Hàng vạn con hạc trong ánh mắt



Minh Việt cực kỳ không thích cái người trùng tên đó. Không biết lý do là gì, có lẽ do cậu ta quá im lặng, hay do bản tính kiêu ngạo. Mà cậu lại tự cho mình có thể thân thiện với bất kỳ ai. Dù bản tính người ta, có xấu xa và kỳ lạ đến mức nào. Minh Việt đều có thể nói chuyện. Duy chỉ có Đinh Việt, cậu ta không thích thú làm thân với người này cho lắm. 

Minh Việt có thói quen, luôn quan sát mọi người rồi tìm thấy điểm yếu của họ. Ví dụ như Đinh Quyết. Thỉnh thoảng, cậu ta liếc nhìn Đinh Việt. Mỗi cái liếc đó thôi, cũng đủ thấy Đinh Quyết rất không thích người này, 

Căn tin hiện tại đang rất đông, họ đứng chen chúc tại quầy thức ăn ngày một nhiều hơn. Minh Việt đang cố chen vào để bản thân không bị tuột lại sau. Một cơm hộp, một mỳ xào. Kể cả món ăn của bọn họ là khác nhau. 

Minh Việt nhìn những chiếc bánh ngọt ngào được xếp chồng lên, chẳng có ai đụng tới. Dì ở căn tin nhiệt liệt chào mua, mà đám học sinh nam chẳng mấy ai thích thú với đồ ngọt. Minh Việt chỉ vào từ hàng đầu, đến hàng cuối rồi nói với dì bán hàng:

“Dì lấy cho con tầm này nhé.”

Dì bán hàng mỉm cười thật tươi, thuận tay lấy gần như hết những chiếc bánh còn đang ở trong rổ. Minh Việt ôm lấy đống đồ ăn mà luồn lách ra khỏi đám đông. 

Các bạn chắc còn đang thắc mắc: Điểm yếu của Mai Hoa là gì? Mai Hoa là người dễ lộ điểm yếu nhất. Cô ấy luôn tỏ ra mềm yếu khi ở cạnh Đinh Quyết, đó là điểm yếu chí mạng. 

Còn khi nhìn đến Đinh Minh Việt, cậu còn chẳng biết cậu ta nghĩ cái gì. Chỉ biết về những gì cậu ta đã thể hiện ra bên ngoài. Đó là điều Minh Việt cực ghét. Đã thế, bây giờ lại vướng vào rắc rối để cậu ta dạy kèm mình. Khó chịu thật.

Minh Việt thả một đống bánh ngọt xuống trước mặt Đinh Việt. Minh Việt tưởng chừng như, cậu ta sẽ càm ràm gì đó nhiều lắm. Nhưng mà, Minh Việt chẳng thấy cậu ta làm gì cả. Chỉ im lặng, lấy tay ăn ngấu nghiến mấy loại bánh mà Minh Việt để trên bàn mà chẳng có một lời than phiền nào. 

Minh Việt chẳng nói thêm gì, chỉ thở dài và tiếp tục món ăn của mình. 

Minh Việt chú ý một chút, cậu ta đang lấy ra một quyển sách toán. Cuốn sách của cậu ta phẳng phiu, gọn gàng và đẹp đẽ. Những dòng chữ ghi chú cứ phải đầy quyển sách, nhưng nó vẫn có thể thấy được. Trông chẳng giống quyển sách của Minh Việt chút nào. Nhàu nát và cũ mèm. Dù cậu chẳng đụng tới bao giờ. 

Minh Việt cau mày nói:

“Đừng nói là cậu tính kèm tôi học thật đấy nhé?”

Đối phương ngước đầu lên rồi nói:

“Ừ, cậu nhờ tôi mà.”

Minh Việt hít một hơi:

“Tôi đâu có mượn cậu làm như thế. Tôi chỉ muốn qua mắt thầy Phát. Với cả phụ đạo buổi chiều sẽ khiến cho tôi không thể tập bóng rổ.”

Cậu vừa trả lời, tay vẫn thoăn thoắt soạn đồ dùng ra:

“Dù là thế, nhưng cũng đã hứa với thầy sẽ đưa cậu lên thứ hạng ở giữa rồi mà. Nên tôi sẽ giúp, cậu giúp tôi qua mặt thầy thể dục là được.”

Minh Việt dù bực mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo những gì mà đối phương chỉ dẫn. Cậu ấy giải thích mọi phương trình trong khả năng của cậu ta. Ngạc nhiên một điều, cậu ấy có vẻ hợp với nghề giáo viên. Những gì mà cái cậu trùng tên kia giảng thì Minh Việt đều có thể hiểu hết. 

Khi tập trung vào điều gì đó, đôi mắt của người bỗng trở nên khác lạ, ánh lên niềm vui và sự phấn khích. Nó không giống ánh nhìn trầm lặng mỗi khi cậu ngồi một mình bên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Minh Việt thật sự muốn nhìn khoảnh khắc ấy lâu hơn, không muốn thời gian trôi đi quá nhanh. Cậu vẫn mong được nhìn thấy sự rạng rỡ đó thêm một chút nữa. Chỉ là đôi tròng mắt đen láy, nhưng trong đó, Minh Việt lại thấy như có hàng vạn cánh hạc đang bay lượn.

Minh Việt vô thức gấp một con hạc giấy từ tờ giấy nháp của mình. Tay cậu khẽ đưa nó lại gần người kia. Khoảng trời tĩnh lặng, tiếng gió xào xạc qua từng kẽ lá. Cánh hoa phượng cứ rơi xuống mỗi chút một nhiều hơn. Bỗng dưng, một cơn gió thổi lồng lộng tới. Nó khiến những chai nước rỗng không thể đứng vững, đến những chiếc váy của nữ sinh bỗng bốc lên. Mai Hoa vô cùng khó khăn giữ chặt lại nó.

Minh Việt còn chẳng thèm để ý, cậu ta đang nhìn chằm chằm người trước mắt. Người đã vừa vuốt mái tóc chẻ của mình sang một bên. Giờ cậu mới để ý, nước da của cậu ấy thật sự rất trắng. Nó không phải là một màu da ngăm như cậu. Nó thật là đẹp, đẹp một cách khó tả.

“Đừng nhìn chằm chằm vào người ta như thế.”

Câu nói của người ấy khiến cậu sực tỉnh lại, khẽ đưa tay lên che miệng. Sự xấu hổ đó, lan rộng cả mang tai. Lại làm sao mà cứ như một đứa mới lọt vào lưới tình. Nhưng không phải đâu, chắc chắn không.

Cậu ta nói thì nói thế, nhưng chính bản thân cũng đã bối rối, vành tai thì đỏ hỏn lên. Đinh Việt cố tình che đi cái vành tai không cho ai phát hiện ra. Nhưng mà, xin lỗi nhé, Minh Việt đã thấy hết rồi. Ngay cả khi có chuyện gì đó đã xảy ra, cũng không có chuyện gì với cả hai đứa cả. Minh Việt lại trở nên không thích cậu ta đấy chứ. 

Tiếng chuông vang lên liên hồi, ánh chiều tà đã ngả vàng. Tiếng xe cộ trên đường phố ngày một nhiều hơn. Đã là giờ tan học rồi. Minh Việt sau đó, còn chẳng tập trung nổi vào những tiết học. Cậu cứ khẽ nhìn lén sau gáy của Đinh Việt. Sau gáy đó, thỉnh thoảng cậu ta có thói quen gõ gõ chiếc bút của mình về phía sau khi đang suy nghĩ thứ gì đó. Đó là một thói quen, mà chẳng ai giống cậu ta. Mái tóc chẻ rũ xuống khi đang làm bài tập, lại khiến cậu ngẩn người. 

Minh Việt thở dài, lắc lắc cái đầu của mình rồi nhanh chóng đi đến sân tập bóng rổ của trường. Đinh Quyết từ đằng sau, khẽ chạm nhẹ sau lưng cậu rồi nói:

“Cậu giống chúng tôi à?”

Minh Việt cau mày khó hiểu trả lời:

“Là như thế nào?”

Đinh Quyết lại thở dài, rồi lẩm bẩm:

“Vậy là không phải rồi.”

Đinh Quyết cứ thế xua xua tay, mà chẳng nói thêm gì. Minh Việt cứ thế thất thểu bước vào sân tập bóng rổ. 

Sân đang sử dụng chỉ là một mảng sân bóng rổ của trường. Nó được xây dựng riêng cho đội bóng. Còn có cả cái sân bóng đá nằm bên cạnh, chỉ cách nhau một màng chắn lười. 

Minh Việt chỉ là một người mới trong đội, mà đã để lại ấn tượng đối với các anh khối mười một và mười hai chỉ bằng cái huy chương vàng tại ‘Hội khỏe Phù Đổng’. Đội trưởng của đội, anh Minh là người quý Minh Việt nhất. 

“Nè, em lấy cái khăn này lau mặt đi. Em lại quên khăn chứ gì?”

Anh Minh vui vẻ đưa chiếc khăn dự phòng khác ra, đẩy nó sang phía Minh Việt khi hai anh em đang ngồi trên băng ghế ngoài sân. Anh đã phát hiện ra dáng vẻ lúng túng của Minh Việt khi đang tìm chiếc khăn của mình trong cặp, liền ra tay giúp đỡ. Cậu cầm lấy nó rồi nói:

“Cảm ơn anh nha, em sẽ trả lại nó sau khi giặt sạch sẽ luôn.” 

“Đừng khách sáo với anh làm gì.”

Khi hai anh em đang ngồi ở băng ghế, những người trong đội bóng đá cũng đã nghỉ tập. Họ tụ tập lại sau phía lưới, nơi đó nằm đằng sau băng ghế mà hai người đang ngồi.

Minh Việt phát hiện ra, hình như có một số người trong lớp cũng tham gia đội bóng đá, được điều hành bởi một thầy thể dục khác. Ba người đó là Thành, Trung và Bình. Họ đã phát hiện Minh Việt qua miếng lưới:

“Minh Việt, nay đội ông cũng tập ha.”

Minh Việt lại gần vẫy vẫy tay bọn họ:

“Hiếm khi chúng ta cùng tập chung một buổi đó.”

Ba người họ cười thật tươi rồi nói:

“Nè, xong thì đi ăn với tụi này nhé. Anh Minh đi cùng nha.”

Minh Việt khó xử, gãi gãi đầu mắt thì liếc nhìn anh như một lời cầu cứu. Anh ấy cũng đã thấy rồi bèn nói:

“Hôm nay hai anh em anh đều có hẹn mất rồi, hẹn mấy đứa hôm khác nhé. Nhớ rủ luôn cả nhóm bóng đá cùng với mấy đứa bên bóng rổ nha.”

Lũ trẻ cười tươi liền bảo:

“Tất nhiên rồi! Hẹn anh hôm khác nhé.”

Thằng Bình khẽ kều nhẹ Minh Việt ngay khi cả nhóm tách ra. Khuôn mặt nó có lấm tấm tàn nhang trên mặt, gương mặt không đẹp, nhưng lại khá thông minh. Minh Việt chưa có dịp quan sát khuyết điểm trên người cậu ta. Thằng Bình nói:

“Nè, dạo gần đây mình thấy cậu hay chơi với nhóm tài giỏi kia. Cẩn thận đó, họ thuộc cộng đồng đó đấy. Tin đồn về họ nhiều lắm. Nếu cậu thấy tởm, thì tách ra sớm đi.”

Minh Việt cau mày, ánh mắt dần trở nên đáng sợ hơn. Cậu ghì chặt mảnh lưới:

“Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu xúc phạm bạn tôi, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Đừng nghĩ tôi thoải mái, thì mấy người muốn nói gì thì nói đâu.”

Thằng Bình bối rối, nó hét lên:

“Nói cái gì vậy chứ. Tôi tưởng chúng tôi là bạn cậu.”

“Đừng nghĩ rằng, cứ nói chuyện thân thiết thì là bạn. Họ không xúc phạm cậu, thì đừng làm điều đó với họ.”

Nói rồi Minh Việt bỏ đi, miếng lưới mà chỗ cậu ấy vừa nắm tay lại rách một mảng, trên sợi dây còn đã vương một chút máu đỏ tươi. Bàn tay cậu chỉ có vết hằn, lại thấy hơi bỏng rát. Nhưng Minh Việt cứ chịu đựng nó cho đến khi hết buổi tập.

Minh Việt về nhà trong trạng thái bực mình, cậu còn không thèm la mắng chị Liên khi chị ấy để đồ đạc lộn xộn. Minh Việt chỉ lèm bèm:

“Thôi, không biết gì hết đâu. Tui không biết gì hết.”

Sáng hôm sau, Minh Việt lại uể oải. Nhưng cũng đã nhớ mua đồ ăn sáng cho cậu ta. Nếu đói, thì cơ thể khó chịu hơn. Minh Việt đặt đồ ăn trước mặt Đinh Việt. Cứ như thường lệ, cậu ấy ăn ngấu nghiến mà chẳng có lời phàn nàn.

Giờ thể dục lại vào buổi trưa. Chúng nó lười lắm, Đinh Việt định kiếm cớ trốn tiết thể dục, nhưng Minh Việt lại tới gần, mà gằn giọng 

“Đã hứa thì giữ lời. Đi học thể dục đi, không đi tôi méc thầy Phát.”

Cậu bạn nhăn nhó:


 “Cha mẹ còn không quản nổi tôi, huống chi cậu.”

Bực mình, Minh Việt nhấc bổng đối phương lôi thẳng ra sân. Thầy Lê nhìn thấy thì cười tươi, phạt chạy hai mươi vòng. Mới năm vòng, Đinh Việt đã mệt rã rời, mồ hôi thấm đẫm áo. Nhìn cảnh ấy, Minh Việt vừa hả hê vừa thấy thương.

Đến giờ giải lao, cậu mua hai chai nước. Hí hửng cầm đến đưa một chai áp vào má đối phương:


 “Này, uống đi. Không lại ngất giữa sân thì khổ.”

Đinh Việt cầm lấy, mặt đỏ bừng. Minh Việt thoáng bối rối, vội đưa tay lên trán cậu ta để kiểm tra:

“Làm sao đấy, sốt hở?” 

“Không, đừng động vào tôi…”

Nào có phải là sốt đâu mà… 


1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout