Xuy Mộng Đáo Tây Châu



Khiết Trâm giả vờ không quan tâm bước tới.

"Trùng hợp không?" Yên Thi thấp giọng nói.

"Cậu cố ý đúng không?" Giọng của Khiết Trâm còn bé hơn.

Yên Thi cười: "Cậu còn nhớ mình hình dung Tú Như như thế nào không? Một cô gái như cậu ấy vốn dĩ đã rất thu hút rồi, đã vậy bên cạnh còn có thêm một Mạnh Quân nổi bật như thế, cái chân mình nó không chịu nghe lời đấy chứ..."

Khiết Trâm nương theo ánh mặt trời liếc nhìn hai người kia, cả Tú Như và Mạnh Quân đều không mặc đồng phục, nhưng cả hai người họ cùng mặc đồ màu trắng nên lúc nãy Khiết Trâm nhìn lướt qua không để ý tới.

Bây giờ cố tình nhìn mới phát hiện hôm nay Mạnh Quân mặc đồ rất có cảm giác thiếu niên, áo hoodie mỏng màu trắng phối với quần âu đen tuyền của nhà trường, nếu như Hoàng Lâm mặc như vậy thì chắc chắn còn tỏa sáng hơn gấp bội, nhưng Mạnh Quân không giống vậy, khí chất của anh chứa sự lạnh nhạt, dù có mặc đồ mang cảm giác thiếu niên đến đâu thì cũng là kiểu thiếu niên phong trần.

Còn Tú Như...

Lúc Khiết Trâm nhìn thấy cô ấy thì hơi ngây người một chút, nhiệt độ hai hôm nay khá thấp, cô mặc áo dài tay mà vẫn cảm thấy lạnh, vậy mà cô ấy lại mặc váy xếp li ngắn, để lộ ra đôi chân thon dài mảnh mai.

Khiết Trâm nhìn qua thôi cũng cảm thấy lạnh run người.

Mì chẳng mấy chốc đã được bưng đến, Khiết Trâm thu ánh mắt lại nhận lấy mì từ tay của phục vụ.

Khi hai bát mì một đỏ một trắng được bày trên bàn, Yên Thi bỗng kêu lên: "Cậu đang tìm đường chết đấy à Khiết Trâm, không cần cổ họng nữa đúng không, vẫn không chịu cai cay đi?"

Khiết Trâm đang bận tách đũa: "Có sao đâu, ớt của tiệm họ không cay."

"Không cay cái gì mà không cay? Chẳng phải chúng ta vẫn ăn cùng một hộp đấy sao?" Yên Thi đau lòng nói.

"..."

Phía bên kia, cô gái nghe thấy cuộc đối thoại của bàn bên cạnh, thì thầm: "Bạn nữ kia ăn cay không khác gì anh luôn kìa."

Mạnh Quân dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc qua bàn bên cạnh: "Vẫn còn kém anh một chút."

Tú Như xì một tiếng, cười: "Dạo này anh bận gì thế?"

Mạnh Quân uống một ngụm coca: "Vẫn như cũ thôi."

"Vào quán nét, chọc bi-a, trượt ván?"

"Ừ."

"Không còn gì khác à?"

"Em còn muốn anh làm gì khác nữa?" Mạnh Quân tựa người vào ghế, nâng mắt nhìn cô.

Tú Như nghẹn họng một lúc rồi mới chẹp miệng nói: "Từ lúc mẹ em thu điện thoại thì em không làm cách nào để liên lạc với anh được, anh không được phép gần gũi với cô gái khác đâu nhé."

Mạnh Quân ý vị sâu xa cười: "Anh không gần gũi với con gái, nhưng với con trai thì có."

Tú Như thấy được ý trêu chọc ở khóe mắt anh, động tác gắp mì ngừng lại, cố tình hỏi: "Ồ? Anh cùng người con trai khác làm gì vậy?"

Mạnh Quân cười nhẹ: "Làm việc mà con trai nên làm thôi."

Tú Như thích thú: "Đừng đùa, anh lại chơi bời lêu lổng rồi?"

Vốn dĩ Mạnh Quân đang cười, nhưng nghe đến từ "chơi bời lêu lổng" thì ngây ra một chút, híp mắt rồi nháy mắt lại cười lên: "Chơi cùng với Nam Khôi? Mà vẫn còn lêu lổng được á? Cậu ta nhát như cáy thế thì..."

Nghe vậy tay Tú Như run lên, lần này thực sự thì nghẹn họng luôn rồi, cô ho mạnh khiến mặt trở nên đỏ hồng, hoảng hốt đến nỗi chảy cả nước mắt: "Hai người các anh? Hai người các anh thì có thể có chuyện gì chứ..."

Mạnh Quân bất lực: "Thôi bỏ đi, nhạt nhẽo quá."

Vừa nói anh vừa muốn cầm giấy ăn đưa cho Tú Như, nhưng lại phát hiện ra giấy ăn trên bàn đã hết rồi, đưa tay vào túi lục cũng chẳng có, anh nhìn khắp rồi ánh mắt anh dừng lại một nơi.

Anh đứng lên bước tới.

"Bạn học, cho mượn chút giấy."

Khoảnh khắc giọng nói ấy vang lên trên đỉnh đầu mình, da đầu Khiết Trâm tê dại, tim đập mạnh như cái máy nhảy, quẹt một cái thôi là có thể rơi xuống mười mấy mét. Cô thấy Yên Thi đang ngẩng đầu nhìn Mạnh Quân, đôi tai chuyển đỏ tức khắc đang bán đứng sự căng thẳng của cô ấy.

Bởi vì câu nói ấy của Mạnh Quân, là nói với Yên Thi.

Yên Thi mở miệng lại không nói nổi một chữ, nhưng hành động thì nhanh hơn não, Khiết Trâm nhìn cô lấy hộp khăn giấy bên tay trái đưa cho Mạnh Quân.

Mạnh Quân cầm lấy hộp giấy, nói cảm ơn rồi liền quay người ngồi xuống bàn mình, anh rút hai tờ đưa cho Tú Như.

Cả quá trình anh còn không buồn nhìn Khiết Trâm dù chỉ một cái.

Ngực Khiết Trâm cảm thấy bí bách không vui như có ai đó đang nhồi bông vào.

Anh quên cô rồi.

Cũng đúng, hôm đó trời đã tối, anh và cô chỉ vội vã nhìn lướt qua mặt nhau một chút, đáng ra ngay từ hôm đi nộp bài tập tiếng Anh cô phải nhận ra ngay rằng anh đã sớm quên cô rồi, cũng có thể ngay từ lúc bắt đầu anh chẳng buồn nhớ cô.

Bữa ăn hôm đó Khiết Trâm không còn cảm thấy ngon nữa.

Khiết Trâm nhìn phía bên cạnh thấy Tú Như ho một lúc, mãi sau mới đỡ hơn chút, Mạnh Quân tùy ý để cô khoác tay đi xuống dưới lầu.

Người đi rồi, Yên Thi lại quay sang Khiết Trâm. Cô vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên như chưa có gì xảy ra.

"Cậu có biết bàn bọn họ vừa xảy ra chuyện gì không?" Cô hỏi, thái độ tò mò hơn là phấn khích: "Sao lại sang bên này mượn giấy chứ?"

Khiết Trâm lắc đầu. Lúc đó hai người Khiết Trâm và Yên Thi đang nói đến chuyện bộ phim "Desire The Series" đang hot gần đây, hai nhân vật chính xuất sắc nhất trong phim là Thịnh Thiếu Du và Hoa Vịnh, Yên Thi chết mê chết mệt vì nhan sắc và gia tài của nhân vật Hoa Vịnh, còn Khiết Trâm lại thích nhân vật phụ Trần Phẩm Minh nhất, lúc đó họ đang tranh luận với nhau không ngừng nên chẳng ai biết bàn bên cạnh xảy ra chuyện gì.

Yên Thi thở dài một tiếng nặng nề, vẻ mặt đầy vẻ tiếc nuối khi nhìn theo bóng Mạnh Quân. Cô quay sang Khiết Trâm, nghiêm túc hẳn.

"Cậu có biết không?" Cô nói: "Cậu ta đúng là đẹp thật, nhưng chỉ là vẻ đẹp của một người bình thường. Còn Hoa Vịnh của tớ... anh ấy là một tác phẩm nghệ thuật! Học lực của anh ấy vô cùng đẳng cấp đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới, gia tài không thể đếm xuể, nhan sắc như tạc tượng, đến cả giọng nói cũng hoàn hảo. Tính cách thì khỏi phải bàn, vừa lạnh lùng vừa ấm áp đúng lúc. So với một người hoàn mỹ như thế, cậu ta chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt. Cậu ta không có bất kì điểm nào để so sánh với Hoa lan nhỏ của tớ hết!"

Yên Thi lải nhải cả buổi, thậm chí còn muốn đưa điện thoại ra cho Khiết Trâm xem một đoạn phim của Hoa Vịnh để chứng minh cho lời nói của mình.

Khiết Trâm: "..."

Cô lải nhải cả buổi rồi hai người mới xuống lầu tính tiền, nhưng cuối cùng vừa mới xuống lầu đọc số bàn để thanh toán thì chủ tiệm lại nói rằng người ngồi bàn bên cạnh đã trả tiền giúp họ rồi.

Yên Thi "Oa" lên một tiếng đầy ngạc nhiên, dùng tay vỗ vào người Khiết Trâm: "Cậu có thấy không? Lòng tốt vẫn còn tồn tại trên đời đấy. Người ta làm việc tốt không cần báo đáp kìa. Hay là lát nữa cho mình mượn điện thoại của cậu một chút, đăng lên mạng xã hội để kể lại câu chuyện ấm áp này nhỉ."

Khiết Trâm: "..."

Mặt Khiết Trâm xuất hiện đầy vạch đen, cô nhấc chân đi thẳng ra ngoài.

Chuyện này vốn chẳng có gì to tát nhưng Khiết Trâm lại vì nó mà hồn vía lên mây cả buổi chiều.

Tiết học cuối cùng kết thúc, cô xốc lại tinh thần tới phòng phát thanh để phát bản thảo, lúc đến nơi lại không thấy cộng sự Hà Thương của mình đâu.

Hôm nay tiết cuối của lớp Hà Thương là môn thể dục, bình thường lúc Khiết Trâm đến cô ta đã đến trước từ sớm rồi.

Đương nhiên cho dù cô ta có đến sớm thì cũng không chịu làm công tác chuẩn bị, mà là soi gương trang điểm. Năm đó trong trường luôn có những nữ sinh lén lút tô son, Hà Thương chính là một trong số đó.

Khiết Trâm đang chìm trong suy nghĩ bỗng có người đẩy cửa bước vào. Một nữ sinh để tóc búp bê, vừa nhìn thấy cô đã lễ phép chào: "Đàn chị". Khiết Trâm lại để ý câu đàn chị của cô bé, giống trong tiểu thuyết hay nói.

"Em đến thay ca hả? Sao chị không thấy ai báo trước nhỉ?" Khiết Trâm hỏi.

Cô bé kia cười: "Hôm nọ em đến văn phòng thì gặp được đàn chị Hà Thương, chị ấy nói là đã rút khỏi ban phát thanh rồi. Đúng lúc ấy em ở đó nên thầy giao em cho chị luôn, mong chị chỉ bảo ạ."

Khiết Trâm đang cúi đầu chuẩn bị thiết bị, nghe vậy thì ngừng lại: "Sao lại đột xuất thế, em có biết nguyên nhân không?"

"Lúc đi ra ngoài em có lén hỏi, chị ấy chỉ cười rồi bảo bí mật." Cô bé cười hi hi đáp lại.

Lòng Khiết Trâm dâng lên một cỗ cảm xúc kì lạ, mặc dù cô không thân với Hà Thương, nhưng tốt xấu gì cũng đã làm cộng sự với nhau được nửa năm rồi, bây giờ tự dưng đổi thành người khác trong thời gian ngắn cũng khó có thể tiếp nhận được.

Có điều Khiết Trâm không có nhiều thời gian để suy nghĩ, thời khóa biểu mùa hè của trường học là 5 giờ 30 tan lớp, còn thời gian phát sóng từ 5 giờ 40 đến 6 giờ, lúc đó chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ, buổi phát sóng hôm nay vô cùng quan trọng nên cô không có tâm tình mất tập trung.

Bài hát đầu tiên của ngày hôm nay là "Theo đuổi em", ost của hai nhân vật phụ trong phim "Desire The Series", cái này là do chính nam diễn viên - Giang Hành hát và cùng với bạn diễn - Lý Phái Ân hòa âm, nghe nói là do một bạn nam muốn phát tặng ngày sinh nhật của một bạn nữ nào đó để gửi lời tỏ tình.

Ở thành phố có ba trường cấp ba trọng điểm, được gọi là "Nhất Tam Bát", tam giác sắt, trong đó Nhất Trung chuyên Khoa Học Xã Hội, Bát Trung chuyên Khoa Học Tự Nhiên, nhưng riêng Tam Trung thì cả xã hội lẫn tự nhiên đều rất mạnh, Khiết Trâm luôn cảm thấy điều này chẳng liên quan gì đến công tác quản lý của trường học.

Tuy việc học ở trường bọn họ rất nhiều và nặng nề, nhưng nhìn đi nhìn lại thì cũng coi như là khá tiến bộ.

Ngoại trừ thứ hai và những trường hợp bắt buộc thì trường học không bắt ép học sinh phải mặc đồng phục. Hơn nữa, sân thể dục của trường vẫn còn giữ nguyên bức tường tỏ tình kia. Không chỉ vậy, những bài hát đăng kí với phòng phát thanh chỉ cần không phải tỏ tình một cách quá lộ liễu, mập mờ một chút thôi sẽ không có trở ngại gì lớn.

Hôm nay, Khiết Trâm có tâm sự.

Cô đích thân đọc những dòng chữ trong bản thảo: "Bài hát cuối cùng của hôm nay đến từ bạn học có ID Facebook là 'Hàn Tuyết Thiên' , cô ấy nói muốn dành tặng bài hát này cho Mạnh Quân lớp 12B, hy vọng cậu mãi tự do như gió."

Âm nhạc vang lên đúng lúc, bàn tay cầm bản thảo của Khiết Trâm hơi run. Cô giấu cả thế giới, tặng cho Mạnh Quân một bài hát.

Bài hát ấy tên "Xuy Mộng Đáo Tây Châu"

Mỗi người thiếu nữ đều giấu trong lòng mình một tâm sự cô đơn, Khiết Trâm cũng không ngoại lệ.

Cô không rõ nó bắt đầu từ khi nào, chỉ là bỗng nhiên có một ngày cô mất tập trung khi đang làm đề toán, đến lúc nhận ra trên mặt giấy đã viết chi chít một cái tên, khoảnh khắc phát hiện ra điều ấy mặc dù không ai biết nhưng cô vẫn đỏ mặt.

Nữ ca sỹ hát đến đoạn "Bút nghiêng hướng sóng cuộn trào biển xanh vô tận. Viết lên trên tờ giấy vạn chữ tương tư", ngoài cửa sổ cơn gió lồng lộng thổi, khiến cho cây cũng bị uốn cong xuống.

Khiết Trâm nhớ đến hai câu thơ trong bộ tiểu thuyết 'Em như gió nam của Mộng Tiêu Nhị'.

Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu

Gió Nam hiểu được lòng tôi, thổi giấc mộng đến tận Tây Châu.

Lòng Khiết Trâm bỗng nổi lên chút tâm tư sến súa, mong chờ gió có thể mang bài hát ấy đến cho Mạnh Quân.

Buổi chiều hôm ấy, sắc trời dịu nhẹ.

Ra khỏi phòng phát thanh, Khiết Trâm không ngờ Yên Thi đang xách theo hộp cơm đứng chờ mình dưới tầng.

Yên Thi dúi cốc sữa socola vào tay Khiết Trâm: "Lúc nãy mình về lớp, đang đi thì nghe thấy có người đăng ký phát tặng cho Mạnh Quân một bài hát, cậu biết là ai không?"

Khiết Trâm chột dạ tránh mặt Yên Thi, đi về phía trước: "ID là Hàn Tuyết Thiên, còn người thật thì mình không biết."

Yên Thi bước theo sau, thờ ơ thở dài: "Ài, người đẹp trai cứ hễ xuất hiện là y như rằng có cả tá người bu bám. Chẳng ai có thời gian buôn chuyện, toàn đi buôn trai. Quá phí."

Khiết Trâm cười nhạt: "Gái đẹp cũng vậy mà."

"Cậu đang nói Tú Như à." Yên Thi bĩu môi, giọng điệu đầy vẻ khinh thường: "Chẳng qua chỉ có thêm một người con gái thôi, có gì đặc biệt đâu? Mình nghe người chị em trước kia học ở trường phía đông của mình nói, mấy người bạn gái trước của Mạnh Quân cũng không kém gì Tú Như đâu. Cả một rổ."

Khiết Trâm nghe vậy bước chân chậm lại: "Cậu đừng quên Mạnh Quân chuyển trường là vì Tú Như."

Yên Thi nhún vai: "Ồ." Cô không hề có vẻ ngạc nhiên hay bận tâm: "Thì sao? Chẳng qua chỉ là một câu chuyện tình buồn chán thôi mà. Kể cả có chuyện đó, cũng không thay đổi được việc cậu ta không bằng Hoa Vịnh trong phim của tớ."

Yên Thi nói thêm, giọng đầy vẻ chê bai: "Hơn nữa, số người yêu cũ của Mạnh Quân chắc gì đã bằng số lượng người tình cũ của Thịnh Thiếu Du nhà tớ chứ. Ít nhất cũng phải có một vài người tình trong showbiz cho oai chứ." Yên Thi lại tiếp tục lải nhải về những lý do tại sao cặp đôi Thịnh Thiếu Du và Hoa Vịnh lại tuyệt vời hơn.

Dọc đường họ chuyện trò mãi về Thịnh Thiếu Du và Hoa Vịnh, còn bẻ lái sang cả sự ngu ngốc của Thẩm Văn Lang và âm thầm 'không' hề thiên vị tẹo nào mà khen Cao Đồ nức mũi.

Hai người về đến lớp, thấy mọi người đang di chuyển chỗ ngồi. Vì để tiện cho những học sinh ngồi ở hai dãy bàn ngoài cùng bên phải và trái có thể nhìn rõ bảng, lớp trưởng đề nghị bọn họ cứ cách một thời gian đổi chỗ một lần. Đây là lần đổi chỗ ngồi đầu tiên, ba dãy bàn trái, giữa và phải lần lượt dịch chuyển sang phía bên phải. Ban đầu Khiết Trâm ngồi ở vị trí sát cửa sổ, bây giờ đổi chỗ phải gồi ở dãy giữa.

Khiết Trâm mất cả buổi tối cũng không thích ứng được với chỗ ngồi mới, trước kia cạnh cô là tường và cửa sổ, thỉnh thoảng còn có thể lén lôi điện thoại ra xem trộm, bây giờ bên cạnh là lối đi, đừng nói là điện thoại, ngay cả làm đề cũng không có cảm giác an toàn.

Buổi tối hôm đó trở về nhà, Khiết Trâm làm hết chỗ bài tập về nhà, rồi lấy quyển sổ cất trong ngăn tủ được khóa ra chép lời bài hát, hai hôm trước Hoàng Lâm tặng cô một chiếc bút Disney, nét mực trơn rất đẹp.

Trang đầu tiên của quyển sổ là nét chữ thanh tú ghi lại lời bài hát "Xuy Mộng Đáo Tây Châu", Khiết Trâm bất giác nhoẻn miện cười, cô đã làm được việc mà cô muốn làm nên trong lòng vô cùng vui vẻ.

Năm đó sổ chép bài hát đang thịnh hành, 15 nghìn một quyển, phổ biến nhất trong lớp bọn họ là bộ "Bí mật nơi góc tối" nổi lên từ mùa hè, Khánh Đan là fan cứng của Trần Triết Viễn và Từ Mộng Khiết, cô ấy mua nào là poster, card, sổ chép lời bài hát, còn suốt ngày lải nhải kể về bộ phim đó cho Khiết Trâm nghe.

Suốt mùa hè, ngày nào Khiết Trâm cũng phải tập huấn, cả ngày phải suy nghĩ xem nên luyện giọng luyện nhịp thở sao cho tốt, không có thời gian để xem phim, cô không biết gì về diễn viên và nhạc phim hết, cô bị ép buộc phải nghe, cuối cùng thật sự là có bài hát khiến cho cô thích.

Đêm khuya, bốn bề yên tĩnh, âm thanh tiếng bút ghì vào tờ giấy không hiểu sao lại khiến cho người ta có cảm giác an tâm đến vậy, lúc tiếng hát của Captain Boy vang lên trong điện thoại "Tháng năm qua đi ta dần lớn lên. Mọi phiền lo bấy lâu vứt sang một bên" cũng là lúc Khiết Trâm lật sang trang tiếp theo, cô lẩm nhẩm hát theo lời bài hát: "Cảm ơn con tim đã không ngừng kiên cường. Ngày hôm nay vững bước trên con đường xa." Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn theo nhịp bài hát: "Dù có lúc ngoảnh đầu lại. Anh thấy bản thân mình gục ngã. Và dù có ngã trăm lần nữa. Không tiếc, khi biết mọi thứ sẽ qua."

Chép xong bài hát này cũng đã hơn 11h30, cô thu dọn bàn học, như thường lệ mở tủ chuẩn bị quần áo cho ngày mai. Cô đứng trước gương thử đi thử lại nhưng không vừa ý bộ nào, bỗng nhiên ánh mắt chạm phải chiếc váy xếp li treo trong góc tủ, bấy giờ cô mới chọn xong.

-

Tác giả: "Hình tượng Yên Thi tớ lấy nguyên mẫu từ con em gái của tớ á :P."

4

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout