Định Mệnh Bắt Đầu Từ Bàn Tiệc Đắt Giá



Ánh đèn vàng dịu chảy tràn trên những bộ bàn ghế bọc nhung sang trọng, phản chiếu lấp lánh trên ly pha lê và bộ dao dĩa bạc tinh xảo. Tiếng nhạc du dương của một bản hòa tấu cổ điển lướt nhẹ trong không gian, tạo nên bầu không khí quý phái và riêng tư. Tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, cánh cửa tự động khẽ mở, và một người phụ nữ quyền quý bước vào, mang theo mùi hương nước hoa xa xỉ và vẻ tự tin ngút trời. Cô ta là Minh Hằng, mẹ của Hà, một nữ CEO giàu có bậc nhất thành phố, với phong thái thanh lịch nhưng đầy mạnh mẽ. Chiếc túi xách Hermes da cá sấu được đặt gọn ghẽ trong khuỷu tay, như một vật trang sức tô điểm thêm cho vẻ ngoài hoàn hảo của cô.

Ánh mắt Minh Hằng lướt qua một lượt, rồi dừng lại ở một chiếc bàn khuất trong góc. Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, với mái tóc đã điểm bạc nhưng vẫn giữ được vẻ phong độ, đang ngồi đó. Ông ta toát lên sự quyền quý và giàu sang không kém cạnh, chính là Minh Quân, chủ tịch của một tập đoàn lớn trong nước, và cũng là cha của Ryan. Họ có một cuộc hẹn, không chỉ để bàn bạc chuyện làm ăn và đối tác, mà còn cho cả tương lai của những đứa con họ.

Minh Hằng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện, nở một nụ cười xã giao nhưng vẫn đầy sức nặng. "Xin chào Quân, anh vẫn khỏe chứ?" giọng bà Hằng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, như một lớp lụa là vuốt ve không khí.

"Tôi vẫn khỏe, cô cũng vậy chứ?" Minh Quân đáp lời, ánh mắt sắc sảo lướt qua Minh Hằng, như muốn dò xét. "Dạo gần đây hai tập đoàn chúng ta vẫn hợp tác tốt mà Hằng. Cô đến đây là vì chuyện khác nhỉ?" ông ta hỏi thẳng, nét cười ý vị trên môi.

"Quả thật là không qua mặt được một vị doanh nhân thành đạt như anh," Minh Hằng khẽ cười, bàn tay thon dài nâng nhẹ ly nước lọc lên môi. "Tôi đến đây là để nói chuyện giữa những đứa con của chúng ta. Chuyện của Minh Hà và Ryan." Bà dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên sự kiên quyết. "Tôi đã thuyết phục được Minh Hà vào trường Alpha thay vì cái trường Bách khoa kia. Tôi nghĩ chỉ có Alpha mới đủ tư cách cho con gái tôi, một môi trường xứng đáng với tài năng và địa vị của nó." Bà Hằng tiếp tục, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn. "Lần trước tôi nói với anh chuyện đó, có lẽ anh đã gọi con trai mình về học Bách khoa rồi. Nhưng lần này, tôi muốn anh chuyển thằng bé đến Alpha. Đây chính là mục tiêu của cuộc gặp này của chúng ta."

Minh Quân nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt ánh lên vẻ tính toán. "Ồ, được thôi. Thằng Ryan nó đã cằn nhằn về việc tôi gọi nó về cái trường Bách khoa tầm thường đó," ông ta nói, giọng pha chút châm biếm. "Có lẽ lát nữa tôi sẽ gọi bảo nó thay đổi. Tôi cũng rất mong con gái cô và con trai tôi đến với nhau, Minh Hằng à. Lúc đó, tập đoàn số một Nam Quốc này, sẽ là của chúng ta." Minh Quân cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian sang trọng, như thể đã nhìn thấy trước một tương lai rực rỡ và đầy quyền lực.

"Phải, phải," Minh Hằng cũng cười hưởng ứng, một nụ cười đắc ý hiện rõ trên môi. Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục xoay quanh những kế hoạch lớn hơn, những tham vọng không ngừng nghỉ của hai con người đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Tại một diễn biến khác, Ryan đang chuẩn bị lên máy bay tại sân bay quốc tế. Chiếc vali Louis Vuitton phiên bản giới hạn nằm gọn gàng bên cạnh, toát lên vẻ giá trị và đẳng cấp. Trên tai anh ta là chiếc khuyên vàng được thiết kế tinh xảo, càng làm nổi bật mái tóc vàng óng ả và gương mặt điển trai. Vẻ đẹp quyền quý của anh ta thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, nhưng Ryan hoàn toàn phớt lờ, chỉ tập trung vào chiếc điện thoại.

"Hừ, vé máy bay hạng thương gia, thằng Mark này tốt lắm," cậu ta lẩm bẩm, một nụ cười tự mãn nở trên môi. Bước đi đầy tự tin trên đường dẫn ra máy bay, Ryan cảm nhận được sự tự do và quyền lực trong từng bước chân.

Chiếc máy bay sắp sửa khởi hành. Ngay trước khi bước chân lên cầu thang máy bay, điện thoại của Ryan bất ngờ rung lên. Đó là cuộc gọi từ ba anh ta.

"Alo, con sắp về rồi đây," Ryan nói vào điện thoại, giọng điệu vẫn mang theo sự ngông nghênh thường thấy. "À, cái trường Bách khoa đó cũng tạm đó, ba lo lót nhiều thứ lắm nhỉ?"

Đầu dây bên kia, giọng Minh Quân vang lên, dứt khoát và không cho phép tranh cãi: "Này Ryan, ba đổi ý rồi. Con sẽ học tại Đại học Alpha nhé. Vậy đi, khi nào về ba sẽ ra đón." Ông Minh Quân nói xong liền cúp máy, không đợi Ryan kịp phản ứng.

Ryan đứng sững lại, mặt cứ ngơ ra. Anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt, cảm giác tức giận dâng trào. "Haizz, ông ba này lại xoay tôi như chong chóng rồi," anh ta lầm bầm, giọng đầy vẻ bực bội. Vừa tức giận, Ryan vội vàng gọi điện thoại cho tên đàn em của mình.

"Alo, cậu mau tìm hiểu về Đại học Alpha cho tôi. Sau khi về đến Nam Quốc tôi sẽ gọi lại," Ryan nói trong điện thoại, giọng ra lệnh đầy kiên quyết, rồi cúp máy. Không chần chừ thêm giây phút nào, anh ta vội vã bước lên chuyến bay, trong lòng tràn ngập sự khó chịu nhưng cũng pha lẫn chút tò mò về ngôi trường mới mà anh ta sắp đặt chân tới.

Cùng lúc đó, Hà vẫn đang ngồi trên chiếc xe Bentley sang trọng, tiến vào thành phố. Bên ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tầng dần hiện ra, biểu tượng của một đô thị phồn vinh và hiện đại. Chiếc xe lướt êm ru qua những con đường rộng lớn, cuối cùng dừng lại trước một dinh thự đặc biệt, một tòa dinh thự rộng lớn và đồ sộ bậc nhất nhì thành phố. Cánh cổng sắt nghệ thuật chạm khắc tinh xảo mở ra, để lộ con đường lát đá dẫn vào.

Chiếc xe dừng lại trước sảnh chính. Vị tài xế già, quản gia của gia đình, vội vã xuống xe, mở cửa cho Hà với thái độ cung kính tột bậc. "Mời tiểu thư. Đây là dinh thự của bà chủ ạ." Ông nói, giọng điệu trầm ấm, tay ra hiệu mời Hà bước xuống.

Hà nhẹ nhàng đặt chân xuống thảm cỏ xanh mướt, ngước nhìn toàn bộ kiến trúc đồ sộ trước mắt. Dinh thự được xây dựng theo phong cách châu Âu cổ điển pha lẫn nét hiện đại, với những cột đá cẩm thạch trắng, ban công hoa văn uốn lượn và mái ngói đỏ tươi. Những hàng cây cảnh được cắt tỉa công phu, cùng với đài phun nước lớn giữa sân, càng làm tăng thêm vẻ tráng lệ. Hà hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự thay đổi rõ rệt trong không khí.

"Dạ, cháu cảm ơn bác," Hà lễ phép đáp, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ ngạc nhiên và có chút bỡ ngỡ. Cô bé từng nghe mẹ nói về căn nhà ở thành phố, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng nó lại hoành tráng đến vậy. Với chiếc vali nhỏ trên tay, Hà tiến vào dinh thự rộng lớn nơi mẹ cô sinh sống. Đó là một khu vực sang trọng bậc nhất, nơi hội tụ những người sống trong sự giàu có và quyền lực, nơi mà mỗi góc độ đều toát lên sự xa hoa và đẳng cấp.

Tại một nơi khác, sâu thẳm trong bóng tối của thế giới ngầm, Kang đang trong quá trình hồi phục hoàn toàn vết thương nhờ sự chữa trị đặc biệt từ Boss. Hắn nằm trên một chiếc giường kim loại lạnh lẽo, những vết sẹo lớn trên cơ thể đang dần lành lại, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự tàn bạo và khát máu.

Kang nhắm mắt lại. Trong tâm trí hắn, một không gian đen tuyền hiện ra, tương tự như một phần của giấc mơ An đã từng thấy, nhưng chỉ là phần màu đen u tối và dòng nước đen kịt chảy xiết. Tuy nhiên, trong không gian đó, có một loại cây kỳ lạ đã sinh trưởng, với những chiếc lá xanh thẫm và một quả màu tím sẫm đang lấp lánh, tượng trưng cho dị năng mà Kang đã thức tỉnh. Dị năng đó chính là thứ đã được Boss giúp hắn kích hoạt, một nguồn sức mạnh mới mà hắn chưa từng có.

Kang vội vàng tiến đến gần đó trong tâm tưởng, lòng bàn tay tung ra một tia khí đen đặc quánh. Tia khí này không gây sát thương trực tiếp, nhưng lại mang theo một nguồn năng lượng hủy diệt vô hình, giống như sự cô đặc của bóng tối. "Lần tới sẽ cho lũ kiến và tên cảnh sát nếm mùi dị năng thật thụ," Kang nhếch miệng nói, một nụ cười ghê rợn hiện rõ trên khuôn mặt vẫn còn chút tái nhợt vì vết thương. Ánh mắt hắn lóe lên sự tàn bạo và khao khát trả thù, như một con mãnh thú đang chờ thời cơ để xé nát con mồi. Hắn biết rằng, với dị năng mới này, hắn sẽ trở nên mạnh hơn bao giờ hết, và không ai có thể cản đường hắn.

Bỗng, một luồng khí lạnh lẽo quét qua, xé toạc không gian đen kịt trong tâm trí Kang. Hắn giật mình, đôi mắt bừng mở, sự tàn bạo ban nãy giờ được thay thế bằng một vẻ kinh hoàng tột độ. Hắn vội vàng nhìn về phía cửa phòng.

Một bóng người cao ráo, trẻ trung, với mái tóc đen nhánh và ánh mắt lạnh lùng, đang bước vào. Anh ta không hề che giấu sự ngông nghênh của mình, mỗi bước chân đều mang theo một áp lực vô hình, như thể không gian xung quanh đang run rẩy dưới sự hiện diện của anh ta. Mặc dù không có bất kỳ biểu hiện sức mạnh rõ ràng nào, nhưng Kang có thể cảm nhận được một luồng năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong con người này, mạnh hơn bất cứ thứ gì hắn từng đối mặt.

Kang vội vàng cúi mặt xuống, đôi vai run rẩy. Hắn sợ. Một nỗi sợ hãi nguyên thủy, bản năng, xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể. Hắn biết trong thâm tâm mình rằng, hắn không thể đánh lại người này. Hoàn toàn không thể.

"Đồ vô dụng," một giọng nói lạnh lùng, khinh miệt khẽ vang lên trong không khí. Đó là một câu nói ngắn gọn, nhưng lại mang theo sức nặng ngàn cân, đè bẹp sự tự tôn còn sót lại của Kang. Hắn không dám ngẩng đầu.

Người đó không nói thêm lời nào, chỉ khẽ nhếch mép, rồi xoay người rời đi, để lại Kang một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Kang vẫn cúi gằm mặt, hơi thở gấp gáp. Toàn thân hắn run rẩy bần bật. Hắn biết rõ quyền lực và sức mạnh của kẻ vừa bước ra, một sức mạnh mà ngay cả Boss cũng phải nể trọng. Một lần nữa, hắn cảm thấy mình chỉ là một con rối trong ván cờ lớn hơn, và kẻ vừa đi khỏi kia chính là một trong những người cầm quân. Cảm giác bất lực và nhục nhã dâng trào, trộn lẫn với nỗi sợ hãi tột cùng.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout