Cánh cửa gỗ sẫm màu trước mặt chúng tôi từ từ chuyển động, không ai chạm vào cũng không một tiếng gọi. Chỉ là âm thanh ken két nặng nề vang lên trong bóng tối, như thể thời gian đang xoay mình dưới những lớp bụi cổ xưa.
Một làn hương mỏng tang len vào mũi, mùi trầm hương nhè nhẹ, êm ái như khói và đầy ám ảnh. Tôi vươn tay khẽ chạm vào mép cửa, vân gỗ lạnh đến buốt. Tôi bất giác rụt tay lại, cảm giác vừa chạm vào một thứ gì đó như là... ký ức, hoặc thứ gì không còn thuộc về hiện tại.
Cánh cửa mở ra. Một khoảng không tĩnh lặng đón lấy chúng tôi, đó là tiền sảnh rộng lớn, vách gỗ sơn son trầm tĩnh. Sàn lót gạch vuông, nhẵn bóng để biết chúng được bào mòn qua năm tháng. Những chân đèn đồng đặt dọc hai bên, ánh sáng chập chờn ấy khiến mọi thứ hiện ra nửa sáng nửa tối.
Trần cao uốn theo dạng mái cổ hai tầng, chạm khắc hoa văn tứ linh đã phai màu, nhưng vẫn giữ được vẻ trang nghiêm. Những bức rèm lụa dày màu đỏ sậm buông xuống, khẽ lay khi gió len lỏi qua các bức hoành phi, liễn đối treo lặng lẽ trên tường.
Mọi thứ vừa đủ rõ để biết rằng nơi này vẫn có người lui tới, nhưng cũng mờ nhòe đến mức chẳng thể đoán được giới hạn của căn phòng, như không gian này rộng bao nhiêu và sâu đến đâu... là điều mà chỉ bóng tối mới biết.
Và rồi tôi nhìn thấy cô... cô gái ấy ngồi yên giữa gian chính, lặng lẽ như một phần của nơi này. Không còn là ảo ảnh giữa rừng thông ẩm lạnh, hay bóng hình thấp thoáng sau màn sương nơi ban công. Cô đang hiện diện ở đây, rất thật, rất gần... và rất tĩnh lặng.
Cô ngồi đó với dáng vẻ tĩnh lặng như đã đợi chờ từ rất lâu, để đón chào những kẻ lạc bước. Chúng tôi nín thở, ánh mắt dán chặt vào cô không tài nào rời đi.
- Mời hai anh vào, ngoài đó tối và lạnh lắm.
Giọng nói vang ra không lớn nhưng lặng lẽ như gió trượt qua tai. Giọng nói không mang sự sống, cũng không phải tiếng vọng của ai đã khuất, nó nằm ở ranh giới của cả hai.
Bên cạnh tôi, thứ gì đó đang run. Là Tâm, cậu ta siết chặt lấy bắp tay tôi như người chết đuối vớ được cọc. Tôi hất nhẹ vai để hắn buông ra, ghé sát tai hắn thì thầm:
- Có gì mà phải sợ chứ...
Tôi nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào người thiếu nữ. Ánh nến khiến khuôn mặt cô hiện lên rõ hơn, trắng nhợt mịn như sáp, nét cổ điển và điềm đạm một cách kỳ lạ. Đôi mắt đen sâu tĩnh lặng đến rợn người, dường như không phản chiếu ánh sáng mà chỉ nuốt lấy nó.
Tôi không thể chắc mình đang nhìn thấy ai. Một người sống hay một linh hồn. Hoặc... một đoạn ký ức xa xôi từng cất giấu trong giấc mơ?
Tôi bất giác siết chặt khủy tay Tâm như thường lệ, mỗi khi cậu ấy sợ đến cứng họng, còn tâm trí tôi thì bắt đầu mất kiểm soát.
- Hai anh ngồi đi, tôi sẽ bảo người mang thêm nến và đốt lò sưởi cho ấm... Cụ Lan...
Giọng cô vừa dứt thì một cánh cửa nhỏ phía hành lang chầm chậm hé ra. Từ trong bóng tối một dáng người thấp lặng lẽ bước ra, tóc bạc cột gọn sau gáy, áo dài màu tro thanh nhã. Không cần một lời, bà lão cúi đầu, châm lửa vào lò sưởi bằng những động tác thuần thục và trầm tĩnh.
Từng tia lửa bén lên, ánh than hồng bắt đầu reo tí tách, chạm vào bầu không khí bằng một thứ âm thanh dịu dàng đến khó tả. Căn phòng bỗng chốc thay đổi nhịp thở, chuyển mình âm thầm sang một bầu không khí khác. Cụ Lan tiếp tục thắp thêm vài ngọn nến rồi lặng lẽ lui vào bóng tối, biến mất hệt chưa từng bước ra.
Ánh sáng từ lửa và nến hòa quyện vào nhau, không xua hết bóng tối mà chỉ nhuộm lên nó một màu vàng ấm mờ ảo. Ánh sáng lan ra như làn khói, bốn bức tường như thu hẹp lại, ôm lấy chúng tôi bằng hơi thở của một thế giới xưa cũ.
- Mời hai anh dùng trà. Ở trong rừng lâu vậy chắc lạnh lắm. - Giọng cô một lần nữa vang lên. Rõ ràng và điều độ, êm dịu tựa một khúc ru ngủ.
Tôi giật mình nhìn xuống. Từ lúc nào trên bàn đã có một khay trà men lam, trà đã được rót sẵn, hương nghi ngút mỏng tang. Tôi không hề thấy cụ Lan mang ra, cũng không nghe tiếng rót, nhưng trà thì ở đó, hoàn hảo và thơm như một lời mời mọc vô thanh.
- Hai anh cứ tự nhiên.
Tôi khẽ gật đầu thay lời cảm ơn, tay nâng ly đưa lên. Trà màu hổ phách sóng sánh dưới ánh nến. Hương thơm rất nhẹ nhưng lạ lẫm, có gì đó giống quế, thoảng chút gừng, hay một thứ lá lạ nào đó mà tôi không biết.
Tâm ngồi bên cạnh, tay cầm ly trà mà vẫn run nhè nhẹ. Nhìn vẻ mặt đăm đăm của hắn, tôi đoán trong đầu hắn lại đang quay cuồng với đủ thứ giả thuyết hoang đường, nào là trà bị bỏ thuốc, hay đây là nghi lễ bắt đầu cho một nghi thức kỳ dị nào đó. Vẻ mặt hắn lúc này như thể đang giằng co dữ dội giữa bản năng sinh tồn và cơn khát lạnh vừa chịu đựng ngoài rừng. Tôi liếc sang, khẽ nheo mắt, truyền đi một thông điệp: Uống đi đồ ngốc.
Tôi nhấp thử một ngụm nhỏ. Vị trà lan nhanh, dịu ấm, như sưởi từng đầu ngón tay, từng đoạn phổi, từng đoạn ký ức. Một cảm giác tỉnh táo kỳ lạ chạy lên óc, không phải kiểu ngọt êm thông thường, mà giống một loại thần dược ngấm qua mạch máu. Lạ lùng và tinh khiết.
Tôi đưa mắt trở lại phía cô gái. Cô ấy thật sự rất đặc biệt, mang nét đẹp đầy chất cổ điển, tựa bước ra từ một giấc mộng xa xưa, lạc nhịp hoàn toàn với thế giới hiện tại. Mái tóc đen dày buông dài qua vai, cô như một bức tranh nghệ thuật được họa bởi một nghệ sĩ nổi tiếng thời xưa. Gương mặt trẻ trung nhưng không non nớt, làn da trắng dưới ánh nến lờ mờ. Nhưng chính ánh mắt ấy... ánh mắt sâu và mờ như phủ một tầng sương mỏng, lại khiến tôi thoáng rùng mình như thể cô đã sống qua nhiều năm hơn gương mặt ấy cho phép.
Cô mặc áo dài gấm màu ngà, cổ cao, tay dài, không đính đá cũng chẳng thêu hoa, chỉ có những nếp gấp mịn màng buông lơi, và sự lặng im quý phái toát ra từ từng đường nét. Lớp vải rơi mềm trên vóc người thanh mảnh, gợi một vẻ đẹp kín đáo mà rung động, giống một bản tình ca cũ, chỉ còn vang lại trong trí nhớ.
Tôi thoáng nghĩ, có lẽ vì cô sống ở nơi biệt lập, xa thành phố, nên mới mang vẻ ngoài nhuốm màu xưa cũ đến thế. Nhưng rồi ý nghĩ đó tan ra, không phải cô giống như người sống ở nơi này mà là cô thuộc về nơi này. Như thể cô chưa từng rời khỏi căn phòng này, cô chưa từng cần phải đi đâu cả.
Tôi đang bị cuốn vào, không thể rời mắt khỏi cô ấy. Có cảm giác giống như vừa bước vào một giấc mơ mà không hề hay biết... và chỉ vì một ánh nhìn, tôi đã lạc mất đường ra.
...
Chúng tôi dùng trà, nói chuyện đôi chút về tình trạng hiện tại. Không khí lạ kỳ nhưng không căng thẳng. Cô chủ nhà vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng bảo chúng tôi có thể nghỉ lại qua đêm. Không chút do dự, mọi chuyện cứ như đã được sắp xếp từ trước.
Ngay sau đó, cụ Lan quay lại, dẫn chúng tôi đi dọc theo một hành lang dài hun hút. Ánh đèn lồng leo lét trãi thành những vệt sáng mờ trên nền gạch cũ, bóng chúng tôi kéo dài trên vách tường. Gió len nhẹ qua các lam gỗ, làm khung cửa rung khe khẽ, mỗi khe hở như một con mắt đang lặng lẽ dõi theo. Tiếng bước chân chúng tôi vang lên đều đều rồi tan đi trong tĩnh lặng, có lẽ nơi này không chỉ đang lắng nghe mà còn đang âm thầm ghi nhớ từng nhịp chân ấy.
- Đây là phòng của các cậu.
Cụ dừng lại trước một cánh cửa gỗ sơn đen, hoa văn khảm xà cừ lấp lánh ánh sáng mờ. Cụ không nói thêm gì, chỉ đưa tay ra hiệu. Tôi đưa tay đẩy cửa. Bản lề cọt kẹt một tiếng trầm trầm, cánh cửa mở ra với một hương thơm cổ kính tràn ra, mùi trầm hương, mùi gỗ lim, hay... là mùi của thời gian chắt lọc lại.
Tôi bước vào cùng Tâm, vừa định quay lại hỏi thêm gì đó thì sững người... cụ Lan đã biến mất.
- Bà ấy đi nhanh vậy sao? - Tôi lẩm bẩm, bước ra nhìn về hành lang trống vắng, chỉ còn lại tiếng gió và những chiếc đèn lồng đỏ lặng lẽ lay động.
- Có chuyện gì thế? - Giọng cụ vang lên ngay sau gáy khiến tôi gần như đứng tim.
Tôi quay phắt lại, cụ Lan đứng ngay phía sau, gần đến mức có thể nghe được hơi thở trầm khàn của bà. Tôi không chắc cụ vừa đi đâu bởi không có tiếng bước chân, cũng không có cả dấu hiệu di chuyển. Giống như bà không đi mà xuất hiện. Giống như cụ là một phần của cái bóng phủ khắp căn phủ này, không bao giờ thật sự rời khỏi nơi nào cả.
- À... Cháu... Cháu muốn hỏi về phòng giặt... liệu cháu có thể sử dụng nó?
- Cứ đi hết hành lang rồi rẽ trái là thấy.
Tôi cúi đầu, lắp bắp cảm ơn rồi bước nhanh vào phòng. Tôi đứng tựa vào cánh cửa đã đóng sập sau lưng, thở hắt ra, tự hỏi không biết giờ nhịp tim của mình là bao nhiêu nhỉ? Mồ hôi lạnh ướt trán. Tay tôi vẫn run. Bà cụ cứ như chợt xuất hiện rồi tan vào bóng tối vậy. Tôi lắc đầu tự chấn an bản thân thôi suy nghĩ những việc vớ vẫn, chắc tôi đã bị nhiễm sự hoảng loạn của thằng Tâm.
- Căn phòng đẹp quá, Nguyên à.
Giọng Tâm vang lên, hắn nói mà không giấu được vẻ kinh ngạc. Tôi hít sâu, đảo mắt một vòng.
Phòng rộng hơn tôi tưởng. Tường gỗ lim nhẵn bóng, chạm khắc hoa văn uốn lượn chạy dọc trần cong. Ánh nến từ giá đồng ba chân hắt lên bức bình phong sơn mài vẽ cảnh rừng núi mờ sương, phía trên, đèn lồng giấy dó tỏa ánh vàng dịu như hoàng hôn rớt lại trên giấy thời gian.
Không gian trầm mặc nhưng không lạnh. Tủ, bàn, giá sách đều là gỗ chạm khắc thủ công. Mùi trầm hương âm thầm tỏa ra từ đâu đó, ngấm sâu vào từng thớ gỗ, khiến căn phòng vừa an yên, vừa có gì đó chôn giấu.
Cuối phòng là chiếc giường khảm trai, bốn trụ cong như vuốt rồng. Màn the ngà buông mềm, nệm gấm và gối vuông tinh tươm, sạch sẽ như đã chờ sẵn từ lâu.
Tôi bước lại, buông mình xuống, cảm giác như toàn thân đang trôi trong một cõi mộng.
- Phải... tuyệt thật...
Tâm cũng thả người xuống bên cạnh, rúc trong chiếc chăn lụa, mắt lim dim.
- Thật là thoải mái...
Tôi mở mắt ngước nhìn trần phòng, nơi ánh nến vẽ nên những hình thù run rẩy. Bóng sáng dập dờn như đang thì thầm điều gì mà tôi không thể nghe rõ. Có điều gì đó dâng lên trong lòng, một cảm giác lặng thầm, vừa ấm áp... vừa mất mát.
- Tâm à...
- Ừ? Mày nói đi.
- Tao thấy tiếc thật đó.
Tâm quay sang nhìn khi nghe tôi nói, vẻ mặt ngơ ngác vẫn chưa hiểu tôi muốn nói gì.
- Tiếc gì?
- Chúng ta đang ở giữa một kho báu đó.
Nghe tới đó hắn lập tức chồm dậy, dí sát mặt hơn về phía tôi, đôi mắt sáng rỡ.
- Kho báu gì? Ở đâu?
Tôi thở dài, đưa tay chụp lấy bộ mặt đáng ghét của hắn đẩy ra.
- Ý tao là... căn biệt phủ này. Với dân khảo cổ tụi mình thì nơi này là báu vật. Một nơi sống giữa lằn ranh của các thời đại, mà còn nguyên vẹn đến từng chi tiết thế này... hiếm lắm.
- Thôi đi ba. Tao không ham đâu. Mai tao đi cho lẹ. Ở đây vừa lạnh vừa u ám, đáng sợ thấy bà. Có gì hay ho đâu chứ.
Tôi không đáp, quay mặt đi, để mặc hắn với nỗi sợ vặt vãnh của chính mình. Tôi nhìn giá nến lập lòe ở góc phòng, chẳng hiểu trong lòng vấn vương điều gì? Có gì đó lôi kéo tôi ở lại, vô cùng mơ hồ nhưng đầy sức hút. Có thể là bản năng nghề nghiệp. Có thể là vì ánh mắt của cô gái kia. Một ánh nhìn như rất xa lạ... lại như đã từng quen biết... như thể... tôi đã từng thuộc về nơi này.
...



Bình luận
Chưa có bình luận