Tính hiếu kỳ của một kẻ lắm điều



Minh Việt sống cùng chị gái trong một ngôi nhà nằm ngay giữa chỗ sầm uất nhất Sài Gòn. Cha mẹ thì suốt ngày đi công tác nước ngoài, chẳng mấy khi về. Hai chị em cũng chẳng biết họ làm nghề gì, chỉ biết cứ đầu tháng lại có tiền chuyển vào tài khoản đều đều. Mà đối với chị Liên, nói là tiền tiêu vặt cũng được, nhưng thực ra phải gọi là “tiền nhà” mới đúng.

Chị gái của Minh Việt tên Liên. Chị làm thư ký cho một công ty sản xuất nước ép khá có tiếng. Nghe đâu lương cao lắm, nhưng Minh Việt không rõ con số cụ thể. Chỉ thấy chị lúc nào cũng bận rộn. Nhiều khi tan ca rồi mà vẫn phải chạy tới chạy lui để lo mấy chuyện rắc rối trong và ngoài nhà máy.

Chị Liên thì đẹp khỏi bàn, nét đẹp y chang của má, còn thông minh thì chắc chắn thừa hưởng từ cha. Chỉ có điều… dữ như bà la sát! Thành ra ba mươi tuổi rồi mà vẫn “ế chỏng gọng”. Khuôn mặt chị giống má như đúc, đôi mắt thì lúc nào cũng sáng rực. Nhiều lúc Minh Việt thấy thương chị, nhưng cái tính cẩu thả, hay sai vặt và nóng nảy khiến cậu mất đi một nửa thiện cảm.

Hai chị em chia nhau hết mọi việc trong nhà: nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp… Nói thì nghiêm túc, chứ thường người phá luật lại chính là chị Liên. Như sáng nay chẳng hạn.

Chị có một chiếc xe hơi, thỉnh thoảng đưa Minh Việt đi học, nhưng phần nhiều là để mặc cậu tự xoay sở. Đáng lẽ hôm nay chị phải lo bữa sáng, nhưng khi Minh Việt nhìn lên bàn ăn thì chỉ thấy hai tờ năm trăm nghìn, kèm theo mảnh giấy viết vội:

“Hôm nay chị không nấu được, vì bị muộn rồi. Cầm đỡ hai tờ tiền này ăn uống nhé. Tiết kiệm thôi nghen.”

Minh Việt thở dài, nhưng trong bụng thì vui như mở hội. Cậu chộp ngay lấy hai tờ tiền, lòng thầm khấn: “Cảm tạ ông bà tổ tiên đã ban cho con một người chị gái xinh đẹp như tiên giáng trần.” Nếu chị Liên mà nghe được, chắc sẽ mắng liền: “Miệng lưỡi ngọt xớt!” Thực ra, Minh Việt chỉ nịnh như thế mỗi khi được chị cho tiền thôi.

Trời sáng nay lất phất mưa. Cậu bung dù, ghé vào quán bánh bao gần nhà, mua một lèo bốn cái bánh bao với hai gói xôi. Đó là suất ăn sáng bình thường của Minh Việt. Với một đứa đam mê vận động như cậu, ăn nhiều hơn người khác cũng chẳng có gì lạ.

Thế là, vừa nhai bánh bao, vừa tung tăng đến trường, cậu thấy lòng phơi phới, nào biết mình vừa quên một chuyện quan trọng lắm.

Ở lớp, Minh Việt đã quen gần hết bạn bè. Tính tình hào sảng, lại dễ gần. Chỉ có bốn người xung quanh, thì cậu chẳng biết xử sự thế nào cho phải. Chỉ có ba người họ là cứ im như phỗng. Mai Hoa thì đỡ hơn một chút, cô bé ấy đã nói chuyện thêm với Minh Việt. Bởi lẽ ấn tượng cái vết sẹo trên trán. Thi thoảng, Mai Hoa thấy nó cứ lấp ló sau mái tóc dày và lỉa chỉa của cậu ta. Nó khiến cô ấy càng tò mò hơn, liền hỏi:

“Nè, vết sẹo trên trán cậu không phải là bắt chước Harry Potter đó chứ?”

Minh Việt quơ quơ cái tay, bĩu môi nói:

“Trời ơi, làm gì có! Tôi là một đứa trẻ ăn no ngủ kỹ, gia đình êm ấm. Chớ có phải như Harry Potter đâu.”

Đinh Quyết phì cười:

“Nghe giống kiểu…con cưng của gia đình ghê.”

Mai Hoa gõ lên đầu Đinh Quyết, cậu ta còn nói:

“Thôi nha, đừng có cười cợt người ta.”

Minh Việt nhai nhồm nhoàm cái bánh bao nóng hổi trong miệng. Miếng thịt, trứng cút và mộc nhĩ. Chúng đều hòa quyện tan trong miệng, Minh Việt ăn nó như đang thưởng thức một mĩ vị.

Đinh Việt quay xuống dưới, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cậu. Cả hai đều chạm mắt vào nhau. Minh Việt có thể thấy được toàn bộ sự xinh đẹp của người này. Mái tóc chẻ ngôi, đôi mắt nâu trong trẻo, đôi môi lại khô khốc. Dáng người đúng là mảnh khảnh thật, yết hầu lại thể hiện rõ ở cổ. 

Minh Việt đột nhiên nhớ ra, bản thân dường như đúng là đã quên thứ đó.

“Đồ ăn sáng của tôi đâu?”

Cậu đang nhồm nhoàm chiếc bánh bao trong miệng, ánh mắt lại càng lảng tránh đôi mắt trong trẻo của Đinh Việt. Mà cái ánh nhìn đó, lại nhìn chằm chằm Minh Việt. Cậu thở hắt một hơi, rồi mặt mếu máo, tay bám chặt bàn tay của Đinh Việt:

“Xin lỗi mà, tôi lỡ quên mất thôi. Nên là buổi trưa, tôi sẽ không quên đâu, hứa đó.”

Đinh Việt khoanh tay, hơi cau mày lại, nhưng vẫn nói:

“Thôi được rồi.”

Minh Việt vẫn nghĩ rằng, tên này đúng là một kẻ khó chiều mà. Đặc điểm của những kẻ kiêu ngạo. Cũng không riêng gì cậu ta, hai kẻ còn lại cũng thế. Mặt vểnh lên trời. Tự tin, ưỡn ngực làm mọi điều mình muốn chẳng phải kiêng dè ai. Chắc là đặc quyền của kẻ mạnh.

Tại sao được gọi là thiên tài, thì cũng bởi chỉ vì điểm số, lẫn thực lực của họ thể hiện. Theo những gì Minh Việt quan sát, Đinh Việt quả thực là kẻ thù của cậu ấy. Bởi lẽ, thứ cậu ta giỏi chắc chắn là toán. Những điểm số đạt được qua các bài kiểm tra đều là số mười tròn trĩnh. 

Những thầy cô giáo khác mỗi lần gọi tên. Đều gọi hai chữ Minh Việt. Nhưng không chỉ riêng thầy Phát và thầy Lê. Mấy giáo viên khác cũng thế, chỉ gọi hai chữ. Làm chúng nó chẳng biết họ đang gọi ai, cứ thế đứng lên cả hai đứa. Mà Minh Việt cực kỳ bực mình, là các thầy cô khác đều gọi Đinh Việt. Minh Việt bấm bụng lẩm bẩm:

“Dù sao thì, họ nên gọi thẳng cả họ tên ra khi mà có hai đứa trẻ bị trùng tên cơ chứ.”

Mấy lúc như thế này, các thầy cô chỉ gãi đầu xin lỗi. Ánh mắt của Đinh Việt lại càng nhìn vào Minh Việt nhiều hơn. Cứ như là đang, tội nghiệp cậu ta. 

Thời tiết se se lạnh, vì chỉ mới mưa khi sáng. Nó khiến Minh Việt buồn ngủ nhiều hơn. Mắt thì cứ mỗi lúc nhiều mày vào. Nhất là khi, đang trong tiết toán của thầy Phát. Thầy gọi Đinh Việt lên bảng, những dãy số chằng chịt đang như múa lượn trên mặt bảng đen. Nó khiến Minh Việt nhức đầu rồi. Chẳng hiểu sao, hai thầy trò họ lại đứng trên bục giảng đàm đạo với nhau về một bài toán phức tạp trên bảng. Cả lớp, có người hiểu, có người không. Nhưng mà, riêng Minh Việt thì chẳng hiểu gì sất. 

Mai Hoa khẽ kều Đinh Quyết rồi bảo:

“Nè, cậu giải được bài đó không?”

“Không, hình như nó là kiến thức lớp mười một. Thầy chỉ nhắc thoáng qua thôi, sao thành giải luôn bài này rồi?”

Đinh Quyết nằm lên rồi nói:

“Không biết đâu, tôi chỉ giới ngoại ngữ. Về phần toán chỉ là thêm vào để dễ lựa chọn ngành khi thi tốt nghiệp thôi à.”

Mai Hoa lắc lắc cái bím tóc của cô ấy rồi nói tiếp:

“Nè, thế cậu chọn tổ hợp nào. Môn Văn của cậu hình như thấp lắm mà?”

Đinh Quyết suy nghĩ một chút rồi nói:

“Chắc là tôi chọn khối D07. Toán, anh, hóa.”

Mai Hoa khẽ nói nhỏ:

“Nghe an toàn quá vậy. Cậu giỏi thế còn gì.”

Đinh Quyết khẽ xoa đầu Mai Hoa rồi nói:

“Thôi đi cô nương, một đứa giỏi toàn diện như cậu lại đi khen người khác hả?”

Mai Hoa đỏ mặt, quay phắt lên mà nói:

“Nè, đừng có mà xoa đầu mình.”

Minh Việt ngồi ở cuối, cậu nhìn thấy hết những gì vừa xảy ra. Mới lớp mười thôi, họ đã bận tâm về những thứ như thi đại học rồi. Minh Việt thì chẳng có lựa chọn gì nhiều, cứ đại học năng khiếu thể dục thể thao là ổn cả. Ban đầu, chính Minh Việt là người tự lựa chọn nó cơ mà.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, bọn họ đang ngồi chung với nhau tại một khu ghế đá dưới gốc cây phượng. Bọn chúng vây quanh chiếc ghế đá có sẵn một cái bàn lớn. Lần này, lại có cả Đinh Việt lẽo đẽo theo sau như một chú chim cánh cụt đi theo bầy đàn. Ở đây hiếm khi trống chỗ lắm, vì nó là chỗ ngồi mát mẻ nhất mà thơ mộng nhất trong ngôi trường này mà. Tụi nhỏ đã tiếp tục câu chuyện trong tiết Toán. Mai Hoa quay người sang, hỏi nhỏ Minh Việt:

“Nè, còn cậu thì sao. Chắc là bên thể dục thể thao hả?”

Minh Việt gật đầu cái một:

“Ừ, tôi đã nhận định từ năm cấp hai rồi. Đây là thế mạnh của tôi mà.”

Mai Hoa và Đinh Quyết mở to mắt tán thưởng:

“Giỏi ghê đó.”

Được mấy thiên tài này khen ngợi, Minh Việt đột nhiên ưỡn ngực đầy tự hào. Dù cho Minh Việt có học không giỏi, nhưng cái huy chương vàng chẳng oách xà lách vô cùng. Cậu cũng có thứ để tự hào chứ bộ.

Minh Việt cuối cùng cũng có thể nói chuyện một cách tự nhiên. Điều đó khiến cậu tò mò hơn về ba mẹ hai người này:

“Nè, ba mẹ cậu làm công việc gì vậy?”

Đinh Quyết trả lời tỉnh bơ:

“Ba má tôi làm bất động sản, họp hành rồi giấy tờ gì đó nhiều lắm.”

Minh Việt vỗ tay khen ngợi:

“Dữ hén, nhà cậu chắc là giàu nứt đổ vách.”

Đinh Quyết xua tay bảo:

“Bình thường thôi à.”

Minh Việt quay sang Mai Hoa rồi nói:

“Còn cậu?”

Mai Hoa ngập ngừng một chút rồi nói:

“Cha tôi, giám đốc bệnh viện tư nhân.”

Minh Việt nghe thế liền vỗ tay tán thưởng. Đều là những người con của gia đình giàu có. Cớ sao lọt vào một ngôi trường công thế không biết?

Cậu đã được giải đáp bằng một lời giải đáp hết sức thuyết phục:

“Thì, tại trường gần nhà thôi mà.”

Điều kỳ diệu nhất trong đám trẻ giỏi giang này chính là một anh chàng ngốc nghếch, trong đầu chỉ toàn là bóng rổ kia. Đó lại là điều hạnh phúc nhất của cậu bạn này.

Đinh Việt im lặng từ nãy, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Tôi đói.”

Minh Việt vỗ tay cái bép, nếu không nhắc nhở, lại sẽ quên mất đồ ăn sáng của cậu ấy. Đinh Việt rất kiệm lời, nãy giờ chẳng nói một câu. Chỉ khi cái bụng rỗng kêu lên thì cậu ấy mới ra hiệu cho mọi người còn lại. Có lẽ, do cậu ấy chỉ đang quá chú tâm vào quyển sách đang đọc. 

Minh Việt chỉ chú ý, có vẻ như cậu ấy thích đọc sách. Những quyển sách mà Đinh Việt đọc lại thường liên quan đến trinh thám. Cậu ấy có vẻ hứng thú với điều đó. Thỉnh thoảng còn cùng Mai Hoa bàn luật mấy cái thủ thuật gì đấy mà Minh Việt chẳng hiểu đó là gì. Minh Việt đứng lên, xung phong:

“Tôi sẽ đi mua thức ăn trưa cho mọi người ở căn tin. Các cậu muốn ăn gì nào?”

Đinh Quyết cười cười bảo:

“Năng nổ ghê. Đúng là người trong đội thể thao có khác.”

Minh Việt ưỡn ngực đầy tự hào:

“Tất nhiên rồi.”

Mai Hoa đưa một ít tiền cho Minh Việt rồi nói:

“Tôi muốn ăn cơm hộp ở căn tin.”

Đinh Việt lại nói:

“Cho tôi một hộp mì xào nhé.”

Minh Việt chỉ đáp gọn:

“Sao cũng được, tôi không kén ăn.”

Minh Việt thở dài lại không nói gì. Chỉ quay gót bước đi, miệng lại lẩm bẩm:

“Nếu ăn gì cũng được thì tôi sẽ lại mua hết căn tin cho xem.”



1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout