Trần Minh Việt không hề biết rằng sẽ có lúc mình lại phiền lòng bởi một kẻ gần giống mình. Nó sẽ làm cuộc sống cấp ba, tuổi trẻ cuối cùng của cậu ta trở thành một mớ hỗn độn.
Sáng sớm tinh mơ, tiếng chim hót vang trời. Những đám mây thì tiếp tục trôi theo những hình dạng mà nó muốn. Minh Việt có thể cảm nhận ngày khai giảng tuyệt vời đến thế nào. Nó là để đánh dấu mốc thời gian quan trọng khi cậu bước vào cấp ba. Nó càng tuyệt vời hơn: đó sẽ lại là thời gian tuyệt vời nhất của tuổi trẻ. Cậu chải chuốt tóc tai, vuốt vuốt cho thật ngầu lòi.
Minh Việt có chiếc mũi cao, nhưng nó lại bị gãy khúc; vầng trán thì cao. Khuyết điểm duy nhất chỉ là vết sẹo dài trên trán. Nó nào xa: vết sẹo này chính là chiến tích trận ẩu đả giữa chị gái và cậu. Minh Việt luôn để mái tóc dài ra một chút để che đi vết sẹo lẫy lừng đó. Lỡ mà vết sẹo này hình tia chớp, Minh Việt trở thành Harry Potter mất. Nhưng cậu không rảnh để làm đứa trẻ tiên tri, hay đứa bé còn sống một cách kỳ diệu gì gì đó. Minh Việt ăn ngủ bình thường, thân hình sáu múi, trắng trẻo và xinh đẹp tuyệt vời.
Những giọt sương vẫn còn vương trên chiếc lá. Từ con đường tới trường, thời tiết se se lạnh. Minh Việt bước lên xe buýt với tâm trạng chẳng có mấy hứng khởi như lúc ban đầu. Cái đầu của cậu cứ gật gà gật gù, mắt mở còn chẳng lên nổi.
Trường của bọn chúng là tòa nhà cao bảy tầng, cây cối chẳng thấy nhiều nhặn gì cho lắm. Minh Việt chỉ ấn tượng về cây phượng: thân cây thì gồ ghề, hoa lá thì đỏ chót xung quanh. Nó nằm ở ngay trung tâm sân trường, tự tin khoe sắc màu đỏ thẫm. Cây hoa nở rộ vào dịp hè; cho đến tháng chín, cây phượng này vẫn còn tươi tốt lắm.
Minh Việt có thể vào được đây là bởi phải chạy nước rút cuối kỳ năm cấp hai, thành công vào được ngôi trường thân thương với số điểm ít ỏi. Minh Việt học không tốt lắm. Điều cậu ấy có thể làm hài lòng bố mẹ nhất là chơi bóng rổ và luyện tập thể thao. Nên dáng người cũng phải chi là này nọ lắm đấy. Cậu ta luyện chơi bộ môn này từ khi còn bé, đọc cuốn manga Slam Dunk muốn nhàu nát. Minh Việt sưu tầm hẳn những quyển được nhà xuất bản tái bản đi tái bản lại.
Minh Việt từng giành một hạng vàng tại Hội Khỏe Phù Đổng vào năm cấp hai do nhà trường tổ chức. Đó là điều mà Minh Việt luôn tự hào, đến cả cha mẹ cũng chỉ đem huy chương ấy ra lau đi lau lại cho sáng bóng. Bằng khen thì đựng trên chiếc tủ gỗ của gia đình. Cha cậu còn đóng hẳn khung vàng ròng rồi trưng bày ở đó. Mà ngôi trường cấp ba thân thương này cũng có bóng rổ, nên cậu chẳng thấy việc đi học có vấn đề gì cả. Duy chỉ có môn toán khiến cậu chán ghét mỗi lần tới tiết đó mà thôi. Cũng chỉ bởi môn toán mới kéo thằng bé từ học sinh giỏi xuống khá.
Minh Việt đứng trước bảng thông báo về lớp học. Học sinh cứ chốc lại bu đen như kiến cỏ, lũ lượt kéo tới tấm bảng. Minh Việt phải tìm kiếm tên của bản thân trên tấm bảng đó một cách khổ sở. Lũ học trò cứ nhích lên từng chút, cứ thế khiến cậu như muốn bẹp dí ở tấm bảng.
Lớp của Minh Việt nằm ở lầu hai, cái lớp sát vách, còn nằm ở hướng Tây. Bởi thế, lớp học lúc nào cũng tràn ngập ánh nắng. Những tia nắng chói chang len lỏi qua những tấm rèm ở ô cửa sổ một lúc nhiều hơn.
Minh Việt chọn ghế ngoài cửa sổ, nằm trong góc. Với thân hình cao ráo của nó thì được xếp vào chỗ này không sớm thì muộn mà thôi. Ngồi trên cậu là một chàng trai mảnh khảnh, cậu ấy chỉ thấp hơn Minh Việt một cái đầu. Ánh nắng hắt qua khung cửa sổ, chiếu thẳng vào chỗ ngồi của cậu ấy. Mà chiếc rèm chỉ đang khép hờ, khiến ánh nắng ngày càng gay gắt hơn.
Minh Việt vô thức đứng dậy, kéo chiếc rèm sát vào ô cửa sổ. Cậu trai kia cũng khẽ nhìn lên. Ánh mắt của họ lại chạm vào nhau. Minh Việt nhe răng cười nhăn nhở, khiến cậu kia cũng phì cười theo. Nhưng chỉ có thế, cậu ta lại quay phắt lên, chẳng nói thêm câu nào. Khẽ nhìn bảng tên, Minh Việt cũng đã thấy tên của người này: Đinh Minh Việt.
Cái quái gì vậy! Vừa trùng tên lẫn cả tên đệm. Thật may mắn làm sao: tên họ khác nhau. Cứ như thế này thì những chuỗi ngày đi học sẽ rất phiền cho mà coi. Ấn tượng đầu tiên của Minh Việt đối với cậu kia cũng chẳng mấy thiện cảm.
Thầy giáo chủ nhiệm của bọn họ nom độ tuổi bốn mươi. Dáng người thầy gầy gò, mắt kính đen ngay ngắn trên sống mũi. Cái đít chai dày cộm thế kia chắc thầy cận nặng lắm. Khuôn mặt của thầy thì hóp lại, lõm vào trong. Trông thầy cứ như một chú khỉ đang đứng trên bục giảng, thỉnh thoảng lắc lư cái đầu, nhìn ngang liếc dọc. Giọng lại dõng dạc, to rõ:
“Thầy sẽ phổ biến nội quy cho các em. Đều là những học sinh lớp mười, các em đã tiến thêm một bước nữa tới tuổi trưởng thành. Đừng hòng giở một trò phá phách nào khi có mặt tôi. Tập trung việc học là điều cần thiết nhất.”
Lời lẽ đanh thép, thầy đẩy gọng kính của mình sau khi nói xong. Nghe như một lời cảnh báo đến với bọn họ. Minh Việt thở dài: cuộc đời của mình thế là tàn, giáo viên chủ nhiệm lại là môn toán. Tàn thật rồi.
Ngồi cạnh Minh Việt là một chàng trai cao ráo, một chiếc khuyên tai lóe lên. Nó chạm đến ánh mắt của Minh Việt. Ầy, đây là một anh chàng có khả năng cao hơn cả cậu ấy. Hai ánh mắt nhìn nhau, Đinh Quyết đã mỉm cười lại với cậu. Khi đó, Minh Việt ngỡ như cứ thấy hai thái cực rõ ràng giữa Đinh Quyết và người đó.
Phía trên chếch qua bên trái một chút, là một cô gái xinh đẹp, mái tóc đen dài óng mượt. Đôi mắt cứ liên tục nhìn lên bảng, nhưng tay lại cứ ghi chép thứ gì đó. Minh Việt nhìn một chút: đó lại là một cuốn sách sinh học lớp mười một. Không phải chúng ta mới học lớp mười thôi sao? Nếu là lớp mười thì quá lắm rồi.
Mai Hoa nhận ra ánh mắt của Minh Việt nhìn chằm chằm, nhưng cô ấy chỉ khẽ liếc mắt một cái rồi hất tóc đầy kiêu ngạo. Môi Minh Việt khẽ nhếch lên. Ầy, lại thêm một người có tính cách kỳ lạ.
Mai Hoa với Đinh Quyết dường như quen biết từ trước, họ luôn trao đổi với nhau những từ ngữ phức tạp chỉ có họ hiểu được. Thỉnh thoảng lại nói một thứ tiếng gì đó mà Minh Việt không thể hiểu được.
Minh Việt đã trải qua giữa học kỳ đầy biến động. Cậu ấy tham gia đội bóng rổ của nhà trường. Tuy chỉ mới lớp mười, nhưng chiều cao của cậu ấy khiến toàn bộ những người trong đội thật sự ấn tượng. Nhưng, đội trưởng của họ đã hỏi về một người trong lớp của Minh Việt. Người đó, lại là Đinh Quyết. Không chừng, vì chính chiều cao đó lại là thứ khiến cậu ta nổi tiếng. Nhưng chốc chốc, hai nữ quản lý của đội lại hỏi Minh Việt vì một cậu trùng tên. Mấy bạn nam lại hỏi về Mai Hoa. Nói thật, Minh Việt cũng thật sự nhức đầu về những câu hỏi của bọn họ.
Bọn họ đâu thật sự biết, Minh Việt chẳng thân thiết nổi bọn họ dù đã trôi qua giữa học kỳ.
Minh Việt lại càng không thích cái cậu bị trùng tên đó. Mỗi lần bị gọi tên, khiến cậu phiền hà muốn chết. Thật sự không muốn thân thiết với cậu ta một chút nào. Còn có thể, nghe được bàn tán kỳ cục của người đó. Cậu không biết là gì, nhưng lời bàn tán đó, lại cay nghiệt quá đó.
Mà Minh Việt cũng nổi tiếng bởi độ chuyên môn của nó. Hai cái tên giống nhau khiến chúng nó được ví như hai con hổ có sức mạnh khác nhau. Nhưng mà, Minh Việt thật sự, không muốn bị so sánh với người này. Nên là, kế đó. Lại là những cuộc chiến đấu khẩu nhiều hơn. Nó làm tan luôn tin đồn về cậu ấy, Minh Việt còn chẳng muốn khơi lại chuyện đó làm gì. Dù cậu chẳng biết nó là gì.
Cũng nhờ đó, Đinh Quyết và Mai Hoa lại là hai người chứng kiến điều đó nhiều nhất. Họ luôn phải thở dài vì đã ngồi cạnh hai người này.
Vì cái tên quá giống nhau, cả lớp đã gọi cậu trai kia là Đinh Việt. Ánh mắt của cậu ấy, cứ dán chặt vào Minh Việt. Càng khiến người ta khó chịu hơn. Nhưng mà, có lẽ cậu không khó chịu cho lắm.
Đã đến giữa kỳ, điểm số của Minh Việt đúng là đáng báo động. Cậu có thể cảm nhận ánh nhìn của thầy Phát mỗi lần lướt qua mình sắc lẹm đến mức cơ thể tự nhiên run cầm cập. Minh Việt cố tìm cách trốn tránh trách nhiệm, nhưng nào có trốn được.
Một buổi chiều, làn gió nhè nhẹ khiến người ta muốn buồn ngủ. Minh Việt không thể ngủ được. Vì cậu đang vướng phải một rắc rối cực kỳ. Thầy Phát yêu cầu lên phòng giáo viên. Ngặt nỗi, đi cùng lúc ấy còn có một kẻ khác: chẳng ai khác ngoài Đinh Việt. Minh Việt chỉ biết thở dài thườn thượt.
Trong phòng, thầy Phát ngồi sẵn ở ghế, gằn giọng:
“Một đứa thì điểm thấp lẹt đẹt, đứa còn lại thì trốn tiết thể dục. Hai cậu hay quá hén.”
Nghe vậy, Minh Việt liền phân bua:
“Nào có thầy ơi, dù em học dở nhưng chưa khi nào cúp học. Em đâu như ai kia.”
Đinh Việt cau mày, đáp gọn:
“Điểm con cũng chẳng thấp tí nào, thầy biết rõ điều đó mà.”
Thầy Phát tức tối, đập cây thước huyền thoại xuống bàn khiến cả hai giật thót.
“Còn phân bua cái gì! Thầy nói cho em biết: dù có giỏi đến mấy, thể dục mà điểm liệt thì cũng thi lại thôi. Còn em, Minh Việt, phải cải thiện ngay điểm số. Từ nay thầy sẽ phụ đạo cho em mỗi tối sau giờ học.”
Nghe đến đó, Minh Việt sững người. Nếu bị kèm phụ đạo, lịch bóng rổ của cậu coi như đi tong. Mới gia nhập đội, còn bao nhiêu việc phải chứng tỏ. Thầy Lê người vừa dạy thể dục vừa quản lý đội bóng mà biết, chắc chắn sẽ đào thải mình ngay.
Giữa ngàn cân treo sợi tóc, Minh Việt nghĩ ngợi đủ điều. Cậu không hề muốn dùng cách vừa lóe lên trong đầu, nhưng rốt cuộc chẳng còn lựa chọn nào khác. “Kẻ thù của kẻ thù, ắt sẽ thành bạn,” cậu tự nhủ. Minh Việt bèn bám tay Đinh Việt, đôi mắt long lanh như cá mắc cạn, nhìn chằm chằm vào thầy:
“Thầy ơi, hay là… để Đinh Việt dạy cho em được không ạ?”
Đinh Việt tròn mắt, ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thầy Phát trầm ngâm một lúc rồi quay sang hỏi:
“Em thấy thế nào, ổn không Đinh Việt?”
Minh Việt khẽ liếc sang. Ánh mắt cầu cứu đáng thương ấy khiến Đinh Việt chẳng thể nào từ chối. Cuối cùng cậu thở dài, gật đầu:
“Vâng, để em. Em sẽ dạy cậu ta, từ chót bảng lên giữa bảng. Nếu cần, lên cả đầu bảng cũng được.”
Thầy Phát cười tươi, gật gù:
“Tốt, vậy hai em giúp đỡ nhau. Một bên học toán, một bên siêng thể dục. Đừng có dại cúp tiết nữa, nghe rõ chưa?”
Cả hai đồng thanh:
“Rõ, thưa thầy.”
Ra khỏi phòng giáo viên, Đinh Việt ghì chặt tay áo Minh Việt, mặt đầy khó chịu:
“Chuyện vừa nãy là thế nào?”
Minh Việt vờ ngây ngô, hai ngón tay chạm vào nhau:
“Thì… cậu giúp tôi đợt này đi. Bạn bè hoạn nạn phải đùm bọc nhau, ấy là lẽ phải mà.”
Đinh Việt khoanh tay, lạnh lùng đáp:
“Tôi với cậu còn chưa nói chuyện đủ mười câu, bạn bè gì chứ.”
Minh Việt mếu máo, giọng đầy tủi thân:
“Thôi mà, cậu cứu tôi lần này, tôi lo hết đồ ăn sáng cho cậu. Ăn sáng thôi, tôi gánh được.”
Đinh Việt ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
“Cũng được. Miễn phí thì tội gì không nhận. Tôi chờ đó, đừng có quên.”
Nghe vậy, Minh Việt mừng như bắt được vàng, nhảy cẫng lên, vừa đi vừa tự khen mình sao lại thông minh đến thế. Rõ ràng, trí óc của cậu sinh ra không phải để học hành hàn lâm, mà để ứng biến những tình huống thế này.
Đinh Việt chỉ khẽ cười, nhìn theo bóng lưng vui vẻ. Chỉ có như thế, mới âm thầm dõi theo cậu từ đằng xa. Đó là điều mà Đinh Việt luôn làm. Khẽ nhìn cái ánh mắt, nụ cười đó. Trong lòng Đinh Việt cứ như hẫng một nhịp.
Bình luận
Chưa có bình luận