Bị Thương



1

Đứa trẻ mái tóc đỏ nâu rút thanh kiếm gỗ tần bì có chiều dài ngắn hơn so với một thanh kiếm bình thường ra khỏi bao kiếm tự tưởng tượng bên eo, tiếng roẹt vang lên từ miệng thằng nhóc vờ như tiếng rít của lưỡi kiếm bằng sắt thép ma sát vào bao kiếm bằng da, hành động đó mang theo làn sóng khí thế vô hình lan tỏa ra xung quanh, và rồi cha của thằng nhóc nhìn nó bằng ánh mắt tự hào.

Đứa trẻ cầm một bên là thanh dao găm dài, cũng bằng gỗ tần bì, một bên là thanh kiếm dài cỡ trung bình, phóng như bay nơi sân sau nhà của khu làng quê bình yên. Gót chân nó tung bụi đất lên sau mỗi nhịp chạy, hai tay ngày càng nắm chặt hơn.

Khi lao qua nửa đường tới người đàn ông trông trạc tuổi ba mươi (mà thực chất đã gần bốn mươi) đối diện, đang thủ thế với hai thanh vũ khí thì mũi chân nam của thằng bé không kịp nâng cao mà hướng thẳng tới, móc vào ụ đất hơi nhô lên, khiến nó loạng choạng về trước, ngã như một thân cây bị chặt bằng rìu.

“Ui da!”

Mặt Rawon đập xuống đất, mấy ngón tay phía tay phải buông lỏng thanh kiếm, khiến nó rời khỏi tay và văng đi một khoảng. Tay còn lại cầm dao găm gỗ dài vẫn giữ chắc. Thằng bé run rẩy ngồi dậy, hơi méo mặt.

“Ui da...” Nó rên lên nhưng không khóc.

Jace chạy tới xem xét tình hình và thấy đầu gối con mình bị trầy, đang dần đỏ lên và chảy máu.

“Hậu đậu quá vậy.” Anh vừa nói vừa phủi đất cát trên mặt, tay và chân Rawon.

Thằng nhóc liền nhăn mặt phản đối. “Con lỡ vấp chân... Con không hậu đậu mà!”

“Rồi, rồi, con ngoan, con không hậu đậu.” Cha nó cười, cầm hai thanh vũ khí bằng gỗ của con và bế nó vào trong nhà, để nó ngồi trên bàn bếp.

Rawon nhoài người, nhấc một bên chân đặt lên mép bàn, chân còn lại thả xuống. Nó nhìn chăm chăm vào vết thương đang rướm máu trong khi Jace cất mấy thanh kiếm gỗ trong tủ cạnh cửa ra vào. “Chảy máu rồi, cha ơi! Con không có khóc đấy nhé.”

Jace suýt bật cười, nhưng có tiếng nói đằng sau. “Lạy Nữ Thần, trời ạ!”

Jessica dự định bỏ cái khăn choàng cổ đã đan được một nửa – thứ dành cho mùa đông sắp tới – xuống giỏ đựng len, bước ra sân sau coi có chuyện gì mà Rawon lớn tiếng thì thấy chồng bước vào, bế con trai với máu chảy đầu gối.

Cô sốt sắn đứng dậy, mau mau chạy tới.

“Lạy Nữ Thần!” Cô cảm thán lần nữa.

“Sao bị thương vậy?” Jessica nắm nhẹ hai bên hông đầu gối phải Rowan, tránh chạm vào vết thương.

“Đang tập kiếm thì bị té.” Jace nhếch môi, mắt hơi cong.

“Còn ở đó cười được à?” Jessica nhăn mặt với chồng, buông đầu gối Rawon ra và liếc nhìn Jace, lúc này trông cô như hổ dữ. “Rửa vết thương cho thằng bé chưa đấy?”

“Ờm...” Nhìn mặt của Jace là đủ biết vấn đề.

“Chưa ạ...” Rawon trề môi mách lẻo, chỉ chỉ vào vết thương đang chảy thành từng sông nhỏ màu dâu nhạt, nhỏ giọng đáng thương. “Con đau lắm mẹ ơi.”

Jessica chống nạnh, ngang ngạnh nhìn chồng mình bằng đôi mắt xanh lục khiến anh rục lại. Cô thở một hơi, lại nhìn hai cha con, lắc đầu rồi bế Rawon đi về phía nhà tắm.

“Ơ, để anh làm cho.”

“Không, để mẹ làm!” Rawon phản đối, ôm cổ mẹ.

“Đồ oắt con!” Jace bĩu môi. “Nhớ mặt cha đấy nhé.”

Rawon chề môi, rồi lè lưỡi. “Nhớ mặt cha làm con ngã!”

“Con tự ngã mà.” Jace chỉ ra.

Rawon mè nheo.

“Đừng chọc con nữa, Jace.”

“Rồi rồi.” Jace nhún vai, bước về phía bàn và rót ly táo pha mật ong để uống. Anh thở dài. Chẳng thích nổi thứ nước này.

Jessica múc nước trong xô, đầu tiên là rửa mặt còn dính lấm tấm bụi, rồi tới rửa vết thương ở chân cho Rawon. Thằng nhóc hơi co chân vì rát. Nhiều thôn quê Thánh Quốc Elthyria không như thành thị, vẫn chưa có hệ thống nước chảy, đã thế nơi này còn là vùng ven biên giới phía nam gần như hẻo lánh. Muốn có nước thì múc giếng trong làng, hoặc đi một đoạn tới con suối Rolbym gần làng khoảng một cây số rưỡi, tầm hơn mười lăm phút đi bộ.

Cô để Rawon tự bước đi khập khiễng về phía trường kỷ phòng khách, rồi quay sang Jace với cái cau mày gần như thường trực. “Không phải anh bảo hôm nay có nhiều việc ở sở Vệ Binh nên rất bận à? Sao còn chưa đi chuẩn bị đi?”

“Ờ ha,” Như thể trên đầu Jace có ánh đèn khí đốt vừa được bật sáng – Rawon chợt nghĩ tới những cột đèn khí than trên đường mỗi đêm được thắp lên, mấy lần lên thị trấn Altur cách làng Ciura cả một khu rừng Hammer lớn, phải đi xe ngựa mấy ngày đường, tại đó nó được thấy chúng – Jace mở miệng chữ O, rồi cười tươi. “quên mất, để anh đi thay đồ.”

“Cha là đồ đãng trí!” Rawon cười lớn, rồi liền ré lên vì bị mẹ đổ thuốc mỡ vào chân, giãy nảy. “Đau quá mẹ ơi! Đau! Đau!”

Lúc này Jace đã lên lầu để thay đồ.

“Đau thì mới mau hết.” Jessica dùng ngón tay thoa đều. “Con đấy, hết đánh nhau với lũ trong làng, giờ ở nhà cũng bị thương nữa.”

“Đau quá!” Rawon lại kêu, chân rục lại trong lúc Jessica nhúng khăn vải vào rượu ngũ cốc khử trùng và thoa vết thương. “Tụi con chỉ chơi đánh trận giả thôi mà. Cũng có tí xích mích thôi.”

Jessica không để ý lời biện hộ của Rawon. Nếu chưa từng thấy mấy vết thương bầm mắt tím mũi xước môi mà Rawon gây ra với thằng nhóc Rodrick Ludvig to gần gấp rưỡi hồi năm trước, cũng như nghe rằng khả năng dùng cặp vũ khí của Rawon có thể thắng kha khá thằng nhóc to hơn nó, Cô sẽ chẳng bao giờ hình dung nổi đứa trẻ nhỏ con hay làm nũng trước mặt lại có thể chơi nổi bất cứ ai. Chưa kể việc Rawon không chối nó đã đánh nhau với người ta, bản thân nó cũng bầm dập không ít lần.

Điều ngạc nhiên hơn nữa là Rodrick và Rawon sau đó lại chơi thân, tới mức giờ Rodrick qua nhà như cơm bữa.

Ôi đám con nít! Jessica thở dài.

Cô buột một cái khăn đã được tẩm ít rượu vào chân Rawon. “Rồi đấy, tránh nhiễm bẩn nếu lỡ có té nữa. Giữ thế này trong hôm nay, cấm tháo ra.”

Cô nhìn thằng con trai bằng ánh mắt cảnh cáo như thể biết tính con mình. Chưa gì mà Rawon đã thấy ngứa tay muốn giật phăng ra, tự hỏi mẹ sẽ nhìn nó bằng ánh mắt thế nào.

Đột nhiên có tiếng nói cất lên: “Ôi cô chủ, sao lại tự mình làm? Không bảo tôi làm cho?”

Đó là Mina, cô hầu gái nhà Conklin thuê cũng được một năm rồi. Cô có mái tóc vàng nhạt ngả nâu và đôi mắt lục sáng, màu tóc và màu mắt phổ biến của dân phía bắc Trenton. Jessica cũng có mắt màu lục, nhưng tóc vàng rực không chuyển sang nâu khi trưởng thành như bao người.

Mina đang cầm cây chổi dài dùng để quét bụi trần do mới nửa tiếng trước Jessica nhờ Mina lên gác mái để dọn bụi.

“Em phân thân được hay gì mà làm hai, ba chuyện cùng lúc.” Jessica cười hỏi.

Mina đỏ mặt. “À vâng, em xin lỗi.”

Jessica lắc đầu, mặt nhăn lại, nói bằng giọng không hài lòng, “Em đó, đừng có hay xin lỗi nếu không phải lỗi của bản thân, chị dặn hoài mà không nghe.”

“Em...”

“Đừng có xin lỗi nữa đấy.” Jessica chặn trước, như thể vừa lấy keo dính làm từ bột mì dán miệng Mina lại.

Rawon khúc khích trong họng, rồi cười phá lên. Cả Jessica và Mina cũng cười theo, tiếng cười vang vọng khắp cả căn nhà.

“Ôi trời, có chuyện gì mà cả nhà cười dữ vậy?” Jace đang đứng ở ngưỡng cầu thang với chiếc áo làm từ da gấu nâu vuốt sắt, bên trong là áo phông đen, quần dài ống bó cũng bằng da gấu, đồng phục của Huyết Tâm Vệ Binh. Ở khu vực biên giới với Noxra luôn phải chuẩn bị sẵn sàng cho những cuộc chiến nên trang phục khá khác so với nhóm đội Chiến Binh Thập Tự.

Tại các làng, thị trấn hoặc thành phố trong nước thì Chiến Binh Thập Tự thường mặc vest tựa quý ông, loại vẫn có thể chiến đấu, nhưng không thoải mái như đồng phục của Huyết Tâm Vệ Binh nơi biên giới.

“Có gì đâu.” Jessica lau nước mắt vì cười quá mức. “Chuẩn bị xong hết chưa đấy?”

“Ừm, anh đi đấy nhé.” Jace cười tít mắt.

“Cẩn thận đó.”

“Biết rồi mà, cục cưng!”

Cả hai cười với nhau, cảm giác như vừa trở về thuở đôi mươi. Họ chẳng để ý Mina và Rawon cũng đang có mặt tại đó. Mina tế nhị bước đi chỗ khác, tiếp tục việc nhà bằng cách phủi bụi nơi nhà bếp ở góc phòng.

“Cha ơi, cho con đi chung với!” Rawon cắt ngang màn mùi mẫn tình tứ một cách sốt ruột, đi cà nhắc tới.

Jace cúi xuống, nhìn con trai bằng ánh mắt dịu dàng. Bỗng nhiên anh nhớ lại thời điểm Jessica và anh đám cưới dưới sự chứng kiến của mọi người trong làng và linh mục Bentham, người đứng đầu giáo xứ của giáo hội Nữ Thần Ánh Sáng tại làng Ciura.

Thời điểm tại giáo đường mới đây đã tám năm, và cũng gần tròn bảy năm kể từ khi Rawon được ra đời, còn khoảng một tháng nữa nó sẽ lên bảy. Thằng bé khá nhỏ con từ lúc sinh ra (đó là ca sinh sớm), và giờ vẫn vậy nếu so với lũ trẻ cùng tuổi.

“Không được!” Không phải Jace nói, mà là Jessica, giọng đầy cương quyết. “Con vẫn chưa đủ tuổi, còn chẳng có khả năng tự vệ, nguy hiểm lắm đó.”

“Con đủ rồi mà! Con chỉ xem thôi. Nha, nha, nha!” Rawon nũng nịu. “Mẹ ơi, cho con đi đi mà mẹ!”

“Con nên biết rằng việc này rất nguy hiểm.” Jace giải thích nhẹ nhàng trước khi Jessica nổi đóa. Anh biết cô là người cần ai đó mớm lời trong những trường hợp thế này, nếu không thì cô sẽ dễ nổi giận. “Có những con quái vật có sức mạnh mà thậm chí dù có người chắn trước mặt thì con vẫn có thể gặp nguy hiểm.”

“Nghe cha con nói chứ? Nguy hiểm thế đó.” Jessica tiếp lời bằng giọng “chấm dứt chủ đề”.

Rawon phụng phịu, ánh mắt buồn bã.

Jace biết con mình khá lanh lợi. Do lúc nãy Rawon nôn nóng tấn công anh nên mới vấp té, và đấy là trường hợp hi hữu. Anh bước tới bế con mình lên.

“Được rồi, mẹ con nói đúng đấy, Rawon. Không đi được đâu. Nếu mang con theo mà lỡ con gặp chuyện gì thì cha ăn nói sao với mẹ và nhà Fostoria của con đây?” Anh bồi thêm một câu hỏi.

Rawon nhìn mặt cha mình, cả hai trông giống nhau như đúc: tóc đỏ nâu, sống mũi cao, đôi mắt to thu hút với mống mắt màu xám tựa như có bão bên trong. Nó có được vẻ mềm mại từ ngũ quan của mẹ, màu mống mắt và tóc từ cha. “Chán ghê... Với lại con cũng là con của nhà Conklin, không chỉ là nhà Fostoria ạ!”

Jace cười tươi, cả Jessica cũng bật cười. Anh nói, “Nếu con cố gắng học hành và luyện tập, cha chắc chắn rồi sau này con cũng sẽ giống cha, bảo vệ người dân khỏi những thứ nguy hiểm.” Vừa nói tới đó, chợt ánh mắt của Jace có phần đăm chiêu.

“Hoặc vầy đi, cứ tính là con đã bảy tuổi, trong khoảng sáu năm nữa từ giờ cho tới khi con mười ba, nếu khả năng chiến đấu của con có thể vừa ý cha, thì khi đó cha sẽ cho con đi theo để quan sát cách cha và mọi người chiến đấu. Nhưng,” Jace nhấn mạnh, nhìn con trai với vẻ nghiêm khắc. “Con tuyệt đối không được tham chiến và phải biết tự bảo vệ bản thân.”

Anh gõ gõ vào trước trán.

Với những kiến thức cơ bản về thần bí học mà cha Rawon đã dạy cho nó, nó hiểu ý cha muốn nói là: Con phải có khả năng tự bảo vệ được tâm thức của bản thân, rèn luyện tinh thần, tránh để những ảnh hưởng xấu của Noxra và có thể sẽ có đám quỷ có ảnh hưởng mạnh tới tâm trí tác động.

“Dạ.” Rawon gật đầu, ánh mắt quyết tâm. Nó đưa đôi tay ra và cả hai ôm nhau một cái.

“Ngoan lắm.” Jace xoa mái tóc đỏ của con trai. “Và nhớ là phải học cho giỏi. Nói thật thì cha muốn con thi vào Đại Học Ainsworth và có một công việc bình thường, hơn là làm những việc nguy hiểm. Hoặc nếu con muốn thì cha và mẹ có thể lo cho con tới Thánh Đô để học tại Học Viện Ánh Sáng. Việc đó trong tầm khả năng của cha, và dư khả năng từ mẹ.” Anh nháy mắt với Jessica. Dù gì thì Fostoria cũng là một gia tộc Nam Tước, và người đứng đầu, Nam Tước Randall Fostoria cũng rất quý chắt trai của ông ấy. “Cha nghe phó tế Robinson bảo rằng con học toán rất giỏi, có thể làm công việc kế toán hoặc cơ khí đấy.”

“Chúng ta đã nói về chuyện này nhiều lần rồi cha ơi, và con nhắc lại, con không muốn!” Rawon nói, giọng kiên quyết.

Jace nhún vai, hôn má con trai một cái. “Thôi thì, cứ cân nhắc từ giờ cho tới mười lăm tuổi nhé, khi đó con đủ lớn để biết bản thân chọn gì.”

“Không đâu,” Rawon bĩu môi bướng bỉnh. “Con muốn giống cha, làm một thành viên của Huyết Tâm Vệ Binh, những người bảo vệ làng Ciura... không, bảo vệ cả quận Hibben này... à không không, con muốn bảo vệ cả quốc gia này!”

Jessica bước tới bế Rawon từ tay Jace, nói bằng giọng kết thúc vấn đề một lần nữa. “Vậy phải ăn uống đầy đủ để có thể cao lớn mà bảo vệ Elthyria nhé.”

“Dạ!” Rawon cười tít mắt. Nó đưa ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải lên, kéo từ đoạn cổ xuống vùng giữa ngực và bụng. Tại điểm một phần ba từ trên xuống của đường kẻ dọc, Rawon kéo ngang một đường tạo thành hình ảnh thanh kiếm. Rồi đặt cả bốn ngón tay duỗi thẳng lên ngực. Hành động này tượng trưng cho bốn thứ mà các tín đồ nhận được từ Nữ Thần Ánh Sáng Elthyria Valkor: ánh sáng, may mắn, sức khỏe và hòa bình. “Tạ ơn Nữ Thần Ánh Sáng đã đẩy lùi hắc ám, bảo vệ bình yên cho chúng ta!”

Jessica và Jace cũng vẽ thành hình thanh kiếm nơi ngực và đặt bốn ngón tay lên. “Tạ ơn Nữ Thần Ánh Sáng!”

Biểu tượng đó vừa là hình thập tự, vừa là hình thanh kiếm, biểu trưng cho thanh Thánh Kiếm Mallachita.

“Và giờ chúng ta sẽ duy trì di sản đó.” Jace nói, nhận bao kiếm từ Mina vừa lấy khỏi giá treo mang tới rồi đeo vào lưng.

Bao kiếm của Jace làm bằng da nai sừng tấm, giống loài phổ biến ở Thánh Quốc. Chiều dài khoảng một mét ba, rộng năm xen-ti-mét chứa thanh kiếm bên trong có hai lưỡi, thẳng, dài một mét hai, rộng bốn xen-ti-mét. Khắc trên chắn kiếm là chữ rune Sắc Bén, Phòng Thủ và Thanh Tẩy, đủ sức chém cả những loại quái vật da dày.

Tay cầm của thanh kiếm nhô lên khỏi bao được quấn nịt màu đen. Rawon đặt tên cho nó là “Bảo Kiếm Diệt Quỷ”, dù chỉ là một thanh kiếm bình thường được khắc chữ rune, Jace vẫn đồng ý dùng cái tên con trai mình đặt.

Jace bước qua ngưỡng cửa với bao kiếm sau lưng buộc chặt bằng dây da nịt chéo vai. “Tạm biệt hai mẹ con nhé. Với lại có thể tối nay anh sẽ không về đấy, mấy hôm nay bận khá nhiều việc.” Anh nhắc lại lần nữa, cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa có chút bất an trong lòng.

“Cha/anh đi cẩn thận.” Cả Rawon và Jessica đều vẫy tay, mỉm cười. Cả Mina cũng vẫy tay với nụ cười tươi. Mina không được tính là xinh đẹp, nhưng cũng ưa nhìn. Cô được mấy chàng trai trong làng làm quen nhưng đều chẳng đi được tới đâu.

Jace nhìn những nụ cười đó, nỗi bất an tan biến lập tức. Anh nháy mắt và đóng cửa lại: Mình sẽ bảo vệ những nụ cười này.

Jace mở cổng ngoài và đi trên đường làng lát đá.

Jessica đặt con trai xuống. “Được rồi, thực ra mẹ muốn con phụ mẹ vài việc, nhưng với cái chân thế này thì...”

“Con sẽ đi đọc sách.” Rawon nhanh nhảu đáp.

“Rồi, rồi, con đi đi.” Jessica gật đầu, thở dài bất lực nhưng môi vẫn cong thành nụ cười trong lúc nhìn con đi nhanh, hơi niểng, về phía cầu thang.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout