Lý Con Sáo





Nhạn vừa về tới nhà, anh cất tiếng gọi: “Mạ ơi, ba ơi, con về rồi!” 

Bà Xuân đang cho heo ăn, còn bố Nhạn, ông Hòa thì đang làm hương trong nhà, cả hai người bỏ hết công việc đang làm, chạy ra ôm chầm lấy con trai, nước mắt hai mẹ con lăn dài trên má.

Trong ngôi nhà ngói cũ của gia đình Nhạn, mùi cơm mới thoảng ra từ bếp, gợi không khí đoàn viên sau hai năm anh xa nhà.

Nhạn ngồi trên ghế gỗ, nhìn mẹ, bà Xuân, đang bới cơm ra bát. Bà Xuân, khoảng 45 tuổi, gầy gò, tóc búi thấp, mặc áo nâu, đôi tay vừa rửa, còn dính nước. Bà nhìn con trai, mắt rưng rưng: “Nhạn, chiến trường khổ lắm phải không con, nhìn con gầy quá, lần ni nghỉ phép, ở nhà lâu chút nghe con!” 

Nhạn cười, giọng ấm: “Dạ, mẹ đừng lo, con khỏe mà. Con chỉ ở nhà hai tuần thôi, rồi phải về đơn vị ngay.” 

Bà Xuân gật đầu, đặt bát cơm trước mặt anh: “Ừ, thôi ăn cơm đi.” 

Bố Nhạn rót một ly rượu đưa cho con trai: “Uống đi, rồi kể ba nghe chuyện chiến trường thế nào?” Hai cha con nói chuyện say sưa quên cả ăn cơm, bà Xuân phải nhắc mấy lần.

Câu chuyện chiến trường tạm lắng, Nhạn ăn cơm, nhưng lòng anh vẫn lâng lâng khi nhớ đến tiếng hát Lý Mười Thương. Anh ngập ngừng, hỏi: “Mạ, mạ biết cô bé tên Diệu, cháu bác Tám, không?” 

Bà Xuân ngừng nhai, ánh mắt tinh nghịch: “Răng, mới về một ngày mà đã để ý con bé mô rồi hả? Con bé Diệu hiền, hát hay, cả làng ai cũng thương. Nhà nó ở cuối ngõ bên, neo người, chỉ có mạ nó với hai chị em nó thôi.” 

Nhạn đỏ mặt, gãi đầu: “Con hỏi chơi thôi, tại chiều nay có gặp cổ…” 

Bà Xuân cười lớn, trêu: “Hỏi chơi mà mặt đỏ rứa? Con thích nó hả, mẹ hỏi bác Tám cho!” 

Nhạn xua tay, lí nhí: “Mẹ đừng nói bậy, con có thích chi mô!” 

Hôm sau, bác Tú, hàng xóm, khoảng 50 tuổi, bước vào sân. Ông dáng người thấp, đi cà nhắc, giọng sang sảng: “Chị Xuân, anh Hòa, thằng Nhạn về rồi hả?!” 

Bà Xuân cười, mời bác Tú ngồi: “Ừ, nó vừa về, đang kể chuyện làng đây. Bác uống miếng nước đi!” 

Bác Tú gật đầu, cảm ơn, quay sang Nhạn: “Nhạn, bác có bao thóc cần chở qua nhà bà Tám đổi mấy con gà. Con khỏe, chở dùm bác nghe, bữa ni bác đau cái chân quá, không chở nổi!” 

Nhạn lập tức gật đầu, lòng rạo rực: “Dạ, để con chở dùm bác!” Bà Xuân nhìn con, mỉm cười, nhưng không nói gì.

Nhạn buộc bao thóc lên xe đạp, đạp qua con đường nhỏ dẫn đến nhà Diệu, cuối ngõ bên. Ngôi nhà ngói đơn sơ hiện ra, xung quanh là vườn chuối xanh mướt và giàn mướp trổ hoa vàng. Một góc sân, vài bó vỏ quế khô phơi nắng, tỏa mùi thơm dịu. 

Diệu đang đứng cho gà ăn, miệng ngân nga Lý Con Sáo: “Ai đem con sáo sang sông để cho để cho con sáo ơi người ơi… Sổ lồng ơi người ơi bay xa…” Giọng cô trong trẻo.

Nhạn dựng xe, hắng giọng: “Cô ơi, tui chở thóc dùm bác Tú, cô là… Diệu, phải hông?” 

Diệu giật mình, ngẩng lên, nhận ra anh chàng lính hôm qua. Đôi má cô ửng hồng, giọng lí nhí: “Dạ, anh… Anh bộ đội hôm nọ?” 

Nhạn cười, gật đầu: “Tui là Nhạn, không có ý chi mô, tại bác Tú nhờ chở thóc. Hôm qua, cô hát hay quá!” 

Diệu ngượng, cúi đầu, đáp: “Anh đừng nịnh, tui hát chơi thôi… Có hay mô!” Nhưng ánh mắt cô thoáng vui.

Mẹ Diệu, bà Lan, gầy yếu, bước ra từ nhà. Bà ho khan, giọng yếu: “Con là Nhạn, con cô Xuân phải không? Cảm ơn con chở thóc. Nhà cô neo người, may có con giúp!” 

Nhạn cười, xua tay: “Dạ, không có chi, cô. Để cháu khiêng thóc vô!” Anh khiêng bao thóc vào kho, rồi quay ra thấy Diệu đang cố bắt một con gà chạy lung tung. 

Nhạn cười, bước đến giúp: “Để tui bắt dùm cho! Cô chặn con gà ở đầu kia nhé!” 

Diệu bật cười, giọng dí dỏm: “Gà nhà tui khó bắt lắm đó, bắt gà không được! Tui không cho anh đổi thóc đâu!” Nhạn cười, rượt theo con gà qua những cây chuối.

Cả hai cùng bắt gà, tiếng cười vang lên trong sân. Nhạn trêu: “Con gà nhà cô chạy nhanh quá, bắt không nổi! Giống như… Ai đó!” 

Diệu đáp: “Tại anh làm nó sợ, như hôm qua anh làm tui sợ đó!” Nhạn cười lớn, lòng nhẹ nhàng. 

Bà Lan, đứng gần đó, nhìn hai đứa trẻ, mỉm cười. Bà ho khan, khiến Diệu lo lắng chạy đến: “Mạ vô nhà nghỉ đi, để con lo!” Nhạn nhìn bà Lan, lòng thoáng xót, nghĩ: Nhà cô ấy neo người, chắc khổ lắm.

Bắt gà xong, Nhạn buộc mấy con gà lên xe, chuẩn bị về. Diệu đứng ở cổng, ngập ngừng: “Cảm ơn anh… Anh Nhạn. Lần sau bác Tú nhờ, anh tới nữa nghe!” 

Nhạn gật đầu, cười: “Chắc chắn rồi!” Diệu đỏ mặt, quay vào nhà, bóng áo trắng khuất sau giàn mướp. Nhạn đạp xe về, ánh mắt lấp lánh. Anh vẫn nghe thấy mùi vỏ quế thoảng từ sân nhà Diệu.

Ánh nắng xuân chiếu qua lũy tre, tạo thành những vệt sáng lung linh trên đường. Tiếng hát Lý Con Sáo của Diệu như vẫn văng vẳng, gieo vào lòng Nhạn một cảm giác ngọt ngào, nhưng cũng đầy lo lắng. 

Từ hôm đó, Nhạn hay sang nhà Diệu chơi. Một hôm Diệu nhờ anh chở ra chợ.

Trên chiếc xe đạp cũ, Nhạn chở Diệu trên yên sau, xe lăn bánh chậm rãi trên con đường đất dẫn ra chợ làng. Bộ quân phục xanh bạc màu của anh phấp phới, lộ ra vết sẹo nhỏ trên vai. Diệu với mái tóc đen nhánh buộc gọn, ngồi ngay ngắn, tay cầm một chiếc giỏ tre. Cô ngân nga vài câu ca dao suốt con đường ra chợ.

Nhạn cười, quay lại trêu: “Diệu, hát hoài mà không chán hả? Hôm nào anh nhờ em dạy anh hát Lý Con Sáo, chứ anh chỉ biết nghe thôi!” 

Diệu bật cười, giọng dí dỏm: “Anh Nhạn mà hát, chắc gà nhà em chạy hết! Mà anh chở chậm chút, em sợ té bây chừ!” 

Nhạn cười lớn, đạp xe chậm lại, lòng rạo rực. Những ngày qua, anh thường sang nhà Diệu, lúc giúp bắt gà, lúc sửa giàn mướp, dần thân thiết hơn. Hôm nay, Diệu nhờ anh chở đi chợ mua ít đồ, và Nhạn, không chút do dự, đã đồng ý.

Chợ làng Thủy Xuân đông vui, tiếng người mua bán hòa lẫn mùi cá tươi, mùi bánh khoái chiên, và mùi trầm quế từ những sạp bán hương. Diệu chọn vài bó rau, một ít gừng, và nhiều thứ khác, cuối cùng là một bó hoa nhỏ. Giỏ đã đầy, cô đưa bó hoa cho Nhạn, nói: “Hoa ni em mua thắp cho ông nội. Anh giữ dùm em, đừng làm rơi nghe!” 

Nhạn cầm bó hoa, hít nhẹ, mùi hoa cúc dịu dàng gợi anh nhớ đến mẹ, đến những giàn phơi hương trong sân nhà. Anh cười: “Diệu yên tâm, để lát nữa anh treo trên xe, hông hư mô!” 

Trên đường về, Diệu bất chợt nói: “Anh Nhạn, mình dừng bên sông Hương chút đi, em muốn ngó sông chiều ni đẹp quá.” 

Nhạn gật đầu, dựng xe dưới một gốc tre, cả hai bước xuống bờ sông. Dòng sông lấp lánh, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh. Diệu ngồi xuống một tảng đá lớn, nhìn sông, giọng mơ màng: “Sông Hương ni đẹp, anh ha? Em thích ngồi đây, hát ca dao, thấy lòng nhẹ nhàng.” 

Nhạn ngồi cạnh, cách cô một khoảng, ánh mắt anh dán vào dòng sông, nhưng lòng lại hướng về cô.

Diệu cất giọng, hát Lý Mười Thương: “Bảy thương thiếp cũng mong chờ. Tám thương, tám thương thơ thẩn. Ố tang ố tang tình tang, tình tang tình Ố tang tình tang…” Giọng cô ngọt ngào, như hòa vào tiếng gió, tiếng nước vỗ nhẹ. 

Nhạn lắng nghe, nghĩ thầm: Cô ấy như chim sáo, tự do mà mong manh. Còn mình là lính, giữa tên bay đạn lạc, lỡ như… Mình không muốn cô ấy khổ? 

Khi Diệu hát xong, cô quay sang, hỏi: “Anh Nhạn, anh ở chiến trường, có nhớ Huế, nhớ sông Hương không?” 

Nhạn gật đầu, giọng trầm: “Nhớ chứ. Những đêm gác ở Lạng Sơn, lạnh cắt da, anh chỉ nghĩ tới lũy tre làng mình, sông Hương, và… Câu ca dao ni.” 

Diệu đỏ mặt, cúi đầu, lí nhí: “Anh đừng nói rứa, em ngượng bây chừ!” 

Nhạn cười, nhưng ánh mắt anh thoáng buồn. Anh chỉ tay vào vết sẹo trên vai, nói: “Em thấy vết ni không? Hai tháng trước có một trận đánh, anh suýt không về. Chiến trường may rủi lắm, có khi anh…” 

Diệu vội đưa tay lên môi Nhạn, ngăn anh nói tiếp, rồi cô im lặng, ánh mắt cô thoáng xót xa. Cô nói, giọng khẽ: “Em biết, anh Nhạn. Em cũng muốn làm chi đó cho quê hương, như anh. Em đang học y tá ni, muốn lên chiến trường giúp bộ đội.” 

Nhạn nhìn cô, lòng rung động: “Đừng đi, chiến trường ác liệt lắm. Mà mạ Diệu thì sao?” 

“Mạ không phản đối, ở nhà có em Tuyết và cô chú họ hàng đỡ đần rồi. Em chỉ xin đi một năm thôi!” Diệu nói khẽ.

“Nếu có duyên, ta sẽ gặp nhau ở Lạng Sơn!” Lời anh như một lời hứa, nhưng cũng đầy lo lắng. 

Diệu mỉm cười, ánh mắt cô sáng lên: “Thiệt hả? Nếu em lên Lạng Sơn, anh phải dạy em bắn súng nha!” 

Nhạn cười lớn, không khí nhẹ nhàng hơn. Nhưng trong lòng anh, một cơn sóng đang cuộn trào. Anh muốn nói rằng anh thích cô. Nhưng nỗi sợ chiến tranh, nỗi sợ hy sinh, như một bức tường vô hình, ngăn anh lại. Anh nghĩ thầm: Nếu mình ngã xuống, Diệu sẽ khổ cả đời. Mình không thể ích kỷ.

Cả hai tiếp tục đi dạo dọc bờ sông, im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua hàng tre và tiếng nước vỗ nhẹ. Diệu nhặt một cành hoa dại bên đường, cô cười, ánh mắt Diệu lấp lánh, họ nhìn nhau, không nói một lời, nhưng trong tim họ, một điều gì đó đã thay đổi.

Nhạn đạp xe chở Diệu về nhà. Diệu ngồi sau, ôm giỏ tre, giọng cô khẽ: “Cảm ơn anh Nhạn, hôm nay vui lắm. Khi anh về đơn vị, nhớ viết thư cho em nghe, em muốn biết chuyện Lạng Sơn.” 

Nhạn gật đầu, lòng nặng trĩu: “Chắc chắn, Diệu. Mà em phải giữ sức khỏe, học y tá giỏi, anh sẽ chờ em.”  

Diệu cười, bước vào nhà. Nhạn đạp xe về, ánh mắt anh lạc lõng. Anh hối hận vì đã khuyến khích Diệu, nghĩ: Mình đã nói gì vậy? Đáng lẽ không nên nói thế, Lạng Sơn không dành cho cô ấy!

Hoàng hôn buông xuống như một lời hứa dang dở. Nhạn đạp xe trên con đường đất, lòng anh giằng xé giữa tình yêu và trách nhiệm. Những ngày tháng sắp tới, điều gì đang chờ anh?

***

=>​​​​​​​​​​​​​​Đọc tiểu thuyết "Trước Lúc Bình Minh" của Rewrite

=>Danh mục các tác phẩm của Rewrite

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout