Chương 29: Tìm bình yên



Chương 29: Tìm bình yên

Sau chuyến du lịch với nhiều cung bậc cảm xúc, thể xác thì mệt mỏi nhưng bù lại tinh thần được bơm máu, mặc dù thế nhưng lúc này Mộc Mộc cảm thấy bản thân cần được nghỉ ngơi để bắt đầu lại mọi thứ, tình cảm cũng như công việc.

Một lá đơn được gửi đến phòng nhân sự xin nghỉ một tháng, thế là cô lên đường về nhà. Kế hoạch nghỉ ngơi lần này là cô tự mình quyết định, không nói trước với Tiểu Long, đến tối hôm trước ngày về mới báo với cậu.

“Tiểu Long, ngày mai chị về nhà, chị xin nghỉ một tháng rồi, em ở lại đừng nhớ chị nhé.”

Tiểu Long hoàn toàn bình thản với thông báo của chị mình, mặt không chút dao động: “Em đợi ngày này lâu lắm rồi đó, chị ở đây lải nhải miết em chịu hết nổi rồi, chị cứ về đi, khỏi lên lại cũng được. Để em trên đây ăn bờ ăn bụi, nhịn đói nhịn khát.”

“Làm như mình còn nhỏ lắm vậy, chị tin em sẽ chăm sóc tốt bản thân, nếu xin nghỉ được thì về chơi với chị một tuần nhé.”

“Được rồi chị về đi, về luôn đi, còn không thèm nói với em trước.” Tiểu Long nói có chút giận.

Cô biết mình sai nên cố cười cho mọi chuyện êm xuôi: “Còn ra vẻ giận dữ nữa kìa, giận mà cũng đẹp trai ghê.”

“Không thèm nói chuyện với chị nữa.” Giọng lạnh lùng của Tiểu Long.

“Vậy chị đi ngủ đây, mai đi sớm, hi hi hi.” Cô quay vào phòng mặc cho đứa em đang giận dỗi của mình. Vì cô biết, Tiểu Long ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại khác.

*****

Sáng hôm sau cô dậy sớm ra bến xe, sau một ngày ngồi xe mệt mỏi thì cuối cùng cũng đến thị trấn gần nhà, cô đưa mắt nhìn phía xa, người anh trai Phong Lãnh đã đứng đợi sẵn trên con xe máy độ như con cào cào.

Chúng ta hãy giới thiệu sơ về anh trai Phong Lãnh của cô. Phong Lãnh là một người vui tính và chăm chỉ, có niềm đam mê độ xe, đến nỗi, mỗi chiếc xe của từng thành viên trong nhà anh phải độ được cái gì đó mới thỏa mãn bản thân.

Sơ lược về chiếc xe, phần dè đã bị loại bỏ, phần yên không được to, tiếng bô nổ inh ỏi trời đất, phần đầu thì bị biến thành một thứ gì đó không có ngôn ngữ để mô tả nữa.

Cô nhận thấy người anh đã phát hiện ra mình và đang tiến đến, tiếng bô càng lúc càng to, chiếc xe càng lúc càng gần. Quá ngại ngùng cô đưa tay lên che mặt để anh mình không nhận ra, nhưng tiếng bô càng đến gần hơn, rồi một tiếng nói: “Sao không ở trên thành phố mà về đây? Bị đuổi việc rồi hả?”

Cô không trả lời mà nhanh chân vọt lên yên xe ngồi, miệng không ngừng hối thúc anh mình phóng nhanh ra khỏi khu vực đông dân: “Phóng nhanh đi đại ca, ra khỏi khu vực này gấp, với tiếng bô đó, số phận hai anh em ta không ổn đâu?”

“Được rồi hãy xem anh thể hiện.” Phong Lãnh vừa dứt lời thì một tiếng nổ dài gầm rú, bánh xe trước nhấc khỏi mặt đất, xe bắt đầu lao như con quái vật, chỉ sau năm phút đã bay khỏi khu vực đông dân.

Cô liếc nhìn đồng hồ đo tốc độ của xe, một trăm kilomet giờ, cô run sợ hét lên: “Chậm thôi, chậm thôi đại ca, đang chở một người em, đang nắm giữ mạng sống một người em.” Cô cũng là một quái xế không phải dạng vừa, nhưng đối với tốc độ của người anh cô không cân nổi.

“Yên tâm đi, cứ tin tưởng vào tay lái của anh.” Phong Lãnh trấn an cô và tốc độ của chiếc xe không hề thay đổi.

Cô nhận thấy bản thân càng la hét thì người anh càng tăng tốc nên cô im họng luôn, đôi mắt cô nhắm nghiền mặc cho số phận sẽ định đoạt. Chẳng mấy chốc đi hết con đường trải nhựa, tiến vào con đường đầy sỏi đá, đồi núi trập trùng, cô ngồi trên xe cảm nhận cái sự gồng sóc, cô cố bám víu vào yên xe để bản thân được an toàn. Sau khi qua vài ngọn đồi nhỏ thì đến nhà.

Cách nhà tầm trăm mét, nhìn xuống ngôi nhà, một người đàn ông và một người phụ nữ ốm ốm đầy vẻ phong sương đang đi lang thang trong sân, đó là ông Thành và bà Hoa là bố mẹ của cô.

Xe đã vào gần đến sân nhà, trước khi vào sân, anh trai không quên làm một pha dích bánh thể hiện tài lái xe của mình, rất tiếc pha này xảy ra chút lỗi làm đồ đạc đổ hết xuống đất, may là người em thà hy sinh đồ đạc cũng không chịu buông tay mà bám chặt vào lưng anh trai.

Mẹ cô thấy vậy liền hét lên: “Xém chết con nhỏ rồi, là anh sao con lại đưa em vào tình thế nguy hiểm như vậy hả? Con tính đồ sát cả nhà mình hả? Đi vô trong nhà ngay.”

Anh trai cười như muốn cầu xin sự tha thứ từ người mẹ: “Dạ, chỉ là chút lỗi ngoài ý muốn thôi mẹ.” Anh trai phóng xe vèo vào nhà.

Cô thì vẫn khá bình tĩnh: “Con vẫn ổn mẹ, với khinh công của con thì tầm này chỉ có chút giật mình thôi, lần này con về ở cả tháng, sẽ có cơ hội phục thù sau.”

Bà Hoa không dừng ở đó: “Hai anh em cứ chiến nhau đi, rồi bố mẹ lượm xác hai đứa chôn chung luôn.”

“Con đùa thôi, có gì ăn không mẹ? Con đói quá.”

“Mẹ đã nấu món cháo gà ngon nhất hành tinh.” Bà Hoa nói.

Cô lao vào nhà, ném đồ đạc lên giường rồi xuống bếp, xông vào múc một bát to ăn như bị bỏ đói cả tháng. Cô đang ngon miệng thì tin nhắn của Gia Phong tới: “Chị rảnh không? Uống cà phê với em? Em đang chán đây.”

Cô tỏ ra không quan tâm, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Đúng là linh quá, đi đâu cũng không thoát.”

Sau khi ăn xong, dọn dẹp cô mới trả lời tin nhắn của Gia Phong: “Khi nãy chị đang ăn, không tiện nhắn tin.”

“Chị ăn với ai? Ở đâu mà không tiện nhắn tin? Em nghi lắm á nha.”

“Em có chuyện gì mà rủ chị đi cà phê? Chị giờ đang ở một nơi xa thành phố, không đi được đâu nhé, một tháng nữa chị mới quay lại thành phố, chào em.”

“Khoan đã chị, chị cứ nóng, chị đang ở đâu? Em đang chán đây, nói địa chỉ em phi tới.”

“Em đừng có đùa, chị đang ở vùng quê yên bình, chỉ muốn thư giãn, để em lên phá đám chị sao?”

“Được rồi, em cũng sẽ biết thôi, chị ngủ đi, không phiền chị nữa.”

Sau khi nhắn tin xong, Mộc Mộc lăn ra giường ngủ luôn, ngay cả ý định tắm cô cũng không có.

*****

Ở phía thành phố nhộn nhịp, Nam Phong vẫn một mình cô độc trong căn phòng lạnh lẽo, anh nhâm nhi ly cà phê nhìn ra cửa sổ, hướng mắt về một điều gì đó xa xăm.

Cầm điện thoại lên, anh định nhắn tin cho Mộc Mộc nhưng rồi ngập ngừng lại thôi, bật một bài nhạc lãng mạn và chìm mình vào bầu không khí tĩnh lặng.

Anh đang tận hưởng cảm giác bình yên thì điện thoại reo, là tin nhắn của Gia Phong: “Anh ơi, có chuyện gì sau hôm du lịch không? Sao chị ấy biến mất rồi?”

“Em nói sao? Ai biến mất?”

“Là chị Mộc Mộc đó anh, em hỏi Tiểu Long thì biết chị ấy về nhà ở tỉnh, nghe nói đâu trên núi xa đó. Anh làm gì chị ấy mà sợ chạy về nhà thế? Bữa đó thấy vui lắm mà.”

“Anh có làm gì đâu, hôm đó hai người đều rất vui. Thôi được rồi để anh tính.”

Dứt nhắn tin, Nam Phong lập tức điện cho Mộc Mộc. Đầu dây bên kia nhấc máy giọng như đang trong cơn mơ ngủ: “A lô, ai đó?”

“Anh đây, nghe nói em đang ở quê à?”

Mắt vẫn nhắm nghiền, cô không hề nhận ra giọng nói của người mình thích, cô nói thều thào yếu ớt: “Đúng rồi, mà anh là ai?”

“Anh Nam Phong đây, mới mà em quên luôn giọng anh rồi à? Anh vừa mới biết em về nhà ở tỉnh từ Gia Phong, sợ em có chuyện gì nên anh điện hỏi thăm.”

Nghe tới hai chữ Nam Phong, cô bật dậy và tỉnh ngủ hoàn toàn, đôi mắt mở to long lanh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh Nam Phong à, em về quê thăm nhà thôi.”

“Em về có lâu không?”

“Em về một tháng thì trở lại, trong một tháng này anh cũng suy nghĩ kỹ về chuyện của chúng ta nhé.”

“Em không có chuyện gì là tốt rồi, em ngủ tiếp đi.” Dứt lời anh cúp máy ngay để lại sự hụt hẫng trên gương mặt cô.

*****

Sau khi biết được Mộc Mộc về nhà ở tỉnh, trong lúc Gia Phong đang buồn chán muốn đi đâu đó, cậu quyết bám theo cô cho bằng được.

Mới sáng sớm cậu đã ghé qua công ty Nam Phong, cậu đem ly cà phê sữa lại chỗ Tiểu Long đang ngồi, ra vẻ nịnh bợ, giọng nhỏ nhẹ: “Long ơi! Cho anh xin địa chỉ nhà em được không? Anh muốn về thăm chơi cho biết, sẵn đi lên cùng chị Mộc Mộc luôn.”

Tiểu Long không thèm nhìn chỉ trả lời lạnh lùng: “Chị ấy đi một tháng nên anh đừng đến, không lôi chị ấy về được đâu.”

Tiểu Long cảm giác có cái gì đó không đúng lắm, quay qua nhìn mặt Gia Phong vẻ nghi ngờ: “À, mà anh thân với chị ấy đến nỗi về nhà chị ấy luôn rồi hả? Sao em không biết.”

Gia Phong nói có chút ngập ngừng: “Ờ, thì anh cũng có chơi hơi thân, lần này anh muốn nghỉ ngơi nên muốn tìm một chỗ yên tĩnh, mà nhà em có ba mẹ em nên an toàn hơn.”

“Không được, anh về làm phiền chị ấy thì khổ.” Tiểu Long nói giọng kiên quyết.

Gia Phong vẫn không từ bỏ, đưa tay vịn vào vai Tiểu Long ra vẻ nũng nịu, cố gắng năn nỉ: “Cho anh đi mà, làm ơn, cho anh đi, nếu em không cho anh, anh sẽ ở đây đợi miết luôn.”

Mặc cho cái điệu bộ kinh tởm của Gia Phong, cậu vẫn không hề dao động, giọng cậu lạnh lùng: “Tùy anh.”

Tiểu Long đứng dậy đi rót cốc nước uống. Tầm mười phút sau, Tiểu Long quay lại vẫn thấy Gia Phong đứng đợi, cậu thầm nghĩ: “Chắc anh ta nói chơi thôi, nhà mình trong rừng rú vậy sao anh ta ở được, chi bằng cho anh ta không thì cả ngày nay mình bị ám mất, ủa mà sao anh ta không đến nhân sự hỏi nhỉ? Thôi kệ anh ta.”

Vừa dứt suy nghĩ của mình, Tiểu Long ngồi vào bàn và không thèm để ý Gia Phong, chỉ lấy tờ giấy rồi ghi địa chỉ vào, cũng vẽ thêm vài đường như bản đồ rồi đưa cho Gia Phong: “Địa chỉ đây này, em ghi rõ rồi, tìm được không là chuyện của anh, nhiều người đi lạc lắm rồi, xã thì có tên, thôn thì có số, nhưng không dễ gì tìm ra nhà em đâu, thôi thì tùy duyên vậy.”

Tiểu Long quay lại chăm chú vào màn hình, cảm giác vẫn còn người đứng bên cạnh, cậu quay lại nhìn: “Anh đi chỗ khác được chưa? Em còn làm việc.”

“Anh biến liền đây.” Gia Phong nói rồi vút đi.

Tiểu Long lắc đầu thở dài: “Mong là anh sẽ tìm được đúng nhà.”

Gia Phong sau khi hỏi được địa chỉ thì chạy nhanh vào phòng Nam Phong vẻ mặt hí hửng như vừa nhặt được tiền: “Chào anh, em đến chơi thôi, về nhé.” Nam Phong chưa kịp phản ứng thì cậu quay ngoắt một trăm tám mươi độ và rời đi. Nam Phong cũng không kịp hiểu hành động tào lao của cậu.

*****

Cả một ngày làm việc cũng đã đến lúc đi về, Tiểu Long đang cất đồ đạc thì bị Nam Phong gọi vào phòng. Tiểu Long dừng việc của mình lại vào phòng Nam Phong: “Anh gọi em có gì không?”

“Nghe nói nhà em ở dưới tỉnh nhưng trong núi nên khó tìm lắm phải không? Cho anh địa chỉ rõ ràng với.”

Tiểu Long nghĩ: “Không biết có chuyện gì mà hết em rồi tới anh hỏi không biết nữa, không lẽ là cuộc chiến dành gái của hai anh em? Chắc không phải thế chứ. Thôi kệ, mình cứ đưa vậy.”

Tiểu Long ghi địa chỉ nhà vào mảnh giấy rồi đưa cho Nam Phong: “Đây anh, địa chỉ chính xác như này ạ, phần còn lại anh hỏi người đi đường, hoặc đến đó điện cho chị em là nhanh nhất. Không có việc gì nữa em về nhé.”

“Ừ, em đi đi.”

Tiểu Long ra khỏi phòng, Nam Phong cầm trên tay địa chỉ nhà Mộc Mộc gương mặt vui vẻ, thể hiện như đang có một quyết tâm mãnh liệt nào đó. Anh vừa mân mê mảnh giấy, khuôn miệng nở nụ cười có chút mờ ám: “Lần này anh sẽ không cho em trở tay, hãy đợi đấy.”

*****

Hôm nay là cuối tuần, Mộc Mộc từ từ lăn ra khỏi chăn trong khi bữa sáng đã được ông Thành chuẩn bị. Một bữa sáng tuyệt vời được dọn sẵn, cô lao vào ăn như con đỉa đói, bà Hoa nhẹ giọng: “Từ từ thôi con, kẻo nghẹn, con gái con lứa ăn như kẻ đói khát vậy.”

Anh trai cũng không vừa: “Nhìn cái tướng của nó mà có chồng được không đây, đứa nào mà thích nó, chắc thằng đó cũng thuộc dạng mù lòa.”

Cô nghe những lời như thế này quá thường xuyên, nên cũng bình thản phản ứng lại anh trai: “Em chỉ đang sống thật với chính mình, không hề giả dối nha.” Ăn sáng xong cô cùng bố mẹ ra thăm vườn, nhổ cỏ cho mớ rau. Loay hoay thì trời cũng trưa, cô về nhà nấu ăn.

Cả nhà cùng nhau ăn cơm vui vẻ, những câu chuyện đùa và những tiếng cười khúc khích. Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, cô liếc nhìn, là số của Nam Phong.

“A lô, anh gọi em có gì không?”

“Anh đến chỗ thôn em ở nhưng không biết đường vào, em ra đón anh với?” Cô đơ người ra, hai mắt trợn lên, cả nhà hoang mang với biểu hiện nghiêm trọng của cô.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout