Những buồng kính



Những ngày tiếp theo là một vòng lặp gần như hoàn hảo, tựa như thước phim được tua đi tua lại nhiều lần với độ chính xác đến đáng sợ. Mọi thứ trong tòa dinh thự đều vận hành theo một trật tự bất di bất dịch và không thay đổi.

Đúng 7 giờ sáng, chiếc điện thoại nhỏ ở góc phòng sẽ lại đổ chuông. Mèo Cam thường là người nhấc máy, cậu ta luôn im lặng, chỉ nhấc lên rồi đặt xuống nhận thông báo bữa sáng đã sẵn sàng. Rồi họ cùng nhau đến phòng ăn, dù không có Lucian hay bác quản gia, không khí vẫn đặc quánh sự căng thẳng.  

Tuy món ăn thường xuyên thay đổi, nhưng sẽ luôn có sự hiện diện của màu tím. Mùi vị ngọt gắt, hơi tanh nhẹ, luôn kẹt lại ngay cuống họng. Và ngay sau mỗi bữa sáng, Mèo Cam sẽ đưa cho cậu một viên thuốc màu lam nhạt. Tuy nó được gọi là "thuốc bổ", nhưng Evan biết mình đang nuốt xuống một phần của bí mật nơi đây.  

Bữa sáng tẻ nhạt trôi qua, phần lớn thời còn lại trong ngày Evan chỉ loanh quanh trong phòng cùng Mèo Cam. Căn phòng rộng rãi, đầy ánh nắng, nhưng cậu lại cảm thấy nó chẳng khác gì một chiếc lồng giam lộng lẫy. Không có việc gì làm, Evan lại trải xấp giấy vẽ và bút màu ra mặt bàn, cố gắng tái hiện lại những ký ức vụn vặt về nhà chung, về những người bạn cũ. Từng nét vẽ tỉ mỉ chậm rãi lấp đầy những trang giấy trắng, tiếng chì màu cọ xát vào giấy là âm thanh sống động duy nhất trong phòng.  

Trên chiếc giường cạnh cửa sổ, Mèo Cam an tĩnh ngủ say. Có vẻ như mỗi khi trở về từ phòng thí nghiệm của Lucian, tình trạng sức khoẻ của cậu ta lại tệ đi một chút. Evan khẽ tay không làm ồn, tránh quấy rầy tới giấc mộng của người kia. Có thi thoảng khi cậu lơ đễnh nhìn ra ô cửa sổ, sẽ thấy được từng nhóm trẻ đang di chuyển nhấp nhô giữa mấy căn phòng. 

Mèo Cam không hề thức dậy cho đến khi đêm tối quay về ngự trị khu rừng và những luống hoa thơm ngát quanh vườn. Chiếc điện thoại đúng giờ lại kêu vang, Evan theo thói quen từ những ngày trước đó, đánh thức Mèo Cam rồi cùng nhau tới nhà ăn dùng bữa. Và Mèo Cam luôn phối hợp, ngoan ngoãn dựa cả người vào vai Evan khi cả hai lặng lẽ đi trên dãy hành lang dài vắng lặng.  

Cách một lớp áo mỏng manh, Evan có thể cảm nhận được cơ thể gầy gò, nhẹ bẫng của Mèo Cam. Suốt quãng đường đi bộ dài, Mèo Cam vẫn luôn yên lặng như thế, chỉ có tầng mồ hôi mỏng trên trán và hai bên thái dương luôn lặng lẽ tố cáo sự đau đớn của cậu ta.  

Bữa tối vẫn là một màn tra tấn tinh thần không hồi kết. Với Lucian và bác quản gia túc trực, ông ta vẫn chú mục vào chiếc tablet và biểu đồ lượn sóng nhàm chán như mọi ngày. Bữa ăn chóng vánh kết thúc, cánh cửa phòng ăn vừa khép lại, Mèo Cam lại trở nên kiệt sức, lảo đảo bám vào tường. Evan thuần thục đỡ lấy bạn cùng phòng, chậm rãi trở về nơi an toàn duy nhất lúc này: căn phòng của họ.  

Đêm đó, Evan lại tỉnh giấc vào giữa đêm. Bốn bề tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng xanh dịu dàng hắt vào từ cửa sổ.Cậu vươn tay mở đèn, để cho ánh sáng vàng yếu ớt soi rõ khoảng trống trên chiếc giường bên cạnh. Tim Evan đập loạn, không còn là sự nghi ngờ nữa, mà là một sự xác nhận lạnh lẽo: Mèo Cam đã biến mất.

Evan đứng giữa phòng, lưỡng lự. Lời cảnh báo của bác quản gia và “giấc mơ” kinh hoàng đêm ấy lặp đi lặp lại trong đầu. Nhưng trước khi cậu kịp nhận ra, cả cơ thể đã lách qua khe cửa hẹp, giẫm lên những dấu chân từ nhiều đêm trước. Hành lang dài âm u, chỉ được soi sáng bởi ánh trăng. Làn sương đêm lạnh toát không ngừng thổi vào tai và mũi cậu. Vẫn là mùi hương quen thuộc ập đến, nồng đậm hơn rất nhiều: mùi thực vật lên men ngọt lịm và hăng hắc. Mùi của "thần dược". 

Cậu đi sâu hơn vào hành lang, hướng về nơi mùi hương tỏa ra nồng đậm nhất. Thế nhưng lần này, nó lại dẫn cậu rẽ vào một lối đi hẹp nằm sâu bên trong tòa dinh thự, nơi những bậc thang bằng gỗ mun đen tuyền nối thẳng vào lòng đất. Từ bên dưới, mùi hương ấy đã trở nên nồng nặc đến nghẹt thở.

Evan cẩn trọng men theo những bậc thang lạnh ngắt, cả cơ thể chậm rãi được màn đêm ôm lấy. Trái ngược với khung cảnh bên ngoài, lối đi bên trong được thắp đèn sáng sủa. Phía cuối còn thấy được một cánh cửa kim loại khổng lồ đóng chặt, nơi ánh sáng trắng lạnh lẽo và những tiếng động kì lạ đang không ngừng truyền ra. Evan cẩn thận ghé mắt vào ô kính nhỏ trên cửa. 

Bên trong lần này không chỉ có những thiết bị y tế hiện đại, mà ngay chính giữa phòng còn xuất hiện những buồng kính lớn, ngay ngắn đứng cạnh nhau. Bên trong mỗi buồng là một người đàn ông trưởng thành, bị cố định bằng dây đai. Thứ khí ga màu tím đang được bơm liên tục qua những ống thông gió nhỏ trên nóc buồng.

Evan trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu vì hơi lạnh ồ ạt chảy qua khe cửa. Cậu sững sờ dõi theo gương mặt của từng người đàn ông lần lượt biến đổi: từ giãy giụa, chống cự sang trạng thái hưng phấn tột độ. Đôi mắt họ dại đi, khoé miệng không ngừng mắng chửi đột ngột trễ xuống. Trông họ như những con nghiện ngã nhào bởi cơn phê pha bất tận.

Những vị bác sĩ đeo mặt nạ phòng độc liên tục di chuyển qua lại giữa mấy buồng kính, ai cũng cầm trên tay một màn hình điện tử nhỏ. Và không ngoài dự đoán, lại là những biểu đồ hình lượn sóng phức tạp mà Lucian vẫn luôn nghiên cứu vào mỗi tối. Ngay lúc đó, một bác sĩ bất ngờ chộp lấy chiếc kìm sáng loáng trên khay bạc, bước vào trong buồng kính, nhanh như cắt nhổ mất móng tay của một trong những người đàn ông. 

Evan kinh hoàng bịt chặt miệng, run rẩy nhìn người đàn ông nọ chẳng hề có chút phản ứng đau đớn nào, chỉ cười ngờ nghệch. Vị bác sĩ thấy vậy cúi đầu, hài lòng ghi chép. Nhưng không lâu sau, những thiết bị theo dõi liền đồng loạt hú vang. Cơ thể những người đàn ông bắt đầu co giật dữ dội, họ ôm đầu gào thét, miệng phát ra âm thanh rên rỉ man dại. Rồi từng người một bắt đầu điên cuồng tông vào khung kính, da đầu họ rách ra, máu tung tóe, nhuộm đỏ cả thành buồng. Tiếng thét, tiếng thuỷ tinh va đập hỗn loạn và khiếp đảm.  

Evan đứng ngây ra tại chỗ, nước mắt sợ hãi lăn dài trên gò má. Cậu không thể cử động. Đúng lúc đó, vị bác sĩ bên trong đột ngột ngẩng đầu. Ánh mắt hắn - dù đã bị mặt nạ phòng độc che khuất - dường như đang xuyên qua ô kính nhỏ, khóa chặt vào Evan. Cơ thể cậu cứng đờ, sợ sệt lùi về sau. Sống lưng cậu lạnh toát, lồng ngực cháy bỏng vì nghẹn khí. Không để ý thấy ngay phía sau mình, Mèo Cam đang yên lặng đứng đó.

“Mau trở về.”

Giọng nói nghiêm nghị bất chợt vang lên trong đầu, Evan giật mình quay người lại, bắt gặp ánh mắt quen thuộc. Chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi mắt lạnh lẽo ấy thoáng qua một tia trách móc và cảnh cáo. Evan nuốt khan vừa định giải thích, thì cậu ta đã bình thản đẩy cánh cửa còn lại bước vào bên trong, nhanh chóng đến bên cạnh vị bác sĩ, trao đổi điều gì đó. Nhờ đó mà sự chú ý của hắn ta nhanh chóng trở về bảng điều khiển trên tay. Mèo Cam khẽ quay đầu lại, dùng mắt ra lệnh cho Evan ở bên ngoài.

"Về phòng!"

Evan không dám chần chừ, cậu quay đầu chạy ngược về phía cầu thang, cố gắng không gây ra thêm bất kỳ tiếng động nào khác. Sự sợ hãi đã nuốt chửng lấy tâm trí cậu. Trên đường quay trở lại, gần hành lang chính, Evan phong phanh nghe được hai giọng nói: Lucian và một người đàn ông trẻ tuổi nào đó.

-Các mẫu thử nghiệm gần đây đều cho thấy hiệu quả rõ rệt. Bên cạnh đó, tuyệt đối phục tùng cũng được thiết lập thành công trên một số người. Tuy nhiên tình trạng loạn thần vẫn chưa được kiểm soát một cách triệt để, một vài báo cáo cho thấy hệ thống thần kinh của ít nhất năm trên một trăm đối tượng thí nghiệm đã bị phá hủy hoàn toàn chỉ sau một thời gian ngắn tiếp xúc trực tiếp. 

Giọng Lucian vang lên, đầy sự đắc thắng:

-Tốt. Thuốc đang bắt đầu cho thấy khả năng của nó. Chỉ không lâu nữa, chúng ta sẽ có thể điều chế với số lượng lớn. Dự án tạm thời đã vượt qua giai đoạn thử nghiệm trên người thường. Hãy chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo.

Evan nuốt khan, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh. Chờ cho hai bóng người đi khỏi, đôi chân run rẩy liền chạy như bay về phòng. Chẳng kịp tắt đèn, cậu đã vội vã leo lên giường, cuộn chặt mình trong tấm chăn, trời không lạnh mà cả người cậu vẫn run lên cầm cập. 

Cảnh tượng kinh hoàng dưới căn hầm đè lên lồng ngực cậu như một tảng đá lớn. Cậu ôm lấy cơ thể mình, chìm vào giấc ngủ không phải vì yên tâm, mà vì cơ thể đã chạm đến ngưỡng giới hạn của sự chịu đựng.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout