Sáng ngày 22 tháng 9, tiết trời se se lạnh, những cụm mây đen nặng trĩu kéo đến khiến bầu trời càng thêm âm u. Đặng Văn Ngôn dụi mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần tám giờ sáng. Anh dọn chăn mền gọn gàng rồi bước vào trong, dắt chiếc honda cà tàn của mình ra cổng. Thấy ông chú bảo vệ ca ngày đã đến, Ngôn chỉ tay về phía hai chiếc xe đỗ ở góc sân quán rồi nói lớn: "Con về đây chú! Hai chiếc kia mới vào lúc bảy giờ hơn nha chú."
Ông chú bảo vệ ngoắc tay gọi với: "Lại đây, ngồi lại chú nói chuyện này đã."
Ngôn chần chừ một chút, song cũng quay trở vào trong sân, lấy chiếc ghế đẩu dành cho khách mang ra ngoài rồi ngồi xuống. Anh hỏi: "Có chuyện gì không chú?"
Ông chú nói: "Hông ấy con coi, lãnh lương tháng này được thì nghỉ kiếm chỗ khác đi nghen!"
"Ủa sao vậy chú?"
"Chú làm ở đây trước con hai tháng, bên công ty tháng đầu trả lương đúng hẹn, mà hổm rày chú nhắc lương tháng trước thì hông thấy nói năng gì, trễ của chú đâu mất hai tuần rồi á con. Sợ gặp phải công ty ma đó."
"Nghe sợ thế, mà con cũng có số của đội trưởng, gọi ông ấy hỏi cho chắc, chứ con cũng bị giam một tháng lương nên khó nghỉ ngay lắm!"
"Ừ, có gì con gọi hỏi thử hen."
Ngôn gật đầu, thở dài nói: "Nản ghê! Hồi trước con làm bảo vệ ở trường Trường Chinh, lương tháng nào ra tháng đó, đâu có rề rà như vầy."
Ông chú ngạc nhiên hỏi: "Trường Trường Chinh? Trường công lập mà phải hông? Con làm lâu chưa?"
"Dạ, cũng mới đầu năm thôi. Công việc thì cũng ổn mà tại đợt sau trường đổi ban quản lý, họ tuyển người mới hết luôn."
"Chậc! Hình như chỗ đó có vụ giết người hồi đầu năm phải hông? Nghe nói có thằng nhỏ nào chết ngay sân bóng?"
Ngôn khựng lại một chút, rồi gật đầu: "Dạ đúng rồi, hồi tháng ba. Lúc đó con đang còn làm ca đêm, trực ngay cổng chính luôn."
"Mày trực cổng à? hổng lẽ lúc đó hông nghe, hông thấy gì hết trơn?"
"Tại sân bóng nằm cách khu chính một đoạn xa, lại tối thui tối mò, không có camera hay đèn điện gì hết. Tới gần sáng con ra ngoài dạo một vòng thì mới biết là có người chết."
"Ra thế! Vậy người ta đổi ban quản lý là vì vụ đó hả?"
"Đâu có liên quan đến trường đâu chú. Mấy chuyện quản lý nội bộ, con nghĩ là do hợp đồng cũ hết hạn hay gì thôi. Bảo vệ như mình thì biết gì mấy chuyện trên đó."
"Ừa... mà ghê thiệt hen! Một bà bác sĩ, một ông giám đốc, rồi tới thằng sinh viên, giờ lại là cô giáo tiểu học, nghe nói cũng còn trẻ đẹp. Haiz…"
"Dạ tội thật á chú!" Ngôn bấy giờ mới đưa tay vuốt vuốt má, anh thấy cũng còn sớm nên bèn kiếm câu chuyện làm quà: "À, con bé ca đêm nghỉ việc nữa rồi! Con mới đi làm được ba tuần mà thấy nghỉ hết ráo hai đứa."
"Ừa! Từ sau vụ cô giáo đó, giờ mấy đứa sinh viên nó cũng hông dám đi làm ca đêm nữa rồi con. Thôi thì lo kiếm công việc gì ban ngày mà làm, ở đây chú thấy nguy hiểm lắm nghe."
"Dạ… à mà mấy gã trông xe bên kia đường có vẻ cũng đàng hoàng. Bên đó hay dắt xe phụ con lúc khách đông, lâu lâu còn dúi cho con mấy đồng tiền bo nữa chú."
Ông chú nghe thấy vậy thì cười ha hả, nói: "Hai cái thằng cà trớn bên phía khu công trường đó hả? Thằng anh tên Lý, thằng em tên Tịnh, anh em nhà nó là Lý Tịnh, mốt đẻ con chắc đặt tên Na Tra. Con có để ý hông? Thằng em tướng như con voi, lợi miệng mà hông bao giờ thấy mở mồm. Còn cái thằng anh thì nhìn như con nhái, cà lăm mà lại cứ luyên thuyên suốt thôi."
Ngôn không nhịn được cười theo. Ông chú lại thêm: "Đàng hoàng hay hông thì hông biết, mà chú thấy cái thằng anh, tính khí nó cứ thất thường sao á, con hông nên tiếp xúc nhiều với nó." Ông dừng lại uống một ngụm cà phê, rồi tiếp tục bảo: "Con nói chúng nó hay cho tiền bo con hả? Nó là đang bố thí mày đó, bển làm một ngày bằng mình làm ba ngày đó con."
"Ủa là sao chú?"
"Nhìn cái nhà cao tầng bên kia công trường kìa. Của một thằng cha luật sư, chả để cổng cho tụi nó đậu xe khách. Mỗi ngày mấy chiếc, rồi cuối tháng chia chác với nhau."
Anh còn chưa rõ ý của y, thì lúc này cậu quản lý Chiến từ trong quán bước ra tiếp chuyện: "Hai đứa đó làm với quán lâu rồi. Đất bên đó vốn là bãi xe của quán lẩu đầu đường Bình Long, nhưng xe bên quán lẩu thì lèo tèo chưa tới mười chiếc. Tụi nó mới đề nghị giữ luôn xe cho quán mình lương bốn triệu một tháng. Nhưng ông Kỷ thấy mắc, không chịu. Ai dè sau mở thêm ca đêm thì quán đông hẳn ra. Giờ quay lại thương lượng cũng muộn rồi, tụi nó giữ xe ăn tiền tươi. Quán chịu, không làm gì được hết, vì chỗ đất đó là của bà chủ quán lẩu, tụi nó là tay chân ruột của bả. Mà bà chủ quán lẩu lại cũng không ưa gì ông Kỷ, thế nên tụi nó cứ vậy làm càn."
Ngôn bắt đầu có hứng thú với câu chuyện này. Anh ngẫm nghĩ thoáng chốc rồi hỏi lại: "Vậy giờ tụi nó kiếm tiền từ vé xe à?" Tôi cũng để ý thấy cứ cuối buổi là hai đứa nó đếm lại vé rồi đem vô trong quầy xong mới ra về."
Chiến gật đầu giải thích: "Năm ngàn một chiếc, mà còn khai khống nữa. Khách vãng lai vô rồi đi ra, tụi nó vẫn ghi vé. Một tuần kiểu gì cũng hai ngày như vậy. Tính sơ sơ mỗi ca cũng ngoạm được bảy tám trăm là ít."
Ngôn nghe mà choáng ngợp. Trước khi làm bảo vệ ở đây, một ngày anh làm quần quật chục tiếng liên tục, lương vỏn vẹn có hai trăm ngàn. Vậy mà hai thằng nhãi này chỉ đứng đếm xe, viết vé, thậm chí là ngồi không mà đã kiếm nhiều hơn anh gấp mấy lần.
Ý nghĩ ấy khiến đầu Ngôn ong ong, anh bất giác nhìn qua bên phía khu công trường rồi lại nhìn xuống hai bàn tay mình. Một chiếc lá vú sữa già cỗi chao nghiêng giữa không trung, rồi lặng lẽ đáp xuống lòng bàn tay anh. Lớp phiến lá tỏa sắc nâu đồng khô ráp. Ngôn nhận ra cuộc đời mình cũng như chiếc lá này, một kiếp sống đã bạc màu theo năm tháng. Anh xoay lá qua lại, cảm nhận sự tàn lụi nằm gọn trong kẽ tay. Rồi gió thổi tới, khiến lá bay đi mất, giữa hai bàn tay anh giờ chỉ còn trơ trọi một khoảng trống lạnh buốt. Ngôn thở hắt ra, trống ngực đập lên một nỗi hoang hoải không tên.
Anh chợt nghĩ ra gì đó, bèn hỏi: "Vậy cậu nói với ông Kỷ mà ông ấy không có kế hoạch gì hay sao?"
Chiến trả lời: "Kế thì cũng có kế. Gọi bên phường xuống lập biên bản, ép hai đứa nó không được để xe dưới lòng đường vào giờ cao điểm để tránh bắt khách vãng lai. Nhưng làm vậy hoài quán cũng mất khách. Chưa kể thằng Lý còn nhiều lần xúi mấy đứa em bày trò phá quán nữa. Còn cách khác thì là cho một nhân viên hoặc quản lý ra ngoài đóng dấu vào từng vé xe. Nhưng em hỏi anh, quán mỗi ca chỉ có một quản lý trực, những ngày đông thì là hai, không lẽ cứ phải cắt đi một công để trông hai thằng đó mãi sao?"
Chiến thở dài thất vọng: "Anh tính thử một ngày bao nhiêu chiếc xe ra vào? bên đó làm cho quán này được hơn ba năm nay, mỗi ngày làm có sáu tiếng ở đây thôi, còn thừa thời gian làm công việc khác. Ba năm trông xe mà mỗi đứa xây được cái nhà to tổ chảng rồi. Lương em còn thua tụi nó nữa là! Anh xem, vậy thì ai cũng muốn làm giữ xe!"
Tiếng động cơ xe máy rù rù một chút trước khi ngừng hẳn ở nơi cổng quán. Nhân viên phía trước vừa xuống xe đã xoay người dựng chân chống, nhích qua một bên cho chủ quán - lão Kỷ, bước xuống từ yên sau. Tóc lão ta đã điểm bạc, lòa xòa vài sợi trước trán, dù gió thổi cách mấy cũng chẳng buồn đưa tay vuốt lại. Chiếc áo thun của lão cũng đã bạc như màu tóc, còn cái quần sọt kia, hình như vẫn là cái quần mà lão đã mặc vào cái hôm Ngôn đến nhận việc. Ái chà! Lôi thôi thế này, trông không ra dáng của một ông chủ cho lắm.
"Sáng sớm đã tụ tập rồi, tính họp chợ ở đây à?" Giọng lão bông đùa, nhưng vẫn lộ vẻ bề trên.
Chiến có hơi chột dạ, vội gãi gãi cằm, còn ông chú với Ngôn thì chỉ cười cho qua chuyện.
Lão Kỷ hừ một tiếng, nhìn vào trong sân quán rồi nhàn nhạt bảo: "Cái đèn trước cửa xấu thấy mẹ! Mấy đứa kêu tụi nhân viên trang trí lại đi. Thắp lên mà cứ như chào đón ma quỷ, làm ăn kiểu gì không biết!"
Nói xong, y chẳng chờ ai phản hồi mà chỉ khoát tay về phía Chiến: "Đi vô trong, tao có chuyện cần bàn!"
Chiến lập tức đứng dậy, lẳng lặng theo sau. Ông chú thì tu ừng ực bình nước, rồi cũng đứng dậy đi vào trong ký tên bắt đầu ca làm. Cuộc trò chuyện của ba người bọn họ đến đây là dừng.
~ ~ ~ ❖ ~ ~ ~
Trên đường về nhà, Ngôn tự hỏi liệu một người không bằng cấp như anh, phải làm gì để có được một cuộc sống khá hơn? Anh có sai khi bỏ học để làm công nhân không? Sai từ khi chọn trường không hợp gia đình, hay từ lúc sinh ra vốn đã không phải là người có đầu óc, chỉ biết lao động tay chân?
Có lẽ anh đã bán đi ba mươi năm tuổi xuân của mình cho thời gian.
Bất chợt những ký ức của ngày ấy ồ ạt ập tới. Là một buổi chiều tại trường Đại học K. Khi ấy Ngôn còn học năm nhất, đang vội mải chạy vào thang máy để lên phòng học cùng ba sinh viên khác. Khi lên đến tầng trên cùng, cả bọn bỗng nghe thấy tiếng cáp thép rít vào nhau. Và rồi trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bất ngờ Cabin đột ngột rung lắc, sau đó lao nhanh xuống dưới.
Tiếng hét của cả nhóm sinh viên bốn người làm khuấy đảo chốn không gian chật hẹp, và ngay sau đó, mọi âm thanh đều bị cuốn trôi bởi cảm giác rơi tự do.
Chín tầng địa ngục.
Ngôn bị hất mạnh về phía vách thang máy, đầu anh va đập dữ dội nơi thanh tay vịn. Một cơn đau nhói xuyên qua màng nhĩ anh, rồi chỉ còn lại tiếng ù ù kéo dài bên tai trái. Chao ôi! Từ sau ngày hôm ấy, thế giới của anh đã mãi mãi bị cắt đôi âm thanh.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, điều đầu tiên anh nhận ra không phải là cơn đau đang giày xéo khắp cơ thể, mà chính là khoảng trống rợn ngợp ở một bên đầu. Ngôn khẽ cử động, ánh đèn trắng gắt như chọc thẳng vào mắt. Bên cạnh là mẹ anh đang nắm chặt tay, còn cô em gái thì ngồi co ro nơi mép giường với đôi mắt đã hoe đỏ.
Trong khu cấp cứu tạm thời, anh nhìn thấy giường sát bên có một cô gái trẻ đang nằm đấy với một bên mắt đã băng kín. Cha cô gái rầu rĩ, ngồi gục đầu lặng lẽ ngay bên cạnh. Cô là Phùng Khánh Hân, bạn cùng lớp với anh, cũng là một trong bốn sinh viên tại thời điểm xảy ra vụ tai nạn. Ngôn nhớ như in khoảnh khắc Hân hoảng loạn bám chặt lấy tay mình, và tiếng hét cuối cùng trước khi toàn bộ rơi vào khoảng tối.
Một nỗi day dứt bỗng nhói lên trong ngực anh. Trước hôm xảy ra tai nạn, lớp Ngôn có một đồ án nhóm quan trọng. Anh vốn là người nóng tính, hay sốt ruột, làm gì cũng nhanh gọn chứ không có rề rà. Khánh Hân thì là trưởng nhóm được giảng viên tin tưởng, nhưng lại ôm hết phần việc không phân chia cho ai. Công việc dồn đống, đến hạn mà vẫn chưa xong.
Bực mình vì ý kiến mình bị phớt lờ, cộng thêm sự chậm trễ kéo dài, Ngôn trong lúc tức giận đã đến gặp giảng viên để phản ánh rằng Hân không hoàn thành trách nhiệm, khiến cả nhóm bị ảnh hưởng. Giảng viên sau đó gọi cả nhóm lên trao đổi. Dưới áp lực từ các thành viên, Hân lúng túng không giải thích được nên giảng viên quyết định cắt tên cô khỏi nhóm, đồng nghĩa với việc cô bị mất điểm và không đủ điều kiện thi.
Sau đó Hân nổi giận rồi đổ hết lỗi lên Ngôn, khiến hai người xảy ra cãi vã gay gắt. Ngôn mang sẵn ác cảm, coi Hân là người tham lam chỉ toàn ôm hết công lao. Và rồi chỉ một ngày sau, vụ tai nạn xảy ra.
Giờ đây khi nhìn sang Khánh Hân, dáng người cô gầy guộc co rúm trên giường bệnh, Ngôn bỗng thấy khó thở. Anh thầm nghĩ nếu không có tai nạn này, thì liệu họ có còn kịp xin lỗi nhau? Thế nhưng có lẽ đã quá trễ…
Trong khi còn mải nghĩ suy, Ngôn bất ngờ nhận ra mình đang ở giữa ngã tư. Phía tay mặt là một chiếc BMW i8 màu đen nhám, chủ nhân chiếc xe chạy không quá nhanh, nhưng vừa nhìn thấy anh phóng ra ngã tư thì cũng rất bất ngờ. Người đó vòng đầu xe thắng gấp, kết quả vẫn là tông vào phần đuôi xe của anh. Ngôn ngã lăn ra đất. Anh chống tay, loạng choạng ngồi dậy, cảm giác khuỷu tay của mình đã rỉ máu, đau ê ẩm.
Phía đối diện, một người đàn ông bước xuống từ chiếc BMW sang trọng. Trông y có vẻ phong độ, mặc một bộ vest chỉnh tề, cùng với một phong thái hết mực điềm đạm. Người đàn ông đứng đó, lạnh lùng nhìn Ngôn một lúc lâu mà không nói lời nào.
Ngôn ngó qua chiếc BMW, thấy góc đầu xe có vết móp nhẹ. Anh hoảng hốt, đoạn cuống quýt đứng dậy, hai tay vội vã vung lên xin lỗi: "Xin hãy bỏ quá cho tôi, tôi không biết lấy đâu ra tiền đền xe bây giờ. Nhà tôi còn mẹ già với đứa em gái…"
Người đàn ông vẫn đứng đó im re nhìn Ngôn. Một lúc lâu sau y mới lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa cho anh rồi nói: "Hai giờ chiều thứ bảy tuần này. Đến đúng địa chỉ trên danh thiếp."
Lời nói ấy là một mệnh lệnh, giống như y không cho anh bất cứ sự lựa chọn nào. Nói xong thì người này lên xe và lái đi. Ngôn đứng chết chân tại chỗ, hoang mang nhìn tấm danh thiếp trong tay.
Lòng anh bỗng khuấy lên chút gợn sóng.
Bình luận
Chưa có bình luận