Bến Bờ Mới


 

 

Sáng đầu tháng Chín năm 2022, ánh nắng sớm len qua tán bàng, chiếu lên sân trường THPT ở thành phố Sóc Trăng, nơi tiếng cười nói rộn ràng của học sinh hòa với tiếng chim ríu rít. Minh đứng trước cổng trường, đồng phục áo sơ mi trắng còn cứng, balo đeo lệch vai, ánh mắt lúng túng giữa dòng người xa lạ. Mùi lúa mới từ cánh đồng gần đó phả vào không khí, nhắc anh rằng Sài Gòn, với những con đường kẹt xe và căn chung cư lạnh lẽo, giờ chỉ còn là ký ức. Anh siết chặt dây balo, bước vào lớp 12A1, cảm giác như một kẻ lạc lối.

Thầy Tâm, giáo viên chủ nhiệm, dáng người cân đối, đeo kính, nở nụ cười ấm áp, giới thiệu Minh trước lớp: “Các em, đây là Minh, học sinh mới từ Sài Gòn. Mọi người giúp bạn làm quen nhé!” 

Tiếng vỗ tay vang lên, xen lẫn vài ánh mắt tò mò. Minh cúi đầu, lúng túng: “Dạ, chào mọi người.” 

Thầy Tâm nhìn quanh, gọi: “Thảo, em là lớp trưởng, dẫn Minh về chỗ và giúp bạn nhé.” Một cô gái đứng dậy từ bàn đầu, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, làm Minh khựng lại.

Thảo mặc áo dài trắng, tóc đen dài buộc cao, làn da nâu khỏe khoắn và đôi mắt to lấp lánh. Cô bước đến, giọng nhẹ nhàng, kéo dài âm cuối đặc trưng Khmer: “Chào Minh, tui là Thảo, lớp trưởng nhaaa. Cậu ngồi bàn cuối với Lâm đi à.” 

Minh gật đầu, tim đập nhanh, bị cuốn hút bởi sự duyên dáng của cô. Anh lí nhí: “Cảm ơn cậu!”, rồi theo Thảo về chỗ, cảm giác như ánh mắt cả lớp đang dõi theo.

Lâm, một chàng trai Khmer cao lớn, da ngăm, nở nụ cười tinh nghịch, vỗ vai Minh: “Ê, dân Sài Gòn hả? Ở đây chill lắm, quen rồi mê luôn!” 

Minh cười, bớt căng thẳng trước sự thân thiện của Lâm. Trong giờ văn, Minh lén nhìn Thảo khi cô phát biểu về truyện Kiều, giọng cô rõ ràng, tự tin, xen chút âm điệu miền Tây. Anh nghĩ: Cô ấy khác hẳn những cô gái ở Sài Gòn, như một làn gió mới.

Giờ ra chơi, Thảo đến bàn Minh, tay cầm một chiếc bánh bò vàng ươm, thơm lừng: “Cậu ăn thử bánh bò Khmer nha, mẹ tui làm cúng chùa, ngon lắm à.”

Minh nhận bánh, lúng túng: “Cảm ơn, bánh này hay bán ở đây hả?” 

Thảo cười, mắt sáng: “Không, mẹ tui làm cho cộng đồng thôi, tui mang chia bạn bè nhaaa.” 

Minh cắn một miếng, vị ngọt mềm tan trong miệng, như mang theo hơi ấm của Sóc Trăng. Anh hỏi: “Cậu hay làm mấy món này không?” 

Thảo lắc đầu: “Tui chỉ phụ mẹ, nhưng tui thích múa Rom Vong hơn à.”

Minh nhìn Thảo trở lại chỗ, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm tóc cô lấp lánh. Anh mỉm cười, cảm giác như Sóc Trăng không còn xa lạ nữa. Người gì đâu mà đáng yêu quá chừng! Anh tự nhủ, không biết rằng Thảo sẽ sớm trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim mình.

***

Dưới ánh nắng trưa len qua cửa sổ thư viện trường, những kệ sách gỗ cũ kỹ tỏa mùi giấy thoang thoảng, hòa quyện với tiếng quạt trần quay đều. Minh ngồi cạnh Thảo, Lâm, và Ngọc, cả nhóm tụ họp để chuẩn bị bài thuyết trình về lễ hội Ok Om Bok của người Khmer, như Thầy Tâm đã giao trong tiết văn. Bàn học ngổn ngang sách vở, Minh lật một cuốn sách cũ, ánh mắt lén nhìn Thảo, cô gái Khmer đang viết ghi chú với nét chữ mềm mại, tóc đen dài ánh lên dưới nắng.

Thảo ngẩng lên, giọng nhẹ nhàng, kéo dài âm cuối: “Minh, cậu tìm hình ảnh lễ hội nhaaa. Lâm viết phần lịch sử, Ngọc làm slide, còn tui kể ý nghĩa à.” 

Minh gật đầu, bị cuốn hút bởi sự tự tin của cô: “Ok, nhưng Ok Om Bok là gì vậy, Thảo? Tớ chưa biết nhiều về văn hóa Khmer.” 

Thảo cười, mắt sáng như ánh trăng rằm: “Là lễ cúng trăng đó, có thả đèn, đua ghe ngo, vui lắm nhaaa. Cậu phải đi xem mới thấy hết cái đẹp!” 

Minh chăm chú, cảm giác như Thảo đang mở ra một cánh cửa dẫn đến Sóc Trăng thật sự.

Ngọc, tóc ngắn, nụ cười tinh nghịch, trêu: “Ê Thảo, kể Minh nghe chuyện tình Khmer đi, kiểu công chúa yêu chàng trai nghèo ấy!” 

Thảo đỏ mặt, vung tay: “Ngốc nói bậy, tui kể chuyện lễ hội thôi nhaaa!” 

Lâm, ngồi đối diện, cười lớn, vỗ vai Minh: “Coi chừng mê Thảo luôn nha, cô ấy múa Rom Vong đẹp nhất trường đó!” 

Minh lúng túng, gãi đầu: “Tớ chỉ hỏi về lễ hội thôi mà.” Nhưng trong lòng, anh thừa nhận Thảo đặc biệt, như một ánh sao giữa bầu trời miền Tây.

Minh lướt điện thoại, tìm được bức ảnh chùa Dơi rực rỡ: “Thảo, chùa này nổi tiếng ở Sóc Trăng, đúng không?” 

Thảo gật đầu, hào hứng: “Ừ, dơi treo đầy cây, kỳ bí lắm à. Lễ Ok Om Bok hay tổ chức gần chùa, có nhạc ngũ âm nữa!” 

Minh chăm chú nghe, như thể giọng Thảo là một bản nhạc, dẫn anh vào thế giới Khmer đầy màu sắc. Anh hỏi: “Cậu hay múa ở lễ hội hả?” 

Thảo cười: “Ừ, tui múa từ nhỏ, cậu tới xem tui biểu diễn nhaaa.”

Giờ nghỉ giải lao, Thảo đưa Minh một chai trà đá lạnh: “Uống đi, nóng lắm à.” 

Minh cảm ơn, tim đập nhanh khi tay cô chạm nhẹ vào tay anh. Anh nói: “Cậu kể về Sóc Trăng hay ghê, tớ muốn tìm hiểu thêm.” 

Thảo bật cười: “Hihi, or-cun cậu, Minh!” 

Minh nhìn cô, ánh nắng chiếu qua cửa sổ như một vòng hào quang. Anh hỏi: “or-cun là gì?”

Thảo tủm tỉm: “Là cảm ơn đó!”

***

Buổi chiều tháng Mười năm 2022, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên con sông nhỏ ở ngoại ô Sóc Trăng, nơi những cây dừa nghiêng bóng in xuống mặt nước lấp lánh. Minh ngồi sau chiếc xe đạp điện của Thảo, tay bám nhẹ vào ghế, tim đập nhanh khi mái tóc đen dài của cô bay ngược, thoảng mùi nắng và hương lúa. Xe anh bị hỏng sau giờ học, và Thảo đã đề nghị chở anh về, giọng cô rộn ràng: “Lên đi, tui chở cậu về nhaaa, đường này đẹp lắm à!” Minh lúng túng gật đầu, cảm giác như đang bước vào một khung cảnh lãng mạn, nơi bến sông kể những câu chuyện tình.

Thảo điều khiển xe, gió mát thổi qua làm áo dài trắng của cô phấp phới. Minh phá vỡ sự im lặng: “Thảo, cậu hay đi đường này về hả? Đẹp ghê.” 

Cô cười, giọng kéo dài đặc trưng Khmer: “Ừ, tui thích ngắm sông, yên bình lắm nhaaa. Cậu ở Sài Gòn chắc không có cảnh này, đúng không?” 

Minh gật đầu, kể về những con đường kẹt xe ở quận 7, giọng anh pha chút bối rối: “Ở đó toàn khói bụi, đâu có sông nước thế này.” Thảo bật cười, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông chùa, làm Minh bất giác mỉm cười.

Cô dừng xe bên bờ sông, chỉ vào một chiếc ghe nhỏ trôi lững lờ: “Đó, ghe ngo đó, lễ Ok Om Bok người ta đua tưng bừng luôn à.” 

Minh chăm chú nhìn, hỏi: “Cậu hay tham gia lễ hội hả?” Thảo gật đầu, ngồi xuống bờ cỏ, ánh mắt sáng lên: “Ừ, tui múa Rom Vong, mẹ tui làm bánh bò cúng chùa, còn bố tui trồng hoa lan để trang trí. Em tui, Bé Na, thích chạy nhảy khắp lễ hội.” 

Minh lắng nghe, cảm giác như Thảo đang vẽ nên một bức tranh Sóc Trăng sống động, nơi gia đình cô là một phần không thể thiếu.

Anh ngồi cạnh cô, ngập ngừng chia sẻ: “Tớ không thân với bố lắm, từ hồi bố mẹ ly hôn. Sài Gòn giờ chỉ là ký ức thôi.” 

Thảo nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, cậu còn mẹ mà, mẹ cậu chắc thương cậu lắm nhaaa.” 

Minh gật đầu, cảm giác như sự chân thành của Thảo xoa dịu vết thương trong lòng. Cô hái một bông lục bình tím, cài lên tóc, cười: “Ở đây, lục bình nhiều lắm, như hoa của sông à.” Minh nhìn cô, tim đập mạnh, nghĩ rằng Thảo đẹp như một nàng thơ Khmer, ánh hoàng hôn làm cô như tỏa sáng.

“Cậu kể về Sóc Trăng hay ghê, tớ bắt đầu thích nơi này rồi.” Minh nói, giọng chân thành. 

Thảo cười: “Hihi, or-cun cậu, Minh. Cậu phải đi lễ hội với tui mới thấy hết cái hay nhaaa.” 

Minh gật đầu, cảm giác gần gũi chưa từng có. Khi Thảo chở anh về, anh nhìn bóng cô dưới ánh hoàng hôn. Anh không biết rằng mối tơ vương này sẽ dẫn anh vào một hành trình đầy cảm xúc, như dòng sông Tương chảy mãi không ngừng.

***

Sáng cuối tháng Mười năm 2022, sân trường THPT Sóc Trăng rợp bóng bàng, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua lá, tạo những mảng sáng lung linh trên mặt đất. Minh đứng giữa đám bạn lớp 12A1, lúng túng nhìn Thảo hướng dẫn mọi người tập múa Rom Vong cho hội diễn văn nghệ trường. Cô mặc áo dài trắng, quấn khăn rằn kiểu Khmer, xoay tròn uyển chuyển, nụ cười rạng rỡ như ánh trăng rằm. 

“Cứ làm chậm thôi, xoay tay thế này nhaaa!” Thảo nói, giọng kéo dài, làm Minh bất giác mỉm cười, tim đập nhanh như trống lễ hội.

Thầy Tâm, đứng cạnh, khen: “Thảo múa đẹp như nghệ sĩ, lớp mình may mắn có em!” 

Minh vỗ tay, lén thì thầm với Lâm: “Thảo múa đẹp thật.” 

Lâm nháy mắt, trêu: “Mê rồi hả, dân Sài Gòn?” Minh đỏ mặt, gãi đầu. 

Thảo bất ngờ gọi: “Minh, lên thử múa đi!” Anh lắc đầu, nhưng cả lớp hò reo, đẩy anh ra sân. 

Thảo nắm tay anh, chỉ động tác: “Chậm thôi, thế này nhaaa.” Tay cô mềm mại chạm vào tay Minh, như một dòng điện chạy qua, làm anh vụng về bước hụt, khiến cả lớp cười ầm.

Sau buổi tập, Minh và Thảo ngồi nghỉ dưới gốc bàng, gió thổi lá xào xạc. Minh hỏi: “Cậu thích múa từ nhỏ hả?” 

Thảo gật, mắt sáng: “Ừ, tui học ở chùa, muốn sau này dạy múa cho trẻ em Khmer à.” 

Minh chia sẻ: “Tớ muốn học Bách Khoa, nhưng giờ thấy văn hóa Khmer hay quá.” 

Thảo cười: “Hihi, or-cun cậu, Minh! Cậu ở Sóc Trăng lâu là mê luôn nhaaa.” Minh nhìn cô, ánh nắng chiếu qua tán cây, làm cô như một bức tranh sống động, tim anh rộn ràng.

Khi Thảo chạy vào lớp, Minh đứng lặng, lẩm nhẩm: “Tình thơ ngây từ đây...” từ lời bài hát. Anh biết mình đã yêu Thảo, dù chưa dám nói, như một mối tơ vương bắt đầu quấn lấy trái tim.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout