Chương 3: Vòng Lặp



Tôi tỉnh giấc khi ánh sáng đầu ngày len qua lớp rèm nhung dày. Ánh sáng ấy không rực rỡ mà dịu nhẹ qua lớp sương sớm, trôi chậm trên từng thớ vải. Căn phòng vẫn đượm mùi trầm thoảng từ tối qua, tĩnh lặng đến mức tưởng như thế giới ngoài kia đã bị giữ lại sau cánh cửa của tòa biệt phủ.

Tâm vẫn còn vùi trong chăn, thở đều như một đứa trẻ. Tôi ngồi dậy, khẽ đẩy cửa phòng và bước ra hành lang. Gió sáng luồn qua những khe cửa hở, mang theo mùi cỏ lạnh, ngai ngái và xanh mướt.

Tôi lần theo hành lang, nơi ánh sáng rọi thành từng dải mỏng trên nền sàn, giống như ai đó đã cẩn thận xếp từng mảnh vàng nhạt xuống để dẫn đường. Ngoài kia, sương sớm mỏng như tơ, phủ một lớp bạc lặng lên mọi bề mặt, từ mái ngói cũ cho đến từng phiến đá rêu phong của lối đi.

Khuôn viên dần hiện ra rõ hơn dưới ánh sáng buổi sớm, nhưng vẻ rõ ràng ấy không xua được cảm giác thời gian đã ngủ quên ở nơi này. Những pho tượng đá hai bên lối đi vẫn đứng nguyên như tối qua, bị mài mòn qua thời gian, dây leo quấn quanh cổ và chân, trông như thể vừa thoát ra khỏi một giấc mơ bị bỏ dở.

Lối đi lát đá chạy qua thảm cỏ dày, nhiều đoạn đã bị rễ cây đội lên gồ ghề, tạo thành những nhịp gấp khúc như mê cung. Giữa những luống thảo mộc là vài khóm hoa nhỏ nở trắng li ti, không rõ là được chăm sóc hay tự mọc hoang. Cây cối xung quanh cao vút và im lặng, tán lá dày, ánh sáng chỉ lọt xuống thành những vệt loang mỏng.

Không khí trong vườn buổi sáng mát lạnh, không ma mị như đêm, nhưng vẫn lặng đến kỳ lạ, hệt như nơi này được ngăn cách khỏi phần còn lại của thế giới bằng chính lớp sương và ký ức phủ lên mọi thứ.

Tôi nghe một vài tiếng loạt soạt rất khẽ, khi nhìn xuống thấy cụ Lan đang lom khom cắt tỉa một chậu hoa hồng, tay bà thoăn thoắt. Bà ngẩng đầu lên nhẹ nheo mắt, ánh sáng chiếu nghiêng khiến nếp nhăn quanh mắt trông như những đường khâu mềm của thời gian.

- Hai cậu rửa mặt đi, rồi xuống dùng bữa sáng nhé.

Giọng bà khàn nhưng cảm giác nhẹ tênh, nhanh chóng trôi theo gió. Tôi mỉm cười, gật đầu rồi quay vào trong.

- Tâm... dậy, có đồ ăn. Đồ ngon.

- Ừm... ăn thì ăn...

Cậu ta làu bàu, nhưng vẫn lết ra khỏi chăn với tốc độ đáng nể mỗi lần nghe tới ăn uống. Chúng tôi bước xuống hành lang. Phòng ăn hiện ra dưới nắng sớm như một bức tranh ấm áp đã được ai đó cẩn thận dựng lên từ trước. Mọi thứ được sắp đặt chỉn chu, gọn ghẽ đến mức có cảm giác... bữa sáng này đã đợi từ rất lâu.

Cháo gạo lứt bốc khói nhẹ, cạnh bên là lát bánh mì nướng giòn, đặt cùng bơ mềm và mứt đỏ. Trái cây đã được gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ, xếp thành từng vòng trên đĩa. Một ấm trà bằng sứ hoa lam đặt giữa bàn, hương trà mỏng như khói, lan ra từng nhịp thở, dịu dàng và mời gọi.

- Oa, nhìn thịnh soạn quá trời!

Tâm không kìm được, reo lên rồi kéo ghế ngồi như bị bỏ đói mấy ngày. Tôi khẽ kéo tay áo hắn lại và nói nhỏ:

- Này, lịch sự chút đi, phải đợi chủ nhà trước đã chứ.

- Hai cậu cứ tự nhiên. Cô chủ sẽ không dùng bữa sáng cùng các cậu đâu. - Giọng cụ Lan vang lên từ sau lưng, êm như một làn gió.

- À... vậy ạ. Có lẽ cô ấy không quen dùng bữa với người lạ? - Tôi nói, như tự vấn chính mình.

- Không phải đâu. - Cụ Lan lắc đầu nhẹ.

- Cô chủ có thói quen dùng bữa trong phòng làm việc. Một khi bắt đầu rồi thì cô ấy sẽ không rời khỏi đó... cho đến khi trời tối.

Giọng cụ đều đều, không trách móc cũng không bận tâm, như thể đang kể về một quy luật tự nhiên đã quá quen thuộc như mưa sẽ rơi, sương sẽ tan, cô chủ thì sẽ không rời phòng. Nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó kì lạ trong cách cụ nói. Không phải chỉ là thói quen... mà là một nhịp sống đã bị rút khỏi dòng chảy thông thường và trôi riêng về một phía.

- Thực ra... chúng tôi định lát nữa sẽ rời khỏi đây, quay về thành phố. Chỉ muốn gặp cô chủ để gửi lời cảm ơn.

Tôi cẩn trọng lựa từ, cảm thấy cần thiết phải nói một điều gì đó cho trọn, nhưng cụ Lan lại trầm ngâm. Bà nhìn tôi rất lâu, như đang cân nhắc điều gì không dễ để nói, rồi nhẹ giọng đáp:

- Không cần đâu. Tôi sẽ chuyển lời giúp. Cô chủ... không thích bị quấy rầy khi đang làm việc.

Lời nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng không hiểu sao trong giọng bà lại có một điều gì đó không thể chạm tới, giống như giữa chúng tôi và cô chủ là một bức màn không ai dám vén.

Tôi và Tâm ngồi vào bàn, bắt đầu dùng bữa. Cụ Lan đi lại nhẹ nhàng ở góc phòng, tay thu dọn mấy chiếc khăn trải bàn cũ, lúc thì lau một chiếc bình gốm, lúc lại lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía chúng tôi. Không phải dòm ngó hay nghi ngờ, mà như thể đang chắc chắn rằng chúng tôi vẫn còn ở đây. Trong ánh sáng ban ngày, dáng cụ không còn bí ẩn như trong bóng nến tối qua, nhưng có điều gì đó trong đôi mắt cụ như biết nhiều hơn mức cần thiết khiến tôi bất giác giữ khoảng cách trong suy nghĩ.

Tôi không rõ đó là bản năng của người đã quen sống giữa rừng sâu, hay đơn giản là... cụ đang che giấu một điều mà chúng tôi chưa đủ thấu hiểu.

Bữa sáng trôi qua trong im lặng, sau đó tôi và Tâm thu xếp hành lý, sẵn sàng rời đi. Khi ra đến cổng, cụ Lan đã đợi sẵn, vẫn với vẻ điềm đạm đến kỳ lạ.

- Cảm ơn cụ rất nhiều... mong cụ chuyển lời cảm ơn đến cô chủ giúp chúng cháu. Có lẽ... có thể một ngày nào đó, cháu sẽ quay lại.

- Quay lại đây? Mày điên hả?

Tâm khẽ thốt lên, tôi cho hắn ngay một trỏ vào bụng. Quay sang nhìn cụ Lan gượng cười. Tôi không biết vì sao mình lại nói thế. Có thể chỉ vì phép lịch sự, hoặc cũng có thể... một phần trong tôi không muốn rời đi quá dứt khoát.

Cụ Lan nghiêng đầu nhìn tôi không gật, không lắc, chỉ là một cử chỉ rất nhỏ nhưng đầy ẩn ý.

- Nếu cậu quay lại, tôi sẽ đón. Có điều... không phải ai rời khỏi đây cũng thật sự đi xa được.

- Dạ?...

Tôi quay sang định hỏi lại, nhưng cụ đã chầm chậm quay đi, dáng lưng gầy nhỏ khuất dần sau khung cửa cũ. Gió lại bắt đầu thổi, kéo một làn hương trầm rất nhẹ luồn qua vai áo làm như lời nói vừa rồi không chỉ dành cho chúng tôi... mà còn là một điều đã được gửi đi từ rất lâu rồi.

...

Chúng tôi rời khỏi nơi ấy khi nắng còn chưa kịp ấm, bước chân như lún sâu trong lớp sương sớm đặc quánh, lạnh và dày như một tấm màn che mắt. Không có lối mòn, chẳng dấu hiệu chỉ đường, chúng tôi chỉ nhắm hướng mà đi theo bản năng, theo ký ức mơ hồ về con đường đã dẫn chúng tôi đến đây.

Hai bên, rừng thông xoè ra từng tầng lá âm u, những nhánh khô đan chéo như những câu đố mà cả khu rừng đang âm thầm đặt ra.

Tâm bước sát bên, lẩm bẩm:

- Chỉ cần đến được cái cây rễ xoắn hôm nọ là xong. Nhớ không? Rẽ phải là về được đường chính.

Tôi gật đầu, dù trí nhớ lúc này cũng không còn chắc chắn như tôi nghĩ. Chúng tôi đi qua một đoạn dốc thấp, rồi một lùm cây rậm rạp... và sau nửa giờ đồng hồ, điều đầu tiên hiện ra trước mắt... là ngôi mộ cổ đêm qua.

Tối qua, nó chỉ là một khối đen chìm trong sương đêm. Nhưng giờ đây, dưới ánh nắng mỏng xiên qua vòm cây, từng vệt rêu trên mặt đá hiện lên xanh rì, những hoa văn khắc chìm đã mòn lở lộ ra những đường nét cũ kỹ. Một thứ gì đó trong tôi chợt lặng đi, không phải sợ, mà là cảm giác như vừa bước vào ký ức của một ai đó.

- Ê! Đi tiếp chứ? Mày đứng nhìn cái mộ làm gì ghê vậy?

Tâm kéo tay tôi, giọng không giấu được bối rối. Tôi không đáp, chỉ bước đi theo hắn, cây cối giăng dày hơn, âm thanh thưa thớt hơn, và cuối cùng vòng trở về vẫn là nơi ấy. Một lần... lại một lần nữa, ngôi mộ đứng đó như trung tâm của mê cung vô hình.

Tôi mở đồng hồ ra xem... vậy mà đã gần trưa? Không thể nào. Cảm giác chúng tôi mới chỉ đi được vài vòng.

Chúng tôi thử đi theo một hướng khác, rẽ phải, vòng trái, men theo ánh sáng, đi ngược lại bóng râm... nhưng rốt cuộc, mọi con đường đều đưa chúng tôi quay lại đúng ngôi mộ cổ. Mỗi lần đi là một vòng quay lặp lại. Mỗi lần quay lại, ánh sáng dường như nhạt hơn, gió tắt dần, chim không còn hót. Không còn biết mình đã đi bao lâu nữa. Mồ hôi túa ra sau gáy, không phải vì nắng mà vì cảm giác lặng ngắt như đang bị theo dõi.

- Mày thấy cái cây này quen không? - Tôi hỏi, giọng trầm xuống, như sợ làm kinh động điều gì.

Tâm không đáp, chỉ im lặng, ánh mắt bỗng đầy nghi ngờ. Chúng tôi đứng giữa rừng, vậy mà tiếng động gần như tắt lịm. Không tiếng côn trùng. Không tiếng gió. Gương mặt Tâm lúc này cũng bắt đầu tái lại.

- Nguyên... tao nghĩ... cái nơi quái quỷ này không để tụi mình rời đi dễ dàng đâu.

Tôi nhìn xung quanh lần nữa, và nhận ra... không chỉ những lối đi mà hướng gió, thậm chí tiếng xào xạc của lá cây... cũng lặp lại. Như một đoạn phim tua đi tua lại. Không sai một nhịp.

Tôi rùng mình, mặt trời lúc này đã nghiêng về tây. Tâm ngồi phệt xuống đất, rên lên:

- Tao thề, nếu thoát ra được khỏi cái rừng này, tao sẽ hứa trước bàn thờ tổ tao sẽ từ bỏ mọi chuyến đi khám phá luôn.

Tôi nhìn hắn, rồi chậm rãi nói:

- Tạm thời thì... quay lại khu biệt phủ đó đã. - Tôi nói, ánh mắt vẫn dán vào rừng thông trước mặt, nơi những thân gỗ thẳng tắp như đang nhìn lại chúng tôi.

- Không đời nào tao quay lại nơi đó. - Tâm vùng dậy phản đối.

- Vậy thì mày cứ đi tiếp đi, rồi kiệt sức với chết đói trong rừng. Tao sẽ trở về nơi đó chờ sự giúp đỡ.

Tôi nói rồi quay bước. Tâm chửi thề gì đó sau lưng, rồi lẽo đẽo đi theo. Chúng tôi quay lại con đường cũ, và chẳng bao lâu sau, cánh cổng gỗ hiện ra trong ánh nắng nhạt nhòa. Đồng hồ tôi chỉ vừa quá ba giờ chiều.

- Các cậu cũng kiên nhẫn dữ nhỉ. Vào đi, cơm nước sẵn rồi, chắc hai cậu đói lắm.

Cụ Lan đứng chờ sẵn ngay trước bậc thềm, không vẻ gì ngạc nhiên. Bà chỉ lặng lẽ mở cánh cửa gỗ nặng, giọng nhẹ như mùi hương trầm vẫn vương vất trong phòng. Tâm định nói gì đó nhưng thôi, chỉ gật đầu và đi theo tôi vào trong. Sau khi rửa ráy, chúng tôi ngồi xuống bàn ăn. Đồ ăn đã dọn sẵn, không thừa, không thiếu, như thể chúng tôi chưa từng rời đi.

- Cô chủ... vẫn chưa xong việc ạ? - Tôi hỏi.

- Trước sáu giờ cô ấy sẽ không ra khỏi phòng đâu. Hai cậu cứ yên tâm ăn đi.

Cụ Lan trả lời, mắt không rời khỏi mấy chậu cây đang tỉa tót bên cửa sổ. Tay bà thoăn thoắt, nước nhỏ giọt đều đều xuống rễ. Mọi cử chỉ của bà như được lặp đi lặp lại qua hàng chục năm, đều đặn đến mức không còn phân biệt được ngày nào với ngày nào.

Tôi chần chừ một chút rồi hỏi:

- Cụ... có biết chúng cháu sẽ quay lại không?

Bà ngưng tay trong thoáng chốc. Ánh mắt già nhưng sáng như thuỷ tinh soi vào tôi.

- Không rõ. Nhưng... ai đã bước chân vào nơi này thường khó mà rời đi thật sự. Có người nghĩ là mình đi xa rồi nhưng cuối cùng vẫn quay về.

- Ý cụ là sao?

- Đừng hỏi tôi. - Cụ nói khẽ.

- Cũng đừng quá lo lắng, có lẽ cô chủ sẽ có cách giúp các cậu.

Tôi không nói gì nữa. Ở nơi này, mọi câu hỏi đều dẫn đến một người mà chúng tôi hầu như chẳng được gặp. Và những câu trả lời nếu có... luôn đi kèm một khoảng lặng dài, như một ngăn kéo chưa bao giờ mở ra.

Chúng tôi dùng bữa trong im lặng. Tâm thì cắm cúi ăn, ánh mắt vẫn đảo quanh, có lẽ những suy nghĩ quỷ quái đang đâm xuyên não của hắn. Nhưng tôi cũng không để tâm đến hắn nữa, bởi đầu óc tôi đang bận nghĩ về ngôi mộ cổ, khu rừng, những lối đi mờ ảo và những món đồ cũ kỹ tại nơi đây.

Sau bữa ăn, tôi giúp cụ Lan thu dọn, còn Tâm đi tắm trước. Khi tới lượt mình, tôi ngâm mình trong bồn nước ấm. Lưng tựa vào thành bồn, tôi để mặc hơi nước mờ cả gương kính. Mọi mỏi mệt trong người như đang bị bóc tách từng lớp, để lại một trạng thái trống rỗng, vừa thảnh thơi, vừa cảnh giác. Tôi thấy tâm trí mình trôi lững lờ giữa một cơn mê, giống như tôi đang sống trong giấc mơ của ai đó.

Trời đã chạng vạng. Tôi khoác áo ra ban công, hơi gió luồn qua lạnh ngắt. Phía dưới, khu vườn chìm trong lớp sương màu tím nhạt. Những chiếc ghế gỗ đã sờn màu, những bức tượng đá nhuốm rêu như đang lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Tôi không nhìn vào vẻ cũ kỹ của chúng, mà nhìn vào giá trị thời gian của từng vật. Không vật nào thừa, cũng không gì bị quên lãng. Thời gian ở đây dường như không trôi, mà chỉ lắng lại, từng giọt, từng khoảnh khắc, tích tụ thành một không gian không còn tuân theo quy luật thông thường.

Tôi còn đang ngẫm nghĩ thì giọng nói ấy vang lên phía sau:

- Anh đã thử hết mọi lối trong rừng chưa?

Tôi giật mình quay lại, là cô chủ nhỏ, cô ấy đứng đó không một lời báo trước, không tiếng bước chân. Chỉ là... đúng lúc ấy, khi đồng hồ tôi vừa điểm sáu giờ... và cô ấy xuất hiện không sai một phút.

Cô ấy đứng ở ngưỡng cửa ban công, ánh hoàng hôn vẽ một vệt sáng mỏng trên tà áo lặng gió. Rồi không rõ gió từ đâu thổi qua mái tóc cô, nhưng tôi biết khi ấy... mọi tiếng động đều đã không còn. Không khí xung quanh cũng ngưng đọng, cả thế giới đang nín thở nhìn theo.

Tôi đứng đó giữa làn hơi lạnh mỏng như khói, chỉ biết lặng lẽ nhìn người con gái mà tôi đã chờ từ rất lâu... dù chưa từng được hứa hẹn.

...


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout