Chương 19



- Rồi rồi rồi. Ây! Đừng mở mắt! Cứ nhắm đi rồi anh hun, chừng nào xong mới được mở ra ớ nghe chưa.

Tôi xạo nó mà nó làm thiệt. Ầy dà, nghĩ cũng tội nó chớ, nhưng chọc nó vầy tôi thấy đã cái nư làm sao á mấy ông ơi. Tôi mặc kệ nó đứng đó, tôi phải tìm chỗ nấp lẹ lẹ kẻo nó mở mắt ra kịp. Hê hê! Để coi cái mặt nó khi không thấy tôi thì...

- Ủa!? Anh ơi! Anh!

Đó! Coi kìa! Đúng tội nghiệp ghê!

- Anh ơi! Ủa đâu rồi?

Dà dà dà, không được không được, khúc mương này có vẻ hơi trống, sợ nhô cái lưng lên nó thấy mất. Chắc tôi phải qua bên kia tối hơn, lại có cái gò đất che chắn, nom cũng tạm ổn.

- Anh ơi! Anh! Đêm tối vầy là em hổng có muốn giỡn đâu đó! Anh ơi!

Tôi mặc kệ. Tôi cứ im lặng.

- Bực mình ghê chứ! Ra đây với em đi! Không thôi em về trước nè! Mặc kệ anh ở đây cho ma nó bắt á nghe chưa!

Hờ hờ, giọng nó có vẻ hơi lo lắng rồi.

- Anh à! Em hổng có muốn giỡn đâu đó!

A từ từ, nó đang soi đèn tìm tôi. Phải cẩn thận chứ không nó thấy.

- Đây cũng không phải. Ủa chứ khúc này trống trơn mà ổng trốn đâu được trời? Hay là... Chết rồi! Hay ổng bỏ mình lại để chạy về mất tiêu ời ta? Trời ơi trời! Hu hu hu! Làm anh cái kiểu gì mà chơi ác thiệt á chớ! Anh ơi! Chờ em với anh ơơơi!!!

Đây rồi khà khà, mày xong mày với anh. Tôi chờ nó chạy tới, liền đứng bật dậy với cái đèn pin chiếu ngược khuôn mặt từ dưới cằm để hù nó một trận. Và quả nhiên là ha ha ha! Nghe nó khóc thét mà không thể nào nín cười được với nó mấy ông ơi!

- Thiệt tình luôn ớ! Còn cười được nữa? Anh làm em muốn rớt tim luôn rồi nè thấy hông?

- Ha ha ha! Lớn cái đầu rồi mà còn sợ m... A! Ế ế! Cái gì...

Ui da! Chết tôi!

- Ê! Anh làm gì dợ?

Trời ơi trời! Đau chết tôi rồi...

- Nè! Tự nhiên cười em mà té thiệt đó hả?

Ui chu cha!... Đúng ta nói... quả báo nhãn tiền... là có thiệt... luôn mà...

- Anh! Sao rồi? Có lên nổi hông đó?

Má ơi nhọ ghê! Không hiểu tôi đạp trúng cái gì mà bị trượt, cú đó đúng hú hồn thiệt chứ. Cũng hên không có nguy hiểm, chỉ bị xóc hông với mất công về tắm lần nữa thôi. Trời ơi má ơi!

- Cho đáng đời, ai biểu hù em chi. Mà có cần em dìu lên hông?

Hừ, anh cóc cần mày dìu, tự anh mày đây dư sức lên... A khoan, từ đã. Tự nhiên tôi lại nảy ra một ý, mới khép hờ hai mí mắt cho nó thành kiểu lờ đờ và nằm im ở đây luôn để chờ quỷ em nó tới, coi nó phản ứng ra sao.

- Anh! Đau hả? Cần em giúp gì thì năn nỉ em tiếng, rồi em ban phước cho.

Ờ, chắc anh mày thèm á.

- Anh? Hú u? Ủa sao im ru vậy cà?

Im, im, nó tới, nó tới.

- Ủa? Anh ơi?... Ê! Chết rồi! Sao tự nhiên... Anh ơi! Sao nằm đơ ra dợ? Anh ơi?

Ây! Cái đèn pin của nó làm chói mắt quá. Ráng lên ráng lên. Hình như nó tin thiệt rồi kìa... Ui cha! Thiệt tình cái đồ quỷ! Nó đang cuống lên hay sao mà trượt chân té xuống tì lên bụng tôi một cái đau quá trời quá đất!

- Anh ơi! Sao mà... sao... Nè! Đừng làm em sợ mà anh ơi! Anh! Chết rồi! Mắt đơ ra như vầy là ngủm thiệt rồi hay sao ớ? Hu hu hu! Có nghe em hông? Anh ơi! Anh bị làm sao dợ? Đừng có bỏ em lại như vầy mà! Tụi mình còn chưa làm đ... Ủa từ từ... Khoan khoan! Tim còn đập nè??? Đập mạnh luôn chớ! Ê!

- Ha ha ha ha! Mày... mày làm anh... đau bụng quá...

Tía má ơi đúng mắc cười gì đâu á! Rõ ràng nó đang khóc mà ngay lập tức đã nín được liền luôn kìa. Để tôi phải rọi đèn coi cái mặt nó...

- Chự ưi là chừừừi!!! Té ra anh muốn chít lắm rồi đúng ôôông!!!

Ớ! Bình tĩnh! Bình tĩnh!

- Á! Đau! Đau!

- Đau nè! Đau quá hơ! Nghĩ sao mà đi giả chết? Hả? Làm người ta sợ! Người ta lo! Cho anh!

- Thôi thôi! Anh chừa! Anh xin lỗi! Á! Á! Anh chừa rồi Bống ơi!

- Chừa nè! Bao nhiêu cái chừa rồi hả? Chừa! Chừa!

Trời ơi chết tôi! Lần này nó giận thiệt rồi mấy ông ơi! Chết tôi!

- Coi bộ nhéo không biết đau hen! Với cái đồ dày thịt này là phải... táng cho... một trận... thì may ra... mới chịu... A à! Dám chạy? Coi anh chạy đi đâu? Chạy hả?

Ấy! Nó tính chơi cả dép luôn hay sao kìa?

- Nè nè! Mày đừng có mà quá đáng nghe! Anh bỏ mày lại anh chạy về trước thiệt á... Ái da!

- Quá trời với cái lão này rồi! Đứng lại đó! Đứng lại đó cho eeem!!!

Má ơi! Má ơi! Trêu nó vầy cũng vui nhưng mà coi bộ mạo hiểm quá. Chắc lần sau chỉ nên trêu nó cái gì nhẹ nhẹ thôi, chứ lặp lại trò này e nó làm gỏi tôi thiệt chứ không có giỡn.

Ê mà khoan, lúc đó tôi bỏ lại nó khá xa rồi, nghe tiếng nó ở phía sau la gọi như sắp mếu, tự nhiên lại thấy thương. Chắc vì cô nàng đang bị tụi cú lợn kêu đêm dọa cho sợ mất vía nên mới vậy. Thành thử tôi phải quay lại để đóng vai người anh can đảm luôn dang tay che chở cho em gái, giống như hồi nhỏ mỗi lần hai anh em tôi đi chơi về khuya và bị đám bạn trong xóm nhát ma trêu đùa.

- ... được rồi được rồi, anh đây mà, không khóc nữa. Ủa nhưng cái chân bị làm sao đó?

- Nãy... nãy có con chim heo tự nhiên nó bay sát ngay trên đầu em á... nó kêu mà em muốn rớt tim luôn ớ anh! Cái em sợ... em chạy bị trẹo chân... đau quá trời mà em hổng dám dừng lại.

Chà! Cũng tội ghê.

- Im, từ từ, để anh nắn lại cho.

- Dạ thôi, hổng cần đâu. Mình về lẹ đi chứ ở đây riết em sợ quá à.

- Vậy lên đây anh cõng đi cho lẹ nè. Mà đừng có nhéo anh nữa nghen, đau là anh bỏ mày lại thiệt á.

- Hì, dạ. I từ từ, thấp xuống xí nữa cho em lên.

- Rồi chưa?

- I cha!

Thế là nhờ con cú lợn nên hai đứa tôi lại cư xử và nói chuyện với nhau rất tình cảm. Tính ra cũng bảy năm tôi ở xa nó rồi đó; vậy mà khi gặp lại, hai anh em chẳng hề có chút khoảng cách nào, thậm chí còn gần gũi hơn khi nó bảo lâu nay nó rất nhớ tôi. Dịp này tôi về, nó muốn tranh thủ thời gian ở bên cạnh tôi nhiều nhất có thể trước khi phải vào nội thành để bắt đầu một tuần học mới; thế nên đi đâu hay làm gì nó cũng cứ kè kè bên cạnh, nỗi mà lúc nãy dù biết tôi sẽ ngại nhưng nó vẫn ráng kéo tôi bằng được vô chỗ nhóm bạn để ngồi chung với nó. Tới bây giờ, khi chuẩn bị về đến nhà để mỗi người riêng một phòng ngủ, nó lại tiếc nuối cái khoảng thời gian hai anh em đi chơi với nhau; nên cứ lặp lại câu “Chán quá à!”, rồi thì “Rầu ghê ớ!”, “Mai phải đi học rồi, mãi cuối tuần mới được về chơi với anh”. Nghĩ mà thấy thiệt tình...

- Mày á, lớn rồi, quấn anh chi cho nó cản trở con đường tình duyên của mày thêm ra. Để dành thời gian đó mà kiếm người yêu, hen, đặng mai mốt còn lấy chồng sinh cháu ngoại cho dì dượng nữa.

Nó làm gì như gục đầu sát vào bên mặt tôi, còn bấu mấy ngón tay đang buông trước ngực tôi để tiếp tục làm trò nũng nịu:

- Thôi, hổng cần. Có anh là đủ rồi, em hổng cần phải lấy chồng hay kiếm người yêu làm gì nữa hết.

Ờ, đúng là khờ hết nước nói. Thôi cứ kệ nó, giờ thì vậy, chứ sau này nó cũng sẽ thay đổi thôi. Giống như cô út tôi của hồi đó đó, mới đầu thì kêu không muốn lấy chồng, tới khi gặp dượng tôi một cái là sẵn sàng cưới xong theo dượng ra Hà Nội ở luôn. Năm đó cô cũng mới hai mươi tuổi chứ nhiêu, kém nó một tuổi bây giờ nè. Với lại tôi đã gặp nhiều trường hợp tương tự rồi. Con gái tầm tuổi này còn thiếu chín chắn về suy nghĩ và cảm xúc lắm; nay thế này, mai thế kia, không thể đoán trước được. Như người con gái năm xưa đã từng hẹn thề với tôi cũng vậy, trở mặt còn nhanh hơn người ta lật bánh tráng. Bởi nên tôi tin sẽ có ngày quỷ em nó nghĩ lại, nó sẽ nhận ra cần phải nghiêm túc cho chuyện này như thế nào, để bản thân nó cũng có một tương lai bình thường tốt đẹp như bao người khác đã và vẫn đang.

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout