khỏi cơn mộng mị, anh chớp mắt, lắc nhẹ đầu rồi vỗ vỗ lên ngực áo sơ mi vốn đã nhăn nhúm vì mồ hôi.
“Nhờ chú mày đó, Nam.”. Giọng anh trầm xuống, chân thành đến lạ. “Nếu không nhờ lời nhắc của chú, chắc giờ này anh nằm đo đất rồi.”
Nam nhìn anh Toàn, hơi thở cậu như đông lại trong lồng ngực. Cậu không biết phải cảm thấy thế nào nữa. Sự lo lắng trong lòng cậu từ sáng đến giờ, những cảm giác mơ hồ mà cậu không thể lý giải—giờ đây chúng đã trở thành sự thật. Không phải là trùng hợp. Không thể nào là trùng hợp.
“May mà anh không sao…”. Cậu lẩm bẩm, rồi siết chặt nắm tay hơn. “Nhưng… em cũng không biết tại sao em lại có linh cảm như vậy.”
Anh Toàn im lặng một lúc. Dưới ánh đèn nhợt nhạt, vẻ mặt anh như già đi vài tuổi. Anh chưa bao giờ xem nhẹ những chuyện tâm linh. Người ta vẫn nói, có những người sinh ra đã nhạy cảm với những điều mà người thường không thấy được. Liệu Nam có phải là một trong số đó?
“Chú cứ yên tâm". anh nói, giọng nghiêm túc hơn. “Anh tin vào mấy chuyện này. Nếu chú lại có linh cảm gì kỳ lạ, cứ nói với anh. Mình cẩn thận vẫn hơn.”
Nam và anh Toàn đứng thẫn thờ giữa một bãi chiến trường ngổn ngang. Vỏ hộp sữa lăn lóc trên nền gạch xám, một vài chai thủy tinh từ kệ rơi xuống vỡ tan, mảnh vụn lấp lánh phản chiếu ánh đèn neon trắng xanh trên trần. Người giao hàng, Châu, vẫn chưa hoàn hồn, tay run run nhặt mấy cái thùng lên, miệng không ngừng lắp bắp xin lỗi.
“Trời đất ơi… em không cố ý đâu anh Toàn… Em không hiểu sao chân em bị kẹt luôn, không rút ra được!”
Anh Toàn xoa xoa ngực, như thể làm vậy sẽ giúp nhịp tim của mình ổn định lại. Sau cú thót tim vừa rồi, anh vẫn chưa hết hoang mang, nhưng nhìn Châu cuống quýt, mặt mày nhăn nhó, anh chỉ có thể cười xòa, vỗ vỗ vai cậu ta.
“Bộ mày đạp lộn thắng hả, Châu?”
Châu khổ sở lắc đầu, chỉ tay về phía chiếc xe bán tải nhỏ cũ kỹ đang đậu chỏng chơ gần đó—một con Isuzu thùng lửng đời cũ, sơn trắng nhưng đã trầy trụa nhiều chỗ, đầu xe móp méo thấy rõ sau cú va chạm. Một bên gương chiếu hậu bị lệch hẳn đi, trông như nó cũng vừa hứng chịu một cú sốc nặng nề không kém gì chủ nhân.
“Không phải đâu anh… Cái chân em nó bị kẹt ngay bàn đạp ga! Giống như có ai giữ lại vậy đó! Em gồng muốn chết mà không rút ra được!”
Nam nghe vậy, bất giác rùng mình. Cậu ngước nhìn anh Toàn, trong lòng dậy lên một cảm giác khó tả. Đây là lần thứ hai trong ngày cậu có linh cảm không lành, và nó lại ứng nghiệm theo một cách kỳ quái. Không lẽ… không lẽ thực sự có thứ gì đó vô hình đang chen vào thế giới của họ?
Nhưng anh Toàn thì không nghĩ nhiều như Nam. Nghe Châu than thở, anh chỉ lắc đầu cười hì hì, định nói gì đó, nhưng rồi ánh mắt anh chợt rơi xuống bàn chân của Châu. “Khoan đã, chân mày sao vậy?”
Châu nhăn mặt, thử nhấc chân lên một chút rồi rít khẽ qua kẽ răng. “Đau quá trời! Chắc bị trầy rồi…”
Dưới ánh đèn vàng nhạt, Nam thấy rõ một vết bầm lan rộng từ cổ chân Châu lên tới bắp chân, kèm theo một vết trầy rướm máu ngay bên hông bàn chân.
Anh Toàn cúi xuống xem kỹ hơn, gương mặt vốn cười cười của anh thoáng chốc trở nên nghiêm túc. “Chắc mày nghỉ chạy xe một thời gian quá, Châu à… Lỡ trật gân hay gì là tiêu luôn á!”
Châu cười méo xệch, cố tỏ ra không sao, nhưng nhìn dáng vẻ nhăn nhó của anh ta thì Nam biết là đau thật.
“Thôi chết, vậy mai sao em đi giao hàng đây… Hay băng bó lại chạy tạm?”
Anh Toàn nhíu mày, khoát tay. “Bày đặt liều mạng. Để tao coi trong cửa hàng còn chai dầu gió xanh không, tao lấy cho mày thoa đỡ.”
Nói rồi, anh đứng dậy, bước nhanh về phía quầy tính tiền, nơi một chai dầu gió con ó xanh mướt vẫn đang nằm cạnh mấy hộp trà C2 và mì ly Hảo Hảo.
Nam đứng yên một lúc, nhìn Châu thở dài rồi lại nhìn chiếc bán tải cũ kỹ thở phì phò như thể nó cũng vừa trải qua một phen kinh hồn bạt vía. Một cảm giác gai người len lỏi trong lòng cậu. Sài Gòn về đêm vẫn còn ồn ào, ngoài đường xe cộ chạy vùn vụt, ánh đèn neon từ tiệm hủ tiếu gõ đầu hẻm hắt vào một khoảng sáng nhấp nhô trên vỉa hè. Thế nhưng, ở đây, ngay trong cửa hàng này, Nam cảm nhận được một cái gì đó khác. Một cái gì đó vô hình, nhưng rõ ràng đang hiện diện đâu đó xung quanh.
Những âm thanh va chạm chát chúa vang vọng cả con hẻm nhỏ, khiến hàng xóm không thể làm ngơ. Những cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, mấy bà mấy cô mặc đồ bộ, đầu còn vấn khăn, vội vã bước ra ngoài. Một ông cụ tay cầm điếu thuốc rê còn cháy dở, vừa đi vừa càm ràm: “Trời đất ơi, ai mà giờ này còn quậy banh cái xóm vậy trời!”
Chưa kịp định thần, Châu đã bị bà Năm đứng ngay đầu hẻm chỉ tay vào mặt, giọng lanh lảnh: “Cái thằng này, mày cứ chạy ẩu vầy có ngày xe tông chết nha mậy! Tao nói rồi, chạy xe mà như ăn cướp, sớm muộn cũng có chuyện!”
Châu lấm lét gãi đầu, cười hề hề, nhìn cái xe bán tải cũ kỹ của mình mà thấy đau lòng.
Trong khi đó, những người khác đã nhanh tay lượm lại mấy lon sữa hộp lăn lóc trên nền gạch, có người xách cây chổi lông gà ra quét bớt mấy mảnh bìa bị rách. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, khung cảnh trông cứ như một buổi dọn chợ khuya.
Châu lẩm bẩm gì đó rồi trèo lên xe, vặn chìa khóa thử. Động cơ khục khặc mấy tiếng, rồi bất thình lình, chiếc xe rung lên một cái, đèn pha bật sáng, tiếng máy nổ rù rì như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Nam đứng yên, mắt mở lớn, tròng mắt cậu như dán chặt vào Châu. Không hiểu sao, có một thứ gì đó cồn cào trong lòng, như một đợt sóng ngầm đang cuộn trào. Cảm giác ấy - cảm giác quen thuộc, lẫn lộn giữa sợ hãi và bất an - mạnh hơn bất cứ lần nào trước đây. Cổ họng cậu khô khốc, tim đập nhanh, nhưng cậu không nói gì cả.
Châu vẫn hồn nhiên rà ga nhẹ nhẹ, không biết rằng ngay bên cạnh, Nam đang nhìn mình như thể cậu vừa thấy thứ gì đó kinh khủng lắm.
Anh Toàn nhíu mày, thấy lạ, bèn đưa tay lay vai Nam: “Nam! Chú mày sao vậy?”
Nam giật mình khi bị anh Toàn lay vai, cậu chớp mắt liên tục, như thể vừa thoát khỏi một cơn mê mộng. Cảm giác kỳ lạ kia vẫn còn lởn vởn trong lòng, nhưng cậu không muốn nói ra. Cậu biết nếu nói, mọi người cũng chỉ bảo cậu suy nghĩ nhiều.
Cậu lắc đầu, giọng nhỏ xíu: “Không có gì đâu anh.”
Anh Toàn nhìn cậu một hồi, như thể đang cân nhắc xem có nên tin hay không, nhưng rồi anh chỉ thở dài, phủi phủi hai tay: “Thôi được rồi, dọn dẹp xong hết rồi. Nay chú mày về sớm đi, nghỉ một bữa cho khỏe.”
Nam có chút ngạc nhiên. Bình thường ca làm của cậu phải kéo dài tới tận khuya, có khi đến lúc đóng cửa mới được về, vậy mà nay anh Toàn lại chủ động cho nghỉ. Nhưng cậu không từ chối, chỉ gật đầu.
Châu lúc này mới lò dò tới, hai tay xoa xoa vào nhau, vẻ hối lỗi: “Anh Toàn, em xin lỗi nha! Tại cái xe cà tàng này chứ em đâu có cố ý đâu…”
Anh Toàn nhướng mày nhìn Châu, rồi liếc qua chiếc bán tải cũ kỹ, cái đầu xe bị móp nhẹ một bên nhưng vẫn còn chạy tốt. Cuối cùng, anh chỉ bật cười, lắc đầu: “Thôi, không có gì, miễn đừng có đụng nữa là được. Mày coi mà chạy cho cẩn thận, lần sau tao không chắc may mắn vậy nữa đâu đó.”
Châu thở phào, cười trừ, rồi lại gãi đầu: “Dạ, dạ… em hứa lần sau em để ý hơn.”
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu lục tục trở về nhà. Bà Năm vẫn còn đứng chống nạnh, miệng lẩm bẩm gì đó về chuyện xe cộ chạy ẩu, rồi cũng quay lưng vào nhà. Một ông chú hàng xóm ngáp dài, khép hờ cánh cửa gỗ đã tróc sơn, tiếng bản lề cọt kẹt vang lên giữa con hẻm khuya.
Nam bước ra phía trước, nơi chiếc xe đạp Martin màu xanh dương của cậu đang dựng ngay dưới gốc trụ đèn đường. Cậu phủi bụi trên yên xe, xốc lại quai cặp đeo lệch trên vai, rồi chống chân lên bàn đạp.
Ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống mặt đường nhựa loang lổ, hắt bóng Nam dài ngoằng trên nền đất. Sau lưng cậu, tiếng anh Toàn và Châu vẫn còn văng vẳng, tiếng động cơ xe bán tải của Châu gầm nhẹ một cái rồi lại im lặng.
Nam không quay đầu lại. Cậu nhấn bàn đạp, xe lăn bánh chầm chậm rồi nhanh dần, bỏ lại tất cả phía sau.
Bình luận
Chưa có bình luận