Sáng hôm sau, khi thị trấn Nam An vẫn còn chìm trong bầu không khí hoang mang, bàng hoàng về tin tức kinh hoàng của ngày hôm qua, thì trong một căn nhà nhỏ nằm ở vùng ven, một gia đình ba người đang bận rộn dọn dẹp đồ đạc. Tiếng lạch cạch của những chiếc thùng, tiếng bước chân vội vã, và cả những tiếng thở dài mệt mỏi của cha mẹ An hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng buồn bã của sự chia ly. Những tia nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào những vệt bụi nhảy múa trong không khí, càng làm tăng thêm vẻ tiêu điều của căn nhà sắp bị bỏ lại. Tối qua, sau đêm dài dằn vặt tâm lý, An đã quyết định buông bỏ hoàn toàn quá khứ, tiến hành thực hiện cuộc cách mạng thay đổi bản thân. Cậu đã nói với ba mẹ muốn khởi hành sớm hơn dự kiến, càng sớm càng tốt, như thể muốn cắt đứt mọi sợi dây ràng buộc với thị trấn này, không còn vương vấn dù chỉ là một thoáng.
An tự tay sắp xếp từng ngóc ngách căn phòng, tỉ mẩn gói ghém từng kỷ vật nhỏ bé, từng cuốn sách cũ đã nhàu nát, từng món đồ chơi thời thơ ấu vào những chiếc thùng carton đã ố màu thời gian. Mỗi lần chạm vào một món đồ, một dòng ký ức lại ùa về, nhưng An kiên quyết gạt bỏ, ánh mắt cậu đầy kiên định. Cậu đảo mắt nhìn quanh, cố gắng kiểm tra xem còn thiếu thứ gì không, như muốn đảm bảo không bỏ sót bất cứ mảnh ghép nào của tuổi thơ đã qua. "Chắc là không rồi," An thầm nhủ, lòng đầy quyết tâm, "Mình sẽ đi sớm hơn dự kiến, không vương vấn gì nữa, không để bất cứ ai phải lo lắng hay chứng kiến sự chia ly này." Mục đích của việc này, đó là cậu không muốn Hà phải đến đưa tiễn, không muốn đối mặt với ánh mắt buồn bã hay những lời nói chia ly đầy nước mắt. An biết, với trình độ học tập của Hà, cô bé chắc chắn sẽ đỗ vào các trường đại học hàng đầu ở thành phố, một tương lai rộng mở đang chờ đón cô. "Lúc đó, mình đã thay đổi rồi, gặp lại cũng chưa muộn." Một nụ cười tự tin nhưng cũng pha chút chua xót thoáng qua trên môi An, ẩn chứa cả sự đau đớn lẫn hy vọng.
Những kẻ bắt nạt cũ, đặc biệt là lũ Dũng, cũng hiện lên trong tâm trí An, khiến cậu nhếch môi khinh bỉ. "Mình đã lén dò la được thông tin. Tụi nó học ở một trường đại học không khác gì một ổ ăn chơi, nơi mà những kẻ có tiền sẽ ném con cái vào để trốn tránh trách nhiệm, nơi mà sự học hành chỉ là cái mác để che đậy những thói hư tật xấu, những cuộc vui thâu đêm suốt sáng." An khẽ nở một nụ cười kinh tởm sau lời dò xét về lũ Dũng, như thể đang nhìn thấy tương lai mờ mịt của chúng.
Cậu đi vội lên phòng mình, căn phòng giờ đây trống trơn, chỉ còn lại một nền sàn bụi bặm và ánh nắng yếu ớt lọt qua khung cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng cô độc. An lấy chiếc điện thoại cũ nát ra, màn hình đã nứt vài vết nhưng vẫn còn hoạt động tốt. Cậu mở ứng dụng đăng ký nguyện vọng đại học. Hàng loạt tên trường hiện ra trên màn hình: Đại học Khoa học Tự nhiên, Đại học Bách khoa, Đại học Kinh tế... Những cái tên danh giá mà An chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội chạm tới. Cậu lướt qua từng lựa chọn, ánh mắt dừng lại ở những ngôi trường có vẻ ngoài bình thường, không quá nổi bật, không quá đông đúc. Cậu không muốn sự chú ý, không muốn những rắc rối đeo bám mình đến nơi ở mới. Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, An chọn một ngôi trường có vẻ ngoài khiêm tốn, nằm ở một khu vực yên tĩnh của thành phố. "Mong là sẽ không có tên côn đồ nào theo học ở đó," An thở dài thườn thượt, một tiếng thở dài của sự mệt mỏi nhưng cũng đầy hy vọng, gửi gắm vào đó cả mong ước về một cuộc sống bình yên hơn.
Tiến trình dọn nhà cũng sắp xong. Từ thị trấn Nam An đến trung tâm thành phố sẽ mất khoảng bốn tiếng đồng hồ di chuyển, một quãng đường đủ dài để An suy nghĩ về tương lai. "Trong khoảng thời gian đó, mình sẽ làm gì đây nhỉ?" An thầm nghĩ, đầu óc cậu đã bắt đầu hình dung những kế hoạch cho tương lai, những dự định táo bạo đang dần hình thành trong tâm trí, không còn chút sợ hãi hay chần chừ.
Rồi khi đồ đạc đã được chuyển hết lên một chiếc xe vận chuyển lớn, to lớn như một con quái vật kim loại giữa con phố nhỏ, cả gia đình An đứng trước ngôi nhà quen thuộc, nhìn nó lần cuối. Ngôi nhà nhỏ bé, đơn sơ, từng che chở An khỏi những cơn mưa rào và giông bão cuộc đời, từng là nơi chứng kiến bao nhiêu giọt nước mắt và nụ cười, giờ đây mang một vẻ cô quạnh đến lạ, như một người bạn cũ đang lặng lẽ nói lời từ biệt. Cha An cầm chìa khóa, chậm rãi khóa cánh cửa gỗ đã sờn màu, tiếng "cạch" khô khốc vang lên, như một dấu chấm hết cho một chương cũ, một khởi đầu cho chương mới, hoàn toàn tách biệt.
"An à, chúng ta đi thôi." Cha An ngồi vào ghế lái, giọng thủ thỉ, mang theo chút nuối tiếc và hy vọng, ông nhìn An với ánh mắt đầy tin tưởng.
Mẹ An đứng kế bên, khẽ chạm vào vai An. "Con không thông báo cho Hà biết à? Con bé sẽ buồn đó." Giọng mẹ An đầy vẻ quan tâm, ánh mắt bà nhìn An đầy trìu mến, như muốn đọc được suy nghĩ trong lòng con trai, bà cảm nhận được sự khác lạ ở cậu.
"Dạ không, con muốn rời đi thật sớm." An đáp, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi những tòa nhà cao tầng của thành phố đang lấp ló sau làn sương sớm, hùng vĩ và xa lạ. "Con đã có sự suy tính rồi. Ba tháng nữa sẽ gặp lại thôi." An khẽ nói, nhưng trong lòng cậu là một dòng suy tư khác, một lời hứa thầm lặng chỉ mình cậu hiểu: Không phải gặp con, mà là gặp một người khác. Một An hoàn toàn mới, một An mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Dòng suy tư đó khiến cậu khẽ mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa nhiều điều, một sự tự tin hiếm thấy. Cậu vội vàng bước lên xe.
"Tạm biệt, ký ức cũ kỹ. Tao sẽ nhớ mày, nhưng tao sẽ không quay lại." An thì thầm, bàn tay khẽ đặt lên cửa xe, như một lời từ biệt cuối cùng, không còn vương vấn nỗi sợ hãi hay sự yếu đuối đã bám riết cậu suốt bao năm.
Chiếc xe vận chuyển chầm chậm lăn bánh trên con đường thị trấn hoang tàn, qua những khu dân cư đổ nát vẫn còn vương khói bụi, qua những con hẻm nhỏ quen thuộc từng chứng kiến bao nhiêu giọt nước mắt và nụ cười, rồi dần tăng tốc, tiến về thành phố trung tâm. Đó là nơi mở ra những dấu mốc mới, những thử thách mới, và cả những cơ hội mới trong cuộc đời của Nguyễn An. Cậu nhìn qua cửa sổ, thấy thị trấn Nam An nhỏ bé dần lùi lại phía sau, nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ trên bản đồ ký ức, một quá khứ cần được đóng lại, để nhường chỗ cho một tương lai chưa được định hình.
Trên xe, An không phí phạm một giây phút nào. Cậu lấy chiếc điện thoại ra, nhấn những dòng tin nhắn cho Hà: "Tớ đã rời đi sớm hơn dự kiến. Mong gặp lại..." và sau đó, cậu thả một nhãn dán hình trái tim, như một lời hẹn ước vô hình, một sợi dây liên kết mong manh nhưng đầy hy vọng.
Cùng lúc đó, tại căn phòng bệnh viện, Hà đang nằm trên giường, vết thương ở chân vẫn còn đau nhức, nhưng nỗi lo lắng trong lòng cô còn lớn hơn. Bỗng chiếc điện thoại trong tay cô rung lên, ánh sáng màn hình rọi vào khuôn mặt xanh xao, khiến nó càng thêm phần yếu ớt. Ánh mắt cô sáng bừng khi nhìn thấy tên An trên màn hình. Đọc xong dòng tin nhắn ngắn ngủi của cậu, khóe mắt Hà cay xè. Nước mắt không kìm được mà trào ra, lăn dài trên gò má. Cô vội đưa tay lau vội, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, không muốn ai nghe thấy sự yếu đuối của mình. Dù buồn, nhưng lời hứa của An, cùng với hình trái tim, đã thắp lên trong cô một tia hy vọng mãnh liệt, một niềm tin không thể lay chuyển, rằng cậu sẽ trở lại, mạnh mẽ hơn.
Hà hít một hơi thật sâu, gõ từng chữ một cách cẩn thận, như thể từng từ đều chứa đựng tất cả cảm xúc và hy vọng của cô: "Tớ mong chờ. Hẹn gặp lại." Kèm theo đó, cô cũng gửi lại một biểu tượng trái tim, như một sự đáp lại lời hẹn ước, một lời khẳng định niềm tin. Nhấn gửi xong, Hà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, miệng khẽ mỉm cười. Cô sẽ chờ đợi. Cô tin An. Tin vào lời hứa của cậu.
Trở lại với An, cậu nhìn dòng tin nhắn của Hà, lòng cậu tràn ngập một cảm xúc khó tả: sự nhẹ nhõm vì Hà đã hiểu, niềm vui vì lời hứa được chấp nhận, và cả một sự mong chờ mãnh liệt về ngày tái ngộ, một ngày mà cậu sẽ xuất hiện với một diện mạo và con người hoàn toàn khác, không còn là "con lợn" hay "kẻ bị lỗi gen" như trước. "Mong chờ... Hẹn gặp lại..." Những từ ngữ ấy vang vọng trong tâm trí An, như một lời nhắc nhở về mục tiêu của cậu, một động lực không ngừng thúc đẩy cậu tiến lên phía trước.
Cậu thoát khỏi ứng dụng nhắn tin, rồi lập tức lao vào công cuộc tìm tòi thông tin. An quyết tâm tìm kiếm mọi tư liệu trên mạng liên quan đến những từ khóa như "người có siêu sức mạnh", "dị nhân", "cổng màu xanh". Cậu lướt qua hàng trăm trang web, đọc hàng ngàn bài báo cũ đã bị ố vàng theo thời gian, hình ảnh mờ ảo, và những diễn đàn bí mật, nơi những kẻ có cùng sự tò mò về thế giới siêu nhiên tụ tập, chia sẻ những câu chuyện huyền bí. Cậu mở nhiều tab cùng lúc, so sánh thông tin, phân tích từng chi tiết nhỏ, không bỏ sót bất kỳ manh mối nào. Đôi mắt cậu dán chặt vào màn hình, không bỏ sót bất kỳ dòng chữ nào, như thể đang tìm kiếm một kho báu ẩn giấu.
Quả thật, những kết quả cậu tìm thấy đã khiến cậu kinh ngạc đến tột độ, như thể một tấm màn bí ẩn vừa được vén lên trước mắt, hé lộ một phần của thế giới mà cậu chưa từng biết đến. Hơn hai mươi năm trước, đã từng có một kẻ như vậy xuất hiện, với sức mạnh hủy diệt không kém gì Kang, thậm chí còn đáng sợ hơn. Nhưng sự việc này đã bị chính phủ che giấu hoàn toàn, biến thành một huyền thoại đô thị ít người biết đến, chỉ tồn tại trong những cuốn sách cũ kỹ và lời kể thì thầm trong bóng tối. Lúc đó, người ta gọi hắn là "Biến thể X". An miệt mài tra cứu trong suốt bốn tiếng đồng hồ trên xe, trước khi gia đình cậu dọn đến nhà mới, thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, như thể cậu đang sống trong một dòng chảy thời gian khác. Hai tay cậu chống cằm, đôi mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, suy tư, không ngừng đặt ra câu hỏi.
"Hừm, Biến thể X... là những kẻ có sức mạnh kinh khủng, đã từng xuất hiện trong lịch sử nhân loại." An lẩm bẩm, giọng nói nhỏ xíu nhưng đầy sự hứng thú, như một nhà khoa học đang khám phá một bí ẩn vĩ đại. Đôi mắt với chiếc kính cận nứt nẻ giờ đây ánh lên vẻ chăm chú đặc biệt, tia sáng của sự tò mò và khao khát kiến thức cháy bỏng, không gì có thể dập tắt. "Thì ra bọn chúng đã xuất hiện từ lâu, chỉ là bây giờ tái xuất trở lại, mạnh mẽ và tàn bạo hơn. Hừm, mình có thể tìm hiểu qua những thông tin này, có lẽ nó sẽ là chìa khóa cho con đường phía trước, con đường để mình trở nên mạnh mẽ hơn, đủ sức bảo vệ những người mình yêu thương." An cẩn thận lưu lại từng đường link, từng dòng chữ, từng bức ảnh mờ ảo, như một người thợ săn đang thu thập dấu vết của con mồi quý giá. Cậu còn phác thảo những sơ đồ, những liên kết giữa các sự kiện, cố gắng ghép nối từng mảnh ghép rời rạc để tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh về thế giới dị nhân.
Mẹ An ngồi gần đó, khẽ liếc nhìn An. Bà thấy con trai mình đang chăm chú đọc gì đó trên điện thoại, khuôn mặt cậu không còn vẻ u sầu hay sợ hãi như trước, thay vào đó là sự tập trung cao độ và một tia sáng lạ lẫm, trưởng thành hơn rất nhiều. Con quả thật đã trưởng thành, bà nở một nụ cười thầm, lòng dâng lên niềm hạnh phúc xen lẫn tự hào. Bà cảm nhận được một sự thay đổi lớn lao trong con trai mình, một sự thay đổi mà bà chưa thể lý giải được, nhưng bà tin rằng đó là một điều tốt đẹp, một tín hiệu cho một tương lai tươi sáng hơn.
Chặng đường đến thành phố vẫn còn xa. Liệu An có tìm tòi được chút thông tin gì về "Biến thể X" không, và những thông tin đó sẽ dẫn cậu đến đâu trên con đường lột xác của mình? Cuộc sống mới ở thành phố sẽ chào đón cậu như thế nào? Cùng xem ở Chương sau nhé các độc giả thân yêu.
Bình luận
Chưa có bình luận