Bối cảnh và nhân vật đều là hư cấu.
Giọng Đông tuy nhẹ, nhưng lại như một nhát búa giáng mạnh vào lòng mợ Cẩn. Tai thị ù đi, chỉ còn vang vọng những tiếng ong ong. Trong đầu thị, câu nói kia cứ lặp đi lặp lại:
"Con không mang dòng máu của nhà họ Nguyễn... Bà nội... đánh tráo..."
Đông thấy mợ Cẩn khựng lại ngay trước mặt mình. Cơ thể bà gầy gò, trơ cả xương, bàn tay nắm chặt cây trâm run bần bật như muốn rơi. Đôi mắt bà ta đục ngầu, ngây dại dán chặt vào mắt cậu, môi run run, mấp máy từng tiếng đứt quãng:
– Mày… mày lừa tao… Mày không muốn chết nên mới nói vậy, có đúng không? Phải không?! Chắc chắn là vậy rồi… Sao mà như vậy được… Sao lại như vậy…
Đầu gối mợ Cẩn khuỵu xuống, cả thân thể run lên cầm cập. Hai tay bà ta đưa lên, nắm chặt lấy tóc mai hai bên thái dương, lắc mạnh đầu như muốn phủ định những lời Đông vừa nói:
– Tao đã làm nhiều chuyện như vậy… tao sắp trả được thù cho chồng con rồi… Mày nói láo… nói láo… – Giọng bà ta vỡ ra, nghẹn ngào. Nước mắt lã chã lăn dài trên khuôn mặt hốc hác, trượt qua làn da nhăn nheo rơi xuống nền gạch lạnh lẽo.
Bà gục đầu, bàn tay buông lỏng. Chiếc trâm cài rơi khỏi kẽ tay, va xuống nền vang lên một tiếng "leng keng" khô khốc.
Dẫu Đông nhìn mợ Cẩn như thế cũng thấy có chút xót thương, nhưng nhớ đến những việc bà ta đã làm. Cậu vẫn tiếp tục nói ra sự thật tàn nhẫn:
– Thật ra năm xưa, khi vợ trước của tía mang thai, bà ấy đã sanh ra thai long phượng. Nhưng hai đứa nhỏ vừa lọt lòng đã là thai chết. Nhà Hội đồng vốn nhiều đời độc đinh, nếu chuyện ấy truyền tới tai bà cố thì... Đúng vào lúc đó, bà sinh ra tôi. Để cứu lấy bà và đứa bé, bà nội đã mang tôi về, lấy danh nghĩa là con của vợ trước để nuôi. Bà ấy giấu kín sự thật có lẽ vì day dứt khi không thể giúp bà thoát khỏi bàn tay nhơ nhuốc kia... Bà ấy vốn nghĩ chỉ cần không có tôi thì biết đâu cái nhà đó sẽ buông tha cho bà...
– Không… không thể nào như vậy được! – Mợ Cẩn lắc đầu liên tục, giọng the thé như thú hoang bị chọc tiết. – Lý trưởng đã nói… thai của tao là thai chết! Khi đó chỉ có mình bà đỡ biết… mà bà ta, bà ta chính là vợ của ông ấy! Chỉ có ông ấy lúc đó muốn giúp tao… sao lại thành ra như vậy?!
Bà ta nhìn Đông chằm chằm, hai tròng mắt đỏ ngầu, hơi thở đứt quãng. – Là mày… chính mày vì sợ chết nên mới bịa đặt ra cái chuyện này… có phải không?! – Những chữ cuối bật ra, nghẹn đặc trong cổ họng.
Đông lùi về sau hai bước. Hơi thở cậu có chút dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, như muốn xuyên thấu khoảng không trước mặt để đối diện với một "người" khác. Giọng cậu vang lên, trầm nặng mà kiên định:
– Bà nội… chẳng phải bà luôn giấu cháu, không muốn cháu biết thân thế thật sự của mình sao? Nếu vậy… giờ chính là lúc bà phải hiện ra rồi. Bà là quỷ chủ… bà còn định tiếp tục trốn tránh đến bao giờ?...
Cậu siết chặt nắm tay, từng chữ như gõ mạnh vào bức tường vô hình trước mắt, quang cảnh xung quanh bỗng chốc dao động như có hòn sỏi rơi trên mặt nước, tạo nên các vòng năng lượng lan rộng. Cậu tiếp tục nói:
– ... Bà biết mà… cháu cũng không thể yên ổn mà rời khỏi ngôi làng này được nữa. Vậy nên bà ơi! Nếu thật sự còn lưu luyến thế gian này… hãy hiện thân đi! Hãy cho mọi người một đáp án cuối cùng về những bí mật năm xưa!
Làn gió lạnh bỗng quét qua làm nhiệt độ càng thêm hạ. Đông đánh cái rùng mình, nhưng lưng cậu vẫn thẳng tắp như cây tùng kiên cường giữa giông bão. Cậu kiên nhẫn lặp lại câu vừa nói.
Tất cả người theo dõi cũng đang hồi hộp chờ đợi, muốn xem đáp án Đông vừa nói có đúng hay không.
"Quỷ chủ có hiện ra không nhỉ?"
"Là bà Hội đồng à? Cũng dễ đoán mà!"
"Quỷ chủ hay bị oán khí quấn thân, toàn mấy thứ đầu óc không được bình thường. Cậu ta gọi khơi khơi như vậy có nguy hiểm quá không?"
"Ừa lạ ha! Tôi thấy bà Hội đồng cũng không giống người sẽ có oán hận gì đến mức bị "thứ đó" quấn lấy!!"
Mọi thứ xung quanh như bị ấn nút dừng ngay khi Đông vừa dứt lời. Gió ngừng thổi, tiếng cãi vả đằng xa im bặt. Đám xác chết cứng đơ giữa sân bỗng giữ nguyên tư thế, y hệt những con rối bị ai đó cắt đứt dây. Từ trên quan tài, từng lớp khói trắng bốc lên quyện lại thành hình người, dưới chân mang giày vải màu xanh lơ. Khi bóng dáng ấy hiện rõ, Đông bỗng chốc ngẩn ngơ. Cậu thấy một gương mặt xanh trắng hệt như bức vẽ thờ trên linh tọa, cùng với đó là chiếc áo bà ba với nhiều vệt máu loang lỗ. Bên cạnh bà Hội đồng là con mèo đen cụt đuôi lặng lẽ theo sát, đôi mắt nó sáng rực lên giữa màn sương như hai ngọn đèn dùng để canh giữ linh hồn của chủ nhân.
– Nguyên nhân cái chết là bị dao đâm nhiều nhát, người giết bà Hội đồng là bà Ba, em gái của bà ấy.
Bóng người trên quan tài run rẩy rồi biến đổi. Những vệt máu loang lổ dần tan đi, thay vào đó là dáng vẻ quen thuộc của bà Hội đồng khi còn sống: tóc búi thấp gọn gàng, chiếc áo bà ba màu tối giản dị, đôi tay mảnh khảnh vân vê chuỗi hạt gỗ. Khuôn mặt hiền từ, ánh mắt dịu dàng năm xưa mà bao người từng kính trọng nay lại hiện ra rõ ràng.
Bà Hội đồng "đi" đến trước mặt mợ Cẩn, khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc điểm bạc bù xù, ánh nhìn đầy xót thương. Bà dịu dàng nói:
– Ta định bụng… chờ sau khi ông Hội đồng mất sẽ nói hết cho cô hay. Nhưng thằng Khải từ nhỏ được chìu chuộng nên sinh hư. Ta sợ nó biết sự thật lại làm ra chuyện dại dột. Vậy nên ta đã đưa nó đi nước ngoài, gửi cho người quen tin cậy coi sóc, hi vọng nó đổi tánh. Ta tính đợi mọi chuyện yên ổn thì hai má con có thể bình an nhận nhau. Nào ngờ… Lý trưởng lại nuôi nhiều toan tính đến thế. Ông ta… rõ ràng biết cô từng phải chịu bao khổ đau, vậy mà vẫn nhẫn tâm đẩy cô vào cảnh này.
Cả cuộc đời mình, bà Hội đồng sống không thẹn với lòng. Thứ duy nhất khiến bà day dứt… chính là mợ Cẩn. Năm ấy sự việc quá rối ren, đến mức bà dốc hết sức mà vẫn không thể xoay chuyển, để rồi bi kịch nối tiếp bi kịch. Suốt đời bà đã nhẫn nhịn chịu đựng, chôn vùi tình yêu, sống vì người khác, khát khao chu toàn cho tất cả… vậy mà cuối cùng...
Bà Hội đồng thẩn thờ, như thể đang nhớ lại cả cuộc đời của mình, sau đó chua xót kể lại đầu đuôi sự việc năm xưa một cách tỉ mỉ. Sau khi nói xong mọi việc, bà lại buồn bã lên tiếng:
– Người ta không yên tâm nhất là cô và Khải! Chuyện cô làm ta đều biết, ta cũng hi vọng cô báo được thù, buông bỏ mà sống tiếp. Tiền bạc trong nhà vốn dĩ là để lại cho hai má con! Chỉ trách trời không chìu lòng người... Ta ngăn cản Khải điều tra vì biết ông Thiện muốn trả thù cho mình, thứ trong phòng là do ông ấy cố tình sắp xếp. Ta không muốn thấy Khải bị lợi dụng mà làm hại má ruột của mình! Ta vốn không trách cô... Ta cũng đã nhờ Lý trưởng đứng ra nói rõ mọi việc cho cô biết nếu ta chẳng may xảy ra chuyện. Ta chỉ nghĩ ông ấy và ta có chút tranh cãi về chuyện mỏ than. Ông ta vẫn là người có uy tín và chính trực... Thật không ngờ...
Mợ Cẩn sụp đổ sau khi nghe toàn bộ mọi việc. Bà ta trông như con thú hoang bị thương, từng tiếng gầm gừ, khàn đặc liên tục phát ra từ cổ họng. Đôi tay bà che mặt, móng tay dùng sức bấu chặt làm da thịt trầy trụa.
Trong đầu thị tràn đầy sự đau khổ: Súyt chút nữa, thị đã giết chết con ruột của mình. Đứa con mà thị mang nặng đẻ đau, tia hi vọng duy nhất để thị tiếp tục sống sót sau khi bị ông Hội đồng vấy bẩn. Thị làm nhiều chuyện mất nhân tính như vậy, tay dính đầy máu tươi, linh hồn sớm đã bị cái ác chiếm lĩnh. Thị cứ nghĩ trái tim mình đã sớm chết kể từ cái ngày Ách ra đi. Giờ đây, trái tim ấy một lần nữa bị bóp nghẹt.
Thị có tội! Thật sự thị không còn mặt mũi nào để gặp lại Ách và tía má ở chốn âm tào địa phủ!
Trong khi mợ Cẩn vẫn còn chìm đắm trong cơn mê loạn của riêng mình, bà Hội đồng khẽ xoay người sang phía Đông. Bàn tay đưa lên chậm rãi vuốt nhẹ gò má cậu. Trong đôi mắt bà ánh lên nỗi mệt mỏi chất chứa sau một đời giông bão, song giọng nói vẫn nhẹ nhàng như suối chảy:
– Cám ơn con! Ta đã ở đây rất lâu rồi. Sau khi ta chết, linh hồn không thể xuống Địa phủ. Ta quanh quẩn trong nhà, chứng kiến bi kịch liên tiếp diễn ra: sự báo thù của ông Thiện, sự độc ác của Cẩn và... cái chết của đứa cháu mà ta yêu thương. Không ai nhìn thấy ta! Ta chỉ có thể như mọi lần trước, nhìn tội ác diễn ra ngay trước mắt mình, không thể ngăn cản, không thể lên tiếng! Cho đến khi tất cả đều bị hủy hoại. Ta đã quá mệt khi phải trải qua giấc mơ này hàng trăm lần. Giờ đây, nói ra hết mọi việc, ta cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn. Có lẽ... đã đến lúc ta được giải thoát rồi...
Theo từng lời bà Hội đồng thốt ra, từ thân thể bà tỏa ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ, tựa sương mai tan trong nắng sớm. Bóng dáng bà dần trở nên mờ nhạt như đang tách khỏi thế giới này. Bà nắm lấy tay Đông, đặt vào đó một hạt châu lấp lánh: "Nguyện đem công đức của cả một kiếp này, hồi hướng cho con. Mong người lương thiện sẽ được bình an."
Khi Quân Cú nhìn thấy hạt châu trong tay Đông, y không khỏi ngạc nhiên, bật thốt lên: "Ôi v*i! Xá lợi châu luôn, chỉ là một viên nhỏ như hạt đậu nhưng đủ dùng để siêu độ thêm một linh hồn trong tháp Nghiệp Chướng, mới lần đầu tiên làm nhiệm vụ mà đã giúp được hai người rồi! Đỉnh!"
Chuyển Luân Vương nhăn mày, nhắc nhẹ: "Cấm nói bậy!"
Trong khi đó, lúc Đông vẫn còn đang ngây ngẩn nhìn màn biến hoá trước mặt, cậu đột nhiên thấy mình bị kéo vào một chiều không gian khác. Tuy vẫn là tòa dinh thự quen thuộc, nhưng bầu không khí lại hoàn toàn thay đổi. Cậu có cảm giác mình chẳng khác nào một khán giả lạc lõng ngồi trước sân khấu khổng lồ, mà tòa dinh thự chính là nơi từng hồi kịch đang lần lượt diễn ra.
Khung cảnh bắt đầu sau lễ chôn cất bà Hội đồng, lúc khói nhang tang tóc vẫn còn vương. Lý trưởng dẫn theo đám người bước thẳng vào nhà, lớn tiếng tố cáo mợ Cẩn là kẻ đã sát hại bà Hội đồng. Trước mặt toàn thể dân làng, lão ta phơi bày những bí mật ghê tởm năm xưa, khiến ai nấy đều sững sờ. Cả mợ Cẩn lẫn cậu Khải đều mất đi quyền thừa kế. Toàn bộ tài sản dòng chính buộc phải sung công quỹ.
Cùng đêm đó, mợ Cẩn và cậu Khải bị xua đuổi ra khỏi nhà. Trước đấy, Khải đã vô tình đọc được bức thư do dì Tú – người hầu thân tín của mợ Cẩn – để lại và bắt đầu nghi ngờ thân thế của mình. Trong quá trình lần theo các manh mối, anh phát hiện được chiếc hộp gỗ trong phòng bà Hội. Khải đã tìm tới Lưu Thiện để hỏi cho ra lẽ và được ông ta tiết lộ những bí mật về thân thế của mình. Khải còn chưa kịp trấn tĩnh trước sự thật thì tai họa đã ập tới: Anh cùng mợ Cẩn bị đuổi đi không thương tiếc. Trong cơn tức giận, anh chọn giữ kín những gì mình vừa biết, không nói với mợ Cẩn một lời.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, khi dợm đi tìm chỗ cho hai má con ở nhờ, Khải đã bị mợ Cẩn từ phía sau đâm một nhát vào cổ họng. Anh chỉ kịp mở to mắt nhìn người đàn bà điên cuồng trước mặt, máu từ cổ liên tục trào ra. Khải chết ngay tại chỗ.
Trái ngược với mợ Cẩn cười khằng khặc vì báo được thù, bà Hội đồng lúc này chỉ còn là linh hồn vất vưởng buộc phải ở lại căn nhà để phù trợ dòng tộc thêm hưng thịnh, chứng kiến tất cả. Bà gào khóc thảm thiết nhưng không thể ngăn chặn được điều gì.
Trong góc tối, Lưu Thiện từ từ khập khiễng bước tới, đứng cạnh bên mợ Cẩn. Ông ta ghé vào tai bà ta, thì thầm: "Nó là con trai ruột của cô đấy! Tự tay mình đâm chết đứa con ruột, cảm giác có vui không?" Mợ Cẩn ngừng cười, bà ta trợn trừng mắt lên nhìn Lưu Thiện, vẻ mặt bàng hoàng.
Không gian chập chờn biến ảo, mở ra cảnh mợ Cẩn tóc tai rối bời, ánh mắt long sòng sọc xông thẳng đến tìm Lý trưởng. Tiếng gào chất vấn vang lên chát chúa, nhưng Lý trưởng chỉ ngồi ngạo nghễ trên ghế nhấp từng ngụm trà, miệng nhếch cười khinh bỉ: "Do cô ngu! Đàn bà như cô chỉ biết hầu hạ dưới gối lão Trí thì lấy tư cách gì để hưởng cả gia nghiệp này?" Lời nhục mạ khiến mợ Cẩn đỏ mặt tía tai, điên cuồng toan lao tới muốn đồng quy vu tận với Lý trưởng. Nhưng ngay lập tức, những thanh niên cường tráng đã ập vào khống chế giữ chặt lấy bà. Lý trưởng ngả người, mắt ánh lên vẻ hiểm độc, nói rành rọt từng chữ: "Hãy loan tin cho dân làng rằng mợ Cẩn đã hóa điên, phải đem dìm lồng heo để tránh gây hại cho mọi người. Trước đó, nhớ cắt lưỡi mụ ta."
Khung cảnh lại chuyển, nay là cảnh binh lính hung hãn tràn vào đàn áp dân làng để vơ vét thêm thuế má. Lý trưởng khúm núm đứng hầu một bên, ngoan ngoãn nghe lệnh. Tiếng kêu gào của những người chống đối nhanh chóng bị dập tắt bằng máu. Đêm mừng công trong dinh thự của bà Hội đồng, Lý trưởng và bọn chức quyền ngồi chè chén say sưa, cười nói vang trời. Nhưng đúng lúc men rượu còn nồng, một mồi lửa bất ngờ bùng lên. Ngọn lửa dữ cuốn phăng cả tòa nhà. Cánh cổng đã bị khóa từ bên ngoài biến nơi tiệc tùng thành lồng giam, chẳng ai còn đường thoát.
Lưu Thiện đứng trước dinh thự, đồng tử ông phản chiếu ánh lửa ngợp trời.
Sau đó mọi thứ dần tối đen, Đông choàng tỉnh trở về với thực tại. Bà Hội đồng đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn con mèo đen lặng lẽ cọ mình vào chân cậu. Đông khẽ thở ra, thầm nhủ: Có lẽ mọi chuyện vẫn suôn sẻ hơn mình nghĩ.
Cao lâu lúc này ồn ào như ong vỡ tổ, tiếng đập bàn phấn khích, tiếng bát đũa va chạm cùng tiếng hò hét hòa lẫn vào nhau.
"Cửa sắp mở rồi! Mang cậu nhóc đến đây ngay đi! Tôi sẽ thành fan của cậu ta!!"
"Không uổng phí tiền bỏ ra mà! Đặc sắc!"
"Hẹ hẹ, tiền thắng cược sắp về túi rồi."
Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc, nhưng đúng vào lúc này, một cái xác cháy đen bất ngờ động đậy. Cái xác phình to ra, dùng miệng nuốt lấy mấy xác chết bên cạnh mình, tốc độ rất nhanh. Theo mỗi xác nuốt xuống, cơ thể nó ngày càng to. Chẳng mấy chốc, nó đã trở thành một cục thịt lớn. Gương mặt Lý trưởng mọc ra ở đỉnh khối thịt. Hàm răng vẫn đang nhai nhóp nhép một cánh tay, đợi sau khi nuốt xong, cái đầu mới cười khằng khặc: "Thật không ngờ, tính tới tính lui lại thua một thằng nhóc gỉ mũi chưa sạch... nhưng không sao, ta đã nhận được sức mạnh của "Ngài"! Ta sẽ thay thế người đàn bà yếu đuối kia duy trì giấc mơ này. Linh hồn của cậu rất là thơm! Mau đến đây cho ta nếm thử!" Nói rồi, khối thịt nhảy về phía Đông, nện ầm ầm trên mặt đất.
Chân Đông loạng choạng tí thì ngã xuống. Cậu không biết tình huống này là như thế nào.
Chẳng phải đã chỉ ra được bà Hội đồng là quỷ chủ rồi kìa mà! Không biết tại sao một nhân vật trong giấc mơ lại đột nhiên có năng lực như vậy??
Sự việc xảy ra nằm ngoài tính toán của Đông nên cậu không kịp phản ứng. Chỉ có thể bị động né tránh tấn công của Lý trưởng. Khối thịt cứ như mèo vờn chuột đuổi theo phía sau Đông không xa không gần. Lý trưởng cười sằng sặc, cứ như nhân vật phản diện mà liên tục huyên thuyên:
– Tao dự tính nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp nuốt trọn được gia tài của nhà Hội đồng thì bọn dân đen ngu si kia lại đột nhiên nổi dậy, mà chính mày, đứa cháu trai của bà Hội đồng đã phá nát mọi tính toán của tao suốt nhiều năm! Tao muốn mày không được chết tử tế!!!
Đông có chút bất ngờ... hình như Lý trưởng xem cậu là Khải. Ông ta không giống với những "diễn viên quần chúng" trong giấc mơ này. Vốn dĩ, bà Hội đồng cũng chưa từng biết được bộ mặt thật của ông ta. Chẳng lẽ, đây cũng là một linh hồn đến từ quá khứ?
"Sao lại còn quái vật?"
"Cửa không xuất hiện à?"
Lúc này, tại sân nhỏ của Chuyển Luân Vương, Quân Cú mất đi vẻ háo hức khi xem kịch. Môi y mím lại, nghiến chặt răng: "Là oán khí! Thì ra thứ đó bám vào trên người tên này. Xem ra "hắn" vẫn đang cố gắng phá bỏ phong ấn! Ta phải đi bẩm báo chuyện này ngay cho Mẫu!". Vừa dứt câu, bóng dáng của y đã biến mất khỏi bàn đá. Chiếc gương soi "lạch cạch" rơi trên bàn, mặt kính vỡ làm hai.
Trong căn phòng tối ở Cao lâu, một chiếc mặt nạ hồ ly khẽ lay động giữa không trung, nhìn kĩ lại, hoá ra là một thứ hình người bị phủ kín bởi áo choàng đen. "Thứ đó" đong đưa thân mình, sàn nhà liền truyền đến âm thanh sột soạt. Nó tiến gần về phía đá Kính, nhìn chăm chú vào hình ảnh đang chiếu ở phía trên, ánh mắt bên dưới lớp mặt nạ loé lên ánh sáng xanh kì dị. Giọng phụ nữ ngọt ngào khẽ thì thầm: "Ngài sắp tỉnh giấc..."
Quay lại thế giới trong đá Linh Hồn, Đông đã cạn kiệt thể lực, chân cậu đau nhức, không thể linh hoạt né tránh như trước. Lý Trưởng có lẽ cũng đã "chơi" đủ, từ người lão vươn ra vô số cánh tay, chúng muốn túm lấy Đông kéo đến bên miệng.
Lý trưởng phấn khích, chờ đợi được thưởng thức thịt tươi sống thơm ngon. Thèm quá! Thèm thịt tươi sống nóng hôi hổi.
Đông gắng gượng né tránh, mắt thấy một cánh tay sắp tóm được mình thì mợ Cẩn vốn ngồi bất động như tượng bỗng bùng nổ sức mạnh. Bà ta lao nhanh tới đẩy Đông ra. Quanh người bà ấy cũng toả ra khí đen đặc, bà lao thẳng về phía Lý trưởng, gào lên: "Cùng đi chết đi!!!" Hai luồng khí đen va chạm vào nhau, da thịt của cả hai đều bị thiêu đốt. Khối thịt lớn cháy xèo xèo, mỡ vàng óng nhỏ giọt xuống sân, vô số linh hồn bị Lý trưởng hấp thu cũng đang kêu rên đau đớn. Mấy linh hồn đó bám lấy đầu lão ta, mỗi cánh tay cùng nhau dùng sức, xé toạc cái đầu thành nhiều mảnh.
Trước khi bị ngọn lửa lớn nuốt chửng, mợ Cẩn quay đầu lại nhìn về phía Đông, cậu thấy môi bà ta khép mở, do khoảng cách xa nên cậu không nghe rõ, nhưng nhìn khẩu hình miệng thì có thể đoán đó là một lời xin lỗi muộn màng. Lửa cháy hừng hực chẳng mấy chốc đã đốt sạch một khoảng sân, tàn tro theo gió bay nhẹ lên không trung, khi chúng chạm tới một độ cao nào đó, bầu trời phía trên xuất hiện nhiều khe nứt. Ánh sáng chói loá chiếu thẳng xuống làm Đông phải giơ tay che mắt. Khi cậu hoàn hồn, bản thân đã đứng trước cánh cửa màu đỏ quen thuộc. Một giọng nói có chút cứng nhắc vang vọng bên tai.
– Người Dẫn Hồn đã hoàn thành việc tìm ra quỷ chủ và nguyên nhân cái chết. Có hai lựa chọn: một là rời khỏi giấc mơ ngay lập tức; hai là nếu nhận được quà của quỷ chủ, Người Dẫn Hồn có thể tạm thời làm chủ giấc mơ, tiếp tục đóng giả nhân vật đến khi giấc mơ hoàn chỉnh. Mời Người Dẫn Hồn đưa ra lựa chọn.
Thực khách ở Cao Lâu cùng nhau chờ đợi Người Dẫn Hồn xuất hiện. Bọn bọ rôm rả thảo luận:
"Ở lại cũng có ích gì đâu, suy cho cùng cũng chỉ là một giấc mộng. Quá khứ cũng trôi qua mấy trăm năm rồi, cái điều khoản này vô dụng ghê."
"Tui cũng thấy vậy ak!!! Lẹ lẹ đi đến Cao Lâu đi, mị muốn gặp a đẹp trai lắm gòy."
"..."
Đông trầm ngâm, sau đó cậu nói với không khí: "Lựa chọn của tôi là..."
Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!
Bình luận
Chưa có bình luận