Cái chết



    Ngày 4 tháng 4 năm 2024.

    Kim đồng hồ vừa điểm 4 giờ 44 phút, Thanh Đông giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ.  

    Như lịch trình đã định trước, chuyến xe khách Sài Gòn – Đà Lạt sẽ đến bến vào khoảng 5 giờ sáng. Trước khi chợp mắt lúc nửa đêm, Đông đã cày báo thức để đề phòng mình ngủ quên mà bỏ lỡ trạm. Nhưng rõ ràng chuông báo còn chưa kêu, cậu đã tự mình tỉnh dậy trước... chuyện này có chút lạ! Bởi vì bình thường Đông vốn là dân "cú đêm" chính hiệu, luôn sống với châm ngôn: "chỉ ngắm mặt trời lặn, không nhìn mặt trời mọc". Cậu không hề tự tin vào đồng hồ sinh học của bản thân có thể dậy sớm được như thế.

    Đông với tay muốn lấy điện thoại ở bên gối nhưng quờ quạng mãi vẫn không chạm được vào thứ gì. Tuy trong đầu cảm thấy nghi hoặc, cậu vẫn cố nhấc mi mắt nặng trĩu, động viên bản thân không được ngủ nướng vì còn phải nhanh chóng sửa soạn lại đồ đạc, chuẩn bị xuống xe.

    Khi đã tỉnh táo hơn, Đông chợt nhận ra cơ thể mình có điều khác thường. Dường như cậu đang lơ lửng giữa khoảng không. Trạng thái này rất kì diệu! Cậu có thể "nhìn" được chuyển động của dòng khí xung quanh mình, nghe được âm thanh từ khắp nơi vọng đến và ngửi được nhiều mùi hương – mùi của ánh nắng, của hơi nước, của mây trời,... 

    "Chuyện gì thế này? Ngủ có một đêm mà đã thức tỉnh siêu nặng lực rồi hay sao? Chẳng lẽ... Ba mẹ là dị nhân mà giấu mình bao năm nay?" Đông tự mình lẩm bẩm.

    Sau khi đã thích nghi với ánh sáng, Đông giơ bàn tay lên ngắm nghía, sau đó mở to mắt vì ngạc nhiên. Cậu có thể nhìn xuyên qua lòng bàn tay, thấy rõ những đám mây đang trôi lững lờ trên bầu trời. Hình như cơ thể cậu hoàn toàn ở trạng thái trong suốt. 

    Hay thật! Ôi! mà khoan... mình có khả năng bay lượn thật đấy ư?!

    Nếu bây giờ đang đứng trên mặt đất, thì chắc chắn Đông đã nhảy cẫng lên đầy sung sướng vì thứ năng lực từ trên trời rơi xuống này. Từ bé đến lớn, cậu chính là người hâm mộ cuồng nhiệt của các siêu anh hùng: lúc bé thì lùng sục từng quyển truyện tranh, đồ chơi; khi lớn lên, cậu bỏ tiền "cày" phim, săn các loại mô hình đắt đỏ. Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy các siêu anh hùng dùng sức mạnh của mình bảo vệ người khác đều khiến cậu vô cùng rung động. Trong đầu luôn có một giọng nói nhắc nhở cậu rằng: Mày đang tìm kiếm một người – người đó sẵn sàng hi sinh bản thân vì muôn vàn sinh linh – giống như bọn họ.

    “Chà! Lần này thu hoạch không tệ!" Một giọng nói đột ngột vang lên giữa khoảng không làm Đông giật bắn mình, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ. Ngẩng đầu lên, Đông thấy một con quái vật mặt ngựa – thân người đang đứng ngay bên cạnh. Đập vào mắt cậu là từng mảng da thịt tím đen đang trong trạng thái phân hủy. Những mụn nước phồng rộp, mưng mủ trải đầy khắp cơ thể quái vật như lớp vỏ cây xù xì. Do khoảng cách quá gần, Đông còn thấy được những con giòi đang bò lúc nhúc bên trong mấy vết thương hở, dịch vàng tiết ra quện chúng lại thành từng cục u to. 

    Thật kinh tởm! 

    Cùng với đó, mùi xác chết từ quái vật đột nhiên xộc thẳng vào mũi làm Đông cảm thấy buồn nôn.

    "Oẹ!!!" 

    Đông rùng mình. Cậu cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, nhưng giọng nói phát ra vẫn lắp ba lắp bắp:

     – Ngươi… ngươi… là... thứ... gì vậy?

    Mặt ngựa nhìn chằm chằm chuỗi hành động liên tiếp của Đông. Có vẻ, hắn ta không hài lòng khi thấy một linh hồn cỏn con lại dám chê bai mình. Hắn nở nụ cười đầy ẩn ý, gằn giọng:

    – Ta? Đương nhiên là quỷ sai đến câu hồn nhà ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi không biết bản thân đã chết rồi hay sao? – Vừa nói, mặt ngựa vừa thích thú quan sát biểu cảm sững sờ của Đông. Trong lòng hắn ta đang cảm thấy vô cùng hả hê: Hừ, thứ ti tiện mà cũng dám chê bai ta!

    Đông bàng hoàng. Những lời nói của quái vật tựa như chiếc chìa khoá, mở ra hộp Pandora vốn đã bị niêm phong kín kẽ trong tiềm thức. Từng khoảnh khắc trước khi chết dần hiện ra: xe khách lao nhanh trên đường, chiếc xe tải mất lái, tiếng kèn chói tai, âm thanh la hét hoảng loạn, hành lí đảo loạn tứ tung, máu tươi văng tung toé.

    "Aaa!" Đông gào lên đau đớn rồi dùng hai tay ôm lấy đầu, bên trong dường như có hàng ngàn con côn trùng đang thi nhau gặm nhắm. Cậu cắn chặt quai hàm, chịu đựng cơn đau đớn khủng khiếp. Dần dần, cậu nhớ lại toàn bộ kí ức và nhận ra một sự thật đáng sợ: Có thể... cậu đã chết.

    Đông không muốn tin tưởng, nhưng từ trên cao, cậu nhìn thấy chiếc xe khách vốn chở mình về quê ăn Tết giờ đây đang nằm nghiêng bên vệ đường. Từ thân xe bốc lên những cột khói đen xì, cửa kính vỡ nát nên hành lí rơi vãi khắp nơi. Thấp thoáng từ cửa sổ vỡ vươn ra các bộ phận cơ thể người dính đầy máu, máu men theo thùng xe chảy xuống nhuộm đỏ cả một vùng.

    Trên mặt đất, từng mảnh cơ thể người bị nghiền nát thành thịt vụn vươn vãi, máu me be bét lẫn với bùn đất tạo thành một vũng lầy nhầy nhụa. Những con ruồi bắt đâu bu xung quanh chúng như tìm được bữa tiệc lớn thơm ngon. Hiện trường tai nạn thảm khốc đến nỗi khiến bất kì ai đi ngang qua cũng phải nghẹn ngào quay đầu. 

    Đông còn nhìn thấy bên cạnh xe là hàng chục linh hồn đang đứng. Bọn họ như những con rối không có ý thức, chỉ biết thẩn thờ nhìn vào hư vô. Đằng xa, một con quái vật khác – mình người nhưng đầu trâu – đang dùng sợi thòng lọng trói chặt từng linh hồn thành một hàng dài kéo về phía cỗ xe ngựa. Khung cảnh có chút quỷ dị.

    "Báo cáo! Đã tìm được xe khách biển số 63A – 260X bị rơi xuống vực ở toạ độ M (2536). Qua kiểm tra sơ bộ thì toàn bộ hành khách đều tử vong, cần gọi chi viện..." Giọng nói phát ra từ người sống duy nhất – đang ngồi quỳ bên đầu xe – khẳng định mớ suy nghĩ mơ hồ mà Đông không dám tin tưởng.

    Đông ngơ ngác, cảm xúc tuyệt vọng quét qua cõi lòng như một cơn lốc xoáy khủng khiếp. Năm nay cậu chỉ mới mười tám tuổi, vừa lên đại học năm nhất chưa được bao lâu – tương lai còn rất dài với nhiều hoài bão chưa kịp hoàn thành. Ngay giây phút này, tất cả chúng như bị nghiền nát thành mảnh nhỏ. Cuộc đời cậu vừa mới bắt đầu đã nhanh chóng lụi tàn. Đông nghĩ đến ba mẹ đang ngóng trông cậu về nhà, không biết họ sẽ đau đớn đến nhường nào sau khi nghe tin dữ. Tim cậu dường như bị bóp nghẹt, quặn thắt đến không thở nổi.

    Tí tách...

    Từng giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, lăn dài trên gương mặt trong suốt của Đông. Nỗi đau đớn tột cùng giày vò trái tim cậu, khiến cậu cảm thấy như thể cả thế giới đang sụp đổ dưới chân mình. Đôi mắt Đông đỏ hoe, sưng húp, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Cậu phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, vỡ vụn:

    – Không! Không thể nào! Tất cả chỉ là mơ! Xin hãy cho tôi tỉnh lại! Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tôi đã làm gì sai? Rõ ràng chỉ cần đi hết đoạn đường này là tôi đã về đến nhà. Ba... mẹ ơi...

    Đầu trâu dừng công việc trong tay lại. Nó bay đến gần, quan sát linh hồn đang khóc lóc thảm thiết rồi nói nhỏ vào tai mặt ngựa: "Ê! Nó có cảm xúc kìa! Xem ra ý thức của thằng nhóc này mạnh đấy chứ! Thằng này có khi sẽ được chọn đấy!"

    Nghe đầu trâu nói xong, mặt ngựa xoa cằm suy tư. Hắn nhìn Đông một lượt từ trên xuống dưới như đánh giá. Không khí có chút kì lạ. Đột nhiên, mặt ngựa vỗ một cái thật mạnh vào lưng đầu trâu bên cạnh mình, quát lên: "Bộ rảnh lắm hay sao mà còn đứng đây! Ngươi mau thu thập mấy linh hồn hôm nay nhanh đi. Ta mang tên này xuống gặp Mẫu trước!"

    Đầu trâu bị đánh bất ngờ nhưng cũng không tức giận, nó chỉ nghiêng nghiêng đầu, làu bàu: "Nói thì nói! Mắc gì đánh người ta!" nói xong thì nhanh chóng bay về phía hàng linh hồn phía bên kia.

      "Thứ ngu si, tứ chi phát triển!" Mặt ngựa vừa chửi nhỏ, vừa nhìn Đông bằng ánh mắt tham lam như đang nhìn một món hàng béo bở. Hắn ta xoa xoa bàn tay gớm ghiếc một cách đầy phấn khích. Trong lòng mình, mặt ngựa đang tính toán dùng số điểm công đức to lớn đổi được từ Đông để gỡ gạc lại ở Thành Cờ Bạc như thế nào. Hắn cũng chẳng buồn để ý đến con hàng này đang đau khổ ra sao. Không một lời giải thích, mặt ngựa nắm sợi thòng lọng trong tay quăng về phía con mồi.

    Đông bị hành động của mặt ngựa làm hoảng sợ. Cậu cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng càng cử động thì sợi dây càng siết chặt hơn. Bất lực, cậu chỉ có thể nhìn quái vật bằng ánh mắt đầy phẫn nộ.

    "Còn nhìn nữa thì ta móc mắt ngươi ra đấy!" Mặt ngựa hất mặt lên trời, cất giọng cảnh cáo. Đồng thời hắn ta quăng mạnh Đông vào trong thùng xe. 

    Đầu Đông đập vào vách gỗ, đau nhói. Cậu cảm thấy tai có chút ù đi, mặt mày càng thêm tái nhợt.
    
    Ngay khi có lệnh, những con ngựa thở phì phì chậm rãi di chuyển. Toàn thân chúng bốc lửa xanh – ngọn lửa này không hề nóng mà khiến Đông cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Nằm trên xe, cậu dần thấy đầu óc mình ngày càng mơ hồ. Đông vội cắn mạnh vào tay muốn làm cho bản thân tỉnh táo, nhưng hoàn toàn vô dụng, một lúc sau... cậu chìm sâu vào hôn mê.
***

    Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong cơn mộng mị, Đông nghe thấy có ai đó đang gọi mình.

    “Dậy… dậy… dậy đi!”

    Má bị vỗ mấy cái đau điếng làm Đông bừng tỉnh. Cậu hoảng hốt thấy mình đang ngồi quỳ trong một sân vườn rộng, quanh sân được trồng rất nhiều cây cối có hình thù kì dị. Bọn chúng phát ra tiếng xì xào trò chuyện như tự có ý thức riêng (loại ngôn ngữ thực vật Đông nghe không hiểu). Phía sau khoảng sân là một căn nhà nhỏ bằng gỗ trông vô cùng mộc mạc. 

    Đông dụi mắt, nhiều suy nghĩ rối rắm quẩn quanh trong đầu: "Không lẽ lúc nãy gặp được quái vật là mình đang mơ hay sao? Đây là nơi nào? Mình có chết rồi hay chưa?" Cậu thật sự cảm thấy rất rối, không biết những thứ này là mơ hay thật. Cơ thể Đông vẫn đang ở trạng thái trong suốt, nhưng ở nơi này thì lại như có thực thể – cậu có thể tự nhéo vào chân và cảm nhận được đau đớn. 

    Xong đời! Không phân biệt nỗi!

    Đông quay đầu nhìn ngó, muốn tìm kiếm một dấu hiệu nhằm xác định nơi bản thân đang ở. Lúc này, Đông mới nhận ra bên cạnh mình còn có hai "người" khác. Họ vẫn nhắm mắt như thể đang chìm trong giấc ngủ sâu. Thứ âm thanh vừa gọi cậu vẫn tiếp tục cố gắng đánh thức hai "người" kia. Đông xoay lưng nhìn về hướng phát ra tiếng. Cậu thấy một con cú đang đậu trên cành hoa lê. Chính nó vừa mới gọi cậu tỉnh dậy, cái miệng luyên thuyên không ngừng.

    "Ôi trời! Không phải chỉ có vẹt với biết nói chuyện hay sao? Cú mèo giờ đỉnh đến vậy rồi á?" Đây là suy nghĩ nhảy ra đầu tiên khi Đông nhìn thấy chim cú. 

    Đông không nhịn được tò mò, lén quan sát con cú mèo chăm chú. Nó trông bự hơn so với những con chim cậu thường thấy trên ti - vi. Bộ lông của nó xù xù màu xám bạc, trông có hơi béo. Đôi mắt chim đỏ rực như hai viên hồng ngọc, liên tục loé sáng trong màn đêm. Khi nó nói chuyện, Đông thấy được lưỡi của chim có hai màu đỏ và đen đối xứng nhau, nhìn thì kì lạ... nhưng không đáng sợ!

    Hồi còn bé, Đông từng nghe người lớn bảo: Chim cú mà đậu trên mái nhà ai không chịu đi... thì phải lập tức xua đuổi, nếu không thì sẽ có chuyện không may xảy ra. Họ gọi cú mèo là "chim đưa tiễn", vì người xưa cho rằng cú kêu là điềm báo sắp có người mất. 

    Trong lúc Đông mãi mê ngắm nghía, chim cú đã đánh thức được hai "người" kia. Ngay lúc hai "người" đều mở mắt, cánh cửa gỗ phía trước bọn họ phát ra tiếng kẽo kẹt. Một người phụ nữ mặc áo giao lĩnh màu vàng nhạt, choàng khăn đen kín người bước ra. Người phụ nữ có đeo khăn che nên không nhìn rõ được gương mặt. Bà dịu dàng cất tiếng:

    – Người trần dương thọ đã tận, xuống đây là âm tào địa phủ của Mẫu¹ ta. Ba người các ngươi đều có căn tu hành, thích hợp để trở thành Dẫn Hồn Nhân. Nếu các ngươi đồng ý hỗ trợ siêu độ được ác linh, thì có thể tích thêm công đức. Sau này công đức tích dày, các ngươi muốn tiến lên cõi trời hay sanh người phú quý... đều tùy các ngươi lựa chọn!

    Cùng lúc đó, trong tay Mẫu xuất hiện một ngọn đèn hình hoa sen. Từ cánh hoa phát ra thứ ánh sáng lung linh như màu sắc của cầu vồng. Những ký tự trông như chữ Nôm cổ bay ra, vờn xung quanh ba người đang quỳ bên dưới. Mẫu nhắm mắt, bắt đầu niệm chú. Sau một lúc lâu, bà đột ngột mở bừng mắt, không giấu được vẻ kinh ngạc mà nhìn về phía cậu trai trẻ tên Đông. Vậy mà lại là cậu ta! Đúng là ý trời!. 

    Một thoáng trầm tư, Mẫu ngẩng đầu nhìn về hướng chim cú đang đậu trên cành hoa, nhẹ vẫy tay: "Quân Cú, ngươi dẫn ba người đến điện của Chuyển Luân Vương. Ông ấy sẽ giải thích rõ ràng mọi thứ cho bọn họ."

    "Vâng thưa Mẫu!" Cú mèo sà vào lòng bàn tay Mẫu. Y dụi nhẹ đầu vào tay bà đầy quyến luyến. Sau đó, y bay đến trước mặt ba linh hồn, miệng khẽ mấp mái. Một cánh cửa đỏ xuất hiện đột ngột trong không trung. 

    "Nhanh đi thôi, đừng lãng phí thời gian của ta." Giọng Quân Cú có chút cáu kỉnh. 

    – Ơ... Khoan đã!

    Đông còn chưa kịp hoàn hồn sau những sự việc mới diễn ra – sự xuất hiện và những lời nói của người phụ nữ tự xưng là Mẫu kia – đã bị một lực vô hình đẩy vào bên trong cánh cửa. Đông chỉ kịp quay đầu lại nhìn một thoáng khu vườn đang dần thu nhỏ. Người phụ nữ vẫn đứng đó, bóng lưng bà như hoà làm một với bóng tối ở phía sau. Cậu cảm giác người phụ nữ vẫn luôn dịu dàng nhìn theo mình. Không rõ vì sao, cậu vô tình như nghe bà nói: "Chào mừng quay trở về nhà!..."

    Mọi chuyện diễn ra đột ngột khiến Đông nghĩ đó chỉ là ảo giác của bản thân. Chẳng mấy chốc cậu đã bị cuốn vào cảm giác mới lạ khi dịch chuyển. Không gian bên trong cửa là một dãy trong suốt, cảm giác như chạm vào cục slime – lành lạnh, mềm mại. Nhưng chưa kịp để tay cậu hoàn toàn cảm nhận hết, mới chỉ chớp mắt một chút, cả đám người đã đứng trước một con đường.
***

¹ Địa Mẫu là vị nữ thần hay Mẫu Thần cai quản âm phủ, địa ngục, nguồn gốc cho mọi sự sống và là một vị thần cai quản địa phủ trong thần thoại Việt Nam, đứng trên Thập Điện Diêm Vương chịu trách nhiệm phán xét linh hồn người chết. (Trích Wikipedia)

Lưu ý: Do Mẫu liên quan đến tôn giáo và tránh việc hình tượng của bà bị bóp méo thì mình chỉ nhắc sơ qua thôi, không đào sâu về nhân vật này.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    Người dùng mới

    Chương đầu ấn tượng lắm ❤️

  • avatar
    Người dùng mới

    Chương đầu ấn tượng lắm ❤️

Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout