Chương 16: Hy vọng lần nữa trỗi dậy
Mặt anh đơ ra, nhất thời không nói nên lời, có lẽ là vì hai năm nay chưa có cô gái nào dám nắm tay anh, hơn nữa còn tỏ tình như thế, anh trả lời qua loa để lảng tránh vấn đề: “Em đừng đùa nữa, cũng trễ rồi, xe cũng sắp đến, mai anh cho người sửa xe gửi đến nhà sớm cho em.”
Mặc cho anh có nói gì, cô siết chặt thêm cổ tay anh: “Em không đùa, em đang rất thật lòng. Trước giờ em có thể đùa giỡn nhiều chuyện nhưng riêng về tình cảm em không bao giờ đùa giỡn.”
Anh chưa xác định được cảm xúc của mình nên không biết trả lời như thế nào, đúng lúc này thì xe đến, cô nhanh miệng: “Xe đến rồi em đi đây, anh không nói gì coi như là đồng ý nhé. Tạm biệt anh.”
Cô đi rồi, anh ngẩn người nhìn theo nhưng vẻ mặt lại ánh lên niềm vui khó tả. Quay gót vào nhà, vừa bước tới sân thì bị Gia Phong chặn lại làm anh giật bắn mình. Giọng cậu gấp gáp muốn biết sự tình: “Tình hình sao rồi anh? Chị ấy ổn không?”
“Về rồi, hơn cả ổn, khỏe lắm.”
Gia Phong cười cười mặt đầy châm chọc: “Còn anh thì ổn không?”
Anh tỏ ra nghiêm nghị: “Anh thì có gì mà không ổn?”
“Vậy tốt rồi, em chỉ sợ anh không ổn nên em cảm giác đang đau ở trong tim đây này.” Cậu vừa nói, vừa đấm tay vào ngực mình tỏ ra thật sự đau.
Nhìn cái điệu bộ điên khùng của Gia Phong làm anh cũng bật cười: “Thôi vào trong đi kẻo mẹ chờ.”
*****
Về chưa tới nhà, Mộc Mộc vẫn không bỏ được cái thói mồm chưa đến nhà, tiếng đã đến cửa. Cô vừa bước đến chỗ cầu thang thì gọi liên hồi: “Tiểu Long ơi, Tiểu Long ơi, Tiểu Long, nhỏ rồng con, rồng con nhỏ, con rồng nhỏ.”
Tiểu Long nghe thấy tiếng gọi mà cảm thấy ớn lạnh, chửi thầm: “Người chưa thấy đâu đã nghe tiếng, kêu inh ỏi thế kia chắc không có gì tốt rồi.”
Cô ghé mặt vào cạnh cửa, nở nụ cười trìu mến mang hơi hướng nịnh bợ: “Tiểu Long, chị có chuyện vui kể cho nghe nè, thật ra hôm nay chị đi đến nhà Nam Phong ăn sinh nhật mẹ anh ấy, là Gia Phong năn nỉ nên chị đi.” Vừa nói cô vừa tiến đến ngồi sát chỗ Tiểu Long.
Tiểu Long ánh nhìn có phần khinh bỉ: “Chị mà đợi người ta năn nỉ hay sao? Chắc là chị xin đi thì có.”
“Làm gì có, mặt chị đâu có dày tới mức đó.”
“Cuối cùng thì có chuyện gì mà chị hớn hở vậy?”
Cô kể lại câu chuyện gặp gỡ của mình, miệng cô nhanh nhảu đến nước bọt cũng chẳng kịp nuốt.
Vừa dứt lời thì không để cho Tiểu Long xen vào, cô đột nhiên đứng dậy, ưỡn ngực, ngẩng đầu tiếp tục nói một cách hùng hồn: “Giờ chị đã quyết định thử thêm một lần nữa, chiến dịch lần này là, “cua lần nữa”, và chị cần sự trợ giúp của một nhà biên kịch tài ba đó là em đấy, thứ hai là sự trợ giúp của Gia Phong.”
Cô đưa mắt nhìn về phía Tiểu Long, trong ánh mắt thể hiện sự quyết tâm: “Lần này chúng ta nhất định thành công, em phải giúp chị đó.”
“Không thì sao?” Giọng lạnh lùng của Tiểu Long.
Mặt cô méo lại làm vẻ đáng thương: “Chúng ta là hai chị em cùng cha cùng mẹ, không lẽ em không thể nào rộng lòng giúp đỡ chị một lần hay sao, một lần cuối thôi, nếu lần này không được thì chị sẽ từ bỏ mãi mãi. Và chúng ta...”
“Được rồi, dừng lại ở đây được rồi, em sẽ giúp nếu chị ngừng lải nhải.”
“Chị biết mà, em sẽ không nỡ lòng nhìn chị trôi dạt trên con đường tình bi ai. Hứa rồi nhé, không được chối đó.”
“Kế hoạch lần này như thế nào? Chị có ý gì chưa?” Tiểu Long hỏi.
“Thì, thì, chị chưa có ý gì, đang đợi em nè.”
“Được rồi, đi ngủ đi, hai ba hôm nữa em sẽ đưa kế hoạch. Đây là lần cuối em giúp chị đó, không thành công nữa tự chị thu dọn cảm xúc của mình đi.”
“Ô kê, ô kê, ô kê, mọi thứ ô kê chúng ta cùng ăn thịt dê.”
Thấy Tiểu Long hơi cau mày, cô vội chạy vút về phòng, vừa nói: “Chị biến rồi.”
Vào phòng ngủ cô thả tự do thân thể lên chiếc nệm êm rồi thả mình vào những suy nghĩ vẩn vơ: “Giờ mình nên lập kế hoạch như thế nào đây ta? Vô tình gặp gỡ hay là chủ động gặp gỡ hay là cô gái lương thiện. Không, không, không, mấy chiêu đó hôm bữa dùng rồi, nó sẽ không có tác dụng nữa. Được rồi lần này mình sẽ chơi chiêu mỹ nhân cứu anh hùng, hoạn nạn có nhau, gian nan cùng chịu, những người cùng khổ, trời ơi, sao mình thông minh quá. Phải ra nói ngay với Tiểu Long mới được.”
Dứt suy nghĩ, cô điên cuồng chạy ra ghé sát tai Tiểu Long thì thầm: “Lần này mình lập kế hoạch mỹ nhân cứu anh hùng, hoạn nan có nhau, gian nan cùng chịu nhé.” Nói xong điều mình muốn nói cô chạy nhanh vào phòng, không để cậu kịp phản ứng. Tiểu Long nhìn theo lắc đầu ngán ngẩm.
*****
Nam Phong sau khi dự sinh nhật mẹ trở về nhà, nhâm nhi ly rượu và lại suy nghĩ: “Có phải mình đã thích cô ấy rồi không nhỉ? Hình như tim mình đã đập nhanh khi cô ấy nắm tay mình.” Anh có vẻ là khá thích suy nghĩ, suy nghĩ nhiều nhưng chẳng thấy hành động. Từ lúc gặp Mộc Mộc, giờ anh còn hay nhâm nhi rượu nữa.
Anh đang thơ thẩn thì tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ, anh cầm điện thoại lên: “A lô, con nghe đây mẹ.”
“Mẹ gặp cô ấy rồi.” Giọng bà Thanh vui vẻ.
“Cô nào vậy mẹ?” Nam Phong hỏi như mình không hề biết gì.
“Thì Mộc Mộc đó, mẹ thấy cô ấy rất được đó, mẹ ủng hộ hai tay hai chân nhé, mong con nhanh dẫn cô ấy ấy về ra mắt.”
“Con và cô ấy chỉ là bạn quen biết bình thường, là Gia Phong nói mẹ phải không? Mẹ đừng tin nó.”
“Giờ chưa được thì sau này được, con chỉ cần tiếp xúc nhiều với cô ấy là sẽ thích ngay thôi. Chờ tin tốt của con, cúp máy đây.” Điện thoại chỉ còn lại hai tiếng tút tút.
Anh không thể làm gì với cuộc gọi bá đạo của mẹ mình, chỉ tự mình mỉm cười, cũng không biết anh cười vì điều gì.
*****
Mười giờ sáng, anh bước vào phòng họp trong bộ vét đen lịch lãm, ngồi vào chiếc ghế giám đốc của mình. Trưởng dự án Cuộc Chiến Sinh Tồn đã đứng sẵn để thuyết trình, anh lên tiếng ra hiệu: “Nào bắt đầu đi.”
Mọi người ngồi lắng nghe chăm chú phần trình bày của trưởng dựa án, trong khi người đáng ra phải chú ý nhất là anh lại trầm tư như đang suy nghĩ về điều gì đó. Tiểu Bảo ra dấu báo hiệu, nhưng anh hoàn toàn không có động tĩnh. Đột nhiên nói to giữa phòng: “Không thể nào.”
Tên trưởng nhóm ngưng họp và mọi người đều nhìn về phía anh, anh lúc này mới tỉnh lại nhìn về phía trưởng dự án: “Mọi người sao vậy? Tiếp tục đi.” Cuộc họp tiếp tục mặc dù không hiểu anh đang nghĩ gì.
Sau một tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc họp kết thúc, Nam Phong về phòng, Tiểu Bảo theo sau, vừa tới phòng hắn hỏi ngay: “Hôm nay anh có chuyện gì vậy?”
“Tôi đâu có chuyện gì.” Vừa nói anh vừa lảng tránh ánh mắt của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo liếc mắt dò xét, quan sát từ đầu đến chân anh: “Nhìn anh sao giống, giống.” Tiểu Bảo nói rồi ngập ngừng.
“Giống gì?”
“Giống người đang yêu thì phải?”
“Cậu mà còn nói lung tung nữa tôi sẽ trừ lương.”
“Anh phản đòn như này em càng khẳng định nghi vấn của mình.” Tiểu Bảo vừa nói vừa lộ vẻ như có ý cười cợt.
Nam Phong cầm điện thoại lên, khuôn mặt nghiêm túc: “Cậu cũng bạo quá rồi đó, tôi sẽ gọi nhân sự ngay bây giờ.”
Tiểu Bảo vội giữ tay anh lại: “Em đùa thôi mà, anh nóng thế, chắc là có gì rồi, em biến đây.” Không để anh phản ứng hắn phóng vèo đi.
“Cậu ta muốn chọc điên mình đây mà.” Anh tự mình thì thầm.
Bình luận
Chưa có bình luận