Chuyển Luân Vương



    Quân Cú bay phía trước, Thanh Đông và hai người còn lại theo ở sau. Đông vẫn còn cảm thấy đau khổ vì cái chết của bản thân nên chỉ chầm chậm bước trên con đường, không có tâm trạng bắt chuyện với hai linh hồn cũng bị kéo xuống nơi quỷ dị này. Hai người kia – có vẻ cũng có cùng cảm xúc như cậu, đặc biệt là cô bé nhỏ tuổi trông vô cùng suy sụp. Không khí có chút nặng nề. Đông chỉ đành đưa mắt nhìn về phía xa, ngắm nhìn khung cảnh nơi này để giải toả cảm giác ngột ngạt trong lòng.

    Bên cạnh con đường là một dòng sông rộng không thấy điểm cuối. Hai bên bờ sông có một loài hoa màu đỏ đang nở rộ, đong đưa theo làn gió. Mặt nước sông phẳng lặng, không hề có tí gợn sóng kết hợp cùng với màu nước nửa đen, nửa vàng trông thật lạ. Thấp thoáng phía xa là bóng dáng của những chiếc thuyền đang trôi lững lờ, người lái thuyền đứng phía sau, cầm mái chèo khua mạnh mẽ nhưng vẫn không tạo được chút lay động nào trên mặt nước. Sự yên tĩnh ấy quá mức đáng sợ! Đông có cảm giác dòng sông y như một con cá săn mồi đầy kiên nhẫn, đang im lặng chờ đợi con mồi tự sa vào bẫy.

    – Sông này được gọi là Vong Xuyên – nơi nhốt trăm ngàn linh hồn chứa nhiều sân hận. Mấy linh hồn này phải ở dưới đáy sông lạnh lẽo chịu đau đớn, cho đến khi tự kiểm điểm được bản thân, tiêu trừ hết oán nghiệp mới có thể đi đầu thai chuyển kiếp. Chúng khá là... hung dữ đấy! – Giọng Quân Cú bất ngờ vang lên. 

    Thấy Đông đưa mắt nhìn mình, Quân Cú có chút muốn trêu đùa: "Thật ra vẫn có một cách nhanh hơn... đó là đợi khi mấy chiếc thuyền đi ngang qua, lựa linh hồn nào mà ngơ ngác hoặc tò mò đưa tay xuống sông... thì nhanh tay túm đầu nó kéo đi làm "hồn chết thay", vậy là có thể thế chỗ nó rồi."

     Nhìn gương mặt Đông nghệch cả ra sau khi nghe mình nói, Quân Cú cười "ha ha" mấy tiếng. Y có chút thiện cảm với Người Dẫn Hồn mới này. Cậu "bé" là người đầu tiên tỉnh dậy trong sân. Trong lúc cậu ta mải nhìn y, y cũng âm thầm đánh giá người này. Ở cậu – thứ làm y cảm thấy ấn tượng đó là sự tỉnh táo và khả năng quan sát một cách tỉ mỉ. Mặc dù kinh hãi khi đến nơi xa lạ, cậu ấy vẫn có thể dành tâm trí để xem xét hoàn cảnh xung quanh cẩn thận. Hai tố chất này là thứ quan trọng hàng đầu để có thể sống sót trong thế giới giấc mơ của ác linh. Cậu ta như là một viên ngọc thô chưa có nhiều giá trị, nhưng chất ngọc rất đáng để nhà thiết kế bỏ công sức ra mài giũa. Y thật sự rất mong đợi vào màn thể hiện của người mới này khi vào cõi, ắt hẳn là sẽ có nhiều điều bất ngờ!

    Đông nghe chim cú cười to thì biết là nó đang chọc mình, cậu cũng muốn hỏi nó vài chuyện. Nhưng lúc này, cả bọn đã đi đến một cây cầu lớn làm bằng đá. Lúc tiến lại gần, Đông bị khung cảnh chỗ đó làm cho "đứng hình". Phía dưới chân cầu có một bến đỗ – nơi những con thuyền cậu vừa thấy trên sông đang neo đậu. Ở chòi lá gần đó, mấy người lái thuyền đang tụ tập uống rượu. Bọn họ mặc áo choàng đen rộng thùng thình, chỉ thấy phần đầu và tay lộ ra. Điều đáng sợ là trên hai thứ ấy hoàn toàn không có nhiều da, chỉ là khung xương trắng trơi trọi. 
    
    "Hoá ra... là một đám xác lái thuyền...cơ mà không ai phổ cập cho chúng quy tắc giao thông đường thủy hay sao?" Trong đầu Đông âm thầm đánh giá.

   Kế bên chòi, một hàng linh hồn đang chờ qua sông. Hầu hết bọn họ cứ như ro-bốt – không hề có xíu cảm xúc hay cử động dư thừa – máy móc đưa tiền, rồi đều răm rắp bước lên trên. Nhìn họ xong nhìn lại mình, Đông có chút khó hiểu, cậu không nhịn được bật thốt lên:

    – Sao mình không có một xu nào vậy?

    Hai người đi bên cạnh nghe thấy Đông nói thế thì cũng vô thức sờ túi mình, hmm... thật sự là rỗng đến không thể rỗng hơn!

    Quân Cú đang bay phía trước bỗng loạng choạng, y có chút chột dạ: "À! Tiền ở chỗ ta, ta dẫn đường thì ta tiêu tiền! Các ngươi không phải lo..."
  
    “Ơ kìa! Thầy Quân Cú hôm nay lại dẫn người mới đó hả? Mấy cái việc cỏn con này thầy kêu tụi đầu trâu mặt ngựa nó làm cho, để chúng nó ở không là lại sanh tật. Tụi nó tối ngày cứ tụ tập ở Thành Cờ Bạc đánh tam cúc¹, còn đâu mặt mũi của quỷ sai nữa chứ!!!” Một cái xác lên tiếng, cắt ngang câu nói của cú mèo.

    Quân Cú hết sức vui mừng, lập tức bay đến cành cây khô ở gần cái xác. Y không muốn tiếp tục đề tài "nhạy cảm" còn đang dang dở, thế nên vui vẻ đáp lời: 

    – Lão Tự mới từ chỗ của Lú Nương về đúng không? Lần sau mà gặp thì cứ báo ngay cho Địa Tạng Vương xử lý. Mấy đứa nó sợ nghe ngài ấy thuyết pháp lắm. Ổng mà nói thì phải ba ngày ba đêm mới xong!

    – Thôi! Thôi! Lão nói vậy... chứ phận nông dân như lão không dám đi chọc vào người có chức quan thầy ạ.

    – Này lão Tự... Dù là quỷ thì cũng phải chăm cập nhật xu hướng xã hội chớ. Trên đó á... bây giờ là xã hội pháp trị, cán bộ là đầy tớ của nhân dân rồi! Thấy sai phạm thì cứ mạnh dạn lên tiếng. Mẫu đang soạn luật mới cho Địa Phủ đấy! Đợi công bố thì tha hồ mà báo cáo! – Giọng Quân Cú đầy tự hào khi nhắc đến Mẫu.

    Mấy cái xác đang hóng chuyện xung quanh nghe Quân Cú nói thì gật đầu liên tục, tay vỗ vỗ đùi đầy khoái chí.

    Đông đứng ở bên, nhìn hai "người" trò chuyện và kết hợp với hành động đồng loạt của đám xác, cảm thấy muốn bật cười. Tâm trạng vì thế cũng tốt lên không ít. Đi cả quãng đường dài, thật ra Đông cũng đã bình ổn được cảm xúc đau thương trong lòng. Dù sao cậu cũng đã chết, điều này chắc chắn không thể thay đổi. Cậu có còn lưu luyến cuộc sống trước kia hay không cũng đã không có ý nghĩa. Bây giờ, việc quan trọng nhất là xem cậu cần phải làm gì tiếp theo ở thế giới xa lạ này.

    Quân Cú chỉ dừng lại nói đôi câu với lão Tự thì cả đám lại tiếp tục lên đường. Bọn họ đi lên cầu để sang phía bên kia bờ sông. Cầu có vẻ bé, nhưng họ đi mãi vẫn chưa đến bờ – như thể cây cầu không có điểm cuối. Cũng may là Đông đang ở trạng thái linh hồn nên đi lâu cũng không thấy mệt. 

    Qua chừng hai tiếng lội bộ, bọn họ mới thấp thoáng thấy được một thôn nhỏ ở phía bên kia. Trải rộng khắp thôn là những ruộng lúa xanh rì đón gió. Phía đằng xa sừng sững mấy dãy núi xanh thẳm đầy cây to. Bầu trời xanh trong với ánh mặt trời dìu dịu, những đám mây xanh ngát thong thả trôi tạo nên các hình thù đáng yêu. Đông ngửi được hương hoa thoang thoảng trong không khí, nhìn kĩ thì cậu thấy đằng sau bờ rào trồng đầy dong riềng – có đỏ, vàng, tím,... đủ cả – thi nhau khoe sắc làm khoảng sân vô cùng rực rõ sắc màu. 

    Đông bị cảnh đẹp làm cho sững sờ, cậu không nghĩ đến đi hết con sông quỷ dị kia lại mở ra một thế giới đẹp đẽ đến nhường này. Những thứ vốn đã mai một theo sự phát triển và đô thị hoá của đất nước, giờ đây đang được tái hiện lại vô cùng chân thực và sinh động ở nơi đây. Xung quanh thôn là các ngôi nhà theo kiến trúc cổ xưa, bên ngoài hàng rào gỗ có ghi tên các điện. Khi còn sống, Đông nghe nói Điện Diêm Vương là nơi hành hình của những người phạm tội. Người chết xuống đây nhiều như cá diếc sang sông. Không biết chỗ nhỏ bé như căn nhà này sao có thể chứa nổi.

    "Đừng để vẻ bề ngoài đơn giản của căn nhà đánh lừa. Bên trong nó ẩn chứa một không gian vô tận. Một khi bước vào, các ngươi sẽ kinh ngạc đấy!" Quân Cú vẫn đang bay phía trước, không hề quay đầu nhưng vẫn như đọc được suy nghĩ của Đông.

    "Thưa ngài cú mèo! Có phải tất cả linh hồn đã xuống nơi này đều có tội?" Đông vô cùng tò mò. Cậu thường nghe những câu như: "Nói dối sẽ bị Diêm Vương cắt lưỡi", "Để đồ ăn thừa sau này làm quỷ đói", "Ăn cắp bị chặt tay",... rất nhiều lời truyền miệng về những hành vi sai trái sẽ bị trừng phạt như thế nào sau khi chết. Nếu đúng như trên, thì Đông cảm thấy chín mươi chín phần trăm không ai có thể thoát tội.

    "Ê nhóc, ta tên Quân Cú đó! Bộ ngươi bị lãng tai hay sao mà không nghe mọi người gọi tên ta?" Quân Cú đang bay phía trước nghe Đông hỏi thì liền vòng lại. Y mổ vào đầu thằng nhóc con một phát, tỏ vẻ vô cùng bực bội.

    Đông giơ tay che đầu mình, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi ngài Quân Cú! Tôi cứ tưởng đó là chức quan nên không dám gọi tùy tiện!"

    "Hừ!!!" Quân Cú cũng không thật sự tức giận, y nhẹ giọng giải thích: 

    – Hành động trong lúc còn sống... có nhiều việc cũng là do trả oán, trả ân của kiếp trước, kiếp này. Cái vòng lẩn quẩn ấy khó mà phân định đúng sai được. Thêm nữa, tội nghiệt phải được đong đếm từ suy nghĩ và ý niệm trong lòng, có cố ý làm ra hay không... Nghiệp Kính có thể nhìn thấu. Trên trần các ngươi có câu: "Pháp luật là chuẩn mực thấp nhất của đạo đức." Ở nơi này của bọn ta cũng sẽ có "luật" riêng như thế, dựa theo "luật" mà định tội. Chứ gặp ai làm sai cái gì nhỏ nhặt cũng trị tội thì nơi này phải loạn tới cỡ nào? Bộ các ngươi có thể tự tin rằng bản thân không hề mắc một sai lầm nào trong suốt cuộc đời ư?

    Đông im lặng suy ngẫm những điều Quân Cú vừa mới nói.

    – Vậy... vậy khi xét xử xong và đi đầu thai, con có thể quay về làm con của cha mẹ hay không? – Cô bé mười bốn, mười lăm tuổi dè dặt lên tiếng.

    – Phải xem giữa nhóc và bọn họ còn duyên phận hay không... Nếu đủ duyên thì vẫn có thể vào nhà đó lần nữa, mà dù sao thì nhóc cũng sẽ không còn kí ức. Đó là một kiếp hoàn toàn mới, chưa chắc gia đình đã vui vẻ, hạnh phúc...

    Cô bé nghe Quân Cú nói xong thì bật khóc nức nở. Cậu thanh niên đi bên cạnh vỗ vỗ vai cô bé, xem như an ủi.

    Quân Cú đưa một cánh lên, gẩy gẩy mấy sợi lông trên đỉnh đầu, ngơ ngác: "Sao lại khóc rồi? Ta chỉ nói thật thôi mà!!! Thui nín đi, nín đi mà..."

    Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, chẳng bao lâu thì đã đứng trước một căn nhà có gắn biển "Thập Điện". Nhìn bên ngoài, kiến trúc căn nhà giống với kiểu nhà rường cổ³: mái được lợp ngói, bên trong là các trụ gỗ với hoa văn được chạm khắc tinh xảo. Phía trước sân bày một bàn lớn bằng gỗ lim, trên bàn đặt bộ văn phòng tứ bảo⁴ làm bằng ngọc.

     Khi Quân Cú mở cửa, bọn họ mới nhìn thấy được người đàn ông đang ngồi viết chữ ở ghế phía sau. Đông đoán có thể ông ấy khoảng độ bốn mươi. Gương mặt toát lên vẻ cương nghị: mày kiếm, mắt sáng. Ông mặc bộ áo dài ngũ thân màu đen, đầu đội mấn, chỉ ngồi yên ở đó cũng khiến người khác cảm thấy cao quý. Ông ấy dường như đã đoán trước được sự xuất hiện của họ. Khi cửa vừa mở, ông cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn thẳng vào chim cú đang bay vào.

    – Ôi, ngọn gió nào đưa Quân Cú ngươi đến đây vậy? Nghe người ta đồn ngươi chê chỗ này của ta lạc hậu, nghèo nàn thì phải. À mà ta hay quên lắm, chắc nghe nhầm.

    Đông không ngờ mở đầu lại là một câu châm chọc...

    – Thôi đi lão già, chuyện xưa rồi đừng nhắc lại nữa. Mà ta cũng có nói sai đâu, ngươi cứ lên trần gian mà xem, xe cộ đầy đường, điện thoại thông minh, ro-bốt, máy móc la liệt, nhìn lại cái chỗ của ngươi xem, chẳng có tí hơi thở hiện đại nào. – Quân Cú bực dọc lên tiếng.

    Người đàn ông nghe vậy thì cười to: "Ta nói này con cú ngu ngốc, tất cả mấy cái ngươi kể đều phải có ĐIỆN, có KHÍ ĐỐT, mấy thứ đó ở cõi này tồn tại được hay sao? Thứ hội nhập ngươi vừa nói ở nơi này chỉ là thứ nửa mùa."

    Quân Cú nghe người đàn ông mỉa mai mình thì xù lông: "Thôi thôi, không chấp với mấy ông bà già cổ hủ làm gì! Vào việc chính nè, Mẫu sai ta đưa ba người này đến chỗ ngươi, ba nhóc này hợp làm Người Dẫn Hồn cho đám ác linh đấy. Ngươi liệu mà sắp xếp." Nói xong thì Quân Cú đập cánh bay đi.

    Nhìn theo hướng chim bay, người đàn ông cười nhẹ: "Mới trêu có tí mà đã giận!" Quay sang bọn họ, Chuyển Luân Vương nói bằng giọng nghiêm nghị: 

    – Các ngươi đã rõ mình đang ở đâu chưa?

    – Thưa ngài! Chúng con nhận thức được đây là Địa Phủ, nhưng thực tế có phần khác biệt so với những gì chúng con đã từng được nghe kể. Còn có những điều Mẫu nói, chúng con vẫn chưa thể hiểu hết ạ! – Đông cúi người, chắp hai tay đáp lời.

    – Vậy thì... để ta kể cho ba người nghe một câu chuyện.

    Chuyển Luân Vương phất tay áo, một thứ hình tròn xuất hiện ở trên bàn. Giọng nói từ tốn vang lên trong khoảng không trống trãi, ngài bắt đầu giải thích bằng một câu chuyện xưa.
***

    ¹ Tam cúc (三菊) là tên một trò chơi bài lá dân gian phổ biến ở miền Bắc Việt Nam. Tam cúc là thú chơi của tầng lớp bình dân và được nhiều tầng lớp chơi vì luật chơi khá đơn giản. Tam cúc không chỉ được chơi khi giải trí, rỗi rãi mà trong các ngày lễ, Tết, nó cũng là trò chơi không thể thiếu. Người dân đồng bằng Bắc Bộ thường có tập quán chơi tam cúc trong lúc đợi nồi bánh chưng chín. (trích Wikipedia)

    ² Địa Tạng vương Bồ tát là một vị Bồ-tát được tôn thờ trong Phật giáo Đông Á, thường được mô tả như một tỉ-khâu phương Đông. Địa Tạng Vương Bồ tát là một trong Sáu vị bồ tát quan trọng của Phật giáo Đại thừa (trích Wikipedia)

    ³ Nhà rường: Những ngôi nhà rường Huế với mái ngói đỏ, cột gỗ chắc chắn và không gian bên trong ấm cúng đã tồn tại qua nhiều thế kỷ, trở thành một phần không thể thiếu trong bức tranh văn hóa của cố đô Huế. Chính vì thế, nhà rường Huế mang trong mình những biểu tượng đặc trưng của văn hóa kiến trúc Việt Nam, với những giá trị lịch sử to lớn và nghệ thuật xây dựng tinh xảo. (trích Báo Dân Tộc Và Phát Triển)

    ⁴ Bộ văn phòng tứ bảo: bút, nghiêng, giấy, mực. (Google)

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout