Chương 3: Tò mò



Chương 3: Tò mò

Tiểu Long ghé sát lại gần cô vừa che miệng vừa gọi: “Tỉnh lại đi chị, tỉnh lại đi, trước khi chị bị phát hiện.”

Sau khi nghe tiếng gọi đầy hắc ám của Tiểu Long, cô quay về thực tại và tiếp tục ăn, thỉnh thoảng cười theo mọi người một cách nhạt nhòa.

Nam Phong liếc nhìn cô hơi lâu, bị Tiểu Bảo tinh mắt phát hiện, hắn chẳng bỏ qua cơ hội chọc anh: “Thích phải không sếp? Có cần em giúp không?”

Anh nhếch mép cười: “Tôi mà cần cậu giúp à?” Đây là lần đầu tiên kể từ hai năm, anh thấy vui khi gặp một cô gái.

Vậy là một tiếng đồng hồ cũng trôi qua, giờ là mười một giờ mười lăm phút, cũng đã đến lúc phải về nhà.

Anh đứng dậy tuyên bố: “Cũng đã khuya rồi, mọi người về nghỉ mai còn đi làm, ai đi làm trễ trừ lương nhé.” Tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, vì trước giờ chưa bao giờ thấy Nam Phong nói đùa như vậy, tuy vui nhưng cũng có chút ớn lạnh.

Mộc Mộc cũng đứng dậy, vừa nói vừa cười khách sáo: “Hôm nay rất vui được gặp mọi người, cảm ơn vì bữa ăn. Chị ăn rất no, có lẽ sáng mai chị khỏi phải ăn sáng luôn.”

Mọi người cười phá lên vì câu nói của cô, rồi ai về nhà nấy.

Nam Phong quay sang nhìn cô vẻ dịu dàng: “Em với Tiểu Long về cẩn thận nhé.”

“Anh cứ yên tâm, về khoản tài xế em đây là quái xế rồi, anh vừa về tới nhà thì em với Tiểu Long đã đi ngủ rồi.”

Thấy ánh mắt anh chứa sự ngờ vực, cô nói tiếp: “Em đùa thôi, Tiểu Long chở về.”

Cô vừa ngồi lên xe vừa vẫy tay: “Em về nhé, tạm biệt anh.” Nam Phong trong vô thức cười vừa vẫy tay.

“Đi xa rồi sếp.” Lời xỉa xói của Tiểu Bảo.

“Đừng để tôi phải trừ lương cậu?” Nam Phong nói rồi bỏ đi một mạch.

Trên đường về Mộc Mộc không nói gì chỉ im lặng. Trong màn đêm gió lành lạnh, cô chỉ biết nhìn trong mơ màng. Thấy chị gái im lặng nên Tiểu Long cố tình chọc: “Chị bị người ta mê hoặc rồi chớ gì? Đang nhớ người ta rồi hả?”

Cô đưa hai tay lên bóp cổ rồi giật giật đầu Tiểu Long, vừa nói lớn: “Với sức mạnh của chiến thần, chỉ cần chị không cẩn thận cũng làm em tắt thở.”

“Em mà tắt thở là chị cũng lấy mặt đo đường thôi. Nếu không sợ mình biến thành kẻ xấu xí thì cứ việc.”

Những câu nói bông đùa và những tiếng cười khúc khích làm cho thời gian như trôi nhanh hơn, thoáng chốc đã đến phòng trọ.

*****

Biểu cảm nịnh bợ trên khuôn mặt Mộc Mộc giống như một tên nô tài, chạy sát đến chỗ Tiểu Long đang ngồi, giọng cô như muốn van xin: “Em trai yêu quý, kể chị nghe về sếp em đi, anh ấy có người yêu chưa? Kiểu con gái anh ấy thích là gì? Đi mà, đi mà.”

Thấy Tiểu Long không nói gì, cô nói tiếp: “Tại hạ đã hiểu ý của đại nhân, một mô hình thu nhỏ của người sắt nhé?”

Tiểu Long nhướng nhướng đôi chân mày: “Giá trị của vật được hối lộ sẽ tỉ lệ thuận với lượng thông tin được cung cấp, sẵn tiện em gợi ý luôn, dạo này túi em cứ rách rách thế nào ấy.”

Cô trừng mắt nhìn Tiểu Long trong năm giây, nhưng sau đó chụp ôm lấy cẳng chân của Tiểu Long: “Chúng ta là gì của nhau đây? Là hai chị em cùng cha cùng mẹ, mấy chục năm lớn lên cùng nhau, giờ chị đã già không lẽ em không có chút tiếc thương cho người chị này hay sao? Thôi được rồi cứ để mặc cho tuổi xuân của một người chị trôi đi vậy. Từ bỏ cơ hội thôi, chỉ trách mình mệnh khổ, hít hít hít.” Trong lúc miệng khóc nói, tay cô kéo vạc áo vờ như đang lau đi dòng lệ trên mắt.

Mặc cho chị gái khóc than, tâm thái Tiểu Long vẫn bình chân như vại, giọng cậu bình thản: “Chiêu này chị dùng hoài không thấy chán hay sao?”

Thấy không có tiến triển gì, cô đành rút tờ năm trăm ngàn ra, cúi đầu dâng hai tay cho Tiểu Long: “Xin đại nhân nhận giúp tiểu nhân.”

Tiểu Long mặt vẫn lạnh, đưa tờ tiền lên gần bóng đèn soi soi, nhìn nhìn: “Chị hiểu ra cũng nhanh đó, không hổ danh là chị gái nô bộc, nhưng có vẻ hơi ít không ta?”

Mộc Mộc quay ngoắt thái độ, đuổi đánh Tiểu Long khắp phòng.

Trước cuộc săn lùng của chị mình, Tiểu Long nhanh chân phóng lên gác cười cợt: “Ha ha ha, được rồi, được rồi, để em bố thí cho một ít thông tin chứ không thì đêm nay chắc là chị không ngủ được mất, là một người em, tất nhiên em phải có nghĩa vụ chăm sóc chị mình.”

Cười cợt một tí, Tiểu Long chuyển sang bộ dạng nghiêm túc: “Chị lấy bút ra đi, em chỉ nói một lần thôi.” Cô chạy vội đi lấy bút, vẻ phấn khởi như sắp được nhận quà.

Tiểu Long bắt đầu nói: “Nam Phong là con trưởng của một gia đình tương đối khá giả. Bố mẹ làm nhà hàng, có một em trai. Anh ấy là người tự lập từ nhỏ, có niềm đam mê với việc sản xuất gem, hiện tại đang độc thân, trong hai năm nay chưa yêu ai. Em chỉ có thể nói nhiêu đây thôi, đi sâu hơn thì chị tự tìm hiểu đi, nếu cần em cho số, xong nhé, hỏi thêm tính thêm tiền, há há.”

“Được rồi, nhiêu đủ rồi, với sự thông minh của chị đây thì nhiêu đó đủ để chị lên kế hoạch rồi. Đi ngủ đây.”

Tưởng chừng như yên ổn, nhưng khi Tiểu Long từ buồng tắm bước ra, cậu giật thót tim vì Mộc Mộc đứng đó từ khi nào, đang nở nụ cười đầy xu nịnh.

Cô tiếp tục xin xỏ: “Đã giúp thì giúp đến cùng đi, tiễn Phật thì tiễn đến Tây phương, hãy cùng chị lập kế hoạch cho sự gặp gỡ ngỡ như tình cờ đi nào.”

Tiểu Long đẩy cô sang một bên, đến lấy khăn lau lau người, vừa nói: “Xin tha cho em nha, em mà làm vậy dễ mất việc, rồi hai chị em mình không trả nổi tiền trọ thì ra đường mất, gầm cầu, cống nước, bờ cây, bụi cỏ, chị ngủ được không?”

Mộc Mộc đôi mắt giả ngây thơ, chớp chớp lia lịa nhìn Tiểu Long: “Chị tin vào tài đạo diễn của em. Không phải em luôn miệng nói mình là một đạo diễn tài ba hay sao? Giờ hãy thể hiện đi nào, hãy đạo diễn cho bộ phim tình yêu của chị và anh Nam Phong đẹp trai đi nào, làm ơn, làm ơn.”

Tiểu Long suy nghĩ hồi lâu: “Không được, em nói là không thể giúp, em không muốn đi vào con đường bất nghĩa, em không muốn làm phiền anh ấy, chị tự lo đi.”

Thấy bản thân không thể lay động được Tiểu Long, Mộc Mộc đành ra chiêu mới. Cô cầm máy chơi gem mà Tiểu Long thích nhất rồi đe dọa: “Đại tỷ đây đã cho em cơ hội nhưng em không biết chừng mực thì đừng trách đại tỷ tàn ác, giờ em có chịu giúp chị hay không?”

Tiểu Long liếc nhìn chiếc máy chơi gem của mình, chỉ nhướng mày một xíu, cố không để lộ vẻ lo lắng, trả lời một cách bình thản: “Thôi được rồi, em suy nghĩ kỹ thì anh Nam Phong cũng là một người đàn ông tốt, còn chị thì cũng ổn, tuy ngoại hình của chị gây tổn thất cho anh ấy, nhưng ai bảo chúng ta là người cùng một nhà, em đành cố để anh ấy chịu thiệt vậy. Với khả năng biên kịch thiên tài của em thì chị yên tâm. Được rồi chị đi ngủ đi, mai sẽ bàn về kế hoạch.”

Cô nhìn Tiểu Long đầy cảm kích: “Ôi em trai của chị, quả nhiên chọn em làm em trai là điều may mắn nhất trên đời, hi hi hi, chị đi ngủ đây, em cũng ngủ sớm đi.”

Đồng hồ điểm sáu giờ sáng, Mộc Mộc bật dậy như một cỗ máy, xuống bếp chuẩn bị món phở bò thật ngon mà Tiểu Long thích, vừa làm đồ ăn cô vừa lẩm bẩm: “Đúng là trời cũng giúp mình, mới gặp anh ấy hôm qua hôm nay đúng ngay ngày nghỉ.”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout