Chuyện xưa



    Cả ba người bị kéo vào một không gian rộng lớn. Đông cảm thấy góc nhìn của mình trở nên bao quát và rộng lớn như đang mang kính VR¹. Cậu nhìn thấy bầu trời đỏ rực gần sát với mặt đất, khoảng cách giữa chúng chỉ như cách một mái nhà. Sấm sét liên tục đánh xuống bên dưới xới tung đất đá và cây cối, lửa bốc lên lan rộng khắp nơi. Tiếng sấm dữ tợn giữa các tầng mây làm tâm trạng ba người có phần hoảng sợ. Đông giơ tay bịt lại hai tai cho cô bé nhỏ tuổi. Nhưng cô bé thật sự quá sợ hãi, cứ khóc lóc kêu gào đòi về nhà.

    Lúc này, chàng trai đi cùng họ bước lên, miệng lẩm bẩm một câu gì đó tối nghĩa... vậy mà lại có hiệu quả xoa dịu – linh hồn cô bé dần ổn định lại. Không còn cảm xúc tiêu cực quá mức, nhưng bé vẫn trốn ra phía sau lưng Đông để không phải nhìn thấy mấy thứ đáng sợ.

    Xa xa là mặt biển gầm rú dữ dội, từng con sóng thần cao lớn ập vào đất liền. Đất nứt nẻ. Núi sụp đổ. Sông khô cạn. Cây cháy rụi. Mọi thứ xảy ra làm Đông liên tưởng thế giới này với bộ phim "2012: Ngày tận thế" mà cậu đã từng xem. 

    Không hề có bóng dáng của một loài sinh vật nào tồn tại!

    Sự suy tàn vẫn tiếp diễn từ năm này qua năm khác. Cho đến một ngày, Đông nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một quả cầu lửa có hình dáng của mặt trời. Từ khoảnh khắc quả cầu ấy lóe sáng, dòng chảy thời gian như ngừng trôi, sự sụp đổ dừng lại.

    Giọng nói từ tốn của Chuyển Luân Vương chậm rãi vang vọng giữa không gian:
    
    – Vào thuở sơ khai, khi thế giới còn là một vùng hỗn mang vô định, từ trong hư vô đã xuất hiện một vị thần tối cao, gọi là Thần Trụ Trời...

    Cùng lúc đó, quả cầu lửa treo trên trời càng lúc càng rực sáng, phóng ra những luồng hào quang mãnh liệt tựa như sắp nổ tung. Khi ánh sáng mờ dần, từ trong quả cầu có một sinh vật xuất hiện: mang hình hài con người nhưng không rõ nam nay nữ. Đông thấy bóng dáng vĩ đại kia vươn mình bay lên, dùng sức mạnh phi thường của mình đẩy bầu trời đang sụp đổ lên cao. Tuy nhiên, có vẻ ngài đã cảm nhận được sự bất ổn, nên đã dùng đá dựng thành một cây cột khổng lồ chống trời. Cột càng cao, trời và đất càng xa nhau. Đến khi đạt đến độ cao mong muốn, ngài vung tay đập tan cột đá khiến đất đá văng khắp nơi, tạo thành những ngọn núi hùng vĩ, những đồi đất nhấp nhô. Nơi đá được lấy đi, hình thành nên biển cả mênh mông, sông ngòi uốn lượn.*

    – ... Thần Trụ Trời tái tạo lại thế gian. Đồng thời, người còn dùng sức mạnh phi thường của mình để kêu gọi những vị thần đang chìm trong giấc ngủ sâu tỉnh dậy. Mỗi vị thần khi thức tỉnh đều mang theo một nguyên tố tự nhiên – nguyên tố ấy cũng nhờ vậy mà bừng sáng, tràn đầy sức sống...

    Ngay lúc giọng kể vừa dứt, Đông sững sờ trước một cảnh tượng huy hoàng: Vô số vị thần từ từ mở mắt, ban phát điềm lành khắp nhân gian: những vùng đồng hoang cằn cỗi trở lại xanh tươi, những dòng sông khô cạn bỗng chốc đầy ắp nước, những hàng cây còi cọc vươn mình trở nên cao lớn. Sức mạnh thần thánh của họ lan tỏa khắp nơi như một bàn tay khổng lồ vuốt ve, xoa dịu những vết thương của đất mẹ. 

    – ... Thần Trụ Trời đã cùng các vị thần khác tạo ra thế giới này. Họ không chỉ tạo ra những ngọn núi hùng vĩ, những dòng sông uốn lượn,... mà còn tạo ra muôn loài sinh vật. Trong số đó có loài người – những sinh vật mang trong mình trí tuệ và tình cảm, có khả năng khám phá và chinh phục.

    Đông ngắm nhìn bức tranh thiên nhiên tươi đẹp đang được tua nhanh: Từng loại sinh vật – từ những loài chim nhỏ bé đến những loài thú lớn – dần được tạo ra dưới bàn tay khéo léo nhào nặn của các vị thần. Thế giới tràn ngập vẻ đẹp của sự sinh sôi. Khung cảnh mang lại cảm xúc vô cùng choáng ngợp.

     – ... Mỗi vị thần được phân chia cai quản một phương. Trong đó, Mẫu Địa – con gái út của Ngài – được phép cai quản thế giới dưới lòng đất, hay còn gọi là địa phủ. Bà đã tạo ra các loài ma quỷ có thể tu hành ở chốn này. Chúng giúp bà làm việc và kiến thiết vùng đất hoang vu..."**

    Đông nhìn thấy người phụ nữ quen thuộc. Bà mặc áo tứ thân đen tuyền. Đội mũ có rèm che, hầu như chưa lần nào cậu nhìn được gương mặt của bà ấy. Bà đứng im lặng nhìn ngắm thế giới của riêng mình. Nửa thân thể chìm trong bóng tối. Đông chợt nhận ra địa phủ này khác xa với những gì cậu vừa thấy cách đây không lâu. Nơi này không có ánh sáng, chỉ có đêm tối vô tận bao trùm. Ngay sau khi Mẫu quay lưng bước vào khoảng không gian tối tăm, mọi hình ảnh đều kết thúc, khung cảnh lại quay trở về sân viện cũ kỹ.

    Chuyển Luân Vương xoay vòng bánh xe trên bàn, ngài tiếp tục giải thích: “Để tạo sự công bằng và hướng con người đến cái thiện, Mẫu đã tạo ra Thập Điện Diêm Vương² và Bánh Xe Luân Hồi. Bọn ta thay bà cai quản địa phủ và phán định công, tội của những linh hồn. Sau khi trải qua Thập điện và trả đủ nghiệp cho những sai lầm của bản thân, linh hồn mới có thể đi vào Bánh Xe Luân Hồi... tùy theo phước đức đã gieo mà đầu thay chuyển thế."

    – Thưa Ngài! Vậy tại sao chúng tôi được mang thẳng đến đây mà không đi qua các Điện khác? – Chàng trai có gương mặt trẻ con lên tiếng. Từ thói quen đưa tay chạm vào sống mũi, Đông đoán có thể lúc còn sống người này có tật ở mắt.

    – Bởi vì các ngươi đã được đưa đến chỗ của Mẫu. Linh hồn bình thường sẽ không thể gặp được bà... Các ngươi chính là người được chọn!

    Ngừng một chốc, Chuyển Luân Vương lại mở lời:

    – Những linh hồn chịu oan khuất trước khi chết hoặc có chấp niệm quá lớn có thể bị oán khí từ Cõi Hư Vô xâm nhập và biến thành ác linh – bị oán khí ăn mòn, chỉ còn lại bản năng giết chóc. Để ngăn chặn ác linh quấy nhiễu Cõi Trần, Mẫu đã tạo ra các viên đá để giam giữ chúng lại, gọi là đá Linh Hồn. Những viên đá này được đặt ở sâu trong Vùng Đất Linh Hồn thuộc địa ngục Vô Gián – vốn là chỗ tu hành của một vị thần. Vị thần này có khả năng tinh lọc mạnh mẽ oán khí, suốt hàng ngàn năm nay, ngài giúp những ác linh này được siêu độ. Nhưng không biết vì lí do gì, cách đây một trăm năm ngài bỗng dưng biến mất. Dù đã cố gắng hết sức, Mẫu vẫn không tìm được chút thần thức nào còn sót lại của ngài trên thế gian.

    Lần này, Chuyển Luân Vương mở ra trước mắt bọn họ một khung cảnh tuyệt đẹp: Một thị trấn như bước ra từ những câu chuyện cổ tích với dòng sông uốn lượn như dải lụa mềm mại bao quanh. Khắp nơi đều là những hàng quán mang đậm phong cách kiến trúc Á Đông với mái ngói cong vút và đèn lồng trắng treo cao. Hương thơm của những món ăn truyền thống như phở, bánh xèo, bún chả... lan tỏa trong không khí, đánh thức mọi giác quan. Giữa thị trấn, một tòa nhà cao vút hiện lên như một ngôi đền cổ kính với những hoa văn chạm trổ tinh xảo.***

    – Đẹp quá!!! - Cô bé nhỏ tuổi bật thốt lên.

    Nhưng khi mặt trời dần khuất bóng, thị trấn xinh đẹp ban ngày bỗng chốc biến thành một nơi rùng rợn. Những bóng đen bí ẩn xuất hiện đằng sau những quầy hàng. Đèn lồng trắng được thắp lên tạo nên một thứ ánh sáng ma mị. Trên sông, những chiếc thuyền dần xuất hiện và những người cầm lái, không ai khác chính là đám xác chết Đông đã từng gặp. Từ những chiếc thuyền sơn son thếp vàng, những hành khách kỳ lạ với trang phục lộng lẫy bước xuống. Họ lũ lượt tiến vào tòa nhà.***

    Phía sau tiệm ăn là một khu vườn rộng lớn, nơi những quả trứng khổng lồ như trứng Phục Sinh nằm la liệt. Một số người chạm vào chúng rồi biến mất, số khác lại đột ngột xuất hiện bên cạnh. Trong lúc đó, có quả vẫn sáng rực, có quả lại xám xịt như tro tàn. Mấy quả trứng xám được những con vật mặc trang phục bồi bàn thu gom mang vào toà lầu.

     – Đây chính là Vùng Đất Linh Hồn, còn các quả trứng này là gì thì ắt hẳn các ngươi cũng đoán được. Sau này nếu đi đến nơi đây, các ngươi sẽ hiểu rõ hơn về Cõi này.

    Thế giới hư ảo lại tan biến. Chuyển Luân Vương tiếp tục giải thích:

    – Đá Linh Hồn ngày càng tích tụ nhiều oán khí, Mẫu chỉ có thể bất đắc dĩ tìm một phương án thay thế để siêu độ. Bà chọn ra những người có căn tu hành thích hợp để đi vào bên trong viên đá, được gọi là Người Dẫn Hồn. Nhiệm vụ của bọn họ là tìm ra chủ nhân thật sự của thế giới ý thức thông qua những sự kiện được tái hiện lại trong giấc mơ. Chỉ khi biết được hết sự thật về nguyên nhân cái chết mới có thể đánh thức ác linh. Sau đó, đưa ác linh vào tháp Nghiệp Chướng để tinh lọc phần oán khí còn sót lại là có thể nhập luân hồi.

    – Giấc mơ của ác linh cũng như thế giới thật phải không chú? – Cô bé nhỏ xoắn chặt hai bàn tay, giọng vô cùng lo lắng.

    – Thật ra toàn mấy thứ đáng sợ, bởi vì đó là thế giới của linh hồn chết thảm hoặc gánh nhiều oan khuất, nó sẽ mô phỏng nội tâm đen tối của chủ nhân mình. – Chuyển Luân Vương đáp lời.

   Cô bé nghe xong liền bật khóc nức nở, Chuyển Luân Vương nhìn như uy nghiêm lại không biết cách dỗ trẻ con, chỉ có thể bối rối chữa cháy: "Cũng, cũng không phải mọi thế giới đều đáng sợ, mấy thế giới là chấp niệm lúc còn sống thì cũng khá ổn. Ít ma quỷ hơn..."

    Cô bé lại càng khóc to hơn. Cậu trai mặt trẻ con phải liên tục dỗ dành, ánh mắt nhìn Chuyển Luân Vương cũng có chút lên án, như thể muốn nói: Lớn đầu mà con ăn hiếp con nít.

    ...

    – Việc này có nguy hiểm không thưa ngài? – Đông hỏi ra băn khoăn trong lòng. Cậu cũng muốn an ủi cô bé, nhưng đã đến nước này, tìm hiểu mọi thứ phải đối mặt mới có thể giúp bản thân đưa ra quyết định đúng đắn.

    Chuyển Luân Vương khẽ thở phào, nhanh chóng trả lời: "Tùy theo sức mạnh của ác linh trong viên đá! Nếu để nó phát hiện sự khác thường: nhẹ thì bị trục xuất; nặng thì có thể bị ác linh cắn nuốt, linh hồn tan biến." Nghe vậy, cô bé vốn đang khóc càng thêm run rẩy: "Con không muốn làm Người Dẫn Hồn, con sợ nhất là ma quỷ. Cho con về nhà đi! Con chưa muốn chết!!!" Cùng lúc đó, từng dòng khí đen cuồn cuộn tràn ra khỏi người cô. Linh hồn cô bé trở nên bất ổn, biểu cảm đọng lại cũng có chút vặn vẹo.

    Thấy thế, Chuyển Luân Vương vội niệm chú, thứ màu đen đó liền biến mất: “Oán khí dạo này tràn ra khắp địa phủ, nếu không cẩn thận coi chừng sẽ bị ảnh hưởng đến cảm xúc."

    Ngài nhìn vào ba người chăm chú, tiếp tục nói: 

    – Tuy việc này nguy hiểm, nhưng siêu độ ác linh sẽ tích lũy được nhiều công đức, thuận lợi cho việc tu tập. Các ngươi có thể chọn ở lại thế giới này sinh sống hoặc đủ cơ duyên có thể đi lên Cõi Trời. Thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử và khổ ải của người trần. Dù nửa chừng có muốn đầu thai chuyển thế cũng có thể được sinh ra trong gia đình giàu sang, cuộc đời thuận buồm xuôi gió.
    ...
    
    – Nếu các ngươi không muốn, bây giờ cũng có thể lập tức đi đầu thai! Mẫu đã chọn ba người thì ắt hẳn khi còn sống các ngươi là người lương thiện. – Chuyển Luân Vương vừa nói, vừa xoay vòng bánh xe trên bàn. Từ thứ đó phát ra những hạt bụi vàng sáng lấp lánh giúp xoa dịu những cảm xúc xao động trong lòng ba người. 

    Cô bé nhanh chóng quyết định đi đầu thai. Năm nay cô chỉ mới mười bốn tuổi, từ nhỏ đã có bệnh tim bẩm sinh mới bị kéo xuống nơi này. Lúc còn sống cô bé sợ nhất là ma quỷ. Thật sự rất khó chấp nhận việc bản thân đã chết và phải làm mấy nhiệm vụ đáng sợ như thế này.

    Chuyển Luân Vương gọi quỷ sai đưa bát cháo của Lú Nương đến, chờ cô bé ăn xong thì đưa cô vào Bánh Xe Luân Hồi. Sau đó, ngài quay sang hai linh hồn vẫn im lặng chứng kiến mọi việc: "Còn hai ngươi thì sao? Nếu chưa quyết định được thì vào một viên đá không nhiều oán khí thử xem, không ổn thì chỉ bị trục xuất khỏi thế giới ý thức mà thôi. Trên trần gian các ngươi gọi là gì nhỉ? À… hình như là thử việc." Ngài mỉm cười hiền từ.

    Đông im lặng đánh giá mọi chuyện vừa diễn ra. Vùng Đất Linh Hồn hiện ra trước mắt cậu lúc nãy... thật sự thôi thúc một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng Đông – như thể... cậu đã từng sống tại nơi ấy.

    Thật sự rất rất muốn đến nơi đó!!!!

    Cậu và chàng trai kia nhìn nhau. Trong mắt cả hai đều có thể thấy được sự hứng thú với những lời đề nghị của Chuyển Luân Vương. Chần chờ một chút, Đông khẽ gật đầu xem như đồng ý. Chưa kịp nói thêm gì, Chuyển Luân Vương đã vội phất tay. Hai người liền biến mất vào hư không. Chỗ hai người vừa mới đứng, một cậu trai với mái tóc đỏ rực bỗng xuất hiện từ.

    – Lão già cổ hủ nhà ngươi lại lừa lọc trẻ con, nhìn cái nụ cười mới nãy của ngươi mà ta nổi da gà.

    – Nào nào, Quân Cú à! Sao lại nói thế? Ta đã giúp ngươi thuyết phục được người rồi còn gì! Khà khà, ít ra cũng xử lý được một ác linh ít nguy hiểm. Dạo này oán khí bị rò rỉ khắp nơi, ta bận đến đầu bù tóc rối luôn. Để cảm ơn ta đã giúp ngươi, qua đây đấm bóp cho ta nào! – Chuyển Luân Vương đáp lời. Ngài nhún vai, thong thả cầm quyển sổ trên bàn tiếp tục viết chữ.

    – Hừ!! – Quân Cú không thèm để ý tới người đàn ông trêu chọc mình. 

    Trong tay Quân Cú xuất hiện một chiếc gương nho nhỏ. Y cầm nó ngồi xuống bên cạnh con người đang bận rộn, nhàn nhã khoanh chân rồi biến ra cả túi hạt dưa: "Bên lầu của bà chằn Vô Diện kia đang phát màn vào Cõi của hai đứa nhóc này ấy! Nhanh thiệt."

    – Dù sao lâu lắm rồi mới có người được đích thân Mẫu lựa chọn mà! Ngươi coi thì coi đi, bỏ cái chân xuống liền cho ta!

    – Bệnh sạch sẽ của ngươi nghiêm trọng lắm rồi đó! Đi bệnh viện dùm đi – Quân Cú chã buồn động đậy, y nghiêm túc nhìn vào mặt gương.

***

¹ Kính VR: Kính VR hay kính thực tế ảo (Virtual Reality Glasses) là thiết bị có khả năng mô phỏng lại không gian ảo một cách chân thật nhất. Nhờ vào công nghệ VR mà góc nhìn của con người thông qua ống kính trở nên sống động hơn. (Google)

² Thập Điện Diêm Vương (十殿閻王) hay Thập Điện Diêm La (十殿閻羅), Thập Điện Minh Vương (十殿冥王) là các vị thần cai quản cõi chết và phán xét con người ở Địa ngục căn cứ vào công hay tội họ đã tạo ra khi còn sống theo tín ngưỡng Á Đông (Trích Wikipedia)
    
    Lời tác giả: 

* Lấy cảm hứng từ thần thoại Thần Trụ Trời. (Wikipedia)

** Lấy cảm hứng từ truyền thuyết Mẫu Địa (Wikipedia)

*** Lấy cảm hứng từ phim Spirited Away của Ghibli. Bởi vì lấy cảm hứng nên để tên Vùng Đất Linh Hồn luôn cho độc giả nghĩ đến phim. Phim thật sự siêu hay, nhiều cái đáng suy ngẫm lắm. À tên Vô Diện cũng là từ phim ấy. Cơ mà chỉ tên là giống thôi, còn lại nhân vật thì khác hoàn toàn nhen. Tui chỉ lấy cảm hứng bối cảnh thui nà. Tại vì nhân vật này mang mặt nạ nên Vô Diện có nghĩa là không có gương mặt ý.

    



0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout