Chương 5: Nam Phong



Chương 5: Nam Phong

Giữa trưa, tiếng kêu vang vọng trong ngôi biệt thự sang trang: “Ma mi ơi, ma mi ơi, con trai bé bỏng, đẹp trai của ma mi đã về đây.” Đó chính là Gia Phong, em trai của Nam Phong, dáng người cao, khuôn mặt đẹp trai không kém Nam Phong, nhưng mang nét dễ thương.

Gia Phong có niềm đam mê với nghề đầu bếp, cũng đi ngược lại cái ý chỉ của bố mình, nên anh tự sống bên ngoài, không sống cùng với bố mẹ. Vì không muốn có những cuộc cãi vã thường xuyên giữa những người trong gia đình.

Từ trong biệt thự, một dáng người mảnh khảnh bước ra, khuôn mặt lộ rõ dấu hiệu của thời gian, trong chiếc đầm dài màu đỏ đô, hơi ôm vào cơ thể trông thật quý phái, đó là bà Thanh, mẹ của Gia Phong.

Bà bước một cách vội vã, khuôn miệng cũng cười lên hạnh phúc khi trông thấy đứa con trai, bà đến gần ôm lấy Gia Phong: “Ôi con trai yêu của mẹ về rồi, mẹ nhớ con quá, mau vào nhà nào, mẹ đã chuẩn bị nước bưởi con thích.”

Đôi mắt Gia Phong cong lên theo khuôn miệng: “Mẹ đúng là nhất rồi, con sẽ uống hết số nước bưởi đó. Anh Nam Phong khi nào về vậy mẹ?” Bà Thanh hơi khựng lại, gương mặt mang nét buồn bà nói: “Anh con nói chiều sẽ ghé.”

Gia Phong nhận ra cảm xúc của bà nên cậu cố nói lời trêu đùa: “Chắc là mẹ vui lắm nhỉ? Con trai cưng sắp về.”

Nỗi buồn trong đôi mắt bà lại tăng thêm một bậc: “Từ khi Nhã Lan qua đời đến đây đã hai năm, Nam Phong ít về nhà và cũng sống khép mình hơn, chắc đến giờ nó vẫn chưa quên được Nhã Lan. Mẹ chỉ mong có một cô gái tốt đến bên cạnh để làm cho cuộc sống của anh con vui vẻ hơn, cười nhiều hơn mỗi ngày. Hiện giờ anh con cũng không có hứng thú với bất kỳ cô gái nào, mẹ lo quá.”

Thoáng thấy chút buồn trên gương mặt Gia Phong, cậu tiếp lời bà: “Con, thân là em trai mà cùng không giúp được gì cho anh, nếu như có một cô gái tốt nào tiếp cận anh con, con sẽ ủng hộ hết mình và dọn đường cho cô ấy đi vào trái tim anh Phong, mẹ cũng sẽ giúp con chớ?”

Bà Thanh nở nụ cười hiền hậu: “Nếu thật sự có ngày đó, sẽ là một màn kết hợp cực ăn ý của hai mẹ con ta. Lúc đó mẹ sẽ bỏ cả ngày, thậm chí cả tuần để phối hợp cùng con.” Một tương lai không xác định cũng làm ánh mắt của bà Thanh sáng lên đầy mong mỏi.

Khi chỉ có hai người, mới thoải mái nói ra nỗi lo của mình, thoải mái nhắc về Nhã Lan, nhưng khi có mặt Nam Phong thì không ai muốn là người gợi lại nỗi đau này. Nên đối với chuyện của Nam Phong, bà Thanh hay Gia Phong điều không phải là người có thể chia sẻ nỗi buồn cùng anh.

Hai mẹ con đang say mê nói chuyện thì nhìn từ cửa chính, một người đàn ông lịch lãm trong bộ vét đen thẳng tắp, xách chiếc cặp đen bước vào. Thoạt nhìn tưởng chừng như trùm xã hội đen, nhưng không, đó là ông Nhật bố của Nam Phong. Ông vừa bước vào cửa, bà Thanh chạy đến đỡ lấy chiếc cặp và câu hỏi thông lệ: “Anh làm về mệt không ạ?” Một tay bà đưa cặp xách cho cô giúp việc: “Dì Hoa cất giúp tôi.”

Người phụ nữ gầy gầy trong bộ đồ giúp việc, bước đến kính cẩn cầm chiếc cặp.

Ông Nhật liếc mắt nhìn về hướng ghế sô pha đặt giữa phòng khách: “Nó về bao giờ vậy?” Giọng ông không được vui.

Gia Phong cũng theo đuổi nghề đầu bếp mà không học quản lý như ông Nhật mong muốn, nên mỗi lần nhìn thấy hai anh em là ông ta cứ không được vui, giống như có một nguồn năng lượng làm máu ông nóng lên.

Bà Thanh vội trả lời: “Nó mới về thôi, chiều nay Nam Phong sẽ về, cả nhà mình cùng ăn tối.”

Ông Nhật mặt nghiêm nghị, không buồn hỏi thêm câu nào về hai đứa con trai: “Tôi đi thay đồ đã, bà dọn cơm đi, tôi hơi đói rồi.”

“Ông thay đồ đi, tôi dọn ngay đây, hôm nay có món cá diêu hồng sốt cà mà ông thích.” Bà Thanh Đáp.

*****

Cả ba người cùng ngồi vào bàn ăn, không khí lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng. Có lẽ là Gia Phong ít về nhà, và tình cảm của anh với bố mình cũng không mấy vui, nên cũng không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu. Không khí cứ im lặng như thế, được một hồi thì Gia Phong cũng cố thốt lên được một câu khá ngượng ngùng: “Bố hôm nay làm có mệt không ạ?”

Ông Nhật không nhìn về phía Gia Phong mà cứ thế trả lời trong lúc ăn, giọng ông có pha cảm xúc bực tức, không vui của mình: “Không có đứa con trai nào chịu giúp bố thì làm sao bố khỏe nổi.”

Gia Phong lại cố đưa ra lý do như bao lần: “Dạ, bố cho con thêm thời gian, để con học đầu bếp chuyên nghiệp rồi về phụ bố trong mảng nhà hàng của khách sạn, con không thích bên quản lý, những con số cũng làm con nhức đầu rồi.”

“Con nói thì nhớ làm đó, bố không còn nhiều thời gian để chờ con.” Ông Nhật chỉ đáp lại một câu rồi lặng thinh ăn tiếp. Vừa ăn xong thì ông đứng dậy ra khỏi bàn, đi được hai bước ông ngoái nhìn lại phía Gia Phong: “Tí ăn xong đánh cờ với bố nhé?”

“Dạ tuân lệnh.” Gia Phong đáp.

Phía bên đối diện Gia Phong, bà Thanh khẽ mỉm cười: “Thấy hai cha con như này mẹ cũng đã rất vui, mong là cả nhà chúng ta sẽ tốt hơn.”

*****

Mở tủ đồ ra, chọn một chiếc sơ mi màu xanh nhẹ, phối với chiếc quần âu đen, trông Nam Phong thật lịch lãm và đẹp trai. Giờ hẹn đã đến, anh lái chiếc xế hộp đen đi đến nhà mẹ mình, khuôn mặt anh vẫn giữ nét lạnh lùng và cô độc.

Mười lăm phút trôi qua, anh cũng đến nhà bố mẹ, bước xuống xe thì thấy bà Thanh đã đứng đợi sẵn ở cửa với đối mắt đầy mong mỏi.

Nam Phong bước đến gần bà Thanh: “Mẹ con mới về.”

Bà Thanh cười ngọt ngào: “Vào nhà thôi con, bữa tối mẹ đã chuẩn bị xong món cơm sườn con thích, vào ăn thôi.” Bà Thanh thật sự muốn ôm Nam Phong vào lòng giống như Gia Phong vậy. Nhưng sự lạnh lùng của Nam Phong làm bà cảm giác xa cách mà không dám.

Nhưng thật không ngờ, Nam Phong chủ động ôm lấy vai của bà, rồi hai mẹ con cùng bước vào nhà. Đúng lúc ông Nhật đang từ cầu thang bước xuống, Nam Phong hướng mắt về phía ông Nhật rồi chào hỏi như một nghĩa vụ: “Bố con mới về.”

“Con về rồi thì vào ăn thôi.” Giọng lạnh lùng của ông Nhật.

Đứa em trai chạy nhanh từ phòng bếp ra, cầm trên tay chiếc vá, cười muốn toạc cả mồm, rồi kể công với anh trai: “Hôm nay em đã đặc biệt xuống bếp giúp mẹ nấu món cơm sườn mà anh thích.” Nam Phong chỉ cười nhạt một cái để đáp lại sự hăng hái thái quá của đứa em.

Cả nhà ngồi vào bàn ăn, không khí vẫn là sự lạnh lẽo bao trùm. Nó càng làm hiện rõ sự xa cách của chính những người thân quen nhất. Những người mà được gọi là một gia đình thì sao có thể có cái sự xa cách này. Nhưng điều đó lại là hiện thực đang diễn ra trong ngôi nhà của Nam Phong.

Bà Thanh cố ý muốn đánh tan không khí lạnh lẽo bằng câu hỏi có phần nhạt nhẽo của mình: “Cả nhà thấy món cơm sườn mẹ nấu thế nào?”

Nam Phong nhẹ nhàng đáp lại mẹ mình: “Rất ngon ạ.” Một câu cục súc thế thôi, ngay cả một câu đùa giỡn cũng chẳng thể xuất hiện nổi trong cái gia đình này.

Ông Nhật bỗng không biết cảm xúc từ đâu lại thốt lên: “Cả đời này ăn cơm em nấu, anh cũng không bao giờ chán.”

Gia Phong thấy có chút lửa nên càng hăng hái tiếp lời ông Nhật: “Chà chà, con thấy món tối nay không phải là cơm sườn, mà là cơm lươn mới đúng, không ngờ bố là người có thể nói ra những câu ngôn tình sến súa như thế.”

Ông Nhật cười to đến giật cả người, đôi mắt cũng híp lại, một nụ cười mà chắc rất lâu rồi chưa thấy trên gương mặt ông. Ông tiếp tục thêm muối vào câu chuyện: “Khi còn là trai trẻ, bố suýt vào tù vì tội cướp đi trái tim của bao thiếu nữ đó.”

Nam Phong nghe ông Nhật nói, không hiểu sao bản thân bất giác cười trong vô thức. Rồi cũng làm một câu mặn không kém bố mình: “Bố cũng thật là, giờ con mới biết, đào hoa cũng có tính di truyền, nó đôi khi cũng làm con mệt mỏi.”

Bà Thanh không ngờ Nam Phong và bố có thể hòa hợp như vậy, bà vui đến nỗi không nhận thấy bản thân mình đã ăn hết đĩa cơm sườn từ khi nào.

Ông Nhật nhìn về phía Nam Phong: “Tối nay ở lại ngủ đi, lâu rồi mới đông đủ cả nhà.”

Nam Phong vẻ nghiêm túc “Dạ con về nhà có chút việc, mai con phải đi làm sớm, công ty con đang có dự án lớn.”

“Được rồi, khi nào con rảnh thì về ở lại.” Ông Nhật nói.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout