Tháng Mười Hai năm 2023, trong căn phòng ký túc xá chật chội của Đại học Bách Khoa Sài Gòn, ánh đèn huỳnh quang trắng nhạt chiếu lên những bức tường loang lổ. Minh, 19 tuổi, nằm trên giường tầng, tai đeo tai nghe, màn hình điện thoại sáng lên hình Thảo qua cuộc gọi Zalo. Ngoài cửa sổ, tiếng xe cộ ồn ào của Sài Gòn át đi lời hát "Ai Về Sông Tương" đang vang trong tai anh: “Bao ngày qua, Thu lại về mang sầu tới...” Minh nhìn Thảo trên màn hình, tóc buộc cao, áo thun xanh nhạt, nhưng nụ cười rạng rỡ ngày nào giờ nhạt dần, như ánh trăng non trên sông Maspero.
“Thảo, tớ nhớ cậu quá!” Minh nói, giọng khàn: “tháng sau Tết, tớ về Sóc Trăng gặp cậu nhé?”
Thảo, từ ngôi nhà gần chùa Dơi, đáp, giọng kéo dài âm “à” quen thuộc nhưng thiếu sức sống: “Ừ, cậu về thì tui dẫn cậu ăn bún nước lèo nhaaa, nhưng tui bận lắm, mẹ tui lại ho mấy hôm nay.”
Minh nhíu mày, cảm giác một khoảng cách vô hình đang lớn dần, không chỉ là 250 cây số giữa Sài Gòn và Sóc Trăng. “Cậu ổn không?” Anh hỏi, tim nhói khi thấy mắt cô thoáng buồn.
Thảo kể, giọng trầm: “Tui học cao đẳng sư phạm, chiều giúp mẹ làm bánh bò cúng chùa, tối dạy Bé Na học lớp 5 à. Mẹ tui yếu, tui không dám đi xa.”
Minh gật đầu, chia sẻ về Sài Gòn – những buổi học căng thẳng, những con đường kẹt xe – nhưng lời anh như lạc lõng, không chạm được đến Thảo: “Tụi mình vẫn ổn, đúng không?” anh hỏi, giọng run.
Thảo ngập ngừng: “Tui vẫn quý cậu, Minh, nhưng tui không biết tụi mình đi được bao xa à.” Lời cô như một nhát dao, làm Minh nhớ lại những lần về Sóc Trăng, khi họ đi dạo bên sông, nhưng ánh mắt Thảo ngày càng hướng về mẹ và em hơn là anh.
Anh cố níu kéo: “Tớ sẽ về thường xuyên, Thảo, tớ không muốn mất cậu.”
Thảo chỉ cười buồn: “Cậu đừng hứa, Minh, tui sợ không giữ được à.” Tiếng Bé Na gọi cô vào ăn cơm vang lên, và cuộc gọi kết thúc. Minh nhìn màn hình tối đen, cảm giác như dòng sông Tương đã chia cắt họ, không chỉ bằng khoảng cách mà còn bằng trách nhiệm cô mang. Anh tháo tai nghe, để lời bài hát vang lên: “Hồn tôi tơi bời...” Anh nhắn tin: “Thảo, tớ yêu cậu, chờ tớ về nhé” nhưng tin nhắn chìm vào im lặng, như đèn giấy trôi lạc trên sông Maspero.
Minh nằm xuống, ánh đèn ký túc xá mờ nhạt, lòng anh trĩu nặng. Sài Gòn ồn ào bên ngoài, nhưng anh chỉ nghe tiếng lòng mình vỡ vụn, tự hỏi liệu tình yêu từng rực rỡ dưới ánh trăng Ok Om Bok có thể vượt qua dòng sông Tương vô hình này.
Buổi chiều tháng Sáu năm 2024, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ sông Maspero, như một vệt máu chảy dài trên mặt nước lặng. Minh và Thảo ngồi tại một quán nước nhỏ bên bờ sông, nơi họ từng trò chuyện về lễ hội Ok Om Bok hai năm trước. Những chiếc ghế nhựa cũ kỹ lung lay, hai ly trà sữa trước mặt Minh và Thảo phủ một lớp hơi nước, nhưng không ai chạm vào. Minh, áo thun xám, dáng mệt mỏi sau chuyến xe từ Sài Gòn về Sóc Trăng, nhìn Thảo, lòng trĩu nặng. Cô với mái tóc buộc thấp, ánh mắt buồn như ánh trăng non, không còn nụ cười rạng rỡ từng làm anh say mê.
“Thảo, tớ về để gặp cậu!” Minh nói: “Tụi mình ít nói chuyện quá dạo này.”
Thảo cúi đầu, lật cuốn sổ ghi chú, giọng nhỏ: “Tui xin lỗi, Minh, tui bận lắm à. Mẹ tui phải đi khám thường xuyên, tui không có thời gian.”
Minh nắm tay cô, cố khơi lại ký ức: “Cậu nhớ Ok Om Bok không? Tụi mình thả đèn, tớ hứa sẽ luôn bên cậu.”
Thảo rút tay, ánh mắt hướng ra sông, nơi những con sóng lăn tăn vỡ vụn dưới ánh hoàng hôn: “Tui nhớ, Minh, nhưng mọi thứ khác rồi à.”
Anh hít sâu, giọng run: “Thảo, nói tớ nghe, tụi mình có vấn đề gì?”
Cô ngập ngừng, mắt đỏ hoe: “Minh, tui không muốn cậu chờ tui nữa. Cậu có tương lai ở Sài Gòn, còn tui phải ở đây, với mẹ, với Na à.”
Minh sững sờ, như bị một nhát dao đâm vào ngực: “Thảo, tớ yêu cậu, tớ không quan tâm khoảng cách!”
Thảo lắc đầu, giọng kiên quyết nhưng nghẹn ngào: “Tui cũng yêu cậu, nhưng tui không thể. Tui sợ tụi mình sẽ khổ, như mẹ cậu từng nói, tụi mình khác nhau quá à.”
Lời cô như gợi lại định kiến của bà Duyên, làm Minh đau đớn. Anh cố níu kéo: “Tớ sẽ thuyết phục mẹ, Thảo, cho tớ cơ hội!”
Nhưng cô đứng dậy, nói nhỏ: “Tui quyết rồi, Minh, tụi mình dừng lại nhaaa.” Minh nhìn cô, ánh hoàng hôn chiếu lên má cô, như ánh trăng Ok Om Bok năm nào, nhưng giờ xa vời.
“Nếu đó là điều cậu muốn!” Anh nói, giọng lạc đi: “Tớ tôn trọng.” Thảo gật đầu, quay đi, bóng dáng nhỏ bé khuất sau hàng dừa.
Minh ngồi lặng, tay siết ly trà sữa, nghe tiếng nước chảy, như dòng sông Tương cuốn đi tình yêu của họ. Anh nhìn sông, ánh hoàng hôn tắt dần, lòng vỡ vụn, biết rằng Thảo đã chọn gia đình, còn anh chỉ còn lại ký ức.
Tối hôm sau, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ ngôi nhà hai tầng ở khu đô thị mới Sóc Trăng, chiếu lên sàn gạch lạnh lẽo. Minh ngồi co ro trong phòng, cửa khóa chặt, điện thoại lặp lại "Ai Về Sông Tương" với giai điệu u buồn: “Hồn tơi bời...” Đống sách kỹ thuật từ Đại học Bách Khoa nằm lộn xộn trên bàn, nhưng anh không chạm vào, ánh mắt trống rỗng, như thể Thảo đã mang đi cả thế giới của anh khi nói lời chia tay bên sông Maspero. Mùi cá kho từ bếp thoảng lên, nhưng Minh từ chối bữa tối, lòng anh chìm trong bóng tối.
Bà Duyên, mặc áo sơ mi giản dị, gõ cửa, giọng lo lắng: “Minh, con mở cửa cho mẹ, mẹ muốn nói chuyện.”
Minh miễn cưỡng đứng dậy, tóc rối bù, mở cửa, giọng lạnh: “Con không muốn nói gì, mẹ hài lòng chưa? Thảo chia tay con rồi.”
Bà Duyên sững người, ánh mắt thoáng đau đớn, như nhận ra vết thương bà gây ra từ lời kỳ thị năm xưa. Bà ngồi xuống ghế, giọng dịu lại: “Mẹ xin lỗi, Minh. Mẹ sai khi ngăn cản con với Thảo, mẹ không ngờ chuyện thành ra thế này.”
Minh nhìn mẹ, giận dữ bùng lên: “Mẹ không chỉ làm tổn thương Thảo, mẹ còn làm con mất cậu ấy! Mẹ giống như hồi làm bố bỏ đi!”
Lời nói như mũi tên, làm bà Duyên im lặng, mắt đỏ hoe. Bà thở dài, kể, giọng nghẹn: “Mẹ áp lực công việc, mẹ sợ mất con sau khi ly hôn bố. Mẹ sai, Minh, nhưng mẹ không muốn con khổ như mẹ.” Minh sững sờ, lần đầu thấy mẹ yếu đuối, không còn dáng vẻ giám đốc quyền lực.
Bà Duyên nắm tay anh: “Con phải tiếp tục học, Minh, đừng bỏ tương lai vì mẹ hay Thảo. Mẹ sẽ đến xin lỗi cô ấy, được không?”
Minh lắc đầu, giọng lạc đi: “Muộn rồi, mẹ, Thảo không quay lại.” Nhưng sự chân thành của mẹ làm anh chạnh lòng, như ánh trăng xuyên qua mây đen. Anh nhìn ra sông nhỏ sau nhà, tự hỏi liệu mình có thể bước tiếp.
Bà Duyên đứng dậy, chuẩn bị cơm, ánh mắt dịu dàng: “Ăn với mẹ, Minh, rồi mình nói tiếp.” Minh gật đầu, cảm giác giận dữ tan dần, như dòng sông mang đi một phần nỗi đau, để lại tia hy vọng mong manh.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu xuyên qua tán dừa, chiếu lên ngôi nhà cấp bốn gần chùa Dơi, nơi vườn hoa lan của ông Sơn tỏa hương. Bà Duyên, mặc áo dài xanh giản dị, đứng trước cổng, tay xách theo giỏ trái cây làm quà, lòng trĩu nặng vì muốn sửa sai. Thảo mở cửa, áo thun nhạt, ánh mắt ngạc nhiên: “Dạ, cô tìm cháu?” Bà Sương mời bà vào, Bé Na cười tươi: “Cô tới chơi hả?”
Bà Duyên ngồi trên ghế gỗ, giọng chân thành: “Thảo, cô xin lỗi vì đã nói những lời sai về cháu và gia đình. Cô mong cháu tha thứ, và nếu được, cho Minh một cơ hội.”
Thảo cúi đầu, giọng nhỏ, kéo dài âm “à”: “Dạ, cháu cảm ơn cô, nhưng cháu quyết rồi. Cháu phải lo cho mẹ và em, cháu không quay lại với Minh à.” Bà Sương, dáng gầy, gật đầu ủng hộ con, ánh mắt biết ơn bà Duyên.
Bà Duyên thở dài: “Cô hiểu, cháu là cô gái tốt. Cô chỉ mong Minh vượt qua.”
Thảo tiễn bà ra cổng, nói: “Cháu chúc Minh học tốt, anh ấy xứng đáng có tương lai lớn à.”
Bà Duyên gật, rời đi, lòng nhẹ nhõm nhưng buồn. Qua điện thoại, bà nói với Minh: “Mẹ xin lỗi Thảo, nhưng cô ấy không đổi ý.”
Minh, bên sông sau nhà, gật đầu, giọng buồn: “Con biết rồi, mẹ.” Anh nhìn dòng nước, dòng sông như mang đi nỗi đau, để lại anh với vô định.
***
=>Đọc tiểu thuyết "Trước Lúc Bình Minh" của Rewrite
Bình luận
Chưa có bình luận