Bối cảnh và nhân vật đều là hư cấu.
Đông cùng cô bé người ở đi dọc theo hành lang.
Đêm nay trăng sáng, vậy nên Đông có thể nhìn rõ được cảnh vật ở bên ngoài thông qua những ô vuông ở trên tường. Cậu ngắm nhìn kĩ lưỡng xung quanh, hình dung bố cục của ngôi nhà ở trong đầu: Từ cổng chính bước vào là một khoảng sân rộng. Sau khoảng sân ấy là ngôi nhà chính – công trình lớn nhất trong khuôn viên – được dùng để tiếp khách. Phía sau nhà chính có một dãy hành lang xây theo hình chữ nhật, nối liền các khối nhà với nhau. Ở chính giữa dãy hành lang là một khu vườn, trong đó có cây xanh và ao nước. Hai bên hành lang là những căn phòng khép kín. Ngôi nhà mang đậm phong cách kiến trúc châu Âu, nhưng bố cục lại vẫn giữ theo lối chữ Khẩu (口) quen thuộc. Thật sự là Đông - Tây kết hợp.
Vì nhà quá lớn, hai người một chủ một tớ phải đi khoảng mười phút mới đến phòng Đông, căn phòng nằm ở cuối hành lang. Ngót đứng trước cửa, cúi người làm động tác mời, rụt rè lên tiếng:
– Dạ bẩm cậu Hai, hành lý cậu sai gởi về bữa trước con dọn dẹp đâu đó gọn gàng hết rồi. Giờ này cũng tối, cậu có cần con đi nấu nước không cậu?
– Thôi không cần đâu, hôm nay đi lại cả ngày tôi cũng mệt rồi, tôi muốn đi nghỉ sớm!
– Dạ cậu Hai! Con ngủ ở gian ngoài, cậu có cần gì thì gọi con dậy!
Đông vẫy tay ra hiệu cho cô bé lui xuống, tự mình đẩy cánh cửa bước vào phòng. Bên trong đã được thắp sẵn một ngọn đèn dầu; dưới ánh sáng vàng vọt ấy, cậu đưa mắt nhìn khắp gian phòng ngủ. Những bức tường gạch được sơn màu vàng nhạt có chút cũ kỹ, đồ đạc hoàn toàn được làm bằng gỗ mun, điêu khắc tinh xảo và cẩn xà cừ. Trong góc là giường Thất Bảo¹ mặt loát sáu tấm đá cẩm thạch, có thanh chân chạm nổi hoa lá. Xung quanh phòng bày biện tủ gỗ Pháp, các loại đồ gốm sứ có giá trị lịch sử.
Cả căn phòng toát lên một vẻ đẹp vượt thời gian, cho dù trăm năm sau thì nó vẫn sẽ khiến những người chiêm ngưỡng phải trầm trồ.* Chỉ có điều không tốt là bầu không khí buổi tối u ám, lại thiếu ánh sáng do sử dụng đèn dầu. Đông cảm thấy hơi sợ ma! Không có mạng, không có điện thoại... làm sao sống đây!? Cậu thở dài trong lòng.
Sau một thoáng nghĩ ngợi, Đông cầm theo đèn dầu bước vào nhà vệ sinh, muốn nhìn gương đồng treo trên tường xem vẻ ngoài của bản thân như thế nào. Trong gương phản chiếu bóng dáng của một chàng trai trẻ tầm khoảng hai lăm. Gương mặt thanh tú với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, sống mũi cao thẳng với mắt một mí hẹp dài trông có vẻ lạnh lùng. Đông giơ ngón cái với chiếc bóng trong gương, miệng lẩm bẩm: "Trông anh chàng này cũng đẹp, nhưng không bằng gương mặt cũ của mình. Thôi kệ! Chín bỏ làm mười thì xem như sống hai kiếp đều đẹp, chắc cũng là may mắn?!"
Kế tiếp, Đông lại lượn một vòng quanh phòng để xem có đồ vật kì quái gì hay không, tay lục lọi, đầu thì ngẫm nghĩ: Ngày đầu tiên đến đã có người chết. Quỷ chủ của thế giới này rốt cuộc là ai? Người đàn bà vừa tắt thở, bà Hội đồng… hay một kẻ nào khác?... sau đó cậu chợt nhớ ra: Trời đất ơi, mình đã quên không hỏi quỷ chủ ở đây là “sống” hay “chết” rồi! Đậu xanh rau má²!!!
Đông điếng người, không ngờ mình lại ngu ngốc đến mức quên hỏi một việc quan trọng như thế. Cậu vừa tự rủa thầm bản thân, vừa điểm lại từng gương mặt khả nghi thêm lần nữa. Mải miết suy nghĩ, Đông không để ý đến thời gian, khi hoàn hồn thì trời đã tối muộn. Cậu vội cầm quần áo đi tắm gội.
"Đã bao lâu rồi bóng ơi, bên ta buồn vui có người…"³ Đông vừa cất tiếng hát khe khẽ thì ngoài cửa vang lên tiếng "cót két" chen vào. Cậu dừng động tác xối nước, lóng tai lên nghe.
... Kéttttt...
Là tiếng mở cửa phòng! Đông sững người. Rõ ràng trước khi đi tắm đã khóa chốt cửa cẩn thận. Vậy ai hay thứ gì đang mở cửa ở bên ngoài? Trong không gian im ắng, Đông lại nghe thấy tiếng "sột soạt" như có ai đó đang chậm rãi bước đi. Cậu rùng mình, gai ốc nổi khắp người. Ngay lập tức, Đông cuống cuồng mặc quần áo, vội vã chạy tới bệ rửa mặt thổi tắt đèn dầu. Khi ngọn lửa phụt tắt, căn phòng liền bị bóng tối nuốt chửng.
Gì đây? Ăn trộm ư? Nhưng ai lại liều lĩnh vào nhà lúc đang có tang sự và đông người thức đêm như vậy?
Phòng tắm tối đen nên Đông không thấy gì cả. Cậu chỉ có thể run rẩy men theo mép tường mà đi, lần mò tiến về phía cửa. Đến khi tay chạm vào bản lề, cậu liền áp người sát vào, cố sức rướn lên cao để nhìn qua khe nhỏ phía bên trên. Ở bên ngoài, ánh trăng len qua những ô gạch hoa gió nhuộm không gian thành màu vàng nghệ u ám. Những tia sáng từ trên cao hắt xuống nền nhà tạo thành những mảng loang lổ kỳ dị. Trong khoảng sáng tối đan xen, một bóng đen to lớn với mái tóc dài rủ rượi dần lộ rõ. Nó lê từng bước về phía giường, dưới chân mang theo vết nước đen sền sệt. Đông không nhìn rõ được hình dáng của quái vật, chỉ thấy ánh kim loại loé lên trong tay nó, là ánh sáng phản chiếu của lưỡi dao. Mắt cậu mở to kinh hãi, toàn thân nổi da gà. Bàn tay đang bấu vào khe cửa cũng run lên bần bật.
Bây giờ mình nên làm gì để chống lại "thứ" kia? Dùng mấy ngón võ mèo cào học lỏm được trên mạng? Rõ ràng là không khả thi!
Đông cảm thấy rối bời. Trong tình huống này, dù có lòng nhưng cậu lại không có sức. Suy cho cùng, Đông chỉ là một con người bình thường bằng xương bằng thịt, trong tay không có lấy một vũ khí. Điều duy nhất cậu có thể làm là lặng lẽ cầu nguyện quái vật đừng phát hiện ra mình.
Đông không hề biết rằng: Hình ảnh đôi bàn tay bấu chặt lấy mép tường đến rướm máu và gương mặt sợ hãi của mình đang được phóng to hết cỡ trên mặt đá khổng lồ giữa không trung. Ở Cao Lâu, ngay tầng trệt, đá Kính đang phát lại khung cảnh vào "thế giới giấc mơ" của hai người mới. Bên dưới sảnh lớn, thực khách vừa ăn uống, vừa liên tục bình luận rôm rã.
"Ghé đến xem người mới tiềm năng!"
"Tôi nghe nói là được Mẫu chọn đấy! Lâu lắm rồi chưa thấy Ngài ấy nhắm đến ai. Những người trước đây đều đã du hành lên Cõi Trời cả rồi."
"Nhìn cậu nhóc bên này có vẻ nhát gan nhỉ?"
"Tuy chỉ là giấc mơ cho một người, nhưng xem mô phỏng hai thế giới do hai người khác nhau dẫn dắt thì câu chuyện nó cũng khác hoàn toàn mà mấy bồ?..."
"..."
Khi đám đông còn mải tranh luận xem Đông có bị quái vật tóm gọn hay không, trên màn hình cảnh quay đã đến đoạn cao trào.
Có lẽ nhận ra trên giường không có người nằm, bóng đen bắt đầu lùng sục khắp gian phòng, âm thanh đồ đạc bị xê dịch, ma sát với nền gạch như nện từng búa vào tim Đông.
Ken... két...
Tiếng lưỡi dao cào lên vách tường vang lên theo từng bước đi của quái vật. Trong cảm giác hồi hộp đến nghẹt thở, nó dần tiến gần hơn về phía phòng tắm, chỗ mà Đông đang ẩn núp. Khe cửa quá hẹp khiến tầm nhìn của Đông bị hạn chế, cậu chỉ thấy được bóng dáng nó lúc mới bước vào, còn giờ thì không biết nó đang ở đâu trong phòng.
Bất chợt, Đông cảm nhận được tiếng thở dốc gần kề bên tai. Tim cậu bắt đầu đập điên cuồng, mồ hôi lạnh rịn ra hai bên thái dương, tay chân lạnh toát. Ngay lúc ấy, cậu cố gắng điều chỉnh nhịp thở, sợ quái vật sẽ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập vì hoảng loạn của mình. Thình lình, một con mắt khổng lồ hiện ra nơi khe cửa phòng tắm – tròng mắt to như cái bát, đục ngầu – ép sát vào như muốn nhìn thấu bên trong. Đông giật bắn người, vội giơ tay bịt chặt miệng để ngăn tiếng thét sắp bật ra khỏi cổ họng.
Có lẽ bóng tối đã che mắt quái vật, nó vẫn đứng im như pho tượng, không có ý định tấn công. Một phút, hai phút,... mỗi giây mỗi phút chậm rãi trôi như càng tăng thêm nỗi sợ hãi. Cậu nhắm chặt hai mắt, thầm niệm Phật để xua bớt sự hoảng loạn trong lòng. Đầu óc Đông quay cuồng, chẳng nghĩ nổi nên làm gì để trốn chạy khỏi thứ đáng sợ ngoài kia.
Không biết đã trôi qua bao lâu, giọng con Ngót từ hành lang truyền tới:
– Cậu Khải, cậu ngủ chưa? Mợ Cẩn kêu con gọi cậu lên nhà chính.
Ôi được cứu rồi chăng?
Hi vọng bùng lên mạnh mẽ như ngọn lửa, Đông mừng đến phát cuồng: Có người! Có người đến! Vậy có lẽ quái vật kia đã biến mất!? Trong lúc đầu óc mụ mị, cậu định mở cửa ra ngoài xem thử tình hình. Khi vừa chạm vào tay nắm, bỗng Đông cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Trực giác mách bảo rằng hiểm nguy đang rình rập, cậu lại lần nữa tiến về phía khe cửa để xem xét.
Sau đó, Đông hoàn toàn bị doạ đứng hình. Cậu thấy đôi mắt quái vật vẫn dán chặt vào trong phòng, tròng mắt trắng dã đảo liên tục. Khoé miệng thứ đó nhếch lên cao, lớp niêm mạc nứt toác ra để lộ hàm răng nhọn hoắt, nụ cười kéo rộng đến tận mang tai. Nó đứng yên bất động, như một người thợ săn kiên nhẫn đợi con mồi rơi vào bẫy. Tiếng con Ngót vẫn không ngừng vang lên kèm theo tiếng đập cửa. Có lẽ không thấy chủ nhân trong phòng phản ứng, tiếng gọi ngày càng cao giọng và dồn dập. Cửa đập liên hồi như sắp bung ra: "Cậu Khải... Cậu KHẢI..." dần dà tiếng gọi biếng dạng thành một thứ âm thanh méo mó đến buốt óc, như muốn xé thủng cả màng nhĩ.
Đông nhanh chóng lùi về phía sau. Cậu ngồi thụp xuống, dùng hai tay vòng quanh ôm lấy người. Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà vệ sinh, nước mắt liên tục chảy ra bên khoé mắt, lặng lẽ thấm đẫm cả gương mặt. Cửa bắt đầu lung lay dữ dội.
Rầm... Rầm...
Nỗi sợ hãi bao trùm lấy Đông khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé và ngu ngốc khi đã dấn thân vào thế giới kỳ lạ này. Cậu chỉ biết nhắm mắt cầu nguyện trong vô vọng. Ngay giây phút này, mười tám năm cuộc đời lại vụt qua như một thước phim: Từ tuổi thơ hồn nhiên, những năm tháng học trò nghịch ngợm, tình cảm gia đình ấm áp,... mọi kỉ niệm đẹp đẽ nhất ùa về tâm trí. Cậu nghẹn ngào gọi ba mẹ và những người thân thiết. Đông lặng im chờ đợi cái chết đang đến gần.
Song, cánh cửa gỗ như bức tường thành vững chải, không hề có dấu hiệu lay chuyển dù cho nó đã rung lắc dữ dội tưởng chừng như sắp bung ra. Năm phút trôi qua... rồi mười lăm phút... Thời gian như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực Đông là rõ ràng. Trong lúc này, cậu cảm thấy sức lực như cạn kiệt, tinh thần cũng theo đó mà suy sụp. Cuối cùng, sự mệt mỏi đã chiến thắng, cậu chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay. Trong giấc mơ màng, Đông nghe thấy tiếng mèo kêu thê lương. Hình ảnh bé mèo cam với bộ lông mềm mại mà cậu đã từng nuôi hiện về trong ký ức. Cậu đưa tay vuốt ve vào khoảng không, cố tìm kiếm sự ấm áp quen thuộc, miệng khẽ gọi tên nó: “Ngoan nha Ngu Ngốc! mai anh phải dậy sớm đi học đó!” Bỗng, mọi âm thanh ầm ĩ bên ngoài đều dừng lại. Căn phòng lại dần chìm vào yên tĩnh.
Một đêm cứ thế trôi qua.
***
Tiếng gà gáy làm Đông giật mình tỉnh lại. Mất một phút ngây người, cậu mới bật dậy sờ soạng bản thân.
Phù! May quá! Vẫn còn nguyên vẹn!
Sau khi Đông lấy lại bình tĩnh mới có thời gian để ý tới cửa phòng, bản lề hơi bong ra nhưng nhìn chung vẫn không có thiệt hại gì đáng kể.
Không lẽ tối qua do mình căng thẳng quá nên nằm mơ hay sao!!? Cũng đáng sợ quá rồi á!
Khi Đông mở cửa, khung cảnh bên ngoài vẫn y nguyên trước lúc cậu bước vào phòng tắm. Thế nhưng vệt nước đen khô khốc trên sàn nhà là minh chứng không thể chối cãi cho những gì cậu đã trải qua, không phải một cơn mơ.
Thứ đêm qua là quái vật gì vậy? Điều kiện gì để kích hoạt nó xuất hiện? Do mình tắm đêm hay sao? Đông lặng người, chìm vào suy tư.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng gọi:
– Cậu Khải, cậu dậy chưa? Mợ Cẩn kêu con gọi cậu lên nhà chính.
Đông bị giọng con Ngót làm giật mình, mặt tái xanh không còn tí máu. Cậu hoảng sợ, không biết phải chăng tất cả xảy ra nãy giờ đều là ảo giác do quái vật tạo ra. Đông nhìn một lượt quanh phòng, chỉ thấy một cái bình hoa bằng ngọc vừa tay nắm, thế là cậu cầm lấy nó, chậm rãi tiến dần về phía cửa sổ bên hông cửa chính. Đông đẩy nhẹ cánh cửa đủ để nhìn ra bên ngoài. Khi thấy bóng dáng bé nhỏ của Ngót đang đứng chờ, cậu mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng đáp lời:
– Đợi tôi, tôi thay đồ rồi ra ngay.
Đông vào nhà vệ sinh sửa soạn lại bản thân. Lúc rửa mặt, cậu trông thấy một đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào ở trong gương. Cậu chắc lưỡi, xoa xoa hai má, thì thầm: "Mạnh mẽ lên Đông à, rồi mọi việc sẽ ổn thôi!"
Đông theo Ngót đi về hướng nhà chính. Trong lúc đó, bọn họ đi qua một khoảng sân – chỗ khách quý ở lại. Giữa sân có hồ cá lớn được trang trí hòn non bộ tinh xảo, xung quanh là những chậu hoa cảnh, vài gốc đinh lăng, khóm hồng, cúc, chi mai... được bố trí hài hòa, đẹp mắt. Nếu như ngày thường, hẳn Đông đã phải xuýt xoa thán phục, nhưng hiện tại cậu chẳng còn tâm trạng. Đầu óc cứ mãi nghĩ về sự việc xảy ra tối qua, đến nỗi cậu đâm xầm vào lồng ngực của người đi ở phía đối diện.
– A!... – Đông kêu lên rồi xoa xoa cái mũi bị đụng đau. Giọng cậu như kẹt lại trong cổ họng khi ngẩng mặt lên để nhìn đối phương – người cậu đụng phải.
Anh ta có gương mặt quá đẹp. Đó là sự kết hợp giữa nét đẹp Á Đông và phương Tây cực hài hoà với gương mặt góc cạnh. Sống mũi cao. Đôi mắt anh có màu xanh lơ trong trẻo như pha lê kết hợp với hốc mắt sâu càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Dáng người cao ráo cân đối, nhìn sơ qua cũng thấy được sự căng tràn của cơ bắp qua lớp áo mỏng. Khí chất quanh người anh mang lại cảm giác xa cách lại có chút hoang dã bất cần đời, rất có sức hút.
Đông nhìn người đàn ông trước mặt đến mức ngẩn ngơ.
Lông mi dài quá!!...
Phía bên kia, người đàn ông như chẳng hề để ý, anh ta đưa tay phủi nhẹ lớp áo ngoài rồi đi thẳng.
Lúc Đông hoàn hồn, đã thấy anh đẹp trai đi khuất sau dãy hành lang. Cậu chỉ đành thở dài, tiếc nuối đi về hướng nhà chính: Ôi! Chưa kịp xin lỗi anh ta... Nhưng mà vẻ ngoài của người này hợp gu mình ghê! Đáng tiếc! Thế giới này chỉ là thế giới giấc mơ được tái hiện lại, mình cũng đâu thể theo đuổi người ta được!
Ở bên này, Đông còn đang rối rắm vì người đàn ông vừa chạm mặt. Nơi góc tối giữa những bức tường của hành lang, người mà cậu nghĩ đã rời đi đang đứng ung dung, bắt chéo chân dựa vào cột gỗ. Anh ta đưa điếu thuốc lên môi, châm lửa một cách chậm rãi rồi từ từ hít vào, thở ra làn khói trắng xoá. Ánh mắt anh mơ màng nhìn xa xăm, đôi môi khẽ cong lên đầy quyến rũ.
"Mùi hương này... thật giống với kẻ đã giết mình bên trong giấc mơ, thú vị rồi đó!"
***
¹ giường Thất Bảo: giường có nạm 7 loại trân châu quý. Phân tích nguồn gốc có thể tìm hiểu ở: https://www.chuonghung.com/2020/12/dich-thuat-at-giuong-that-bao-vay-man.html?m=1
² Đậu xanh rau má: câu chửi tục thay cho "d* m*" (Google)
³Trích lời bài hát Cái Bóng - Anh Tuấn MTV
* Miêu tả theo dinh Đốc phủ Hải ở Gò Công quê mình á.
Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!
Bình luận
Chưa có bình luận