- Dạ! Hi hi hi!
Bởi không nỡ để dì ở nhà một mình buồn, tôi hẹn với con bé là chỉ đi mua cho nó con chuột nhồi bông Jerry thôi, xong hai anh em về phụ mẹ làm cơm tối, chờ ba về rồi cả nhà cùng ăn cho ấm cúng vui vẻ. Nó tỏ ra rất biết nghe lời, bảo sao cũng chịu. Không giống quỷ em tôi hồi nó còn nhỏ, hầu như tôi toàn phải chiều theo ý nó chứ rất hiếm khi mà nó chịu làm theo lời tôi.
Và để khen thưởng cho cái ngoan ngoãn của con em út này, trước khi đưa nó tới cửa hàng thú nhồi bông ở tuốt luốt trong chợ huyện, tôi ghé lại chỗ chiếc xe bán kem ở bên đường cũng đang bán hàng cho khách để mua một cây cho nó cầm nhâm nhi chơi. Nó cảm ơn tôi rối rít, rồi ca ngợi tôi là người anh tốt bụng, vừa vui tính lại vừa dễ gần, cũng hay cười với nó, còn chịu nói chuyện với nó nữa; chứ chẳng như chị hai nó lúc nào cũng la rầy nó, khó chịu với nó, còn hay nổi cộc với nó bất kể là nó chẳng có làm gì để kiếm chuyện với chị hai hết trơn hết trọi. Cho nên nó ước rằng giá như tôi ở nhà luôn và không ra Hà Nội nữa, để nó được làm em gái của tôi giống như ngày xưa chị hai nó đã từng; chứ bây giờ nó chán làm em của chị hai nó lắm, nó hổng có thích chị hai ở nhà với nó đâu.
- ... em nói thiệt đó. Chị hai lúc nào cũng dữ với em hết trơn, nên em sợ chị hai lắm kìa. Mỗi lần chị hai từ trong Sài Gòn về là em rầu thúúúi ruột em luôn. Xong anh Rô biết sao hông, cứ tới cuối tuần là em lại xin ba mẹ cho em qua nội chơi, để chị hai khỏi thấy em rồi kiếm cớ la em nữa.
Chà! Nghe mà thương dữ bây. Có cái...
- Nhưng khoan, từ từ cho anh hỏi. Sao anh nghe mẹ biểu là hồi em còn nhỏ xíu, chị hai đêm nào cũng nằm ôm em để ru cho em ngủ mà. Mẹ còn biểu với anh là chị hai thương em lắm, nên hồi đó chăm em rất là cực nhưng chị hai không có kêu ca gì, còn muốn chăm em thay mẹ để được gần em nữa đó. Có không?
- Dạ có, mẹ cũng kể cho em nghe. Mà hồi trước á, chị hai vẫn còn thương em chứ hổng có dữ với em như bây giờ. Tối nào em cũng ngủ với chị hai hết ớ, xong rồi chị hai vừa gãi lưng cho em, vừa kể chuyện cho em nghe nữa. Mà ớ hở, chị hai kể chuyện hay ơi là hay, nên em mới thích ngủ với chị hai. Nhưng giờ chị hai hết thương em ồi. Chị hai dữ lắm. Em hổng có làm gì nhưng chị hai cũng cứ dữ với em nên em sợ, em hổng thích ngủ với chị hai nữa, cũng hổng thích chơi với chị hai, hổng thích làm em của chị hai luôn.
Thiệt tình, nghe cái giọng của nó mà tôi không có nín cười được mấy ông ơi.
- Ờ, rồi sao tự nhiên bây giờ chị hai lại cứ dữ với em?
- Em hổng biết. Em chỉ nhớ cái hồi em biểu với ba mẹ là em hổng muốn anh Rô lấy chị hai đâu, em hổng thích. Xong tự nhiên từ đó chị hai cứ dữ với em.
Rồi, hiểu. Hèn chi! Đúng mắc cười với con em út này thiệt chớ!
- Ư hừm, mà từ từ anh hỏi nữa nè. Sao Chép lại không muốn anh lấy chị hai?
- Dạ, tại vì anh Rô là anh của em rồi, nếu anh Rô mà lấy chị hai thì em cũng chỉ có một anh Rô thôi, còn nếu anh Tấn nhà dì tám Mẫn trong xóm mình mà lấy chị hai thì em sẽ có thêm một anh Rô nữa. Tất cả là hai anh lận. Anh Rô thấy đúng hông?
Ui trời! Tôi cũng đến bó tay với con nhỏ, nghe nó nói chuyện mà thấy hài gì đâu. Ơi mà với suy nghĩ của con nít thì đúng là nó như vậy thiệt. Nó đâu có hiểu được anh chị nó lấy nhau là vì cái gì, chắc nó chỉ nghĩ giống như chị hai nó để lại cho nó chiếc cặp thời tiểu học và nó không thích như vậy, mà nó thích được mẹ mua cho một chiếc khác, để trước sau gì nó cũng sẽ có hai chiếc cặp đều là của nó luôn.
- Rồi, nhưng anh hỏi cái này nữa nè. Sao Chép biết anh sẽ lấy chị hai để mà biểu với ba mẹ như vậy?
- Dạ, chị hai biểu. Em nghe chị hai cứ nói là chị hai thương anh Rô nhất trên đời, chị hai chỉ lấy anh Rô thôi, chị hai hổng muốn lấy ai hết.
- Thiệt vậy hả?
- Dạ, em nói thiệt mà. Chị hai còn biểu là chị hai nhớ anh Rô muốn chết, nên lần nào dượng tư tới chơi là chị hai cũng đều xin dượng tư kêu anh Rô về đi. Em còn nhớ hồi tối ớ, em với chị hai đi ngủ nè, có mấy lần tự nhiên chị hai hổng chịu gãi lưng cho em, cũng hổng chịu kể chuyện cho em nghe, rồi chị hai cứ nằm khóc. Em tưởng chị hai bị mẹ la, em mới kêu chị hai là đừng cãi mẹ nữa, tại ớ hở, mẹ la là em sợ, mà ba cũng sợ chứ nói chi chị hai. Nhưng chị hai biểu không phải, chị hai nhớ anh Rô nên chị hai mới khóc á. Chị hai còn biểu là anh Rô quên chị hai rồi, anh Rô ra Hà Nội học mà anh Rô bỏ rơi chị hai luôn, anh Rô làm chị hai tủi thân nên chị hai mới khóc.
Gì chứ? Tới mức đó sao ta?
- Chị hai nói như vậy với em luôn hả?
- Dạ. Có lần chị hai khóc nhiều lắm, chị hai cứ nằm khóc rồi cầm tấm hình của anh Rô để dòm kìa. Tới hồi mẹ lên thì chị hai mới dậy học bài tiếp, chị hai cũng không khóc nữa. Xong rồi anh Rô biết sao hông? Mẹ kêu em xuống nhà chơi cho mẹ với chị hai nói chuyện. Nhưng em hổng xuống thiệt, tại em tưởng mẹ la chị hai á, nên em đứng núp bên ngoài để nghe coi có phải hôm đó mẹ lại hết thương chị hai rồi hông. Mà hông phải, mẹ hổng có la chị hai cái gì hết, mẹ chỉ nói chị hai là đừng có thương anh Rô với chờ anh Rô nữa thôi, tại chị hai cứ như vầy làm ba mẹ cũng rầu theo chị hai luôn ớ. Em nghe mẹ nói xong em cũng thấy rầu nữa. Vậy mà cuối cùng chị hai vẫn cứ thương anh Rô, còn đòi lấy anh Rô chứ. Em hổng chịu. Em hổng thích. Nhưng em hổng dám nói với chị hai nữa đâu. Giờ em chỉ dám nói với anh Rô thôi à. Anh Rô đừng lấy chị hai nghe, em năn nỉ đó! Anh Rô lấy chị Thắm nhà bác hai Cận xóm mình đi, cho em có thêm một chị nữa, chứ chị hai dữ quá trời. Giờ em thích chị Thắm hơn. Chị Thắm mỗi lần đi học trong Sài Gòn về mà qua chơi là lại cho em da-ua với kẹo, còn khen em dễ thương nữa nghen. Chị Thắm hổng có phải con của ba mẹ mà thương em lắm kìa, hổng giống như chị hai đâu. Tới lúc đó rồi á, anh Rô lấy chị Thắm, còn chị hai lấy anh Tấn, cả nhà mình sẽ có bốn cộng với... ủa lộn, năm cộng với hai là bảy người; ngoài chị hai ra thì ai cũng thương em hết, hi hi, vui lắm luôn!
Ờ, đúng là đầu óc của con nít mà.
- Nhưng anh nói nè. Nếu anh mà lấy chị Thắm thì anh không có ở đây với Chép được đâu, còn nếu anh lấy chị hai thì anh mới ở đây với Chép được.
Thế là cái giọng nó tỏ ra hoang mang chớ:
- Ủa? Sao lại như vậy hở anh Rô?
- Ờm... Giải thích sao ta? Đại loại nó là phép tắc á, giống như Chép đi học là phải bận đồng phục chứ không có được bận đồ ở nhà thôi. Thì đây cũng vậy. Nếu anh lấy chị hai thì anh chị có thể ở luôn, ở hoài với ba mẹ và Chép cả đời cũng được; chứ anh mà lấy chị Thắm thì anh phải về nhà của dượng tư ở, không có được ở đây với ba mẹ và Chép đâu.
Tôi nói thế để trêu nó cho vui, vậy mà không ngờ nó đổi ý luôn kìa:
- Thôi! Em hổng chịu! Nếu anh Rô hổng được ở nhà nữa thì hết vui mất rồi! Em hổng chịu đâu! Vậy thôi anh Rô lấy chị hai đi! Giờ là em chịu anh Rô lấy chị hai rồi ớ! Em thích anh Rô ở nhà với em cơơơ!
Thiệt tình! Đúng khó đỡ với cái suy nghĩ của con nhỏ em này ghê! Nhưng tôi cũng không thể nhận lời sẽ lấy chị hai của nó để chiều theo ý nó được, bởi tại tôi không muốn... Ủa, không... từ từ, không hẳn... Tôi cũng không biết. Tôi không hiểu sao tự nhiên bây giờ tôi lại không còn thấy e ngại hay muốn lảng tránh chuyện này của hai đứa tôi nữa. Tôi thừa nhận là tôi đang dần mở lòng để muốn lắng nghe và tìm hiểu về nó nhiều hơn, là tìm hiểu về hành trình dài suốt bảy năm mà quỷ em nó kiên trì một mình nuôi dưỡng tình yêu dại khờ nhưng đầy can đảm và quyết tâm của nó; để rồi có lúc nó khiến tôi trong khoảnh khắc đã phải dao động.
Hóa ra nó thương tôi từ tận hồi đó là thiệt, cái hồi mà nó mới học xong Lớp 7, cũng là khoảng thời gian tôi chính thức công khai với mọi người ở quê về chuyện tình cảm của tôi và em. Lần ấy nó sầu thảm lắm, bỏ cơm mất mấy bữa liền, còn khóc lóc đòi ba tôi bắt tôi phải chia tay em để sau này lớn lên, nó muốn cùng tôi làm đám cưới. Nó bảo nó thương tôi mà ba tôi với dì dượng ai cũng phì cười, vừa thương lại vừa bất lực.
Tôi cũng vậy.
Tôi cứ nghĩ nó còn là một đứa con nít. Tôi không tin nó lại có được thứ tình cảm đó với tôi; nên sau khi nghe ba kể lại và khuyên tôi tới thăm nó để nói chuyện với nó rõ ràng, tôi mới lấy tiền lì xì dành dụm được để mua cho nó một món quà nhỏ, cũng tới chơi với nó, hẹn nó rằng tương lai cho dù như thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ bao che nó khỏi bị đòn roi của dì, vẫn sẽ bảo vệ nó khi nó bị tụi con trai lớp trên bắt nạt, sẽ tiếp tục kiên nhẫn lắng nghe lời than thở của nó về những mệt mỏi mà chức vụ lớp trưởng nhiều năm liền nó đều phải đảm đương, hay cả những khi nó buồn tủi vì bị đám bạn chơi thân trở chứng nắng mưa hùa nhau cùng cô lập.
Hẳn là nó tin tôi, nên chỉ đòi ngoắc tay để bắt tôi giữ lời. Tôi cũng tự tin hứa hẹn với nó, cứ nghĩ rồi đây lớn lên nó sẽ quên, nó sẽ thay đổi, khi cảm xúc và tâm tư của nó đủ chín chắn, nó sẽ thích hoặc thương một thằng con trai khác không phải tôi. Vậy mà kể từ sau chuyện của tôi với em đổ vỡ, suốt ngần ấy năm tôi bỏ rơi nó ở quê nhà; nó vẫn hằng đêm mong chờ ngày tôi trở lại. Và ngay khi hình ảnh nó đứng bên téc nước trông về phương bắc để ngóng đợi tôi vừa hiện lên như bức tranh gợi đầy nỗi “u hoài vọng phu” qua lời kể xót xa của dì, tôi đã nghe tiếng thương của lòng mình đang hướng về nó. Trong vô thức, tôi chợt nhận ra thực tâm tôi đâu hề coi nó là em gái như tôi vẫn thường nghĩ đâu. Có lẽ nào chỉ vì trước nay tôi cứ lo sợ dì dượng sẽ tức giận và ghét bỏ tôi nếu tôi nảy sinh ý đồ bất chính gì với nó, nên tôi mới tự ép buộc mình phải...
- Ê! Ê! Dừng dừng dừng! Anh ơi! Anh!
- Í í! Anh Rô ơi! Chị hai em với anh Thiện kìa!




Bình luận
Chưa có bình luận