Khán giả khen ngợi câu “Quýt làm cam chịu”, ca dao tục ngữ, kho tàng dân gian qua miệng bạn chắc chắn có thể tận dụng hết giá trị của nó rồi đó.
"Nhưng bạn ơi, nếu đó là những trái quýt chua, ta sẽ làm gì với nó? Quả quýt chua thì không thể bắt được nó, cũng như con người mình vậy khó có thể thay đổi được. Bạn hiểu ý tôi không?"
Tôi vừa vỗ vai nó, vừa cố gắng ngụy biện. À nhầm, cố giải thích cho Trọng Nghĩa hiểu "tụi tao mệnh mộc lỗ tai cây, bạn có nói gì cũng vô dụng mà thôi."
Nó thở dài, bất lực nói: "Tao thật sự hối hận vì bóc trúng quả quýt chua như mày."
"Chúc bạn may mắn lần sau. Hãy học cách chấp nhận và tìm hướng giải quyết thì bạn sẽ tìm thấy điều tuyệt vời hơn nữa."
Trọng Nghĩa nhăn mày: "Bình thường tao giải quyết vấn đề bằng cách xử lý luôn các vấn đề."
Nghe thế, tôi lùi hai bước ra xa tạo thế phòng thủ: "Đừng lại đây. Quân tử dùng mồm chứ không động tay chân. Hiện giờ mày đang là vấn đề của tao rồi đấy. Còn cách giải quyết của tao là lao thẳng vào vấn đề để cho nó biết ai mới là vấn đề."
Nó nhìn tôi với vẻ mặt chán chả buồn nói, Trọng Nghĩa bảo: "Chắc chắn do tai mày không mọc cành nên lời tao nói không đậu được nửa câu."
Không khoan nhượng với nó, tôi đáp lời: "Mới chỉ biết nhảy từ cành này sang cành khác mà tưởng bạn biết bay à?"
Trọng Nghĩa chẳng hề bận tâm, nó va thẳng vào mặt tôi bằng lời nói: "Ai đạp đuôi mà cắn dữ thế."
Đấy, ăn cơm mà sống chứ có phẳi ăn lưỡi câu đâu mà nói chuyện móc họng cỡ đó, tôi trả lời mà không thèm nhìn mặt nó: "Riết rồi cỏ lúa bằng nhau."
Nghĩa chỉ tay vào đâu tôi: "Cái đầu mày chỉ dùng để mọc tóc thôi hả?"
Tôi nhỏ giọng: "Ít nhất bầu trời của tao không có hình tròn như mày."
Trọng Nghĩa cạn lời, dấu ba chấm hiện rõ trên mặt...
Không đứa nào chịu thua đứa nào, tôi với Trọng Nghĩa đang chửi nhau căng cực đột nhiên nhận ra đối phương chửi mình một câu rất hay và độc đáo mà nó chưa từng nghe bao giờ.
Nó vỗ vai tôi:
"Chửi hay lắm người anh em. Từ nay câu này sẽ là của tao."
"Thà đừng nói còn hơn, mày dẫn người như bò." Khánh Di chen vào nói: "Một đám mùn cưa mướp tội lỗi, cùng hội phường mà giả như ngoài cuộc."
"Bạn à đừng nói vậy. Bình thường bạn chung phe với Trọng Nghĩa mà giờ trở mặt nhanh thế?" Tôi quay lại hỏi Khánh Di, giữa cái nắng giao mùa của hè và thu chỉ nhận được câu nói lạnh lùng: "Khi lí trí quay về, trái tim chỉ còn là nội tạng."
"OMG, Mày mới cầm trong tay chín điểm toán thôi mà Mày nói chuyện như không một thằng con trai nào xứng đáng với mày sao ?"
Hai đứa tôi cứ đổ trách nhiệm qua lại, không con nào chịu thua đứa nào. Khánh Di kéo tay hai con tôi lại bảo: "Bây giờ tính sao? Một là thằng Nghĩa, hai là mày đi lấy chìa khóa đó Châu. Oẳn tù tì quyết định ngay đi, xe của tao mà có mệnh hệ gì thì hai đứa mày giờ chia tiền ra đền bù thiệt hại."
Sống chết là có số, phú quý do trời, ai ngu mà chơi ba cái vụ đỏ đen này.
Sau một vài lần vấp ngã trong trò chơi, chú Hùng với chú Phương đưa ra kế hoạch, quyết định nhanh chóng, có hiệu quả ngay từ lần đầu sử dụng thì tôi đã thoát ra được cái trò may rủi này.
Cụ thể là hai thanh niên Trọng Nghĩa và cậu con trai của chú Tuấn hợp tác rút chìa khóa chiếc xe.
Chú phương ngoắc tay bảo tôi:
"Châu, lại đây giúp chú việc này."
Tôi biết ngay, người quan trọng thì phải làm việc quan trọng. Sự thanh lịch không cho phép tôi làm những công việc ở tầm thường.
"Không, không đâu. Con không chịu đâu, tại sao phải là con chứ. Thôi thôi ai làm gì làm đi, tui hông biết gì hết."
Tôi cố gắng giãy giụa từ bàn tay đang túm lấy chiếc áo khoác của mình.
Chú Phương vẫn cứ ghì chặt nón của áo khoác, không chút nhân nhượng:
"Chú chỉ bảo ghi tường thuật chi tiết để chú làm hồ sơ phụ về phía công an. Không có bắt con làm việc gì khó khăn đâu."
"Ghi xong rồi chú photo một bản về phía nhà trường chứ gì? Thế nào thì con cũng được hạ cấp hạnh kiểm. Biết hết đấy nhé, chú đừng hòng lừa con."
Tôi cố gắng bước chân xa giữa khoảng cách để không bắt lại thêm lần nào nữa: "Xe của nhỏ Di thì chú kêu nó viết, còn con khó quá chú bỏ qua đi. Một công đôi việc mà."
Khánh Di không ngờ, thật sự không ngờ tôi lại kéo nó vào làm áo giáp chống đạn.
"Bảo Châu, bạn được lắm. Nhấc nhanh cái chân lại đó viết ngay cho tao. Nếu không đừng chị em kết nghĩa mà không thương tình."
Tôi thầm niệm Phật trong lòng, giờ chưa phải lúc, giờ chưa phải lúc tạo phả. Bàn tay nhỏ của tôi không được tiếc mà véo cánh tay của nó một cái thật mạnh.
Khánh Di nắm lấy cánh tay tôi. Sau đó mạnh mẽ kéo tôi lại gần chú Phương để viết hồ sơ. Tâm trí của tôi bây giờ đã hóa đá.
Nó đưa tờ giấy A4 chi chít chữ và cây bút đến trước mặt tôi, gằn giọng:
"Giỡn nhây bao nhiêu là đủ rồi. Ngoan ngoãn ngồi viết đi thưa công chúa. Tao mà về bẩm báo với mẹ mày thì tới công chuyện. Mày sẽ là người cuốn gói ra khỏi nhà ông ngoại cùng với tấm vé sống chung với người mày ghét nhất trên đời. Và không có một đồng lương hàng tháng nào cả."
Lá chuối xanh gói đòn bánh tét, lương có chút éc mà lào gì cũng tôn.
Trong cái khó ló cái khôn, tôi làm giọng đáng thương trả lời lại:
"Nếu biết trước bệ hạ như vậy thì thần thiếp đã không đi theo người. Chỉ trách thần thiếp ngu xuẩn."
Thế mà nó không đoái hoài gì tới tôi, thay vì bỏ cái tôi trong mối quan hệ thì nó bỏ luôn mối quan hệ.
Haizz, cuộc đời sống như một bài thơ vậy, có quá nhiều khổ rồi.
Vừa bước đến, tôi xoa xoa tay thương lượng với chú Phương: "Chú à, tất cả đều là lỗi của con. Đúng vậy, là lỗi ở con. Do con còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết trước biết sau trẻ non dạ. Sớm nay có gì lỡ làm ý chú, mong bỏ qua cho con lần này."
Tôi xoa đôi tay lại, trong lòng nóng như lửa đốt: "Con xin chào đón ân huệ. Mong chú tha cho con còn nhỏ dại khờ, lần sau con sẽ không dám tái phạm nữa. Con xin hứa với chú. "
Chú Phương xua tay thẳng về phía tôi: "Gì đây? Đi ra kia chơi nhanh. Kịch bản đó đẹp nhưng không xảy ra đâu."
Giọng tôi đầy xúc động, bồi hồi nói: "Con có nghe một câu nói là thất bại ở đâu thì mình nằm luôn ở đó. Dù sao nằm cũng thoải mái hơn đứng. Nhưng đối với con, đây là một bài học đắt giá. Con hy vọng chú có thể cho con một cơ hội sửa sai. Con sẽ lấy sức trẻ ra để cống hiến hết sức mình cho xã hội. Là một đứa trẻ gánh trên vai biết bao khổ cực mưu sinh vất vả. Trên con có người già, giữa có cha mẹ, dưới có em thơ, chỉ có thời gian mới có thể giúp con hoàn thành hết mọi thứ. Hy vọng chú có thể thương tình mà bỏ qua lần này ạ."
Tôi đưa tay lên gạt đi nước mắt cá sấu vừa rớt sang chỗ khác. Đôi tay nhỏ nhanh nhét phong bì vào túi chú.
Sau giây vài đắn đo suy nghĩa, chú Phương đưa tay che miệng, hắn giọng nói: "E hèm, chú thấy cháu nói đến nước này thì ai mà chẳng muốn cây lặng gió ngừng. Ý chỉ là không có đúng sai mà là đa số có công nhận hay không mới quan trọng. Khi ai cũng từng như thế thì điều đó không còn sai nữa. Thế thì xem như từ lạ thành quen. Chú cháu ta không liên quan đến bản trình này."
Tôi nhanh tay nắm lấy tay chú Phương: "Dạ, cháu cảm ơn chú. Vậy chú mình bắt tay thương thảo tạo dựng niềm tin cái nào."
Sau đó, xong, out trình. Đúng là không có chuyện gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Đào núi và lấp bể, quyết chí ắt làm nên.
Chú cháu chúng tôi đã giải quyết mọi chuyện xong xuôi đẹp. Tôi vẫy tay về phía Khánh Di: "Đằng đó sao rồi?. Đằng đây ổn hết rồi đó."
Tháng này chắc chắn dư thừa về âm vô cùng tận...
Nó ngồi nhìn chiếc xe, trả lời:
"Chờ chút xíu, sắp xếp xong rồi. Các chú đang kiểm tra xem chiếc xe có bị hỏng hóc gì không? Mà sao chú Phương tha thứ cho mày nhanh vậy?"
"Có lẽ sắp tận thế nên con người tử tế với nhau hơn."
Chú Hùng nhìn tôi, chống tay vào đầu gối tạo thế đứng dậy. Chú nhìn vào trong ví vừa tìm kiếm thứ đó và nói với tôi: "Đợi một thằng tồi bao lâu cũng không kêu, đây còn mười giây đèn đỏ mà cũng vượt qua".
Nói xong, chú lấy trong góc ví một tấm danh thiếp nhỏ cho tôi:
"Cầm lấy đi con, nếu như xe chạy giữa đường có gặp trục trặc gì thì hãy gọi cho bên sửa xe lưu động. Đừng gọi công an, cũng đừng gọi cho thằng ngu này."
Chú Hùng và tôi không hẹn mà nhìn về hướng Trọng Nghĩa đang ngồi nghỉ mệt ở vỉa hè, nó nghe réo tên thì ngoái đầu sang nhìn. Khuôn mặt nó lấm tấm mồ hôi, thấy vậy tôi liền tìm khăn ướt cho nó lau mặt.
Nó nhìn tôi, tôi nhìn nó. Hai đứa tôi nhìn nhau chả buồn giao tiếp.
"Nhìn cái gì, có tay có chân thì tự lau đi. Lớn rồi còn mắc tao lau lau hay sao?"
Trọng Nghĩa mặt ra vẻ kiêu ngạo: "Đã biết thế thì sao mày không làm luôn đi, còn chờ tao nhắc."
Tôi lớn giọng gọi: "Đoàn Trọng Nghĩa, mày không biết hai chữ mắc cỡ viết như thế nào à? Liêm sĩ của mày bốc hơi hết rồi kìa."
Nó nhẹ nhàng lấy khăn ướt lau rồi bảo:
"Được rồi, với tao và mày đừng nói đến mấy chuyện xấu hổ hay mắc cỡ làm gì nữa. Có đứa nào có đâu, nhắc chi cho thừa."
Cái chữ Ê của tao phải được để font chữ Time New Roman, in đậm, chữ nghiêng, gạch dưới, chữ đỏ, cỡ chữ 105 trong Word 2013 luôn á.
Tôi nói: "Tao không chịu nổi mày nữa, chia nhau ra đi."
Trọng Nghĩa đáp: "Được rồi." Rồi nó ngồi vỗ cái cổ đang mỏi nhừ, khoé miệng nhếch lên, đảo mắt tỏ thái độ.
Tôi ngó lơ nó, đi thẳng tới chỗ con trai chú Tuấn. Phía sau Trọng Nghĩa lại bồi thêm một câu: "Sugar you you go, sugar I I go."
Thay vì dũa lại cái nết thì mày nên luyện tập thêm tiếng anh thì hơn. Tính cabin dịch hoặc sao mà lại dịch kiểu đó.
Dưới ánh mặt trời chói chang, bóng cây đổ xuống vỉa hè làm dịu đi cơn nóng nực khiến cho người ta cảm giác giác dễ chịu khi ngồi ở đấy.
Cậu ấy đang nghịch điện thoại, thấy có bóng người che trước mặt, cậu ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt ấy trong veo ánh lên tia sáng tựa nắng mùa thu, nhẹ nhàng như có dòng điện lướt qua người tôi khiến con ngươi nhanh chóng co lại. Kinh ngạc vài giây, tôi chớp mắt trở lại trạng thái ban đầu.
Trên tay tôi đang cầm túi khăn, mở lời trước:
"Chào cậu, cậu có cần khăn lau không?"
Cậu ấy ngạc nhiên khi tôi đến bắt chuyện: "Cảm ơn cậu, tôi cũng đang cần."
Cậu con trai dùng một miếng để vệ sinh tay, miếng còn lại trải to ra phía bên cạnh rồi bảo: "Cậu có mệt mỏi chân không? Chỗ này sạch rồi, cậu ngồi xuống ngay đi."
Tôi ngồi xuống gần mép nhưng vẫn cách nhau ba mươi centimet, bề ngoài có vẻ thảnh thơi nhưng lòng lại có chút rung động. Tâm trí tôi bắt đầu dao động, phát hiện ra rằng mình không có gu. Chỉ cần làm rung động cho dù trượt gu mình vẫn cứ đâm đầu.
Gu chỉ là bài kiểm tra, chứ thích ai rồi thì ngoại lệ, tuyển thẳng.
Trong khi tôi đang ngồi nghĩ suy vẩn vơ, cậu ấy có bất ngờ hỏi tôi: “Cậu tên gì thế, công chúa?”
"Hả, cậu gọi gì cơ... Cậu đừng học theo thói xấu của nó. Cứ gọi tớ là Bảo Châu."
Tôi hỏi ngược lại: "Còn cậu tên gì?"
"Tớ tên Hoàng Anh."
Cậu ấy nói tiếp: "Tớ vừa chuyển đến đây sống cùng với mẹ."
Chưa nghe được trọn vẹn thông tin từ Hoàng Anh thì mọi người đã chuẩn bị ra về. Trước khi rời đi, cậu ấy nói với tôi.
"Bảo Châu, tên cậu đẹp lắm. Tạm biệt, hẹn gặp lại."
Tôi cứ cảm thấy câu nói này sao sao ấy nhỉ. Nhưng thôi, hãy để mọi chuyện diễn biến thật tự nhiên. Đã là duyên thì cũng sợ lạc đường.
Sau khi chúng tôi rời đi, chỉ còn hai bóng người dứng yên một chỗ. Chú Phương lẳng lặng moi trong túi áo khoác một phong bì tôi đưa. Bên trong không có gì ngoài một tờ giấy trắng, viết: "Người tốt cả đời bình an!"




Bình luận
Chưa có bình luận