Chương 4: Lập kế hoạch tán tỉnh



Chương 4: Lập kế hoạch tán tỉnh

Tiếng lải nhải của cô làm Tiểu Long tỉnh giấc, vẻ mặt cậu có chút khó chịu. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Tiểu Long lại chỗ bếp thì ngửi thấy món phở bò mình yêu thích nên tâm trạng cũng khá hơn. Thấy chị mình đang vui mất kiểm soát nên làm vài câu châm chọc: “Chị làm gì mới sáng vui dữ vậy? Hôm nay chủ động dậy sớm? Còn nấu phở bò nữa, bệnh thì đi khám đi.”

Cô nhìn Tiểu Long cười nịnh bợ: “Em quên gì rồi sao? Hôm qua ấy.”

Tiểu Long trong lòng thừa biết chị mình đang muốn nói đến chuyện gì, giọng cậu bình thản: “Hôm qua ư? Chuyện gì?”

Mộc Mộc vặn vẹo đong đưa cơ thể: “Thì hôm qua nói giúp chị lập kế hoạch ấy.”

Tiểu Long tỏ rõ thái độ rùng mình rồi nói lời cay đắng: “Chị thôi cái điệu bộ đong đưa ấy đi, thấy mà tởm quá, chuyện đó em làm rồi, ăn sáng xong cùng bàn.”

Tiểu Long vừa thả chén xuống, cô nhanh chóng dọn sạch bàn và rửa chén. Xong mọi việc, cô đi lại chỗ ngồi của Tiểu Long, đưa ánh mắt vừa cầu xin vừa sợ sệt: “Chúng ta bắt đầu được chưa em trai yêu quý?”

“Em sẽ giúp chị nếu chị trở về con người vốn có của mình.”

“Được rồi, chị bỏ ngay.”

Cậu từ từ lôi ra một tờ giấy A3 đã ghi đầy chữ, có vạch ra các đường ngang dọc, sau đó bắt đầu thuyết giảng: “Chị nhìn đây, em đã vạch kế hoạch, biên kịch cho chị một kịch bản tình yêu vừa kịch tính cũng không thiếu phần lãng mạn. Thứ nhất, Nam Phong là một người ngoài lạnh trong nóng, thấy có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng thực chất rất quan tâm người khác và có lòng thương người. Như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ thích những cô gái lương thiện.”

Tiểu Long lấy ngón tay chỉ chỉ vào đường và các điểm được vạch ra rồi nói tiếp: “Đầu tiên, đây là con đường đi bộ của Nam Phong, sáng nào anh ấy cũng gửi xe ở quán cà phê này và đi bộ đến công ty. Ngay đoạn gần công ty sẽ có một ngã tư qua đường, em sẽ sắp đặt để bạn em dẫn bà nội đi tập thể dục buổi sáng và tất nhiên nó sẽ cố tình sao nhãng, là thời gian để chị dẫn bà qua đường, đúng thời điểm Nam Phong đến là tầm sáu giờ ba mươi phút.

Để đến đoạn đó thì trước tiên, chị phải thức dậy sớm đến quán cà phê đúng 6 giờ như một sự tình cờ. Nam Phong thích uống cà phê đen nóng không đường. Chị canh lúc anh ấy vừa vào, thì tầm một phút sau chị vào sẽ gặp anh ấy ngay bàn thu ngân. Giả vờ như không thấy, chị gọi món y chang, chắc chắn sẽ làm anh ấy để ý nhìn qua. Sau đó chị bắt đầu chào hỏi, phần này chị tự suy nghĩ, sao cho thật tự nhiên. Mục đích để gợi nhớ lại hình ảnh của chị trong mắt Nam Phong. Sau đó gặp tại ngã tư anh ấy mới có thể nhớ và để ý hành động của chị được, hiểu không mà mặt ngơ ngơ vậy?”

Cô tỏ rõ sự ngưỡng mộ với đứa em, cái miệng liên tục xả những câu từ khen ngợi: “Tốt, tốt, tốt, chị thích, chị thích, tiếp đi.”

Tiểu Long thờ ơ với thái độ của cô, cậu tập trung nói tiếp: “Tất nhiên chúng ta sẽ tạo một tình huống ấn tượng hơn, vừa thể hiện được đức tính lương thiện và thể hiện luôn sự ngầu lòi của chị. Đó là tình huống bà nội của bạn em sẽ đi ngang qua công ty, em sẽ bố trí một người đứng gần đó, đợi bà nội đi qua sẽ bay tới giật túi xách, là đúng lúc Nam Phong đi đến công ty.

Ngay chỗ ngã tư sẽ có một đường tắt chạy đến công ty, chị sẽ đi ngõ này đợi sẵn ở cổng công ty, khi thấy Nam Phong từ xa thì vào vị trí.

Sau khi tên côn đồ giật túi xách bà nội, nội sẽ theo phản xạ tự nhiên la lên, chị sẽ rượt theo, tất nhiên Nam Phong sẽ không ngó lơ mà sẽ chạy theo để giúp đỡ bà nội lấy lại túi xách.

Lúc này chị chạy thật nhanh, bay lên đạp tên cướp trước mắt của Nam Phong, tên côn đồ sẽ phối hợp ngã và không thể chống cự chị. Lấy lại túi xách, lúc Nam Phong tới thì chị tự xử đoạn này, hãy nhớ phải thật tự nhiên, chị hiểu không?”

Cô tỏ ra thông thái: “Hiểu chớ, chị là ai cơ chứ, chị sẽ diễn như một diễn viên hành động chuyên nghiệp.”

Tiểu Long cười hơi nhếch môi: “Nghỉ đến đây thôi em cũng tự thán phục chính khả năng của mình, đúng là tài năng biên kịch thiên bẩm mà.”

Tiểu Long nói tiếp: “Sau hai tình huống này, chị sẽ tạo được ấn tượng tốt, mai là thứ hai triển khai luôn. Mai em xin nghỉ một buổi để giúp chị, chị cũng xin nghỉ buổi sáng đi.”

“Phải nghỉ à?”

Đôi chân mày Tiểu Long có chút nhíu lại, giọng hơi gằn: “Tất nhiên rồi, chị nghỉ mới thực hiện kế hoạch được chớ, ngày nghỉ thì Nam Phong cũng nghỉ mà, nếu không thích thì chị đến thẳng nhà luôn đi.”

Cô có chút sợ hãi khi Tiểu Long dường như đang nổi giận, lúc này cô chỉ biết cười trừ và nói lời nhẹ nhàng: “Chị chỉ hỏi vậy, chị nghỉ mà.”

Tiểu Long liếc nhẹ chị mình: “Được rồi, sau khi hai tình huống này ổn, cuối tuần này vào thứ bảy em phải nộp bản kế hoạch lập trình cho gem mới, tuy làm qua mạng, nhưng hôm đó em sẽ lấy lý do mất mạng cả ngày để chị cầm USB đến đưa anh ấy tầm chiều tối. Sau đó chắc chắn anh ấy sẽ mời chị đi ăn, nếu không, chị cũng phải làm sao cho anh ấy mời chị đi ăn, đoạn này thì cố thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình. Em tin chị, trong bữa ăn chị sẽ làm quen và kết bạn. Chị làm được không?”

Đến đoạn này thì cảm thấy khó khó rồi, giọng cô ấp úng: “Ờ ờ, thì được chớ có gì khó đâu.”

“Vậy đi nhé mai bắt đầu kế hoạch.” Tiểu Long nói rồi ngoảnh đầu quay đi đầy lạnh lùng.

Sau khi nghe xong kế hoạch của Tiểu Long vạch ra cho mình, bản thân cảm thấy hào hứng, vui mừng ra mặt, cô đi lại khắp nhà rồi hát vu vơ. Tiểu Long nhìn thấy chị mình như thế, lắc đầu ngao ngán cũng không buồn nói chuyện.

Nhìn xa xa, bóng lưng của Nam Phong đang ngồi uống cà phê bên ô cửa sổ, ánh nhìn hướng về xa xăm, có thể cảm nhận được sự cô độc trong tâm hồn anh. Hôm nay là một ngày nghỉ, cả buổi sáng chỉ đơn giản uống tách cà phê, đọc cuốn sách mà mình yêu thích, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, là mẹ anh gọi, anh vội bắt máy: “Dạ con nghe đây mẹ, mẹ gọi con có gì không?”

Giọng nói đầy ấm áp và vui vẻ bên kia đầu dây: “Hôm nay mẹ có nấu món cơm sườn con thích, chiều về ăn với mẹ nhé, có em con nữa, hôm nay nó cũng về, lâu rồi gia đình mình cũng chưa ăn cơm cùng nhau.”

Nam Phong không mấy vui, nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý: “Dạ được ạ, chiều con sẽ về.” Vốn dĩ Nam Phong ít về nhà, vì bố anh muốn anh học để quản lý khách sạn, nhưng anh theo đuổi niềm đam mê làm gem. Hai bố con cũng không mấy hòa thuận.

Cúp máy rồi anh lại tiếp tục chìm vào cảm giác cô độc của mình. Đáng ra hôm nay là ngày nghỉ, theo như số đông thì có thể tụ tập bạn bè, tán gẫu. Nhưng anh lại không như thế, chỉ muốn một mình gặm nhấm nỗi đau. Một mình trải qua cái cuộc sống buồn tẻ không còn Nhã Lan, người mà anh dành hết cả trái tim để yêu thương.

Cũng đã hai năm rồi, nhưng chắc có lẽ anh vẫn chưa thể quên được hình bóng của cô ấy, tâm trạng mới nặng trĩu như vậy. Sự lạnh lùng đối với gia đình cũng từ đó mà sinh ra, chỉ muốn sống khép mình và vùi đầu vào công việc.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout