2
Trong lúc Jessica và Mina phơi quần áo ở sân sau, cười nói tám đủ thứ chuyện trong làng, Rawon đang ngồi học bài tại bàn học nơi gác mái, chân đung đưa giữa hai chân ghế, cả bàn cả ghế đều làm bằng gỗ thông đỏ lấy từ rừng Hammer.
Các loại thông là thứ có đầy ở Elthyria cùng với vân sam, phong, thùy tùng, dương rung, sồi và bạch dương. Sau cuộc chiến với Noxra, suốt một thời gian dài vài trăm năm sau đó Elthyria đã trở lại dáng vẻ tươi xanh, rừng rậm phủ khắp nơi.
Giờ nơi gác xép này là phòng ngủ riêng của nó, đúng theo thông lệ trẻ lên bảy ở Thánh Quốc sẽ có phòng riêng, hay linh mục Bentham gọi là “nét đặc sắc văn hóa tự lập của Trenton”. Căn phòng vừa được Mina dọn dẹn sạch sẽ, và cha của Rawon là người đem bộ bàn ghế lên.
Đâu đó trong phòng thoang thoảng hương gỗ cũ ngai ngái vẫn còn vương lại, hòa với mùi dầu cọ từ xà bông cục mà Mina đã bào pha nước dùng để lau sàn và cửa sổ.
Có cả mùi rượu ngòn ngọt của thảo mộc có trong rượu từ cái khăn mà mẹ quấn vết thương nơi đầu gối.
Rawon còn ngửi ra được mùi bạc hà nữa. Ở đâi vậy nhỉ?
Nó nhìn mấy lọ thủy tinh ở góc phòng, nắp không đậy kín, bên trong là những lá bạc hà đã được dầm nát, có lẽ là tác phẩm của cô Mina.
Nó xuống khỏi ghế và bước lại ngồi xỗm, cầm một lọ rồi đưa lên mũi. Hương bạc hà len lỏi vào khoan mũi, nồng nồng, cay cay, khiến cho nó tỉnh táo hẳn ra. Sau đó nó quay trở lại cùng lọ lá bạc hà nát và đặt trên bàn.
Sau một lúc ngẫm nghĩ về mùi hương trong không khí và nỗi thôi thúc muốn tháo cái khăn quấn quanh đầu gối như thể một dạng bài xích, nó lấy quyển sách bài học lịch sử cũ mèm, rách ở góc, cùng quyển vở để viết, lật ra bài vừa học hôm nọ.
Đây là quyển bài học lịch sử được giản lược phù hợp cho trẻ con lớp ba. Nội dung nói về lịch sử Thánh Quốc Elthyria và Lục Địa Trung Tâm Trenton do Tyrion Quinnsitor biên soạn.
Rawon là một đứa trẻ thích đọc sách và thích ngẫm nghĩ, nhưng cũng chẳng thể chống lại những câu văn đôi khi hơi nhàm chán. Thường có những đoạn nó thích, nó sẽ đọc hăng say, nhưng cũng có những đoạn nói về công cuộc dựng lên Thánh Đô, một vài thành phố, thị trấn và làng mạc, khai hoang đất nơi các con sông để trồng ngô, khoai tây và lúa mì, nó lại ngáp lên ngáp xuống.
Điều mà nó thấy thú vị là mạng lưới sông ngòi ở Thánh Quốc khá dày, không lạ khi đất nước nó sống phủ rộng cây cối tới thế. Xung quanh nó chưa gì đã có hai cánh rừng Borham và Hammer. Hammer là khu rừng rất rộng, trải dài qua cả nước Zewhaelor, một trong ba nước Liên Bang Bắc Trenton, và cộng hòa Esmey.
Rawon lật những trang sách đầy chữ viết, đôi khi có vài hình vẽ sinh động, có chút hùng tráng như Nữ Thần Elthyria cầm thanh kiếm mỏng tựa mũi kim, Thánh Kiếm Mallachita, cưỡi chiến mã cùng đội quân của mình chuẩn bị xung kích tấn công đạo quân quỷ.
Phía đạo quân quỷ, đi đầu là một gã tướng lĩnh với gương mặt người đầy dọa nạt. Xương cằm hắn rắn chắc như lưỡi kiếm, mũi tựa viên đá cứng đính vào giữa mặt, môi khô quắc tím tái tàn nhẫn, hắn vừa giống những bộ tộc nơi Lục Địa Trắng, vừa không. Da hắn màu xanh tái nhạt hơn đôi môi, ánh mắt xẻ dọc của quỷ dữ, mang giáp cùng thanh kiếm to bản tua tủa gai tựa xương rồng.
Hắn mặc giáp sắt đen, tay cầm gươm đen với những đường màu đỏ tựa như máu uốn lượn, giữa chắn tay mang hình cánh dơi cùng một khối tròn to có đường xẻ dọc tựa mắt quỷ. Cổ đeo dây chuyền đính những khối đá màu đen có khắc những ký tự kỳ quái.
Hắn cưỡi một thứ gì đó giống như thằn lằn đi bằng hai chân sau, hai chân trước là đôi tay dài với những cái vuốt, lớp vảy của con thằn lằn quỷ đó có vẻ khá cứng và kỳ dị với hoa văn trôn ốc.
Gã quỷ mang gương mặt vừa giống, vừa không giống một gã man tộc từ Lục Địa Trắng, ngồi trên lưng con thằn lằn, hắn tên là Avaron – một Đại Quỷ tới từ Vực Thẳm.
Ánh nắng dịu nhẹ buổi chớm trưa đang rót vào nơi cửa sổ. Trên bàn của Rawon ngoài lọ lá cây bạc hà nó vừa lấy từ góc phòng, còn có đèn dầu đặt sẵn nếu cần vào lúc tối, vài cây viết bên trong một cái hũ bằng đất.
Nó chỉ mới bắt đầu đi học tại trường giáo xứ được một tháng. Sau kỳ kiểm tra đầu vào của học sinh, nó phóng thẳng lên lớp ba dành cho chín tuổi, ngoài việc học về lịch sử, địa lý, toán và văn học dành cho lớp ba, nó vẫn có các lớp với khoảng năm đứa nọ cùng tuổi để nghe giảng một số câu chuyện mà bất cứ trẻ em nào tại Thánh Quốc cũng được học về các tích sử tôn giáo được lấy ra từ Thánh Điển Trắng.
Linh mục Bentham từng muốn Rawon làm hầu lễ trong giáo đường nhưng Rawon nhất quyết không đồng ý, mẹ nó bảo nếu vậy thì phải tự bản thân từ chối và dạy nó cách từ chối khôn khéo với vị linh mục.
Nó vừa nghĩ ngợi, vừa đọc câu chuyện về Nữ Thần Ánh Sáng Elthyria với thanh Thánh Kiếm lao vào chém tan Avaron trong trận tại nút giao giữa sông lớn Ngọc Bích chảy từ Hồ Ngọc và sông Mys.
Ngoài cuộc chiến này, nó còn đọc cả cuộc chiến của Nữ Thần chiến đấu với Malgaroth, gã quỷ có đuôi bò cạp, khiến biển dậy sóng tại mũi đất biển gần thị trấn Holkusa khi chúng tính hành quân dọc theo bờ biển về phía Thánh Đô. Hiện tại mũi đất đó đã dựng lên một thị trấn nhỏ có tên Baldaran.
Nó đọc lại những con chữ hơi lem luốc mà mình ghi trong vở lịch sử bằng bút gỗ ngòi sắt chấm mực được cấp từ trường giáo xứ, lâu lâu day day sống mũi, đóng vở và lẩm bẩm ghi nhớ, rồi lại mở ra để đọc lại lần nữa, ghi chú, gạch đầu dòng một số đoạn khó nhớ.
Cả vở, cả sách và các đồ dùng học tập như bút chì, bút mực và gôm tẩy bằng cao su đều là được cấp. Đó là quyền lợi của lũ trẻ ở làng tại biên giới để có thể được tiếp cận giáo dục. Về sách thì dùng sách cũ, sau khi học xong thì trả lại hoặc có thể mượn về nhà (nếu bản thân đủ uy tín).
Con trai của một đội trưởng Hội Thập Tự, có thể nói là quyền lực tối cao ở làng để làm gì? Rawon tự hỏi câu hỏi tu từ trong đầu và cười gian manh. Hồi đám con trai trong làng biết nó là con của Jace Conklin thì tụi đấy cả nể nó, như đánh trận giả cũng chẳng dám đánh hết sức. Nó thề nó ghét cái kiểu xu nịnh đó dữ lắm, về sau thì bằng vai phải lứa hết.
Nhưng dù ghét việc bản thân được đặc quyền trong một số chuyện, vẫn có vài thứ nó muốn dùng quyền của cha nó, như mượn sách đây. Đúng là nó điểm cao thật trong mấy bài kiểm tra và trả lời được các câu hỏi mang tính “thuộc nằm lòng kiến thức” mà phó tế Robinson và nữ tu Graham đưa ra, nhưng nó cũng chỉ mới đi học được có một tháng, nếu không phải do có cha là đội trưởng Huyết Tâm Vệ Binh, nó có mơ cũng chẳng được mượn sách.
Sau khi xong môn lịch sử, Rawon lại lấy vở toán ra. Nó vừa tựa lưng vào ghế, vừa lẩm nhẩm bảng cửu chương. Vài phép nhân cũ nó đã thuộc, giờ là tới các số mới. Rawon vừa lẩm nhẩm trong miệng, vừa gõ lạch cạch theo nhịp trên bàn bằng móng tay cắt gần sát.
Hồi năm trước nó được học kha khá về toán từ mẹ khi đi chợ cùng bà. Mẹ dạy nó các con số bằng cách đếm gà, đếm cây, đếm chim bay trên trời,... cộng trừ hàng đơn vị, hàng chục, rồi hàng trăm. Đó là những kiến thức lớp một và hai.
Mỗi khi cần tính toán chi phí mua đồ, mẹ thường để nó tính trước như một cách thực hành kiến thức. Trong lúc nó bù đầu tính toán thì mẹ đã nhẩm xong nhưng vẫn đợi. Khi nó đọc đáp án, nếu sai thì mẹ nó sửa, nếu đúng thì mẹ đưa tiền cho nó, nó đưa lại cho người buôn bán. Từ đó mà nó hình thành được phản xạ tính toán rất nhanh.
Không phải tự nhiên nó được lên thẳng hai lớp, chễm chệ chiếc ghế lớp ba với Rodrick và dăm ba đứa khác, thay vì ngồi cùng năm đứa nọ cùng tuổi, gồm cả làng Betta và làng Ciura.
Tự nhiên thấy chán chán. Nó lầm bầm trong đầu. Nhớ lại hồi tháng trước, trước một tuần được đi học, nó háu hức biết bao khi được mẹ dắt tới trường giáo xứ tại khu chợ Hurrey gần sông Rolbym, cách mười lăm phút đi đường. Trường giáo xứ nằm trên đường Trung Tâm, kế bên giáo đường Nữ Thần Ánh Sáng. Giờ đây nó muốn đánh đổi để có thể không cần đi học nữa.
Một suy nghĩ trưởng thành đầu tiên của Rawon dần hiện lên: Thứ mà ta thích, khi bị đưa vào guồng. Từ guồng đúng không nhỉ? Chẳng biết nên dùng từ gì. Tóm lại, sở thích liền trở thành sở ghét.
Nó đặt cây viết lên mũi, chu chu môi để cây viết bằng gỗ ngòi sắt lên xuống hai bên như bập bênh. Mùi sắt cũ, mùi gỗ, mùi bạc hà và mùi mực còn vương lại hòa lẫn vào nhau, tạo nên hương sắc kỳ quặc. May mà mùi rượu từ khăn quấn đầu gối Rawon đã bớt đi, nếu không chẳng biết ra cái dạng gì.
Nó nhìn cây viết giữa mũi mình, chợt nhớ tới bập bênh làm từ đá, khúc gỗ dài và thúng nước mà lũ bạn và nó làm ra.
Cái đó gọi là bập bênh, nó biết ở thị trấn hay thành phố người ta dùng thứ khác để làm, còn ở quê này có gì làm đó. Hai cái thúng hai bên đầu khúc gỗ dài, giữa khúc gỗ được thiết kế một bộ các khúc gỗ ngắn để cố định thanh gỗ vào cục đá, do cha của thằng Juvien Harath, ông Barta thợ gỗ của làng làm cho. Bên trong thúng gỗ đục hai cái lỗ để thò chân, nhún lên nhún xuống.
Rawon nhớ lại cảm giác cả đám thay phiên nhau chơi và cười vang trời. Miệng nó bỗng chốc cong lên, mắt díp lại thích chí, ước gì lúc này chẳng hẹn mà cả đám bạn làng cùng nhau đi chơi.
Ngoài trò bập bênh, tụi nó có trò ném đá vào hồ nước, xem coi ai nảy nhiều nhất. Rawon thường may mắn tìm được mấy viên đá dẹp. Đôi khi ném nảy tận ba, bốn lần. Rồi còn trò trốn tìm quanh khu vực ven rừng, hay đánh trận giả. Mà đánh trận giả là trò Rawon thích nhất.
Nghĩ tới đó nó chợt chu môi vì lúc nãy vấp té. Nó thích được yếu đuối trong mắt cha mẹ, được họ ôm ấp cưng chiều, nhưng khi ở trước mặt lũ bạn, nó chắc chắn sẽ không rơi giọt nước mắt nào hoặc làm nũng, xấu hổ lắm!
Nó lại tiếp tục ngồi học cho tới trưa.
Trong khoảng thời gian đó, mẹ và cô Mina sau khi dọn xong chuồng gà (cái hồi trước khi bận bịu với việc học, đó là việc Rawon làm cùng cô Mina hoặc mẹ, hoặc cả ba, đôi khi có cha nó nếu ông rảnh rỗi vào xế chiều), cả hai cô chủ và người giúp việc rời khỏi nhà để tới chợ mua đồ.
Rawon sau khi vận động trí óc xong thì quay sang vận động cơ thể. Nó hít đất, gập bụng, chạy loanh quanh gác mái hoặc leo lên leo xuống thang đứng, thò chân qua một bậc thang leo, quặp lại và gập lên gập xuống (nó chỉ làm được mười lần là hết hơi) tới đổ đầy mồ hôi.
Sau đó nó dùng tạ một tay và xà đu bằng gỗ của cha để tập. Riêng tạ thì cha nó làm riêng cho nó tạ nhẹ phù hợp với tuổi.
Cơ tay nó chỉ ẩn ẩn hiện hiện, không quá rõ.
Có một cái xà đơn ở tầng trệt khá cao. Cha hứa là sẽ làm cho nó một cái xà bằng gỗ hợp với chiều cao của nó trên gác.
Trong lúc đang nín thở kéo xà, mặt đỏ au, hai hàm trên dưới cắn vào nhau, nó nghe mẹ và cô Mina đang nói chuyện rôm rả và sắp vào tới nhà, Rawon liền bỏ tay khỏi xà ngang, đáp chân xuống ghế cao, nhảy xuống đất, lấy cái áo màu nâu bằng bông pha ít len phù hợp cho mùa thu se lạnh trên bàn và mặc áo vào.
“Mẹ và cô Mina vừa về ạ!” Nó chạy tới cửa khi hai người vừa vào trong nhà, đôi mắt cong lên cùng nụ cười. “Nay mình ăn gì vậy mẹ?”
“Bánh mì đen, thịt dê hầm với cà chua.” Jessica nói, rồi dùng ngón tay vuốt trán con mình. “Coi này, mồ hôi đổ lênh lán mặt rồi.”
“Con vừa tập thể dục mà ạ.” Rawon nói, rồi nói thêm trước khi mẹ nó cất lời, như thể biết mẹ tính nói gì. “Xíu nữa con sẽ rửa mình sơ sơ.”
“Lanh quá đấy nhóc con.” Mẹ nó nói và dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào đầu nó.
Mina mang đống đồ vừa mua ở chợ Hurrey vào trong bếp, để hết ra khỏi giỏ và đặt chúng lên bàn. Cả mẹ và Rawon đều bước tới.
“Mina, em cho gà ăn đi, để chị nấu.” Jessica nói.
“Nhưng mà...”
“Cứ để chị.” Jessica lặp lại và xắn tay áo, cầm quả cà chua lên để coi xét một lần nữa về chất lượng.
Mina chớp chớp mắt, cô biết rằng cô chủ mình muốn làm gì thì chẳng ai ngăn được, đành đi ra sân sau cho gà ăn cử trưa, tiện quét sân thêm lần nữa và tưới cây. Khoai tây, cà rốt và củ dền tháng sau là tới thời điểm thu hoạch, chuẩn bị để đào lên và trữ kho dưới hầm nhà trước khi mùa đông tới.
Với lại đang là mùa thu nên cây táo trong sân cứ hay rụng lá.
Sau khi Mina đi, Rawon hỏi. “Con giúp mẹ được không ạ?”
“Con có khả năng đọc suy nghĩ hay sao mà biết mẹ tính nhờ vậy?” Jessica khúc khích cười.
“Có lẽ vậy đó ạ!” Rawon lè lưỡi cười lại.
“Được rồi, vậy con rửa cà chua cho mẹ nhé.”
“Con được dùng dao không ạ?”
Jessica nghĩ ngợi. Trước giờ cô chưa cho Rawon đụng tới đồ sắc nhọn, nhưng giờ nó cũng đã bảy tuổi (À không, tháng tới nó mới lên bảy, lại phải chuẩn bị nghĩ xem mua gì để tổ chức sinh nhật rồi. Năm ngoái là bữa tiệc thịnh soạn thịt bò nướng và ổ bánh bơ trứng rồi, chắc năm nay nên làm vài món đa dạng nhỉ. Bánh táo, thịt bò hầm, bánh cá và khoai tây nghiền. Được đấy, phải nhớ ghi lại thôi.). Suy đi tính lại, cô đoán cũng nên cho nó học cắt vài thứ dễ dễ. “Vậy thì con cắt lát cà chua cho mẹ nhé.”
“Dạ!” Rawon reo vang như thể vừa vớ được vàng. Nó chạy vọt tới một cái tủ ở bếp, mở ra và lấy thau với rổ, sau đó mang đống cà chua trong thau tới sàn nước, vừa hát mấy bài hát của trẻ con như Hạc Xám Mang Trẻ Em Tới hay Cò Con Lạc Bầy.
Jessica rửa thịt dê, đôi khi liếc nhìn gương mặt trong trẻo con trai. Mỗi lần nhìn là mỗi lần môi cô cong lên vì khung cảnh hồn nhiên đấy. Gương mặt mong manh mang nhiều nét của cô như cái mũi cao, đôi môi mỏng, và những điểm của Jace như đôi mắt xám bão mạnh mẽ và mái tóc nâu đỏ tựa ngọn lửa dồn nén chờ ngày bùng lên rực rỡ.
Mái tóc nó hơi bết nhẹ, trán vẫn còn mồ hôi long lanh tinh khôi do vừa tập thể dục xong. Đám con gái trong làng nhiều đứa cũng khá thích Rawon. Càng lớn thằng nhóc càng bừng nở sức sống và cuốn hút.
Nó là kết tinh của Jessica và Jace.
Nó có trái tim mạnh mẽ, mềm mại và ấm áp của một chiến binh.
Có một lần khi Rawon nhìn sang, nó thấy mẹ vừa rửa thịt xong, lắc lắc cho ráo nước và mang chúng về bếp. Đốt củi lò bên dưới và đặt cái chảo bằng gang lên, xắt từng miếng thịt dê, ướp tỏi, tiêu và thảo mộc, trộn lên rồi quay sang cắt củ dền.
Cứ tưởng mẹ nhìn mình chứ. Nó chề môi. Nó tưởng mẹ sẽ nhìn nó bằng ánh mắt tự hào, ai ngờ bà vẫn đang làm việc của mình.
Nó rửa sạch đống cà chua rồi mang đi cắt bằng thớt và dao riêng cho việc cắt rau củ, miếng thớt đó vừa được mẹ nó dùng xong cho củ dền. Mùi cà chua xộc lên mũi ngay nhát dao đầu tiên làm mũi thằng nhóc hơi ngưa ngứa. Nó quay chỗ khác hắt xì một cái.
“Cẩn thận đừng hắt xì vào đống cà chua đấy.” Dù đang chiên mấy miếng thịt dê được xắt thành cục nhỏ trước khi bỏ vào nồi để hầm, cô vẫn luôn để ý xem Rawon có để mấy ngón tay gần lưỡi dao trong lúc cắt không. Cô biết con trai mình rất giỏi quan sát, và nó thường quan sát cách cô dùng dao cắt đồ ăn, học kỹ năng đó như nhai một miếng thịt bò đỏ mọng ngọt nước. Nhưng quan sát và thực hành là hai việc khác nhau.
Khi thấy nó tập trung cắt cà chua, không để tay gần lưỡi dao, cô thầm mỉm cười trong lòng.
“Không có đâu mẹ, con cẩn thận mà.” Rawon khịt mũi một tiếng đầy tự kiêu, tiếp tục cắt cà chua thành lát. “Mà mẹ áp chảo thịt dê thơm quá luôn đấy nhé. Con chảy nước miếng rồi!”
Jessica cười, xoa đầu đứa con rồi bỏ chảo thịt dê đã săn thịt ra, đặt nồi đầy hai phần ba nước lên, cho thêm củi vào lò.
Thế là xong buổi sáng và trưa.
Bình luận
Chưa có bình luận