12.6. Lễ hội mùa thu (3)


Sự thật về Enoch.

Hơn nửa giờ trước, đám ác ma thình lình đập vỡ cửa sổ phòng hội trường, dường như bị mê hoặc bởi thứ ánh sáng phát ra từ thanh hắc ín. Chúng điên cuồng vồ vập tấn công Enoch. Fergus vung gươm, luồng sáng cắt lìa hai chục con trong tích tắc, chuyện đó làm Enoch hãi hùng không dám nghĩ liệu Fergus mà chém ánh sáng ấy vào người mình thì sẽ như thế nào…

Trong bóng tối, Fergus lạnh lùng nói:

“Giao đấu vẫn tiếp tục.”

Enoch nuốt khan, không nói nên lời, gã cố giấu chuyện mình đang sợ té đái trong quần bởi không chỉ uy lực lưỡi gươm Fergus, mà còn vì đó là lần đầu gã đối diện một quân đoàn ác ma bằng xương bằng thịt. Trước giờ gã chỉ được biết hình ảnh mô phỏng ác ma thông qua mấy bài giảng lý thuyết chán phèo của giáo sư Lockhurt. Enoch run rẩy nói:

“Tạm thời xử lý mấy con này đã, hình như học viện đang có rắc rối gì đó.”

“Đáng tiếc phải nói, anh là thứ duy nhứt cần xử lý ở đây.”

Enoch khó hiểu, gã thưỡn mặt nhìn ra ngoài hành lang, lại một đàn dơi đang lúc nhúc kéo tới. Fergus buộc gã vừa chiến đấu với con người, vừa phải đương đầu ác ma. Gã mím chặt môi, biết không thể giải quyết gọn lẹ Fergus trong tình cảnh này. Năm con dơi đường đột tiếp cận Fergus, Enoch nhân cơ hội tung đòn kết liễu nhanh hết sức có thể. Nhưng gần như lập tức, cậu tan biến vào hư không, chẳng để lại dù là cái bóng. Lũ dơi bối rối, liền chuyển hướng sang mục tiêu duy nhứt còn lại. Enoch loạng choạng cái thân hình to béo trong khi hai con cố gắp kiếm gã đi, hai con xô mạnh sau lưng, chúng đạp chân lên đầu làm gã choáng váng.

Fergus xuất hiện trở lại, chém đứt cánh cả năm con dơi, chúng ngã lộn cổ xuống đất. Tiếng la ó vang dội bốn bức tường, chúng suýt xoa cái lưng, rên rỉ đau đớn. Thanh hắc ín đã thôi phát sáng, hội trường vẫn tối như bưng. Enoch chỉ có thể thấy lờ mờ những đôi mắt sáng quắc của lũ dơi nhờ ánh trăng rọi vào.

Gã rít lên:

“Chúng ta nên đình chiến, Fergus à!”

Căn phòng yên tĩnh vì không có tiếng đáp lại, và cái bóng của Fergus lại chìm vào màn đêm.

“Mày lại đi đâu nữa! Đánh thế này thiệt không công bằng!”

Enoch cố tiêu diệt thật nhanh năm con dơi cụp đuôi dưới sàn trước khi Fergus kịp xuất hiện lần nữa.

“Sao tụi mày không đánh hơi thằng nhãi kia đi! Cứ nhắm tao hoài vậy?!”

Cú liên kích của Fergus xuất hiện trước khi cậu hiện ra, lưỡi gươm chuyển động nhanh đến mức âm thanh không theo kịp. Tiếng leng keng đứt gió đuổi theo sau. Bộ pháp của Fergus lúc này khiến gã liên tưởng đến lần giao đấu với Jethro hai năm trước, nghĩa là cảm giác bản thân hoàn toàn bị áp đảo.

“Mãi Jethro tốt nghiệp tao mới leo lên được hạng nhứt, giờ lòi đâu thêm mày nữa hả!”

Một tiếng hét thất thanh chợt vang ngoài hành lang, Enoch giật mình lơ đãng và đòn tiếp theo của Fergus đánh văng thanh kiếm của gã ra trước cửa phòng. Chưa kịp thắc mắc về tiếng hét thì đàn dơi khác lại kéo đến, một nửa bị thu hút bởi tiếng hét nên lởn vởn bên ngoài, một nửa bay vào hội trường.

Một trong số chúng nhặt thanh kiếm của Enoch lên, chẳng tỏ ra nặng nhọc gì cho lắm. Nó phẩy cánh một cái mà Fergus cảm tưởng như cả đoàn người đang vỗ tay, nó cười toét miệng đến mang tai, một nụ cười đầy răng trên khuôn mặt xấu không tả nổi. Nó giữ lủng lẳng thanh kiếm trong khi lao tới Enoch, tất nhiên không phải để trả lại. Nó nhấc lưỡi gươm lên trời. Gã ngó động tác và uy lực thì vỡ lẽ đây chính là đòn thứ hăm sáu thập tự quyền, “Phạt Búa Trên Không”… Nó không nhặt cho vui, nó thực sự biết kiếm thuật.

Trừng mắt với bóng tối, đầu Enoch thì thào những lời đáng xấu hổ: “Cứu tôi, ai đó cứu tôi với…”

Trong lúc đó thì Fergus đã quét sạch mục tiêu trước cửa để nghía qua hành lang, cậu nhận ra cô bé Agnes đang chật vật đánh đuổi mấy con dơi bên ngoài.

Enoch chết lặng tại chỗ, hai chân gã vô thức khuỵu xuống vì mỏi. Gã liếc nhìn Fergus, rồi lại nhìn “đao phủ” đương chuẩn bị “hành hình”. Đây là bản án cho những chuyện mình làm, gã nghĩ. Fergus sẽ không cứu mình sau tất cả, gã thấy cậu đứng tuốt ở cửa hội trường, dường như sắp rời đi… Sẽ không ai cứu mình hết… Cú bổ bất ngờ bị hất văng, Enoch lấy hết can đảm hé mắt thì thấy Fergus đã đứng ngay cạnh mình. Cậu chẻ đôi người nó rồi quẳng thanh kiếm về cho Enoch-to-xác, ánh lửa bập bùng trong đôi mắt xanh ấy ra hiệu “giao đấu vẫn còn”.

Còi báo động của tụi vệ sĩ ma pháp khu ký túc chợt vang lên inh ỏi, âm thanh càng làm không khí chỗ này náo loạn hơn bao giờ hết. Các giáo sư và đám học trò ở đại sảnh nhốn nháo cả lên, Lockhurt phải vất vả lắm mới ổn định được mọi người. Bà nói nhỏ với giáo sư Clement sau vài phút giữ trẻ:

“Chúng vào tới ký túc rồi! Làm sao đây?”

“Fergus không có ở đây, tôi tin thằng bé hẳn đang chiến đấu bên ngoài. Để tôi ra cập nhật tình hình.”

Clement nói rồi vác kiếm rời đi. Hành động ấy đã gián tiếp gieo vào lòng đám học trò suy nghĩ rằng tụi nó cũng phải chiến đấu. Sau đó thì Clement trở lại với thùng gươm sắt…

Cuối hành lang tầng ba học viện, Fergus nhớ tới Maria, nhưng lúc này không thể tới ứng cứu được. Cậu đang rối bời thì Enoch đã giơ tay chịu trận:

“Tao hàng! Để kẻ thù cứu mình thì thân quý tộc như tao chẳng còn tư cách chiến đấu.”

Fergus hiểu ngay đây là cơ hội cho mình. Đôi mắt xanh dương sáng rực trong đêm tối. Cậu không nói lời nào mà vội bỏ ra ngoài hành lang, trước tiên là lần theo tiếng hét của Agnes. Enoch hối hả chạy theo yểm trợ, dọn đường cho Fergus chạy.

“Mày hay lắm! Tận dụng đám ác ma và bóng tối để hạ tao, đó mới là chiến trường thực sự…” Enoch chép miệng khâm phục. “Tao cá là mày đã nghe nhiều chuyện dơ bẩn tao làm, nhưng không đến mức ấy đâu… Kiếm sĩ nào cũng có lòng tự tôn riêng.”

“Chuyện hiếp dâm tập thể Wendelin thì sao?”

Hành lang tối thui mà Fergus vẫn tưởng tượng được cái biểu cảm hốt hoảng của thằng cha Enoch sau lưng.

“Có vụ đó nữa hả?!”

“Ừ, hội tôi kể lại.”

Enoch thật thà:

“Wendelin là bạn gái tao mà! Hiếp dâm con mẹ gì!? Bọn tao bí mật hẹn hò tại nhiều đứa hội Victus không thích ẻm lắm, nhất là con Silvanna!”

“Thế sao cổ về quê?”

“Ông nội ẻm mất nên bảo lưu kết quả năm tư…”

Fergus vẫn chưa khỏi hồ nghi:

“Tại sao xuất thân bạn gái anh là nhà quê, mà anh lại tỏ ra khinh miệt ghê tởm ‘dân đen’ như tôi?”

Nghe đến đó, Enoch im lặng hồi lâu, nhất thời không tìm được lý lẽ nào biện minh. Cuối cùng gã thừa nhận:

“Tao thốt ra lời khinh miệt không phải vì mày là dân đen, mà vì ‘dân đen’ là lý lẽ duy nhất tao có thể dùng để công kích mày. Đó là lỗi của tao, đôi khi tao hay làm những việc mà đến chính tao cũng không hiểu lý do mình làm vậy. Trong tao là một mớ hỗn độn chồng chéo lên nhau.”

Fergus thở dài:

“Thôi được, tạm tin.”

“Chớ còn không!”

Đột nhiên Fergus đứng sững lại làm cái thân hình to béo của Enoch tông thẳng vô cậu. Cả hai té lăn quay ra đất, ngay cạnh “xác” của Agnes. Cậu hối hả chồm dậy, sáp lại gần cô bé thì một tiếng la thất thanh khác vọng sau lưng:

“Ối! Mày đạp vô cu tao!”

“Ra đây coi.”

Enoch lật đật trở mình:

“Hành lang tối quá. Ai vậy?”

“Bạn tôi. Ê không phải, bên kia cơ.”

“Đâu?”

Fergus hét toáng:

“Không, đó là cu tôi!”


***


Sáu người hối hả phóng tới cuối hành lang tầng ba, tất nhiên họ đã tìm thấy thứ cần tìm, nhưng toàn cảnh nằm ngoài dự tính của họ. Fergus đang cùng Enoch chém lìa thủ cấp hàng chục con dơi, mấy con còn lại sợ hãi bay tán loạn. Nhưng vì lấn quá sâu trong hành lang nên chẳng còn chỗ nào cho chúng tẩu thoát. Enoch giễu cợt trước khuôn mặt xấu xí của tụi nó:

“Hết chạy nha mấy cưng!”

Thế là cả một quân đoàn dơi đã để thây lại đây, hành lang rải rác đầy ruột và nội tạng, còn xác chúng thì bị Enoch quẳng qua lan can rơi xuống mái hiên tầng một. Fergus rảnh tay thì vội chạy đến chỗ cô bé tập sự mà Celina vừa tuyển. Cậu chưa nhận ra sự có mặt của năm thành viên cấp cao và chủ tịch hội Salvator.

Họ vừa chứng kiến màn chiến đấu lộn xộn kia thì nghe Fergus nói với Enoch:

“Con bé bất tỉnh rồi, chắc uống phải máu ác ma.”

Enoch hồn nhiên đáp:

“Máu ác ma có thể điều chế Fidelia đấy, chắc nó đang phê pha thôi.”

“Đấy là được điều chế.”

Mắt dần quen với bóng tối nên Fergus biết rõ ai đang ở đầu hành lang, Enoch thì không được như vậy, gã tưởng còn sót lại con dơi nào nên lập tức rút gươm ra. Chỉ đến khi nghe tiếng bước chân thì gã biết không phải tụi dơi.

Celina cất tiếng:

“Tôi đây. Chủ tịch Celina.”

Fergus không hỏi thêm, ra lệnh:

“Tôi đoán vài người đã chạy về ký túc, nhờ mọi người đến xử lý khu đó. Tôi và Enoch sẽ quét sạch mấy con trong học viện.”

Enoch ghé tai cậu nói nhỏ:

Chắc là sạch rồi.”

Celina gần như nổi đoá, nhưng may mắn kềm được. Cô hít thở sâu, cuối cùng nói:

“Tôi mong cậu sẽ giải thích tất cả sau vụ này.”

Fergus trả lời cầm chừng trong màn đêm:

“Nhanh lên, không có thời gian đâu.”

Sherwin với cái đầu kềnh càng gần chạm trần, báo cáo:

“Ngoài sân trước còn hơn một trăm con.”

Enoch nói:

“Tao cá là con Silvanna không ngồi yên đợi giải cứu đâu.”

Fergus hỏi Celina:

“Cả trường đang ở đâu?”

“Đại sảnh.”

“Tốt, mọi người nhanh chân đến ký túc. Tôi sẽ đưa cô gái này về đại sảnh trước.”

Celina miễn cưỡng bỏ đi cùng mọi người, miệng lầm bầm, Fergus nghe ra là cô vừa thầm rủa mình:

Từ khi nào cậu được ra lệnh cho tôi vậy?

Khi đoàn người khuất bóng, Enoch vỗ vai Fergus, tay cậu vẫn giữ khư khư cơ thể Agnes. Gã tấm tắc khen:

“Ra dáng lãnh đạo đó chớ! Chỉ đạo cả chủ tịch luôn mà! Tao khoái mày rồi đấy, hiệp hội nào có mày sẽ là một thế lực đáng gờm. Vẫn không thay đổi quyết định hả?”

“Tôi không vào Victus đâu, cảm ơn.”

“Chán ngắt! Hay mày thích con Celina?”

Fergus nhướn mày:

“Hiệp hội nào không quan trọng. Quan trọng giúp được bao nhiêu người. Đi thôi…”

Sau Fergus và Enoch mới bắt gặp Silinsley ở cuối hành lang…

Thế là câu chuyện diễn tiến theo chiều hướng như vậy. Cả Maria, Celina và Sherwin đều không hiểu rốt cuộc tình huống đó nghĩa là gì. Tại sao Fergus lại đi cùng Enoch, và hai người còn trông khá thân thiết nữa…

Vài con đứt cánh bò lê lết dưới đất, vài con mất thủ cấp vẫn còn dãy dụa, có con cụt chân lẫn cánh thì cố lăn long lóc trên sàn.

“Tầng năm khu B sạch!”

Celina cố gào to vì đám vệ sĩ vẫn oang oang chói tai:

“Bên D cũng vậy.”

“Tầng bốn A trống trơn!”

Sáu người xử lý gọn gàng đống xác thối nhầy nhụa của lũ dơi. Xong xuôi, khi nhìn ra cửa sổ hướng về sân trước học viện, họ trông thấy tất cả bạn bè năm cuối đều đổ xô ra chiến đấu cùng giáo sư Clement. Một khung cảnh quá chừng lẫm liệt! Sau khi dặn đám hậu bối ở yên trong phòng, khoá chặt cửa, thì mọi người cùng phi xuống “góp vui”.

Đội năm cuối nhanh trí lùa quân ác ma vào gần mái hiên để chúng bay thấp xuống, rồi từng con một, đầu văng tứ tung. Đầu con này bay trúng đầu con kia nữa chứ.

“Cừ lắm, Silvanna!”

Một mình cô nàng vừa dọn năm con cùng lúc, tạo khoảng trống cho Diggory bật nhảy tung một cú bổ ra trò.

“Chỉ còn khoảng năm mươi con! Cố lên!”

Errans hô hào, tay vẫn bận bịu với cây kiếm mắc vào răng con dơi. Lúc này thành viên cấp cao Salvator và Silinsley cũng vừa kịp tới giúp sức, đoàn quỷ lượn lờ trên đầu dần thưa thớt. Celina xuất hiện thì liền phô diễn thứ bộ pháp tuyệt đẹp ấy, những đường kiếm thoăn thoắt uyển chuyển như cái biệt danh vũ nữ của cô.

“Tôi không tới trễ chứ?”

“Chủ tịch!”

“Đúng là kiếm sĩ bậc 11 có khác!”

Clement nhường sân khấu cho tụi nó, dù sao tình thế đã bớt nguy cấp hơn hồi nãy. Ai nấy đều vung kiếm hăng say quên cả mệt, họ không biết mình vừa chiến đấu liên tục cả giờ đồng hồ, đã hơn mười một giờ khuya. Mồ hôi ròng ròng hai mang tai nhưng chẳng ai ngừng tay cho đến khi con dơi cuối cùng bị chẻ làm đôi, ruột nó nổ tung bắn vào mặt Enoch. Không ai ngờ gã sẽ xuất hiện vào phút chót cùng Fergus và đặt dấu chấm hết cho quân đoàn ác ma.

Cuộc chiến kết thúc. Và nhân giới đã chiến thắng!

“Hôm nay phải mở tiệc linh đình mới được!”

Cả đám ôm nhau reo hò, chưa một lễ hội mùa thu nào trong lịch sử có màn đại chiến hoành tráng cỡ này. Thế nên chúng muốn ăn mừng thêm vì Đức Mẹ đã không những ghé thăm, mà còn gửi tặng một đoàn quân ác ma tuyệt cú mèo! Giai thoại này sẽ còn được kể lại nhiều năm nữa cho đám hậu bối sau này, về cuộc chiến giữa học viên và quân ác ma ngay giữa lòng kinh đô. Sự kiện này nhanh chóng rầm rộ khắp các mặt báo vì ngoài học viện kiếm sĩ hoàng gia thì không nơi nào xuất hiện ác ma hết.

Đây là mùa lễ hội đáng nhớ nhứt đối với Fergus, gần như soán ngôi với cái mùa lễ năm cậu mười ba tuổi. Nghĩ đến đó, cậu chợt nhớ Alice, lại nhớ Alice mới đúng. Fergus thậm chí không thể đếm xuể số lần cậu nhớ nàng kể từ khi tới kinh đô. Liệu thấy cảnh này, nàng sẽ tự hào về mình chứ, Fergus tự hỏi. Cậu đang ngày càng tiến gần hơn tới ước mơ trở thành một kỵ sĩ hoàng gia.

Cậu định mở tiệc với người bạn cùng phòng thì ngớ ra:

“Nãy giờ quên béng! Tom đâu rồi nhỉ?”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout