Chương 45: Kế hoạch cho lễ cưới
Về lại công ty, việc đầu tiên của mọi người chính là cùng nhau xem số lượng người chơi. Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, số lượng tăng liên tục và con số đã đạt đến một triệu lượt chơi.
Tất cả các khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, Nam Phong hét lên: “Hôm nay mọi người về nhà nghỉ ngơi cho đã, từ ngày mai bắt đầu làm việc lại.”
Dứt câu, căn phòng chỉ còn lại mình anh, ngay cả người yêu bé nhỏ cũng không từ mà biệt.
Mộc Mộc về cùng Tiểu Long, tâm trạng như trên mây, những ca từ không ngừng thoát ra khỏi mồm, mặc dù nó vô cùng là kinh khủng: “Là lá la, tình yêu như hoa vừa mới biết yêu ban đầu.”
“Chị đang hát cái quái gì vậy, nó là bài hát hay sao?”
“Chị hát chơi thôi, mà hay quá phải không?”
“Hay lắm, em sắp nôn đây này. Ai làm gì chị mà chị vui ghê vậy?”
“Thì game mình thành công, chúng ta phát tài nè.”
“Còn tình yêu suôn sẻ nữa chứ, ngại gì không nói ra luôn. Ngồi im đi đừng có tra tấn em nữa.”
“Dạ dạ, em im ngay thưa tiểu ca ca.”
Ngồi sau xe, cô cố ép bản thân mình không gào thét. Vừa về đến trọ, cô chạy nhanh vào phòng rồi phóng lên giường nằm lăn lộn, sau đó cô đánh một giấc tới chiều mà không biết trời đất. Tỉnh dậy, cô bò ra khỏi giường, định đi nấu ăn, lướt qua chỗ Tiểu Long đang ngồi, bị Tiểu Long kêu lại: “Chị định đi đâu đó?”
“Chị đi nấu đồ ăn tối.”
“Chị biết giờ là mấy giờ không? Em nấu rồi, cũng ăn luôn rồi, chị xuống ăn đi, đợi chị dậy nấu có mà loét bao tử rồi.”
Cô nhảy đến véo má, lay lay khuôn mặt Tiểu Long: “Ôi, em thật tốt quá, chị sẽ ăn thật ngon.”
Sau khi ăn tối xong, cô pha hai ly sữa chua đá đem đến chỗ Tiểu Long: “Uống sữa chua đá nào tiểu rồng rồng, chị pha phải nói là ngon tuyệt trần thế, ăn một lần nhớ mãi không quên.”
Tiểu Long mặt không biểu cảm, cũng không buồn nói chuyện, đưa mắt liếc nhẹ ly sữa chua: “Chị thì lúc nào cũng thích nói quá lên, riết thành bệnh kinh niên, chỉ là sữa chua rồi bỏ thêm đá, con nít mới đẻ ra nó còn làm được.”
“Em lúc nào cũng chặt đứt cảm xúc của chị.”
“Thôi được rồi, em sẽ cố nhớ đến công lao của chị.”
*****
Nam Phong, trong căn nhà chỉ còn lại một mình, ngồi lặng yên trên chiếc ghế sô pha nhìn ngắm xung quanh, đâu đâu cũng là nụ cười, là hình bóng của Mộc Mộc.
Anh trầm ngâm suy nghĩ: “Mình phải tìm cách rước cô ấy về thôi, tình hình này mình sẽ không ổn mất, sao cô ấy chẳng có chút nôn nóng nhỉ.”
Anh nhấc máy lên gọi cho Gia Phong: “Đến nhà anh ngay bây giờ, có chuyện gấp.”
Gia Phong trong cơn mơ hồ, nói lời ú ớ: “Anh là ai? Giờ là mười giờ tối rồi, đến có việc gì?”
“Anh là anh trai của cậu đây, chuyện cực kỳ gấp, đến ngay nhé.”
“Người ta đang ngủ mà, thôi được rồi em đến ngay.”
Tắt máy anh tiếp tục điện cho Tiểu Bảo, đầu dây bên kia vọng lại tiếng khó chịu: “Giờ này là giờ ngủ mà anh, anh gọi em có chuyện gì?”
“Đến nhà tôi gấp nếu không thì đừng bao giờ đến nữa.”
“Dạ dạ, em tới ngay.” Tiểu Bảo tỉnh táo hoàn toàn, ba chân bốn cẳng, hất văng chăn mền rồi lượn nhanh đến nhà Nam Phong.
Sau hai mươi phút, cả hai đã có mặt tại nhà Nam Phong. Tiểu Bảo và Gia Phong vừa ngồi xuống ghế anh liền nói:
“Anh muốn cầu hôn Mộc Mộc, lần này chắc chắn nhé, hai cậu phải giúp anh.”
Gia Phong nhăn nhó: “Anh gọi em gấp vậy chỉ để tìm kế giúp anh tán gái thôi hả? Anh để ngày mai cũng được mà.”
Nam Phong nhẹ giọng: “Anh chỉ có hai cậu là tin cậy, giúp anh lần này đi.”
Tiểu Bảo nhanh mồm: “Anh đã tin tưởng bọn em như vậy, thì bọn em cũng miễn cưỡng giúp anh, em tự tin là thành công.”
Gia Phong tiếp lời: “Em có một kế hoạch này, phải gọi là trên cả tuyệt vời, nhưng anh phải chịu khó mới được.”
“Em nói thử xem.”
“Kế hoạch thứ nhất, tại một bãi biển thật đẹp, anh sẽ chuẩn bị hoa và nhẫn, nhưng anh sẽ không tỏ tình trên bãi biển.
Thuê một chiếc ca nô nhỏ, anh sẽ đi ra tầm một trăm mét phía ngoài biển. Sau đó anh gọi chị ấy đến, từ xa nhìn thấy chị ấy thì anh hét thật lớn những lời anh muốn nói để chị ấy có thể nghe được.
Sau đó anh phóng khỏi ca nô, cứ như thế anh bơi vào bờ cùng với hoa và nhẫn, khi đến bờ trong bộ dạng thảm thiết đó, chị ấy rung động và thương cảm. Lợi dụng cảm xúc này, anh tuôn ra những câu từ mật ngọt, và rồi, chị ấy sẽ ngã vào lòng anh.”
“Thế nào? Anh thấy tuyệt vời không?”
Nam Phong không hề hưởng ứng: “Tuyệt vời cái con khỉ á. Em tính giết anh đó hả? Bơi một trăm mét? Em đánh giá anh cao quá rồi đó.
Hơn nữa, hành động này quá ư là điên, có ca nô sao anh phải bơi vào bờ? Em để não ở nhà rồi hả? Có thằng bệnh mới làm vậy. Nghĩ cái khác đi.”
“Thì em chọn cho anh cách độc đáo nhất, chưa có ai làm bao giờ, nó mang ý nghĩa rằng, anh có thể vượt cả đại dương để đến bên chị ấy.”
Lời giải thích dài dòng cũng không làm Nam Phong thay đổi, cậu liền tiếp tục: “Vậy em sang kế hoạch thứ hai. Lần này chúng ta sẽ không đi xa mà làm ở công ty luôn.”
Tiểu Bảo nhanh mồm cướp lời: “Dưới ánh nến lung linh, không gian lãng mạn, nền nhà rải đầy cánh hoa tươi.”
Gia Phong đảo mắt nhìn Tiểu Bảo ánh mắt giống như cả hai tìm được sự đồng điệu, cậu tiếp lời: “Cậu cũng nhanh trí đó, sau đó chúng ta hẹn chị ấy đến. Anh sẽ mặc một bộ trang phục thật bảnh bao. Một bàn ăn tròn nhỏ, nhỏ đến mức trong tầm nhìn chỉ có đối phương mà thôi, khoảng cách gần đến mức dễ dàng trao nhau một nụ hôn.
Tất cả điện sẽ được tắt và nến sẽ được thắp dần lên trong bóng đêm.
Một bó hoa sao trắng, một chiếc nhẫn kim cương, những lời nói chân thành. Không có trái tim của thiếu nữ nào có thể không rung động trước những điều này. Ối trời ơi, đến đoạn này sao em cứ phục chính mình, quả là cao thủ trong cao thủ. Anh thấy thế nào?”
Nam Phong đưa tay lên mân mê cằm mình, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Anh thấy cái này có vẻ ổn, vậy cuối tuần triển khai nhé, lần này nhờ vào hai em đó.”
“Anh cứ yên tâm.” Gia Phong tự tin trả lời.
“Được rồi, hai đứa về đi.”
Gia Phong đơ người ra, tâm trạng hụt hẫng, giống như bản thân mình vừa bị lợi dụng và giờ thì bị đá, cậu tiến đến ôm lấy cẳng chân Nam Phong, giọng cậu rên rỉ: “Sao anh có thể vô tình thế chứ? Đến một câu khách sáo giữ bọn em lại ngủ cũng không có sao? Anh biết bọn em đã hy sinh thế nào còn gì.”
Nhìn vẻ mặt vờ bi thương của Gia Phong, anh bật cười thành tiếng: “Anh đùa thôi, hai đứa ngủ lại sáng mai về.”
Căn phòng lập tức chỉ còn lại mình anh, và tiếng sập cửa phát ra từ hai căn phòng gần đó.
Trở về phòng cầm điện thoại lên, anh định lướt lướt gì đó thì “ting ting” là tin nhắn của Mộc Mộc: “Anh ngủ chưa? Đang làm gì đó?”
“Anh chưa ngủ, đang bàn vài kế hoạch nhưng cũng vừa bàn xong.”
“Dạ vậy anh ngủ đi, anh ngủ ngon.”
Đọc dòng tin nhắn của cô, anh cười một mình như tên ngố: “Đúng là chỉ có cô ấy mới dám nói chuyện với mình như vậy.”
Hôm nay là thứ sáu, một ngày đẹp trời, Nam Phong trong tâm trạng vui vẻ chạy xe về nhà bố mẹ, vừa vào nhà thấy bà Thanh đang làm vài việc trong bếp, anh tiến lại ôm bà. Cái ôm bất ngờ khiến bà Thanh giật mình, quay người lại thấy anh, khuôn miệng bà cười trong vô thức: “Hôm nay con bị ai nhập đấy hả? Đừng làm mẹ sợ.”
Anh cười, vừa trả lời bà: “Chỉ là tự nhiên muốn ôm mẹ thôi, con đến để báo bố mẹ về việc thành công của game.”
“Ừ, mẹ cũng có xem họp báo cùng với bố con. Bố con đi làm tối mới về, con đến sớm thì ở đây chơi đến tối, ăn cơm cùng bố mẹ hãy về.”
“Dạ con cũng định thế.”
Bà Thanh quay ra lấy đĩa trái cây đã gọt sẵn trong tủ lạnh: “Con ra phòng khách ăn trái cây cùng mẹ.”
Hai người ngồi cùng nhau, bà Thanh đã phát hiện ra được sự khác lạ của con mình, bà cảm giác được sự tươi tắn, hạnh phúc trên gương mặt anh, giọng bà nhỏ nhẹ: “Mẹ phát hiện, từ khi con quen Mộc Mộc, thấy con cười nhiều hơn, giờ còn biết thể hiện tình cảm nữa. Quả nhiên đây là công lao lớn của cô ấy nhỉ.”
Gương mặt hạnh phúc lúc này của anh chắc rằng bản thân anh không nhìn thấy được, anh cười trong sự ngại ngùng: “Dạ, có lẽ mẹ nói đúng. Hôm nay con đến là có hai việc muốn nói chuyện với bố mẹ.”
“Con cứ ngồi chơi, đợi bố về rồi chúng ta cùng bàn luôn.”
“Dạ, vậy con vào phòng bố tìm vài cuốn sách đọc nha mẹ.”
“Con đi đi, khi nào bố về mẹ gọi.”
Anh bước lên phòng ông Nhật tìm vài cuốn sách để đọc, đi qua đi lại trong phòng, nhìn trên bàn thấy một đoạn chữ viết của ông, đọc kỹ vào, anh tinh ý phát hiện được nét chữ của bố mình đã trở nên lủng củng hơn, trong nét bút thấy rõ được tay ông đã run.
Khuôn mặt anh bổng chốc hóa đau lòng: “Bố, con xin lỗi, mãi chạy theo lý tưởng của mình mà để bố phải một mình, bố yên tâm, sau khi con kết hôn, con nhất định sắp xếp công việc ở công ty về giúp bố.”
Nghĩ rồi chọn một cuốn sách, anh ngồi đọc chẳng để ý thời gian đã trôi qua, trời đã chập tối, tiếng gọi của bà Thanh vọng lên: “Phong ơi, bố con về rồi, xuống ăn cơm thôi con.”
“Dạ con xuống ngay.”
Vừa thấy anh, ông Nhật tươi vui như chưa bao giờ có trước đây, có lẽ sau thành công này ông đã thật sự hiểu con mình, ông nói: “Bố thấy cuộc họp báo của con rồi, rất tốt đấy, quả không hổ danh con trai bố.”
Anh cười, có chút ngượng ngùng: “Đây chỉ là sự di truyền tự nhiên thôi bố.”
Bà Thanh cắt ngang cuộc nói chuyện: “Thôi, hai bố con bớt tân bốc nhau đi, ăn cơm thôi, tôi nghe không nổi nữa.”
Ngồi vào bàn ăn, anh đưa mắt nhìn về phía ông Nhật: “Bố mẹ, con có chuyện muốn nói với bố mẹ.”
“Con nói đi.” Bà Thanh nói.
“Chuyện thứ nhất là game con đang rất thành công và con sẽ hoàn trả lại số tiền một triệu đô la cho bố trong vòng ba tháng tới, cùng với năm phần trăm lợi nhuận con sẽ chuyển vào tài khoản cho bố. Con cũng cảm ơn bố, nhờ có số tiền đó mà con mới có thể hoàn thành dự án một cách thuận lợi.”
“Chuyện thứ hai là, con dự định sẽ cầu hôn Mộc Mộc trong tuần tới, nếu cô ấy đồng ý con sẽ tổ chức lễ cưới sớm luôn. Bố mẹ thấy cô ấy được không?”
Bà Thanh giọng đầy hào hứng: “Được, được, được con, cô ấy rất được, mẹ mong con dâu lắm rồi.”
Ông Nhật không có nhiều biểu cảm, ông chỉ nói nhẹ nhàng: “Chỉ cần con thấy được là được.”
“Vậy con sẽ báo cho bố mẹ khi có tin vui. Sau khi con kết hôn, sẽ sắp xếp công việc và về khách sạn giúp, để bố có thời gian nghỉ ngơi.”
Ông Nhật nhìn anh, ánh mắt hạnh phúc, hơn bao giờ hết, lúc này đây, nghe được những câu nói này ông mới thật sự cảm thấy yên lòng, ông nói: “Bố đợi câu nói này của con rất lâu rồi. Hôm nay quả là ngày đại hỷ.”
Cả nhà ăn tối vui vẻ cùng nhau, cái không khí ngập tràn hạnh phúc, không khí mà đã mất từ lâu trong căn nhà này.
Bình luận
Chưa có bình luận