Chương 2: Gặp gỡ



Chương 2: Gặp gỡ

Cô giả vờ bình tĩnh đầy vô tội, cười gượng cô nói: “Giám đốc hỏi nhiều vậy sao em trả lời kịp?” Suy nghĩ một hồi lâu, cô hít một hơi thật sâu và bắn ra một loạt đạn chữ liên thanh: “Hiện tại suy nghĩ duy nhất của em là, sao mình có thể may mắn đến mức được gặp và nói chuyện với một siêu trai đẹp như giám đốc đây. Từ dáng người cho đến khuôn mặt, hoàn hảo đến mức em không thể rời mắt.

Giờ này em chưa về bởi vì tình yêu của em dành cho công ty là vô bờ bến, vì công ty em có thể dậy lúc gà chưa gáy và về lúc hàng xóm đã tắt đèn, thang máy không còn hoạt động. Dù cho tấm thân này xơ xác, tàn tạ em cũng nguyện vì công ty mà cống hiến hết mình, đặc biệt là cống hiến cho một vị giám đốc tài năng và đẹp trai như giám đốc đây là vinh dự cả đời em.” Cô nở nụ cười nịnh bợ và hơi thở gấp như phổi đã hết ô xy.

Hàn Cảnh, mặt hắn nở hoa sau những lời đường mật, tâng bốc mà cô vừa ném cho, hắn gằn giọng: “Còn một câu nữa khi nào cô định trả lời tôi?”

Cô lại hít một hơi sâu rồi tiếp tục xả chữ: “Dạ thưa giám đốc, em là một cô gái vô tội đáng yêu, em nào có làm giám đốc bị thương. Khi đang đi vệ sinh vô, em nhìn thấy một ánh sáng màu vàng nằm trước cửa phòng. Em nhìn kỹ nhận ra giám đốc, rồi vội vàng gọi giám đốc dậy, cuối cùng đã xử lý xong vết thương cho giám đốc. Xét đến đây thì em có công chớ hoàn toàn không có tội, mong giám đốc xem xét cho sự trung thành tuyệt đối của em. Toàn thể gia đình em xin cảm ơn và hậu tạ.”

Đôi mắt Hàn Cảnh hơi nhíu lại: “Có vẻ cô nói cũng đúng, vậy được rồi tôi tha cho cô, về đi.”

Mộc Mộc lập tức đứng dậy: “Vậy giám đốc về cẩn thận nhé.”

Dứt lời, cô phóng ra khỏi phòng và lao như điên trong sân công ty, miệng vừa lẩm bẩm: “Đã mất quá nhiều thời gian cho tên giám đốc dở hơi này, trễ chắc Tiểu Long giận mình mất.” Cô phóng lên con xe máy lượn nửa vòng tròn, cua ra khỏi nhà xe, vượt qua cổng bảo vệ trong chớp nhoáng và lao đi như một con xe mất lái.

Sau mười lăm phút, cô đến quán ăn hẹn với Tiểu Long. Đồng hồ lúc này đã điểm chín giờ bốn mươi lăm phút. Cô lấy điện thoại vội gọi ngay cho Tiểu Long: “Tiểu Long chị tới rồi, ra đi, chị tới hơi trễ do gặp chút chuyện trên công ty, chị cho ba mươi giây để phóng ra.”

Phía trong nhà hàng, mọi người trong công ty đang vui vẻ cười nói, ăn uống no say, Tiểu Long quay sang nói với Nam Phong: “Anh, chị em đến đón rồi, em về trước nhé, mọi người chơi vui vẻ.” Trong công ty Tiểu Long cũng khá được Nam Phong coi trọng vì tài năng của em ấy.

“Ở lại với mọi người thêm chút đi, gọi chị cậu vào đây ăn tối luôn.” Nam Phong nói.

Mọi người trong bàn ăn cũng ồ lên: “Gọi chị gái cậu vào đi, có gì mà giấu giấu giếm giếm.”

Tiểu Long có vẻ bối rối, đưa tay lên gãi gãi đầu mình: “Chị em nghiêm túc lắm, giờ này mà còn nhậu nhẹt là về cả đêm chắc em không ngủ nổi vì những ngôn từ truy kích của chị ấy.” Nhìn ánh mắt đầy níu kéo của cả phòng, Tiểu Long không nỡ từ chối: “Thôi được rồi để em ra gọi.”

Tiểu Long chạy vội ra đường chỗ Mộc Mộc đang đứng: “Chị, mọi người gọi chị vào ăn tối luôn.”

Tiểu Long chưa nói dứt lời bị cô chặn lại: “Thôi, chị không vào đâu, giờ đã quá trễ, chúng ta nên về, mai còn đi làm nữa, gần mười giờ rồi còn gì.”

Tiểu Long suy nghĩ hồi lâu rồi buông lời dụ dỗ: “Có nhiều trai đẹp, nhiều cơ hội đang chờ đợi chị.” Cậu vừa cười vừa nhếch nhếch chân mày.

Mắt cô sáng rực lên: “Thật không? Thật không? Lừa chị là ngủ ngoài đường đấy.” Vừa nói, ánh mắt cô vừa gườm gườm Tiểu Long.

“Em mà lừa chị thì em làm chó.”

“Được rồi, vậy thì vào thôi.”

Trong khi Tiểu Long dắt xe thì cô đứng đợi bên ngoài, vẻ cũng không thoải mái lắm vì trời đã quá tối.

Tiểu Long gửi xe xong, đi ra ngó về phía chị mình đang đứng, đưa tay lên vẫy vẫy đồng thời gọi lớn: “Bên này nè chị.”

Bước vào không gian nhà hàng, nhìn từ phía xa, khuôn mặt cô bỗng tái nhợt đầy gượng gạo, cô thầm nghĩ: “Trời ơi chỉ toàn con trai thôi.” Cô tiếp tục liếc liếc từ đầu bàn tới cuối bàn: “Ô may vẫn còn hai chị gái ngồi kia.” Mặc dù thấy hai chị gái nhưng chưa thể bình tĩnh, mặt cô đơ ra không nói được gì, nhất thời quên mở miệng để chào mọi người.

Tiểu Long hất tay cô vừa nói mà miệng cậu không động đậy: “Chị, chị, chào mọi người đi chớ, bình thường hung dữ với em sao giờ gặp người khác mặt đơ như cây cơ vậy?”

Thấy cô có vẻ e ngại, Nam Phong nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt liếc đảo về phía cô. Tất nhiên Tiểu Bảo biết mình phải làm gì, hắn tiến lại gần cô với nụ cười thân thiện: “Chị của Tiểu Long phải không? Lại đây ngồi cùng mọi người đi.”

“Dạ cảm ơn, để em ngồi với Tiểu Long.”

Cô đi theo Tiểu Long đến chỗ ngồi, chính là ngồi ngay bên Nam Phong, Tiểu Long giới thiệu: “Đây là anh Nam Phong, sếp của em.” Ánh mắt cô hướng về phía Nam Phong: “Chào anh, em là Mộc Mộc, chị gái cùng cha cùng mẹ với Tiểu Long, năm nay em hai mươi tám tuổi, chưa có người yêu, dễ tính, biết nấu ăn và thích ca hát.”

Anh cười nhẹ cho màn giới thiệu thừa thải của cô, giọng nói trầm ấm vang lên: “Em ngồi đi.”

Ánh mắt cô cứ dán chặt vào khuôn mặt anh, thân thể thì đơ ra, trước giờ cô vốn dĩ là người mê cái đẹp.

Thấy chị mình giống như bị ngáo trai, Tiểu Long đánh cùi chỏ nhẹ vào cánh tay cô, vẫn cái điệu bộ đó, cậu phát ra ngôn từ nhưng miệng không động đậy: “Dừng lại được rồi, ngắm nhiêu đủ rồi, tỉnh lại đi chị.”

Nam Phong lên tiếng: "Chị của Tiểu Long giới thiệu một chút cho mọi người làm quen đi.”

Cô quay hướng nhìn vào bàn: “Chào mọi người, mình là Mộc Mộc, năm nay hai mươi tám tuổi, chị của Tiểu Long, rất vui được gặp mọi người.”

Sau khi mọi người giới thiệu một vòng thì ra ai cũng cỡ tuổi Tiểu Long.

Cô cười ngây ngô nói tiếp: “Thì ra mọi người đều cỡ tuổi Tiểu Long, vì mình lớn hơn nhiều tuổi nên cho phép mình gọi chị nhé? Chị đến đón Tiểu Long, mọi người cứ chơi tự nhiên không cần để ý đến chị. Nhưng chị xin phép ăn để đỡ buồn.” Nói rồi cô ngồi xuống lặng lẽ, để lại không gian cho mọi người vui chơi.

Cô đang ăn ngon thì một thành viên trong công ty phát biểu vừa cười dịu dàng: Chị phải gọi anh Nam Phong bằng anh nhé, anh ấy hai mươi chín tuổi.”

Cô liếc mắt qua Nam Phong tỏ vẻ ngượng ngùng: “Ờ, ờ.”

Một thành viên khác nói to: “Anh ấy vẫn độc thân, nếu được, bọn em mối cho chị luôn nha?” Cả nhóm cười lớn.

Mặt ửng đỏ lên, cô chỉ giám nghĩ trong đầu: “Nếu được vậy thì tốt quá, mối đi các em, mối đi, không cần hỏi chị.” Dứt suy nghĩ, cô quay lại thực tại, lúc này cô cứng miệng, không biết nói gì để đáp trả mọi người, đành cười trừ rồi tiếp tục ăn.

Còn về phần Nam Phong, anh không quan tâm, vì đã gặp nhiều trường hợp mối mai vô tội vạ của nhân viên như thế này.

Cô đang ăn thì đứng hình nhiều giây và tiếp tục suy nghĩ: “Ôi đẹp trai, nho nhã, đúng mẫu mình thích rồi. Kiểu này phải lo lót Tiểu Long để giật cơ hội cho mình thôi, kể ra thì hôm nay cũng có chút may mắn.” Trong vô thức cô cười như một đứa ngốc.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout