Ăn Mòn



3

Hàng lang tầng một sáng sủa, thế nhưng vẫn có gì đó mà Ben cảm thấy hắc ám, nó hắc ám và khủng khiếp tới mức cậu không thể diễn tả, như thể xuất phát từ thế giới nào đó khác hẳn thế giới cậu đang sống.

Giữa hành lang là hai ô cửa sổ với tầm nhìn soi thẳng ra sân sau, nơi ẩn chứa ký ức kinh hoàng mà Ben không bao giờ muốn nhớ lại. Cậu hít thở sâu, cố không nghĩ tới hình ảnh đó nữa; cái hình ảnh mà cậu vẫn luôn thấy trong cơn ác mộng lặp lại như một lời nguyền bám chặt vào linh hồn và tâm trí cậu không buông.

Ben cố không nghĩ xa hơn để tránh việc nó xuất hiện với hình dạng đầy đủ. Cậu tập trung vào cánh cửa cuối hành lang bên kia, đó là cửa nhà vệ sinh. Còn bên còn lại, cánh cửa toát ra một cảm giác lạnh lẽo, u ám và đe dọa; như thể nó luôn bẩn thỉu và lây nhiễm sự bẩn thỉu đó ra xung quanh hành lang mặc cho cậu vẫn thường quét lau cái tầng một chết tiệt này.

Tầng trệt bên dưới là địa phận thuộc về phận sự nội trợ của mẹ cậu. Lại một lý do chết tiệt nữa làm cho Ben tin rằng cha mẹ cậu đang cố tránh mặt Dory nhất có thể. Cậu nghĩ với vẻ khoái trá lạ thường: Xem kìa mọi người, ông bà Lopez đang tránh mặt con gái mình để đi làm. Đi làm à? Có thể ông bà đang nghỉ tại một khách sạn nào đó ở Miami với tầm nhìn vượt ra biển Bắc Đại Tây Dương ấy chứ! Giống như cái lần bảo rằng cả hai làm giãn ca nhưng thực chất đang ngồi nghe thánh ca tại Nhà thờ vào Chủ Nhật ấy! Bài gì ấy nhỉ? Ngợi ca Chúa, Đấng Toàn Năng, Chúng tôi ngợi ca Ngài, Lạy Chúa, Đấng Toàn Năng và để con mình ở nhà với ác qu...

Leng keng!

“Ben!” Một giọng nói khàn đặc nặng nề cất lên bên kia cánh cửa. Là giọng của Dory, nó khác với giọng nói trong trẻo trong giấc mơ của Ben khiến cậu phải sửng sốt dù đã nhiều lần nghe. Ben biết mình sẽ không bao giờ quen được vì giọng nói của Dory luôn biến đổi theo thời gian bệnh tật. Nó ngày càng khàn, càng tồi tệ và càng tởm lợm như thể lá cây thối rữa bị giẫm nát hay tiếng chuột gặm xác chết phân hủy. Ben nhớ có lần trong một dịp nọ cậu nghe tiếng mèo nhai ngồm ngoàm và thấy nó đang ăn thịt con mình vì quá đói.

“Anh đâu rồi hả, Ben? Em cần anh giúp, mau lên! Anh trai yêu dấu!” Một khoảng lặng, rồi sau đó là tiếng thét khủng khiếp: “BEN! ANH CHẾT ĐÂU RỒI HẢ, BENJAMIN? LẾT CÁI MÔNG CHÓ ĐẺ CỦA ANH TỚI ĐÂY MAU!!!

Tim của Ben đập dồn dập; cậu bước tới và run rẩy mở cửa.

Nếu là người khác thì có lẽ đã thét lên bất ngờ vì họ sẽ phải nhìn thấy sự dị dạng trên cơ thể của Dory mà không được cảnh báo trước. Nhưng với Ben, người đã nhìn thấy quá trình biến đổi hình dạng của Dory suốt các giai đoạn bệnh tật thì không lạ gì nữa. Nhưng nỗi ghê tởm khốn nạn vẫn ở đó. Cái nỗi ghê tởm đứa em gái khiến cậu muốn tự nguyền rủa bản thân. Cậu yêu thương nó, nhưng cũng căm ghét nó. Cậu yêu thương nó vì vẫn còn cái bản năng cố hữu của tình anh em, nhưng cậu cũng ghét nó vì cái thứ khốn nạn hiện tại gần như chẳng còn là em cậu nữa, từ hình thể tới tâm tính mục nát.

Dory nhăn nhó ngồi đầu giường trong sự im lặng, người gập lại với độ cong khiếp hãi cứ như xương sống bị gãy làm đôi, tạo thành chữ V. Phần trên con bé nghiêng sang bên với khối u to như trái banh lông chèn vào cùng nhiều khối u nhỏ hơn, làm hình thể của nó trở nên bẹo hình bẹo dạng không khác một người gãy xương sống làm nhiều khúc rồi tự mọc xương cùng các cục u nang để nối liền từng thứ lại. Các ngón tay và ngón chân sần sùi, như thể bị kéo dài ra hơn phân nửa, teo tóp xương xẩu, có vài ngón co quắp vào giữa hoặc bẻ qua khe giữa các ngón tạo thành góc độ hình thù mà các ngón tay và ngón chân của người bình thường không thể tạo thành dù có bị đột biến.

Bằng một cách nào đó với những ngón tay tựa như bị nguyền rủa, Dory vẫn có thể cầm cái chuông gọi.

Đôi mắt của nó long sòng sọc nhìn Ben, khiến cậu thấy mình như vừa vắt chanh, vừa nuốt ngải đắng vào họng. Căn phòng mờ mịt trong ánh sáng yếu ớt xuyên qua các tấm mành che cửa sổ khiến mắt Dory đậm xanh tới rợn người. Không còn là màu của mặt biển nữa. Đó là màu của vực thẳm, của biển sâu tăm tối tựa như vực Mariana.

“Anh chậm chạp quá, Ben à.” Nó khịt mũi, “Anh chậm chạp vãi cả ra! Rồi nhỡ em cần gì đó gấp thì sao hả anh? Lỡ bệnh em trở nặng thì sao? Em chết rồi anh chịu trách nhiệm chứ?”

Ben nghe được mùi long não nồng nặc trong không khí để xua xú uế và cơn đau bệnh tật – bác sĩ bảo rằng cần dùng cẩn trọng để tránh các tác dụng phụ. Ben tự hỏi liệu cậu có bị ung thư sau một thời gian dài vô tình hít cái mùi kinh khủng này không.

Cậu liếc sang cái bàn sát tường đối diện với giường ngủ; trên bàn chất đầy thuốc. Dory có đủ loại thuốc, từ thuốc uống cho tới các loại tinh dầu thơm ngát; nhờ vào máy xịt thơm tỏa khắp phòng cũng có tác dụng đánh lạc hướng ta khỏi cơn đau nhức và làm dịu đi biến chứng bệnh tật – với số tiền trên trời, hiển nhiên rồi. Máy xịt thơm phòng có hình trên bàn đang phun khói long não, một trong những mùi đôi khi có thể liên tưởng tới bệnh viện. Nếu đây là mùi của Quats chắc cậu chết mất – cái mùi của thứ hợp chất khử khuẩn chết tiệt đó sẽ làm cậu nhớ lại trải nghiệm cận tử tại phòng ICU do bị sốt xuất huyết rất nặng vào lúc nhỏ cho xem.

Thực sự thì chẳng cần máy xịt thơm, Ben chán ngán nghĩ. Cậu nhớ tới việc Dory nằng nặc đòi cái máy đó cùng tinh dầu sô-cô-la trong lúc cầm iPad để lướt các trang buôn bán trên eBay. Khi bị từ chối, nó liền ném bể ly nước, giật lấy viên thuốc trên tay mẹ và vứt xuống sàn. Cha nổi trận lôi đình, nhưng rồi cũng phải xuống nước ngay sau đó với sự bướng bỉnh của Dory.

Dory quở giọng cay nghiệt. “Con bị bệnh thế này cũng là do cha mẹ! Tưởng con không nghe thấy bác sĩ nói gì à? Cái căn bệnh này là do di truyền! DO DI TRUYỀN! Một sự di truyền hiếm quá xá đã vận lên người con! Đáng ra cả hai đừng nên sinh con ra!” Rồi nó gào thét. Tiếng thét lớn khủng khiếp cho tới khi mẹ phải dỗ dành nó và cha bảo rằng sẽ đi mua thứ nó cần, rồi rời phòng.

Ben tránh không nhìn vào ánh mắt của Dory. Nó nhìn cậu chăm chú, có lẽ đang suy nghĩ một ý tưởng cay độc nào đó.

“Được rồi anh Ben à.” Giọng nó buồn bã đầy giả tạo, “Em biết rằng mình sắp chết rồi nên chẳng ai thèm quan tâm tới em nữa. Anh khỏe mạnh, anh có thể nhảy nhót, chơi bời mà...”

“Em cần gì?” Ben hỏi, giọng có phần máy móc.

“Giờ lại tỏ vẻ quan tâm em à? Cảm động thật!”

Ben im lặng. Cậu chỉ muốn bẻ cái khung giường và đập vào đầu con bé. Chết luôn càng tốt.

“Em muốn ăn sữa chua.”

Ben quay người, lập tức bỏ đi khỏi phòng và xuống lầu. Một lúc sau quay lại, cậu mang theo hộp sữa chua và mở ra đúc từng muỗng cho Dory ăn. Ben biết con bé có thể tự múc ăn; Ben biết nó có thể tự bản thân đi vệ sinh. Dù cậu có dìu dắt, hay ẵm nó đi thì có lẽ cơn đau cũng chẳng khác mấy so với nó tự đi bằng đôi chân đấy. Căn bệnh chưa tới mức khiến nó què quặt.

Ben nghĩ bản thân cũng đang dần cay độc như Dory. Cậu tự hỏi nếu mình bị thế vào chỗ con bé thì...

Dory nôn mửa vào quần của Ben, dây lên cả giường nệm.

Ben nhảy dựng lên, la lối, “Em làm quái gì vậy?” Cậu kéo mấy tấm giấy ăn trong hộp giấy Nicky ra và lau đi chỗ ói. Nước ói có mùi thối hoẵng của sữa chua và đồ ăn trưa Dory ăn mới lúc nãy.

“Ôi Ben, anh bị ngu à? Đây là sữa chua vị dâu. Em chúa ghét vị dâu! Em luôn ăn việt quất, anh có nhớ không?”

“Nhưng mới hôm bữa em ăn vị d...”

“Sở thích luôn có thể thay đổi. Như anh nói, hôm bữa. Đúng, hôm bữa em thích vị dâu, giờ em ghét cay ghét đắng nó. Cái vị đó bỏ vào miệng em chẳng khác nào axit. Em muốn ăn sữa chua việt quất.”

“Em đừng có quá quắt như vậy!”

“Em chỉ muốn ăn đồ mình muốn ăn cũng không được sao?” Nó gào lên, “Anh ngon mà nằm vào cái giường này này. Anh ngon mà để cái xương sống mình như bị hóa đá dần này! Đau đớn, cô đơn, chờ đợi cái chết tới gần...” Rồi nó thở ra một hơi chứa đầy sự châm biếm. “Ôi chao, mà anh vẫn còn lành lặn đấy thôi, đúng không hả?” Nó rít lên một tiếng khiến Ben giật mình.

“Dory...” Ben khẽ mấp máy môi.

Im lặng một lúc, không tới chục giây, nó dùng cái giọng lảnh lót nhại giọng cha mẹ, nhưng do bệnh tật, cái giọng lảnh lót đó bị biến dạng tới mức quái dị khiến Ben nổi gai ốc. “Con rồi sẽ khỏi thôi, Dory ơi. Con sẽ không sao đâu, Dory à. Chậc, bộ anh nghĩ em không biết mấy lời cha mẹ nói đó là nói dối hả anh Ben? Mà quên, anh biết chứ, anh cũng hay nói với em mấy câu đó mà, nhưng là từ đời nào rồi! Em biết cha mẹ muốn em chết phứt đi cho xong, để họ đỡ tốn tiền thuốc men. Và em biết, Ben ơi, anh cũng muốn em chết!”

Cơn tức giận trào dâng. “Anh chưa từng nói thế!”

“Nhưng anh nghĩ như vậy!” Con bé khẳng định, giọng đầy giận dữ.

“Đừng vô lý như vậy, Dorothea!”

“Em không vô lý, sự thật là vậy. Sự thật dễ mất lòng; nhưng lòng em chấp nhận được. Ai cũng muốn em chết. Em nhìn thấy trong mắt anh, trong mắt của cha, trong mắt của mẹ. Em không có ngu, Benjamin! Cơ thể em bị dị dạng nhưng não em không mất mẩu nào đâu. Cả ba đều tin rằng do em mà Thomas chết.”

Lúc này Ben thở dốc, như thể có gì đó bóp nghẹt tim. Có lẽ đó là do cơn phẫn nộ dồn nén suốt biết bao lâu giờ đã không thể giữ nổi nữa, để rồi bùng nổ với một tiếng thét khủng khiếp phát ra từ cổ họng; tiếng thét rúng động tới cực điểm, tới mức khiến Ben đau rát cả cổ họng: “Đúng rồi còn gì hả?!”

Dory hơi giật mình, cái vẻ sợ hãi lướt thoáng qua gương mặt dị dạng, “Cái gì...”

Ben thở hổn hển sau tiếng thét phẫn nộ tột cùng, “Chính em, Dory! Chính em là người đã đẩy Thomas tới mức tự sát!”

Dory im lặng cắn môi, nhưng không phải vì cảm giác tội lỗi. Ánh mắt nó chợt hóa thành cơn thù hận gay gắt, chiếu thẳng vào Ben như thể thách thức cậu dám nói thêm câu nào nữa. Nó không hối lỗi. Nếu là Dory trước kia thì con bé sẽ khóc nức nở. Còn cái thứ quái dị trước mặt Ben như thể được tạo nên từ những thứ kinh tởm nhất không thể hiểu hoặc đặt tên. Đó là sự mục nát của cả cơ thể lẫn tâm hồn. Cậu vẫn cố bám víu lấy việc đây là em gái cậu, nhưng cứ như thể tay cậu đầy nhớt và rơi khỏi vách đá của sự nhu nhược.

Dù vậy, sự tự chủ của Ben đã chiến thắng. Cậu giành được quyền kiểm soát khỏi cơn giận điên người, rồi chậm rãi bước tới ẵm Dory sang phòng của cha mẹ cạnh bên. Vì cái lưng bẹo dạng của nó, nên mỗi khi muốn bế lên cũng khó khăn. Ngặt nỗi nếu không bế thì nó lại gào thét khó chịu vì đau đớn. Ben đoán nó đang giả vờ. Có thể cơn đau là thật, nhưng không tới mức nó không tự đi được. Đôi khi cậu vẫn thấy có những món đồ như sách hay đồ chơi để xa lại nằm trên giường, cứ như chúng tự mọc chân chạy chứ không phải do Dory có thể tự đi lấy mà không cần lắc cái chuông để ai đó lấy giúp vậy.

Dory không phản đối việc được bế dù vừa cãi nhau xong. Nó lặng lẽ nhìn cậu bằng đôi mắt rợn người.

Sau khi ẵm Dory sang bên phòng khác, Ben quay lại phòng của con bé để dọn đống hổ lốn trên giường.

Cậu kéo các tấm rèm và mở cửa sổ, tắt máy phun khói rồi cởi hết ga nệm. Trong lúc làm việc, cậu chạm vào một thứ thô nhám, cưng cứng dưới gầm giường và cúi xuống nhìn. Một sợi dây thừng...

Ben há hốc cùng tiếng nấc cụt khẽ khàng.

Hình ảnh khủng khiếp của quá khứ đột ngột hiện lên trong đầu Ben. Cái khung cảnh mà cậu muốn chôn sâu giờ đây lại trồi dậy mạnh mẽ không ngờ. Sốc. Đau đớn. Cơn quằn quại nghiệt ngã. Mọi thứ xuất hiện đột ngột rồi hòa vào nhau tạo thành một thứ tra tấn tinh thần tưởng như sẽ không có ai chạm tới được. Cậu lùi lại, ngã phịch xuống sàn nhà và kinh hoàng nhìn sợi dây thừng. Khi lấy lại được chút ý thức ít ỏi, Ben cay độc nghĩ: Dory... mày là ác quỷ. Mày không phải em gái tao!

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout