Cậu nhìn thấy rồi


Cậu nhìn thấy người đó rồi. Người đó đang nắm tay cậu, mỉm cười dịu dàng và xoa đầu cậu nhẹ nhàng. Ánh mắt người đó chứa đựng sự yêu thương vô hạn, như muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Sự ấm áp của cái chạm làm trái tim cậu dịu lại trong giây lát, như thể mọi lo lắng và đau đớn đều tan biến. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay người đó truyền sang, sự dịu dàng và quan tâm tràn ngập trong từng cử chỉ.


Cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hai người trong khoảnh khắc tĩnh lặng và yên bình. Những tiếng ồn ào của cuộc sống biến mất, chỉ còn lại tiếng thì thầm của gió và nhịp đập đều đặn của trái tim cậu. Cậu cảm thấy như đang chìm đắm trong một giấc mơ đẹp, nơi không có đau khổ hay nỗi buồn. Cậu muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi, để có thể tận hưởng thêm chút nữa sự bình yên và hạnh phúc.


Nhưng bỗng nhiên, người đó chìm vào làn nước sâu, ánh mắt biến đổi từ yêu thương sang lo sợ. Cậu hoảng hốt, tim đập mạnh, đưa tay ra, cố gắng nắm lấy nhưng chỉ có sự chới với và tuyệt vọng. Nước càng nhấn chìm, để lại cậu một mình trong bóng tối lạnh lẽo, nỗi sợ hãi tràn ngập tâm trí.


Cậu giật mình tỉnh dậy, nhịp thở gấp gáp, nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Nhịp tim đập thình thịch trong l*иg ngực, mỗi nhịp như một lời nhắc nhở về sự kinh hoàng trong giấc mơ vừa trải qua. Mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa, cảm giác hoảng loạn và mất phương hướng tràn ngập trong lòng.


Cậu nhìn quanh, căn phòng bệnh trắng toát với những thiết bị y tế im lìm. Ánh sáng từ chiếc đèn treo trần tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, nhưng không đủ để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng cậu. Cậu cảm nhận được bàn tay ấm áp đang nắm chặt tay mình, cảm giác mềm mại và đầy tình thương. Quay đầu sang, cậu thấy mẹ đang ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng và tràn đầy yêu thương nhìn cậu không rời. Nét mặt bà hiện rõ sự mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để trấn an cậu.


"Con ổn chứ?"


Giọng nói của bà nhẹ nhàng, nhưng lại càng khiến cậu cảm thấy nặng nề. Câu hỏi đó như chạm vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng, làm cậu nhận ra sự mong manh của chính mình. Cậu muốn trả lời, muốn nói với mẹ rằng cậu đã trải qua một giấc mơ kinh hoàng, nhưng giọng nói bị kẹt lại nơi cuống họng, không thể thốt ra lời.


Mẹ cậu siết chặt tay cậu hơn, như muốn truyền thêm sức mạnh và sự an ủi. Cậu cảm nhận được nhịp tim của mẹ, đều đặn và mạnh mẽ, làm cậu bình tĩnh lại đôi chút. Mùi hương quen thuộc từ mái tóc của mẹ, sự ấm áp từ cái chạm của bà, tất cả những điều đó làm cậu cảm thấy được che chở và an toàn hơn.


Nhưng dù là trong giấc mơ hay thực tại, nỗi sợ mất mát vẫn luôn ám ảnh cậu. Hình ảnh người đó chìm vào làn nước, ánh mắt lo sợ và tiếng kêu cứu vang vọng mãi trong tâm trí cậu. Cậu biết rằng mình không thể dễ dàng thoát khỏi cảm giác đau đớn này, nhưng ít nhất, trong vòng tay mẹ, cậu có thể tìm thấy chút bình yên và sự an ủi tạm thời. Cậu nắm chặt tay mẹ hơn, như thể đó là chiếc phao cứu sinh duy nhất giữa biển cả mênh mông.


Cậu xin được xuất viện, không khí ở đó ngột ngạt khiến cậu khó thở, cậu trở về nơi quen thuộc, căn phòng đầy nắng ấm.


Nhìn ra cửa sổ, hàng cây anh đào đang nở rộ, những cánh hoa màu hồng nhạt bay lả tả trong làn gió nhẹ, tạo nên một bức tranh thiên nhiên dịu dàng và yên bình. Tuy nhiên, thời tiết thất thường khiến cơ thể càng thêm không thoải mái. Mỗi cơn gió thoảng qua mang theo cảm giác lành lạnh len lỏi vào từng khớp xương.


Cậu nhìn lại những vết thương trên chân được băng bó cẩn thận, vết trên tay đã đóng vảy, nhưng trong lòng vẫn còn nguyên vẹn những vết thương không thể lành.


Cậu chậm rãi bước đến kệ sách, lấy một quyển sách để đọc. Đó là câu chuyện về chú hải âu bay lượn trên bầu trời bao la, lại đem lòng yêu một chú cá nhỏ sống dưới đại dương. Cậu say sưa đọc, từng chữ, từng câu chuyện cuốn hút cậu vào thế giới của nó, một thế giới nơi tình yêu vượt qua mọi giới hạn.


Trong giây phút đó, cậu cảm thấy bản thân mình như con cá mắc kẹt trong lưới, vùng vẫy mãi vẫn hoài không thoát ra, còn tự làm mình bị thương. Mỗi lần đọc một đoạn văn, cậu lại càng cảm thấy nặng lòng hơn. Những kỷ niệm, những giấc mơ bị vỡ tan, tất cả như ùa về, khiến cậu không thể nào thoát ra được vòng xoáy của cảm xúc.


Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi làm rực rỡ thêm những cánh hoa anh đào, nhưng trong lòng cậu lại là một bầu trời u ám. Cậu cảm nhận được sự tương đồng giữa mình và chú cá trong câu chuyện, khao khát tự do nhưng lại bị giam cầm trong giới hạn của chính mình.


Đôi mắt cậu dần mờ đi, không còn nhìn rõ từng dòng chữ trên trang sách, nhưng tâm hồn cậu vẫn đắm chìm trong câu chuyện, trong nỗi buồn và sự bất lực của chính mình.


Cậu cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, từng nhịp đập như muốn vỡ tung ra. Nước mắt lặng lẽ rơi, từng giọt từng giọt thấm vào trang sách, làm nhòe đi những dòng chữ.


Cậu buông cuốn sách xuống, nhìn ra cửa sổ một lần nữa. Những cánh hoa anh đào vẫn bay lượn trong gió, nhưng cậu biết, trong lòng mình, cơn bão vẫn chưa bao giờ dừng lại.


Mẹ cậu muốn đi đến thành phố bên cạnh, mong cậu đi cùng, nhưng cậu lại cho rằng chân cậu không tiện. Mẹ cũng không ép buộc, sau khi tiễn mẹ lên tàu, cậu cùng em gái quay về nhà.


Hôm nay cháu cậu được nghỉ học, nó nằng nặc đòi cậu dẫn đi siêu thị. Ban đầu cậu do dự, nhưng rồi cũng bị thuyết phục bởi ánh mắt long lanh đầy háo hức của cháu.


Thế là họ đến trung tâm thương mại, nơi không khí nhộn nhịp và ánh đèn lấp lánh tạo nên một không gian tràn đầy năng lượng. Cháu gái bị thu hút ngay bởi hàng loạt gấu bông đáng yêu, mắt tròn xoe, lông mềm mịn như bông.


Cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, lặng lẽ mỉm cười nhìn cháu vui đùa, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy niềm vui lan tỏa qua từng nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ.


Nhìn cháu cười đùa vô tư với những chú gấu bông, cậu bỗng cảm thấy một chút ấm áp len lỏi vào tâm hồn. Đôi khi, hạnh phúc thật giản dị, chỉ cần ngồi nhìn người mình yêu thương vui vẻ là đủ. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo âu, buồn bã dường như tan biến, chỉ còn lại sự bình yên và niềm vui nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.


Thế nhưng, đột nhiên cơn đau từ vết thương ở chân trở lại, dữ dội hơn bao giờ hết. Cậu cố gắng nén đau, không muốn làm gián đoạn niềm vui của cháu gái. Nhưng cơn đau càng lúc càng mạnh, khiến cậu cảm thấy như mình không thể thở nổi. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng mồ hôi đã bắt đầu túa ra trên trán.


Giữa lúc cậu đang cố gắng chiến đấu với cơn đau, cháu gái quay lại, trên tay cầm một chú gấu bông to tướng.


“Cậu ơi, cậu nhìn này! Đẹp không?”


Ánh mắt hồn nhiên, giọng nói trong trẻo của cháu làm cậu cảm thấy như có thêm sức mạnh. Cậu mỉm cười, cố gắng giấu đi nỗi đau đang hành hạ.


“Đẹp lắm!”Cậu nói, giọng run run.


Nhưng cháu gái, với bản năng nhạy bén của trẻ nhỏ, nhận ra điều gì đó không ổn.


“Cậu sao vậy? Cậu đau lắm à?”


Nó lo lắng hỏi, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ sợ hãi. Cậu không muốn làm cháu lo lắng, nhưng cơn đau quá sức chịu đựng, cậu phải thừa nhận.


“Không sao, chỉ là cậu hơi đau chân một chút thôi. Chúng ta về nhà nhé?”


Trên đường về, cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh như mờ dần đi, nhưng ánh mắt quan tâm và lo lắng của cháu gái luôn ở bên cạnh. Cháu gái nắm chặt tay cậu, như muốn truyền cho cậu sức mạnh để vượt qua cơn đau.


Không muốn em gái phải lo lắng, khi đến trước khu nhà, cậu ngồi xuống, mỉm cười nhìn Sun.


“Chúng ta chơi trò chơi nhé, ai về tới nhà trước thì sẽ chiến thắng.”


Đứa trẻ đương nhiên đồng ý và chạy thật nhanh, vẻ mặt đầy vui vẻ. Cậu cười nhẹ, cố gắng giấu đi cơn đau, rồi nén đau đứng dậy đi về.


Bầu trời lúc này đã chuyển sang màu cam rực rỡ của hoàng hôn, ánh nắng cuối cùng của ngày len lỏi qua những tán cây, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và tĩnh lặng. Cậu bước từng bước chậm chạp, cơn đau từ chân dường như trở nên mạnh mẽ hơn khi cậu cố gắng đi nhanh hơn để bắt kịp cháu gái.


Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng em gái la hét. Tiếng hét vang lên xé toạc không gian yên bình, khiến tim cậu đập mạnh, lo lắng chạy về phía tiếng hét. Khi đến nơi, cậu chỉ thấy em gái đang rất tức giận, nước mắt giàn giụa, miệng hét lên.


“Cút đi!”


Trái tim cậu thắt lại, lo lắng trào dâng. Cậu chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng khuất nhanh của ai đó, em gái đang run rẩy, đôi mắt đỏ hoe. Khung cảnh xung quanh dường như mờ đi trong mắt cậu, chỉ còn lại hình ảnh em gái với nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.


Cậu vội vàng hỏi.


“Em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”


Em gái giật mình quay lại, nhận ra cậu chưa kịp nhìn thấy gì, liền vội vàng nói.


“Em… em gặp phải… tên biếи ŧɦái. Hắn ta bỏ chạy rồi.”


Cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng lòng vẫn tràn đầy lo lắng. Cậu nhẹ nhàng kéo em gái lại gần.


“Không sao rồi, em bình tĩnh lại nhé. Bây giờ chúng ta vào nhà thôi.” Em gái gật đầu, nhưng vẫn còn nức nở.


Những ngọn đèn đường bắt đầu sáng lên, chiếu rọi ánh sáng mờ nhạt lên con đường vắng vẻ. Bóng tối dần bao trùm, nhưng trong lòng cậu lại dấy lên một hoài nghi. Dù cho biết rằng em gái đã nói dối nhưng cậu vẫn không muốn hỏi thêm, có lẽ em gái có lý do riêng.


Em gái dần dần bình tĩnh lại nhưng đôi mắt vẫn còn ướt.


Cậu ngồi xuống ghế, cảm giác mệt mỏi và đau đớn tràn ngập cơ thể. Cơn nhức từ vết thương chân do tai nạn và vết thương mới khi cậu đuổi theo ai đó chồng chất lên nhau.


Nhìn cháu gái đang ngồi chơi với gấu bông, cậu lại cảm thấy một chút ấm áp.


Vài hôm sau, cậu quyết định đi đến thư viện một lát. Thành phố đang vào cuối mùa thu, những chiếc lá vàng rơi lả tả trên con đường lát đá. Trời se lạnh, ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu xuống mặt đường. Không khí trong lành và yên bình làm tâm trạng cậu có phần thư thái hơn. Cậu muốn tìm kiếm tài liệu cho cuốn sách sắp tới, cậu lựa sách, lại thấy những cuốn sách hay, cậu đắm chìm trong đó. Mỗi trang sách như kéo cậu vào thế giới riêng, khiến cậu quên cả thời gian.


Đến khi nhìn lại đồng hồ, đã gần tối rồi. Cậu thu dọn sách vở và rời khỏi thư viện. Con đường về nhà dần trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Cậu đi ngang qua một quán cà phê nhỏ xinh, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ kính. Phong cách cổ điển, tiếng nhạc jazz vang vọng ra khiến cậu chú ý tới.


Từ xa, cậu nhìn thấy em gái mình đang ngồi với ai đó. Tò mò, cậu tiến lại gần, dự định sẽ chờ em gái về chung. Khi đến gần hơn, cậu nhìn kỹ người ngồi đối diện em gái và bỗng sững sờ. Đó là người mà cậu không thể ngờ tới. Em gái cậu nhìn thấy cậu thì hoảng hốt, vội chạy ra. Cậu vẫn đứng ngơ ngác, nước mắt tự nhiên trào ra, cậu không thể rời mắt khỏi họ. Người cũng đi ra khỏi quán, ánh mắt cậu nhìn theo bóng hình ấy không ngừng giây phút nào, cậu im lặng không nói lời nào, mặc cho em gái lay gọi thế nào.


Cậu nhìn người kia, khẽ hỏi, giọng nghẹn ngào.


"Anh là ai?"


Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout
}