Chương 1: Lạc Giữa Rừng Hoang



Đà Lạt - tháng 12 năm 2005

Giữa cái lạnh tê tái của màn sương rừng Đà Lạt, tôi đang cùng Tâm - thằng bạn chí cốt, lết từng bước giữa rừng rậm như hai cái xác sống vừa trồi lên từ nghĩa địa. Nếu ai vô tình bắt gặp lúc đó có lẽ sẽ tưởng hai gã tâm thần đang diễn cảnh rượt đuổi trong phim kinh dị lúc nửa đêm.

Chúng tôi là sinh viên năm ba ngành khảo cổ học, Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.HCM. Chuyến thực địa khảo sát địa tầng cổ ven rừng Tà Nung ban đầu nghe rất hứa hẹn. Đoàn mười lăm người, có giảng viên dẫn đầu, thiết bị đủ loại, cả áo phản quang chói lóa tưởng đâu có rơi xuống vực cũng tìm ra. Ấy vậy mà chỉ sau đúng mười lăm phút tách nhóm đi lấy mẫu đất, tôi và Tâm đã chính thức "xóa sổ" khỏi bản đồ nhân loại.

- Tao nói rồi mà, đi bên trái. Mày cứ cố cãi đi phải, giờ thì sáng mắt ra chưa?

Tâm làu bàu, vừa nói vừa vắt ống quần đầy bùn, hơi thở trắng khói, trông chẳng khác gì mấy ông thầy pháp trong phim cổ trang. Tôi nhăn mặt:

- Cái bảng chỉ dẫn "lối đi nguy hiểm không vào" dựng to đùng vậy mà mày tưởng đồ trang trí à?

Chúng tôi đấu khẩu không phải vì muốn thắng mà vì sợ. Giữa khu rừng âm u, hơn mười một giờ khuya, không tiếng người, không sóng điện thoại, không ánh sáng thì nói nhảm chính là cách giữ bình tĩnh duy nhất.

Không khí đặc quánh. Sương mù dày phủ tấm màn ẩm ướt giăng kín mọi lối đi. Gió thổi rít qua rặng thông nghe như tiếng ai đó đang thở dài rên rỉ. Tâm bỗng khựng lại:

- Nguyên à... tao thấy... không ổn lắm...

- Gì? Mày bị gì? - Tôi hỏi khi thấy hắn run cầm cập, tay chân khua loạn như đang tập thể dục buổi sáng.

- Nơi này u ám quá, trời đã khuya thế này... có khi nào...

Nghe tới đó tôi suýt bật cười. Không biết hồi nhỏ nó bú nhầm sữa gì mà trí tưởng tượng phong phú đến vậy. Tôi chưa kịp dằn mặt hắn thì ánh mắt Tâm trợn trừng, môi nó bật ra mấy từ như vừa bị rút cạn máu:

- Ma... ma... không đầu... không chân...

- Cái quái gì...

Tôi rọi đèn pin vòng vòng, định bụng chọc quê Tâm nhưng toàn thân nổi da gà, tim thót lại. Trong màn sương đặc sệt, rõ ràng có một bóng trắng... lơ lửng... trôi ngang. Không đầu. Không chân. Không tiếng động. Chỉ có cái bóng... trôi như khói.

Tôi và Tâm thét lên cùng lúc. Một tiếng thét nguyên thủy bật ra từ bản năng sinh tồn. Chúng tôi quay đầu bỏ chạy, cắm đầu lao vào bóng tối. Nhưng giữa lúc hai chân tôi bắt đầu muốn nhũn ra, tôi gượng dừng lại. Không lẽ nào. Ma cái quái gì? Tôi là sinh viên khảo cổ, là kẻ không tin vào quỷ thần. Làm sao tôi lại tin được thứ phi lý ấy? Gom hết sự can đảm, tay run rẩy rọi đèn pin về cái bóng trắng... và thở phào.

Đúng như tôi suy nghĩ, ma ở đâu ra mà xuất hiện cơ chứ. Chính cái bóng tối đã làm cho mọi thứ trở nên hư cấu, làm cho con người phải run sợ và hốt hoảng, không ngoại trừ cả tôi.

- Tâm...Tâm.

Tôi gọi hắn, xem tôi thấy được gì từ con ma không đầu, không chân lúc nãy. Nhưng hắn vẫn còn trong cơn hoảng loạn, co mình rúc đầu vào trong gốc cây, miệng không ngừng kêu la ỏm tỏi.

- Tâm... mày ra đây mà xem này.

Tôi quát lên, lúc đó nó mới lấy lại bình tĩnh bước lại cạnh tôi. Cái bóng trắng ban nãy thật ra là một cái áo trắng được ai đó căng trên cành cây khô. Làm chúng tôi một phen hú vía.

- Mày thấy chưa? Tao đã bảo rồi, ma đâu ra? Trí tưởng tượng của mày nên đem đi viết tiểu thuyết kinh dị là vừa.

- Ờ, nhưng lúc nãy ai hét toáng như bị chích điện vậy? - Tâm không quên chọt lại một cú chí mạng.

- Ờ thì nó bất chợt quá nên tao giật mình... là giật mình đó...

Tôi chưa kịp lấp liếm thêm thì Tâm bỗng siết tay tôi cứng ngắc:

- Nguyên... lần này không phải áo đâu...

Tôi quay phắt lại. Giữa màn hơi nước bạc mờ, cách chúng tôi chừng vài mét, một thiếu nữ đang đứng bất động. Dáng người mảnh khảnh, tóc đen dài phủ kín hai vai, làn da trắng đến tái nhợt như vừa được cắt ra từ một tấm ảnh cũ không màu. Cô mặc một chiếc áo dài tối sẫm, vạt áo khẽ lay động khi gió thổi qua.

Đôi mắt cô hướng thẳng về phía chúng tôi, một ánh nhìn không rõ buồn, không rõ oán, chỉ như đang nói điều gì rất cũ... và rất xa vời. Một ánh nhìn như biết hết mọi bí mật trong lòng người, như thể đang muốn lôi kéo ta vào một giấc mộng nào đó, một giấc mộng không có lối quay về.

- Má  ơi... Ma! - Tâm hét lên, giọng gần như vỡ ra trong cổ họng, rồi chẳng biết bằng cách nào, nó muốn leo hẳn lên lưng tôi.

Lần này, tôi không còn thời gian cho lý trí. Chân tôi tự động quay đầu và rồi cả hai lao đi, chạy thục mạng. Càng chạy càng cảm thấy rừng đang co lại, như thể chính nó cũng đang thở gấp, sương đặc hơn. Cành cây cứa vào da mặt. Hơi lạnh bám lấy cổ như những bàn tay vô hình. Chưa chạy được mấy bước thì... trượt chân, cả hai té nhào xuống mô đất phủ rêu phong.

Tôi rên rỉ, đầu óc choáng váng. Nhưng khi mắt kịp mở ra, tôi nhận ra nơi mình vừa đập mặt vào là... một ngôi mộ cổ. Lạnh ngắt và vỡ nứt,  không có tên. Tấm bia đá phủ rêu xanh, thế nhưng... nó sạch sẽ đến lạ, giống vừa được ai đó lau chùi cẩn thận.

Tôi nuốt nước bọt, một cảm giác gai lưng trườn dọc sống lưng tôi.  Bên cạnh lại rú lên một tiếng như bị bóp cổ:

- Nguyên! Má ơi... chỗ này là... là... ma chui lên đó.

Tôi lúc này lại gan lì, bạo dạng. Ma không đầu không chân tôi còn chưa sợ, huống hồ cô gái vừa rồi có thể là người sống. Tôi vội quay lại, nhưng cô gái đã không còn ở đó mà chỉ có lớp khí lạnh đục dày đặc, vây quanh như một bức tường lỏng. Và gió thổi ngược từ phía sau gáy khiến tôi rùng mình.

- Tâm... cô ta đi mất rồi... - Tôi đưa tay vỗ vỗ hắn, ngay lập tức hắn chụp lấy cánh tay tôi bấu chặt.

- Cô ta nào?... là ma đó ba...

Tôi nuốt khan, cố gắng trấn an hắn lẫn chính mình.

- Chắc... chắc ai đi ngang thôi mày, ma cỏ đâu mà lắm thế.

- Mày đừng có xạo... nó biến mất trong chớp nhoáng đó.

- Ờ... thì... cô ta giống mày đó... chạy mất vì sợ, giữ đêm khuya thế này, còn nghe tiếng thét của mày, không chạy mất dép mới là lạ đó.

Tôi nói, Tâm ậm ự cho qua. Tôi nhìn lại ngôi mộ cổ cũ kĩ.

- Tâm... mày có thấy cái mộ này... kỳ không?

Hắn lúc này đang nép sau lưng tôi, tay nắm lấy áo tôi chặt đến mức chỉ muốn xé rách.

- Ờ... như mới được ai lau sạch rêu á... - Giọng hắn lại run rẩy.

- ...ai lại đi lau mộ... giữa rừng hoang?

Một câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến tôi bất giác rùng mình. Tôi cảm thấy không khí không chỉ lạnh mà như đang thở. Và tôi thì đang đứng ngay giữa luồng thở đó. Và cả khu rừng đang nín thở cùng tôi, không một tiếng động, chỉ có tiếng tim tôi đập... từng nhịp, từng nhịp như sắp vỡ tung trong lồng ngực.

Tôi cảm giác mình đang bị theo dõi. Không phải bởi một người, mà là hàng chục ánh mắt. Ẩn nấp sau lớp khói mờ. Ẩn trong từng tán cây, từng đám rêu, từng phiến đá, chúng không chớp mắt, có thứ gì đó... đang chờ đợi.

- Chúng ta nên đi nhanh thôi. - Tôi kéo tay Tâm, vừa nói vừa gần như kéo lê hắn khỏi chỗ đó. Linh cảm đã mách bảo tôi phải rời khỏi đây.

Chúng tôi cắm đầu đi trong vô định. Cây cối xẹt ngang mặt. Lá khô lạo xạo dưới chân. Mỗi bước như lún sâu vào đất lạnh. Không biết bao lâu, nửa tiếng? Một giờ? Chỉ biết khi tôi bắt đầu tuyệt vọng thì... trước mặt hiện lên một khối gì đó đen ngòm. Lờ mờ mọc lên giữa sương đêm, bất chợt chui ra từ trong lòng đất...

Không biết bằng cách nào mà chúng tôi lại đến được đây. Trong làn sương dày, một cánh cổng gỗ bỗng hiện lên. Không biển hiệu cũng chẳng có lối đi rõ ràng, hai bên là những vòm cây rậm rạp muốn nuốt lấy cả không gian xung quanh. Gió rít qua khe lá mang theo một mùi thơm lạ, dịu dàng và sâu thẳm đến lạ thường.

Tôi bước lại gần. Những dây hoa leo quấn quanh cánh cổng gỗ trầm cũ kỹ, thân nhỏ như những sợi lụa sẫm màu, nở ra những chùm hoa nhỏ màu trắng bạc, như thể đang phát sáng âm thầm trong sương mù. Cánh hoa mỏng như khói, đung đưa nhẹ khi gió lướt qua. Mùi hương của nó rất khó tả, không ngọt, không nồng, mà thanh thanh, thoảng mùi nhựa cây, xen lẫn chút gì đó giống như mùi sách cũ và áo lụa phơi trong gió. Một mùi hương khiến lòng tôi chùng xuống mà không rõ vì sao.

Tôi chạm tay lên mặt gỗ. Lạnh, nhám, và nặng trĩu năm tháng. Có lẽ đây là... một biệt phủ cổ? Một kiểu nhà thờ tổ hay dinh xưa của một dòng họ lớn nào đó từng ẩn cư nơi rừng núi này?

Tôi ngần ngại. Gọi tên điều mình không chắc luôn khiến người ta thấy trống trải. Nhưng cánh cổng vẫn ở đó, im lìm, chờ đợi. Tôi không hiểu vì sao, nhưng cảm giác có ma lực vô hình nào đó đang kéo tôi bước tới. Như có giọng nói lạ lùng vang lên bên tai, thì thầm không rõ lời, nhưng rót thẳng vào tâm trí. Tôi vừa bước đến thì một bàn tay lạnh ngắt níu chặt tay tôi lại.

- Này. Đừng... đừng vào đó. - Tâm thì thào, giọng hắn run như sắp khóc. Tôi quay lại thấy ánh mắt ấy nhìn tôi như thể tôi đang bị thôi miên. Mà có khi tôi thật sự đang vậy. Tôi cười khẩy:

- Không vào? Mày muốn ngủ với cái mộ lúc nãy à?

Đúng như tôi đoán, vừa nghe nhắc đến cái mộ, Tâm lập tức im re, hắn liền nép đến cạnh tôi. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi vừa định đưa tay đẩy cánh cổng thì... nó tự mở ra.

Âm thanh ken két kéo dài vang lên, tiếng sắt rỉ bản lề mục rền rĩ và đứt quãng như tiếng rên của ai đó bị lãng quên trong quá khứ. Tiếng động đó xé toạc màn đêm, nghe như âm thanh của chính thời gian vặn vẹo.

- Cánh cổng... tự... tự mở kìa. - Tâm lắp bắp, mặt tái xanh.

- Gió. Là gió đấy. Không vào thì dựng lều canh mộ nhé.

Tôi nói, thế là hết thắc mắc. Tâm theo tôi bước vào, bám chặt tay như thể tôi là vật cuối cùng còn tồn tại giữa thế giới này. Chúng tôi bước từng bước chậm rãi qua khuôn viên rộng lớn, không gian như một thế giới khác tách biệt hẳn khỏi thực tại.

Lối đi lát đá vụn, sứt mẻ, lấm tấm rêu xanh, dẫn qua những bụi cỏ úa và những bụi hoa lạ đang leo đầy tường rào, quấn quanh tượng đá mòn mặt đứng rải rác hai bên. Có pho như người gác cổng, có tượng giống linh vật, rồng, nghê, hoặc chỉ là hình nhân tròn lặng vô danh, phủ đầy rong rêu và vết nứt. Dây hoa quấn chằng chịt quanh tựa như những xác sống bị bỏ quên giữa rừng.

Tim tôi gõ nhịp tăng dần. Trước mắt, rừng thông dang vòng tay ôm lấy khu nhà từ mọi phía, ánh sáng lấp lánh từ chùm hoa màu bạc rơi rụng quanh sân.

Toà phủ hiện dần ra, cảm giác giống như một đoạn ký ức được chiếu lại. Mái chồng diêm cong vút, đầu đao chạm khắc hình thú, từng cột trụ to bằng vòng tay người ôm, gỗ lim đen bóng, chạm khắc hoa văn rồng phượng đã mờ. Dưới mái hiên, đèn lồng giấy treo lặng lẽ, ánh lửa bên trong lập lòe, không rõ có ai thắp.

Toàn bộ khối nhà ấy... đang thở bằng vết tích của một triều đại đã mất. Và hương hoa kia vẫn không rời khỏi tôi, như thứ gì còn sót lại từ một giấc mộng cổ, vấn vương không chịu tan.

Tâm bất giác kéo giật tôi lại.

- Là... là... cô ta!

Tôi ngẩng lên. Trên tầng hai của biệt phủ, nơi ánh trăng lờ mờ không thể chạm tới, cô gái ấy đang lặng lẽ đứng đó. Mái tóc dài rũ qua vai. Gương mặt tái nhợt. Đôi mắt đen như hồ nước sâu, nhìn thẳng xuống chúng tôi. Không chớp cũng không cảm xúc.

Ánh nhìn ấy không hỏi, cũng không đe dọa mà như gọi về. Như thể tôi đã từng đứng dưới nơi này, vào một đêm khác, dưới một kiếp khác... và từng nhìn lên đôi mắt ấy.

- Chúng ta nên trở lại thôi... cô ta chắc chắn không phải người đâu. - Tâm run như cây sậy giữa bão. Tôi khịt mũi:

- Thế mày nghỉ cô ta là gì? Mày  thấy con ma nào... biết thay đồ không hả?

- Nhưng... ánh mắt cô ta... lạ lắm...

Tôi nhìn Tâm, rồi bật cười nhỏ.

- Vậy mày muốn quay lại ôm cái mộ hả?

- Không! Tao đi với mày!

Dĩ nhiên rồi. Tôi biết hắn sẽ thế. Tâm chỉ giỏi cãi miệng và run chân. Với lại nghe tôi dọa vậy hắn mà dám đi mới lạ. Câu nói lúc nãy tôi nói để chấn an Tâm thôi chứ có trời mới biết... ma có biết thay đồ hay không. Còn tôi... tôi cũng chẳng chắc mình có tỉnh táo thật không. Tôi ngẩng đầu lần nữa.

Vào thời khắc này, thời gian ngưng đọng, trái tim tôi cũng dường như không còn đập nữa.

Cô gái vẫn đứng đó, ánh mắt ấy không còn xa xăm. Nó như xoáy vào tận tim gan tôi, như đang gọi thẳng tên tôi, dù không thốt ra lời. Như thể... chúng tôi có một điều chưa hoá giải xong từ một đời nào đó.

Tôi không tin vào ma quỷ... chưa từng. Nhưng đêm đó, giữa rừng thông Đà Lạt, dưới ánh trăng chưa tròn và màn sương mù huyền ảo, tôi bắt đầu tự hỏi... liệu có khi nào... mình đã từng chết rồi, mà đã quên mất?

...


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout