Gió lùa qua khe cửa



Sáng thứ hai, trời Hà Nội se lạnh, mây xám giăng đầy như sắp mưa. Tuấn đạp xe đến trường, gió thổi qua áo đồng phục mỏng làm cậu khẽ rùng mình. Hôm nay là ngày đầu tuần, không khí trong lớp 11B2 vẫn còn lười biếng sau buổi đi chơi cuối tuần ở công viên. Tuấn dựng xe ở góc sân, mắt lướt qua cây phượng già nơi cậu hay ngồi. Mấy cánh hoa đỏ rơi lác đác trên nền gạch, bị gió cuốn thành từng vòng nhỏ. Cậu đứng nhìn một lúc, lòng cứ nghĩ về hôm thứ bảy, về Hạnh, về cái cách cô bạn tựa vai cậu dưới ánh trăng. Nghĩ đến đó, mặt cậu nóng lên, tay nắm chặt quai cặp mà không biết sao lại thế.

Những ngày sau, Hạnh vẫn như một cơn gió, cứ cuốn lấy Tuấn theo cách của cô bạn. Có hôm, Hạnh mang đến lớp một hộp bánh quy tự làm, dúi vào tay cậu: “Tớ làm hôm qua, cho cậu nếm thử, ngon lắm đấy!” Tuấn ăn một cái, vị bơ ngọt ngào tan trong miệng, cậu khẽ gật: “Ngon.” Hạnh cười toe toét: “Thật hả? Thế tớ làm nữa cho cậu nhé!” Tuấn không đáp, nhưng trong lòng cậu biết mình thích cái cảm giác này, cái cảm giác được ai đó nhớ đến.

Một buổi chiều, lớp tổ chức sinh nhật cho Nam, một thằng bạn cùng tổ với Tuấn và Hạnh. Cả đám tụ tập ở quán trà sữa gần trường, tiếng nhạc xập xình át cả tiếng nói chuyện. Tuấn ngồi ở góc, không tham gia mấy trò hát hò hay chụp ảnh. Hạnh ngồi cạnh, tay cầm ly trà sữa, quay sang hỏi: “Cậu không thích đông người hả?” Tuấn gật nhẹ: “Ừ, ồn quá.” Hạnh cười: “Tớ cũng không thích lắm, nhưng vui thì đi thôi. Cậu ở đây với tớ, không cần nói gì cũng được.”

Hai người ngồi im một lúc, nhìn đám bạn hát nghêu ngao mấy bài nhạc trẻ. Hạnh tựa lưng vào ghế, giọng nhỏ: “Tuấn, cậu có bao giờ nghĩ về tương lai chưa? Tớ thì muốn làm giáo viên, dạy mấy đứa nhỏ, còn cậu?” Tuấn ngẫm một lúc, đáp: “Chưa biết. Chắc là làm gì đó yên tĩnh.” Hạnh cười: “Hợp với cậu thật. Nhưng mà, yên tĩnh quá cũng buồn, phải có ai đó ở cạnh chứ.” Tuấn nhìn Hạnh, không nói gì, nhưng lòng cậu lại nghĩ, có lẽ Hạnh nói đúng.

Tối đó, về nhà, Tuấn nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà. Cậu nghĩ về Hạnh, về mấy ngày qua, về cái cách cô bạn cứ xuất hiện trong cuộc sống của cậu như một cơn gió không báo trước. Cậu mở sổ, viết dài hơn: “Hạnh hỏi tớ về tương lai. Tớ không biết, nhưng nếu có cậu ấy ở cạnh, chắc cũng không tệ.”

Hôm sau, Tuấn đến trường sớm hơn thường lệ. Cậu đứng dưới cây phượng, gió lùa qua làm mấy cánh hoa rơi xuống chân. Hạnh chạy đến, tay cầm hai cây kem, đưa cậu một cây: “Ăn đi, sáng mát thế này ăn kem thích lắm!” Tuấn cầm lấy, cắn một miếng, lạnh buốt nhưng ngọt. Hạnh đứng cạnh, vừa ăn vừa kể chuyện, giọng ríu rít như chim. Tuấn nghe, không đáp nhiều, nhưng cậu biết, cậu thích những khoảnh khắc này, thích cái cách Hạnh làm cậu thấy mình không còn đơn độc nữa.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout